Chương : 15
Matthew Watkins Vào buổi lễ Tạ ơn đầu tiên, một trong những trận đánh đẫm máu nhất đã nổ ra sau khi người giao hàng quên mang thêm nước sốt chấm vịt.
Finn Chúa tể Đang rất kết một anh chàng tuyệt vời trong buổi tối ảo diệu này.
Julie Seagle Sẽ viết một cuốn sách có tựa “Chè chén, chơi bời, chán chường”. Sách kể về một phụ nữ đầy thù hằn trong hành trình đi qua các nhà thổ-chiều-tới-bến khắp nước Mỹ.
Julie bật cười với sự ám chỉ của Finn về vùng Nam Thái Bình Dương êm đềm. Nó biết hiện giờ anh chàng đang ở đó.
Hôm nay là tối thứ Sáu của kỳ nghỉ lễ Tạ ơn, và Julie đang rất nôn nóng muốn được quay lại Boston để kết thúc màn tra tấn trong chuyến đi lần này. Nó không thèm trả lời các cú điện thoại của bạn bè, thậm chí còn nhờ mẹ bảo với tụi bạn là nó không về nhà trong dịp lễ. Từ sau vụ tối thứ Năm, nó chỉ ru rú trong phòng để làm bài, và ngoại trừ một màn rầy la về thái độ xấc xược của nó thì mẹ để cho nó được yên thân. Nó đã gần hoàn tất bài luận về cái nghèo và nghỉ xả hơi chút xíu trong khi kiểm tra lỗi để lên mạng.
Hộp email của nó có hơn hai chục thư của đám bạn ở Ohio thắc mắc vì sao nó không về nhà. Không còn gì tệ hơn việc bỏ lỡ bữa quậy tưng tại nhà Jacob O’Malley tối nay. Sao cũng được! Không có gì từ Seth, nhưng ba mẹ anh ấy đã quyết định cắt bỏ mọi thứ dính tới công nghệ trong kỳ nghỉ lễ tại Vermont.
Julie cùng với Celeste đã bắt đầu đến tiệm cà phê một lần mỗi tuần sau giờ học, và Seth chứng tỏ mình không hề bị làm phiền bởi sự hiện diện của Finn Phẳng. Anh chàng đúng là một người toàn diện: thông minh, hài hước, siêng năng, dịu dàng với Julie, lại còn kiên nhẫn nữa. Giữa bộn bề chuyện học hành, công việc của Seth và những ngày dài đằng đẵng trông Celeste của Julie, thật khó để được ở một mình bên nhau nhiều hơn một lần mỗi tuần, nếu có thể. Do đó mối quan hệ giữa hai đứa diễn ra theo chiều hướng chậm hơn bình thường. Trong khi hầu hết đám bạn học cùng trường của Julie gần như đêm nào cũng ngủ chung với bạn trai trong ký túc xá thì nó và Seth quyết định chờ đợi. Sống có trách nhiệm. Tỉnh táo. Có trật tự.
Julie nghĩ đó là một điều hay. Hai đứa đã nắm tay nhau và vui vẻ một chút trong xe hơi của Seth, nhưng nó không vội vã làm những chuyện khác. Cho đến bây giờ thì Seth vẫn thông cảm. Không phải vì anh không giỏi hôn, trái lại là đằng khác. Và cũng không phải vì các hormastory của Julie không làm loạn lên, thực tế chúng rất sôi sực. Chỉ là nó không quá hấp tấp.
Phần lớn thời gian của Julie được dành cho lượng bài vở kinh khủng ở trường. Nó phải học trối chết, nhưng đổi lại nó được nhiều điểm xuất sắc. Ngay cả môn Toán Giải tích của nó cũng đạt điểm cao hơn mong đợi, nhờ được Matt giúp đỡ nhiệt tình mỗi khi nó cần. Đối với một người có trí tuệ cao siêu như thế, Matt là một thầy giáo giỏi bất ngờ, và thường phụ đạo thêm cho Julie buổi tối. Cho đến lúc này thì nó chưa thấy có cơ hội giúp đỡ anh trong chuyện học, đương nhiên rồi, nhưng nó hi vọng sẽ có một dịp nào đó Matt bị bí.
Nhưng nó không nín thở mà chờ cơ hội đó đâu.
Julie duỗi thẳng hai tay trên đầu và ngáp. Mới có mười giờ mà nó đã mệt nhoài. Chuyến về nhà lần này thật mệt mỏi. Nó xóa thêm vài thư khác và nhận ra có một email của Finn. Julie và anh đã liên lạc đều đặn với nhau trong mấy tháng vừa rồi. Thực tế là nó kiểm tra hộp thư của mình thường xuyên hơn nó thừa nhận. Anh Finn rất thích cập nhật thông tin về Celeste, còn nó thì mê mẩn những tấm hình tuyệt vời anh chụp trong các chuyến đi.
Nó đọc email của Finn vì rất tin anh sẽ không mời mình tới một bữa tiệc phiền phức nào, bắt nó mặc đồ lễ hội truyền thống, hay là ngụy biện về lí do những người nghèo đáng phải sống như hiện tại.
Julie,
Hi vọng chuyến về quê của em diễn ra tốt đẹp? Anh đang ở đảo Cook. Ở đây đúng là tuyệt-con-cú-mèo!
Anh muốn báo trước cho em biết một tin: anh nghe nói Finn Phẳng đã bị tai nạn ngày hôm trước.Tuy nhiên không có gì trầm trọng. Nó liên quan tới Matt, chiếc bàn là hơi và những câu la hét điên cuồng như: “Không có nếp nhăn nào được chấp nhận trong ngôi nhà này! Anh có thể phẳng, nhưng không đủ nhẵn mặt cho gia đình này!” Theo các báo cáo thì Matt thân yêu đã phản ứng dữ dội, không may là chỉ tạm thời, đối với món heo xào quế hoa. Celeste đập đầu Matt bằng một chiếc ô LL Bean và cậu chàng trở về trạng thái bình thường. Anh nghĩ đáng lẽ con bé nên đập thêm cái nữa, nhưng đó chỉ là ý kiến của anh thôi.
Finn
Rõ ràng là tình hình nhà cửa gia đình Watkins đã lộn tùng phèo khi nó vắng mặt.
Anh Finn,
Ohio thật ra… không tuyệt lắm. Các thành viên gia đình đang làm em phát điên. Lễ Tạ ơn đúng là một cơn ác mộng. Em dành hai chục phút ngồi nghe thằng em họ lớn nhất diễn lại vài trích đoạn nổi bật của Comedy Central (vừa không hài hước vừa dở ẹc), cố gắng khiến bà mợ quan tâm tới cuốn sách em đang đọc trong môn Anh văn (thất bại vô đối), quan sát con gà tây giấy bốc cháy (dấu hiệu thích hợp về mùi vị của kỳ nghỉ), và lên lớp cho ông cậu khó chịu của em (đáng đời) trong một màn đấu khẩu gay cấn mà em sẽ còn ghi nhớ trong nhiều năm nữa.
Em chỉ muốn nhanh chóng quay lại Boston vì cả triệu lí do. Cần phải trở lại bình thường. Sẽ đánh giá thiệt hại của Finn Phẳng và la Matt một trận vì vụ lên cơn đó.
Đảo Cook thế nào hở anh? Nam Thái Bình Dương chắc là đẹp lắm. Không biết bây giờ anh còn thức không? Em cần phải tâm sự với ai đó. Em không biết hiện tại ở đó đang là mấy giờ nữa…
Julie
Hai phút sau, nó nghe thấy tiếng phản hồi.
Julie,
Anh đang lên mạng. Múi giờ của anh sớm hơn của em năm tiếng. Bật Facebook chat đi em!
Finn
Ôi trời. Chữ tâm sự mà nó dùng thật ra không hoàn toàn mang nghĩa là chát chít. Đã nhiều năm nay nó không chát chít với bất kỳ ai. Hiện tại không những nó cảm thấy cuộc sống trước kia quá xa vời, mà nó căm ghét các thể loại từ lóng và viết tắt của dân nghiện chat. Nó biết mình thuộc vào nhóm thiểu số của những đứa cùng tuổi. Làm sao nó biết được vcl có nghĩa là “vui cả làng”? Lại còn những thứ vớ vẩn như cmnr nữa? Toàn những thứ vừa nhí nhố vừa sến súa. Còn B4N? Thiệt tình, sao không chào tạm biệt như một người bình thường đi. Ừ thì nó cũng thỉnh thoảng dùng mấy chữ như LOL và WTF, nhưng nó không hề muốn ngồi dịch cả một câu dài dầy những chữ viết tắt như thế. Cả tỉ tế bào não đã bị tiêu diệt mỗi giờ khi người ta rút gọn ngôn ngữ truyền thống thành những mật mã đánh đố nhau. Mặc dù cũng thích công nghệ, nhưng cái trò dùng tiếng lóng này là một trong những thứ mà nó ghét nhất. Vậy mà bây giờ nó sắp phải sử dụng lại với anh Finn. Chắc có lẽ nó nên mở sẵn vài cuốn từ điển trực tuyến để tiện phiên dịch, nhưng dù sao nó cũng bật Facebook chat lên.
