Chương : 31
Không quan tâm đang xem sách trời, đầu vẫn còn bối rối, nói tóm lạimọi người đều bị tư thế này của Phó Sủng hấp dẫn.
Tất cả mọi người đều yên lặng nhìn số liệu trên màn hình, chợt lóe chợt tắt, nhảy lên nhảy xuống giống như cổ phiếu, cả không khí tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng Phó Sủng gõ bàn phím lạch cạch vang dội, ngoài ra không nghe được bất kỳ âm thanh gì.
Phó Sủng nhìn chằm chằm màn hình không chớp, người bên cạnh không hiểu trình tự phía trên, nhưng cô làm thì đương nhiên hiểu được, một tay đẩy tay cầm trên cái hộp, màn hình lập tức thay đổi, ngay sau đó tiến vào mặt khác.
Lần này xem ra lại có nhiều số liệu màu sắc khác nhau, người bên cạnh thật sự hoa mắt, hoàn toàn rơi vào trạng thái sương mù, chuyên gia mật mã này thật sự không thể coi thường, nhất định có chút tài mọn.
Phó Sủng ngồi có vẻ bình tĩnh, không để ý tới người khác quăng tới ánh mắt tán thưởng, mà khi giao diện lần nữa chuyển đổi, lúc này khóe miệng Phó Sủng mới nhếch lên cười.
Cô không ngờ đám người kia còn rất hung ác, thiết kế mật mã này, nhìn cũng biết đặc biệt mất tâm tư, nếu không cô cũng không cần tốn thời gian dài như vậy.
Chỉ có điều, cho dù độ khó cao hơn một cấp ngược lại cũng không phải vấn đề lớn lao gì với cô, một tay Phó Sủng tiếp tục bay múa trên bàn phím, lúc quay đầu nhìn thấy màn hình laptop của người nào đó đã vào giao diện khác.
Phó Sủng nhếchmiệng lên cười, nụ cười sâu hơn, điều chỉnh giao diện, cả màn hình xuất hiện toàn tiếng Anh, từng tờ từng trang, đừng nói nhìn tiếng Anh không hiểu rồi, cứ rậm rạp chằng chịt cả đống như vậy, bạn nhìn cũng nhức đầu.
Không thấy Phó Sủng lộ vẻ khó xử, gõ bàn phím bắt đầu chỉnh sửa trình tự, nói với nhân viên cảnh sát bên cạnh: “Đưa cho tôi một cái usb.”
Có nhiều thứ vốn chính là cơ mật, cho dù cô phá vỡ, cũng không thể tùy tiện mở ra nhìn, đây là quy củ die.nda`nlequ'ydon của phá mật mã, Từ Sính nghe lời Phó Sủng nói, lập tức lấy usb trong túi ra đưa cho Phó Sủng.
Một tay Phó Sủng tiếp tục chỉnh sửa trình tự, một tay nhận lấy usb, cắm vào cổng, thuận tay copy phần phục chế xuống, đưa chút tài liệu đã phục chế vào trong usb.
Ngược lại tiếp tục chỉnh sửa trình tự, cô không thể phá hỏng trình tự vốn có, chỉ lấy một chút tài liệu, phải lấy được nhiều tin tức hơn, vẫn dựa vào trình tự tài liệu này.
Nhưng vì ngăn cản đối phương lấy được nhiều hơn, Phó Sủng nhân tiện bóp méo chút mật mã, đây cũng là chỗ thông minh của cô nhóc này, ngọc thạch câu phần *, đều có tổn thất cho mọi người, không bằng cho họ một vấn đề khó khăn, cũng cho cục cảnh sát thêm nhiều thời gian chuẩn bị.
(*) ngọc thạch câu phần: Ngọc nát đá tan, tốt hay xấu rồi cũng bị tiêu hủy.
Phó Sủng chỉnh sửa xong trình tự, cho đến khi giao diện xuất hiện xác nhận khóa, Phó Sủng di chuột, nhấp nhẹ, giao diện lập tức khóa lại.
Phó Sủng rút chip ra, trên mặt lộ ra nụ cười chiến thắng: “Làm xong! Thuận tiện sửa lại chút bí mật của bọn họ, muốn lấy được tài liệu, sợ rằng phải tốn chút công phu.”
