Chương 35
Nhưng mọi chuyện đều không có tuyệt đối đúng không!
Khi có một ngày Vưu Gia có thể sai bảo được Lục Quý Hành, khiến chịu thương chịu khó để cô xoay vòng, cuối cùng Vưu Gia cũng có loại tiểu nhân đắc chí như đả đảo Hoàng Thế Nhân(1) sau đó cầm roi da đánh ông ta quỳ xuống kêu ba.
A, trước khi ngày đó xảy đến vẫn phải cần tới rất nhiều việc để lấy đà.
Còn phải bắt đầu nói từ bữa sáng của Vưu Gia.
Vưu Gia được uống sữa bò nóng, ăn bánh mì do đại gia Lục tự tay quét mỡ vàng, cô li3m ngón tay vui vẻ ngồi gặm một cái cánh vịt không chút hình tượng, Lục Quý Hành ôm cô đến đây cho nên cô vẫn chưa đi giày, ngồi đó như người không xương, cơm đến há mồm, cô không tìm được giấy, suýt chút nữa là lau luôn lên tay Lục Quý Hành.
Anh ghét bỏ né đi, đồng thời đứng dậy rút hai tờ giấy ra tự mình lau khô cho cô.
Vưu Gia cúi đầu nhìn vẻ mặt chuyên chú của anh, cô hoảng hốt sinh ra cảm giác năm tháng yên bình tốt đẹp, vì thế bạn học Vưu nhớ ăn không nhớ đánh nheo mắt cười: “A Quý, kiếp sau vẫn ở bên nhau đi!”
Lục Quý Hành ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô, không tình không dục, rất đạm, như là nghe được đứa trẻ nói ra ý nghĩ kỳ lạ muốn biến thành Tôn Ngộ Không của mình.
Điều này làm cho Vưu Gia không khỏi sinh ra cảm giác thất bại, cô là một sinh viên y hiếm khi có được chút tế bào lãng mạn thì bị vẻ mặt lạnh nhạt của anh đả kích đến chút bọt biển cũng không còn, vì thế cô mếu máo, im lặng làm một pho tượng an tĩnh, tẻ nhạt vô vị lắc hai chân, giống đứa trẻ bị mẹ phủ định giấc mộng bay lên trời.
Lục Quý Hành bế cô đi rửa tay, anh đặt cô lên bồn rửa, tẩm ướt khăn lông rồi cúi đầu chăm chú lau lại từng ngón tay cho cô.
Vưu Gia ngồi trên bồn rửa, hiếm khi được hít thở không khí mới mẻ ở tầng cao, bây giờ cô cúi đầu là có thể nhìn thấy đỉnh đầu của Lục Quý Hành, tóc của anh rất mềm, hoàn toàn không giống khuôn mặt cứng rắn của anh.
Khi cô nghĩ vậy, cô cũng không nhịn được mà giơ một bàn tay cũng cầm cánh vịt chưa được rửa sạch ấn lên đầu anh, giống như anh thường xuyên ấn lên đầu cô vậy.
Mềm mại như tơ lụa.
Vưu Gia cảm thấy ngực như bị cái gì đảo nhẹ qua, mềm mại đến phát ngứa.
Lục Quý Hành có lẽ là chưa từng bị bàn tay cầm vịt kh ủng bố tập kích, nhất thời anh cũng không biết nên phản ứng thế nào, chỉ nhăn mày ngẩng đầu nhìn cô.
Khi anh hơi ngẩng đầu có thể nhìn thấy chiếc nhẫn treo trên vòng cổ được cô đeo, đó là nhẫn cưới của bọn họ, kiểu dáng rất đơn giản, cô tự mình chọn theo chủ đều, tên gọi là “Sao Bắc Cực”, có ngụ ý là tình yêu vĩnh cửu bất diệt.
Làm một bác sĩ ngoại khoa có thể lên bàn giải phẫu bất cứu lúc nào, Vưu Gia không thể đeo nhẫn cưới, nhưng cô lại không bằng lòng tháo xuống cất trong hộp, cô thích đeo lên cổ, nói dù là cuộc sống hay là tình yêu cũng cần phải có một ý cảm giác nghi tức.
