Chương 64
Edit: Fun
Beta: Cách Cách
Ánh nắng ấm áp chiếu vào hành lang.
Đồng Miểu tựa vào tường, hơi nhướng mắt: “Có chuyện gì vậy?”
Trần Lộ Nam lưỡng lự hồi lâu, tựa như xấu hổ, cuối cũng vẫn đỏ mặt: Tôi phải giải thích với cậu, lần trước tôi thật sự không cố ý tông vào cậu, tôi thật sự không thể kiểm soát được.”
Đồng Miểu nhẹ gật đầu: “Tôi tin, cậu không cần nói nữa.”
Các vết thương của cô đã khỏi hẳn, chỉ còn dấu mờ mờ, nếu không nhìn kỹ thì khó nhận thấy.
Thực ra không đau lắm, lúc ấy chạy xong thấy khí quản hơi khó chịu thôi.
Cô cũng chỉ khoe khoang, dù sao lâu rồi không rèn luyện.
Trần Lộ Nam nghe cô nói thế thì nhẹ lòng hơn, ánh mắt lóe lên chớp chớp: “Quả thật tôi thừa nhận lúc trước tôi có nhằm vào cậu, bởi vì…”
Cô ấy không nói rõ ra, tâm sự của thiếu nữ nên không có đáp án sau đó, cũng không muốn nhắc lại.
“Bởi vì Tư Trạm.” Đồng Miểu thay cô ấy trả lời.
“Đúng…Con người tôi tương đối vô tư, bình thường bạn học đều coi tôi như một đứa con trai. Nên khi Tư Trạm giúp tôi khiêng bàn, tôi khó tránh khỏi có chút thiện cảm với cậu ấy. Nhưng nếu biết cậu ấy thích cậu, tôi cũng muốn tranh giành.” Trần Lộ Nam vẫn còn chút mất mát, miễn cưỡng cười.
Khi nhắc đến chuyện này, cô ấy đã thổ lộ hết lòng, dẫu cho có thật lòng buông bỏ đoạn thầm mến này hay không thì cũng sẽ không bày mấy trò không cần mặt mũi nữa.
Đồng Miểu nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác.
Dường như cả lớp đều biết Tư Trạm thích cô, cô thật sự chỉ muốn chôn chặt trong lòng.
Trần Lộ Nam nhún vai.
“Thực ra tôi muốn hỏi, cậu có thể tham gia trận đấu bóng chuyền không?”
Nói đi nói lại, cuối cùng cũng trở về chủ đề chính.
Đồng Miểu sững sờ: “Đấu bóng chuyền?”
Trần Lộ Nam thở dài bất đắc dĩ nói: “Cậu biết đấy, sắp năm cuối cấp rồi, ai cũng lo học nên chả ai muốn tham gia cả. Nhưng mỗi lớp phải lập một đội. Chúng ta…còn thiếu một người.”
Đồng Miểu chỉ mình, kinh ngạc nói: “Cậu muốn tuyển tôi á?”
Trần Lộ Nam cắn răng, trong lòng cũng băn khoăn: “Tôi nói thật, đây là lớp A, mấy đứa cuồng học đâu có quan tâm gì đến tinh thần tập thể, không ai để ý đến tôi. Mà tôi nghĩ cậu cũng không có áp lực học tập lớn như thế…Với lại trận đấu này chỉ cần tham gia cho có, lớp mình đánh bóng chuyền cũng không có bao nhiêu người, bây giờ chỉ tuyển người vào cho đủ số, được không?”
Đồng Miểu suy nghĩ rồi gật đầu: “Được.”
Trần Lộ Nam còn đang nghĩ tới một vạn lý do từ chối thì không ngờ Đồng Miểu lại đồng ý nhanh thế.
Cô ấy hưng phấn nắm tay Đồng Miểu kinh ngạc lắc: “Thật à? Cậu đồng ý thật à?”