Julie Seagle Hi anh!
Finn Chúa tể Hi em!
Julie bắt đầu thấy hoảng. Đây là một ý tưởng quá ngu ngốc. Sao nó lại nhắc tới hai chữ tâm sự kia chứ? Bây giờ nó biết nói gì đây? Nó đâu có quen biết thực sự với anh Finn, vậy mà tự dưng lại đồng ý làm chuyện này. Giờ thì nó không thể rút lui được rồi.
Finn Chúa tể
Anh khá lo về email vừa rồi. Em có coi anh là “bình thường” không vậy?
Julie Seagle
Chỉ khi so với mấy người họ hàng của em.
Finn Chúa tể
Thở phào. Giờ thì cư xử đỡ áp lực hơn rồi.
Julie Seagle
Anh cứ việc bày trò. Anh không thể tệ như họ được đâu.
Finn Chúa tể
Hãy đợi đấy…!
Julie Seagle
Tức cười ghê.
Julie nhịp nhịp chân trong bốn phút ngừng gõ tưởng như dài vô tận. Chủ đề, chủ đề… Nó biết nói gì đây? Trời, thật là sai lầm trầm trọng. Chắc anh Finn đã ngủ khò nãy giờ vì nói chuyện với nó chán ngắt. Cuối cùng anh chàng lên tiếng.
Finn Chúa tể
Em đang mặc gì vậy?
Trời. Đất. Ơi. Chuyện này đang đi từ sai lầm trầm trọng tới báo động đỏ. Giờ nó biết làm cái vẹo gì đây?
Finn Chúa tể
Julie? Bình tĩnh đi. Anh đùa thôi.
Julie bật cười. Anh không chỉ hài hước, mà còn viết nguyên chữ nữa!
Julie Seagle
[Xóa] [Xóa] [Xóa] suýt nữa đã miêu tả chi tiết về bộ đồ ngủ hấp dẫn này.
Finn Chúa tể
Vậy hả? KHÔNG ĐÙA! KHÔNG ĐÙA!
Finn Chúa tể
Thôi. Anh đùa đấy. Kể cho anh nghe vụ lễ Tạ ơn đi. Đáng lẽ em phải vui khi lần đầu về thăm nhà chứ.
Julie Seagle
Anh nghĩ coi. Cãi cọ lớn tại bàn tiệc. Càng tệ hơn khi em không đội nón hành hương. Ở Boston em yên lành hơn em tưởng. Chuyến về quê này thật quá… đột ngột.
Finn Chúa tể
Đột ngột hơn cả việc đến sống ở nhà anh á? Rõ là em mất cân bằng rồi.
Julie Seagle
Này! Em thích nhà anh rồi đó. Ba mẹ anh rất tuyệt, Celeste thân thiết với em, và anh Matt thực sự rất là tử tế.
Julie Seagle
Ngay tới Finn Phẳng cũng có vẻ đã chấp nhận em.
Finn Chúa tể
*hic* Vậy là gia đình anh đã bị bắt cóc và thay thế bằng phiên bản vô tính biết cư xử. Bi kịch. Tận hưởng bà mẹ vô tính mới nhé!
Julie Seagle
Xin lỗi về mất mát của anh, nhưng hai bà mẹ khác nhau lắm. Mẹ vô tính khiến em khâm phục với kiến thức Harvard, trong khi mẹ em chất rơm đầy nhà.
Finn Chúa tể
Em may thế. Anh sẽ ôm rơm chạy mất.
Julie Seagle
Ha ha! Đừng có ác thế.
Finn Chúa tể
Để anh nói lại cho rõ: mẹ anh không hoàn hảo như em nghĩ đâu.
Julie Seagle
Mẹ anh cũng bắt anh đội mũ lễ hội à?
Finn Chúa tể
Mẹ anh có chiến thuật tra tấn khác.
Julie Seagle
Thật á? Em có nhiều điểm chung với mẹ anh hơn là mẹ em đấy.
Finn Chúa tể
Em nói vậy là tự chê bản thân rồi. Bề ngoài không phải là tất cả. Cụ thể nhé: Có lần khi anh đi trại hè, anh đã làm một tác phẩm nghệ thuật tặng mẹ. Suốt cả mấy tuần sau bà cứ luôn miệng ca cẩm về miếng gỗ khắc chữ “WOW” kỳ quặc.
Julie Seagle
???
Julie Seagle
Khoan, chờ em một phút…!
Finn Chúa tể.
Phải, mẹ anh đọc ngược. Đáng lẽ phải đọc là “MOM”.
Julie Seagle
Xin lỗi, hài chịu không nổi!
Finn Chúa tể
Mẹ anh là thế đấy. Anh nghĩ bà vẫn như vậy. Và có lẽ em vẫn chưa hết ấn tượng sai lầm về mẹ anh đâu.
Julie Seagle
Ôi trời. Anh dễ thương phát sợ.
Finn Chúa tể
Thế còn bố mẹ em? Hay là em chỉ muốn đóng gói họ gửi trả cho Walmart đấy?
Julie Seagle
Costco chứ. Mẹ em thì OK. Hơi… nông cạn, hình như thế? Nhưng tốt bụng. Ba em không hiện diện nhiều.
Finn Chúa tể
Ba em ở đâu?
Julie Seagle
Hai người ly dị hồi em lên năm, từ đó em chỉ gặp ba được vài lần. Ba em đi công tác trên khắp cả nước, nên rất khó thu xếp thời gian để gặp ông được.
Finn Chúa tể
Rất tiếc khi nghe điều đó. Em đáng được hơn thế.
Julie Seagle
Có gì đâu anh. Em quen rồi. Khi gặp ba thì rất tuyệt.
Finn Chúa tể
Bao giờ em quay lại Boston?
Julie Seagle
Sáng Chủ nhật. Chuyến bay sớm. Về đến nhà khoảng giữa trưa, em nghĩ vậy.
Finn Chúa tể
Giờ em gọi đó là “nhà” cơ đấy?
Julie Seagle
Ơ… hình như vậy.
Julie Seagle
Anh lưu lại Nam Thái Bình Dương bao lâu? Chỗ đó nghe có vẻ lạ lẫm.
Finn Chúa tể
Khoảng ba tuần. Anh vừa mới đến đây hôm Chủ nhật tuần trước. Lạ lẫm ngay từ trên chuyến bay dài. Anh được ăn món phô mai chua kèm bánh quy dai.
Julie Seagle
Mmmm… chẹp chẹp!
Finn Chúa tể
Món tráng miệng còn lạ hơn, bánh pudding gạo đông đá. Vẫn còn cảm nhận được mùi vị đây này!
Julie Seagle
Vậy là hiện nay anh cứ đặt vé bay khắp thế giới.
Finn Chúa tể
Anh sống nhờ các bữa ăn trên chuyến bay. Không có gì khiến anh thích hơn một khẩu phần nhỏ những thứ thớ lợ dọn trên một chiếc khay. Kèm theo cái muông lai nĩa, tất nhiên rồi.
Finn Chúa tể
Thích muỗng lai nĩa!
Julie Seagle
Em đang ghi lại các thứ anh thích.
Finn Chúa tể
Danh sách sẽ dài đấy.
Julie Seagle
Biết mà. Kể em nghe chuyện hay ho nhất anh đã làm trong chuyến đi này đi.
Fin Chúa tể
Nhảy bungee. Quá tuyệt.
Julie Seagle
Á. Em thì KHÔNG BAO GIỜ. Nó thế nào ạ?
Finn Chúa tể
Nhanh như chớp. Phi thường. Em không thuộc dạng bạo gan nhỉ?
Julie Seagle
Không đời nào. Em nhát lắm. Đi thang cuốn mà em còn muốn ngất nữa là. Anh còn làm những chuyện điên rồ nào nữa?
Julie Seagle
À, để em đoán! Mấy cái áo thun hình nhảy dù mà em thấy là của anh đúng không?
Finn Chúa tể
Ờ. Muốn nhảy thử không?
Julie Seagle
Ơ, để em nghĩ… KHÔNG!
Finn Chúa tể
Thôi nào! Em sẽ thích nó. Biết đâu được. Nó không giống đi thang cuốn đâu.
Julie Seagle
KHÔNG MÀ!
Finn Chúa tể
Nhưng đừng kể cho bố mẹ anh nhé. Họ không hay biết gì về những trò mạo hiểm của anh đâu.
Julie Seagle
Thật á?
Finn Chúa tể
Bố mẹ sẽ chết giấc mất.
Julie Seagle
Hiểu rồi. Miệng đã dán.
Finn Chúa tể
Sắp tới anh muốn đi nhảy bungee ở Nam Mỹ. Ngay bên cạnh mấy cái thác nước. Chắc sẽ tuyệt lắm.
Julie Seagle
Còn nhiều chỗ nhảy bungee lắm anh. Nghe chừng em chưa thể gặp anh Finn nổi danh trong tương lai gần.
Finn Chúa tể
Chắc là không. Anh còn vướng nhiều việc. Để rồi xem. Thật khó mà bỏ qua các cơ hội này. Nhưng gặp em cũng tốt. Ít ra hiện tại anh với em vẫn có thể tâm sự qua mạng!
