Chương 10
Khương Dao chậm rãi gật đầu, nhẹ giọng nói thầm: "Nhưng tớ trước nay không thấy Tư Trạm kéo tay nữ sinh nào, cậu ấy cũng không giống bọn Trần Khải Khiếu, mỗi ngày đổi một bạn gái, cho nên thật sự nhiều nữ sinh rất thích cậu ấy."
Học sinh bên ngoài không ít, rộn ràng nhốn nháo đem âm lượng của Khương Dao lặng xuống, một câu cuối cùng kia, Đồng Miểu chỉ nghe được mơ hồ.
Ánh nắng từ phía tây, vầng sáng màu cam đỏ gắn chiếu vào trên mặt, không hiểu sao lộ ra chút thẹn thùng.
Cô cầm lòng không sờ sờ cổ tay của chính mình.
Dấu tay đã lặng xuống, nhưng xúc cảm của bàn tay anh lại thành ký ức không vứt đi được.
Sau khi trở lại chung cư, Đồng Miểu theo từng bước báo bình an với Đồng Mỹ Quân, sau đó đánh răng tắm rửa, xem sách.
Trong phòng khô ráo và rất nóng, nhìn một lát liền không kiên nhẫn, cô buông sách xuống, đem cửa sổ mở ra, làm gió đêm thổi tan không khí khô nóng.
Anh sao còn chưa trở về?
Kim đồng hồ báo thức học tập đã chỉ về phía 9 giờ, nghĩ đến gần đây có tin đồn có cướp, Đồng Miểu không khỏi có chút lo lắng.
Anh hôm nay là giận dỗi với ai, với cô sao?
Đồng Miểu hơi có chút vô tội, cô rõ ràng cái gì cũng chưa làm, còn chủ động đối tốt với anh.
Mở cửa phòng ra, Đồng Miểu rón ra rón rén thăm dò đi ra ngoài, cửa im ắng, ai cũng không có.
Trong phòng Tư Trạm người máy đã bắt đầu báo giờ, cửa phòng anh không đóng kỹ, người máy không nghe được mệnh lệnh, thế nên đi ra ngoài.
Đầu nhỏ phát ánh sáng xanh di chuyển từ đông sang tây, cảm nhận được tia hồng ngoại từ con người, nó đâu vào đấy chạy đến trước mặt Đồng Miểu.
"9 giờ viết số hiệu! 9 giờ viết số hiệu! Tiểu tử Trần Đông lại muốn lười biếng!" Âm thanh máy móc hướng tới phía Đồng Miểu hô to.
Đồng Miểu cười khúc khích, ngồi xổm xuống, quan sát kỹ người máy.
Cô cẩn thận vươn tay, nhẹ nhàng gõ đầu người máy, cô trước kia chưa từng dùng qua, cho nên cảm thấy đặc biệt mới lạ, không biết vật nhỏ này rốt cuộc có bao nhiêu năng lực.
Không nhận được mệnh lệnh, người máy lại hô: "9 giờ rồi, ngài có phải lại không về nhà không?"
Đồng Miểu nhìn về phía đôi mắt màu lam nói: "Làm thế nào dừng lại đây, mày đừng kêu nữa, cậu ấy không ở đây."
Người máy không nhận được tiếng của Tư Tramn, như cũ một mực nói: "Sắp hết điện, ta muốn nạp điện!"
Đồng Miểu ngồi xổm trên mặt đất, ôm hai chân, đi xung quanh người máy một vòng, muốn quan sát toàn diện, kết quả người máy đầu nhỏ cũng đi theo cô vòng một vòng.
Cô thật không biết nên làm thế nào để nó dừng lại, có lẽ chỉ có thể chờ nó hết điện.
Đồng Miểu thở dài, quay đầu nhìn đồng hồ treo tường, sau đó gỗ gõ đầu người máy, tiếng nói non mịn lẩm bẩm: "Cậu chừng nào thì trở về."
Người máy tích tích vang lên hai tiếng, đôi mắt màu lam phát sáng ảm đạm lại, không tới năm phút đồng hồ, liền hoàn toàn hết điện.
Đồng Miểu có chút mất mát đi về phòng, cô nằm trên giường nhỏ, nhắm mắt lại cưỡng bách chính mình đi ngủ.
Giấc ngủ của cô chất lượng vẫn luôn không có vấn đề gì, đặc biệt là lúc ở cao trung học tập, ngủ rất nhanh dậy cũng sớm.
Nhưng không biết vì cái gì, hôm nay ở trên giường lăn qua lộn lại, thế nào cũng ngủ không được.
