Chương 44
Mỗi năm đến dịp ăn Tết là gia đình trở nên cực kỳ náo nhiệt.
Trận chiến giữa hai anh em Vưu Tĩnh Viễn và Vưu Gia hoàn toàn không vì đã thành gia lập nghiệp mà vơi đi nửa phần.
Tính ấu trĩ này khiến trẻ ba tuổi cũng nghẹn họng trân trối.
Con gái Vưu Tĩnh Viễn, Vưu Tư Tư, là đứa bé lanh lợi, rất biết chọc cười mọi người, cô bé bằng tuổi cặp sinh đôi, ba bé hợp lại khiến lực phá hoại tăng lên gấp bội, trở thành ba đại ca của khu, Lục Dật Chi debut vị trí center, lạnh lùng phong tao, Lục Dao Chi tự mang lực uy hiếp, đứng bên cạnh đảm nhận vị trí giúp đỡ ẩn hình, Vưu Tư Tư phụ trách châm ngòi thổi lửa quạt gió thêm củi.
Tình trạng một lời khó nói hết.
Sau đó có thêm Lục Mẫn Chi, ba bé không quấy phá ở ngoài nữa mà ngồi trong nhà trêu em gái.
Mẫn Chi là thiên sứ chính hiệu, mềm mại ngoan ngoãn, rất giống Vưu Gia khi còn nhỏ, nhưng bé ngoan hơn Vưu Gia, là tính cách ngoan ngoãn thật sự, khi còn nhỏ Vưu Gia ít nhiều còn có chút nghịch ngợm, thỉnh thoảng còn làm trò, im lặng làm chuyện không gây ảnh hưởng lớn đến ai, người khác sẽ không đoán được là cô làm, chính cô cũng có thể vui vẻ nửa ngày, nhưng Mẫn Chi là ngoan ngoãn từ trong xương, cả người mềm như kẹo bông gòn, mỗi lần Lục Quý Hành ôm bé, sắc mặt anh cũng mềm đi sáu bảy phần.
Chí nguyện to lớn của Vưu Gia không thực hiện trên người anh trai mà lại thực hiện trên người cô.
Mỗi ngày cô ôm con gái, cảm giác ra ngoài tự mang thánh quang, rất hấp dẫn mọi người. Tràn đầy thuộc tính nhân dân tệ, thật sự người gặp người thích, đến cả Đại Bạch cũng ngoan ngoãn hơn khi ở bên Mẫn Chi.
Người Mẫn Chi yêu nhất là ba, chiều chuộng nhất là mẹ, thích hai anh trai, thích chị Tư Tư.
Tất cả mọi người yêu Mẫn Chi.
Đây là một gia tộc có chuỗi đồ ăn hoàn toàn điên đảo.
Tết năm nay Mẫn Chi ba tuổi, bé mặc chiếc áo lông dê dưa hấu, Vưu Gia buộc tóc trái đào cho bé, nhìn rất thoải mái xinh đẹp, bé có môi hồng răng trắng, mặt mày giống ba mẹ nên càng xinh đẹp hơn, nhìn như búp bê.
Khi Mẫn Chi mỉm cười, không khí như mang theo vị ngọt, giọng nói của bé rất mềm, tiếng nói không quá rõ ràng nhưng rất nghiêm túc, chậm rãi nói từng chữ, cả người tự mang thuộc tính dễ thương.
Hôm nay Mẫn Chi không vui, bởi vì mẹ tăng ca đến Giao Thừa vẫn chưa về, ba bị cất vào trong TV, bé cầm ghế nhỏ ngồi xổm trước TV xem ba.
Ngồi yên không nhúc nhích, chỉ có lông mi nhấp nháy.
Anh trai Dao Chi ngồi bên tay trái lột vỏ quýt cho bé, anh trai Dật Chi đang chơi đùa với chó, chơi trò chơi “Ngồi-bắt tay-ngồi”, là chú chó Samoyed tên là Nữu Nữu mà gia đình nuôi từ năm trước, Nữu Nữu có bộ lông xõa tung mềm mại màu trắng.
Nữu Nữu là chú chó ngoan, rất nghe lời, Dật Chi chơi với nó một lát rồi ngắt một bông hoa hồng trong bình cho Nữu Nữu ngậm: “Đi, đưa cho Mẫn Chi.”
Nữu Nữu ngậm một đóa hồng trong miệng, nó thật sự đi đến trước TV tìm Mẫn Chi, đầu lông xù đụng vào tay Mẫn Chi, sau đó ngẩng đầu cho cô bé xem hoa.
Mẫn Chi lấy hoa trong miệng Nữu Nữu ra, cúi đầu ngửi mùi, hoa có mùi hương rất nhạt, Mẫn Chi biết là anh hai, bé đột nhiên xoay đầu nhìn sô pha, trước giờ anh hai chưa từng ngồi nghiêm chỉnh, nằm vắt vẻo trên ghế, mẹ thấy nhất định lại muốn mắng anh, Mẫn Chi không mắng anh hai, bé giơ hoa về phía anh hai, cười ngọt ngào nói: “Hoa.”
Thật ra bé muốn cảm ơn hoa của anh hai, nhưng Mẫn Chi nói không rõ ràng, bé thích nói ngắn gọn hơn.
Dật Chi nghe hiểu, cậu bé giơ hai ngón tay chọc lên trán, còn tiêu sái nháy mắt, cũng không biết dáng vẻ phong lưu này là học từ ai.
Mẫn Chi bị anh hai chọc cười khanh khách không ngừng.
Lúc quay đầu lại thấy ba đang nhảy trong TV, Mẫn Chi lại phiền muộn, bé nhớ ba.
