Chương 21:
Bầu không khí im lặng ấy khiến cho cả hai cảm thấy khó chịu, nên Tư Dực đã nói chuyện với Nam Thành.
“Cậu dạo này học hành sao rồi?”
Thấy Tư Dực nói chuyện với mình, Nam Thành cũng vui vẻ đáp:
“Cũng ổn, còn cậu”
“Còn tôi thì tạm bợ thế thôi” - Tư Dực
“Cậu mà tạm bợ gì chứ, có khiêm tốn quá đấy! Cậu là thủ khoa ban tự nhiên đó”
“Thì cậu cũng là thủ khoa của ban xã hội cơ mà, lại còn ‘cũng ổn’ nữa.” - Tư Dực
“Nhưng ngôi trường này… Cậu biết mà, đối với học sinh giỏi ban tự nhiên thì quan trọng gì, những đứa học ở lớp đó đâu được đối xử đặc biệt như những người giỏi ban tự nhiên các cậu.”
Tư Dực thấu hiểu được nỗi lòng này, tại ngôi trường Thanh Viên này chỉ quan trọng các môn thiên về tự nhiên, còn mấy môn xã hội thì không được chú trọng như vậy. Cậu chỉ biết an ủi Nam Thành chứ chẳng giúp ích gì được.
"Thôi cậu cũng đừng nghĩ ngợi nhiều, tôi không thể nào thay đổi hay làm gì khác hết” - Tư Dực
Câu nói ấy khiến cho Nam Thành lặng im một hồi, cậu ta đáp bằng giọng hờ hững:
“Tôi nghĩ, tôi muốn chuyển trường… Cậu thấy sao?”
Tư Dực bàng hoàng sau khi nghe cậu ta nói thế, cậu không muốn người anh em cùng chung sống với mình bấy lâu nay cứ vậy mà rời đi, liền khẳng giọng nói:
“Không được! Cậu không thể chuyển trường. Tôi không muốn thế.”
Nam Thành chỉ biết cười nhạt, chẳng biết nói gì hơn với Tư Dực. Cậu ta nhìn Tư Dực hồi lâu, trong ánh mắt đầy sự tiếc nuối. Cậu nhè nhẹ nói rằng:
“Xin lỗi cậu, nhưng có lẽ tôi sắp phải đi rồi. Không phải vì chuyển trường đâu. Vì gia đình tôi không còn tiền nữa. Phải về quê ẩn dật. Bố tôi không còn gia sản nữa…”
“Cái gì! Cậu nói vậy là sao?” - Tư Dực
Tư Dực nghe vậy mà thấy nôn nao trong lòng, cậu không nhịn được liền tra hỏi.
“Gia đình cậu làm sao? Sao lại như vậy…?”
“Gia đình tôi làm ăn thua lỗ, thế nên bố tôi không chịu được tiền lỗ nên phải thế chấp công ty, đã vậy còn phải trả lương cho nhân viên công ty. Nên không còn tiền. Tôi sắp phải đi rồi…” - Nam Thành
“Cậu đừng nghĩ vậy, tôi sẽ nhờ bố tôi giúp gia đình cậu.”
“Như vậy thì tuyệt vời quá rồi, mong cậu giúp đỡ gia đình tôi. Tạ ơn cậu nhiều!” - Nam Thành
Nam Thành nhìn Tư Dực như thể có điều không thể nói. Ý nghĩ trong suy nghĩ cậu ta dần dần hiện rõ ‘Xin lỗi cậu, tôi chỉ còn cách này. Đây không phải là điều tôi muốn, tôi cũng chỉ bị ép buộc mà thôi.’
Nói rồi Tư Dực ngỏ ý rằng:
“Không có gì. Cậu đừng nói quá lên thế, dù gì chúng ta sau này cũng thành đối tác mà”
“Đúng thế” - Nam Thành ngượng bộ nói. Ánh mắt cậu ta né tránh đi một chỗ khác. Dường như chẳng muốn nhìn trực diện Tư Dực.
