Chương 62
Edit: Cá Bảo Bối
Beta: Cách Cách
Hoa ngọc lan trong sân trường nở rộ, không khí tràn ngập làn hương nhè nhẹ hòa cùng gió lạnh khiến người ta quên đi mệt mỏi trong thoáng chốc.
Đồng Miểu kéo chặt áo khoác lông, chầm chập chạy cùng Khương Dao vào lớp học.
Mặc dù ở cùng một chỗ với Tư Trạm nhưng cô không quen đến trường với Tư Trạm mỗi ngày, như vậy thật là kì lạ.
Huống chi lúc cô ra cửa, Tư Trạm cũng chỉ vừa mới thức dậy rửa mặt.
“Tại sao trời vẫn còn lạnh như vậy chứ.” Khương Dao dậm chân, thổi một hơi lên đầu ngón tay, khí ẩm lập tức bốc hơi càng mang đến nhiều cảm giác lạnh lẽo.
“Có lẽ do trời nhiều mây.” Đồng Miểu lấy từ trong túi áo một cái túi sưởi điện nhét vào lòng bàn tay của Khương Dao.
Sáng sớm nay cô đã sạc điện, có thể dùng được mấy tiếng đồng hồ.
Cảm giác ấm áp trong thoáng chốc làm dịu cơn lạnh buốt đến đỏ lên của Khương Dao. Cô ấy nhanh chóng ôm chặt lấy, thoải mái thở dài, nghiêng đầu sang hỏi: “Mèo con, cậu không thấy lạnh hả?”
Đồng Miểu cười lắc đầu: “Tớ mặc áo lông mà, ai bảo cậu chỉ mặc áo khoác đã ra ngoài.”
Tay của cô đã toát mồ hôi.
Khương Dao hít mũi, gần như lạnh đến mức bị cảm. Cô nàng bĩu môi lầm bầm: “Chẳng phải sợ nhìn mập à.”
Đồng Miểu bất đắc dĩ nói: “Cậu đâu thể ngày nào cũng tình cờ chạm mặt thầy Qúy ở bên ngoài. Thêm nữa cậu cũng không hề béo mà.”
Dáng người Khương Dao rất đẹp, có tố chất giống một nữ minh tinh. Nhưng tố chất càng tốt thì yêu cầu đối với bản thân cũng càng nghiêm khắc, nhất là khi đứng trước mặt người mình thích.
Khương Dao thở dài: “Aizzz, không phải ai cũng giống như cậu và Tư Trạm. Thầy Quý không để mắt đến tớ. Nếu tớ còn không ăn mặc thật đẹp, có thể thầy ấy sẽ xem tớ như ngọn cỏ ven đường thôi.”
Cô ấy bị phũ quen rồi, lúc đầu còn không thể hiểu và chấp nhận được độ khó nhưng bây giờ đã ngầm thừa nhận Quý Nhược Thừa là đối tượng cần dùng hết tâm sức để theo đuổi.
“Dao Dao… sau này cậu muốn học trường nào?” Đồng Miểu đột nhiên nhớ ra, trong cuộc thi lần trước, hình như thầy Quý đã từng đề cập tới viêc rời đi sau kì thi năm nay.
Cô đã quên nói với Khương Dao, cũng không nỡ nói cho cô ấy.
Khương Dao chống cằm buồn bực nói: “Aizz tớ cũng sầu lo đây. Cha muốn tớ đi học kinh tế ở một trường tốt nhưng mẹ lại muốn tớ học trường điện ảnh, nói nhà có tài nguyên sẽ khá thoải mái nhưng mà đều không ở thành phố Lan.”
Đồng Miểu hơi ngừng lại, đưa tay vuốt tóc Khương Dao: “Đến Học viện Điện ảnh Thủ Đô đi. Thầy Quý chắc chắn sẽ không thể cứ mãi là giáo viên dạy vật lí cấp 3 được. Thầy ấy vẫn phải trở về nghiên cứu.”
Khương Dao ngước mắt ngơ ngác nhìn Đồng Miểu, hiển nhiên là không hiểu vì sao không thể mãi làm giaó viên vật lí cấp 3. Làm giáo viên như vậy không phải rất tốt sao?