Đồng Miểu cười nhẹ: “Vâng vâng vâng, tôi đồng ý, cái này chưa thấy có thông báo gì, cụ thể khi nào thi?”
Trần Lộ Nam vui vẻ nói: “Thứ 6 này, đến lúc đó thầy chủ nhiệm sẽ thông báo cho cả lớp đi xem.” Cô ấy dừng lại rồi khẽ nói: “Đồng Miểu cậu thật tốt bụng.”
“Không có gì, cậu cũng vì lớp chúng ta mà.”
Cứ quyết định như thế, Đồng Miểu thấy nó không có gì to tát.
Ánh nắng quá rực rỡ, lúc này còn đổ một trận mưa nắng, từng chiếc lá đọng nước phản chiếu ánh sáng bị một trận gió thổi rơi rào rạt.
Sáng thứ sau, chủ nhiệm lớp giảng xong bài mới mạn bất kinh tâm* nói: “Chiều nay trường ta có trận đấu bóng chuyền, không ai được ở lại lớp học, đi ra cổ động hết cho tôi.”
*Mạn bất kinh tâm: ý chỉ tiện thể làm một việc gì đó không có kế hoạch trước, không có tâm cũng không có lòng, qua loa hời hợt.
Cả lớp ngẩng đầu, mê mang nhìn thời khóa biểu.
Trên bảng viết rõ buổi chiều có hai tiết, thể dục, âm nhạc, đều là mẹ nó thời gian tốt để tự học.
Tiếng than thở dậy trời đất.
“Cô ơi, em bị dị ứng tia cực tím…” Từ Mậu Điền giơ tay.
Chủ nhiệm lớp nhìn rồi ném cái giẻ lau nên mặt cậu ta: “Bịt kín rồi đi.”
Cả lớp im lặng.
Với thái độ kiên quyết này, tóm lại đừng hòng đứa nào chạy.
Trận đấu vào buổi chiều, lớp A của họ sẽ đấu với lớp khoa văn.
Giữa trưa Trần Lộ Nam cố ý đến dặn dò Đồng Miểu, bảo cô nghỉ ngơi cho tốt, ăn cho ngon.
Khương Dao ngáp một cái: “Mèo con, cậu đăng ký cái này chi vậy, mình không hiểu nổi luôn á.”
“Trần Lộ Nam nói thiếu người nên mình mới tham gia.” Đồng Miểu thật thà nói.
Khương Dao phồng miệng tức giận lên lớp: “Sao cậu dễ dụ dữ vậy, mấy cái tào lao này ai mà chịu đi, cậu không thấy tụi kia cũng bị bắt đi hết à.”
Đồng Miểu vừa muốn nói gì thì đột nhiên bị nắm cổ áo lôi dậy..
Tư Trạm như xách mèo con, xách cô ra ngoài.
“Này này, buông tớ ra!”
Đồng Miểu hất tay hắn ra chỉnh lại quần áo mình, cổ áo đằng sau toàn là nếp nhăn.
“Cậu bị chạm mạch à? Rảnh quá đi tham gia mấy cái trò này làm gì?” Sắc mặt Tư Trạm không tốt.
Bóng chuyền thuộc hàng cứng, cứ đánh tới trưa như thế cổ tay không ứ máu mới là lạ, huống chi da của Đồng Miểu lại mềm.
“Chẳng phải thiếu người à, tớ bổ sung thôi mà.” Đồng Miểu nhỏ giọng lầm bầm, còn trách cứ Tư Trạm không có tinh thần tập thể.
Xì.
Tư Trạm nhíu mày nhìn chằm chằm cô với vẻ mặt không hài lòng: “Chờ cậu lên sân mà đánh linh tinh thì cả lớp sẽ trách cậu đấy. Đừng thấy bây giờ không có ai trên đó, hai lớp đồng hạng thì chính là đối thủ, ai cũng muốn lớp mình thắng, cậu đuổi kịp không?”