Một câu nói khiến Kiều Chí Vĩ và Từ Sính cùng một đám nhân viên cảnh sát lau mắt mà nhìn Phó Sủng, Từ Sính giơ đồng hồ đeo tay lên nhìn, thời gian vẫn luôn yên tĩnh, anh cho rằng đã qua thật lâu, không ngờ chỉ dùng hai mươi phút.
Tốc độ này là quá nhanh, phải cần bao nhiêu chuyên gia? Hơn nữa trong thời gian ngắn như vậy còn chỉnh sửa trình tự, sửa mật mã của người khác, thì ra cô nhóc này quả nhiên có bản lĩnh, không trách Đường Dật có lòng tin tràn đầy, chân nhân bất lộ tướng (1).
Khi mọi người đang kinh ngạc, Phó Sủng đã cầm giấy bút bên cạnh bàn làm việc, viết mật mã mình chỉnh sửa và trình tự xuống, thuận tay gấp gọn.
“Này, usb cho anh, còn có con chip, tôi đã viết mật mã mới, cho các anh tranh thủ thời gian, nếu bọn họ muốn phá mật mã lấy tài liệu tối thiểu phải ba ngày.” Phó Sủng đưa tay rút usb ra, đưa cho Từ Sính.
“Cám ơn em, cô nhóc, đại diện cả đại đội trịnh trọng cám ơn em!” Từ Sính đưa tay nhận lấy tờ giấy, con chip và usb trong tay Phó Sủng.
Phó Sủng nói đối phương cần ba ngày để phá, anh có thể khẳng định đối phương thật sự cần ba ngày, bởi vì Phó Sủng không nắm chắc, chính xác sẽ không mạnh miệng, cũng không đáng nói mạnh miệng.
Đối với cômà nói, được là được, không được tuyệt đối không tán dóc, chỗ tốt của cô gái này chính là cô không tự đề cao mình, cũng không thíchnịnh nọt người khác.
Phó Sủng liếc nhìn Từ Sính, cũng không nói gì tiếp, cô thiết lập mật mã không giống người bên cạnh, không có quy luật hướng đi, mà kết hợp con số và ký tự của riêng mình lập trình nên.
Hoàn toàn là hỗn hợp, không có quy luật để tìm ra, cho nên đó cũng là một chiến thuật đặc biệt.
Bọn họ đã từng kiểm tra năng lực, thiết lập mật mã của mình cho đối phương tới phá giải, cô đã vượt qua từng bố trí, ngược lại để cho bạn học thi lại, nhưng ngay cả như vậy, cũng không còn ai nhớ Phó Sủng có bản lĩnh này.
Cô cũng hoàn toàn không hy vọng người khác nhớ, Kiều Chí Vĩ ngước mắt nhìn Phó Sủng, cũng tán thưởng không chút khách khí: “Quả thật là một nhân tài? Sao trước kia không nghe nói tới.”
Phải biết rằng là chuyên gia mật mã có bản lĩnh này, ở quân khu nào đều nổi tiếng, nếu bạn muốn mượn còn phải xếp hàng, nếu không không tới lượt, bởi vì quá thiếu.
Nhưng anh lại không nghĩ tới, mới đầu khi Đường Dật cố ý muốn Phó Sủng tới đây anh còn chưa tin tưởng lắm, lúc này xem ra bọn họ thật sự nhặt được bảo bối, diễn tập lần này có tốc độ phá mật mã ddiendanleequydon của Phó Sủng, sợ rằng danh tiếng của đại độ Tuyết Lang lại vang dội.
“Khó có được ngài khen tôi, vừa rồi đội trưởng Từ còn xem thường tôi đấy.” Phó Sủng ngược lại tỏ vẻ không quan trọng, nói không quan tâm hơn thua chính là cô, được nâng lên đã quen, mà bị mắng cũng quen.
Cô bây giờ, cho dù ai nói gì cũng chỉ như gió thổi từ tai nọ sang tai kia, đều là hời hợt, không quan trọng với Phó Sủng cô.
