Chương : 4
Julie thăm dò nét mặt của Celeste trong khi con bé xem danh mục các môn học của trường Whitney. Hai chị em đã ngồi với nhau trên chiếc ghế dài được khoảng nửa tiếng đồng hồ, cân nhắc ưu khuyết điểm của các môn học mà Julie phải lựa chọn. Thật lạ lùng khi một đứa bé mười ba tuổi tỏ ra ham thích chuyện này, nhưng thực sự Celeste tỏ ra cực kỳ có ích trong việc xác định một chương trình học đại học. Julie thậm chí đã bắt đầu quen với kiểu nói chuyện trịnh trọng của con bé.
Lúc này ngôi nhà khá lạnh do máy điều hòa mở hết cỡ. Celeste đắp một cái chăn ngang bụng. Julie chỉnh lại ngay ngắn chiếc laptop trên đùi và để các ngón tay nghỉ ngơi trên bàn phím. Nó nhìn Celeste lui cui viết vào cuốn danh mục.
- Vậy chị phải chọn lớp Anh ngữ nào? 831 à?
- Không phải. Tiếng Anh là mười giờ ngày thứ Ba và thứ Năm, còn Nhập môn tâm lí học là mười hai giờ trưa thứ Hai, Tư, Sáu. Chị ghi lại các mã số môn học đi. – Celeste chỉ cho Julie trang đang xem để nhập vào máy. – Đấy, đến sáng thứ Sáu là chị phải chuẩn bị xong xuôi rồi, nếu không chị sẽ không đăng ký được học trình mong muốn. Ít nhất chị cũng phải đăng ký trước trên mạng để khỏi phải xếp hàng với cả đám đông phiền phức.
- Em nghĩ các bạn học của chị sẽ phiền phức lắm à? Chị đang định kiếm vài người bạn, nhưng giờ thì không biết nữa…
Celeste gập cuốn danh mục lại.
- Người bình thường có thể trở nên rất phiền phức nếu bị đặt trong những tình huống phiền phức.
- Cái đó thì đúng. Chị mừng là có thể đăng ký qua mạng.
Celeste ngả người trên lưng ghế.
- Hồi ở nhà chị có nhiều bạn không? Chị có bạn trai chưa? Em dám cá là rồi. Anh ấy có đẹp trai không ạ?
- Chị vẫn còn nhiều bạn bè ở quê. Mọi người không biến mất sau khi chị đi. Chỉ có điều chị sẽ không gặp họ thường xuyên vì từ giờ phải học ở Boston. Đúng là chị từng có bạn trai, anh ấy cũng dễ thương, những não phẳng lì à.
- Chị có ảnh chụp của bạn bè không? – Celeste hỏi.
- Có thứ. – Julie mở chương trình duyệt hình ảnh và lục trong các album cho đến khi tìm thấy một loạt tấm hình chụp từ tháng Tám. – Mấy tấm này được chụp ở bữa tiệc chia tay của chị. Mẹ chị đã đem lò nướng ra sân sau.
- Tiệc lớn ghê á chị. Nhìn có vẻ rất tuyệt. – Celeste thốt lên.
- Ờ. Xúc xích, mì ống trộn xà lách, một chiếc bánh ngọt ghi lộn tên chị, tất tần tật. Đây là chị với Kristen và Mariam. Còn đây là hình Amy với mẹ chị. – Julie duyệt qua hàng loạt tấm hình trong khi Celeste hỏi han các chi tiết về gần như mọi thứ.
- Chị có ảnh chụp của bố chị không?
Julie tiếp tục kéo các tấm hình lên.
- Không. Ba chị đi công tác hoài à. Nhưng ba chị có tặng cho chị một chiếc điện thoại đời mới, và có gọi điện cho chị trong bữa tiệc. À, cái bánh đây nè. Dễ thương há?
- Ai vậy chị? Chị có cả một ban nhạc phục vụ à? Đây là bạn trai chị phải không? Cái váy của chị đẹp lắm. – Celeste muốn có mọi chi tiết. – Chị mua nó ở đâu thế? Làm sao chị mặc nó nổi? Ngực chị đẹp thật. Thảo nào chị có bạn trai!
- Ơ, đầu tiên là cái váy không chật, nó vừa vặn lắm. Ngực chị có kích thước bình thường thôi. Chị em mình đừng bàn về chúng nữa nhé. Nhưng bữa tiệc thật sự rất vui. Chị không muốn những thứ quá lố, nên mọi chuyện rất hoàn hảo. Thế còn em, tiệc sinh nhật của em thường như thế nào? – Julie hỏi lại.
Celeste nhìn thẳng phía trước mặt, tựa như đang muốn nhìn xuyên qua một món đồ gì đó trên kệ.
- Em không tổ chức tiệc tùng gì nữa. Các buổi tiệc chưa bao giờ suôn sẻ đối với em. – Con bé nói. – Chúng ta phải cho anh Finn Phẳng xem chiếc váy đỏ. Anh ấy sẽ rất thích! Cả tấm ảnh chị chụp hôm tốt nghiệp nữa. Nhìn chị rất sung sướng khi nhận bằng.
Celeste hất tấm chăn qua một bên rồi đi lấy cái hình cắt 2D của ông anh đang dựng cạnh cây đàn piano. Theo lời của cô bé thì Finn Phẳng rất ghét tập đàn, nhưng cô Erin sẽ không tha thứ nếu anh chàng chểnh mảng. Dù là phiên bản phẳng, anh ấy vẫn cảm thấy bị buộc phải làm vừa lòng bố mẹ. Celeste quay vào phòng khách với tấm hình giơ phía trước, tạo cảm giác như Finn Phẳng có thể tự mình di chuyển. Con bé đặt anh chàng xuống bên cạnh Julie rồi chỉnh cho ngay lại, hơi vất vả trong việc giữ thăng bằng cho tấm hình trên lớp thảm dày.