Đồng Miểu chớp mắt, không chút nào có vẻ tỉnh ngộ: “Vậy tớ phải đánh cho tốt chứ sao.”
Tư Trạm “Hừ” một tiếng, khuôn mặt lạnh như băng.
Nói nhẹ ghê nhỉ.
Đến lúc đó thể nào cũng bị bóng đập chạy khắp nơi.
Hôm nay trời vừa đẹp, khoảng hai giờ cởi áo vận động mà vẫn không thấy nóng.
Cả khối 11 đều đã nhận được thông báo, các lớp thi đấu chén lấn đầy sân, còn có người mua Tị Phong Đường* vừa uống vừa xem.
*Tị Phong Đường: thương hiệu thức uống và đồ ăn vặt phổ biến bên Trung.
Các trọng tài được phân công đứng ở mỗi lớp, sắp xếp vị trí và treo bảng điểm cạnh sân thi đấu của từng lớp.
Đồng Miểu mặc áo khoác tổ thể dục phát cho, đi theo Trần Lộ Nam vào trong sân.
Có lẽ Trần Lộ Nam cảm thấy kéo cô vào sân là không tốt nên cố ý mua cho cô một đôi bao tay.
Nếu chưa từng luyện tập thì quả bóng cứng nện xuống tay chả khác gì búa nện cả.
“Cậu không cần đón bóng, lui về sau là được.” Trần Lộ Nam nói.
Đồng Miểu nhìn quanh, rõ ràng không yên lòng với những thành viên khác nên quay đầu lại nói với Trần Lộ Nam: “Không sao mà, tôi giúp cậu.”
Nói xong, cô vén mái tóc xoăn bồng bềnh của mình lên dùng dây buộc lại.
Trần Lộ Nam liếc mắt thấy cổ cô có vết xước đỏ vô cùng nổi bật trên làn da trắng nõn.
Có nghe được chuyện Hách Mộng Khê kiếm chuyện với Đồng Miểu, đây cũng là nguyên nhân lúc trước cô ấy không muốn đối đầu với Hách Mộng Khê.
Cô ấy không khỏi nảy sinh sự thương tiếc với Đồng Miểu.
Cô nhanh chóng ngìn sang chỗ khác, nghĩ đến lúc đó nhất định phải kéo Đồng Miểu chặn lại để không bị bóng đập trúng.
Trận đấu đúng như Tư Trạm nói, đừng thấy cả lớp không muốn đi, nhưng khi thật sự đứng ở sân trường thì lại cổ vũ to hơn người khác.
Ngay cả Chu Nhã Như là người mê học cũng bung lụa hết cỡ, hết đến khàn giọng.
Từ Mậu Điền vốn ôm sách văn ra, bây giờ cũng đã ngước mắt lên nhìn như sợ rằng lớp mình sẽ thua.
Tuy Trần Lộ Nam kéo đội có ba bốn người chơi, nhưng khó ngăn được hai bên đều có trình độ tàng tàng, còn đánh ngang tay với nhau.
Đánh mãi thì Trần Lộ Nam mới nhận thấy gần như Đồng Miểu không cần bảo vệ, thậm chí có lúc cảm thấy không cứu được bóng nữa thì đều được Đồng Miểu gắng gỡ lại.
Cô ấy rất ngạc nhiên, thật ra nói là chỉ lên cho có, nhưng thi là thi, ai mà chả muốn thắng chứ.
Tựa như Trần Lộ Nam được kê cho một liều thuốc trợ tim, đánh càng hăng hơn.
Cả lớp cổ vũ cùng càng lúc càng hăng hái.
Tư Trạm dựa tường nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ bé trên sân cười khẽ.
Được lắm, còn học được thói trêu hắn.
Đúng lúc này, một người cao bên lớp Văn đột nhiên đập bóng, quả bóng xoay tròn lao tới tấm lưới đối diện.
Trần Lộ Nam dồn hết sức phóng về sau, vì cô biết hai đứa giữ vị trí đó còn không dám đụng đến bóng.