Nói xong Phó Sủng bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
“Với đức hạnh này của cậu ta, ai cũng xem thường, chắc cậu ta có thể.” Kiều Chí vĩ khinh bỉ liếc mắt nhìn Từ Sính, thằng nhóc này luôn cảm thấy người khác không có bản lĩnh, còn coi thường chuyên gia mật mã của anh, tìm đường chết rồi, lần sau không giúp cậu ta một tay.
Kiều Chí Vĩ hiếm có nhất chính là nhân tài, hễ đi đâu, nhìn thấy thứ hay sinh sự này, lại là binh lính côn đồ, có thể tìm cách sẽ tìm cách đưa bọn họ tới đây, đại đội Tuyết Lang có mấy doanh trưởng đều do Kiều Chí Vĩ nghĩ cách đưa tới, binh lính càn quấy chân chính chính là anh.
Trước đây không lâu, Thẩm Nhược Hằng rời đi, vì chuyện này mà Kiều Chí Vĩ tức giận không ít, mà Đường Dật cũng do anh nghĩ cách điều tới đây, vốn tưởng rằng Đường Dật không thể nào đồng ý, không nghĩ tới thằng nhóc này còn rất hiểu chuyện, chủ động đồng ý tới đây, cũng để cho anh tiết kiệm tâm tư không ít.
Vào lúc này, Từ Sính ở bên cạnh cũng không còn ngang ngược như vừa rồi, nhìn Phó Sủng, hơi xấu hổ cười nói: “Em gái, mắt anh vụng về, không có cặp mắt tinh tưởng nhận biết anh tài, mong em tha thứ.”
(1) Chân nhân bất lộ tướng 真人不露相, có nghĩa gốc là người đắc đạo không để hình tướng của mình xuất hiện trước mọi người, sau này dùng với nghĩa không lộ mặt hay để lộ thân phận của mình trước người khác.
Câu này có nguồn gốc như sau:
Thời Xuân thu Chiến Quốc, có một chàng công tử nhà giàu có tên là Ôn Như Xuân, ngay từ nhỏ đã rất thích chơi đàn, khi lớn cũng tỏ ra là người có ngón nghề.
Một hôm anh ta Sơn Tây du ngoạn, đến trước một ngôi chùa, anh nhìn thấy một đạo sỹ đang nhắm mắt ngồi thiền, bên cạnh đạo sỹ có một cái túi, miệng túi hé mở lộ ra một góc của cây đàn cổ. Ôn Như Xuân rất lấy làm lạ tự hỏi : Lão đạo sỹ này cũng biết chơi đàn ư? và lại gần hỏi trịnh thượng: Xin hỏi đạo trưởng biết chơi đàn chứ?. Đạo sỹ hé mắt trả lời rất khiêm nhường: cũng võ vẽ đôi chút, tôi đang muốn bái sư đây. Ôn Như Xuân nói không khách sáo: thế thì để tôi đàn cho xem.
Đạo sỹ lấy đàn ra, Ôn Như Xuân lập tức ngồi khoanh chân dưới đát đánh đàn, đầu tiên là đánh tùy hứng 1 bài, đạo sỹ mỉm cười chẳng nói một lời. Ôn Như Xuân bèn đem hết sở học chơi một bài, đạo sỹ vẫn lẳng lặng. Ôn Như Xuân bực qua nổi giận nói: tại sao ông chẳng nói năng gì vậy, có phải tôi chơi dở không vậy? Đạo sỹ nói: cũng được, nhưng không phải là bậc sư phụ để tôi bái sư. Lúc này Ôn Như Xuân không nén nổi cơn bực tức nói: Ừ, ông thì rất giỏi đàn, thế thì hãy để tôi mở rộng tầm mắt nào.
Đạo sỹ chẳng nói chẳng rằng, cầm cây đàn, vuốt nhẹ vài cái, bắt đầu chơi, âm thanh như nước chảy réo rắt, như gió chiều hưu hưu, Ôn Như Xuân nghe ngất ngây say đắm, ngay cả cây cổ thụ cạnh chùa cũng đầy chim đậu xuống. Khúc nhạc hết đã lâu rồi, Ôn Như Xuân mới bừng tỉnh lại, lập tức quỳ trước mặt đạo sỹ xin được bái sư.