Rốt cuộc cô thậm chí còn ấu trĩ mà đếm số, đếm tới một trăm, cô tự sa ngã lắc đầu, cầm lấy di động mở Tieba*.
*Tieba Baidu: một diễn đàn trực tuyến. Tương tự như Google
Trước kia cô có chú ý đến Nhất Trung Tieba, còn ở trên là các bài viết, thuần thục mở Tieba ra, cô mới nhớ tới, mình đã chuyển tới Thịnh Hoa.
Thịnh Hoa Tieba thì như thế nào?
Mới vừa đi vào, Đồng Miểu kinh ngạc một chút, có rất nhiều fans, so với Nhất Trung thì nhiều hơn rất nhiều, nhưng là các bài viết đăng rất tùy ý, không có yêu cầu cách thức gì.
- - ta nghe nói bình thường lớp một nửa nữ cũng không có, thật sự sao?
- - Muốn vào cửa Thịnh Hoa thì mất bao nhiêu tiền?
- - tôn chủ nhiệm lại đi rừng cây nhỏ để bắt quan hệ nam nữ thân thiết, sắp tới đừng đi rừng cây nhỏ nữa nha!
- - Tư Trạm thật trâu bò, Hách Mộng Khê cho Trần Khải Khiếu đội nón xanh*!
*Đội nón xanh: giống cắm sừng bên mình.
...
Đồng Miểu trong lòng run lên, một lộc cộc từ trên giường ngồi dậy.
Cô chớp chớp mắt, cảm thấy có chút miệng lưỡi khô đắng, bài viết đã có trên trăm lượt truy cập, lại một đổi mới, đã lên trang nhất.
Cô nhẹ nhàng một chút, rất nhanh bấm vào bài viết.
Trên bài là một ảnh chụp mơ hồ, vừa vặn là lúc Tư Trạm cùng Hách Mộng Khê ôm nhau, xem góc chụp, không ngờ là từ trong lớp cô.
Lầu một có viết thuyết minh, vài câu ít ỏi, đều là cảm thán.
Phía dưới trả lời cũng tương đối sinh động, bọn họ thậm chí đều không cần nhìn kĩ, chỉ nhìn một bức ảnh đơn thuần, lại giống giống như đã hiểu toàn bộ.
"Không phải đâu, tiêu chuẩn của Tư Trạm thấp như vậy?"
"Hách Mộng Khê đúng là kỹ nữ, như một con yêu tinh, một người như thế, Tư Trạm có thể coi trọng cậu ta sao?"
"Mặc kệ lầu trên có thừa nhận hay không, Hách Mộng Khê chính là rất xinh đẹp, có thể tìm ra mấy người đẹp hơn cậu ấy chứ."
"Anh trai mình học sơ trung cùng Hách Mộng Khê nói qua, Hách Mộng Khê rất thích đánh nhau tàn nhẫn, ai cũng không quản được."
"Trần Khải Khiếu có thể chịu được sao? Có bạn gái thì bị người ta cạy góc tường."
"Mình nghe nói Hách Mộng Khê chính miệng nói vẫn còn thích Tư Trạm."
...
Cũng không biết sử dụng thế nào, Đồng Miểu đem bài viết xem từ đầu tới đuôi, nhưng thoạt nhìn sự việc bùng nổ lợi hại, thậm chí càng truyền càng khoa trương.
Cô đích thân ở hiện trường, cô biết rõ mọi chuyện như thế nào.
Tư Trạm không có thích Hách Mộng Khê, đây là hiểu lầm.
Đồng Miểu cắn cắn má thịt, nâng điện thoại lên, nhanh chóng đánh chữ, viết một đoạn thật dài.
Ngón tay dừng lại ở nút gửi đi vài giây, cô lại chậm rì rì, một chữ lại một chữ xóa đi.
Anh có thể cảm thấy cô nhiều chuyện không?
Ánh sáng màn hình điện thoại chiếu vào khuôn mặt hơi rối rắm của Đồng Miểu, tóc quăn rối tung dán ở sống lưng gầy của cô, áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt bao bọc lấy cẳng chân cô, ngón chân nhỏ nhắn khẩn trương co lên.
Tất cả mọi người đều khoác áo choàng*, dù sao cũng sẽ không biết là cô.
* Ý chỉ đều là ẩn danh
Sau một lúc lâu --
Đồng Miêu Miêu: Tư Trạm không thích Hách Mộng Khê.
Chán nản đi quanh phòng, Trần Đông tháo tai nghe xuống, hung hăng vỗ bàn: "!Mẹ nó lựu - đạn cũng không biết ném!"
