Chương : 5
Quan trọng chính là dai, Đường Dật lại tiện tay nhúp một miếng, đút vào trong miệng.
“Ăn ngon không?” Phó Sủng nhìn Đường Dật, khóe miệng lộ ra ý cười.
Đường Dật vểnh miếng khô bò trong miệng: “Vị không tệ, khỏi phải nói nói đồ ăn nước ngoài rất có vị.”
Phó Sủng vươn tay, đoạt lấy khô bò trong tay Đường Dật, đưa lên trước mặt Đường Dật, ngón tay chỉ lên một hàng chữ tiếng Anh, Đường Dật từng đi trường học thợ săn, đương nhiên hiểu tiếng Anh, không cần Phó Sủng phiên dịch, anh biết trên đó viết gì.
Giống như học sinh tiểu học, trong miệng không tự chủ đọc lại: “Khô bò thì là, thích hợp cho chó trưởng thành ăn, chó nhỏ không nên ăn!”
Phó Sủng nhìn Đường Dật, thầm đếm trong lòng ba, hai, một! Không khí đọng lại ba giây, giây tiếp theo, chỉ thấy Đường Dật ném thức ăn cho chó trong tay, sắc mặt trắng bệch chạy ra, ngay sau đó truyền đến tiếng Đường Dật: “Phó Sủng, em yêu nghiệt, để xem sáng mai anh thu thập em thế nào!”
“Tôi chờ đó!” Phó Sủng không sợ cả gan kêu theo bóng lưng Đường Dật, có đôi lời gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, cô hiểu rõ mỗi thói quen của Đường Dật, Đường Dật thích ăn thịt bò, nhưng lại dị ứng với thì là.
Cho nên cô cầm thức ăn cho chó do Phó Mặc mua dùm từ nước ngoài về, bởi vì tiếng Anh, bình thường mọi người sẽ không cẩn thận nhìn, chính là vì điểm này, hôm nay Đường Dật không bại là không thể.
Phó Sủng cười một cách hồn nhiên, hôm nay cuối cùng trút được cơn giận, tiểu Hải ở bên cạnh trợn tròn mắt, cô gái này thật độc ác, cho phó đội trưởng Đường ăn thức ăn cho chó! Đủ cay độc!
“Tiểu Hải, cầm đồ lên giúp tôi!” Phó Sủng nói với tiểu Hải, tiện tay cầm bịch khoai tây ném cho tiểu Hải, tiểu Hải vội vàng cầm trong tay nhìn, chỉ thấy Phó Sủng cười cười: “Yên tâm đi, không phải thức ăn cho chó, chuyện vui thôi.”
Nói xong dẫn đầu xách đồ gì đó ở trên xe, tiểu Hải gãi đầu, cười ngây ngô một tiếng, cũng theo Phó Sủng khuân đồ.
Đường Dật gần như chạy như gió đến phòng y tế, thời gian chào hỏi chiến sỹ ở bên cạnh cũng không có, chỉ thấy Đường Dật chạy vội ra ngoài rồi, tung cước đá văng cửa phòng cấp cứu.
Vừa vào phòng y tế, sắc mặt Đường Dật khẽ biến thành trắng bệch, nói với tiểu Lôi: “Tiểu Lôi, kê thuốc cho tôi.”
“Người nào vậy, kê thuốc gì? Vừa tới còn chưa xem bệnh đã đòi kê thuốc, còn đạp cửa, anh là bác sỹ, hay tôi là…” Tiểu Lôi từ bên trong đi ra, khi nhìn thấy Đường Dật, hơi sững sờ, phó đội trưởng Đường có ngã bệnh đến chết cũng không vào phòng y tế, hôm nay lại vào phòng y tế, có đi nhầm không?
Đường Dật không có thời gian nói nhảm với tiểu Lôi, mặt trắng bệch nghiêm nghị: “Kê cho tôi thuốc dị ứng, không đúng, tiêm luôn.” Anh dị ứng với thì là, cô nhóc Phó Sủng này đúng là có lòng, chỉ có điều lười phản ứng lại anh, cho dù tức giận, cho dù hận cũng mạnh hơn lạnh lùng.
“Sao vậy? Dị ứng thuốc?” Tiểu Lôi đi tới, kiểm tra một chút cho Đường Dật, phát hiện sắc mặt có vẻ không đúng, kiểm tra cẩn thận một lần nữa, đúng là dị ứng thức ăn, vội vàng xoay qua chỗ khác, kê thuốc cho Đường Dật.
Có dị ứng càng kéo dài sẽ càng thêm nghiêm trọng, may mà lúc này còn tới kịp.