Tất cả mọi người đều yên lặng nhìn số liệu trên màn hình, chợt lóe chợt tắt, nhảy lên nhảy xuống giống như cổ phiếu, cả không khí tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng Phó Sủng gõ bàn phím lạch cạch vang dội, ngoài ra không nghe được bất kỳ âm thanh gì.
Phó Sủng nhìn chằm chằm màn hình không chớp, người bên cạnh không hiểu trình tự phía trên, nhưng cô làm thì đương nhiên hiểu được, một tay đẩy tay cầm trên cái hộp, màn hình lập tức thay đổi, ngay sau đó tiến vào mặt khác.
Lần này xem ra lại có nhiều số liệu màu sắc khác nhau, người bên cạnh thật sự hoa mắt, hoàn toàn rơi vào trạng thái sương mù, chuyên gia mật mã này thật sự không thể coi thường, nhất định có chút tài mọn.
Phó Sủng ngồi có vẻ bình tĩnh, không để ý tới người khác quăng tới ánh mắt tán thưởng, mà khi giao diện lần nữa chuyển đổi, lúc này khóe miệng Phó Sủng mới nhếch lên cười.
Cô không ngờ đám người kia còn rất hung ác, thiết kế mật mã này, nhìn cũng biết đặc biệt mất tâm tư, nếu không cô cũng không cần tốn thời gian dài như vậy.
Chỉ có điều, cho dù độ khó cao hơn một cấp ngược lại cũng không phải vấn đề lớn lao gì với cô, một tay Phó Sủng tiếp tục bay múa trên bàn phím, lúc quay đầu nhìn thấy màn hình laptop của người nào đó đã vào giao diện khác.
Phó Sủng nhếchmiệng lên cười, nụ cười sâu hơn, điều chỉnh giao diện, cả màn hình xuất hiện toàn tiếng Anh, từng tờ từng trang, đừng nói nhìn tiếng Anh không hiểu rồi, cứ rậm rạp chằng chịt cả đống như vậy, bạn nhìn cũng nhức đầu.
Không thấy Phó Sủng lộ vẻ khó xử, gõ bàn phím bắt đầu chỉnh sửa trình tự, nói với nhân viên cảnh sát bên cạnh: “Đưa cho tôi một cái usb.”
Có nhiều thứ vốn chính là cơ mật, cho dù cô phá vỡ, cũng không thể tùy tiện mở ra nhìn, đây là quy củ die.nda`nlequ'ydon của phá mật mã, Từ Sính nghe lời Phó Sủng nói, lập tức lấy usb trong túi ra đưa cho Phó Sủng.
Một tay Phó Sủng tiếp tục chỉnh sửa trình tự, một tay nhận lấy usb, cắm vào cổng, thuận tay copy phần phục chế xuống, đưa chút tài liệu đã phục chế vào trong usb.
Ngược lại tiếp tục chỉnh sửa trình tự, cô không thể phá hỏng trình tự vốn có, chỉ lấy một chút tài liệu, phải lấy được nhiều tin tức hơn, vẫn dựa vào trình tự tài liệu này.
Nhưng vì ngăn cản đối phương lấy được nhiều hơn, Phó Sủng nhân tiện bóp méo chút mật mã, đây cũng là chỗ thông minh của cô nhóc này, ngọc thạch câu phần *, đều có tổn thất cho mọi người, không bằng cho họ một vấn đề khó khăn, cũng cho cục cảnh sát thêm nhiều thời gian chuẩn bị.
(*) ngọc thạch câu phần: Ngọc nát đá tan, tốt hay xấu rồi cũng bị tiêu hủy.
Phó Sủng chỉnh sửa xong trình tự, cho đến khi giao diện xuất hiện xác nhận khóa, Phó Sủng di chuột, nhấp nhẹ, giao diện lập tức khóa lại.
Phó Sủng rút chip ra, trên mặt lộ ra nụ cười chiến thắng: “Làm xong! Thuận tiện sửa lại chút bí mật của bọn họ, muốn lấy được tài liệu, sợ rằng phải tốn chút công phu.”