Cậu rất buồn bực, sắc mặt Tu Trạm cũng không tốt, nhưng không mắng giống cậu, mà là uống ùng ục vài ngụm Coca.
Hai người cùng một tổ đội, đi cùng với hai người xa lạ, tìm một cái xe xịn, bọn họ đều lên xe, sau đó ở trên xe tay kéo lựu - đạn, bốn người chỉnh tề, ai cũng chưa kéo xuống.
Nhìn trên màn hình ghi lại lịch sử, Tư Trạm trực tiếp rời khỏi trò chơi.
Trần Đông còn đang mắng: "Tớ mẹ nó nhất định phải cắt thịt hắn, thằng nhãi ranh này chính là tình báo!"
Cảm xúc hôm nay của Tư Trạm vẫn luôn không tốt, anh quơ quơ lon Coca đã hết: "Tớ đêm nay ở lại nhà cậu."
Trần Đông đương nhiên nói: "Cần thiết đấy, nhà cậu lại không có ai."
Dứt lời, cậu lấy điện thoại lướt lướt Weibo*, lập tức nhìn đến hai thông báo nhắc nhở.
*Weibo: một trang mạng xã hội, tương tự như Facebook.
Tiểu Ai nhà Tư Trạm: Làm thế nào dừng lại đây, mày đừng kêu nữa, cậu ấy không ở đây.
Tiểu Ai nhà Tư Trạm: Cậu chừng nào thì trở về.
* Tiểu Ai là tên người máy
Trần Đông lập tức nhảy lên, cả kinh nói: "Mẹ nó, nhà ngươi có phải đang nháo quỷ không!"
Tư Trạm ban đầu không chút để ý nửa khép mắt, nghe thấy lời cậu, lập tức nhìn lại đây, ánh mắt sắc bén bức người.
Một phen đoạt lấy điện thoại trong tay Trần Đông, Tư Trạm thấy được hai tin nhắn.
Như là vô ý thức lầm bầm lầu bầu, có lẽ là người nào đó không cẩn thận sờ đến ấn phải phím, chuyển thành thư từ, lúc này mới gửi đi.
- - Cậu chừng nào thì trở về.
Ngón tay Tư Trạm cầm lòng không sờ vào tin nhắn trên màn hình, câu môi cười.
"Có phải Tiểu Ai bị hỏng rồi không?" Trần Đông gãi gãi đầu, nhìn Tư Trạm bỗng nhiên sắc mặt tốt lên, nghĩ trăm lần cũng nghĩ không ra.
Tư Trạm đem điện thoại ném cho cậu, một tay xách cặp sách đáp trên vai, đứng dậy nhàn nhạt nói: "Tớ về nhà."
Trần Đông không thể hiểu được: "Không phải mới vừa nói ở nhà tớ sao?"
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Đông: Xong rồi, Tiểu Ai thành tinh!
- ------------------------------------------------------------
Đồng Miểu ghé vào trên bàn, hơi uể oải ỉu xìu.
Có lẽ là gió đêm thổi tới hơi lạnh, hôm nay bụng nhỏ của cô vẫn luôn không thoải mái, ẩn ẩn đau.
Khương Dao sờ sờ đầu cô nàng, lo lắng hỏi: "Cậu không sao chứ Miêu Miêu?"
Đồng Miểu lắc đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Khả năng là cái đó sắp tới."
Đều là nữ sinh, Khương Dao tự nhiên hiểu, thân thể cô vẫn luôn tốt, lúc tới cái này cũng không phản ứng gì nhiều, nhưng cô biết, có rất nhiều nữ sinh đau đặc biệt lợi hại.
"Có muốn xin nghỉ không, tớ thấy sắc mặt của cậu không tốt." Khương Dao nghiêng đầu, cầm lên một dúm tóc dài của Đồng Miểu, ở khe hở ngón tay ôn nhu vòng vòng.
Cô cảm thấy tóc dài của Đồng Miểu cuốn lên là đẹp nhất, không khoa trương, lại rất nhu thuận chỉnh tề, tóc mềm lộc cộc dán ở phía sau lưng, giống rong biển uốn lượn.
"Tớ kiểm tra rồi, còn không có đâu." Đồng Miểu cường chống đứng dậy tới, ngón tay trắng bệch cầm ly thủy tinh.
"Tớ đi lấy nước cho cậu." Khương Dao muốn cướp lại đây.