- Coi nào, Finn Phẳng! – Celeste lẩm bẩm trong lúc tấm hình cắt của ông anh tiếp tục nghiêng ngả, rồi ngước nhìn khuôn mặt của anh ta. Mái tóc vàng của con bé đổ ra phía sau đầu, để lộ đôi mắt đầy quyết tâm. – Anh làm ơn đứng thẳng xem nào.
Celeste đưa tay giữ lấy phần bụng của tấm hình, cố gắng giữ cho nó thẳng, nhưng mỗi lần tưởng như đã tìm được tư thế vững vàng cho phần chân đế, Finn Phẳng lại đổ ra phía trước hoặc phía sau. Julie nhận ra lớp thảm dày sẽ không cho phép dựng thẳng tấm hình. Đôi má Celeste ửng đỏ khi con bé bắt đầu trở nên bực bội. Thậm chí là hoảng sợ.
- Trước đây anh đã từng làm được mà! Anh có thể làm được! – Celeste khẩn nài.
Julie nhìn cảnh tượng trước mắt và tự hỏi mình đã dính phải thứ quái quỷ gì khi đặt chân tới ngôi nhà này. Celeste coi bộ khá mệt mỏi, và thật khó khăn khi phải nhìn thấy một đứa trẻ trong tình trạng như thế. Julie đứng dậy và nắm lấy phần vai của Finn Phẳng. Nếu mọi người đều cố bình thường hóa chuyện này thì nó cũng phải ráng chiều theo chứ biết làm sao.
- Em biết không. Đám con trai luôn muốn nằm dài ra. Họ lười lắm. Chị đang tự hỏi không biết có phải anh ấy muốn thế không.
Julie nhận thấy Matt đang đứng ở phía cuối phòng và tỏ ra rất căng thẳng trong việc cân nhắc xem có can thiệp hay không. Anh bước tới một bước. Julie trừng mắt khiến Matt lùi lại.
- Hơn nữa, - Julie nói tiếp với Celeste, - Finn Phẳng không thể nhìn thấy máy tính khi đứng như thế. Anh ấy nên ở trên ghế, giống tụi mình.
Celeste nhìn Julie một chặp rồi khuôn mặt cô bé sáng rỡ lên.
- Em nghĩ anh ấy rất thích như thế.
Julie nhấc Finn Phẳng lên khỏi tấm thảm, xoay ngang lại rồi đặt nằm nghiêng trên chiếc ghế dài.
- Cẩn thận đấy. – Celeste thốt lên.
- Anh ấy sẽ ổn thôi. Vẫn còn chỗ cho chị em mình này. – Julie ngồi xuống, cẩn thận chừa khoảng trống để không đè vào Finn Phẳng. – Chỉ cần mình không dựa vào lưng ghế là sẽ không có rắc rối gì. Em ngồi xuống đi, chỉ cho chị những tấm hình mà anh ấy muốn coi.
Celeste đi vòng qua chiếc bàn và rón rén ngồi xuống ghế, ngả đầu vào lòng Julie, mắt nhìn vào khuôn mặt của Finn Phẳng ló ra từ phía sau lưng nó.
- Chắc anh ấy muốn xem tấm váy đỏ trước. Anh ấy đã nghe thấy em bàn luận về cái váy và nghĩ rằng chị rất bốc lửa khi mặc nó. Đấy là anh ấy nói nhé, không phải em.
Julie bật cười.
- Rồi, chị đoán anh Finn Phẳng cũng rất hư. Anh ấy sẽ thất vọng thôi, nhưng dù sao chị cũng để cho anh ấy xem tấm hình.
Nó mở tấm hình trong máy tính lên và chờ đợi một lời đánh giá. Ngày hôm đó trông Julie khá xinh, nó thừa nhận như thế. Mặc dù chiếc váy hơi có phần thiếu trên hụt dưới, nhưng chất vải cũng khá mềm và rủ. Nó thích các dây váy đan chéo buộc thành chiếc nơ ở phía sau lưng.
Celeste im lặng một lúc.
- Anh ấy không hề thất vọng. Anh ấy thấy chị rất đẹp, và chị nên kết bạn qua Facebook với anh ấy. – Ngập ngừng một chút, rồi cô bé nói thêm. – Anh ấy không có ý xúc phạm chị khi nói ra lời bình phẩm lúc nãy.
Julie nuốt nước bọt.
- Finn Phẳng mà cũng có Facebook nữa á?
Nó rất muốn đọc thử những dòng trạng thái của anh chàng. Hôm nay được buộc trên mui xe đi tới Starbuck. Thèm uống cà phê vị caramel mà không nhúc nhích cánh tay được nên đành phải đứng nhìn. Đời mình còn nhọ đến bao giờ?
Celeste thở dài, bực bội thấy rõ trước sự khờ khạo của Julie.
- Không phải anh Finn Phẳng. Anh Finn kia. Chị tìm anh ấy trên Facebook đi. Chị cũng có trang Facebook mà, đúng không? Anh Matty và Finn đều ở trên đó. Anh Matty để cho em xem ké mỗi khi vào trang của anh Finn. Suỵt… - Celeste đưa một ngón tay lên môi. – Bố mẹ không thích chuyện này đâu. Hai người rất ghét các thể loại mạng xã hội và xem chúng như biểu hiện của một trí tuệ thấp kém.
