Chương 15
Mới ra khỏi tàu điện ngầm, trơi trời bắt đầu mưa phùn, giống như lông tơ an tĩnh đậu trên lông mi.
Đồng Miểu còn chưa khôi phục lại sau sự việc hồi nãy, tay hắn ta ghê tởm, khuôn mặt ngang ngược, làm cô vẫn luôn buồn nôn.
Nhưng nhiều hơn là cô nhớ tới hình dáng Tư Trạm, cánh tay sạch sẽ lưu loát, cơ bắp săn chắc, sắc mặt lạnh lùng, còn đọng lại một vết máu.
Đồng Miểu rũ mắt xuống, trong lòng yên lặng đảm bảo sẽ đối tốt với Tư Trạm, về sau nhất định phải tận tâm tận lực trợ giúp Tư Trạm học tập, thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại.
“Này, cần dùng áo mưa không?”
Tư Trạm ở phía sau cô đi tới, nhíu mày, độ ấm hạ xuống, cô còn mặc váy chỉ đến cẳng chân.
“Không cần, tớ không có yếu đuối như vậy.” Đồng Miểu tùy ý trả lời.
Ồ.
Trắng nõn mềm mại, còn chỉ uống mỗi nước ấm, bị tên biến thái dọa tới mức nước mắt lưng tròng, mất hồn mất vía cả nửa ngày, còn nói không yếu đuối.
Hương Xá là khu trung tâm thương nghiệp, Lan Thị nổi danh là thánh địa mua sắm và hẹn hò, bọn họ chọn nhà hàng trong một khách sạn năm sao cấp, hai người đi tới, vì sợ bị hiểm lầm nên Đồng Miểu cố tình đi cách Tư Trạm khoảng một mét.
Tư Trạm tay đun túi quần, chậm rì rì đi theo.
“Soái ca, mua cho cô bé này đóa đi, hoa hồng hay bách hợp đều có.”
Một bà lão mặc áo bông đi tới, trong tay xách theo một cái thùng nước, bên trong thùng bốn phía cắm đầy hoa.
Tư Trạm bị cản lại, Đồng Miểu cũng không đi được.
Cô xấu hổ xua tay: “Không cần không cần, chúng cháu không phải......”
Mũi đỏ lên hơi nhăn, đôi mắt đen nhánh mang theo chút ảo não.
Rõ ràng đã cách xa ra, tại sao còn bị hiểu lầm chứ?
Bà lão dây dưa không thôi, tận tình khuyên bảo giữ chặt Đồng Miểu: “Cô bé, hoa không đáng giá bao nhiêu, con gái không cần sợ tốn tiền của con trai đâu, không tặng hoa cho cháu thì sẽ tặng cho người khác!”
Tư Trạm ở một bên câu môi cười, cũng không đáp lời, nhìn Đồng Miểu bối rối chân tay luống cuống.
Anh thậm chí còn không để ý điếu thuốc nồng đậm mùi quả quýt.
Thuốc lá bị nước phun tới, nháy mắt đã dập tắt.
Đồng Miểu liếc mắt nhìn anb, yên lặng lùi về phía sau một bước: “Bà hiểu rồi, chúng cháu không phải... người yêu.”
Cũng không biết tại sao hai chữ này khó đọc như vậy, nói ra làm người khác cảm thấy gian nan, đặc biệt là người nào đó còn một bộ dáng chẳng hề để ý mà xem náo nhiệt.
Bà lão sửng sốt, lại hướng về phía Tư Trạm nói: “Cháu trai còn không thổ lộ đi, nhanh lên, cô bé nào lại không thích hoa chứ, nhìn cháu ăn mặc đẹp như vậy, còn thiếu gì mấy đồng tiền.”
Bà xách thùng nước lên, liều mạng đem thùng giơ trước mặt Tư Trạm, mùi hoa hồng hương át đi cả mùi trái cây.
Tư Trạm liếc mắt nhìn về phía bó hoa.
Đồ vật làm ra vẻ như vậy anh trước kia cảm thấy rất chướng mắt, có nữ sinh ám chỉ anh, nhưng anh trước nay vẫn luôn khinh thường.
Hôm nay lại cảm thấy, cô cầm đóa hoa này cũng khá tốt, con gái hẳn là xứng với hoa.