Đồng Miểu mặt đỏ lên, ngượng ngùng sẽ phiền toái đến Khương Dao, chạy nhanh lắc đầu: "Không cần không cần, tớ có thể làm được."
Trong phòng học có một cái máy nước, sáng sớm trực nhật mới vừa đổi nước xong, đun nóng đến bây giờ, độ ấm đã vậy là đủ rồi.
Cô thừa dịp vào giờ tự học đang thu bài tập, đi đến bên cạnh máy nước, vặn nắp ly thủy tinh, nghe máy nước vang lên ừng ực ừng ực, rót hơn nửa ly nước ấm.
Đồng Mỹ Quân đã từng dạy nên Đồng Miểu không có uống nước đá, cho dù là mùa hè nóng bức.
Cô bưng ly thủy tinh đang tỏa nhiệt, mở miệng, cái miệng nhỏ thổi thổi, chậm rì rì đi về chỗ ngồi.
Lực chú ý đều ở trên mặt nước lung lay, cho nên lúc Từ Mậu Điền đi tới cô cũng không có nhìn đến, mặt đất lại hơi ướt, Từ Mậu Điền không kịp dừng lại, đụng mạnh vào người Đồng Miểu.
Nước ấm bị va chạm đổ ra ngoài, rơi vào mu bàn tay của Đồng Miểu, cô thật sự chịu không được, sợ hãi kêu một tiếng, vẩy tay.
"A!"
Ly thủy tinh theo tiếng mà rơi, mới vừa một chạm đất, liền vỡ nát, mảnh thủy tinh nhỏ văng đến trên cẳng chân cô, tinh tế làm ngứa, tiện đà chuyển thành hơi đau.
Từ Mậu Điền chạy nhanh vỗ vỗ sách luyện tập trong tay, kêu lên: "Ai da đây đều là bài tập!"
Nước ấm khó tránh khỏi rơi trên mấy quyển sách luyện tập, trong đó còn có của Chu Nhã Như, Chu Nhã Như có tiếng yêu sạch sẽ, sách vở đều mới giống nhau, một nếp gấp cũng không có.
Cô ấy vừa nghe Từ Mậu Điền kêu bài tập, còn vẫn luôn vỗ vỗ nước, lập tức đứng lên.
"Sao lại thế này Từ Mậu Điền!"
Từ Mậu Điền sốt ruột nhíu mày, quay đầu lại nói: "Đồng Miểu rắc nước ấm lên!" Cậu ta chỉ nói thật chuyện này, ngắn gọn lại xảo diệu, không có muốn gánh tránh nhiệm.
Đồng Miểu bị một màn nàu dọa, bụng nhỏ càng là không thoải mái, cô dùng tay không bị nước ấm văng đến che bụng lại, nhíu nhíu mày.
Khương Dao đang ở chơi điện thoại, nghe tiếng không khỏi ngẩng đầu lên: "Miêu Miêu, làm sao vậy?" Cô vừa rồi không có nhìn đến, trong phòng học người cũng loạn, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đồng Miểu lắc đầu, miễn cưỡng cong đôi mắt lên cười, lo lắng Khương Dao lại đi đến.
Sau đó cô ngồi xổm xuống, muốn đem các mảnh lớn nhỏ nhặt lên, nếu cắt phải bạn học nào thì không tốt.
Mu bàn tay đau nóng rát, đã đỏ lên hoàn toàn, cùng khớp xương trắng nõn đối lập với nhau.
Từ Mậu Điền chạy nhanh vòng qua cô, đem sách hướng ra cửa sổ vẩy vẩy, cửa sổ mở ra một cơn gió nhỏ, thổi vệt nước.
Trong miệng cậu ta còn không ngừng lẩm bẩm: "Thật là, lập tức liền phải nộp rồi!"
Đồng Miểu nghe được cậu ta nhỏ giọng nói thầm, không khỏi ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái.
Từ Mậu Điền ánh mắt có chút lập loè, trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm, tựa hồ phải cho người bên cạnh nghe được, chuyện này cùng cậu ta không quan hệ, cậu đã tận lực cứu giúp rồi.
Mắt hạnh nhuận nước hơi hơi nhíu lại, cô trong lòng cũng nổi lên một tia tức giận.
Nhưng mà cô không có lập trường yêu cầu Từ Mậu Điền có đảm nhận trách nhiệm hay thẳng thắn thành khẩn, lại nói tiếp, cô cũng chỉ mới biết được Từ Mậu Điền mấy ngày qua với cái danh "học trò tốt" . Google t?a?g ?ày, đọc ?gay khô?g q?ả?g cáo { ? ?ùm???yệ?﹒?? }
Nhận thấy được ánh mắt của Đồng Miểu, Từ Mậu Điền hơi hơi dừng mặt lại.