Đồng Miểu nhìn chằm chằm quả bóng chuyền đang quay nhanh, con ngươi đột nhiên rụt lại, quát Trần Lộ Nam: “Đừng đón!”
Trần Lộ Nam muốn phi xuống đất cứu bóng, nghe tiếng quát của Đồng Miểu thì giật mình, động tác dừng lại bỏ lỡ cơ hội.
Quả bóng không chút lưu tình nào nện xuống đất, vừa khéo đập vào vạch bên ngoài.
Trần Lộ Nam: “...”
Lớp A cứ thế ghi được 1 điểm, cũng dựa vào ưu thế này đã dành được chiến thắng.
Đội cổ vũ cả lớp hoan hô một trận, tương phản rõ rệt với sự u ám đội bên kia.
Trận đấu kết thúc, đội viên Cát Thần Thần lau mồ hôi áp tới hỏi: “Sao cậu biết bóng vượt biên thế, mẹ ơi hay ghê vậy?”
Đồng Miểu uống một hớp trà sữa nóng Khương Dao mua, kiên nhẫn giải thích: “Phân tích đường Parabol ước chừng bóng rơi vào chỗ nào, sau đó tăng thêm chút lực cản là đoán được khoảng đó.”
Cát Thần Thần: “…” Mặc dù không hiểu, nhưng cảm thấy kính nể.
Trận đấu này xong ngày mai sẽ có kết quả, mọi người dần giải tán về lớp, vẫn còn dư âm cảm giác phấn khích.
Tư Trạm kéo Đồng Miểu đang ở cạnh Khương Dao, cười như không cười nhìn cô chằm chằm: “Giỏi lắm, thế mà giấu nghề bấy lâu nay.”
Đồng Miểu dời mắt nghiêm túc nói: “Hồi cấp 2 tớ từng chơi trong đội bóng chuyền của trường một năm.”
Cô cố nhịn cười nhưng khóe miệng vẫn nhếch lên.
Beta: Cách Cách
Ánh nắng ấm áp chiếu vào hành lang.
Đồng Miểu tựa vào tường, hơi nhướng mắt: “Có chuyện gì vậy?”
Trần Lộ Nam lưỡng lự hồi lâu, tựa như xấu hổ, cuối cũng vẫn đỏ mặt: Tôi phải giải thích với cậu, lần trước tôi thật sự không cố ý tông vào cậu, tôi thật sự không thể kiểm soát được.”
Đồng Miểu nhẹ gật đầu: “Tôi tin, cậu không cần nói nữa.”
Các vết thương của cô đã khỏi hẳn, chỉ còn dấu mờ mờ, nếu không nhìn kỹ thì khó nhận thấy.
Thực ra không đau lắm, lúc ấy chạy xong thấy khí quản hơi khó chịu thôi.
Cô cũng chỉ khoe khoang, dù sao lâu rồi không rèn luyện.
Trần Lộ Nam nghe cô nói thế thì nhẹ lòng hơn, ánh mắt lóe lên chớp chớp: “Quả thật tôi thừa nhận lúc trước tôi có nhằm vào cậu, bởi vì…”
Cô ấy không nói rõ ra, tâm sự của thiếu nữ nên không có đáp án sau đó, cũng không muốn nhắc lại.
“Bởi vì Tư Trạm.” Đồng Miểu thay cô ấy trả lời.
“Đúng…Con người tôi tương đối vô tư, bình thường bạn học đều coi tôi như một đứa con trai. Nên khi Tư Trạm giúp tôi khiêng bàn, tôi khó tránh khỏi có chút thiện cảm với cậu ấy. Nhưng nếu biết cậu ấy thích cậu, tôi cũng muốn tranh giành.” Trần Lộ Nam vẫn còn chút mất mát, miễn cưỡng cười.