Còn nữa, sao mẹ vẫn chưa về nhà?
Cô bé nghiêng đầu dựa vào tay anh cả, ồm ồm hỏi: “Anh ơi, Mẫn Chi nhớ ba mẹ.”
Dao Chi đưa một múi quýt vào miệng Mẫn Chi, cậu bé không giỏi dỗ người khác, nhưng em gái không vui, cậu bé cũng không vui, sau khi im lặng giây lát, cậu bé nói: “Anh đưa Mẫn Chi đi thả pháo hoa!”
Mẫn Chi rầu rĩ gật đầu: “Vậy cũng được!”
Vưu Tĩnh Viễn dẫn theo Chu Thiến về nhà, đẩy cửa ra thay giày cởi áo khoác, sau đó kêu với vào trong: “Ba, me, bọn con về rồi.”
Mẹ Vưu nhô đầu ra khỏi bếp, bà không nhìn đứa con trai xui xẻo của mình, chỉ cười nói với con dâu: “Thiến Thiến về rồi?”
Tư Tư nhảy xuống khỏi lòng ba, vui mừng khôn xiết kêu một tiếng: “Bà ơi, năm mới vui vẻ!”
Mẹ Vưu mặt mày hớn hở: “Ai, Tư Tư ngoan, Tư Tư cũng năm mới vui vẻ, bà đang nấu cơm, lát nữa mừng tuổi cho Tư Tư nhé.”
Tư Tư lại chạy đến phòng khách gọi ông nội, ghé vào tai ông nói năm mới vui vẻ, ông nội ôm cô bé vào lòng hôn, sau đó nhét vào túi cô bé một bao lì xì, cô bé đè cái lì xì dày kia, hôn một cái lên mặt ông nội sau đó hì hì chạy đi.
Cô và chú không ở đây, những Mẫn Chi ở! Cô bé chạy tới chỗ Mẫn Chi như bướm nhỏ, xách váy xoay một vòng sau đó chống cằm ngồi xổm xuống nhìn Mẫn Chi: “Mẫn Chi không vui à?”
Mẫn Chi gật đầu: “Mẫn Chi nhớ ba mẹ.”
Tư Tư nhíu mày, cô bé nắm tay Mẫn Chi: “Lát nữa cô chú sẽ về, chị đưa Mẫn Chi đi thả pháo hoa nhé? Chơi vui vẻ là sẽ không nhớ ba mẹ nữa.”
Mẫn Chi xoay đầu nhìn anh Dao Chi, sau đó nắm tay anh trai, lúc này mới gật đầu với chị Tư Tư.
Tư Tư vẫy tay với Dật Chi đang ném bóng cho Nữu Nữu ở bên kia: “Dật Chi, bọn chị đi thả pháo hoa, em đi cùng không? Mẫn Chi cũng đi cùng đó.”
Dật Chi ném bóng lên cao, Nữu Nữu ngồi xổm trên đất nóng lòng chờ đợi, cậu bé lại bỗng nhiên nhón chân đón bóng, sau đó khom lưng xoa đầu Nữu Nữu, cười nói với Tư Tư: “Đi.”
Cậu bé đi qua, bỗng nhiên nâng Mẫn Chi đặt lên vai mình, Mẫn Chi a một tiếng, chờ khi ngồi lên vai anh hai rồi mới phản ứng lại, tầm nhìn của bé cao lên gấp đôi, giống như thế giới cũng rộng lớn hơn, bé mềm mại gọi một tiếng: “Anh hai.”
Dật Chi nắm tay Mẫn Chi để bé ghé lên đầu mình, cậu bé mỉm cười nhìn phía trước: “Mẫn Chi muốn thả pháo hoa à?”
Thật ra Mẫn Chi không muốn thả pháo hoa, bé chỉ nhớ ba mẹ thôi, nhưng anh Dao Chi và chị Tư Tư đều nói muốn đưa bé đi thả pháo hoa, anh Dật Chi còn nâng bé lên cao, bé cảm thấy mình nên gật đầu.
“Mẫn Chi muốn thả pháo hoa thì chúng ta đi thả pháo hoa.”
Anh hai che chở Mẫn Chi, chân đá Nữu Nữu nói: “Đi, mở cửa sân ra.”
Nữu Nữu như nghe hiểu được, nó lộc cộc chạy qua nâng chân kéo cửa sân phơi ra.
Năm nay Tết Âm Lịch có tuyết rơi, sân phơi treo hai chiếc đèn lồ ng bát giác đỏ rực, đèn phát sáng trong tuyết, nhìn rất đẹp, Dật Chi bỗng nhiên nhớ tới Mẫn Chi chỉ mặc một chiếc áo lông dê dệt kim hở cổ, cậu bé vội thả Mẫn Chi xuống ôm vào lòng, quay vào nhà chà xát tay Mẫn Chi, hỏi: “Lạnh không em?”
Chỉ mới ra ngoài không đến nửa phút, thật ra vẫn chưa cảm nhận được lạnh, Mẫn Chi lắc đầu: “Mẫn Chi không lạnh.”
Anh Dật Chi đi vào phòng cầm áo lông vũ ra cẩn thận mặc vào cho bé, cũng quấn chiếc khăn nhỏ lên cổ bé, kéo mũ áo lên che đầu cho bé, làm xong tất cả, cậu bé mỉm cười nhéo khuôn mặt trắng nõn mum múp của Mẫn Chi, chính mình lại tùy tiện kéo một cái áo khoác rồi nắm tay Mẫn Chi đi ra ngoài.
Tư Tư ôm rất nhiều pháo hoa đến, Dao Chi đeo chiếc bao tay to của ông ngoại gạt hết tuyết trên chiếc bàn dài ngoài sân xuống, sau đó đặt hết pháo hoa lên.