Hơn nữa công việc này cũng do Qúy Nhược Thừa tự lựa chọn. Nếu thầy ấy thích nghiên cứu thì lúc trước sẽ không thể tới Thịnh Hoa.
Đồng Miểu cũng không có cách nào giải thích cho cô ấy hiểu. Cô cũng không biết rõ nội tình nhưng dựa vào trực giác cô đoán Quý Nhược Thừa bị ép tới đây.
Hai người chậm rãi lên lầu ba, kiểm tra điểm vệ sinh từ trên xuống.
Một nữ sinh cấp 3 tết tóc hai bên nói: “Người chết kia nghe nói là Trần Khải Khiếu khối 12.”
Một người đeo kính cầm sổ ghi chép lại nói: “Vòng bạn bè của anh ta đang spam. Anh em của Trần Khải Khiếu còn viết một status dài để tưởng niệm. Trên QQ bây giờ muốn liệt rồi.”
Nữ sinh tóc đuôi ngựa thở dài: “Cậu biết Hách Mộng Khê không, mẹ của cậu ta làm cùng một đơn vị với mẹ của tớ. Hôm nay bà ấy xin nghỉ phép, nói là Hách Mộng Khê muốn chuyển trường.”
Nữ sinh đeo kính bĩu môi nói: “Không phải tớ có ý gì đâu nhưng Hách Mộng Khê đúng là đồ đểu. Nếu không phải cậu ta coi Trần Khải Khiếu như lốp xe dự phòng thì cậu ấy cũng không chết như vậy. Chẳng trách mấy người khối 12 kia đều muốn tìm cô ta tính sổ.”
Nữ sinh tóc đuôi ngựa có lẽ là quen biết Hách Mộng Khê, nghe bạn nói như vậy lộ vẻ không vui: “Còn lâu. Việc anh ta uống rượu say có liên quan gì tới Hách Mộng Khê chứ. Nếu cậu nói như vậy thì cũng phải trách Tư Trạm nữa.”
Nữ sinh đeo kính cau mày: “Liên quan gì tới Tư Trạm. Cậu ấy chưa hề đồng ý Hách Mộng Khê. Tư Trạm không phải người như vậy.”
Khi con gái một cãi nhau thường sẽ nói đến khi nào đối phương phục thì thôi.
Nữ sinh tóc đuôi ngựa châm chọc: “Bài đăng viết gì cậu cũng tin? Lúc trước Trần Khải Khiếu còn đánh nhau với Tư Trạm giành tình yêu đấy. Dù sao tớ cũng cảm thấy không có lửa thì sao có khói.”
……..
Đồng Miểu yên lặng nhìn bóng lưng hai người họ, nhíu mày.
Khương Dao kéo cô một cái buộc cô phải quay đầu lại, trấn an nói:
“Đi thôi, đừng nghe mấy chuyện linh tinh này. Chết ngoài trường thì sẽ không phải chuyện nghiêm trọng gì. Hàng năm còn có biết bao nhiêu người nhảy lầu đấy.”
Đồng Miểu nhẹ nhàng gật đầu, cùng Khương Dao bước vào lớp học, để cặp sách xuống ghế đi lấy dụng cụ dọn dẹp.
Lí trí cô cảnh cáo bản thân đây chỉ là một tai nạn, chuyện này vốn chỉ là ngoài ý muốn, nhưng không nhịn được suy nghĩ tưởng tượng.
Giống như trong lòng có khối u muộn phiền, đè nén không ngừng.
Chổi lau nhà hơi cũ, có những mảnh gỗ vụn nên Đồng Miểu không cẩn thận để vụn gỗ đâm vào tay.
Đau đớn khiến cô nhíu mày, nhanh chóng xòe ngón tay ra nhìn.
Đầu ngón tay rỉ chút máu đỏ tươi, tuy chỉ là vết thương nhỏ nhưng khiến tim cô đập mạnh.
Cô cất chổi nhau nhà về chỗ cũ muốn vào wc rửa sạch, cũng không nói với ai mà tự cầm khăn tay.
Nước lạnh buốt xối vào da lạnh đến mức Đồng Miểu run rẩy, các đầu ngón tay đã bị lạnh đến đỏ lên nhưng vết thương nhỏ đã không còn thấy nữa.
Cô dùng khăn giấy lau sạch, vứt rác muốn quay lại lớp.