Khi nhắc đến chuyện này, cô ấy đã thổ lộ hết lòng, dẫu cho có thật lòng buông bỏ đoạn thầm mến này hay không thì cũng sẽ không bày mấy trò không cần mặt mũi nữa.
Đồng Miểu nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác.
Dường như cả lớp đều biết Tư Trạm thích cô, cô thật sự chỉ muốn chôn chặt trong lòng.
Trần Lộ Nam nhún vai.
“Thực ra tôi muốn hỏi, cậu có thể tham gia trận đấu bóng chuyền không?”
Nói đi nói lại, cuối cùng cũng trở về chủ đề chính.
Đồng Miểu sững sờ: “Đấu bóng chuyền?”
Trần Lộ Nam thở dài bất đắc dĩ nói: “Cậu biết đấy, sắp năm cuối cấp rồi, ai cũng lo học nên chả ai muốn tham gia cả. Nhưng mỗi lớp phải lập một đội. Chúng ta…còn thiếu một người.”
Đồng Miểu chỉ mình, kinh ngạc nói: “Cậu muốn tuyển tôi á?”
Trần Lộ Nam cắn răng, trong lòng cũng băn khoăn: “Tôi nói thật, đây là lớp A, mấy đứa cuồng học đâu có quan tâm gì đến tinh thần tập thể, không ai để ý đến tôi. Mà tôi nghĩ cậu cũng không có áp lực học tập lớn như thế…Với lại trận đấu này chỉ cần tham gia cho có, lớp mình đánh bóng chuyền cũng không có bao nhiêu người, bây giờ chỉ tuyển người vào cho đủ số, được không?”
Đồng Miểu suy nghĩ rồi gật đầu: “Được.”
Trần Lộ Nam còn đang nghĩ tới một vạn lý do từ chối thì không ngờ Đồng Miểu lại đồng ý nhanh thế.
Cô ấy hưng phấn nắm tay Đồng Miểu kinh ngạc lắc: “Thật à? Cậu đồng ý thật à?”
Đồng Miểu cười nhẹ: “Vâng vâng vâng, tôi đồng ý, cái này chưa thấy có thông báo gì, cụ thể khi nào thi?”
Trần Lộ Nam vui vẻ nói: “Thứ 6 này, đến lúc đó thầy chủ nhiệm sẽ thông báo cho cả lớp đi xem.” Cô ấy dừng lại rồi khẽ nói: “Đồng Miểu cậu thật tốt bụng.”
“Không có gì, cậu cũng vì lớp chúng ta mà.”
Cứ quyết định như thế, Đồng Miểu thấy nó không có gì to tát.
Ánh nắng quá rực rỡ, lúc này còn đổ một trận mưa nắng, từng chiếc lá đọng nước phản chiếu ánh sáng bị một trận gió thổi rơi rào rạt.
Sáng thứ sau, chủ nhiệm lớp giảng xong bài mới mạn bất kinh tâm* nói: “Chiều nay trường ta có trận đấu bóng chuyền, không ai được ở lại lớp học, đi ra cổ động hết cho tôi.”
*Mạn bất kinh tâm: ý chỉ tiện thể làm một việc gì đó không có kế hoạch trước, không có tâm cũng không có lòng, qua loa hời hợt.
Cả lớp ngẩng đầu, mê mang nhìn thời khóa biểu.
Trên bảng viết rõ buổi chiều có hai tiết, thể dục, âm nhạc, đều là mẹ nó thời gian tốt để tự học.
Tiếng than thở dậy trời đất.
“Cô ơi, em bị dị ứng tia cực tím…” Từ Mậu Điền giơ tay.
Chủ nhiệm lớp nhìn rồi ném cái giẻ lau nên mặt cậu ta: “Bịt kín rồi đi.”
Cả lớp im lặng.
Với thái độ kiên quyết này, tóm lại đừng hòng đứa nào chạy.
Trận đấu vào buổi chiều, lớp A của họ sẽ đấu với lớp khoa văn.