Trong thành phố có nơi cấm pháo hoa, cũng may nhà ở ngoài khu vực này cho nên bọn trẻ có thể chơi đùa thoải mái ở đây.
Dao Chi bày bốn cái pháo hoa như ngón tay cái ra, Tư Tư bày chín cái, pháo hoa của cô bé không thể bay lên trời, chỉ có thể phun lên cao chừng nửa người, gọi là đèn đuốc rực rỡ, rất đẹp.
Dật Chi đánh giá rồi lắc đầu nói: “Không đủ, thêm đi.”
Về phương diện dỗ Mẫn Chi vui vẻ, cậu bé có thể nghĩ ra đủ mọi cách, cậu bé nhéo mặt Mẫn Chi nói: “Hôm nay anh hai cho em xem trò mới.”
Mẫn Chi xoa chỗ má bị nhéo của mình, bé không giận, con ngươi trong trẻo, còn trịnh trọng gật đầu.
Dao Chi ghen tị, cũng im lặng đến nhéo má Mẫn Chi, Mẫn Chi ngẩng đầu nhìn anh Dao Chi, ngây thơ chớp mắt, nghĩ thầm anh cả thật kỳ lạ!
Tư Tư ôm thêm nhiều pháo hoa hơn, cô bé thở hồng hộc nói: “Suỵt, nói nhỏ thôi, lấy nhiều sẽ bị mắng.”
Trẻ con không thể chơi pháo hoa, nhưng Dao Chi và Dật Chi dù là trẻ con lại làm việc rất ổn thỏa, ông ngoại không quá quản hai đứa.
Nhưng lấy nhiều chắc chắn sẽ bị mắng.
Dao Chi im lặng không hé răng, chỉ đè tay Dật Chi lại: “Cẩn thận.”
Dật Chi hất cằm với anh trai, ý cười nhè nhẹ, cũng ra hiệu an tâm với anh trai.
Trong lòng lại nghĩ: Quan tâm làm gì, chơi trước rồi nói.
Cậu bé nhảy lên bàn, để Tư Tư đưa hết pháo hoa cho mình sau đó sắp xếp lại vị trí cho pháo hoa lần nữa, cậu bé vuốt cằm tự hỏi một lát, cuối cùng quyết định nối từng cây pháo với nhau tạo thành nhiều vòng liên tiếp.
Dật Chi nhảy xuống dưới, ôm Mẫn Chi đặt lên vai lần nữa, cậu bé đẩy Dao Chi qua để Dao Chi đi đốt pháo: “Đốt chỗ kia.”
Dao Chi “Ừ” một tiếng, để Tư Tư đứng bên cạnh mình sau đó cầm bật lửa đốt pháo.
Trên bàn có rất nhiều pháo hoa đủ chủng loại, trước kia luôn đốt từng cái, muốn xem pháo hoa trên trời thì ra quảng trường xem.
Dật Chi cào cằm Mẫn Chi, bắt đầu đếm: “Ba, hai, môt!”
Nhìn đôi mắt Mẫn Chi đột nhiên sáng lên, cậu bé cười đắc ý.
Đầu tiên pháo đèn đuốc rực rỡ đồng loạt phun lên, không trung cũng sáng hơn ba phần, trước mắt là pháo hoa bay nhảy, Mẫn Chi kinh ngạc kêu lên: “Oa!”
Sau đó một vòng pháo hoa ở vòng ngoài được châm lên, tiếng “Chíu ~ bùm ~” dày đặc vang lên, một loạt pháo hoa bay lên trời đồng loạt nở rộ xẹt qua bầu trời như sao băng, lộng lẫy khiến người không rời được mắt, pháo hoa kia còn chưa tan hết thì vòng pháo khác đã bay lên, hết lớp này đến lớp khác, Mẫn Chi chưa từng đi xem lễ phóng pháo hoa, bé sợ hãi kêu liên tục, tay ôm chặt đầu anh Dật Chi, mắt dõi theo pháo hoa trên trời.
Dật Chi ngửa đầu nhìn Mẫn Chi cười, trên mặt là nụ cười khí phách hăng hái của thiếu niên, cậu bé huýt một hơi sáo dài.
Nhưng đắc ý chưa được bao lâu thì ông ngoại đuổi tới, cảnh tượng này khiến ông sợ hãi, sợ mấy đứa nhỏ làm chính mình bị thương, còn cách rất xa đã mắng: “Lại là thằng nhóc Dật Chi đúng không? Cháu chạy nhanh đến đây cho ông.”
Dật Chi nghiêng đầu cười, ôm Mẫn Chi vào lòng vừa chạy vừa hỏi: “Mẫn Chi, anh hai giỏi không?”
Mẫn Chi sợ ngã nên ôm chặt cổ anh hai, thành thật đáp: “Anh hai giỏi.”
Dật Chi lập tức cười thoải mái.
Cậu bé đắc ý giơ tay Mẫn Chi lên: “Sau này anh hai sẽ phóng hàng trăm hàng nghìn pháo hoa cho Mẫn Chi xem.”
Mẫn Chi còn nhỏ, không hề có khái niệm về con số, nhưng cũng có thể đoán được đại khái là rất nhiều, vậy thì chắc chắn sẽ rất đẹp, vì thế bé gật đầu.
Anh Dật Chi mang bé vào phòng, đặt Mẫn Chi xuống trước bàn sưởi, chình mình thì cởi áo khoác nhảy nhót trốn ông ngoại.
Dao Chi ở bên cạnh quấy rối, Tư Tư lãm nũng gọi ông nội, giả đau bụng rồi giả đau răng, hoàn toàn không kế thừa chút kỹ thuật diễn nào của mẹ, vụng về vô cùng.