Tư Dực thấy vẻ mặt gượng gạo của cậu ta thì hài hước nói rằng:
“Cậu khách sáo làm gì, đừng ngại. Tôi chỉ giúp trong vùng khả năng của tôi thôi mà.”
Nam Thành nghe vậy, cũng nhẹ nhàng mà nói “Ừ”. Cậu ta cảm thấy bản thân mình như làm việc tội đồ vậy, trong lòng bứt rứt không thôi.
…
- Tại nhà Tư Dực-
Không khí của một buổi giao họp đông đủ của dòng họ. Tư Dực cùng gia đình cậu đều ăn mặc rất sang trọng. Giới thượng lưu như cậu thì ai cũng đều lộng lẫy, kiêu sa. Cậu và gia đình ngồi tại bàn ăn lớn, dài. Người có vai chức như bà Tư Dực thì ngồi đầu tiếp đến là những bậc cao trong dòng họ lần lượt ngồi đúng vị trí của mình. Buổi họp măt ấy, ai cũng đều khoe khoang sự giàu có của mình.
“Chà chà Tư Dực nhà chú lớn quá rồi đấy nhỉ. Thế đã làm ăn được gì chưa chàng trai.” - Bác của Tư Dực vui vẻ, đùa giỡn nói.
Tư Dực nghe vậy thì lễ phép đáp lại:
“Vâng, con thì vẫn thế. Chẳng tài giỏi gì hơn đâu.”
“Con cứ nói khéo, ta còn mong sẽ có được cậu con trai vừa cao ráo, khôi ngô, lại còn giỏi giang như con làm con đấy! Chứ không phải cái loại vịt giời!” - Bác Tư Dực cười khen đứa con trai của em trai mình mà vui ra mặt. Tỏ vẻ trọng nam khinh nữ.
“Con nào mà chẳng là con hả bác, cháu cũng tầm thường thôi.” - Tư Dực ngại ngùng nói qua loa cho xong chuyện.
Trong suy nghĩ của cậu, cậu nghĩ rằng ‘Chẳng phải bác ấy có đứa con gái là chị Trương Mạnh Giang rất tài giỏi hay sao’
“Cậu dạo này học hành sao rồi?”
Thấy Tư Dực nói chuyện với mình, Nam Thành cũng vui vẻ đáp:
“Cũng ổn, còn cậu”
“Còn tôi thì tạm bợ thế thôi” - Tư Dực
“Cậu mà tạm bợ gì chứ, có khiêm tốn quá đấy! Cậu là thủ khoa ban tự nhiên đó”
“Thì cậu cũng là thủ khoa của ban xã hội cơ mà, lại còn ‘cũng ổn’ nữa.” - Tư Dực
“Nhưng ngôi trường này… Cậu biết mà, đối với học sinh giỏi ban tự nhiên thì quan trọng gì, những đứa học ở lớp đó đâu được đối xử đặc biệt như những người giỏi ban tự nhiên các cậu.”
Tư Dực thấu hiểu được nỗi lòng này, tại ngôi trường Thanh Viên này chỉ quan trọng các môn thiên về tự nhiên, còn mấy môn xã hội thì không được chú trọng như vậy. Cậu chỉ biết an ủi Nam Thành chứ chẳng giúp ích gì được.
"Thôi cậu cũng đừng nghĩ ngợi nhiều, tôi không thể nào thay đổi hay làm gì khác hết” - Tư Dực
Câu nói ấy khiến cho Nam Thành lặng im một hồi, cậu ta đáp bằng giọng hờ hững:
“Tôi nghĩ, tôi muốn chuyển trường… Cậu thấy sao?”
Tư Dực bàng hoàng sau khi nghe cậu ta nói thế, cậu không muốn người anh em cùng chung sống với mình bấy lâu nay cứ vậy mà rời đi, liền khẳng giọng nói:
“Không được! Cậu không thể chuyển trường. Tôi không muốn thế.”