Giữa trưa Trần Lộ Nam cố ý đến dặn dò Đồng Miểu, bảo cô nghỉ ngơi cho tốt, ăn cho ngon.
Khương Dao ngáp một cái: “Mèo con, cậu đăng ký cái này chi vậy, mình không hiểu nổi luôn á.”
“Trần Lộ Nam nói thiếu người nên mình mới tham gia.” Đồng Miểu thật thà nói.
Khương Dao phồng miệng tức giận lên lớp: “Sao cậu dễ dụ dữ vậy, mấy cái tào lao này ai mà chịu đi, cậu không thấy tụi kia cũng bị bắt đi hết à.”
Đồng Miểu vừa muốn nói gì thì đột nhiên bị nắm cổ áo lôi dậy..
Tư Trạm như xách mèo con, xách cô ra ngoài.
“Này này, buông tớ ra!”
Đồng Miểu hất tay hắn ra chỉnh lại quần áo mình, cổ áo đằng sau toàn là nếp nhăn.
“Cậu bị chạm mạch à? Rảnh quá đi tham gia mấy cái trò này làm gì?” Sắc mặt Tư Trạm không tốt.
Bóng chuyền thuộc hàng cứng, cứ đánh tới trưa như thế cổ tay không ứ máu mới là lạ, huống chi da của Đồng Miểu lại mềm.
“Chẳng phải thiếu người à, tớ bổ sung thôi mà.” Đồng Miểu nhỏ giọng lầm bầm, còn trách cứ Tư Trạm không có tinh thần tập thể.
Xì.
Tư Trạm nhíu mày nhìn chằm chằm cô với vẻ mặt không hài lòng: “Chờ cậu lên sân mà đánh linh tinh thì cả lớp sẽ trách cậu đấy. Đừng thấy bây giờ không có ai trên đó, hai lớp đồng hạng thì chính là đối thủ, ai cũng muốn lớp mình thắng, cậu đuổi kịp không?”
Đồng Miểu chớp mắt, không chút nào có vẻ tỉnh ngộ: “Vậy tớ phải đánh cho tốt chứ sao.”
Tư Trạm “Hừ” một tiếng, khuôn mặt lạnh như băng.
Nói nhẹ ghê nhỉ.
Đến lúc đó thể nào cũng bị bóng đập chạy khắp nơi.
Hôm nay trời vừa đẹp, khoảng hai giờ cởi áo vận động mà vẫn không thấy nóng.
Cả khối 11 đều đã nhận được thông báo, các lớp thi đấu chén lấn đầy sân, còn có người mua Tị Phong Đường* vừa uống vừa xem.
*Tị Phong Đường: thương hiệu thức uống và đồ ăn vặt phổ biến bên Trung.
Các trọng tài được phân công đứng ở mỗi lớp, sắp xếp vị trí và treo bảng điểm cạnh sân thi đấu của từng lớp.
Đồng Miểu mặc áo khoác tổ thể dục phát cho, đi theo Trần Lộ Nam vào trong sân.
Có lẽ Trần Lộ Nam cảm thấy kéo cô vào sân là không tốt nên cố ý mua cho cô một đôi bao tay.
Nếu chưa từng luyện tập thì quả bóng cứng nện xuống tay chả khác gì búa nện cả.
“Cậu không cần đón bóng, lui về sau là được.” Trần Lộ Nam nói.
Đồng Miểu nhìn quanh, rõ ràng không yên lòng với những thành viên khác nên quay đầu lại nói với Trần Lộ Nam: “Không sao mà, tôi giúp cậu.”
Nói xong, cô vén mái tóc xoăn bồng bềnh của mình lên dùng dây buộc lại.
Trần Lộ Nam liếc mắt thấy cổ cô có vết xước đỏ vô cùng nổi bật trên làn da trắng nõn.
Có nghe được chuyện Hách Mộng Khê kiếm chuyện với Đồng Miểu, đây cũng là nguyên nhân lúc trước cô ấy không muốn đối đầu với Hách Mộng Khê.