“Tiểu Miểu, cậu muốn tớ tiêu tiền vì cậu không?” Tiếng nói rầm thấp trong màn mưa nồng đậm, âm cuối hơi nâng, ý vị không rõ.
Bà lão rút nhanh từ thùng một đống hoa hồng: “Hoa hồng đẹp, mười một đóa hoa "một đời một kiếp"!”
Đồng Miểu nhấp môi, khuôn mặt nhỏ không khỏi đỏ lên, biết Tư Trạm lại muốn trêu ghẹo cô.
Mỗi lần vào lúc cô cảm kích anh, Tư Trạm lại trêu cợt cô.
Bà lão vẫn không buông, muốn đem hoa nhét vào ngực Đồng Miểu, còn không ngừng khuyên cô không cần tiết kiệm tiền cho bạn trai.
Mặt Đồng Miểu đỏ lên, xấu hổ tột đỉnh, cuối cùng dứt khoát cắn răng, xấu hổ và giận dữ nói: “Anh hai*, anh đừng náo loạn!”
* Ca ca: anh trai. Mình để anh hai nghe cho nó hay.
Việc này không chỉ làm bà lão sửng sốt, mà ngay cả Tư Trạm cũng sửng sốt.
Bà lão cứng đờ giơ hoa, ánh mắt ở hai người liếc qua liếc lại một lúc lâu, tuổi tác không sai biệt lắm, lớn lên đều rất xinh đẹp, có khi là anh em ruột thật.
Bà lúc này mới ủ rũ thu hoa lại, vội vàng đi tìm mục tiêu kế tiếp.
Tư Trạm sau một lúc lâu mới lời, thuốc lá bị anh vứt ở thùng rác, mùi quýt hòa tan đi rất nhiều.
“Cậu kêu tớ là cái gì?” Anh hỏi, ánh mắt trở nên thâm trầm và phức tạp.
Đồng Miểu thấy ánh mắt anh, cúi đầu nhìn đôi giày trắng của mình, nổi giận nói: “Tớ cố ý đấy.”
Anh mới không muốn làm anh trai cô.
Tư Trạm đi tới, một tay bóp chặt cằm cô, cưỡng bách cô ngẩng đầu, ngón tay ẩm ướt ma sát với sườn mặt bị nước mưa làm ướt nhẹp.
Hai mắt anh híp lại, tiếng nói khàn khàn nhẹ nhàng lại chậm rãi, mang theo dục vọng* cùng cảnh cáo: “Tiểu Miểu, đừng tùy tiện kêu một người con trai là anh trai.”
* Gốc là táo dục mà mình không hiểu lắm nên để dục vọng, ai biết thì nói mình.
- --
Phòng bên trong xa hoa, Tư Khải Sơn ngồi ở chính giữa, trên mặt treo một tia không vui.
Đồng Mỹ Quân trấn an cầm lấy tay ông, liên tục hướng về phía ông đưa mắt ra hiệu.
Đồng Miểu rũ đầu ngoan ngoãn ngồi ở một bên, trộm nhìn Tư Trạm.
Tư Trạm không chút để ý kiều chân, trên người mang hơi nước lạnh lẽo.
“Nói xong chưa?”
Anh như là một câu cũng chưa nghe vào, có chút trào phúng hỏi ngược lại.
“Ba đã sớm nói với con, đừng hoành hành ngang ngược mà đánh người! Nếu lặp lại một lần nữa, con mà bị đuổi học thì ba cũng mặc kệ con, cùng mẹ con xuất ngoại đi!”
Đồng Mỹ Quân nhẹ đẩy ông một chút: “Còn không phải vì bảo vệ cho Thì Thầm sao, đừng nói nữa, chúng nó đều đói bụng rồi.”
Tư Khải Sơn trách cứ xong rồi, cũng biết không khuyên nhủ được Tư Trạm, ông nói chậm lại: “Càng là người có chỗ đứng càng phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, xúc động không nên đại sự.”
Tư Trạm cười nhạo một tiếng, lười biếng bưng ly rượu vang đỏ lên, ngửa đầu uống.
Uống vào hơi đắng, nhưng dư vị ngọt lành.
Tư Khải Sơn sửng sốt: “Cánh tay con sao lại thế này? Lại cùng người ta đánh nhau sao?”
Vết máu ngưng kết rõ ràng khúc khuỷu, dán chặt trên cánh tay.