Julie Seagle
Đúng rồi. Em cảm thấy như đã quen biết anh rồi. Lạ ghê!
Finn Chúa tể
Anh hiểu.
Julie Seagle
Anh nghĩ tại em đang ở trong phòng anh và bắt được xung động của anh chứ gì?
Finn Chúa tể
Xung động của con ma xó trong tủ quần áo á? Phải rồi, là nó đó.
Julie Seagle
Hèn gì nó bốc mùi. Làm em thắc mắc hoài.
Finn Chúa tể
Xin lỗi em. Con trai là vậy đó.
Julie Seagle
Không phải tất cả.
Finn Chúa tể
Nếu biết em đến thì anh đã cố để tạo ấn tượng tốt hơn.
Finn Chúa tể
Sẽ cố cải thiện hình ảnh!
Julie Seagle
Không cần đâu. Anh hấp dẫn lắm rồi.
Finn Chúa tể
Em không cần ảnh chụp anh mặc com lê, chải chuốt bảnh bao và quyến rũ sao?
Julie Seagle
Em không cần bộ áo để có ấn tượng đâu.
Finn Chúa tể
Hm…
Finn Chúa tể
Vậy em cần gì?
Julie Seagle
Em vẫn đang nghĩ đây.
Cứ thế Julie và Finn chat với nhau trong hai tiếng đồng hồ. Finn gửi cho Julie mấy tấm hình, cung cấp thêm nhiều chi tiết về các chuyến đi của anh, rồi hỏi rất nhiều về chuyện trường lớp, bạn bè và gia đình của nó. Julie không nhắc tới Seth vì… Ờ thì, tại anh Finn đâu có hỏi. Mà nó cũng không biết đích xác mình đang đứng ở đâu với Seth, do vậy nó cũng chẳng có gì nhiều để kể. Liệu Seth có phải là bạn trai thực sự của nó chưa? Hay giữa hai đứa chỉ là chơi bời?
Vâng, nó tiếp tục tán tỉnh. Vì điều đó vô hại và vui vẻ. Mà nói thật lòng, nó không thể kìm mình được. Có điều gì đó rất dễ gây nghiện nơi anh chàng Finn này.
Finn Chúa tể
Vậy là, lễ Tạ ơn không ổn đối với em. Thế còn kỳ nghỉ đông? Có khá khẩm hơn không?
Julie Seagle
Dĩ nhiên. Nhưng em sẽ đi California ba tuần cùng với ba, nên em sẽ nhớ mấy chiếc vớ, cây thông và đèn trang trí của mẹ.
Julie Seagle
Tượng tuần lộc trên bãi cỏ, ông già Noel say xỉn ở siêu thị, album nhạc Giáng sinh của các ngôi sao… Một cô gái còn cần gì hơn nữa?
Finn Chúa tể
Khoan đã. Em ghét Giáng sinh à?
Julie Seagle
Không. Giỡn thôi! Em thích Giáng sinh chứ. Mẹ em sẽ chăng đèn nhấp nháy khắp phòng khách và gắn nến thật lên cây thông.
Julie Seagle
Vào đêm Giáng sinh, em sẽ chui vào nằm dưới chân cây thông và nhìn những ngọn đèn xuyên qua tán lá. Sến thiệt, nhưng truyền thống của em là vậy.
Finn Chúa tể
Em có nằm và ước một điều cho năm mới không?
Julie Seagle
Có chứ. Ngốc thật đấy.
Finn Chúa tể
Em ước gì?
Julie Seagle
Cùng tùy năm. Có thể là cưới một thần tượng tuổi teen ngớ ngẩn nào đó.
Julie Seagle
Hoặc là bị mắc kẹt trên hoang đảo cùng chàng Bạch mã hoàng tử và một nguồn cung cấp kem chống nắng vô tận.
Finn Chúa tể
Vậy là truyền thống Giáng sinh của em chỉ xoay quanh trai đẹp à?
Julie Seagle
Em chưa bao giờ nói họ là những siêu tưởng xa vời.
Finn Chúa tể
Ồ, vậy bây giờ họ là siêu tưởng cơ đấy? Tức là em cần được ở một mình để thực hiện truyền thống nay, anh đoán vậy… *ho, ho*
Julie Seagle
Hài thật. Em dùng chữ “mơ mộng” vậy. Không chỉ mơ về trai đẹp (mặc dù em nghĩ đó từng là một chủ đề), mà còn về cảm giác… em không biết nữa… được thỏa mãn nói chung. Hài lòng. Trọn vẹn. Em không biết… Nghe thật thảm khi nói ra điều đó (hay là gõ ra).
Julie Seagle
Mơ về tương lai. Tự hỏi điều gì đang chờ mình phía trước. Những thứ vớ vẩn của tuổi mới lớn. Sến súa.
Finn Chúa tể
Không vớ vẩn đâu. Anh thấy hay đấy chứ.
Julie Seagle
Rất hay, cho tới khi sáp nóng nhỏ từ trên cành cây xuống trúng vào mắt em. Thật đó. Nến trên cây = nguy cơ cháy nổ. Nhưng kỳ nghỉ nào mà không có chút nguy hiểm chứ?
Julie Seagle
A, anh thấy không! Đó là thái độ thách thức nguy hiểm mà anh đang tìm đấy!
Finn Chúa tể
Đừng có nói quá chứ, cô bé.
Finn Chúa tể
Có lẽ em không hợp với những nguy hiểm thực sự. Chẳng sao cả. Không phải tất cả mối quan tâm của anh là nhảy từ trên cao xuống. Anh từng tham gia trò Nhúng nước miền cực ở Boston vài lần. Cái này không liên quan tới độ cao.
Julie Seagle
Nó là gì vậy anh?
Finn Chúa tể
Đám Boston dở hơi mặc đồ bơi nhào xuống Đại Tây Dương vào ngày đầu năm mới. Bơi thật nhanh vì nước lạnh tê tái.
Finn Chúa tể
Đám nhà báo thích điều nay.
Julie Seagle
*rên* Chuyện này nghe hay đó. Tiếc là em không ở Boston lúc đó, chứ nếu không em chắc chắn sẽ thử.
Finn Chúa tể
Thôi đi! Em sẽ không dám làm đâu! Nhưng hay lắm đấy. Lúc xuống nước thì khủng khiếp lắm, nhưng khi lên bờ lại rất tuyệt. Một cú sốc cho cơ thể theo chiều hướng tốt.
Finn Chúa tể
Đáng lẽ năm nay anh sẽ tham gia, nhưng lúc đó lại đang ở Puerto Rico nắng ấm rồi. Dẫn dắt một chuyến chèo xuồng vượt ghềnh thác. (Cả nhảy bungee nữa, đương nhiên rồi.)
Julie Seagle
Hu hu. Quá nhọ cho anh. Tội nghiệp anh.
Finn Chúa tể
Anh biết. Gay go lắm.
Julie Seagle
Ghé qua Boston trước khi lên đường nhé anh? Celeste đang rất muốn gặp anh đó.
Finn Chúa tể
Anh sẽ xoay xở để ghé nhà.
Julie Seagle
À, chúng ta có thể nói chuyện về Celeste một chút được không?
Julie chờ. Chờ hoài. Có vẻ như Finn cũng khó khăn với cô em gái mình chẳng kém gì Matt.
Julie Seagle
Là vầy, Celeste ấy… Hãy cho em biết tại sao con bé chế ra Finn Phẳng.
Finn Chúa tể
Anh không biết. Nó cần vẻ đẹp trai của Finn Phẳng để bù đắp cho những gì Matt thiếu hụt chăng?
Julie Seagle
Hay đấy.
Julie lại chờ. Nó nhìn vào đồng hồ trên máy tính, quan sát sáu phút đằng đẵng điểm qua.
Finn Chúa tể
Anh không thể nói với em được.
Julie Seagle
Sao vậy? Con bé cần được giúp đỡ, anh Finn à.
Finn Chúa tể
Em là điều tốt đẹp nhất đối với nó.
Julie Seagle
Làm sao anh biết? Em còn không biết mình đang làm gì nữa là.
Finn Chúa tể
Em đang làm tốt lắm. Con bé rất vui.
Julie Seagle
Celeste không vui đâu. Không thể nào. Con bé cần anh.
Finn Chúa tể
Chuyện phức tạp lắm, anh không giải thích được.
Finn Chúa tể
Em phải tin anh trong chuyện này. Anh không thể nói gì thêm. Anh cần em gác nó qua một bên, được chứ?
Chuyện quái gì vậy? Julie nhìn vào cửa sổ chat. Mọi thứ đột nhiên trở nên kỳ quặc với Finn, và đó là thứ mà nó ít mong muốn nhất.
Finn Chúa tể
Đừng giận anh. Chỉ là anh không thể. Anh xin lỗi.
Julie Seagle
OK.
Finn Chúa tể
Vậy… Celeste là người duy nhất muốn gặp anh thôi sao?
Julie Seagle
Cả gia đình anh nữa.
Finn Chúa tể
Chỉ gia đình anh thôi sao?
Julie Seagle
Có cô bạn gái nào đó đang nhớ anh điên cuồng chăng?
Finn Chúa tể
Dám lắm.