Chưa được hai bước, trước mặt đã bị một người cao hơn cô ngăn cản.
Đồng Miểu ngẩng đầu, suýt chút nữa không nhận ra.
Hôm nay Hách Mộng Khê không còn tô son trét phấn, ngược lại còn có vẻ sa sút.
Tóc cô ta không chỉnh tề, khóe mắt trũng xuống, sưng lên, đáy mắt có tơ máu, mảnh mai như mạng nhện.
Bờ môi cũng trắng bệch, mím lại thành một đường thẳng, sắc mặt rất tệ.
“Mày là Đồng Miểu?” Giọng nói vừa thấp lại vừa lạnh, mang theo chút khinh miệt trào phúng, dựa vào yêu thế về chiều cao, khi cô ta cúi đầu vừa khéo là miệt thị.
Đồng Miểu bất giác siết chặt tay, đè lên vô tình làm rách vết thương, mang theo đau đớn mơ hồ.
Cô nhìn thẳng vào mắt Hách Mộng Khê, bình tĩnh gật nhẹ.
Nói sợ thì không phải, dù sao cũng ở trong trường học, lại chỉ có một nữ sinh là Hách Mộng Khê, cô ta cũng không thể làm được gì.
Nhưng từ nhỏ Đồng Miểu ngoan ngoãn đã quen ngay cả đánh nhau cũng không biết đánh như thế nào, khó tránh được cảm giác khẩn trương.
Hách Mộng Khê gầy gò, xương quai xanh lộ rõ, chân gầy guộc chỉ bằng cánh tay mọi người, toàn thân lộ ra cảm giác quả quyết tàn bạo.
Cô ta chuyển nhẹ hướng chân chặn đằng trước Đồng Miểu.
“Tư Trạm thích mày đúng không? Trên mạng bàn vụ hôn chân mày đúng không?”
Hách Mộng Khê hỏi thẳng, căn bản không có tâm trạng vòng vo.
Nhưng Đồng Miểu không đáp.
Nói không phải, chính bản thân cô cũng không lừa gạt được.
Nói phải thì lại không thể nói nên lời.
Nhưng Tư Trạm có thích cô hay không, chẳng liên quan gì đến cô ta cả.
Hách Mộng Khê là người nóng tính, không chịu được kiểu người không lạnh không nóng như Đồng Miểu, cau mày mất kiên nhẫn nói: “Mày câm à?”
Đồng Miểu cúi mặt, nghiêm túc nói: “Phiền tránh ra, tôi muốn về lớp.”
Cô lui một bước tạo ra khoảng trống, muốn vòng qua Hách Mộng Khê không dây dưa nữa.
Cũng không biết ai không đóng kín cửa sổ, gió lạnh theo khe hở tràn vào mang theo những tiếng rít quái dị.
Hách Mộng Khê dung dữ kéo khoác lông của Đồng Miểu về phía mình: “Tao cho mày đi chưa!”
Gió lạnh ùa vào thổi tung mái tóc cô ta, giống như một nữ quỷ bù xù.
Đồng Miểu ngước mắt kéo lại áo của mình từ trong tay cô ta, trên mặt hơi tức giận, hạ giọng nói: “Cậu muốn thế nào?”
Móng tay Hách Mộng Khê dài, vừa dùng lực kéo áo Đồng Miểu chỉ thiếu điều làm gãy móng. Hách Mộng Khê nén đau, gương mặt co quắp: “Lần trước ở lớp học cậu ta kéo tay mày đi, mày đứng một bên cười nhạo tao đúng không? Tư Trạm thích mày, đẩy tao ra, mày thoải mái lắm đúng không?”
Cô ta nghiến răng, cũng không biết đứng trên phương diện nào để phát tiết hậm ấm ức mấy ngày này.
Mỗi khi cô ta tìm ra được lí do gì khiến mình chịu ủy khuất, cô ta vừa mừng vừa phẫn nộ, muốn trả thù.
Đồng Miểu trừng mắt nhìn gương mặt cuồng vọng của Hách Mộng Khê, lần đầu tiên trong đời xuất hiện ý nghĩ kích động.
Cô muốn chửi, sau đó đánh nhau Hách Mộng Khê một trận.