Một người đàn ông như anh đương nhiên không thể hiểu được loại cảm xúc tinh tế gần như mộng ảo của con gái, nhưng không ảnh hưởng đến việc anh cẩn thận che chở cho tâm ý hồn nhiên đến ngu đần này.
Anh hơi ngửa đầu ngậm cánh môi cô, nhẹ nhàng m*t vào một lát, làm như bất đắc dĩ thỏa hiệp nói: “Kiếp sau, anh làm ba em đi, để anh chấp nhận số mệnh nhọc lòng vì em.”
Vẻ mặt Vưu Gia nứt toạc nửa phút mới tổng kết được một từ trong mớ suy nghĩ hổn độn.
Bi3n thái…
Tuy rằng Vưu Gia nứt toạc rồi chửi thầm anh “Em coi anh như người tình, anh lại chỉ muốn làm ba em,” nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc cô nhấm nháp được vị ngọt trong đó.
Vì thế Vưu Gia mím môi, mỉm cười rất khắc chế.
Lục Quý Hành lắc đầu khiêng cô đi.
…
Thời gian đã vào cuối thu, suất diễn của Lục Quý Hành ở đoàn phim [Chư thần Thượng Cổ] đã hoàn toàn kết thúc, nửa tháng tiếp theo anh đều nhàn rồi. Sau đó chuẩn bị vào một đoàn phim khác.
Vì đây là bộ phim có nhiều phần, không phải chỉ mình Lục Quý Hành là nam chính, cho nên thật ra các suất diễn vẫn chưa quay xong hoàn toàn, nhưng vì gần đây danh khí của Lục Quý Hành tăng mạnh, đoàn phim muốn thừa gió đông, không biết đã ký kết hiệp nghị gì với bên truyền thông, bọn họ quyết định phát ra trước thời hạn.
Bộ phim gồm bốn phần, 48 hồi, trong đó phần Chư Thiên đã phát xong, đến hồi thứ 3 Lục Quý Hành mới xuất hiện, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng tới lòng nhiệt tình của fans nữ, vừa xuất hiện là ầm ĩ khắp mạng xã hội, không ít bên truyền thông dự đoán đây có khả năng là IP nổi nhất trong năm nay.
Bản thân kịch bản đã hoàn hảo, trang phục đạo cụ đều được nghiên cứu cẩn thận, mài dũa bao năm, có thể thấy đoàn phim rất có kiên nhẫn cùng dã tâm, lúc trước họ đã không muốn mượn độ nổi tiếng của lưu lượng, cho nên diễn viên đều được lựa chọn theo yêu cầu phù hợp kịch bản, không ngờ trời xui đất khiến vừa lúc Lục Quý Hành nổi tiếng, đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa, chú định là phải hot.
Nói từ phương diện nào đó, đây cũng là biểu hiện của càng nỗ lực càng may mắn.
Các cô gái đều muốn điên rồi, ngày nào cũng treo câu “Chồng tôi đẹp trai chết người” bên miệng, sau đó Chu Dương là người biết nội tình duy nhất, vì để đầu Vưu Gia không mọc sừng quá nhiều, chị ấy phát huy tài ăn nói lừa dối chết người không cần đền mạng, thành công tẩy não các cô gái.
Bây giờ các cô gái đều đổi giọng gọi anh: Con trai!
Trong phim, Lục Quý Hành diễn một bán thần.
Pháp danh “Đại La vương tôn,” một người sinh ta từ thời hỗn độn, sống trăm triệu năm vẫn có dáng vẻ thiếu niên mi thanh mục tú, vì trong lòng có ma chướng, không kham được Thiên Đạo, không thể thành Phật mà thành ma, quả thực chính là một kẻ phản diện không thể phản hơn, khí chất tà tính giao hòa với phật tính kia có một loại lực hấp dẫn như trúng độc.
Nghe nói biên kịch là một cây bút lão thành đã viết cả trăm kịch bản, bút lực này, sức tưởng tượng này khống chế giả thiết nhân vật thật sự xuất thần nhập hóa.
Vì thế các fans đều khen lên trời, trước giờ giới giải trí luôn là nơi có ba điểm thì khen thành mười hai điểm, tình huống trước mắt chính là dù khen thế nào cũng không thể biểu đạt được sự tán thưởng trong lòng.