Học sinh bên ngoài không ít, rộn ràng nhốn nháo đem âm lượng của Khương Dao lặng xuống, một câu cuối cùng kia, Đồng Miểu chỉ nghe được mơ hồ.
Ánh nắng từ phía tây, vầng sáng màu cam đỏ gắn chiếu vào trên mặt, không hiểu sao lộ ra chút thẹn thùng.
Cô cầm lòng không sờ sờ cổ tay của chính mình.
Dấu tay đã lặng xuống, nhưng xúc cảm của bàn tay anh lại thành ký ức không vứt đi được.
Sau khi trở lại chung cư, Đồng Miểu theo từng bước báo bình an với Đồng Mỹ Quân, sau đó đánh răng tắm rửa, xem sách.
Trong phòng khô ráo và rất nóng, nhìn một lát liền không kiên nhẫn, cô buông sách xuống, đem cửa sổ mở ra, làm gió đêm thổi tan không khí khô nóng.
Anh sao còn chưa trở về?
Kim đồng hồ báo thức học tập đã chỉ về phía 9 giờ, nghĩ đến gần đây có tin đồn có cướp, Đồng Miểu không khỏi có chút lo lắng.
Anh hôm nay là giận dỗi với ai, với cô sao?
Đồng Miểu hơi có chút vô tội, cô rõ ràng cái gì cũng chưa làm, còn chủ động đối tốt với anh.
Mở cửa phòng ra, Đồng Miểu rón ra rón rén thăm dò đi ra ngoài, cửa im ắng, ai cũng không có.
Trong phòng Tư Trạm người máy đã bắt đầu báo giờ, cửa phòng anh không đóng kỹ, người máy không nghe được mệnh lệnh, thế nên đi ra ngoài.
Đầu nhỏ phát ánh sáng xanh di chuyển từ đông sang tây, cảm nhận được tia hồng ngoại từ con người, nó đâu vào đấy chạy đến trước mặt Đồng Miểu.
"9 giờ viết số hiệu! 9 giờ viết số hiệu! Tiểu tử Trần Đông lại muốn lười biếng!" Âm thanh máy móc hướng tới phía Đồng Miểu hô to.
Đồng Miểu cười khúc khích, ngồi xổm xuống, quan sát kỹ người máy.
Cô cẩn thận vươn tay, nhẹ nhàng gõ đầu người máy, cô trước kia chưa từng dùng qua, cho nên cảm thấy đặc biệt mới lạ, không biết vật nhỏ này rốt cuộc có bao nhiêu năng lực.
Không nhận được mệnh lệnh, người máy lại hô: "9 giờ rồi, ngài có phải lại không về nhà không?"
Đồng Miểu nhìn về phía đôi mắt màu lam nói: "Làm thế nào dừng lại đây, mày đừng kêu nữa, cậu ấy không ở đây."
Người máy không nhận được tiếng của Tư Tramn, như cũ một mực nói: "Sắp hết điện, ta muốn nạp điện!"
Đồng Miểu ngồi xổm trên mặt đất, ôm hai chân, đi xung quanh người máy một vòng, muốn quan sát toàn diện, kết quả người máy đầu nhỏ cũng đi theo cô vòng một vòng.
Cô thật không biết nên làm thế nào để nó dừng lại, có lẽ chỉ có thể chờ nó hết điện.
Đồng Miểu thở dài, quay đầu nhìn đồng hồ treo tường, sau đó gỗ gõ đầu người máy, tiếng nói non mịn lẩm bẩm: "Cậu chừng nào thì trở về."
Người máy tích tích vang lên hai tiếng, đôi mắt màu lam phát sáng ảm đạm lại, không tới năm phút đồng hồ, liền hoàn toàn hết điện.
Đồng Miểu có chút mất mát đi về phòng, cô nằm trên giường nhỏ, nhắm mắt lại cưỡng bách chính mình đi ngủ.
Giấc ngủ của cô chất lượng vẫn luôn không có vấn đề gì, đặc biệt là lúc ở cao trung học tập, ngủ rất nhanh dậy cũng sớm.
Nhưng không biết vì cái gì, hôm nay ở trên giường lăn qua lộn lại, thế nào cũng ngủ không được.
Rốt cuộc cô thậm chí còn ấu trĩ mà đếm số, đếm tới một trăm, cô tự sa ngã lắc đầu, cầm lấy di động mở Tieba*.