Cuối cùng cô cũng hiểu rõ cảm giác hưng phấn của những nam sinh đánh nhau kia là từ đâu, có đôi khi nói chuyện rất vô dụng.
Tiếng chuông tự học sớm đúng lúc vang lên, nhắc nhở học sinh trực nhật quay về tự học.
Ít nhiều nó đã kéo một phần lí trí Đồng Miểu quay về.
“Tư Trạm thích cậu hay không thì liên quan gì đến tôi.” Lần đầu tiên Đồng Miểu dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn người khác, mắt hạnh tinh xảo cong lên, mí mắt phía đuôi mắt chồng lên nhau, sau đó nói thêm: “Dù sao trừ gương mặt này ra, cậu cũng chẳng có thứ gì đáng để thích.”
“Con khốn này!” Hách Mộng Khê điên tiết chửi ầm lên.
Từ ngữ vừa khó nghe vừa chối tai như thế khiến Đồng Miểu không thể tiếp nhận được, cô bị chọc tức phát run, hận không thể ra tay đánh cô ta một trận.
Cũng không để cô đợi lâu, Hách Mộng Khê đã vồ lấy cổ áo cô. Móng tay cô ta nhọn, cào mạnh vào cổ cô.
Đồng Miểu đau nhói, lập tức dùng hết sức đập vào cổ tay Hách Mộng Khê.
Cả bố và mẹ đều là bác sĩ nên cô tương đối quen thuộc những bộ phận yếu ớt trên cơ thể người.
Hách Mộng Khê chỉ cảm thấy khớp xương tê rần sau đó là cơn đau nhức kéo dài. Nó khiến cô ấy đau đến mức buông cổ áo Đồng Miểu, bàn tay run lên bần bật.
Đồng Miểu che cổ, giơ tay lên, trong lòng bàn tay dính một ít máu nhạt.
Hách Mộng Khê cắn răng, miệng không ngừng chửi rủa, giơ tay run rẩy lên muốn tát Đồng Miểu.
Con gái đánh nhau, những cái tát là cách tất công không thể thiếu.
Ánh mắt Đồng Miểu tối lại, chút lí trí còn sót lại phút chốc cũng tan thành mây khói.
Beta: Cách Cách
Hoa ngọc lan trong sân trường nở rộ, không khí tràn ngập làn hương nhè nhẹ hòa cùng gió lạnh khiến người ta quên đi mệt mỏi trong thoáng chốc.
Đồng Miểu kéo chặt áo khoác lông, chầm chập chạy cùng Khương Dao vào lớp học.
Mặc dù ở cùng một chỗ với Tư Trạm nhưng cô không quen đến trường với Tư Trạm mỗi ngày, như vậy thật là kì lạ.
Huống chi lúc cô ra cửa, Tư Trạm cũng chỉ vừa mới thức dậy rửa mặt.
“Tại sao trời vẫn còn lạnh như vậy chứ.” Khương Dao dậm chân, thổi một hơi lên đầu ngón tay, khí ẩm lập tức bốc hơi càng mang đến nhiều cảm giác lạnh lẽo.
“Có lẽ do trời nhiều mây.” Đồng Miểu lấy từ trong túi áo một cái túi sưởi điện nhét vào lòng bàn tay của Khương Dao.
Sáng sớm nay cô đã sạc điện, có thể dùng được mấy tiếng đồng hồ.
Cảm giác ấm áp trong thoáng chốc làm dịu cơn lạnh buốt đến đỏ lên của Khương Dao. Cô ấy nhanh chóng ôm chặt lấy, thoải mái thở dài, nghiêng đầu sang hỏi: “Mèo con, cậu không thấy lạnh hả?”
Đồng Miểu cười lắc đầu: “Tớ mặc áo lông mà, ai bảo cậu chỉ mặc áo khoác đã ra ngoài.”
Tay của cô đã toát mồ hôi.
Khương Dao hít mũi, gần như lạnh đến mức bị cảm. Cô nàng bĩu môi lầm bầm: “Chẳng phải sợ nhìn mập à.”
Đồng Miểu bất đắc dĩ nói: “Cậu đâu thể ngày nào cũng tình cờ chạm mặt thầy Qúy ở bên ngoài. Thêm nữa cậu cũng không hề béo mà.”