Mấy người ở trong phòng gà bay chó sủa.
Lục Quý Hành vừa vào cửa, Lục Dật Chi đã lao vào lòng anh như đạn pháo, anh bế cậu bé đặt trên khuỷu tay, hỏi: “Lại gặp rắc rối à?”
Lục Dật Chi giơ ngón út, dõng dạc đáp: “Có lẽ, một chút ạ?”
Lục Quý Hành hừ cười, anh không nói gì thêm mà thả cậu bé xuống.
Cậu bé thức thời đi nhận phạt.
Đứng chổng ngược, dán tường.
Dao Chi luôn luôn thành thật nhất, cũng đi đứng chổng ngược theo em trai.
Mười phút.
Tuy rằng thời gian không dài nhưng đây đã là cực hạn đối với đứa trẻ không đến bảy tuổi.
Mẫn Chi rất áy náy, mới vừa giang tay muốn ba ôm, không ngờ đã thấy anh cả và anh hai đang bị phạt đứng chổng ngược.
Vì thế bé giãy giụa hồi lâu, cuối cùng quyết định ngồi xổm xuống trước mặt hai anh, yên lặng chịu phạt cùng.
Lục Quý Hành vẫn tay với bé, bé kiên cường lắc đầu.
Mẫn Chi cúi đầu nhìn, anh cả tập võ nên cơ thể khỏe khoắn hơn, đứng chổng ngược mười phút cũng như đúng chơi.
Nhưng trán anh hai đổ mồ hôi rồi.
Mẫn Chi rút khăn giấy lau mồ hôi cho anh hai, lau xong thấy anh cả u oán nhìn mình chằm chằm, vì thế bé lại chạy một chuyến xoa mồ hôi không tồn tại cho anh cả.
Cuối cùng Vưu Gia cũng về nhà.
Vừa vào nhà đã thấy cảnh này, cô chưa bao giờ nhúng tay vào việc dạy con của Lục Quý Hành, chỉ đi qua ôm Mẫn Chi vào lòng, nhéo khuôn mặt nhỏ của bé, nói: “Nói mẹ nghe xem các anh lại làm sai gì rồi.”
Mẫn Chi nhớ tới các anh chị vì dỗ mình nên mới đưa mình đi thả pháo hoa, vì thế lắc đầu nói: “Anh trai không mắc sai lầm, Mẫn Chi sai, Mẫn Chi nhớ mẹ mẹ, anh dỗ Mẫn Chi vui vẻ nên mới thả pháo hoa, đẹp.” Mẫn Chi cúi đầu lặp lại: “Là Mẫn Chi sai.”
Vưu Gia cảm thấy mình không ổn, thanh máu trống không, cô cảm thấy Mẫn Chi chọc thủng trời cô cũng sẽ không nói gì.
Mười phút qua đi, Dao Chi và Dật Chi cùng thả người xuống, mỗi người nhéo một bên mặt Mẫn Chi, gọi một tiếng “Mẹ” rồi chạy mất.
Mẫn Chi cẩn thận xoa mặt mình, mềm mụp dẩu miệng: “Anh trai hư!”
Khuôn mặt nghiêm túc của Dao Chi hiện lên ý cười, còn Dật Chi thì lùi về sau, khoe khoang nhìn Mẫn Chi: “Anh không hư, anh yêu em, thương em, em yêu anh không?”
Mẫn Chi gật đầu: “Mẫn Chi yêu anh.”
Dật Chi cười ha ha.
Lục Quý Hành ở bên cạnh lắc đầu, anh vẫy tay với Mẫn Chi.
Lúc này Mẫn Chi mới vui vẻ phấn chấn chạy tới giang tay muốn ba ôm.
Lục Quý Hành bế Mẫn Chi lên, cúi đầu chạm cái trán vào trán bé, hỏi: “Mẫn Chi nhớ ba à?”
Mẫn Chi “Dạ” một tiếng, nói lại: “Mẫn Chi, nhớ ba.”
Lục Quý Hành cười rộ lên, mặt mày không che giấu được đắc ý.
Vưu Gia: “…”
Sau đó người đông đủ, bắt đầu một vòng đại chiến đạt Mẫn Chi.
Lục Quý Hành ôm một lát, Vưu Gia không vui, Vưu Gia ôm bé đi ăn trái cây, lúc sau bị Vưu Tĩnh Viễn đoạt đi, Vưu Tĩnh Viễn còn chưa ôm được ba phút đã bị ông ngoại đòi người…
Mẫn Chi thích tất cả mọi người, ai ôm cũng được.
Bé mở to đôi mắt ngây thơ, rất khó hiểu nhìn mọi người tranh tới đoạt đi, không biết đang tranh cái gì.
Lúc ăn cơm, lại vì Mẫn Chi ngồi bên ai mà tranh chấp lên.
Cuối cùng chính Mẫn Chi chạy đến ngồi bên cạnh hai anh, bé tự ôm bát của mình ra, ngoan ngoãn nói: “Mẫn Chi tự ăn, không cần đút.”
Bé ngẩng đầu nhìn Vưu Gia: “Mẫn Chi làm được, mẹ làm chứng.”
Vưu Gia bắn tim với con gái: “Mẫn Chi ngoan.”
Một đám người cười ha ha, hết sức vui mừng nhìn Mẫn Chi.
Năm nay Mẫn Chi được nhiều tiền mừng tuổi nhất, túi quần áo cũng đựng không hết.
Bởi vì đến cả Lục Dao Chi và Lục Dật Chi cũng mừng tuổi bé.