Đồng Miểu hơi ngẩng đầu, mềm nhẹ nói: “Chúng con ở trên tàu điện ngầm......”
“Không cẩn thận bị ngã.” Tư Trạm đánh gãy lời cô.
Đồng Miểu nháy mắt im lặng nhìn Tư Trạm, Tư Trạm không có nhìn lại ánh mắt cô.
Hing như khi ở cùng người lớn, anh đối cô lạnh nhạt đi rất nhiều.
Vì sao anh làm việc gì cũng không muốn chú Tư biết, vì sao thà rằng bị người nhà hiểu lầm cũng không nghĩ giải thích một chút?
“Tư Trạm giúp cháu..., giúp cháu đuổi lưu manh nên bị thương.” Cô đột nhiên nhìn Tư Khải Sơn cố chấp nói.
Tư Trạm ảo não “Mẹ” một tiếng, thầm nói: “Cứ nói như tớ bị người ta đánh rồi bị thương không bằng.”
“Ai da.” Đồng Mỹ Quân có chút đau lòng nhìn thoáng qua cánh tay Tư Trạm, đẩy đẩy Đồng Miểu: “Mau đi ra sảnh lớn tìm cồn i-ốt, cho anh trai sát trùng.”
Đồng Mỹ Quân lơ đãng nói, Đồng Miểu trong lòng lại run lên.
Sức lực ngón tay cùng ngữ khí khàn khàn của Tư Trạm vẫn còn rõ ràng lưu trong trí nhớ.
Anh nói, đừng tùy tiện kêu một người con trai là anh trai
Sườn mặt cô chậm rãi căng thẳng, có chút xấu hổ và giận dữ nhìn Tư Trạm một cái.
Tư Trạm cuối cùng cũng cong môi, nửa híp mắt, chế nhạo nhìn chằm chằm cô.
Hàm răng nhẹ nhàng cắn cắn má thịt, cô thu ánh mắt về, chậm rãi rời khỏi chỗ ngồi, đẩy cửa đi ra ngoài.
Đồng Mỹ Quân thư thái cười: “Hai người bọn nó ở chung rất hòa thuận.”
Tư Khải Sơn nhìn nhìn sắc mặt con trai, nhíu mày nói: “Ừ, đúng vậy.”
Đồng Miểu còn chưa khôi phục lại sau sự việc hồi nãy, tay hắn ta ghê tởm, khuôn mặt ngang ngược, làm cô vẫn luôn buồn nôn.
Nhưng nhiều hơn là cô nhớ tới hình dáng Tư Trạm, cánh tay sạch sẽ lưu loát, cơ bắp săn chắc, sắc mặt lạnh lùng, còn đọng lại một vết máu.
Đồng Miểu rũ mắt xuống, trong lòng yên lặng đảm bảo sẽ đối tốt với Tư Trạm, về sau nhất định phải tận tâm tận lực trợ giúp Tư Trạm học tập, thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại.
“Này, cần dùng áo mưa không?”
Tư Trạm ở phía sau cô đi tới, nhíu mày, độ ấm hạ xuống, cô còn mặc váy chỉ đến cẳng chân.
“Không cần, tớ không có yếu đuối như vậy.” Đồng Miểu tùy ý trả lời.
Ồ.
Trắng nõn mềm mại, còn chỉ uống mỗi nước ấm, bị tên biến thái dọa tới mức nước mắt lưng tròng, mất hồn mất vía cả nửa ngày, còn nói không yếu đuối.
Hương Xá là khu trung tâm thương nghiệp, Lan Thị nổi danh là thánh địa mua sắm và hẹn hò, bọn họ chọn nhà hàng trong một khách sạn năm sao cấp, hai người đi tới, vì sợ bị hiểm lầm nên Đồng Miểu cố tình đi cách Tư Trạm khoảng một mét.
Tư Trạm tay đun túi quần, chậm rì rì đi theo.
“Soái ca, mua cho cô bé này đóa đi, hoa hồng hay bách hợp đều có.”
Một bà lão mặc áo bông đi tới, trong tay xách theo một cái thùng nước, bên trong thùng bốn phía cắm đầy hoa.
Tư Trạm bị cản lại, Đồng Miểu cũng không đi được.
Cô xấu hổ xua tay: “Không cần không cần, chúng cháu không phải......”