Julie ngập ngừng. Thực tình trước đó nó không nghĩ tới khả năng này, nhưng không hiểu sao nó không thích cái ý tưởng anh Finn có thể có bạn gái. Không phải vì nó quan tâm. Nó đâu có quyền gì mà ghen tuông.
Ngoại trừ việc nó thấy ghen thật.
Không gì khó chịu hơn cảm giác bị cơn ghen chế ngự, và Julie không chối cãi việc gõ chữ bạn gái khiến bụng nó quặn lại, hơi thở thay đổi, đầu óc quay cuồng. Đó không phải là phản ứng mà nó mong đợi. Nó thậm chí còn chưa giáp mặt anh Finn.
Nhưng lúc này nó không thể im lặng mãi. Như thế sẽ rất kỳ cục. Nó đặt tay lên bàn phím, cố tìm ra điều gì đó bình thường để gõ. Tốt cho anh thôi. Em chắc chị ấy rất dễ thương. Không, như thế độc địa quá. Khỉ thật, cô bạn gái đó là ai chứ? Cả Matt lẫn Celeste đều chưa từng nhắc tới chị ta. Chị ấy là một cô người mẫu nóng bỏng của Victoria’s Secret, với trí tuệ của một nhà di truyền học và tinh thần đủ vững để nhảy từ vách đá xuống biển, đúng không ạ? Không, như thế vừa độc địa vừa nhỏ nhen.
Finn Chúa tể
Nhưng chẳng có cô bạn gái nào. Vậy nên chỉ có gia đình dở hơi của anh là mong anh về thăm nhà thôi. Thất vọng thật.
Julie không thể không mỉm cười.
Julie Seagle
Không phản đối chuyện anh về thăm nhà. Cần phải gặp thần tượng đã chu du bốn bể và ưa mạo hiểm của em.
Finn Chúa tể
Thế thì anh sẽ cố gắng hết sức để biến cuộc gặp đó thành hiện thực. Nhưng đừng nói với ai nhé, cho đến khi anh chắc chắn.
Julie Seagle
OK. Vậy cũng được.
Finn Chúa tể
Anh phải đi… Sắp ăn tối rồi.
Julie Seagle
Còn em thì sắp đi ngủ.
Finn Chúa tể
Tốt! Em đang mặc gì thế?
Finn Chúa tể
Xin lỗi. Anh quên anh đã chơi trò này rồi…
Julie Seagle
Em ấn tượng với kiểu đùa dai của anh đấy.
Finn Chúa tể
Tèn ten! Anh đã gây được ấn tượng với em. Thành công rồi! Em làm nên toàn bộ buổi tối của anh đấy.
Julie Seagle
Còn anh thì làm nên buổi tối của em.
Finn Chúa tể
Tận hưởng nốt kỳ nghỉ nhé. Thật lòng đấy. Em may lắm mới có người mẹ như thế.
Julie Seagle
Em sẽ cân nhắc điều đó.
***
Âm thanh của đoàn tàu đánh thức Julie giữa đêm. Sau gần ba tháng ngủ không tiếng ồn trong khu nhà yên tĩnh của gia đình Watkins tại Cambridge, nó không thể ngủ được giữa âm thanh vang rền của đoàn tàu được nữa. Nó bỏ chăn ra và đứng dậy. Nó đang mơ thấy mình làm bánh kếp và trượt tuyết nhảy xa, phần còn lại thì không nhớ được. Nhưng cho dù đó là gì thì nó cũng đang đầm đìa mồ hôi và đói ngấu. Nó mắt nhắm mắt mở lần xuống cầu thang trong bộ đồ thun, rồi mò vào trong bếp.
- Chào Jules. - Mẹ nó mỉm cười ấm áp. Mẹ đang đứng cạnh quầy bếp, vây quanh là đủ thứ đồ ăn thừa lại sau lễ Tạ ơn. - Con đói không?
Julie gật đầu và ngồi lên một chiếc ghế đẩu.
- Uống sữa nha? - Mẹ nó hỏi.
Julie lại gật đầu.
- Mẹ đang làm gì đó?
- Lục tủ lạnh. - Kate rót một ly sữa cho Julie. - Làm sao mẹ có thể ngủ được khi biết dưới này có cả đống thức ăn ngon lành đang chờ chứ? Còn con? Tưởng con đang ngủ thẳng cẳng sau khi làm bài tập chứ?
Julie nhún vai.
- Đoàn tàu đánh thức con.
- Hừm, bao nhiêu năm nay chuyện đó có làm phiền con đâu. - Kate nhẹ nhàng vò tóc Julie. - Bây giờ mọi chuyện đã khác rồi, đúng không? Thôi, uống đi. Mẹ sẽ hầm lại đồ ăn cho con. Thịt trắng hay thịt đỏ? Nước thịt không? Khoai hay đậu?
- Mọi thứ. Con cần một đĩa đủ mọi thứ. - Julie chống cùi chỏ lên quầy bếp và úp mặt vào hai lòng bàn tay. - Và con cần một cái nón hành hương để có thể thưởng thức hương vị đồ ăn một cách đúng đắn.
Kate sung sướng vỗ tay.
- Mẹ biết mà! Mẹ biết con nhớ chiếc nón đó! Tình cờ là mẹ cất nó ở ngay đây. - Kate vươn tay ra phía sau lưng lấy chiếc nón màu đen từ trên mặt bàn bếp lộn xộn, rồi đặt lên đầu Julie với một ánh mắt hài lòng. - Nó hợp với con lắm.
Julie nhoẻn miệng cười.
- Con cũng nghĩ vậy.
- Thế… - Kate cố tỏ ra tự nhiên, - con có tin tức gì của ba chưa?
- Ba có gửi cho con lộ trình chuyến đi. Con đang rất sốt ruột. Cám ơn mẹ đã cho con đi. Chắc là sẽ rất vui, mẹ có nghĩ vậy không?
- Mmm. - Mẹ nó đồng tình. - Mẹ hi vọng vậy.
- Sao lại hi vọng? Đương nhiên sẽ là vậy rồi. Con không thể tin nổi là ba lại có nhiều thời gian để đi chơi với con.
- Julie, con biết thừa ba con có lẽ sẽ kết hợp làm việc với đi chơi trong chuyến này mà. - Kate nhẹ nhàng đáp. - Chuỗi khách sạn mà ba con làm việc hiện diện ở khắp bang California.
- Dạ, vậy cũng tốt. Ý con là, ba với con vẫn đi cùng nhau, quan trọng là ở chỗ đó.
- Mẹ chỉ không muốn con bị thất vọng. Ba con chưa bao giờ…
- Mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Chỉ cần chờ đợi. - Julie vui vẻ đáp lại. Chuyến đi này sẽ rất tuyệt. Nó chưa từng tới California, cũng chưa bao giờ đi du lịch cùng ba. Những lần hai ba con gặp gỡ chủ yếu gói gọn trong các bữa tối, khi ba nó ghé qua thị trấn, do đó chuyến đi này sẽ khác. - Ba đang cố mà mẹ. Vậy còn mẹ? Mẹ có háo hức với chuyến đi trên tàu du lịch không? - Số là cô Suzanne, bạn thân nhất của mẹ Julie, sẽ bao mẹ một chuyến hành trình trên tàu du lịch ở vùng Caribbean.
- Mẹ không bị say sóng, nên mẹ nghĩ chuyến đi sẽ rất thú vị. Mẹ không thể chịu nổi cảnh lui cui trong căn nhà này trong kỳ nghỉ khi con không về. Mẹ sẽ nhớ con lắm, cưng à. Kỳ Giáng sinh đầu tiên hai mẹ con xa nhau.
- Mẹ đừng khóc! Con cũng sẽ nhớ mẹ. Ba khó khăn lắm mới thu xếp được thời gian đi với con, nên con không thể bỏ lỡ dịp này.
Kate lấy khăn chấm nước mắt và cắn một miếng gà tây.
- Vậy là cuộc sống ở gia đình Watkins ổn cả chứ? - Mẹ nó vừa nhai vừa hỏi.
- Dạ, con thực sự thích họ.
- Chuyện với Celeste vẫn ổn thỏa chứ? Hình như con bé cũng đâu nhỏ tới mức cần bảo mẫu nữa? Chuyện là thế nào vậy?
- Thực ra con không phải là bảo mẫu. Mà là… - Julie cố gắng tìm một chữ thích hợp, - là một người bầu bạn thì đúng hơn.
Kate bối rối ra mặt.
- Một người bầu bạn? Vậy là sao?
- Celeste hơi kỳ cục. - Nói thế là còn nhẹ, nhưng Julie chưa từng kể cho mẹ nó về Finn Phẳng. Nó không nghĩ ra được cách nào giải thích chuyện đó mà không biến Celeste thành một đứa con gái hoàn toàn điên khùng. - Con thực sự thích con bé, nhưng Celeste gặp khó khăn với đám bạn bè. Nó cư xử trẻ con hơn nhiều so với độ tuổi của mình.
- Vậy thì con đang đóng vai một hình mẫu nhiều hơn là người bầu bạn.
- Dạ. Con chưa từng nghĩ theo lối đó, nhưng chắc là vậy.
- Con bé rất may vì gặp được con đó. - Kate nói.