Ngày nào Vưu Gia vào phòng cũng có thể nghe thấy các fans của Lục Quý Hành nắm tay hô to: “Con trai, lên đi! Ma ma yêu con!”
Vưu Gia cảm thấy… Tâm trạng… Hơi phức tạp.
Anh, một người đàn ông 27 tuổi, vì sao còn đối xử với anh như vậy.
Chu Dương nói đây là trào lưu mới, một đồ cổ thoát ly quần chúng như em không thể hiểu được. Tuy tuổi tác anh đã lớn, nhưng anh trẻ hơn tuổi mà Diễn một thiếu niên phản nghịch hoàn toàn không thấy miễn cưỡng.
Sau đó ngó trái ngó phải Vưu Gia, vẻ mặt vô cùng đau đớn nói: “Đời trước em cứu vớt hệ Ngân Hà à?”
Vưu Gia: “…” Sao cô nghe không giống đang khen mình gì cả.
…
Cuối tuần Vưu Gia rất lười nhác, không muốn đi bất cứ đâu, chỉ cần ở trong nhà đọc sách xem phim đã rất thích ý rồi.
Ăn xong bữa sáng, Lục Quý Hành tiếp tục xem kịch bản của anh, Vưu Gia thì nằm ngủ trong lòng anh, tay anh vỗ về đầu cô như đang vuốt lông thú cưng.
Vưu Gia mơ màng đập tay anh: “Em có phải Đại Bạch đâu.”
Bấy giờ Lục Quý Hành mới nhớ tới một chuyện, anh cúi đầu gảy tóc cô: “Anh ôm Đại Bạch về theo, em có muốn nuôi không? Nếu em nuôi anh sẽ để lại, không thì anh đưa cho mẹ.” Con mèo kia lớn tuổi nhưng rất thông minh, anh không muốn bỏ.
Vưu Gia xoay tròn đôi mắt, cô chính xác túm được ngực áo anh: “Nuôi!”
Lục Quý Hành gạt đôi tay đang làm loạn của cô xuống, ấn cô vào lòng: “Ừ, ngủ đi! Nó đang ở chỗ anh Mạch, anh nói anh ấy chiều mang nó đến đây.”
Vưu Gia mơ màng ngủ, tư thế này khiến eo không thoải mái, ngủ được một hồi cô bắt đầu rầm rì, gặm c ắn tay anh như cho hả giận.
Lục Quý Hành cạn lời, sau đó thong thả xoa eo cô.
Vì thế khi Vưu Gia nửa mộng nửa tỉnh, cô nghe thấy anh hỏi: “Chỗ này à?”
Cô hàm hồ gật dầu, vòng eo được bàn tay dày rộng của anh xoa nắm cuối cùng cũng không kháng nghị nữa.
Cô ngủ một giấc là ngủ liền bốn năm giờ, khi tỉnh lại thì thấy mình đang ở trên giường, một con mèo mở to đôi mắt xanh ngồi trên đầu cô, thấy cô mở mắt, nó lập tức duỗi móng vuốt thử chạm lên mặt cô.
Vưu Gia nén khí, sau đó thở mạnh một tiếng “Ha!”
Đại Bạch lập tức xù lông, cái đuôi duỗi ra thẳng tắp, người cong lên, đồng lên lùi về sau chừng hai bước.
Vưu Gia ôm chăn lăn nửa vòng, cười đến ch ảy nước mắt.
Nếu Đại Bạch có thể nói, chắc hẳn nó đặc biệt muốn mắng cô một câu: “Nhân loại ngu xuẩn.”
Khi Vưu Gia rời giường ôm Đại Bạch ra ngoài, anh Mạch đã rời đi từ lúc nào, trong phòng có rất nhiều đồ dùng và thức ăn cho mèo, chậu cát, đồ chơi, nhà….
Lục Quý Hành để lại tin nhắn, nói anh có việc phải đến công ty một chuyến, có lẽ anh và anh Mạch đi cùng nhau.
Vưu Tĩnh Viễn nhắn hỏi cô có muốn ra nước ngoài chơi mấy ngày không.
Cô cầm điện thoại gõ một hàng chữ: Anh chưa tỉnh ngủ đúng không, em còn phải đi làm đấy!