*Tieba Baidu: một diễn đàn trực tuyến. Tương tự như Google
Trước kia cô có chú ý đến Nhất Trung Tieba, còn ở trên là các bài viết, thuần thục mở Tieba ra, cô mới nhớ tới, mình đã chuyển tới Thịnh Hoa.
Thịnh Hoa Tieba thì như thế nào?
Mới vừa đi vào, Đồng Miểu kinh ngạc một chút, có rất nhiều fans, so với Nhất Trung thì nhiều hơn rất nhiều, nhưng là các bài viết đăng rất tùy ý, không có yêu cầu cách thức gì.
- - ta nghe nói bình thường lớp một nửa nữ cũng không có, thật sự sao?
- - Muốn vào cửa Thịnh Hoa thì mất bao nhiêu tiền?
- - tôn chủ nhiệm lại đi rừng cây nhỏ để bắt quan hệ nam nữ thân thiết, sắp tới đừng đi rừng cây nhỏ nữa nha!
- - Tư Trạm thật trâu bò, Hách Mộng Khê cho Trần Khải Khiếu đội nón xanh*!
*Đội nón xanh: giống cắm sừng bên mình.
...
Đồng Miểu trong lòng run lên, một lộc cộc từ trên giường ngồi dậy.
Cô chớp chớp mắt, cảm thấy có chút miệng lưỡi khô đắng, bài viết đã có trên trăm lượt truy cập, lại một đổi mới, đã lên trang nhất.
Cô nhẹ nhàng một chút, rất nhanh bấm vào bài viết.
Trên bài là một ảnh chụp mơ hồ, vừa vặn là lúc Tư Trạm cùng Hách Mộng Khê ôm nhau, xem góc chụp, không ngờ là từ trong lớp cô.
Lầu một có viết thuyết minh, vài câu ít ỏi, đều là cảm thán.
Phía dưới trả lời cũng tương đối sinh động, bọn họ thậm chí đều không cần nhìn kĩ, chỉ nhìn một bức ảnh đơn thuần, lại giống giống như đã hiểu toàn bộ.
"Không phải đâu, tiêu chuẩn của Tư Trạm thấp như vậy?"
"Hách Mộng Khê đúng là kỹ nữ, như một con yêu tinh, một người như thế, Tư Trạm có thể coi trọng cậu ta sao?"
"Mặc kệ lầu trên có thừa nhận hay không, Hách Mộng Khê chính là rất xinh đẹp, có thể tìm ra mấy người đẹp hơn cậu ấy chứ."
"Anh trai mình học sơ trung cùng Hách Mộng Khê nói qua, Hách Mộng Khê rất thích đánh nhau tàn nhẫn, ai cũng không quản được."
"Trần Khải Khiếu có thể chịu được sao? Có bạn gái thì bị người ta cạy góc tường."
"Mình nghe nói Hách Mộng Khê chính miệng nói vẫn còn thích Tư Trạm."
...
Cũng không biết sử dụng thế nào, Đồng Miểu đem bài viết xem từ đầu tới đuôi, nhưng thoạt nhìn sự việc bùng nổ lợi hại, thậm chí càng truyền càng khoa trương.
Cô đích thân ở hiện trường, cô biết rõ mọi chuyện như thế nào.
Tư Trạm không có thích Hách Mộng Khê, đây là hiểu lầm.
Đồng Miểu cắn cắn má thịt, nâng điện thoại lên, nhanh chóng đánh chữ, viết một đoạn thật dài.
Ngón tay dừng lại ở nút gửi đi vài giây, cô lại chậm rì rì, một chữ lại một chữ xóa đi.
Anh có thể cảm thấy cô nhiều chuyện không?
Ánh sáng màn hình điện thoại chiếu vào khuôn mặt hơi rối rắm của Đồng Miểu, tóc quăn rối tung dán ở sống lưng gầy của cô, áo ngủ tơ tằm màu xanh nhạt bao bọc lấy cẳng chân cô, ngón chân nhỏ nhắn khẩn trương co lên.
Tất cả mọi người đều khoác áo choàng*, dù sao cũng sẽ không biết là cô.
* Ý chỉ đều là ẩn danh
Sau một lúc lâu --
Đồng Miêu Miêu: Tư Trạm không thích Hách Mộng Khê.
Chán nản đi quanh phòng, Trần Đông tháo tai nghe xuống, hung hăng vỗ bàn: "!Mẹ nó lựu - đạn cũng không biết ném!"