Julie lắc đầu.
- Con mới là đứa may mắn khi được gặp con bé.
Finn Chúa tể Đang rất kết một anh chàng tuyệt vời trong buổi tối ảo diệu này.
Julie Seagle Sẽ viết một cuốn sách có tựa “Chè chén, chơi bời, chán chường”. Sách kể về một phụ nữ đầy thù hằn trong hành trình đi qua các nhà thổ-chiều-tới-bến khắp nước Mỹ.
Julie bật cười với sự ám chỉ của Finn về vùng Nam Thái Bình Dương êm đềm. Nó biết hiện giờ anh chàng đang ở đó.
Hôm nay là tối thứ Sáu của kỳ nghỉ lễ Tạ ơn, và Julie đang rất nôn nóng muốn được quay lại Boston để kết thúc màn tra tấn trong chuyến đi lần này. Nó không thèm trả lời các cú điện thoại của bạn bè, thậm chí còn nhờ mẹ bảo với tụi bạn là nó không về nhà trong dịp lễ. Từ sau vụ tối thứ Năm, nó chỉ ru rú trong phòng để làm bài, và ngoại trừ một màn rầy la về thái độ xấc xược của nó thì mẹ để cho nó được yên thân. Nó đã gần hoàn tất bài luận về cái nghèo và nghỉ xả hơi chút xíu trong khi kiểm tra lỗi để lên mạng.
Hộp email của nó có hơn hai chục thư của đám bạn ở Ohio thắc mắc vì sao nó không về nhà. Không còn gì tệ hơn việc bỏ lỡ bữa quậy tưng tại nhà Jacob O’Malley tối nay. Sao cũng được! Không có gì từ Seth, nhưng ba mẹ anh ấy đã quyết định cắt bỏ mọi thứ dính tới công nghệ trong kỳ nghỉ lễ tại Vermont.
Julie cùng với Celeste đã bắt đầu đến tiệm cà phê một lần mỗi tuần sau giờ học, và Seth chứng tỏ mình không hề bị làm phiền bởi sự hiện diện của Finn Phẳng. Anh chàng đúng là một người toàn diện: thông minh, hài hước, siêng năng, dịu dàng với Julie, lại còn kiên nhẫn nữa. Giữa bộn bề chuyện học hành, công việc của Seth và những ngày dài đằng đẵng trông Celeste của Julie, thật khó để được ở một mình bên nhau nhiều hơn một lần mỗi tuần, nếu có thể. Do đó mối quan hệ giữa hai đứa diễn ra theo chiều hướng chậm hơn bình thường. Trong khi hầu hết đám bạn học cùng trường của Julie gần như đêm nào cũng ngủ chung với bạn trai trong ký túc xá thì nó và Seth quyết định chờ đợi. Sống có trách nhiệm. Tỉnh táo. Có trật tự.
Julie nghĩ đó là một điều hay. Hai đứa đã nắm tay nhau và vui vẻ một chút trong xe hơi của Seth, nhưng nó không vội vã làm những chuyện khác. Cho đến bây giờ thì Seth vẫn thông cảm. Không phải vì anh không giỏi hôn, trái lại là đằng khác. Và cũng không phải vì các hormastory của Julie không làm loạn lên, thực tế chúng rất sôi sực. Chỉ là nó không quá hấp tấp.
Phần lớn thời gian của Julie được dành cho lượng bài vở kinh khủng ở trường. Nó phải học trối chết, nhưng đổi lại nó được nhiều điểm xuất sắc. Ngay cả môn Toán Giải tích của nó cũng đạt điểm cao hơn mong đợi, nhờ được Matt giúp đỡ nhiệt tình mỗi khi nó cần. Đối với một người có trí tuệ cao siêu như thế, Matt là một thầy giáo giỏi bất ngờ, và thường phụ đạo thêm cho Julie buổi tối. Cho đến lúc này thì nó chưa thấy có cơ hội giúp đỡ anh trong chuyện học, đương nhiên rồi, nhưng nó hi vọng sẽ có một dịp nào đó Matt bị bí.
Nhưng nó không nín thở mà chờ cơ hội đó đâu.
Julie duỗi thẳng hai tay trên đầu và ngáp. Mới có mười giờ mà nó đã mệt nhoài. Chuyến về nhà lần này thật mệt mỏi. Nó xóa thêm vài thư khác và nhận ra có một email của Finn. Julie và anh đã liên lạc đều đặn với nhau trong mấy tháng vừa rồi. Thực tế là nó kiểm tra hộp thư của mình thường xuyên hơn nó thừa nhận. Anh Finn rất thích cập nhật thông tin về Celeste, còn nó thì mê mẩn những tấm hình tuyệt vời anh chụp trong các chuyến đi.
Nó đọc email của Finn vì rất tin anh sẽ không mời mình tới một bữa tiệc phiền phức nào, bắt nó mặc đồ lễ hội truyền thống, hay là ngụy biện về lí do những người nghèo đáng phải sống như hiện tại.
Julie,
Hi vọng chuyến về quê của em diễn ra tốt đẹp? Anh đang ở đảo Cook. Ở đây đúng là tuyệt-con-cú-mèo!
Anh muốn báo trước cho em biết một tin: anh nghe nói Finn Phẳng đã bị tai nạn ngày hôm trước.Tuy nhiên không có gì trầm trọng. Nó liên quan tới Matt, chiếc bàn là hơi và những câu la hét điên cuồng như: “Không có nếp nhăn nào được chấp nhận trong ngôi nhà này! Anh có thể phẳng, nhưng không đủ nhẵn mặt cho gia đình này!” Theo các báo cáo thì Matt thân yêu đã phản ứng dữ dội, không may là chỉ tạm thời, đối với món heo xào quế hoa. Celeste đập đầu Matt bằng một chiếc ô LL Bean và cậu chàng trở về trạng thái bình thường. Anh nghĩ đáng lẽ con bé nên đập thêm cái nữa, nhưng đó chỉ là ý kiến của anh thôi.
Finn
Rõ ràng là tình hình nhà cửa gia đình Watkins đã lộn tùng phèo khi nó vắng mặt.
Anh Finn,
Ohio thật ra… không tuyệt lắm. Các thành viên gia đình đang làm em phát điên. Lễ Tạ ơn đúng là một cơn ác mộng. Em dành hai chục phút ngồi nghe thằng em họ lớn nhất diễn lại vài trích đoạn nổi bật của Comedy Central (vừa không hài hước vừa dở ẹc), cố gắng khiến bà mợ quan tâm tới cuốn sách em đang đọc trong môn Anh văn (thất bại vô đối), quan sát con gà tây giấy bốc cháy (dấu hiệu thích hợp về mùi vị của kỳ nghỉ), và lên lớp cho ông cậu khó chịu của em (đáng đời) trong một màn đấu khẩu gay cấn mà em sẽ còn ghi nhớ trong nhiều năm nữa.
Em chỉ muốn nhanh chóng quay lại Boston vì cả triệu lí do. Cần phải trở lại bình thường. Sẽ đánh giá thiệt hại của Finn Phẳng và la Matt một trận vì vụ lên cơn đó.
Đảo Cook thế nào hở anh? Nam Thái Bình Dương chắc là đẹp lắm. Không biết bây giờ anh còn thức không? Em cần phải tâm sự với ai đó. Em không biết hiện tại ở đó đang là mấy giờ nữa…
Julie
Hai phút sau, nó nghe thấy tiếng phản hồi.
Julie,
Anh đang lên mạng. Múi giờ của anh sớm hơn của em năm tiếng. Bật Facebook chat đi em!
Finn
Ôi trời. Chữ tâm sự mà nó dùng thật ra không hoàn toàn mang nghĩa là chát chít. Đã nhiều năm nay nó không chát chít với bất kỳ ai. Hiện tại không những nó cảm thấy cuộc sống trước kia quá xa vời, mà nó căm ghét các thể loại từ lóng và viết tắt của dân nghiện chat. Nó biết mình thuộc vào nhóm thiểu số của những đứa cùng tuổi. Làm sao nó biết được vcl có nghĩa là “vui cả làng”? Lại còn những thứ vớ vẩn như cmnr nữa? Toàn những thứ vừa nhí nhố vừa sến súa. Còn B4N? Thiệt tình, sao không chào tạm biệt như một người bình thường đi. Ừ thì nó cũng thỉnh thoảng dùng mấy chữ như LOL và WTF, nhưng nó không hề muốn ngồi dịch cả một câu dài dầy những chữ viết tắt như thế. Cả tỉ tế bào não đã bị tiêu diệt mỗi giờ khi người ta rút gọn ngôn ngữ truyền thống thành những mật mã đánh đố nhau. Mặc dù cũng thích công nghệ, nhưng cái trò dùng tiếng lóng này là một trong những thứ mà nó ghét nhất. Vậy mà bây giờ nó sắp phải sử dụng lại với anh Finn. Chắc có lẽ nó nên mở sẵn vài cuốn từ điển trực tuyến để tiện phiên dịch, nhưng dù sao nó cũng bật Facebook chat lên.
Julie Seagle Hi anh!
Finn Chúa tể Hi em!