Một câu nói khiến Kiều Chí Vĩ và Từ Sính cùng một đám nhân viên cảnh sát lau mắt mà nhìn Phó Sủng, Từ Sính giơ đồng hồ đeo tay lên nhìn, thời gian vẫn luôn yên tĩnh, anh cho rằng đã qua thật lâu, không ngờ chỉ dùng hai mươi phút.
Tốc độ này là quá nhanh, phải cần bao nhiêu chuyên gia? Hơn nữa trong thời gian ngắn như vậy còn chỉnh sửa trình tự, sửa mật mã của người khác, thì ra cô nhóc này quả nhiên có bản lĩnh, không trách Đường Dật có lòng tin tràn đầy, chân nhân bất lộ tướng (1).
Khi mọi người đang kinh ngạc, Phó Sủng đã cầm giấy bút bên cạnh bàn làm việc, viết mật mã mình chỉnh sửa và trình tự xuống, thuận tay gấp gọn.
“Này, usb cho anh, còn có con chip, tôi đã viết mật mã mới, cho các anh tranh thủ thời gian, nếu bọn họ muốn phá mật mã lấy tài liệu tối thiểu phải ba ngày.” Phó Sủng đưa tay rút usb ra, đưa cho Từ Sính.
“Cám ơn em, cô nhóc, đại diện cả đại đội trịnh trọng cám ơn em!” Từ Sính đưa tay nhận lấy tờ giấy, con chip và usb trong tay Phó Sủng.
Phó Sủng nói đối phương cần ba ngày để phá, anh có thể khẳng định đối phương thật sự cần ba ngày, bởi vì Phó Sủng không nắm chắc, chính xác sẽ không mạnh miệng, cũng không đáng nói mạnh miệng.
Đối với cômà nói, được là được, không được tuyệt đối không tán dóc, chỗ tốt của cô gái này chính là cô không tự đề cao mình, cũng không thíchnịnh nọt người khác.
Phó Sủng liếc nhìn Từ Sính, cũng không nói gì tiếp, cô thiết lập mật mã không giống người bên cạnh, không có quy luật hướng đi, mà kết hợp con số và ký tự của riêng mình lập trình nên.
Hoàn toàn là hỗn hợp, không có quy luật để tìm ra, cho nên đó cũng là một chiến thuật đặc biệt.
Bọn họ đã từng kiểm tra năng lực, thiết lập mật mã của mình cho đối phương tới phá giải, cô đã vượt qua từng bố trí, ngược lại để cho bạn học thi lại, nhưng ngay cả như vậy, cũng không còn ai nhớ Phó Sủng có bản lĩnh này.
Cô cũng hoàn toàn không hy vọng người khác nhớ, Kiều Chí Vĩ ngước mắt nhìn Phó Sủng, cũng tán thưởng không chút khách khí: “Quả thật là một nhân tài? Sao trước kia không nghe nói tới.”
Phải biết rằng là chuyên gia mật mã có bản lĩnh này, ở quân khu nào đều nổi tiếng, nếu bạn muốn mượn còn phải xếp hàng, nếu không không tới lượt, bởi vì quá thiếu.
Nhưng anh lại không nghĩ tới, mới đầu khi Đường Dật cố ý muốn Phó Sủng tới đây anh còn chưa tin tưởng lắm, lúc này xem ra bọn họ thật sự nhặt được bảo bối, diễn tập lần này có tốc độ phá mật mã ddiendanleequydon của Phó Sủng, sợ rằng danh tiếng của đại độ Tuyết Lang lại vang dội.
“Khó có được ngài khen tôi, vừa rồi đội trưởng Từ còn xem thường tôi đấy.” Phó Sủng ngược lại tỏ vẻ không quan trọng, nói không quan tâm hơn thua chính là cô, được nâng lên đã quen, mà bị mắng cũng quen.
Cô bây giờ, cho dù ai nói gì cũng chỉ như gió thổi từ tai nọ sang tai kia, đều là hời hợt, không quan trọng với Phó Sủng cô.