Mũi đỏ lên hơi nhăn, đôi mắt đen nhánh mang theo chút ảo não.
Rõ ràng đã cách xa ra, tại sao còn bị hiểu lầm chứ?
Bà lão dây dưa không thôi, tận tình khuyên bảo giữ chặt Đồng Miểu: “Cô bé, hoa không đáng giá bao nhiêu, con gái không cần sợ tốn tiền của con trai đâu, không tặng hoa cho cháu thì sẽ tặng cho người khác!”
Tư Trạm ở một bên câu môi cười, cũng không đáp lời, nhìn Đồng Miểu bối rối chân tay luống cuống.
Anh thậm chí còn không để ý điếu thuốc nồng đậm mùi quả quýt.
Thuốc lá bị nước phun tới, nháy mắt đã dập tắt.
Đồng Miểu liếc mắt nhìn anb, yên lặng lùi về phía sau một bước: “Bà hiểu rồi, chúng cháu không phải... người yêu.”
Cũng không biết tại sao hai chữ này khó đọc như vậy, nói ra làm người khác cảm thấy gian nan, đặc biệt là người nào đó còn một bộ dáng chẳng hề để ý mà xem náo nhiệt.
Bà lão sửng sốt, lại hướng về phía Tư Trạm nói: “Cháu trai còn không thổ lộ đi, nhanh lên, cô bé nào lại không thích hoa chứ, nhìn cháu ăn mặc đẹp như vậy, còn thiếu gì mấy đồng tiền.”
Bà xách thùng nước lên, liều mạng đem thùng giơ trước mặt Tư Trạm, mùi hoa hồng hương át đi cả mùi trái cây.
Tư Trạm liếc mắt nhìn về phía bó hoa.
Đồ vật làm ra vẻ như vậy anh trước kia cảm thấy rất chướng mắt, có nữ sinh ám chỉ anh, nhưng anh trước nay vẫn luôn khinh thường.
Hôm nay lại cảm thấy, cô cầm đóa hoa này cũng khá tốt, con gái hẳn là xứng với hoa.
“Tiểu Miểu, cậu muốn tớ tiêu tiền vì cậu không?” Tiếng nói rầm thấp trong màn mưa nồng đậm, âm cuối hơi nâng, ý vị không rõ.
Bà lão rút nhanh từ thùng một đống hoa hồng: “Hoa hồng đẹp, mười một đóa hoa "một đời một kiếp"!”
Đồng Miểu nhấp môi, khuôn mặt nhỏ không khỏi đỏ lên, biết Tư Trạm lại muốn trêu ghẹo cô.
Mỗi lần vào lúc cô cảm kích anh, Tư Trạm lại trêu cợt cô.
Bà lão vẫn không buông, muốn đem hoa nhét vào ngực Đồng Miểu, còn không ngừng khuyên cô không cần tiết kiệm tiền cho bạn trai.
Mặt Đồng Miểu đỏ lên, xấu hổ tột đỉnh, cuối cùng dứt khoát cắn răng, xấu hổ và giận dữ nói: “Anh hai*, anh đừng náo loạn!”
* Ca ca: anh trai. Mình để anh hai nghe cho nó hay.
Việc này không chỉ làm bà lão sửng sốt, mà ngay cả Tư Trạm cũng sửng sốt.
Bà lão cứng đờ giơ hoa, ánh mắt ở hai người liếc qua liếc lại một lúc lâu, tuổi tác không sai biệt lắm, lớn lên đều rất xinh đẹp, có khi là anh em ruột thật.
Bà lúc này mới ủ rũ thu hoa lại, vội vàng đi tìm mục tiêu kế tiếp.
Tư Trạm sau một lúc lâu mới lời, thuốc lá bị anh vứt ở thùng rác, mùi quýt hòa tan đi rất nhiều.
“Cậu kêu tớ là cái gì?” Anh hỏi, ánh mắt trở nên thâm trầm và phức tạp.
Đồng Miểu thấy ánh mắt anh, cúi đầu nhìn đôi giày trắng của mình, nổi giận nói: “Tớ cố ý đấy.”
Anh mới không muốn làm anh trai cô.
Tư Trạm đi tới, một tay bóp chặt cằm cô, cưỡng bách cô ngẩng đầu, ngón tay ẩm ướt ma sát với sườn mặt bị nước mưa làm ướt nhẹp.