- Vậy chắc anh ấy cũng ở trên Twitter?
- Không hề. Còn chị?
Julie lắc đầu.
- Chị cực ghét Twitter, dù buộc lòng phải thỉnh thoảng lên đó để cập nhật tin tức về các sao nọ sao kia. Chị không hiểu được Twitter. Thật không thể nào theo dõi các cuộc đối thoại và mình dễ dàng tốn hàng giờ nhấp chuột vào những cái tên bất kỳ. Hơn nữa, em biết không, em có thể bị tiêm nhiễm từ mấy tấm hình của cái đám nhà Kadasbian đấy.
Celeste nhìn Julie trân trối.
- Vậy chị có lên Facebook không?
Ôi trời, con nhóc này thật là hết chỗ nói.
- Có, chị có lên. Và nếu em không mách với bố mẹ em thì chị cũng sẽ không tiết lộ bí mật của em với anh Matt. Chị cũng rất vinh dự nếu được kết bạn qua Facebook với anh Finn. – Nói rồi Julie đăng nhập vào tài khoản của mình. – Finneas hay Finn nhỉ?
- Luôn là Finn. Anh ấy ghét tên Finneas. Nhưng tên trên Facebook của anh ấy là Finn Chúa tể.
Julie cười ngặt nghẽo.
- Sao anh ấy lại lấy tên đó?
- Vì anh Finn không muốn cho những người không mong muốn ở trường trung học tìm ra. Như thế này, anh ấy sẽ ẩn mình tốt hơn. Kết bạn có chọn lọc. Chuyện đó rất quan trọng với anh ấy. Luôn luôn chọn lọc với bạn bè của bạn.
Julie gõ bàn phím, tìm ra anh Finn thật, rồi gửi một lời mời kết bạn. Với vỏn vẹn ba mươi hai bạn bè so với hơn bốn trăm của Julie, quả thực anh ta rất kỹ tính. Julie nhìn thấy tên của Matt trong đám bạn bè của Finn và thêm anh vào danh sách luôn. Tiêu chí của Julie là bạn bè không bao giờ thừa. Ít nhất là bạn trên mạng. Bạn ngoài đời thì khác, có vài người nó không cần đến.
- Chị cập nhật trạng thái đi! – Celeste hối thúc. – Viết cái gì đó vui vào.
Julie ngẫm nghĩ một lúc.
- Thế này được không?
Julie Seagle Chớ có đem trăng thử lòng người Sói.
Celeste tựa đầu vào vai Julie.
- Em thích câu này. Rất hài hước và thiết thực. Anh Finn Phẳng cũng thích nữa. Chị viết một câu cho anh ấy đi.
Chuyện này mới à! Julie chưa bao giờ phải viết một dòng cập nhật trạng thái cho phiên bản phẳng của một người khác.
Julie Seagle phê phán Finn Phẳng phục phịch, Finn Phẳng phù phép Julie phát phì.
- Chị giỏi thật. Viết câu toàn vần Ph. – Celeste nhìn màn hình máy tính. – Anh Finn Phẳng thích câu này. Nhưng em thì không thích lắm.
Julie gõ một câu khác.
Julie Seagle Bạn không thể quá giàu hoặc quá Finn.
Celeste đập vào tay Julie.
- Khá hơn rồi.
***
Julie lấy đá ra khỏi khay và bỏ vào ly nước.
- Anh muốn uống đá không?
Matt gật đầu.
- Có, cảm ơn em.
- Celeste ngủ chưa? – Julie lấy thêm một chiếc ly từ trong tủ.
- Như chết.
- Anh đang chuẩn bị bữa trưa cho ngày mai đấy à? – Con bé nhìn thấy một bộ sưu tập rất có ích cho sức khỏe gồm cà rốt xắt que, nho, bánh quy giòn nguyên hạt, và một chai sữa chua uống. Matt đang nhét tất cả vào một túi đựng đồ ăn.
- Không phải, đây là của Celeste. Cái trường tư thục ngớ ngẩn của nó bắt tụi nhỏ phải nghỉ trưa và tự lo đồ ăn trước khi các thầy cô tiếp tục rao giảng về Ai Cập thời tiền triều đại và các thi khúc rút gọn. – Matt nhặt một miếng phô mai lên và bắt đầu cắt thành từng lát mỏng đều đặn.
- Thi khúc rút gọn là gì thế? – Julie nâng người ngồi lên quầy và nhón lấy một miếng phô mai. – Nghe cứ lổn nhổn như sữa vón cục ấy.
- Nó được sáng chế ra bởi một tay tên là Hopkins. Một thi khúc rút gọn có cấu trúc tương ứng với ba phần tư của một thi khúc Petrach. Ông ta còn có hẳn cả một phép toán cho nó, đến nỗi một số người thường nói rằng mối quan tâm đến các thi khúc của họ bắt nguồn từ mối liên quan giữa chúng và toán học. Nếu như thi khúc Petrach được đại diện bởi phép toán tám cộng sáu bằng mười bốn, thì thi khúc rút gọn sẽ là mười hai phần hai cộng chín phần hai… - Matt đặt dao xuống. – Julie này.
- Xin lỗi, em ngủ gục. – Julie ngáp rồi đưa tay vỗ má. – Em đùa anh đấy! Sự kết hợp giữa thi ca và toán học đúng là thú vị. Nhưng bước sang tính toán thì em thua anh rồi.