Nói xong Phó Sủng bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
“Với đức hạnh này của cậu ta, ai cũng xem thường, chắc cậu ta có thể.” Kiều Chí vĩ khinh bỉ liếc mắt nhìn Từ Sính, thằng nhóc này luôn cảm thấy người khác không có bản lĩnh, còn coi thường chuyên gia mật mã của anh, tìm đường chết rồi, lần sau không giúp cậu ta một tay.
Kiều Chí Vĩ hiếm có nhất chính là nhân tài, hễ đi đâu, nhìn thấy thứ hay sinh sự này, lại là binh lính côn đồ, có thể tìm cách sẽ tìm cách đưa bọn họ tới đây, đại đội Tuyết Lang có mấy doanh trưởng đều do Kiều Chí Vĩ nghĩ cách đưa tới, binh lính càn quấy chân chính chính là anh.
Trước đây không lâu, Thẩm Nhược Hằng rời đi, vì chuyện này mà Kiều Chí Vĩ tức giận không ít, mà Đường Dật cũng do anh nghĩ cách điều tới đây, vốn tưởng rằng Đường Dật không thể nào đồng ý, không nghĩ tới thằng nhóc này còn rất hiểu chuyện, chủ động đồng ý tới đây, cũng để cho anh tiết kiệm tâm tư không ít.
Vào lúc này, Từ Sính ở bên cạnh cũng không còn ngang ngược như vừa rồi, nhìn Phó Sủng, hơi xấu hổ cười nói: “Em gái, mắt anh vụng về, không có cặp mắt tinh tưởng nhận biết anh tài, mong em tha thứ.”
(1) Chân nhân bất lộ tướng 真人不露相, có nghĩa gốc là người đắc đạo không để hình tướng của mình xuất hiện trước mọi người, sau này dùng với nghĩa không lộ mặt hay để lộ thân phận của mình trước người khác.
Câu này có nguồn gốc như sau:
Thời Xuân thu Chiến Quốc, có một chàng công tử nhà giàu có tên là Ôn Như Xuân, ngay từ nhỏ đã rất thích chơi đàn, khi lớn cũng tỏ ra là người có ngón nghề.
Một hôm anh ta Sơn Tây du ngoạn, đến trước một ngôi chùa, anh nhìn thấy một đạo sỹ đang nhắm mắt ngồi thiền, bên cạnh đạo sỹ có một cái túi, miệng túi hé mở lộ ra một góc của cây đàn cổ. Ôn Như Xuân rất lấy làm lạ tự hỏi : Lão đạo sỹ này cũng biết chơi đàn ư? và lại gần hỏi trịnh thượng: Xin hỏi đạo trưởng biết chơi đàn chứ?. Đạo sỹ hé mắt trả lời rất khiêm nhường: cũng võ vẽ đôi chút, tôi đang muốn bái sư đây. Ôn Như Xuân nói không khách sáo: thế thì để tôi đàn cho xem.
Đạo sỹ lấy đàn ra, Ôn Như Xuân lập tức ngồi khoanh chân dưới đát đánh đàn, đầu tiên là đánh tùy hứng 1 bài, đạo sỹ mỉm cười chẳng nói một lời. Ôn Như Xuân bèn đem hết sở học chơi một bài, đạo sỹ vẫn lẳng lặng. Ôn Như Xuân bực qua nổi giận nói: tại sao ông chẳng nói năng gì vậy, có phải tôi chơi dở không vậy? Đạo sỹ nói: cũng được, nhưng không phải là bậc sư phụ để tôi bái sư. Lúc này Ôn Như Xuân không nén nổi cơn bực tức nói: Ừ, ông thì rất giỏi đàn, thế thì hãy để tôi mở rộng tầm mắt nào.
Đạo sỹ chẳng nói chẳng rằng, cầm cây đàn, vuốt nhẹ vài cái, bắt đầu chơi, âm thanh như nước chảy réo rắt, như gió chiều hưu hưu, Ôn Như Xuân nghe ngất ngây say đắm, ngay cả cây cổ thụ cạnh chùa cũng đầy chim đậu xuống. Khúc nhạc hết đã lâu rồi, Ôn Như Xuân mới bừng tỉnh lại, lập tức quỳ trước mặt đạo sỹ xin được bái sư.