Vưu Gia cảm thấy, khả năng Mẫn Chi sẽ không bao giờ lớn.
Trận chiến giữa hai anh em Vưu Tĩnh Viễn và Vưu Gia hoàn toàn không vì đã thành gia lập nghiệp mà vơi đi nửa phần.
Tính ấu trĩ này khiến trẻ ba tuổi cũng nghẹn họng trân trối.
Con gái Vưu Tĩnh Viễn, Vưu Tư Tư, là đứa bé lanh lợi, rất biết chọc cười mọi người, cô bé bằng tuổi cặp sinh đôi, ba bé hợp lại khiến lực phá hoại tăng lên gấp bội, trở thành ba đại ca của khu, Lục Dật Chi debut vị trí center, lạnh lùng phong tao, Lục Dao Chi tự mang lực uy hiếp, đứng bên cạnh đảm nhận vị trí giúp đỡ ẩn hình, Vưu Tư Tư phụ trách châm ngòi thổi lửa quạt gió thêm củi.
Tình trạng một lời khó nói hết.
Sau đó có thêm Lục Mẫn Chi, ba bé không quấy phá ở ngoài nữa mà ngồi trong nhà trêu em gái.
Mẫn Chi là thiên sứ chính hiệu, mềm mại ngoan ngoãn, rất giống Vưu Gia khi còn nhỏ, nhưng bé ngoan hơn Vưu Gia, là tính cách ngoan ngoãn thật sự, khi còn nhỏ Vưu Gia ít nhiều còn có chút nghịch ngợm, thỉnh thoảng còn làm trò, im lặng làm chuyện không gây ảnh hưởng lớn đến ai, người khác sẽ không đoán được là cô làm, chính cô cũng có thể vui vẻ nửa ngày, nhưng Mẫn Chi là ngoan ngoãn từ trong xương, cả người mềm như kẹo bông gòn, mỗi lần Lục Quý Hành ôm bé, sắc mặt anh cũng mềm đi sáu bảy phần.
Chí nguyện to lớn của Vưu Gia không thực hiện trên người anh trai mà lại thực hiện trên người cô.
Mỗi ngày cô ôm con gái, cảm giác ra ngoài tự mang thánh quang, rất hấp dẫn mọi người. Tràn đầy thuộc tính nhân dân tệ, thật sự người gặp người thích, đến cả Đại Bạch cũng ngoan ngoãn hơn khi ở bên Mẫn Chi.
Người Mẫn Chi yêu nhất là ba, chiều chuộng nhất là mẹ, thích hai anh trai, thích chị Tư Tư.
Tất cả mọi người yêu Mẫn Chi.
Đây là một gia tộc có chuỗi đồ ăn hoàn toàn điên đảo.
Tết năm nay Mẫn Chi ba tuổi, bé mặc chiếc áo lông dê dưa hấu, Vưu Gia buộc tóc trái đào cho bé, nhìn rất thoải mái xinh đẹp, bé có môi hồng răng trắng, mặt mày giống ba mẹ nên càng xinh đẹp hơn, nhìn như búp bê.
Khi Mẫn Chi mỉm cười, không khí như mang theo vị ngọt, giọng nói của bé rất mềm, tiếng nói không quá rõ ràng nhưng rất nghiêm túc, chậm rãi nói từng chữ, cả người tự mang thuộc tính dễ thương.
Hôm nay Mẫn Chi không vui, bởi vì mẹ tăng ca đến Giao Thừa vẫn chưa về, ba bị cất vào trong TV, bé cầm ghế nhỏ ngồi xổm trước TV xem ba.
Ngồi yên không nhúc nhích, chỉ có lông mi nhấp nháy.
Anh trai Dao Chi ngồi bên tay trái lột vỏ quýt cho bé, anh trai Dật Chi đang chơi đùa với chó, chơi trò chơi “Ngồi-bắt tay-ngồi”, là chú chó Samoyed tên là Nữu Nữu mà gia đình nuôi từ năm trước, Nữu Nữu có bộ lông xõa tung mềm mại màu trắng.
Nữu Nữu là chú chó ngoan, rất nghe lời, Dật Chi chơi với nó một lát rồi ngắt một bông hoa hồng trong bình cho Nữu Nữu ngậm: “Đi, đưa cho Mẫn Chi.”
Nữu Nữu ngậm một đóa hồng trong miệng, nó thật sự đi đến trước TV tìm Mẫn Chi, đầu lông xù đụng vào tay Mẫn Chi, sau đó ngẩng đầu cho cô bé xem hoa.
Mẫn Chi lấy hoa trong miệng Nữu Nữu ra, cúi đầu ngửi mùi, hoa có mùi hương rất nhạt, Mẫn Chi biết là anh hai, bé đột nhiên xoay đầu nhìn sô pha, trước giờ anh hai chưa từng ngồi nghiêm chỉnh, nằm vắt vẻo trên ghế, mẹ thấy nhất định lại muốn mắng anh, Mẫn Chi không mắng anh hai, bé giơ hoa về phía anh hai, cười ngọt ngào nói: “Hoa.”
Thật ra bé muốn cảm ơn hoa của anh hai, nhưng Mẫn Chi nói không rõ ràng, bé thích nói ngắn gọn hơn.
Dật Chi nghe hiểu, cậu bé giơ hai ngón tay chọc lên trán, còn tiêu sái nháy mắt, cũng không biết dáng vẻ phong lưu này là học từ ai.
Mẫn Chi bị anh hai chọc cười khanh khách không ngừng.
Lúc quay đầu lại thấy ba đang nhảy trong TV, Mẫn Chi lại phiền muộn, bé nhớ ba.
Còn nữa, sao mẹ vẫn chưa về nhà?