Tiểu Lôi pha xong thuốc rồi bắt đầu truyền dịch cho Đường Dật, Đường Dật dựa vào ghế, nhắm hai mắt, khi còn nhỏ anh đã dị ứng với thì là, cũng không biết vì sao, chính là dị ứng, chỉ khẽ dính lên nhất định sẽ phát tác.
Phó Sủng vào phòng, thu dọn một chút, nhìn hai bịch thức ăn cho chó, không biết Đường Dật dị ứng có nghiêm trọng không, chỉ biết anh ta dị ứng với thì là, nhưng không biết phản ứng sau dị ứng như thế nào, cầm điện thoại trên bàn lên.
Ngón tay ấn tạch tạch, một hàng chữ: “Chết chưa? Có gặp bác sỹ không?” Soạn cho tới khi nào xong thì thôi, Phó Sủng nhìn dòng chữ này, tay nắm chặt điện thoại di động, lại nhấn quay lại, ném thẳng điện thoại di động lên giường.
Đường Dật không phải đứa bé, không có gì mà không được, Phó Sủng tiếp tục dọn đồ của mình, thời gian trôi qua, cho đến giữa trưa vẫn không thấy bóng dáng Đường Dật, không quản nhiều như vậy, tiểu Hải nói cho cô biết cơm nước xong thì buổi chiều phải bắt đầu huấn luyện.
Đây là yêu cầu của đội trưởng Kiều, ở đại độ Tuyết Lang, hình thức chiến đấu chính thức và diễn tập giống nhau như đúc, không thể có chút mơ hồ nào.
“Thiếu úy Phó, đây chính là nhà ăn, về sau cô phải cùng các chiến sỹ tới nhà ăn, tôi không có thời gian dẫn cô tới đây.” Tiểu Hải dẫn Phó Sủng đến nhà ăn, vừa đi vừa giới thiệu cho Phó Sủng.
Phó Sủng đánh giá chung quanh, “Oh” một tiếng, đi theo tiểu Hải đến nhà ăn ăn cơm, đừng nói, thức ăn đại đội đặc chủng cũng không tồi, ăn rất ngon, khiến cho cô ngoài ý muốn.
Ăn cơm xong, nghỉ ngơi một lát thì phải chính thức tiến vào huấn luyện buổi chiều, mặc dù đã tốt nghiệp trường quân đội, nhưng đã rời đi rất lâu, ở trong sở nghiên cứu, cũng không thường xuyên huấn luyện, cường độ huấn luyện bên trong đại đội đặc chủng là cái dạng gì?
Dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra, đó chính là chữ, huấn luyện tới chết!
Không phải Phó Sủng chưa từng nghe nói đến, có lúc đi đến sở huấn luyện, cũng có đại đội đặc chủng, khi bọn họ tán gẫu cũng nghe kể một ít chiến công vĩ đại.
Nhưng chỉ nói một chút cũng có thể làm cho người ta sùng bái mù quáng rồi, đừn nói tới nhìn bọn họ tự luyện tập, đó chính là thưởng thức một bữa yến tiệc bằng thị giác, hơn nữa đau lòng.
Tiểu Hải dẫn Phó Sủng đến chỗ liên hai doanh ba, đây là Đường Dật sắp xếp, vừa đến liên hai, một nhóm lính nhìn cô gái khéo léo trước mặt, tiểu Hải chào quân lễ với liên trưởng liên hai Tiếu Khải: “Xin chào liên trưởng liên hai!”
Liên trưởng liên hai Tiếu Khải, một quân nhân thật thà chính trực, bình thường nghiêm trang ít cười, mang binh cũng hung ác, lính dưới quyền đều là tinh binh, lên rừng xuống biển đã đi.
“Bộp” một tiếng, Phó Sủng cũng chào kiểu nhà binh, hô to theo tiểu Hải: “Xin chào liên trưởng liên hai!” Ngày thường phóng túng lại quái đản, nhưng cô là quân nhân, nhất định phải học được tôn trọng cấp trên.
Liên trưởng liên hai nhìn hai người, khẽ gật đầu, tiểu Hải cười giới thiệu: “Liên trưởng liên hai, đây chính là Phó Sủng, thiếu úy Phó, là chuyên gia mật mã mới tới!”
Tiếu Khải đánh giá Phó Sủng từ trên xuống dưới, trong mắt lộ vẻ quật cường, là cô gái có cốt khí, hạ cằm, ra lệnh: “Đứng vào hàng ngũ!”
“Dạ!” Phó Sủng đáp to một tiếng, đi như chạy đứng vào hàng ngũ rồi, mặt nghiêm chỉnh, đứng vào hàng, làm chu đáo, không lưu một kẽ hở.