Dáng người Khương Dao rất đẹp, có tố chất giống một nữ minh tinh. Nhưng tố chất càng tốt thì yêu cầu đối với bản thân cũng càng nghiêm khắc, nhất là khi đứng trước mặt người mình thích.
Khương Dao thở dài: “Aizzz, không phải ai cũng giống như cậu và Tư Trạm. Thầy Quý không để mắt đến tớ. Nếu tớ còn không ăn mặc thật đẹp, có thể thầy ấy sẽ xem tớ như ngọn cỏ ven đường thôi.”
Cô ấy bị phũ quen rồi, lúc đầu còn không thể hiểu và chấp nhận được độ khó nhưng bây giờ đã ngầm thừa nhận Quý Nhược Thừa là đối tượng cần dùng hết tâm sức để theo đuổi.
“Dao Dao… sau này cậu muốn học trường nào?” Đồng Miểu đột nhiên nhớ ra, trong cuộc thi lần trước, hình như thầy Quý đã từng đề cập tới viêc rời đi sau kì thi năm nay.
Cô đã quên nói với Khương Dao, cũng không nỡ nói cho cô ấy.
Khương Dao chống cằm buồn bực nói: “Aizz tớ cũng sầu lo đây. Cha muốn tớ đi học kinh tế ở một trường tốt nhưng mẹ lại muốn tớ học trường điện ảnh, nói nhà có tài nguyên sẽ khá thoải mái nhưng mà đều không ở thành phố Lan.”
Đồng Miểu hơi ngừng lại, đưa tay vuốt tóc Khương Dao: “Đến Học viện Điện ảnh Thủ Đô đi. Thầy Quý chắc chắn sẽ không thể cứ mãi là giáo viên dạy vật lí cấp 3 được. Thầy ấy vẫn phải trở về nghiên cứu.”
Khương Dao ngước mắt ngơ ngác nhìn Đồng Miểu, hiển nhiên là không hiểu vì sao không thể mãi làm giaó viên vật lí cấp 3. Làm giáo viên như vậy không phải rất tốt sao?
Hơn nữa công việc này cũng do Qúy Nhược Thừa tự lựa chọn. Nếu thầy ấy thích nghiên cứu thì lúc trước sẽ không thể tới Thịnh Hoa.
Đồng Miểu cũng không có cách nào giải thích cho cô ấy hiểu. Cô cũng không biết rõ nội tình nhưng dựa vào trực giác cô đoán Quý Nhược Thừa bị ép tới đây.
Hai người chậm rãi lên lầu ba, kiểm tra điểm vệ sinh từ trên xuống.
Một nữ sinh cấp 3 tết tóc hai bên nói: “Người chết kia nghe nói là Trần Khải Khiếu khối 12.”
Một người đeo kính cầm sổ ghi chép lại nói: “Vòng bạn bè của anh ta đang spam. Anh em của Trần Khải Khiếu còn viết một status dài để tưởng niệm. Trên QQ bây giờ muốn liệt rồi.”
Nữ sinh tóc đuôi ngựa thở dài: “Cậu biết Hách Mộng Khê không, mẹ của cậu ta làm cùng một đơn vị với mẹ của tớ. Hôm nay bà ấy xin nghỉ phép, nói là Hách Mộng Khê muốn chuyển trường.”
Nữ sinh đeo kính bĩu môi nói: “Không phải tớ có ý gì đâu nhưng Hách Mộng Khê đúng là đồ đểu. Nếu không phải cậu ta coi Trần Khải Khiếu như lốp xe dự phòng thì cậu ấy cũng không chết như vậy. Chẳng trách mấy người khối 12 kia đều muốn tìm cô ta tính sổ.”
Nữ sinh tóc đuôi ngựa có lẽ là quen biết Hách Mộng Khê, nghe bạn nói như vậy lộ vẻ không vui: “Còn lâu. Việc anh ta uống rượu say có liên quan gì tới Hách Mộng Khê chứ. Nếu cậu nói như vậy thì cũng phải trách Tư Trạm nữa.”
Nữ sinh đeo kính cau mày: “Liên quan gì tới Tư Trạm. Cậu ấy chưa hề đồng ý Hách Mộng Khê. Tư Trạm không phải người như vậy.”