Vưu Tĩnh Viễn không trả lời lại, cũng không biết phát bệnh gì. Vưu Gia đã không gặp anh ấy một thời gian, cô vẫn còn muốn tóm được anh để dò hỏi những tin đồn kia nữa! Không biết cái cô Chu Thiến kia thế nào, cũng không biết có phải mang thai thật không. Cô không thích nghe ngóng tin đồn của người không quen biết, nhưng liên quan đến ông anh già nhà cô thì không tránh được tò mò.
Nếu thật là con của Vưu Tĩnh Viễn, vậy thì Vưu Gia cũng thật sự phải nói một tiếng với Vưu Tĩnh Viễn: Trâu bò!
Cô ném điện thoại sang bên sau đó đến tủ lạnh ấy một lọ sữa chua, cắm ống hút hút sữa, dì dọn ghế ngồi ở ban công lột hạt đậu, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn cô, nói một câu chưa mất giọng địa phương: “Mới dậy đã lấy uống đồ trong tủ lạnh, A Quý mà biết thế nào cũng nói cháu!”
Vưu Gia làm tư thế xin khoan dung: “Trời biết, đất biết, dì biết, cháu…”
Một chữ cuối cùng còn chưa nói xong thì bị tiếng mở cửa cắt ngang.
Lục Quý Hành vào nhà, anh chỉ dùng ba giây để đổi giày, đang lúc vừa đi vừa kéo cà vạt thì đụng trúng tầm mắt của Vưu Gia, hai người nhìn nhau thâm tình mười giây, trong mười giây này, Vưu Gia ngộ ra chân lý sâu sắc: Quả nhiên, người không thể làm chuyện xấu.
Trong thời khắc sinh tử, cô đột nhiên nhanh trí ôm Đại Bạch đang cọ chân mình lên bàn: “Nào, Đại Bạch, uống sữa.”
Đại Bạch: “…”
Lục Quý Hành: “…”
Dì cười một tiếng cực kỳ không phúc hậu.
Trường hợp lại rơi vào xấu hổ.
Chú thích
Khi có một ngày Vưu Gia có thể sai bảo được Lục Quý Hành, khiến chịu thương chịu khó để cô xoay vòng, cuối cùng Vưu Gia cũng có loại tiểu nhân đắc chí như đả đảo Hoàng Thế Nhân(1) sau đó cầm roi da đánh ông ta quỳ xuống kêu ba.
A, trước khi ngày đó xảy đến vẫn phải cần tới rất nhiều việc để lấy đà.
Còn phải bắt đầu nói từ bữa sáng của Vưu Gia.
Vưu Gia được uống sữa bò nóng, ăn bánh mì do đại gia Lục tự tay quét mỡ vàng, cô li3m ngón tay vui vẻ ngồi gặm một cái cánh vịt không chút hình tượng, Lục Quý Hành ôm cô đến đây cho nên cô vẫn chưa đi giày, ngồi đó như người không xương, cơm đến há mồm, cô không tìm được giấy, suýt chút nữa là lau luôn lên tay Lục Quý Hành.
Anh ghét bỏ né đi, đồng thời đứng dậy rút hai tờ giấy ra tự mình lau khô cho cô.
Vưu Gia cúi đầu nhìn vẻ mặt chuyên chú của anh, cô hoảng hốt sinh ra cảm giác năm tháng yên bình tốt đẹp, vì thế bạn học Vưu nhớ ăn không nhớ đánh nheo mắt cười: “A Quý, kiếp sau vẫn ở bên nhau đi!”
Lục Quý Hành ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô, không tình không dục, rất đạm, như là nghe được đứa trẻ nói ra ý nghĩ kỳ lạ muốn biến thành Tôn Ngộ Không của mình.
Điều này làm cho Vưu Gia không khỏi sinh ra cảm giác thất bại, cô là một sinh viên y hiếm khi có được chút tế bào lãng mạn thì bị vẻ mặt lạnh nhạt của anh đả kích đến chút bọt biển cũng không còn, vì thế cô mếu máo, im lặng làm một pho tượng an tĩnh, tẻ nhạt vô vị lắc hai chân, giống đứa trẻ bị mẹ phủ định giấc mộng bay lên trời.