Nam Thành chỉ biết cười nhạt, chẳng biết nói gì hơn với Tư Dực. Cậu ta nhìn Tư Dực hồi lâu, trong ánh mắt đầy sự tiếc nuối. Cậu nhè nhẹ nói rằng:
“Xin lỗi cậu, nhưng có lẽ tôi sắp phải đi rồi. Không phải vì chuyển trường đâu. Vì gia đình tôi không còn tiền nữa. Phải về quê ẩn dật. Bố tôi không còn gia sản nữa…”
“Cái gì! Cậu nói vậy là sao?” - Tư Dực
Tư Dực nghe vậy mà thấy nôn nao trong lòng, cậu không nhịn được liền tra hỏi.
“Gia đình cậu làm sao? Sao lại như vậy…?”
“Gia đình tôi làm ăn thua lỗ, thế nên bố tôi không chịu được tiền lỗ nên phải thế chấp công ty, đã vậy còn phải trả lương cho nhân viên công ty. Nên không còn tiền. Tôi sắp phải đi rồi…” - Nam Thành
“Cậu đừng nghĩ vậy, tôi sẽ nhờ bố tôi giúp gia đình cậu.”
“Như vậy thì tuyệt vời quá rồi, mong cậu giúp đỡ gia đình tôi. Tạ ơn cậu nhiều!” - Nam Thành
Nam Thành nhìn Tư Dực như thể có điều không thể nói. Ý nghĩ trong suy nghĩ cậu ta dần dần hiện rõ ‘Xin lỗi cậu, tôi chỉ còn cách này. Đây không phải là điều tôi muốn, tôi cũng chỉ bị ép buộc mà thôi.’
Nói rồi Tư Dực ngỏ ý rằng:
“Không có gì. Cậu đừng nói quá lên thế, dù gì chúng ta sau này cũng thành đối tác mà”
“Đúng thế” - Nam Thành ngượng bộ nói. Ánh mắt cậu ta né tránh đi một chỗ khác. Dường như chẳng muốn nhìn trực diện Tư Dực.
Tư Dực thấy vẻ mặt gượng gạo của cậu ta thì hài hước nói rằng:
“Cậu khách sáo làm gì, đừng ngại. Tôi chỉ giúp trong vùng khả năng của tôi thôi mà.”
Nam Thành nghe vậy, cũng nhẹ nhàng mà nói “Ừ”. Cậu ta cảm thấy bản thân mình như làm việc tội đồ vậy, trong lòng bứt rứt không thôi.
…
- Tại nhà Tư Dực-
Không khí của một buổi giao họp đông đủ của dòng họ. Tư Dực cùng gia đình cậu đều ăn mặc rất sang trọng. Giới thượng lưu như cậu thì ai cũng đều lộng lẫy, kiêu sa. Cậu và gia đình ngồi tại bàn ăn lớn, dài. Người có vai chức như bà Tư Dực thì ngồi đầu tiếp đến là những bậc cao trong dòng họ lần lượt ngồi đúng vị trí của mình. Buổi họp măt ấy, ai cũng đều khoe khoang sự giàu có của mình.
“Chà chà Tư Dực nhà chú lớn quá rồi đấy nhỉ. Thế đã làm ăn được gì chưa chàng trai.” - Bác của Tư Dực vui vẻ, đùa giỡn nói.
Tư Dực nghe vậy thì lễ phép đáp lại:
“Vâng, con thì vẫn thế. Chẳng tài giỏi gì hơn đâu.”
“Con cứ nói khéo, ta còn mong sẽ có được cậu con trai vừa cao ráo, khôi ngô, lại còn giỏi giang như con làm con đấy! Chứ không phải cái loại vịt giời!” - Bác Tư Dực cười khen đứa con trai của em trai mình mà vui ra mặt. Tỏ vẻ trọng nam khinh nữ.
“Con nào mà chẳng là con hả bác, cháu cũng tầm thường thôi.” - Tư Dực ngại ngùng nói qua loa cho xong chuyện.
Trong suy nghĩ của cậu, cậu nghĩ rằng ‘Chẳng phải bác ấy có đứa con gái là chị Trương Mạnh Giang rất tài giỏi hay sao’