Julie bắt đầu thấy hoảng. Đây là một ý tưởng quá ngu ngốc. Sao nó lại nhắc tới hai chữ tâm sự kia chứ? Bây giờ nó biết nói gì đây? Nó đâu có quen biết thực sự với anh Finn, vậy mà tự dưng lại đồng ý làm chuyện này. Giờ thì nó không thể rút lui được rồi.
Finn Chúa tể
Anh khá lo về email vừa rồi. Em có coi anh là “bình thường” không vậy?
Julie Seagle
Chỉ khi so với mấy người họ hàng của em.
Finn Chúa tể
Thở phào. Giờ thì cư xử đỡ áp lực hơn rồi.
Julie Seagle
Anh cứ việc bày trò. Anh không thể tệ như họ được đâu.
Finn Chúa tể
Hãy đợi đấy…!
Julie Seagle
Tức cười ghê.
Julie nhịp nhịp chân trong bốn phút ngừng gõ tưởng như dài vô tận. Chủ đề, chủ đề… Nó biết nói gì đây? Trời, thật là sai lầm trầm trọng. Chắc anh Finn đã ngủ khò nãy giờ vì nói chuyện với nó chán ngắt. Cuối cùng anh chàng lên tiếng.
Finn Chúa tể
Em đang mặc gì vậy?
Trời. Đất. Ơi. Chuyện này đang đi từ sai lầm trầm trọng tới báo động đỏ. Giờ nó biết làm cái vẹo gì đây?
Finn Chúa tể
Julie? Bình tĩnh đi. Anh đùa thôi.
Julie bật cười. Anh không chỉ hài hước, mà còn viết nguyên chữ nữa!
Julie Seagle
[Xóa] [Xóa] [Xóa] suýt nữa đã miêu tả chi tiết về bộ đồ ngủ hấp dẫn này.
Finn Chúa tể
Vậy hả? KHÔNG ĐÙA! KHÔNG ĐÙA!
Finn Chúa tể
Thôi. Anh đùa đấy. Kể cho anh nghe vụ lễ Tạ ơn đi. Đáng lẽ em phải vui khi lần đầu về thăm nhà chứ.
Julie Seagle
Anh nghĩ coi. Cãi cọ lớn tại bàn tiệc. Càng tệ hơn khi em không đội nón hành hương. Ở Boston em yên lành hơn em tưởng. Chuyến về quê này thật quá… đột ngột.
Finn Chúa tể
Đột ngột hơn cả việc đến sống ở nhà anh á? Rõ là em mất cân bằng rồi.
Julie Seagle
Này! Em thích nhà anh rồi đó. Ba mẹ anh rất tuyệt, Celeste thân thiết với em, và anh Matt thực sự rất là tử tế.
Julie Seagle
Ngay tới Finn Phẳng cũng có vẻ đã chấp nhận em.
Finn Chúa tể
*hic* Vậy là gia đình anh đã bị bắt cóc và thay thế bằng phiên bản vô tính biết cư xử. Bi kịch. Tận hưởng bà mẹ vô tính mới nhé!
Julie Seagle
Xin lỗi về mất mát của anh, nhưng hai bà mẹ khác nhau lắm. Mẹ vô tính khiến em khâm phục với kiến thức Harvard, trong khi mẹ em chất rơm đầy nhà.
Finn Chúa tể
Em may thế. Anh sẽ ôm rơm chạy mất.
Julie Seagle
Ha ha! Đừng có ác thế.
Finn Chúa tể
Để anh nói lại cho rõ: mẹ anh không hoàn hảo như em nghĩ đâu.
Julie Seagle
Mẹ anh cũng bắt anh đội mũ lễ hội à?
Finn Chúa tể
Mẹ anh có chiến thuật tra tấn khác.
Julie Seagle
Thật á? Em có nhiều điểm chung với mẹ anh hơn là mẹ em đấy.
Finn Chúa tể
Em nói vậy là tự chê bản thân rồi. Bề ngoài không phải là tất cả. Cụ thể nhé: Có lần khi anh đi trại hè, anh đã làm một tác phẩm nghệ thuật tặng mẹ. Suốt cả mấy tuần sau bà cứ luôn miệng ca cẩm về miếng gỗ khắc chữ “WOW” kỳ quặc.
Julie Seagle
???
Julie Seagle
Khoan, chờ em một phút…!
Finn Chúa tể.
Phải, mẹ anh đọc ngược. Đáng lẽ phải đọc là “MOM”.
Julie Seagle
Xin lỗi, hài chịu không nổi!
Finn Chúa tể
Mẹ anh là thế đấy. Anh nghĩ bà vẫn như vậy. Và có lẽ em vẫn chưa hết ấn tượng sai lầm về mẹ anh đâu.
Julie Seagle
Ôi trời. Anh dễ thương phát sợ.
Finn Chúa tể
Thế còn bố mẹ em? Hay là em chỉ muốn đóng gói họ gửi trả cho Walmart đấy?
Julie Seagle
Costco chứ. Mẹ em thì OK. Hơi… nông cạn, hình như thế? Nhưng tốt bụng. Ba em không hiện diện nhiều.
Finn Chúa tể
Ba em ở đâu?
Julie Seagle
Hai người ly dị hồi em lên năm, từ đó em chỉ gặp ba được vài lần. Ba em đi công tác trên khắp cả nước, nên rất khó thu xếp thời gian để gặp ông được.
Finn Chúa tể
Rất tiếc khi nghe điều đó. Em đáng được hơn thế.
Julie Seagle
Có gì đâu anh. Em quen rồi. Khi gặp ba thì rất tuyệt.
Finn Chúa tể
Bao giờ em quay lại Boston?
Julie Seagle
Sáng Chủ nhật. Chuyến bay sớm. Về đến nhà khoảng giữa trưa, em nghĩ vậy.
Finn Chúa tể
Giờ em gọi đó là “nhà” cơ đấy?
Julie Seagle
Ơ… hình như vậy.
Julie Seagle
Anh lưu lại Nam Thái Bình Dương bao lâu? Chỗ đó nghe có vẻ lạ lẫm.
Finn Chúa tể
Khoảng ba tuần. Anh vừa mới đến đây hôm Chủ nhật tuần trước. Lạ lẫm ngay từ trên chuyến bay dài. Anh được ăn món phô mai chua kèm bánh quy dai.
Julie Seagle
Mmmm… chẹp chẹp!
Finn Chúa tể
Món tráng miệng còn lạ hơn, bánh pudding gạo đông đá. Vẫn còn cảm nhận được mùi vị đây này!
Julie Seagle
Vậy là hiện nay anh cứ đặt vé bay khắp thế giới.
Finn Chúa tể
Anh sống nhờ các bữa ăn trên chuyến bay. Không có gì khiến anh thích hơn một khẩu phần nhỏ những thứ thớ lợ dọn trên một chiếc khay. Kèm theo cái muông lai nĩa, tất nhiên rồi.
Finn Chúa tể
Thích muỗng lai nĩa!
Julie Seagle
Em đang ghi lại các thứ anh thích.
Finn Chúa tể
Danh sách sẽ dài đấy.
Julie Seagle
Biết mà. Kể em nghe chuyện hay ho nhất anh đã làm trong chuyến đi này đi.
Fin Chúa tể
Nhảy bungee. Quá tuyệt.
Julie Seagle
Á. Em thì KHÔNG BAO GIỜ. Nó thế nào ạ?
Finn Chúa tể
Nhanh như chớp. Phi thường. Em không thuộc dạng bạo gan nhỉ?
Julie Seagle
Không đời nào. Em nhát lắm. Đi thang cuốn mà em còn muốn ngất nữa là. Anh còn làm những chuyện điên rồ nào nữa?
Julie Seagle
À, để em đoán! Mấy cái áo thun hình nhảy dù mà em thấy là của anh đúng không?
Finn Chúa tể
Ờ. Muốn nhảy thử không?
Julie Seagle
Ơ, để em nghĩ… KHÔNG!
Finn Chúa tể
Thôi nào! Em sẽ thích nó. Biết đâu được. Nó không giống đi thang cuốn đâu.
Julie Seagle
KHÔNG MÀ!
Finn Chúa tể
Nhưng đừng kể cho bố mẹ anh nhé. Họ không hay biết gì về những trò mạo hiểm của anh đâu.
Julie Seagle
Thật á?
Finn Chúa tể
Bố mẹ sẽ chết giấc mất.
Julie Seagle
Hiểu rồi. Miệng đã dán.
Finn Chúa tể
Sắp tới anh muốn đi nhảy bungee ở Nam Mỹ. Ngay bên cạnh mấy cái thác nước. Chắc sẽ tuyệt lắm.
Julie Seagle
Còn nhiều chỗ nhảy bungee lắm anh. Nghe chừng em chưa thể gặp anh Finn nổi danh trong tương lai gần.
Finn Chúa tể
Chắc là không. Anh còn vướng nhiều việc. Để rồi xem. Thật khó mà bỏ qua các cơ hội này. Nhưng gặp em cũng tốt. Ít ra hiện tại anh với em vẫn có thể tâm sự qua mạng!
Julie Seagle
Đúng rồi. Em cảm thấy như đã quen biết anh rồi. Lạ ghê!