Matt cười giễu.
- Thật ra, nó thú vị bởi vì nhiều bài thơ có hình ảnh hoặc cấu trúc toán học. Chẳng hạn như những bài thơ tam giác và thơ âm tiết. Em có biết là chúng ta theo dõi một cách vô thức các đặc tính âm thanh của thơ ca không?
- Không, anh mới là người theo dõi một cách vô thức các đặc tính âm thanh và phá hỏng chất thơ tuyệt đẹp bằng cách cắt chúng thành những thành tố toán học. Thường người ta cứ thế mà thưởng thức thơ cổ thôi.
Matt kéo khóa túi đồ ăn của Celeste lại và đến đứng trước mặt Julie.
- Anh cũng thưởng thơ chứ, nhưng theo một cách khác so với em. Anh không thể làm khác được. Anh là một con mọt sách.
- Đấy là anh nói nhé.
- Anh nghĩ là ở một mức độ nào đó, em cũng tuân theo các cấu trúc toán học khi viết văn.
- Em thì nghĩ là anh nhầm. – Julie nhảy xuống khỏi quầy và chỉ vào túi đồ ăn trưa. – Vậy Finn Phẳng có cần đồ ăn trưa luôn không?
- Không. Anh ta có một bữa sáng thịnh soạn. Một chồng bánh kếp, lòng trắng trứng chiên với ớt chuông xanh và phô mai Thụy Sĩ, cộng thêm sinh tố trái cây. Bấy nhiêu đó đủ cho anh ta no đến tận tối.
Julie khoanh tay lại.
- Em nói nghiêm túc đấy. Finn Phẳng không thể nào đi cùng con bé đến trường, đúng không?
- Anh ấy đã tốt nghiệp trường Brandeis, nên không cần thiết phải học lại lớp bảy nữa. Mặc dù họ đã bắt anh ấy làm cả đống bài kiểm tra tốt nghiệp. Anh ấy vừa đủ điểm đậu kỳ thi vấn đáp, vì ông giám khảo nhận thấy thí sinh của mình có vẻ xa cách và kiệm lời. Đó là một hệ thống kiểm tra rất thiên vị, nhưng ít nhất Finn Phẳng cũng đã vượt qua và không phải ngồi chịu đựng màn tái hiện ngày lễ Tạ ơn đầu tiên nữa. Anh ấy rất sợ các thể loại hành hương.
- Hay ghê. Em hỏi thật, chuyện Finn Phẳng này là thế nào?
- Sau một biến cố đầy bất hạnh giống như kiểu chó sói Will E bị cái đe rơi vào đầu, chàng Finn 3D đã bị biến thành 2D.
Julie bật cười.
- Anh Matt, thôi nào! Em đoán chuyện này phải có gì đó liên quan đến sự vắng mặt của anh Finn.
Matt rên rỉ.
- Đại loại thế. – Anh bước đến chỗ cái tủ lạnh, tống túi đồ ăn vào trong đó, tiện tay sắp xếp lại một số hộp thức ăn.
- Thế nhưng không ai đề nghị con bé bỏ cái anh chàng đó đi sao? Ý em là, con bé đã quá lớn so với chuyện này, anh không thấy thế à? Chưa kể em không nghĩ có tuổi nào lại thích hợp cho chuyện ngớ ngẩn như thế.
Matt nhún vai.
- Anh không biết nữa. Anh chỉ làm theo mọi người, gật đầu và mỉm cười.
- Thế thì, khi nào anh Finn thật sẽ quay về? Chuyện đó sẽ hóa giải vụ này, đúng không? Con bé có đem Finn Phẳng ra khỏi nhà không? Bạn bè nó nghĩ gì khi đem Finn ra sân bóng và yêu cầu cho anh ta chơi ở vị trí hậu vệ?
- Anh không rõ khi nào anh Finn sẽ về. Anh ấy đang thích thú đi phượt và hoàn toàn vô lo. – Matt xẵng giọng rồi sập cửa tủ lạnh lại. – Khi không đi đến trường thì Celeste đưa Finn Phẳng theo mình khắp mọi nơi. Nhưng con bé không… ra ngoài nhiều. Nhà hàng không phải là một lựa chọn hay, bởi vậy cho nên bọn anh thường ăn đồ mua về. Con bé không chơi bóng đá, cũng không có bạn. Còn gì nữa không, hay như vậy đã đủ để em chế nhạo nó rồi?
- Anh này, - Julie dịu giọng lại, em đâu có chế nhạo con bé. Em rất quý nó. Cả Finn Phẳng nữa. Nhưng em không hiểu tại sao Celeste…
-Mặc kệ chuyện này đi. – Matt nói dứt khoát. – Anh sẽ không nói thêm gì về nó nữa, được chưa? Và làm ơn đừng có lôi chuyện này ra nói với bố mẹ anh.
Julie sững người.
- Em xin lỗi. – Nó lắp bắp. - Đây không phải việc của em. Đáng lẽ em không nên tọc mạch.
- Không, anh mới phải xin lỗi em. – Matt nói một cách thành khẩn. – Hãy quên chuyện này đi. Nghe anh đây, sáng mai anh phải đưa Celeste đi học, nhưng sau đó anh có thể giúp em đi tìm nhà trọ. Anh đã gọi cho người bạn có chơi với một tay cò nhà, anh ta có một số địa chỉ cho em tham quan. Anh nghĩ em sẽ không phiền nếu anh giúp đỡ.