Lục Quý Hành bế cô đi rửa tay, anh đặt cô lên bồn rửa, tẩm ướt khăn lông rồi cúi đầu chăm chú lau lại từng ngón tay cho cô.
Vưu Gia ngồi trên bồn rửa, hiếm khi được hít thở không khí mới mẻ ở tầng cao, bây giờ cô cúi đầu là có thể nhìn thấy đỉnh đầu của Lục Quý Hành, tóc của anh rất mềm, hoàn toàn không giống khuôn mặt cứng rắn của anh.
Khi cô nghĩ vậy, cô cũng không nhịn được mà giơ một bàn tay cũng cầm cánh vịt chưa được rửa sạch ấn lên đầu anh, giống như anh thường xuyên ấn lên đầu cô vậy.
Mềm mại như tơ lụa.
Vưu Gia cảm thấy ngực như bị cái gì đảo nhẹ qua, mềm mại đến phát ngứa.
Lục Quý Hành có lẽ là chưa từng bị bàn tay cầm vịt kh ủng bố tập kích, nhất thời anh cũng không biết nên phản ứng thế nào, chỉ nhăn mày ngẩng đầu nhìn cô.
Khi anh hơi ngẩng đầu có thể nhìn thấy chiếc nhẫn treo trên vòng cổ được cô đeo, đó là nhẫn cưới của bọn họ, kiểu dáng rất đơn giản, cô tự mình chọn theo chủ đều, tên gọi là “Sao Bắc Cực”, có ngụ ý là tình yêu vĩnh cửu bất diệt.
Làm một bác sĩ ngoại khoa có thể lên bàn giải phẫu bất cứu lúc nào, Vưu Gia không thể đeo nhẫn cưới, nhưng cô lại không bằng lòng tháo xuống cất trong hộp, cô thích đeo lên cổ, nói dù là cuộc sống hay là tình yêu cũng cần phải có một ý cảm giác nghi tức.
Một người đàn ông như anh đương nhiên không thể hiểu được loại cảm xúc tinh tế gần như mộng ảo của con gái, nhưng không ảnh hưởng đến việc anh cẩn thận che chở cho tâm ý hồn nhiên đến ngu đần này.
Anh hơi ngửa đầu ngậm cánh môi cô, nhẹ nhàng m*t vào một lát, làm như bất đắc dĩ thỏa hiệp nói: “Kiếp sau, anh làm ba em đi, để anh chấp nhận số mệnh nhọc lòng vì em.”
Vẻ mặt Vưu Gia nứt toạc nửa phút mới tổng kết được một từ trong mớ suy nghĩ hổn độn.
Bi3n thái…
Tuy rằng Vưu Gia nứt toạc rồi chửi thầm anh “Em coi anh như người tình, anh lại chỉ muốn làm ba em,” nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc cô nhấm nháp được vị ngọt trong đó.
Vì thế Vưu Gia mím môi, mỉm cười rất khắc chế.
Lục Quý Hành lắc đầu khiêng cô đi.
…
Thời gian đã vào cuối thu, suất diễn của Lục Quý Hành ở đoàn phim [Chư thần Thượng Cổ] đã hoàn toàn kết thúc, nửa tháng tiếp theo anh đều nhàn rồi. Sau đó chuẩn bị vào một đoàn phim khác.
Vì đây là bộ phim có nhiều phần, không phải chỉ mình Lục Quý Hành là nam chính, cho nên thật ra các suất diễn vẫn chưa quay xong hoàn toàn, nhưng vì gần đây danh khí của Lục Quý Hành tăng mạnh, đoàn phim muốn thừa gió đông, không biết đã ký kết hiệp nghị gì với bên truyền thông, bọn họ quyết định phát ra trước thời hạn.
Bộ phim gồm bốn phần, 48 hồi, trong đó phần Chư Thiên đã phát xong, đến hồi thứ 3 Lục Quý Hành mới xuất hiện, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng tới lòng nhiệt tình của fans nữ, vừa xuất hiện là ầm ĩ khắp mạng xã hội, không ít bên truyền thông dự đoán đây có khả năng là IP nổi nhất trong năm nay.