Tiếu Khải ngược lại không ngờ, lúc Phó Sủng tới, phó đội trưởng Đường đích thân tới tìm anh nói chuyện, nói cô gái này tinh quái quỷ quyệt, quản lý không tốt sẽ để cho anh thêm huấn luyện, thêm công việc, đại đội Tuyết Lang quả thật cần chuyên gia mật mã phối hợp, đề cao lực tác chiến.
Hôm nay vừa nhìn, cô gái này vô cùng tốt, có lẽ phó đội trưởng Đường có thành kiến hiểu lầm gì đó.
Tiểu Hải thấy Phó Sủng ngoan ngoãn tiến vào huấn luyện của liên hai, nhiệm vụ của mình cũng coi như hoàn thành, nói với liên trưởng liên hai: “Liên trưởng liên hai, tôi có việc gấp đi trước!”
“Ừ, đi đi.” Tiểu Khải khẽ gật đầu, ngược lại nhìn từng người lính đứng theo theo tư thế quân đội ở đó, trầm giọng nói: “Hôm nay, kỹ năng hơn một lần, còn cách xa đội hình, buổi chiều chạy việt dã bốn mươi năm mươi km! Nghe rõ chưa?”
“Ăn ngon không?” Phó Sủng nhìn Đường Dật, khóe miệng lộ ra ý cười.
Đường Dật vểnh miếng khô bò trong miệng: “Vị không tệ, khỏi phải nói nói đồ ăn nước ngoài rất có vị.”
Phó Sủng vươn tay, đoạt lấy khô bò trong tay Đường Dật, đưa lên trước mặt Đường Dật, ngón tay chỉ lên một hàng chữ tiếng Anh, Đường Dật từng đi trường học thợ săn, đương nhiên hiểu tiếng Anh, không cần Phó Sủng phiên dịch, anh biết trên đó viết gì.
Giống như học sinh tiểu học, trong miệng không tự chủ đọc lại: “Khô bò thì là, thích hợp cho chó trưởng thành ăn, chó nhỏ không nên ăn!”
Phó Sủng nhìn Đường Dật, thầm đếm trong lòng ba, hai, một! Không khí đọng lại ba giây, giây tiếp theo, chỉ thấy Đường Dật ném thức ăn cho chó trong tay, sắc mặt trắng bệch chạy ra, ngay sau đó truyền đến tiếng Đường Dật: “Phó Sủng, em yêu nghiệt, để xem sáng mai anh thu thập em thế nào!”
“Tôi chờ đó!” Phó Sủng không sợ cả gan kêu theo bóng lưng Đường Dật, có đôi lời gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, cô hiểu rõ mỗi thói quen của Đường Dật, Đường Dật thích ăn thịt bò, nhưng lại dị ứng với thì là.
Cho nên cô cầm thức ăn cho chó do Phó Mặc mua dùm từ nước ngoài về, bởi vì tiếng Anh, bình thường mọi người sẽ không cẩn thận nhìn, chính là vì điểm này, hôm nay Đường Dật không bại là không thể.
Phó Sủng cười một cách hồn nhiên, hôm nay cuối cùng trút được cơn giận, tiểu Hải ở bên cạnh trợn tròn mắt, cô gái này thật độc ác, cho phó đội trưởng Đường ăn thức ăn cho chó! Đủ cay độc!
“Tiểu Hải, cầm đồ lên giúp tôi!” Phó Sủng nói với tiểu Hải, tiện tay cầm bịch khoai tây ném cho tiểu Hải, tiểu Hải vội vàng cầm trong tay nhìn, chỉ thấy Phó Sủng cười cười: “Yên tâm đi, không phải thức ăn cho chó, chuyện vui thôi.”
Nói xong dẫn đầu xách đồ gì đó ở trên xe, tiểu Hải gãi đầu, cười ngây ngô một tiếng, cũng theo Phó Sủng khuân đồ.
Đường Dật gần như chạy như gió đến phòng y tế, thời gian chào hỏi chiến sỹ ở bên cạnh cũng không có, chỉ thấy Đường Dật chạy vội ra ngoài rồi, tung cước đá văng cửa phòng cấp cứu.
Vừa vào phòng y tế, sắc mặt Đường Dật khẽ biến thành trắng bệch, nói với tiểu Lôi: “Tiểu Lôi, kê thuốc cho tôi.”