- Thật á? Tuyệt quá. Cám ơn anh nhiều lắm. – Julie sẽ không từ chối bất cứ cơ hội thuê nhà nào. – Ngày mai anh có bận không?
- Anh có thời gian. Tay cò nhà nói chúng ta có thể gặp anh ta lúc mười giờ sáng để đi xem nhà. Em OK không?
- Rất OK.
Lúc này ngôi nhà khá lạnh do máy điều hòa mở hết cỡ. Celeste đắp một cái chăn ngang bụng. Julie chỉnh lại ngay ngắn chiếc laptop trên đùi và để các ngón tay nghỉ ngơi trên bàn phím. Nó nhìn Celeste lui cui viết vào cuốn danh mục.
- Vậy chị phải chọn lớp Anh ngữ nào? 831 à?
- Không phải. Tiếng Anh là mười giờ ngày thứ Ba và thứ Năm, còn Nhập môn tâm lí học là mười hai giờ trưa thứ Hai, Tư, Sáu. Chị ghi lại các mã số môn học đi. – Celeste chỉ cho Julie trang đang xem để nhập vào máy. – Đấy, đến sáng thứ Sáu là chị phải chuẩn bị xong xuôi rồi, nếu không chị sẽ không đăng ký được học trình mong muốn. Ít nhất chị cũng phải đăng ký trước trên mạng để khỏi phải xếp hàng với cả đám đông phiền phức.
- Em nghĩ các bạn học của chị sẽ phiền phức lắm à? Chị đang định kiếm vài người bạn, nhưng giờ thì không biết nữa…
Celeste gập cuốn danh mục lại.
- Người bình thường có thể trở nên rất phiền phức nếu bị đặt trong những tình huống phiền phức.
- Cái đó thì đúng. Chị mừng là có thể đăng ký qua mạng.
Celeste ngả người trên lưng ghế.
- Hồi ở nhà chị có nhiều bạn không? Chị có bạn trai chưa? Em dám cá là rồi. Anh ấy có đẹp trai không ạ?
- Chị vẫn còn nhiều bạn bè ở quê. Mọi người không biến mất sau khi chị đi. Chỉ có điều chị sẽ không gặp họ thường xuyên vì từ giờ phải học ở Boston. Đúng là chị từng có bạn trai, anh ấy cũng dễ thương, những não phẳng lì à.
- Chị có ảnh chụp của bạn bè không? – Celeste hỏi.
- Có thứ. – Julie mở chương trình duyệt hình ảnh và lục trong các album cho đến khi tìm thấy một loạt tấm hình chụp từ tháng Tám. – Mấy tấm này được chụp ở bữa tiệc chia tay của chị. Mẹ chị đã đem lò nướng ra sân sau.
- Tiệc lớn ghê á chị. Nhìn có vẻ rất tuyệt. – Celeste thốt lên.
- Ờ. Xúc xích, mì ống trộn xà lách, một chiếc bánh ngọt ghi lộn tên chị, tất tần tật. Đây là chị với Kristen và Mariam. Còn đây là hình Amy với mẹ chị. – Julie duyệt qua hàng loạt tấm hình trong khi Celeste hỏi han các chi tiết về gần như mọi thứ.
- Chị có ảnh chụp của bố chị không?
Julie tiếp tục kéo các tấm hình lên.
- Không. Ba chị đi công tác hoài à. Nhưng ba chị có tặng cho chị một chiếc điện thoại đời mới, và có gọi điện cho chị trong bữa tiệc. À, cái bánh đây nè. Dễ thương há?
- Ai vậy chị? Chị có cả một ban nhạc phục vụ à? Đây là bạn trai chị phải không? Cái váy của chị đẹp lắm. – Celeste muốn có mọi chi tiết. – Chị mua nó ở đâu thế? Làm sao chị mặc nó nổi? Ngực chị đẹp thật. Thảo nào chị có bạn trai!
- Ơ, đầu tiên là cái váy không chật, nó vừa vặn lắm. Ngực chị có kích thước bình thường thôi. Chị em mình đừng bàn về chúng nữa nhé. Nhưng bữa tiệc thật sự rất vui. Chị không muốn những thứ quá lố, nên mọi chuyện rất hoàn hảo. Thế còn em, tiệc sinh nhật của em thường như thế nào? – Julie hỏi lại.
Celeste nhìn thẳng phía trước mặt, tựa như đang muốn nhìn xuyên qua một món đồ gì đó trên kệ.
- Em không tổ chức tiệc tùng gì nữa. Các buổi tiệc chưa bao giờ suôn sẻ đối với em. – Con bé nói. – Chúng ta phải cho anh Finn Phẳng xem chiếc váy đỏ. Anh ấy sẽ rất thích! Cả tấm ảnh chị chụp hôm tốt nghiệp nữa. Nhìn chị rất sung sướng khi nhận bằng.
Celeste hất tấm chăn qua một bên rồi đi lấy cái hình cắt 2D của ông anh đang dựng cạnh cây đàn piano. Theo lời của cô bé thì Finn Phẳng rất ghét tập đàn, nhưng cô Erin sẽ không tha thứ nếu anh chàng chểnh mảng. Dù là phiên bản phẳng, anh ấy vẫn cảm thấy bị buộc phải làm vừa lòng bố mẹ. Celeste quay vào phòng khách với tấm hình giơ phía trước, tạo cảm giác như Finn Phẳng có thể tự mình di chuyển. Con bé đặt anh chàng xuống bên cạnh Julie rồi chỉnh cho ngay lại, hơi vất vả trong việc giữ thăng bằng cho tấm hình trên lớp thảm dày.