Finn Chúa tể
Anh hiểu.
Julie Seagle
Anh nghĩ tại em đang ở trong phòng anh và bắt được xung động của anh chứ gì?
Finn Chúa tể
Xung động của con ma xó trong tủ quần áo á? Phải rồi, là nó đó.
Julie Seagle
Hèn gì nó bốc mùi. Làm em thắc mắc hoài.
Finn Chúa tể
Xin lỗi em. Con trai là vậy đó.
Julie Seagle
Không phải tất cả.
Finn Chúa tể
Nếu biết em đến thì anh đã cố để tạo ấn tượng tốt hơn.
Finn Chúa tể
Sẽ cố cải thiện hình ảnh!
Julie Seagle
Không cần đâu. Anh hấp dẫn lắm rồi.
Finn Chúa tể
Em không cần ảnh chụp anh mặc com lê, chải chuốt bảnh bao và quyến rũ sao?
Julie Seagle
Em không cần bộ áo để có ấn tượng đâu.
Finn Chúa tể
Hm…
Finn Chúa tể
Vậy em cần gì?
Julie Seagle
Em vẫn đang nghĩ đây.
Cứ thế Julie và Finn chat với nhau trong hai tiếng đồng hồ. Finn gửi cho Julie mấy tấm hình, cung cấp thêm nhiều chi tiết về các chuyến đi của anh, rồi hỏi rất nhiều về chuyện trường lớp, bạn bè và gia đình của nó. Julie không nhắc tới Seth vì… Ờ thì, tại anh Finn đâu có hỏi. Mà nó cũng không biết đích xác mình đang đứng ở đâu với Seth, do vậy nó cũng chẳng có gì nhiều để kể. Liệu Seth có phải là bạn trai thực sự của nó chưa? Hay giữa hai đứa chỉ là chơi bời?
Vâng, nó tiếp tục tán tỉnh. Vì điều đó vô hại và vui vẻ. Mà nói thật lòng, nó không thể kìm mình được. Có điều gì đó rất dễ gây nghiện nơi anh chàng Finn này.
Finn Chúa tể
Vậy là, lễ Tạ ơn không ổn đối với em. Thế còn kỳ nghỉ đông? Có khá khẩm hơn không?
Julie Seagle
Dĩ nhiên. Nhưng em sẽ đi California ba tuần cùng với ba, nên em sẽ nhớ mấy chiếc vớ, cây thông và đèn trang trí của mẹ.
Julie Seagle
Tượng tuần lộc trên bãi cỏ, ông già Noel say xỉn ở siêu thị, album nhạc Giáng sinh của các ngôi sao… Một cô gái còn cần gì hơn nữa?
Finn Chúa tể
Khoan đã. Em ghét Giáng sinh à?
Julie Seagle
Không. Giỡn thôi! Em thích Giáng sinh chứ. Mẹ em sẽ chăng đèn nhấp nháy khắp phòng khách và gắn nến thật lên cây thông.
Julie Seagle
Vào đêm Giáng sinh, em sẽ chui vào nằm dưới chân cây thông và nhìn những ngọn đèn xuyên qua tán lá. Sến thiệt, nhưng truyền thống của em là vậy.
Finn Chúa tể
Em có nằm và ước một điều cho năm mới không?
Julie Seagle
Có chứ. Ngốc thật đấy.
Finn Chúa tể
Em ước gì?
Julie Seagle
Cùng tùy năm. Có thể là cưới một thần tượng tuổi teen ngớ ngẩn nào đó.
Julie Seagle
Hoặc là bị mắc kẹt trên hoang đảo cùng chàng Bạch mã hoàng tử và một nguồn cung cấp kem chống nắng vô tận.
Finn Chúa tể
Vậy là truyền thống Giáng sinh của em chỉ xoay quanh trai đẹp à?
Julie Seagle
Em chưa bao giờ nói họ là những siêu tưởng xa vời.
Finn Chúa tể
Ồ, vậy bây giờ họ là siêu tưởng cơ đấy? Tức là em cần được ở một mình để thực hiện truyền thống nay, anh đoán vậy… *ho, ho*
Julie Seagle
Hài thật. Em dùng chữ “mơ mộng” vậy. Không chỉ mơ về trai đẹp (mặc dù em nghĩ đó từng là một chủ đề), mà còn về cảm giác… em không biết nữa… được thỏa mãn nói chung. Hài lòng. Trọn vẹn. Em không biết… Nghe thật thảm khi nói ra điều đó (hay là gõ ra).
Julie Seagle
Mơ về tương lai. Tự hỏi điều gì đang chờ mình phía trước. Những thứ vớ vẩn của tuổi mới lớn. Sến súa.
Finn Chúa tể
Không vớ vẩn đâu. Anh thấy hay đấy chứ.
Julie Seagle
Rất hay, cho tới khi sáp nóng nhỏ từ trên cành cây xuống trúng vào mắt em. Thật đó. Nến trên cây = nguy cơ cháy nổ. Nhưng kỳ nghỉ nào mà không có chút nguy hiểm chứ?
Julie Seagle
A, anh thấy không! Đó là thái độ thách thức nguy hiểm mà anh đang tìm đấy!
Finn Chúa tể
Đừng có nói quá chứ, cô bé.
Finn Chúa tể
Có lẽ em không hợp với những nguy hiểm thực sự. Chẳng sao cả. Không phải tất cả mối quan tâm của anh là nhảy từ trên cao xuống. Anh từng tham gia trò Nhúng nước miền cực ở Boston vài lần. Cái này không liên quan tới độ cao.
Julie Seagle
Nó là gì vậy anh?
Finn Chúa tể
Đám Boston dở hơi mặc đồ bơi nhào xuống Đại Tây Dương vào ngày đầu năm mới. Bơi thật nhanh vì nước lạnh tê tái.
Finn Chúa tể
Đám nhà báo thích điều nay.
Julie Seagle
*rên* Chuyện này nghe hay đó. Tiếc là em không ở Boston lúc đó, chứ nếu không em chắc chắn sẽ thử.
Finn Chúa tể
Thôi đi! Em sẽ không dám làm đâu! Nhưng hay lắm đấy. Lúc xuống nước thì khủng khiếp lắm, nhưng khi lên bờ lại rất tuyệt. Một cú sốc cho cơ thể theo chiều hướng tốt.
Finn Chúa tể
Đáng lẽ năm nay anh sẽ tham gia, nhưng lúc đó lại đang ở Puerto Rico nắng ấm rồi. Dẫn dắt một chuyến chèo xuồng vượt ghềnh thác. (Cả nhảy bungee nữa, đương nhiên rồi.)
Julie Seagle
Hu hu. Quá nhọ cho anh. Tội nghiệp anh.
Finn Chúa tể
Anh biết. Gay go lắm.
Julie Seagle
Ghé qua Boston trước khi lên đường nhé anh? Celeste đang rất muốn gặp anh đó.
Finn Chúa tể
Anh sẽ xoay xở để ghé nhà.
Julie Seagle
À, chúng ta có thể nói chuyện về Celeste một chút được không?
Julie chờ. Chờ hoài. Có vẻ như Finn cũng khó khăn với cô em gái mình chẳng kém gì Matt.
Julie Seagle
Là vầy, Celeste ấy… Hãy cho em biết tại sao con bé chế ra Finn Phẳng.
Finn Chúa tể
Anh không biết. Nó cần vẻ đẹp trai của Finn Phẳng để bù đắp cho những gì Matt thiếu hụt chăng?
Julie Seagle
Hay đấy.
Julie lại chờ. Nó nhìn vào đồng hồ trên máy tính, quan sát sáu phút đằng đẵng điểm qua.
Finn Chúa tể
Anh không thể nói với em được.
Julie Seagle
Sao vậy? Con bé cần được giúp đỡ, anh Finn à.
Finn Chúa tể
Em là điều tốt đẹp nhất đối với nó.
Julie Seagle
Làm sao anh biết? Em còn không biết mình đang làm gì nữa là.
Finn Chúa tể
Em đang làm tốt lắm. Con bé rất vui.
Julie Seagle
Celeste không vui đâu. Không thể nào. Con bé cần anh.
Finn Chúa tể
Chuyện phức tạp lắm, anh không giải thích được.
Finn Chúa tể
Em phải tin anh trong chuyện này. Anh không thể nói gì thêm. Anh cần em gác nó qua một bên, được chứ?
Chuyện quái gì vậy? Julie nhìn vào cửa sổ chat. Mọi thứ đột nhiên trở nên kỳ quặc với Finn, và đó là thứ mà nó ít mong muốn nhất.
Finn Chúa tể
Đừng giận anh. Chỉ là anh không thể. Anh xin lỗi.
Julie Seagle
OK.
Finn Chúa tể
Vậy… Celeste là người duy nhất muốn gặp anh thôi sao?
Julie Seagle
Cả gia đình anh nữa.
Finn Chúa tể
Chỉ gia đình anh thôi sao?
Julie Seagle
Có cô bạn gái nào đó đang nhớ anh điên cuồng chăng?
Finn Chúa tể
Dám lắm.