Khi con gái một cãi nhau thường sẽ nói đến khi nào đối phương phục thì thôi.
Nữ sinh tóc đuôi ngựa châm chọc: “Bài đăng viết gì cậu cũng tin? Lúc trước Trần Khải Khiếu còn đánh nhau với Tư Trạm giành tình yêu đấy. Dù sao tớ cũng cảm thấy không có lửa thì sao có khói.”
……..
Đồng Miểu yên lặng nhìn bóng lưng hai người họ, nhíu mày.
Khương Dao kéo cô một cái buộc cô phải quay đầu lại, trấn an nói:
“Đi thôi, đừng nghe mấy chuyện linh tinh này. Chết ngoài trường thì sẽ không phải chuyện nghiêm trọng gì. Hàng năm còn có biết bao nhiêu người nhảy lầu đấy.”
Đồng Miểu nhẹ nhàng gật đầu, cùng Khương Dao bước vào lớp học, để cặp sách xuống ghế đi lấy dụng cụ dọn dẹp.
Lí trí cô cảnh cáo bản thân đây chỉ là một tai nạn, chuyện này vốn chỉ là ngoài ý muốn, nhưng không nhịn được suy nghĩ tưởng tượng.
Giống như trong lòng có khối u muộn phiền, đè nén không ngừng.
Chổi lau nhà hơi cũ, có những mảnh gỗ vụn nên Đồng Miểu không cẩn thận để vụn gỗ đâm vào tay.
Đau đớn khiến cô nhíu mày, nhanh chóng xòe ngón tay ra nhìn.
Đầu ngón tay rỉ chút máu đỏ tươi, tuy chỉ là vết thương nhỏ nhưng khiến tim cô đập mạnh.
Cô cất chổi nhau nhà về chỗ cũ muốn vào wc rửa sạch, cũng không nói với ai mà tự cầm khăn tay.
Nước lạnh buốt xối vào da lạnh đến mức Đồng Miểu run rẩy, các đầu ngón tay đã bị lạnh đến đỏ lên nhưng vết thương nhỏ đã không còn thấy nữa.
Cô dùng khăn giấy lau sạch, vứt rác muốn quay lại lớp.
Chưa được hai bước, trước mặt đã bị một người cao hơn cô ngăn cản.
Đồng Miểu ngẩng đầu, suýt chút nữa không nhận ra.
Hôm nay Hách Mộng Khê không còn tô son trét phấn, ngược lại còn có vẻ sa sút.
Tóc cô ta không chỉnh tề, khóe mắt trũng xuống, sưng lên, đáy mắt có tơ máu, mảnh mai như mạng nhện.
Bờ môi cũng trắng bệch, mím lại thành một đường thẳng, sắc mặt rất tệ.
“Mày là Đồng Miểu?” Giọng nói vừa thấp lại vừa lạnh, mang theo chút khinh miệt trào phúng, dựa vào yêu thế về chiều cao, khi cô ta cúi đầu vừa khéo là miệt thị.
Đồng Miểu bất giác siết chặt tay, đè lên vô tình làm rách vết thương, mang theo đau đớn mơ hồ.
Cô nhìn thẳng vào mắt Hách Mộng Khê, bình tĩnh gật nhẹ.
Nói sợ thì không phải, dù sao cũng ở trong trường học, lại chỉ có một nữ sinh là Hách Mộng Khê, cô ta cũng không thể làm được gì.
Nhưng từ nhỏ Đồng Miểu ngoan ngoãn đã quen ngay cả đánh nhau cũng không biết đánh như thế nào, khó tránh được cảm giác khẩn trương.
Hách Mộng Khê gầy gò, xương quai xanh lộ rõ, chân gầy guộc chỉ bằng cánh tay mọi người, toàn thân lộ ra cảm giác quả quyết tàn bạo.
Cô ta chuyển nhẹ hướng chân chặn đằng trước Đồng Miểu.
“Tư Trạm thích mày đúng không? Trên mạng bàn vụ hôn chân mày đúng không?”
Hách Mộng Khê hỏi thẳng, căn bản không có tâm trạng vòng vo.
Nhưng Đồng Miểu không đáp.
Nói không phải, chính bản thân cô cũng không lừa gạt được.
Nói phải thì lại không thể nói nên lời.