- Coi nào, Finn Phẳng! – Celeste lẩm bẩm trong lúc tấm hình cắt của ông anh tiếp tục nghiêng ngả, rồi ngước nhìn khuôn mặt của anh ta. Mái tóc vàng của con bé đổ ra phía sau đầu, để lộ đôi mắt đầy quyết tâm. – Anh làm ơn đứng thẳng xem nào.
Celeste đưa tay giữ lấy phần bụng của tấm hình, cố gắng giữ cho nó thẳng, nhưng mỗi lần tưởng như đã tìm được tư thế vững vàng cho phần chân đế, Finn Phẳng lại đổ ra phía trước hoặc phía sau. Julie nhận ra lớp thảm dày sẽ không cho phép dựng thẳng tấm hình. Đôi má Celeste ửng đỏ khi con bé bắt đầu trở nên bực bội. Thậm chí là hoảng sợ.
- Trước đây anh đã từng làm được mà! Anh có thể làm được! – Celeste khẩn nài.
Julie nhìn cảnh tượng trước mắt và tự hỏi mình đã dính phải thứ quái quỷ gì khi đặt chân tới ngôi nhà này. Celeste coi bộ khá mệt mỏi, và thật khó khăn khi phải nhìn thấy một đứa trẻ trong tình trạng như thế. Julie đứng dậy và nắm lấy phần vai của Finn Phẳng. Nếu mọi người đều cố bình thường hóa chuyện này thì nó cũng phải ráng chiều theo chứ biết làm sao.
- Em biết không. Đám con trai luôn muốn nằm dài ra. Họ lười lắm. Chị đang tự hỏi không biết có phải anh ấy muốn thế không.
Julie nhận thấy Matt đang đứng ở phía cuối phòng và tỏ ra rất căng thẳng trong việc cân nhắc xem có can thiệp hay không. Anh bước tới một bước. Julie trừng mắt khiến Matt lùi lại.
- Hơn nữa, - Julie nói tiếp với Celeste, - Finn Phẳng không thể nhìn thấy máy tính khi đứng như thế. Anh ấy nên ở trên ghế, giống tụi mình.
Celeste nhìn Julie một chặp rồi khuôn mặt cô bé sáng rỡ lên.
- Em nghĩ anh ấy rất thích như thế.
Julie nhấc Finn Phẳng lên khỏi tấm thảm, xoay ngang lại rồi đặt nằm nghiêng trên chiếc ghế dài.
- Cẩn thận đấy. – Celeste thốt lên.
- Anh ấy sẽ ổn thôi. Vẫn còn chỗ cho chị em mình này. – Julie ngồi xuống, cẩn thận chừa khoảng trống để không đè vào Finn Phẳng. – Chỉ cần mình không dựa vào lưng ghế là sẽ không có rắc rối gì. Em ngồi xuống đi, chỉ cho chị những tấm hình mà anh ấy muốn coi.
Celeste đi vòng qua chiếc bàn và rón rén ngồi xuống ghế, ngả đầu vào lòng Julie, mắt nhìn vào khuôn mặt của Finn Phẳng ló ra từ phía sau lưng nó.
- Chắc anh ấy muốn xem tấm váy đỏ trước. Anh ấy đã nghe thấy em bàn luận về cái váy và nghĩ rằng chị rất bốc lửa khi mặc nó. Đấy là anh ấy nói nhé, không phải em.
Julie bật cười.
- Rồi, chị đoán anh Finn Phẳng cũng rất hư. Anh ấy sẽ thất vọng thôi, nhưng dù sao chị cũng để cho anh ấy xem tấm hình.
Nó mở tấm hình trong máy tính lên và chờ đợi một lời đánh giá. Ngày hôm đó trông Julie khá xinh, nó thừa nhận như thế. Mặc dù chiếc váy hơi có phần thiếu trên hụt dưới, nhưng chất vải cũng khá mềm và rủ. Nó thích các dây váy đan chéo buộc thành chiếc nơ ở phía sau lưng.
Celeste im lặng một lúc.
- Anh ấy không hề thất vọng. Anh ấy thấy chị rất đẹp, và chị nên kết bạn qua Facebook với anh ấy. – Ngập ngừng một chút, rồi cô bé nói thêm. – Anh ấy không có ý xúc phạm chị khi nói ra lời bình phẩm lúc nãy.
Julie nuốt nước bọt.
- Finn Phẳng mà cũng có Facebook nữa á?
Nó rất muốn đọc thử những dòng trạng thái của anh chàng. Hôm nay được buộc trên mui xe đi tới Starbuck. Thèm uống cà phê vị caramel mà không nhúc nhích cánh tay được nên đành phải đứng nhìn. Đời mình còn nhọ đến bao giờ?
Celeste thở dài, bực bội thấy rõ trước sự khờ khạo của Julie.
- Không phải anh Finn Phẳng. Anh Finn kia. Chị tìm anh ấy trên Facebook đi. Chị cũng có trang Facebook mà, đúng không? Anh Matty và Finn đều ở trên đó. Anh Matty để cho em xem ké mỗi khi vào trang của anh Finn. Suỵt… - Celeste đưa một ngón tay lên môi. – Bố mẹ không thích chuyện này đâu. Hai người rất ghét các thể loại mạng xã hội và xem chúng như biểu hiện của một trí tuệ thấp kém.
- Vậy chắc anh ấy cũng ở trên Twitter?
- Không hề. Còn chị?
Julie lắc đầu.