Julie ngập ngừng. Thực tình trước đó nó không nghĩ tới khả năng này, nhưng không hiểu sao nó không thích cái ý tưởng anh Finn có thể có bạn gái. Không phải vì nó quan tâm. Nó đâu có quyền gì mà ghen tuông.
Ngoại trừ việc nó thấy ghen thật.
Không gì khó chịu hơn cảm giác bị cơn ghen chế ngự, và Julie không chối cãi việc gõ chữ bạn gái khiến bụng nó quặn lại, hơi thở thay đổi, đầu óc quay cuồng. Đó không phải là phản ứng mà nó mong đợi. Nó thậm chí còn chưa giáp mặt anh Finn.
Nhưng lúc này nó không thể im lặng mãi. Như thế sẽ rất kỳ cục. Nó đặt tay lên bàn phím, cố tìm ra điều gì đó bình thường để gõ. Tốt cho anh thôi. Em chắc chị ấy rất dễ thương. Không, như thế độc địa quá. Khỉ thật, cô bạn gái đó là ai chứ? Cả Matt lẫn Celeste đều chưa từng nhắc tới chị ta. Chị ấy là một cô người mẫu nóng bỏng của Victoria’s Secret, với trí tuệ của một nhà di truyền học và tinh thần đủ vững để nhảy từ vách đá xuống biển, đúng không ạ? Không, như thế vừa độc địa vừa nhỏ nhen.
Finn Chúa tể
Nhưng chẳng có cô bạn gái nào. Vậy nên chỉ có gia đình dở hơi của anh là mong anh về thăm nhà thôi. Thất vọng thật.
Julie không thể không mỉm cười.
Julie Seagle
Không phản đối chuyện anh về thăm nhà. Cần phải gặp thần tượng đã chu du bốn bể và ưa mạo hiểm của em.
Finn Chúa tể
Thế thì anh sẽ cố gắng hết sức để biến cuộc gặp đó thành hiện thực. Nhưng đừng nói với ai nhé, cho đến khi anh chắc chắn.
Julie Seagle
OK. Vậy cũng được.
Finn Chúa tể
Anh phải đi… Sắp ăn tối rồi.
Julie Seagle
Còn em thì sắp đi ngủ.
Finn Chúa tể
Tốt! Em đang mặc gì thế?
Finn Chúa tể
Xin lỗi. Anh quên anh đã chơi trò này rồi…
Julie Seagle
Em ấn tượng với kiểu đùa dai của anh đấy.
Finn Chúa tể
Tèn ten! Anh đã gây được ấn tượng với em. Thành công rồi! Em làm nên toàn bộ buổi tối của anh đấy.
Julie Seagle
Còn anh thì làm nên buổi tối của em.
Finn Chúa tể
Tận hưởng nốt kỳ nghỉ nhé. Thật lòng đấy. Em may lắm mới có người mẹ như thế.
Julie Seagle
Em sẽ cân nhắc điều đó.
***
Âm thanh của đoàn tàu đánh thức Julie giữa đêm. Sau gần ba tháng ngủ không tiếng ồn trong khu nhà yên tĩnh của gia đình Watkins tại Cambridge, nó không thể ngủ được giữa âm thanh vang rền của đoàn tàu được nữa. Nó bỏ chăn ra và đứng dậy. Nó đang mơ thấy mình làm bánh kếp và trượt tuyết nhảy xa, phần còn lại thì không nhớ được. Nhưng cho dù đó là gì thì nó cũng đang đầm đìa mồ hôi và đói ngấu. Nó mắt nhắm mắt mở lần xuống cầu thang trong bộ đồ thun, rồi mò vào trong bếp.
- Chào Jules. - Mẹ nó mỉm cười ấm áp. Mẹ đang đứng cạnh quầy bếp, vây quanh là đủ thứ đồ ăn thừa lại sau lễ Tạ ơn. - Con đói không?
Julie gật đầu và ngồi lên một chiếc ghế đẩu.
- Uống sữa nha? - Mẹ nó hỏi.
Julie lại gật đầu.
- Mẹ đang làm gì đó?
- Lục tủ lạnh. - Kate rót một ly sữa cho Julie. - Làm sao mẹ có thể ngủ được khi biết dưới này có cả đống thức ăn ngon lành đang chờ chứ? Còn con? Tưởng con đang ngủ thẳng cẳng sau khi làm bài tập chứ?
Julie nhún vai.
- Đoàn tàu đánh thức con.
- Hừm, bao nhiêu năm nay chuyện đó có làm phiền con đâu. - Kate nhẹ nhàng vò tóc Julie. - Bây giờ mọi chuyện đã khác rồi, đúng không? Thôi, uống đi. Mẹ sẽ hầm lại đồ ăn cho con. Thịt trắng hay thịt đỏ? Nước thịt không? Khoai hay đậu?
- Mọi thứ. Con cần một đĩa đủ mọi thứ. - Julie chống cùi chỏ lên quầy bếp và úp mặt vào hai lòng bàn tay. - Và con cần một cái nón hành hương để có thể thưởng thức hương vị đồ ăn một cách đúng đắn.
Kate sung sướng vỗ tay.
- Mẹ biết mà! Mẹ biết con nhớ chiếc nón đó! Tình cờ là mẹ cất nó ở ngay đây. - Kate vươn tay ra phía sau lưng lấy chiếc nón màu đen từ trên mặt bàn bếp lộn xộn, rồi đặt lên đầu Julie với một ánh mắt hài lòng. - Nó hợp với con lắm.
Julie nhoẻn miệng cười.
- Con cũng nghĩ vậy.
- Thế… - Kate cố tỏ ra tự nhiên, - con có tin tức gì của ba chưa?
- Ba có gửi cho con lộ trình chuyến đi. Con đang rất sốt ruột. Cám ơn mẹ đã cho con đi. Chắc là sẽ rất vui, mẹ có nghĩ vậy không?
- Mmm. - Mẹ nó đồng tình. - Mẹ hi vọng vậy.
- Sao lại hi vọng? Đương nhiên sẽ là vậy rồi. Con không thể tin nổi là ba lại có nhiều thời gian để đi chơi với con.
- Julie, con biết thừa ba con có lẽ sẽ kết hợp làm việc với đi chơi trong chuyến này mà. - Kate nhẹ nhàng đáp. - Chuỗi khách sạn mà ba con làm việc hiện diện ở khắp bang California.
- Dạ, vậy cũng tốt. Ý con là, ba với con vẫn đi cùng nhau, quan trọng là ở chỗ đó.
- Mẹ chỉ không muốn con bị thất vọng. Ba con chưa bao giờ…
- Mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Chỉ cần chờ đợi. - Julie vui vẻ đáp lại. Chuyến đi này sẽ rất tuyệt. Nó chưa từng tới California, cũng chưa bao giờ đi du lịch cùng ba. Những lần hai ba con gặp gỡ chủ yếu gói gọn trong các bữa tối, khi ba nó ghé qua thị trấn, do đó chuyến đi này sẽ khác. - Ba đang cố mà mẹ. Vậy còn mẹ? Mẹ có háo hức với chuyến đi trên tàu du lịch không? - Số là cô Suzanne, bạn thân nhất của mẹ Julie, sẽ bao mẹ một chuyến hành trình trên tàu du lịch ở vùng Caribbean.
- Mẹ không bị say sóng, nên mẹ nghĩ chuyến đi sẽ rất thú vị. Mẹ không thể chịu nổi cảnh lui cui trong căn nhà này trong kỳ nghỉ khi con không về. Mẹ sẽ nhớ con lắm, cưng à. Kỳ Giáng sinh đầu tiên hai mẹ con xa nhau.
- Mẹ đừng khóc! Con cũng sẽ nhớ mẹ. Ba khó khăn lắm mới thu xếp được thời gian đi với con, nên con không thể bỏ lỡ dịp này.
Kate lấy khăn chấm nước mắt và cắn một miếng gà tây.
- Vậy là cuộc sống ở gia đình Watkins ổn cả chứ? - Mẹ nó vừa nhai vừa hỏi.
- Dạ, con thực sự thích họ.
- Chuyện với Celeste vẫn ổn thỏa chứ? Hình như con bé cũng đâu nhỏ tới mức cần bảo mẫu nữa? Chuyện là thế nào vậy?
- Thực ra con không phải là bảo mẫu. Mà là… - Julie cố gắng tìm một chữ thích hợp, - là một người bầu bạn thì đúng hơn.
Kate bối rối ra mặt.
- Một người bầu bạn? Vậy là sao?
- Celeste hơi kỳ cục. - Nói thế là còn nhẹ, nhưng Julie chưa từng kể cho mẹ nó về Finn Phẳng. Nó không nghĩ ra được cách nào giải thích chuyện đó mà không biến Celeste thành một đứa con gái hoàn toàn điên khùng. - Con thực sự thích con bé, nhưng Celeste gặp khó khăn với đám bạn bè. Nó cư xử trẻ con hơn nhiều so với độ tuổi của mình.
- Vậy thì con đang đóng vai một hình mẫu nhiều hơn là người bầu bạn.
- Dạ. Con chưa từng nghĩ theo lối đó, nhưng chắc là vậy.
- Con bé rất may vì gặp được con đó. - Kate nói.
Julie lắc đầu.
- Con mới là đứa may mắn khi được gặp con bé.