Nhưng Tư Trạm có thích cô hay không, chẳng liên quan gì đến cô ta cả.
Hách Mộng Khê là người nóng tính, không chịu được kiểu người không lạnh không nóng như Đồng Miểu, cau mày mất kiên nhẫn nói: “Mày câm à?”
Đồng Miểu cúi mặt, nghiêm túc nói: “Phiền tránh ra, tôi muốn về lớp.”
Cô lui một bước tạo ra khoảng trống, muốn vòng qua Hách Mộng Khê không dây dưa nữa.
Cũng không biết ai không đóng kín cửa sổ, gió lạnh theo khe hở tràn vào mang theo những tiếng rít quái dị.
Hách Mộng Khê dung dữ kéo khoác lông của Đồng Miểu về phía mình: “Tao cho mày đi chưa!”
Gió lạnh ùa vào thổi tung mái tóc cô ta, giống như một nữ quỷ bù xù.
Đồng Miểu ngước mắt kéo lại áo của mình từ trong tay cô ta, trên mặt hơi tức giận, hạ giọng nói: “Cậu muốn thế nào?”
Móng tay Hách Mộng Khê dài, vừa dùng lực kéo áo Đồng Miểu chỉ thiếu điều làm gãy móng. Hách Mộng Khê nén đau, gương mặt co quắp: “Lần trước ở lớp học cậu ta kéo tay mày đi, mày đứng một bên cười nhạo tao đúng không? Tư Trạm thích mày, đẩy tao ra, mày thoải mái lắm đúng không?”
Cô ta nghiến răng, cũng không biết đứng trên phương diện nào để phát tiết hậm ấm ức mấy ngày này.
Mỗi khi cô ta tìm ra được lí do gì khiến mình chịu ủy khuất, cô ta vừa mừng vừa phẫn nộ, muốn trả thù.
Đồng Miểu trừng mắt nhìn gương mặt cuồng vọng của Hách Mộng Khê, lần đầu tiên trong đời xuất hiện ý nghĩ kích động.
Cô muốn chửi, sau đó đánh nhau Hách Mộng Khê một trận.
Cuối cùng cô cũng hiểu rõ cảm giác hưng phấn của những nam sinh đánh nhau kia là từ đâu, có đôi khi nói chuyện rất vô dụng.
Tiếng chuông tự học sớm đúng lúc vang lên, nhắc nhở học sinh trực nhật quay về tự học.
Ít nhiều nó đã kéo một phần lí trí Đồng Miểu quay về.
“Tư Trạm thích cậu hay không thì liên quan gì đến tôi.” Lần đầu tiên Đồng Miểu dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn người khác, mắt hạnh tinh xảo cong lên, mí mắt phía đuôi mắt chồng lên nhau, sau đó nói thêm: “Dù sao trừ gương mặt này ra, cậu cũng chẳng có thứ gì đáng để thích.”
“Con khốn này!” Hách Mộng Khê điên tiết chửi ầm lên.
Từ ngữ vừa khó nghe vừa chối tai như thế khiến Đồng Miểu không thể tiếp nhận được, cô bị chọc tức phát run, hận không thể ra tay đánh cô ta một trận.
Cũng không để cô đợi lâu, Hách Mộng Khê đã vồ lấy cổ áo cô. Móng tay cô ta nhọn, cào mạnh vào cổ cô.
Đồng Miểu đau nhói, lập tức dùng hết sức đập vào cổ tay Hách Mộng Khê.
Cả bố và mẹ đều là bác sĩ nên cô tương đối quen thuộc những bộ phận yếu ớt trên cơ thể người.
Hách Mộng Khê chỉ cảm thấy khớp xương tê rần sau đó là cơn đau nhức kéo dài. Nó khiến cô ấy đau đến mức buông cổ áo Đồng Miểu, bàn tay run lên bần bật.
Đồng Miểu che cổ, giơ tay lên, trong lòng bàn tay dính một ít máu nhạt.
Hách Mộng Khê cắn răng, miệng không ngừng chửi rủa, giơ tay run rẩy lên muốn tát Đồng Miểu.
Con gái đánh nhau, những cái tát là cách tất công không thể thiếu.
Ánh mắt Đồng Miểu tối lại, chút lí trí còn sót lại phút chốc cũng tan thành mây khói.