Cô ấy không khỏi nảy sinh sự thương tiếc với Đồng Miểu.
Cô nhanh chóng ngìn sang chỗ khác, nghĩ đến lúc đó nhất định phải kéo Đồng Miểu chặn lại để không bị bóng đập trúng.
Trận đấu đúng như Tư Trạm nói, đừng thấy cả lớp không muốn đi, nhưng khi thật sự đứng ở sân trường thì lại cổ vũ to hơn người khác.
Ngay cả Chu Nhã Như là người mê học cũng bung lụa hết cỡ, hết đến khàn giọng.
Từ Mậu Điền vốn ôm sách văn ra, bây giờ cũng đã ngước mắt lên nhìn như sợ rằng lớp mình sẽ thua.
Tuy Trần Lộ Nam kéo đội có ba bốn người chơi, nhưng khó ngăn được hai bên đều có trình độ tàng tàng, còn đánh ngang tay với nhau.
Đánh mãi thì Trần Lộ Nam mới nhận thấy gần như Đồng Miểu không cần bảo vệ, thậm chí có lúc cảm thấy không cứu được bóng nữa thì đều được Đồng Miểu gắng gỡ lại.
Cô ấy rất ngạc nhiên, thật ra nói là chỉ lên cho có, nhưng thi là thi, ai mà chả muốn thắng chứ.
Tựa như Trần Lộ Nam được kê cho một liều thuốc trợ tim, đánh càng hăng hơn.
Cả lớp cổ vũ cùng càng lúc càng hăng hái.
Tư Trạm dựa tường nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ bé trên sân cười khẽ.
Được lắm, còn học được thói trêu hắn.
Đúng lúc này, một người cao bên lớp Văn đột nhiên đập bóng, quả bóng xoay tròn lao tới tấm lưới đối diện.
Trần Lộ Nam dồn hết sức phóng về sau, vì cô biết hai đứa giữ vị trí đó còn không dám đụng đến bóng.
Đồng Miểu nhìn chằm chằm quả bóng chuyền đang quay nhanh, con ngươi đột nhiên rụt lại, quát Trần Lộ Nam: “Đừng đón!”
Trần Lộ Nam muốn phi xuống đất cứu bóng, nghe tiếng quát của Đồng Miểu thì giật mình, động tác dừng lại bỏ lỡ cơ hội.
Quả bóng không chút lưu tình nào nện xuống đất, vừa khéo đập vào vạch bên ngoài.
Trần Lộ Nam: “...”
Lớp A cứ thế ghi được 1 điểm, cũng dựa vào ưu thế này đã dành được chiến thắng.
Đội cổ vũ cả lớp hoan hô một trận, tương phản rõ rệt với sự u ám đội bên kia.
Trận đấu kết thúc, đội viên Cát Thần Thần lau mồ hôi áp tới hỏi: “Sao cậu biết bóng vượt biên thế, mẹ ơi hay ghê vậy?”
Đồng Miểu uống một hớp trà sữa nóng Khương Dao mua, kiên nhẫn giải thích: “Phân tích đường Parabol ước chừng bóng rơi vào chỗ nào, sau đó tăng thêm chút lực cản là đoán được khoảng đó.”
Cát Thần Thần: “…” Mặc dù không hiểu, nhưng cảm thấy kính nể.
Trận đấu này xong ngày mai sẽ có kết quả, mọi người dần giải tán về lớp, vẫn còn dư âm cảm giác phấn khích.
Tư Trạm kéo Đồng Miểu đang ở cạnh Khương Dao, cười như không cười nhìn cô chằm chằm: “Giỏi lắm, thế mà giấu nghề bấy lâu nay.”
Đồng Miểu dời mắt nghiêm túc nói: “Hồi cấp 2 tớ từng chơi trong đội bóng chuyền của trường một năm.”
Cô cố nhịn cười nhưng khóe miệng vẫn nhếch lên.