Cô bé nghiêng đầu dựa vào tay anh cả, ồm ồm hỏi: “Anh ơi, Mẫn Chi nhớ ba mẹ.”
Dao Chi đưa một múi quýt vào miệng Mẫn Chi, cậu bé không giỏi dỗ người khác, nhưng em gái không vui, cậu bé cũng không vui, sau khi im lặng giây lát, cậu bé nói: “Anh đưa Mẫn Chi đi thả pháo hoa!”
Mẫn Chi rầu rĩ gật đầu: “Vậy cũng được!”
Vưu Tĩnh Viễn dẫn theo Chu Thiến về nhà, đẩy cửa ra thay giày cởi áo khoác, sau đó kêu với vào trong: “Ba, me, bọn con về rồi.”
Mẹ Vưu nhô đầu ra khỏi bếp, bà không nhìn đứa con trai xui xẻo của mình, chỉ cười nói với con dâu: “Thiến Thiến về rồi?”
Tư Tư nhảy xuống khỏi lòng ba, vui mừng khôn xiết kêu một tiếng: “Bà ơi, năm mới vui vẻ!”
Mẹ Vưu mặt mày hớn hở: “Ai, Tư Tư ngoan, Tư Tư cũng năm mới vui vẻ, bà đang nấu cơm, lát nữa mừng tuổi cho Tư Tư nhé.”
Tư Tư lại chạy đến phòng khách gọi ông nội, ghé vào tai ông nói năm mới vui vẻ, ông nội ôm cô bé vào lòng hôn, sau đó nhét vào túi cô bé một bao lì xì, cô bé đè cái lì xì dày kia, hôn một cái lên mặt ông nội sau đó hì hì chạy đi.
Cô và chú không ở đây, những Mẫn Chi ở! Cô bé chạy tới chỗ Mẫn Chi như bướm nhỏ, xách váy xoay một vòng sau đó chống cằm ngồi xổm xuống nhìn Mẫn Chi: “Mẫn Chi không vui à?”
Mẫn Chi gật đầu: “Mẫn Chi nhớ ba mẹ.”
Tư Tư nhíu mày, cô bé nắm tay Mẫn Chi: “Lát nữa cô chú sẽ về, chị đưa Mẫn Chi đi thả pháo hoa nhé? Chơi vui vẻ là sẽ không nhớ ba mẹ nữa.”
Mẫn Chi xoay đầu nhìn anh Dao Chi, sau đó nắm tay anh trai, lúc này mới gật đầu với chị Tư Tư.
Tư Tư vẫy tay với Dật Chi đang ném bóng cho Nữu Nữu ở bên kia: “Dật Chi, bọn chị đi thả pháo hoa, em đi cùng không? Mẫn Chi cũng đi cùng đó.”
Dật Chi ném bóng lên cao, Nữu Nữu ngồi xổm trên đất nóng lòng chờ đợi, cậu bé lại bỗng nhiên nhón chân đón bóng, sau đó khom lưng xoa đầu Nữu Nữu, cười nói với Tư Tư: “Đi.”
Cậu bé đi qua, bỗng nhiên nâng Mẫn Chi đặt lên vai mình, Mẫn Chi a một tiếng, chờ khi ngồi lên vai anh hai rồi mới phản ứng lại, tầm nhìn của bé cao lên gấp đôi, giống như thế giới cũng rộng lớn hơn, bé mềm mại gọi một tiếng: “Anh hai.”
Dật Chi nắm tay Mẫn Chi để bé ghé lên đầu mình, cậu bé mỉm cười nhìn phía trước: “Mẫn Chi muốn thả pháo hoa à?”
Thật ra Mẫn Chi không muốn thả pháo hoa, bé chỉ nhớ ba mẹ thôi, nhưng anh Dao Chi và chị Tư Tư đều nói muốn đưa bé đi thả pháo hoa, anh Dật Chi còn nâng bé lên cao, bé cảm thấy mình nên gật đầu.
“Mẫn Chi muốn thả pháo hoa thì chúng ta đi thả pháo hoa.”
Anh hai che chở Mẫn Chi, chân đá Nữu Nữu nói: “Đi, mở cửa sân ra.”
Nữu Nữu như nghe hiểu được, nó lộc cộc chạy qua nâng chân kéo cửa sân phơi ra.
Năm nay Tết Âm Lịch có tuyết rơi, sân phơi treo hai chiếc đèn lồ ng bát giác đỏ rực, đèn phát sáng trong tuyết, nhìn rất đẹp, Dật Chi bỗng nhiên nhớ tới Mẫn Chi chỉ mặc một chiếc áo lông dê dệt kim hở cổ, cậu bé vội thả Mẫn Chi xuống ôm vào lòng, quay vào nhà chà xát tay Mẫn Chi, hỏi: “Lạnh không em?”
Chỉ mới ra ngoài không đến nửa phút, thật ra vẫn chưa cảm nhận được lạnh, Mẫn Chi lắc đầu: “Mẫn Chi không lạnh.”
Anh Dật Chi đi vào phòng cầm áo lông vũ ra cẩn thận mặc vào cho bé, cũng quấn chiếc khăn nhỏ lên cổ bé, kéo mũ áo lên che đầu cho bé, làm xong tất cả, cậu bé mỉm cười nhéo khuôn mặt trắng nõn mum múp của Mẫn Chi, chính mình lại tùy tiện kéo một cái áo khoác rồi nắm tay Mẫn Chi đi ra ngoài.
Tư Tư ôm rất nhiều pháo hoa đến, Dao Chi đeo chiếc bao tay to của ông ngoại gạt hết tuyết trên chiếc bàn dài ngoài sân xuống, sau đó đặt hết pháo hoa lên.