Cậu rất buồn bực, sắc mặt Tu Trạm cũng không tốt, nhưng không mắng giống cậu, mà là uống ùng ục vài ngụm Coca.
Hai người cùng một tổ đội, đi cùng với hai người xa lạ, tìm một cái xe xịn, bọn họ đều lên xe, sau đó ở trên xe tay kéo lựu - đạn, bốn người chỉnh tề, ai cũng chưa kéo xuống.
Nhìn trên màn hình ghi lại lịch sử, Tư Trạm trực tiếp rời khỏi trò chơi.
Trần Đông còn đang mắng: "Tớ mẹ nó nhất định phải cắt thịt hắn, thằng nhãi ranh này chính là tình báo!"
Cảm xúc hôm nay của Tư Trạm vẫn luôn không tốt, anh quơ quơ lon Coca đã hết: "Tớ đêm nay ở lại nhà cậu."
Trần Đông đương nhiên nói: "Cần thiết đấy, nhà cậu lại không có ai."
Dứt lời, cậu lấy điện thoại lướt lướt Weibo*, lập tức nhìn đến hai thông báo nhắc nhở.
*Weibo: một trang mạng xã hội, tương tự như Facebook.
Tiểu Ai nhà Tư Trạm: Làm thế nào dừng lại đây, mày đừng kêu nữa, cậu ấy không ở đây.
Tiểu Ai nhà Tư Trạm: Cậu chừng nào thì trở về.
* Tiểu Ai là tên người máy
Trần Đông lập tức nhảy lên, cả kinh nói: "Mẹ nó, nhà ngươi có phải đang nháo quỷ không!"
Tư Trạm ban đầu không chút để ý nửa khép mắt, nghe thấy lời cậu, lập tức nhìn lại đây, ánh mắt sắc bén bức người.
Một phen đoạt lấy điện thoại trong tay Trần Đông, Tư Trạm thấy được hai tin nhắn.
Như là vô ý thức lầm bầm lầu bầu, có lẽ là người nào đó không cẩn thận sờ đến ấn phải phím, chuyển thành thư từ, lúc này mới gửi đi.
- - Cậu chừng nào thì trở về.
Ngón tay Tư Trạm cầm lòng không sờ vào tin nhắn trên màn hình, câu môi cười.
"Có phải Tiểu Ai bị hỏng rồi không?" Trần Đông gãi gãi đầu, nhìn Tư Trạm bỗng nhiên sắc mặt tốt lên, nghĩ trăm lần cũng nghĩ không ra.
Tư Trạm đem điện thoại ném cho cậu, một tay xách cặp sách đáp trên vai, đứng dậy nhàn nhạt nói: "Tớ về nhà."
Trần Đông không thể hiểu được: "Không phải mới vừa nói ở nhà tớ sao?"
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Đông: Xong rồi, Tiểu Ai thành tinh!
- ------------------------------------------------------------
Đồng Miểu ghé vào trên bàn, hơi uể oải ỉu xìu.
Có lẽ là gió đêm thổi tới hơi lạnh, hôm nay bụng nhỏ của cô vẫn luôn không thoải mái, ẩn ẩn đau.
Khương Dao sờ sờ đầu cô nàng, lo lắng hỏi: "Cậu không sao chứ Miêu Miêu?"
Đồng Miểu lắc đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Khả năng là cái đó sắp tới."
Đều là nữ sinh, Khương Dao tự nhiên hiểu, thân thể cô vẫn luôn tốt, lúc tới cái này cũng không phản ứng gì nhiều, nhưng cô biết, có rất nhiều nữ sinh đau đặc biệt lợi hại.
"Có muốn xin nghỉ không, tớ thấy sắc mặt của cậu không tốt." Khương Dao nghiêng đầu, cầm lên một dúm tóc dài của Đồng Miểu, ở khe hở ngón tay ôn nhu vòng vòng.
Cô cảm thấy tóc dài của Đồng Miểu cuốn lên là đẹp nhất, không khoa trương, lại rất nhu thuận chỉnh tề, tóc mềm lộc cộc dán ở phía sau lưng, giống rong biển uốn lượn.
"Tớ kiểm tra rồi, còn không có đâu." Đồng Miểu cường chống đứng dậy tới, ngón tay trắng bệch cầm ly thủy tinh.
"Tớ đi lấy nước cho cậu." Khương Dao muốn cướp lại đây.
Đồng Miểu mặt đỏ lên, ngượng ngùng sẽ phiền toái đến Khương Dao, chạy nhanh lắc đầu: "Không cần không cần, tớ có thể làm được."