- Chị cực ghét Twitter, dù buộc lòng phải thỉnh thoảng lên đó để cập nhật tin tức về các sao nọ sao kia. Chị không hiểu được Twitter. Thật không thể nào theo dõi các cuộc đối thoại và mình dễ dàng tốn hàng giờ nhấp chuột vào những cái tên bất kỳ. Hơn nữa, em biết không, em có thể bị tiêm nhiễm từ mấy tấm hình của cái đám nhà Kadasbian đấy.
Celeste nhìn Julie trân trối.
- Vậy chị có lên Facebook không?
Ôi trời, con nhóc này thật là hết chỗ nói.
- Có, chị có lên. Và nếu em không mách với bố mẹ em thì chị cũng sẽ không tiết lộ bí mật của em với anh Matt. Chị cũng rất vinh dự nếu được kết bạn qua Facebook với anh Finn. – Nói rồi Julie đăng nhập vào tài khoản của mình. – Finneas hay Finn nhỉ?
- Luôn là Finn. Anh ấy ghét tên Finneas. Nhưng tên trên Facebook của anh ấy là Finn Chúa tể.
Julie cười ngặt nghẽo.
- Sao anh ấy lại lấy tên đó?
- Vì anh Finn không muốn cho những người không mong muốn ở trường trung học tìm ra. Như thế này, anh ấy sẽ ẩn mình tốt hơn. Kết bạn có chọn lọc. Chuyện đó rất quan trọng với anh ấy. Luôn luôn chọn lọc với bạn bè của bạn.
Julie gõ bàn phím, tìm ra anh Finn thật, rồi gửi một lời mời kết bạn. Với vỏn vẹn ba mươi hai bạn bè so với hơn bốn trăm của Julie, quả thực anh ta rất kỹ tính. Julie nhìn thấy tên của Matt trong đám bạn bè của Finn và thêm anh vào danh sách luôn. Tiêu chí của Julie là bạn bè không bao giờ thừa. Ít nhất là bạn trên mạng. Bạn ngoài đời thì khác, có vài người nó không cần đến.
- Chị cập nhật trạng thái đi! – Celeste hối thúc. – Viết cái gì đó vui vào.
Julie ngẫm nghĩ một lúc.
- Thế này được không?
Julie Seagle Chớ có đem trăng thử lòng người Sói.
Celeste tựa đầu vào vai Julie.
- Em thích câu này. Rất hài hước và thiết thực. Anh Finn Phẳng cũng thích nữa. Chị viết một câu cho anh ấy đi.
Chuyện này mới à! Julie chưa bao giờ phải viết một dòng cập nhật trạng thái cho phiên bản phẳng của một người khác.
Julie Seagle phê phán Finn Phẳng phục phịch, Finn Phẳng phù phép Julie phát phì.
- Chị giỏi thật. Viết câu toàn vần Ph. – Celeste nhìn màn hình máy tính. – Anh Finn Phẳng thích câu này. Nhưng em thì không thích lắm.
Julie gõ một câu khác.
Julie Seagle Bạn không thể quá giàu hoặc quá Finn.
Celeste đập vào tay Julie.
- Khá hơn rồi.
***
Julie lấy đá ra khỏi khay và bỏ vào ly nước.
- Anh muốn uống đá không?
Matt gật đầu.
- Có, cảm ơn em.
- Celeste ngủ chưa? – Julie lấy thêm một chiếc ly từ trong tủ.
- Như chết.
- Anh đang chuẩn bị bữa trưa cho ngày mai đấy à? – Con bé nhìn thấy một bộ sưu tập rất có ích cho sức khỏe gồm cà rốt xắt que, nho, bánh quy giòn nguyên hạt, và một chai sữa chua uống. Matt đang nhét tất cả vào một túi đựng đồ ăn.
- Không phải, đây là của Celeste. Cái trường tư thục ngớ ngẩn của nó bắt tụi nhỏ phải nghỉ trưa và tự lo đồ ăn trước khi các thầy cô tiếp tục rao giảng về Ai Cập thời tiền triều đại và các thi khúc rút gọn. – Matt nhặt một miếng phô mai lên và bắt đầu cắt thành từng lát mỏng đều đặn.
- Thi khúc rút gọn là gì thế? – Julie nâng người ngồi lên quầy và nhón lấy một miếng phô mai. – Nghe cứ lổn nhổn như sữa vón cục ấy.
- Nó được sáng chế ra bởi một tay tên là Hopkins. Một thi khúc rút gọn có cấu trúc tương ứng với ba phần tư của một thi khúc Petrach. Ông ta còn có hẳn cả một phép toán cho nó, đến nỗi một số người thường nói rằng mối quan tâm đến các thi khúc của họ bắt nguồn từ mối liên quan giữa chúng và toán học. Nếu như thi khúc Petrach được đại diện bởi phép toán tám cộng sáu bằng mười bốn, thì thi khúc rút gọn sẽ là mười hai phần hai cộng chín phần hai… - Matt đặt dao xuống. – Julie này.
- Xin lỗi, em ngủ gục. – Julie ngáp rồi đưa tay vỗ má. – Em đùa anh đấy! Sự kết hợp giữa thi ca và toán học đúng là thú vị. Nhưng bước sang tính toán thì em thua anh rồi.
Matt cười giễu.
- Thật ra, nó thú vị bởi vì nhiều bài thơ có hình ảnh hoặc cấu trúc toán học. Chẳng hạn như những bài thơ tam giác và thơ âm tiết. Em có biết là chúng ta theo dõi một cách vô thức các đặc tính âm thanh của thơ ca không?