Hai mắt anh híp lại, tiếng nói khàn khàn nhẹ nhàng lại chậm rãi, mang theo dục vọng* cùng cảnh cáo: “Tiểu Miểu, đừng tùy tiện kêu một người con trai là anh trai.”
* Gốc là táo dục mà mình không hiểu lắm nên để dục vọng, ai biết thì nói mình.
- --
Phòng bên trong xa hoa, Tư Khải Sơn ngồi ở chính giữa, trên mặt treo một tia không vui.
Đồng Mỹ Quân trấn an cầm lấy tay ông, liên tục hướng về phía ông đưa mắt ra hiệu.
Đồng Miểu rũ đầu ngoan ngoãn ngồi ở một bên, trộm nhìn Tư Trạm.
Tư Trạm không chút để ý kiều chân, trên người mang hơi nước lạnh lẽo.
“Nói xong chưa?”
Anh như là một câu cũng chưa nghe vào, có chút trào phúng hỏi ngược lại.
“Ba đã sớm nói với con, đừng hoành hành ngang ngược mà đánh người! Nếu lặp lại một lần nữa, con mà bị đuổi học thì ba cũng mặc kệ con, cùng mẹ con xuất ngoại đi!”
Đồng Mỹ Quân nhẹ đẩy ông một chút: “Còn không phải vì bảo vệ cho Thì Thầm sao, đừng nói nữa, chúng nó đều đói bụng rồi.”
Tư Khải Sơn trách cứ xong rồi, cũng biết không khuyên nhủ được Tư Trạm, ông nói chậm lại: “Càng là người có chỗ đứng càng phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, xúc động không nên đại sự.”
Tư Trạm cười nhạo một tiếng, lười biếng bưng ly rượu vang đỏ lên, ngửa đầu uống.
Uống vào hơi đắng, nhưng dư vị ngọt lành.
Tư Khải Sơn sửng sốt: “Cánh tay con sao lại thế này? Lại cùng người ta đánh nhau sao?”
Vết máu ngưng kết rõ ràng khúc khuỷu, dán chặt trên cánh tay.
Đồng Miểu hơi ngẩng đầu, mềm nhẹ nói: “Chúng con ở trên tàu điện ngầm......”
“Không cẩn thận bị ngã.” Tư Trạm đánh gãy lời cô.
Đồng Miểu nháy mắt im lặng nhìn Tư Trạm, Tư Trạm không có nhìn lại ánh mắt cô.
Hing như khi ở cùng người lớn, anh đối cô lạnh nhạt đi rất nhiều.
Vì sao anh làm việc gì cũng không muốn chú Tư biết, vì sao thà rằng bị người nhà hiểu lầm cũng không nghĩ giải thích một chút?
“Tư Trạm giúp cháu..., giúp cháu đuổi lưu manh nên bị thương.” Cô đột nhiên nhìn Tư Khải Sơn cố chấp nói.
Tư Trạm ảo não “Mẹ” một tiếng, thầm nói: “Cứ nói như tớ bị người ta đánh rồi bị thương không bằng.”
“Ai da.” Đồng Mỹ Quân có chút đau lòng nhìn thoáng qua cánh tay Tư Trạm, đẩy đẩy Đồng Miểu: “Mau đi ra sảnh lớn tìm cồn i-ốt, cho anh trai sát trùng.”
Đồng Mỹ Quân lơ đãng nói, Đồng Miểu trong lòng lại run lên.
Sức lực ngón tay cùng ngữ khí khàn khàn của Tư Trạm vẫn còn rõ ràng lưu trong trí nhớ.
Anh nói, đừng tùy tiện kêu một người con trai là anh trai
Sườn mặt cô chậm rãi căng thẳng, có chút xấu hổ và giận dữ nhìn Tư Trạm một cái.
Tư Trạm cuối cùng cũng cong môi, nửa híp mắt, chế nhạo nhìn chằm chằm cô.
Hàm răng nhẹ nhàng cắn cắn má thịt, cô thu ánh mắt về, chậm rãi rời khỏi chỗ ngồi, đẩy cửa đi ra ngoài.
Đồng Mỹ Quân thư thái cười: “Hai người bọn nó ở chung rất hòa thuận.”
Tư Khải Sơn nhìn nhìn sắc mặt con trai, nhíu mày nói: “Ừ, đúng vậy.”