Bản thân kịch bản đã hoàn hảo, trang phục đạo cụ đều được nghiên cứu cẩn thận, mài dũa bao năm, có thể thấy đoàn phim rất có kiên nhẫn cùng dã tâm, lúc trước họ đã không muốn mượn độ nổi tiếng của lưu lượng, cho nên diễn viên đều được lựa chọn theo yêu cầu phù hợp kịch bản, không ngờ trời xui đất khiến vừa lúc Lục Quý Hành nổi tiếng, đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa, chú định là phải hot.
Nói từ phương diện nào đó, đây cũng là biểu hiện của càng nỗ lực càng may mắn.
Các cô gái đều muốn điên rồi, ngày nào cũng treo câu “Chồng tôi đẹp trai chết người” bên miệng, sau đó Chu Dương là người biết nội tình duy nhất, vì để đầu Vưu Gia không mọc sừng quá nhiều, chị ấy phát huy tài ăn nói lừa dối chết người không cần đền mạng, thành công tẩy não các cô gái.
Bây giờ các cô gái đều đổi giọng gọi anh: Con trai!
Trong phim, Lục Quý Hành diễn một bán thần.
Pháp danh “Đại La vương tôn,” một người sinh ta từ thời hỗn độn, sống trăm triệu năm vẫn có dáng vẻ thiếu niên mi thanh mục tú, vì trong lòng có ma chướng, không kham được Thiên Đạo, không thể thành Phật mà thành ma, quả thực chính là một kẻ phản diện không thể phản hơn, khí chất tà tính giao hòa với phật tính kia có một loại lực hấp dẫn như trúng độc.
Nghe nói biên kịch là một cây bút lão thành đã viết cả trăm kịch bản, bút lực này, sức tưởng tượng này khống chế giả thiết nhân vật thật sự xuất thần nhập hóa.
Vì thế các fans đều khen lên trời, trước giờ giới giải trí luôn là nơi có ba điểm thì khen thành mười hai điểm, tình huống trước mắt chính là dù khen thế nào cũng không thể biểu đạt được sự tán thưởng trong lòng.
Ngày nào Vưu Gia vào phòng cũng có thể nghe thấy các fans của Lục Quý Hành nắm tay hô to: “Con trai, lên đi! Ma ma yêu con!”
Vưu Gia cảm thấy… Tâm trạng… Hơi phức tạp.
Anh, một người đàn ông 27 tuổi, vì sao còn đối xử với anh như vậy.
Chu Dương nói đây là trào lưu mới, một đồ cổ thoát ly quần chúng như em không thể hiểu được. Tuy tuổi tác anh đã lớn, nhưng anh trẻ hơn tuổi mà Diễn một thiếu niên phản nghịch hoàn toàn không thấy miễn cưỡng.
Sau đó ngó trái ngó phải Vưu Gia, vẻ mặt vô cùng đau đớn nói: “Đời trước em cứu vớt hệ Ngân Hà à?”
Vưu Gia: “…” Sao cô nghe không giống đang khen mình gì cả.
…
Cuối tuần Vưu Gia rất lười nhác, không muốn đi bất cứ đâu, chỉ cần ở trong nhà đọc sách xem phim đã rất thích ý rồi.
Ăn xong bữa sáng, Lục Quý Hành tiếp tục xem kịch bản của anh, Vưu Gia thì nằm ngủ trong lòng anh, tay anh vỗ về đầu cô như đang vuốt lông thú cưng.
Vưu Gia mơ màng đập tay anh: “Em có phải Đại Bạch đâu.”
Bấy giờ Lục Quý Hành mới nhớ tới một chuyện, anh cúi đầu gảy tóc cô: “Anh ôm Đại Bạch về theo, em có muốn nuôi không? Nếu em nuôi anh sẽ để lại, không thì anh đưa cho mẹ.” Con mèo kia lớn tuổi nhưng rất thông minh, anh không muốn bỏ.
Vưu Gia xoay tròn đôi mắt, cô chính xác túm được ngực áo anh: “Nuôi!”
Lục Quý Hành gạt đôi tay đang làm loạn của cô xuống, ấn cô vào lòng: “Ừ, ngủ đi! Nó đang ở chỗ anh Mạch, anh nói anh ấy chiều mang nó đến đây.”