- Không, anh mới là người theo dõi một cách vô thức các đặc tính âm thanh và phá hỏng chất thơ tuyệt đẹp bằng cách cắt chúng thành những thành tố toán học. Thường người ta cứ thế mà thưởng thức thơ cổ thôi.
Matt kéo khóa túi đồ ăn của Celeste lại và đến đứng trước mặt Julie.
- Anh cũng thưởng thơ chứ, nhưng theo một cách khác so với em. Anh không thể làm khác được. Anh là một con mọt sách.
- Đấy là anh nói nhé.
- Anh nghĩ là ở một mức độ nào đó, em cũng tuân theo các cấu trúc toán học khi viết văn.
- Em thì nghĩ là anh nhầm. – Julie nhảy xuống khỏi quầy và chỉ vào túi đồ ăn trưa. – Vậy Finn Phẳng có cần đồ ăn trưa luôn không?
- Không. Anh ta có một bữa sáng thịnh soạn. Một chồng bánh kếp, lòng trắng trứng chiên với ớt chuông xanh và phô mai Thụy Sĩ, cộng thêm sinh tố trái cây. Bấy nhiêu đó đủ cho anh ta no đến tận tối.
Julie khoanh tay lại.
- Em nói nghiêm túc đấy. Finn Phẳng không thể nào đi cùng con bé đến trường, đúng không?
- Anh ấy đã tốt nghiệp trường Brandeis, nên không cần thiết phải học lại lớp bảy nữa. Mặc dù họ đã bắt anh ấy làm cả đống bài kiểm tra tốt nghiệp. Anh ấy vừa đủ điểm đậu kỳ thi vấn đáp, vì ông giám khảo nhận thấy thí sinh của mình có vẻ xa cách và kiệm lời. Đó là một hệ thống kiểm tra rất thiên vị, nhưng ít nhất Finn Phẳng cũng đã vượt qua và không phải ngồi chịu đựng màn tái hiện ngày lễ Tạ ơn đầu tiên nữa. Anh ấy rất sợ các thể loại hành hương.
- Hay ghê. Em hỏi thật, chuyện Finn Phẳng này là thế nào?
- Sau một biến cố đầy bất hạnh giống như kiểu chó sói Will E bị cái đe rơi vào đầu, chàng Finn 3D đã bị biến thành 2D.
Julie bật cười.
- Anh Matt, thôi nào! Em đoán chuyện này phải có gì đó liên quan đến sự vắng mặt của anh Finn.
Matt rên rỉ.
- Đại loại thế. – Anh bước đến chỗ cái tủ lạnh, tống túi đồ ăn vào trong đó, tiện tay sắp xếp lại một số hộp thức ăn.
- Thế nhưng không ai đề nghị con bé bỏ cái anh chàng đó đi sao? Ý em là, con bé đã quá lớn so với chuyện này, anh không thấy thế à? Chưa kể em không nghĩ có tuổi nào lại thích hợp cho chuyện ngớ ngẩn như thế.
Matt nhún vai.
- Anh không biết nữa. Anh chỉ làm theo mọi người, gật đầu và mỉm cười.
- Thế thì, khi nào anh Finn thật sẽ quay về? Chuyện đó sẽ hóa giải vụ này, đúng không? Con bé có đem Finn Phẳng ra khỏi nhà không? Bạn bè nó nghĩ gì khi đem Finn ra sân bóng và yêu cầu cho anh ta chơi ở vị trí hậu vệ?
- Anh không rõ khi nào anh Finn sẽ về. Anh ấy đang thích thú đi phượt và hoàn toàn vô lo. – Matt xẵng giọng rồi sập cửa tủ lạnh lại. – Khi không đi đến trường thì Celeste đưa Finn Phẳng theo mình khắp mọi nơi. Nhưng con bé không… ra ngoài nhiều. Nhà hàng không phải là một lựa chọn hay, bởi vậy cho nên bọn anh thường ăn đồ mua về. Con bé không chơi bóng đá, cũng không có bạn. Còn gì nữa không, hay như vậy đã đủ để em chế nhạo nó rồi?
- Anh này, - Julie dịu giọng lại, em đâu có chế nhạo con bé. Em rất quý nó. Cả Finn Phẳng nữa. Nhưng em không hiểu tại sao Celeste…
-Mặc kệ chuyện này đi. – Matt nói dứt khoát. – Anh sẽ không nói thêm gì về nó nữa, được chưa? Và làm ơn đừng có lôi chuyện này ra nói với bố mẹ anh.
Julie sững người.
- Em xin lỗi. – Nó lắp bắp. - Đây không phải việc của em. Đáng lẽ em không nên tọc mạch.
- Không, anh mới phải xin lỗi em. – Matt nói một cách thành khẩn. – Hãy quên chuyện này đi. Nghe anh đây, sáng mai anh phải đưa Celeste đi học, nhưng sau đó anh có thể giúp em đi tìm nhà trọ. Anh đã gọi cho người bạn có chơi với một tay cò nhà, anh ta có một số địa chỉ cho em tham quan. Anh nghĩ em sẽ không phiền nếu anh giúp đỡ.
- Thật á? Tuyệt quá. Cám ơn anh nhiều lắm. – Julie sẽ không từ chối bất cứ cơ hội thuê nhà nào. – Ngày mai anh có bận không?
- Anh có thời gian. Tay cò nhà nói chúng ta có thể gặp anh ta lúc mười giờ sáng để đi xem nhà. Em OK không?
- Rất OK.