Trong phòng học có một cái máy nước, sáng sớm trực nhật mới vừa đổi nước xong, đun nóng đến bây giờ, độ ấm đã vậy là đủ rồi.
Cô thừa dịp vào giờ tự học đang thu bài tập, đi đến bên cạnh máy nước, vặn nắp ly thủy tinh, nghe máy nước vang lên ừng ực ừng ực, rót hơn nửa ly nước ấm.
Đồng Mỹ Quân đã từng dạy nên Đồng Miểu không có uống nước đá, cho dù là mùa hè nóng bức.
Cô bưng ly thủy tinh đang tỏa nhiệt, mở miệng, cái miệng nhỏ thổi thổi, chậm rì rì đi về chỗ ngồi.
Lực chú ý đều ở trên mặt nước lung lay, cho nên lúc Từ Mậu Điền đi tới cô cũng không có nhìn đến, mặt đất lại hơi ướt, Từ Mậu Điền không kịp dừng lại, đụng mạnh vào người Đồng Miểu.
Nước ấm bị va chạm đổ ra ngoài, rơi vào mu bàn tay của Đồng Miểu, cô thật sự chịu không được, sợ hãi kêu một tiếng, vẩy tay.
"A!"
Ly thủy tinh theo tiếng mà rơi, mới vừa một chạm đất, liền vỡ nát, mảnh thủy tinh nhỏ văng đến trên cẳng chân cô, tinh tế làm ngứa, tiện đà chuyển thành hơi đau.
Từ Mậu Điền chạy nhanh vỗ vỗ sách luyện tập trong tay, kêu lên: "Ai da đây đều là bài tập!"
Nước ấm khó tránh khỏi rơi trên mấy quyển sách luyện tập, trong đó còn có của Chu Nhã Như, Chu Nhã Như có tiếng yêu sạch sẽ, sách vở đều mới giống nhau, một nếp gấp cũng không có.
Cô ấy vừa nghe Từ Mậu Điền kêu bài tập, còn vẫn luôn vỗ vỗ nước, lập tức đứng lên.
"Sao lại thế này Từ Mậu Điền!"
Từ Mậu Điền sốt ruột nhíu mày, quay đầu lại nói: "Đồng Miểu rắc nước ấm lên!" Cậu ta chỉ nói thật chuyện này, ngắn gọn lại xảo diệu, không có muốn gánh tránh nhiệm.
Đồng Miểu bị một màn nàu dọa, bụng nhỏ càng là không thoải mái, cô dùng tay không bị nước ấm văng đến che bụng lại, nhíu nhíu mày.
Khương Dao đang ở chơi điện thoại, nghe tiếng không khỏi ngẩng đầu lên: "Miêu Miêu, làm sao vậy?" Cô vừa rồi không có nhìn đến, trong phòng học người cũng loạn, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đồng Miểu lắc đầu, miễn cưỡng cong đôi mắt lên cười, lo lắng Khương Dao lại đi đến.
Sau đó cô ngồi xổm xuống, muốn đem các mảnh lớn nhỏ nhặt lên, nếu cắt phải bạn học nào thì không tốt.
Mu bàn tay đau nóng rát, đã đỏ lên hoàn toàn, cùng khớp xương trắng nõn đối lập với nhau.
Từ Mậu Điền chạy nhanh vòng qua cô, đem sách hướng ra cửa sổ vẩy vẩy, cửa sổ mở ra một cơn gió nhỏ, thổi vệt nước.
Trong miệng cậu ta còn không ngừng lẩm bẩm: "Thật là, lập tức liền phải nộp rồi!"
Đồng Miểu nghe được cậu ta nhỏ giọng nói thầm, không khỏi ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái.
Từ Mậu Điền ánh mắt có chút lập loè, trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm, tựa hồ phải cho người bên cạnh nghe được, chuyện này cùng cậu ta không quan hệ, cậu đã tận lực cứu giúp rồi.
Mắt hạnh nhuận nước hơi hơi nhíu lại, cô trong lòng cũng nổi lên một tia tức giận.
Nhưng mà cô không có lập trường yêu cầu Từ Mậu Điền có đảm nhận trách nhiệm hay thẳng thắn thành khẩn, lại nói tiếp, cô cũng chỉ mới biết được Từ Mậu Điền mấy ngày qua với cái danh "học trò tốt" . Google t?a?g ?ày, đọc ?gay khô?g q?ả?g cáo { ? ?ùm???yệ?﹒?? }
Nhận thấy được ánh mắt của Đồng Miểu, Từ Mậu Điền hơi hơi dừng mặt lại.