Trong thành phố có nơi cấm pháo hoa, cũng may nhà ở ngoài khu vực này cho nên bọn trẻ có thể chơi đùa thoải mái ở đây.
Dao Chi bày bốn cái pháo hoa như ngón tay cái ra, Tư Tư bày chín cái, pháo hoa của cô bé không thể bay lên trời, chỉ có thể phun lên cao chừng nửa người, gọi là đèn đuốc rực rỡ, rất đẹp.
Dật Chi đánh giá rồi lắc đầu nói: “Không đủ, thêm đi.”
Về phương diện dỗ Mẫn Chi vui vẻ, cậu bé có thể nghĩ ra đủ mọi cách, cậu bé nhéo mặt Mẫn Chi nói: “Hôm nay anh hai cho em xem trò mới.”
Mẫn Chi xoa chỗ má bị nhéo của mình, bé không giận, con ngươi trong trẻo, còn trịnh trọng gật đầu.
Dao Chi ghen tị, cũng im lặng đến nhéo má Mẫn Chi, Mẫn Chi ngẩng đầu nhìn anh Dao Chi, ngây thơ chớp mắt, nghĩ thầm anh cả thật kỳ lạ!
Tư Tư ôm thêm nhiều pháo hoa hơn, cô bé thở hồng hộc nói: “Suỵt, nói nhỏ thôi, lấy nhiều sẽ bị mắng.”
Trẻ con không thể chơi pháo hoa, nhưng Dao Chi và Dật Chi dù là trẻ con lại làm việc rất ổn thỏa, ông ngoại không quá quản hai đứa.
Nhưng lấy nhiều chắc chắn sẽ bị mắng.
Dao Chi im lặng không hé răng, chỉ đè tay Dật Chi lại: “Cẩn thận.”
Dật Chi hất cằm với anh trai, ý cười nhè nhẹ, cũng ra hiệu an tâm với anh trai.
Trong lòng lại nghĩ: Quan tâm làm gì, chơi trước rồi nói.
Cậu bé nhảy lên bàn, để Tư Tư đưa hết pháo hoa cho mình sau đó sắp xếp lại vị trí cho pháo hoa lần nữa, cậu bé vuốt cằm tự hỏi một lát, cuối cùng quyết định nối từng cây pháo với nhau tạo thành nhiều vòng liên tiếp.
Dật Chi nhảy xuống dưới, ôm Mẫn Chi đặt lên vai lần nữa, cậu bé đẩy Dao Chi qua để Dao Chi đi đốt pháo: “Đốt chỗ kia.”
Dao Chi “Ừ” một tiếng, để Tư Tư đứng bên cạnh mình sau đó cầm bật lửa đốt pháo.
Trên bàn có rất nhiều pháo hoa đủ chủng loại, trước kia luôn đốt từng cái, muốn xem pháo hoa trên trời thì ra quảng trường xem.
Dật Chi cào cằm Mẫn Chi, bắt đầu đếm: “Ba, hai, môt!”
Nhìn đôi mắt Mẫn Chi đột nhiên sáng lên, cậu bé cười đắc ý.
Đầu tiên pháo đèn đuốc rực rỡ đồng loạt phun lên, không trung cũng sáng hơn ba phần, trước mắt là pháo hoa bay nhảy, Mẫn Chi kinh ngạc kêu lên: “Oa!”
Sau đó một vòng pháo hoa ở vòng ngoài được châm lên, tiếng “Chíu ~ bùm ~” dày đặc vang lên, một loạt pháo hoa bay lên trời đồng loạt nở rộ xẹt qua bầu trời như sao băng, lộng lẫy khiến người không rời được mắt, pháo hoa kia còn chưa tan hết thì vòng pháo khác đã bay lên, hết lớp này đến lớp khác, Mẫn Chi chưa từng đi xem lễ phóng pháo hoa, bé sợ hãi kêu liên tục, tay ôm chặt đầu anh Dật Chi, mắt dõi theo pháo hoa trên trời.
Dật Chi ngửa đầu nhìn Mẫn Chi cười, trên mặt là nụ cười khí phách hăng hái của thiếu niên, cậu bé huýt một hơi sáo dài.
Nhưng đắc ý chưa được bao lâu thì ông ngoại đuổi tới, cảnh tượng này khiến ông sợ hãi, sợ mấy đứa nhỏ làm chính mình bị thương, còn cách rất xa đã mắng: “Lại là thằng nhóc Dật Chi đúng không? Cháu chạy nhanh đến đây cho ông.”
Dật Chi nghiêng đầu cười, ôm Mẫn Chi vào lòng vừa chạy vừa hỏi: “Mẫn Chi, anh hai giỏi không?”
Mẫn Chi sợ ngã nên ôm chặt cổ anh hai, thành thật đáp: “Anh hai giỏi.”
Dật Chi lập tức cười thoải mái.
Cậu bé đắc ý giơ tay Mẫn Chi lên: “Sau này anh hai sẽ phóng hàng trăm hàng nghìn pháo hoa cho Mẫn Chi xem.”
Mẫn Chi còn nhỏ, không hề có khái niệm về con số, nhưng cũng có thể đoán được đại khái là rất nhiều, vậy thì chắc chắn sẽ rất đẹp, vì thế bé gật đầu.
Anh Dật Chi mang bé vào phòng, đặt Mẫn Chi xuống trước bàn sưởi, chình mình thì cởi áo khoác nhảy nhót trốn ông ngoại.
Dao Chi ở bên cạnh quấy rối, Tư Tư lãm nũng gọi ông nội, giả đau bụng rồi giả đau răng, hoàn toàn không kế thừa chút kỹ thuật diễn nào của mẹ, vụng về vô cùng.