Vưu Gia mơ màng ngủ, tư thế này khiến eo không thoải mái, ngủ được một hồi cô bắt đầu rầm rì, gặm c ắn tay anh như cho hả giận.
Lục Quý Hành cạn lời, sau đó thong thả xoa eo cô.
Vì thế khi Vưu Gia nửa mộng nửa tỉnh, cô nghe thấy anh hỏi: “Chỗ này à?”
Cô hàm hồ gật dầu, vòng eo được bàn tay dày rộng của anh xoa nắm cuối cùng cũng không kháng nghị nữa.
Cô ngủ một giấc là ngủ liền bốn năm giờ, khi tỉnh lại thì thấy mình đang ở trên giường, một con mèo mở to đôi mắt xanh ngồi trên đầu cô, thấy cô mở mắt, nó lập tức duỗi móng vuốt thử chạm lên mặt cô.
Vưu Gia nén khí, sau đó thở mạnh một tiếng “Ha!”
Đại Bạch lập tức xù lông, cái đuôi duỗi ra thẳng tắp, người cong lên, đồng lên lùi về sau chừng hai bước.
Vưu Gia ôm chăn lăn nửa vòng, cười đến ch ảy nước mắt.
Nếu Đại Bạch có thể nói, chắc hẳn nó đặc biệt muốn mắng cô một câu: “Nhân loại ngu xuẩn.”
Khi Vưu Gia rời giường ôm Đại Bạch ra ngoài, anh Mạch đã rời đi từ lúc nào, trong phòng có rất nhiều đồ dùng và thức ăn cho mèo, chậu cát, đồ chơi, nhà….
Lục Quý Hành để lại tin nhắn, nói anh có việc phải đến công ty một chuyến, có lẽ anh và anh Mạch đi cùng nhau.
Vưu Tĩnh Viễn nhắn hỏi cô có muốn ra nước ngoài chơi mấy ngày không.
Cô cầm điện thoại gõ một hàng chữ: Anh chưa tỉnh ngủ đúng không, em còn phải đi làm đấy!
Vưu Tĩnh Viễn không trả lời lại, cũng không biết phát bệnh gì. Vưu Gia đã không gặp anh ấy một thời gian, cô vẫn còn muốn tóm được anh để dò hỏi những tin đồn kia nữa! Không biết cái cô Chu Thiến kia thế nào, cũng không biết có phải mang thai thật không. Cô không thích nghe ngóng tin đồn của người không quen biết, nhưng liên quan đến ông anh già nhà cô thì không tránh được tò mò.
Nếu thật là con của Vưu Tĩnh Viễn, vậy thì Vưu Gia cũng thật sự phải nói một tiếng với Vưu Tĩnh Viễn: Trâu bò!
Cô ném điện thoại sang bên sau đó đến tủ lạnh ấy một lọ sữa chua, cắm ống hút hút sữa, dì dọn ghế ngồi ở ban công lột hạt đậu, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn cô, nói một câu chưa mất giọng địa phương: “Mới dậy đã lấy uống đồ trong tủ lạnh, A Quý mà biết thế nào cũng nói cháu!”
Vưu Gia làm tư thế xin khoan dung: “Trời biết, đất biết, dì biết, cháu…”
Một chữ cuối cùng còn chưa nói xong thì bị tiếng mở cửa cắt ngang.
Lục Quý Hành vào nhà, anh chỉ dùng ba giây để đổi giày, đang lúc vừa đi vừa kéo cà vạt thì đụng trúng tầm mắt của Vưu Gia, hai người nhìn nhau thâm tình mười giây, trong mười giây này, Vưu Gia ngộ ra chân lý sâu sắc: Quả nhiên, người không thể làm chuyện xấu.
Trong thời khắc sinh tử, cô đột nhiên nhanh trí ôm Đại Bạch đang cọ chân mình lên bàn: “Nào, Đại Bạch, uống sữa.”
Đại Bạch: “…”
Lục Quý Hành: “…”
Dì cười một tiếng cực kỳ không phúc hậu.
Trường hợp lại rơi vào xấu hổ.
Chú thích
- Hoàng Thế Nhân: Nhân vật phản diện trong phim Bạch Mao Nữ