Mấy người ở trong phòng gà bay chó sủa.
Lục Quý Hành vừa vào cửa, Lục Dật Chi đã lao vào lòng anh như đạn pháo, anh bế cậu bé đặt trên khuỷu tay, hỏi: “Lại gặp rắc rối à?”
Lục Dật Chi giơ ngón út, dõng dạc đáp: “Có lẽ, một chút ạ?”
Lục Quý Hành hừ cười, anh không nói gì thêm mà thả cậu bé xuống.
Cậu bé thức thời đi nhận phạt.
Đứng chổng ngược, dán tường.
Dao Chi luôn luôn thành thật nhất, cũng đi đứng chổng ngược theo em trai.
Mười phút.
Tuy rằng thời gian không dài nhưng đây đã là cực hạn đối với đứa trẻ không đến bảy tuổi.
Mẫn Chi rất áy náy, mới vừa giang tay muốn ba ôm, không ngờ đã thấy anh cả và anh hai đang bị phạt đứng chổng ngược.
Vì thế bé giãy giụa hồi lâu, cuối cùng quyết định ngồi xổm xuống trước mặt hai anh, yên lặng chịu phạt cùng.
Lục Quý Hành vẫn tay với bé, bé kiên cường lắc đầu.
Mẫn Chi cúi đầu nhìn, anh cả tập võ nên cơ thể khỏe khoắn hơn, đứng chổng ngược mười phút cũng như đúng chơi.
Nhưng trán anh hai đổ mồ hôi rồi.
Mẫn Chi rút khăn giấy lau mồ hôi cho anh hai, lau xong thấy anh cả u oán nhìn mình chằm chằm, vì thế bé lại chạy một chuyến xoa mồ hôi không tồn tại cho anh cả.
Cuối cùng Vưu Gia cũng về nhà.
Vừa vào nhà đã thấy cảnh này, cô chưa bao giờ nhúng tay vào việc dạy con của Lục Quý Hành, chỉ đi qua ôm Mẫn Chi vào lòng, nhéo khuôn mặt nhỏ của bé, nói: “Nói mẹ nghe xem các anh lại làm sai gì rồi.”
Mẫn Chi nhớ tới các anh chị vì dỗ mình nên mới đưa mình đi thả pháo hoa, vì thế lắc đầu nói: “Anh trai không mắc sai lầm, Mẫn Chi sai, Mẫn Chi nhớ mẹ mẹ, anh dỗ Mẫn Chi vui vẻ nên mới thả pháo hoa, đẹp.” Mẫn Chi cúi đầu lặp lại: “Là Mẫn Chi sai.”
Vưu Gia cảm thấy mình không ổn, thanh máu trống không, cô cảm thấy Mẫn Chi chọc thủng trời cô cũng sẽ không nói gì.
Mười phút qua đi, Dao Chi và Dật Chi cùng thả người xuống, mỗi người nhéo một bên mặt Mẫn Chi, gọi một tiếng “Mẹ” rồi chạy mất.
Mẫn Chi cẩn thận xoa mặt mình, mềm mụp dẩu miệng: “Anh trai hư!”
Khuôn mặt nghiêm túc của Dao Chi hiện lên ý cười, còn Dật Chi thì lùi về sau, khoe khoang nhìn Mẫn Chi: “Anh không hư, anh yêu em, thương em, em yêu anh không?”
Mẫn Chi gật đầu: “Mẫn Chi yêu anh.”
Dật Chi cười ha ha.
Lục Quý Hành ở bên cạnh lắc đầu, anh vẫy tay với Mẫn Chi.
Lúc này Mẫn Chi mới vui vẻ phấn chấn chạy tới giang tay muốn ba ôm.
Lục Quý Hành bế Mẫn Chi lên, cúi đầu chạm cái trán vào trán bé, hỏi: “Mẫn Chi nhớ ba à?”
Mẫn Chi “Dạ” một tiếng, nói lại: “Mẫn Chi, nhớ ba.”
Lục Quý Hành cười rộ lên, mặt mày không che giấu được đắc ý.
Vưu Gia: “…”
Sau đó người đông đủ, bắt đầu một vòng đại chiến đạt Mẫn Chi.
Lục Quý Hành ôm một lát, Vưu Gia không vui, Vưu Gia ôm bé đi ăn trái cây, lúc sau bị Vưu Tĩnh Viễn đoạt đi, Vưu Tĩnh Viễn còn chưa ôm được ba phút đã bị ông ngoại đòi người…
Mẫn Chi thích tất cả mọi người, ai ôm cũng được.
Bé mở to đôi mắt ngây thơ, rất khó hiểu nhìn mọi người tranh tới đoạt đi, không biết đang tranh cái gì.
Lúc ăn cơm, lại vì Mẫn Chi ngồi bên ai mà tranh chấp lên.
Cuối cùng chính Mẫn Chi chạy đến ngồi bên cạnh hai anh, bé tự ôm bát của mình ra, ngoan ngoãn nói: “Mẫn Chi tự ăn, không cần đút.”
Bé ngẩng đầu nhìn Vưu Gia: “Mẫn Chi làm được, mẹ làm chứng.”
Vưu Gia bắn tim với con gái: “Mẫn Chi ngoan.”
Một đám người cười ha ha, hết sức vui mừng nhìn Mẫn Chi.
Năm nay Mẫn Chi được nhiều tiền mừng tuổi nhất, túi quần áo cũng đựng không hết.
Bởi vì đến cả Lục Dao Chi và Lục Dật Chi cũng mừng tuổi bé.
Vưu Gia cảm thấy, khả năng Mẫn Chi sẽ không bao giờ lớn.