“Người nào vậy, kê thuốc gì? Vừa tới còn chưa xem bệnh đã đòi kê thuốc, còn đạp cửa, anh là bác sỹ, hay tôi là…” Tiểu Lôi từ bên trong đi ra, khi nhìn thấy Đường Dật, hơi sững sờ, phó đội trưởng Đường có ngã bệnh đến chết cũng không vào phòng y tế, hôm nay lại vào phòng y tế, có đi nhầm không?
Đường Dật không có thời gian nói nhảm với tiểu Lôi, mặt trắng bệch nghiêm nghị: “Kê cho tôi thuốc dị ứng, không đúng, tiêm luôn.” Anh dị ứng với thì là, cô nhóc Phó Sủng này đúng là có lòng, chỉ có điều lười phản ứng lại anh, cho dù tức giận, cho dù hận cũng mạnh hơn lạnh lùng.
“Sao vậy? Dị ứng thuốc?” Tiểu Lôi đi tới, kiểm tra một chút cho Đường Dật, phát hiện sắc mặt có vẻ không đúng, kiểm tra cẩn thận một lần nữa, đúng là dị ứng thức ăn, vội vàng xoay qua chỗ khác, kê thuốc cho Đường Dật.
Có dị ứng càng kéo dài sẽ càng thêm nghiêm trọng, may mà lúc này còn tới kịp.
Tiểu Lôi pha xong thuốc rồi bắt đầu truyền dịch cho Đường Dật, Đường Dật dựa vào ghế, nhắm hai mắt, khi còn nhỏ anh đã dị ứng với thì là, cũng không biết vì sao, chính là dị ứng, chỉ khẽ dính lên nhất định sẽ phát tác.
Phó Sủng vào phòng, thu dọn một chút, nhìn hai bịch thức ăn cho chó, không biết Đường Dật dị ứng có nghiêm trọng không, chỉ biết anh ta dị ứng với thì là, nhưng không biết phản ứng sau dị ứng như thế nào, cầm điện thoại trên bàn lên.
Ngón tay ấn tạch tạch, một hàng chữ: “Chết chưa? Có gặp bác sỹ không?” Soạn cho tới khi nào xong thì thôi, Phó Sủng nhìn dòng chữ này, tay nắm chặt điện thoại di động, lại nhấn quay lại, ném thẳng điện thoại di động lên giường.
Đường Dật không phải đứa bé, không có gì mà không được, Phó Sủng tiếp tục dọn đồ của mình, thời gian trôi qua, cho đến giữa trưa vẫn không thấy bóng dáng Đường Dật, không quản nhiều như vậy, tiểu Hải nói cho cô biết cơm nước xong thì buổi chiều phải bắt đầu huấn luyện.
Đây là yêu cầu của đội trưởng Kiều, ở đại độ Tuyết Lang, hình thức chiến đấu chính thức và diễn tập giống nhau như đúc, không thể có chút mơ hồ nào.
“Thiếu úy Phó, đây chính là nhà ăn, về sau cô phải cùng các chiến sỹ tới nhà ăn, tôi không có thời gian dẫn cô tới đây.” Tiểu Hải dẫn Phó Sủng đến nhà ăn, vừa đi vừa giới thiệu cho Phó Sủng.
Phó Sủng đánh giá chung quanh, “Oh” một tiếng, đi theo tiểu Hải đến nhà ăn ăn cơm, đừng nói, thức ăn đại đội đặc chủng cũng không tồi, ăn rất ngon, khiến cho cô ngoài ý muốn.
Ăn cơm xong, nghỉ ngơi một lát thì phải chính thức tiến vào huấn luyện buổi chiều, mặc dù đã tốt nghiệp trường quân đội, nhưng đã rời đi rất lâu, ở trong sở nghiên cứu, cũng không thường xuyên huấn luyện, cường độ huấn luyện bên trong đại đội đặc chủng là cái dạng gì?
Dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra, đó chính là chữ, huấn luyện tới chết!
Không phải Phó Sủng chưa từng nghe nói đến, có lúc đi đến sở huấn luyện, cũng có đại đội đặc chủng, khi bọn họ tán gẫu cũng nghe kể một ít chiến công vĩ đại.
Nhưng chỉ nói một chút cũng có thể làm cho người ta sùng bái mù quáng rồi, đừn nói tới nhìn bọn họ tự luyện tập, đó chính là thưởng thức một bữa yến tiệc bằng thị giác, hơn nữa đau lòng.
Tiểu Hải dẫn Phó Sủng đến chỗ liên hai doanh ba, đây là Đường Dật sắp xếp, vừa đến liên hai, một nhóm lính nhìn cô gái khéo léo trước mặt, tiểu Hải chào quân lễ với liên trưởng liên hai Tiếu Khải: “Xin chào liên trưởng liên hai!”
Liên trưởng liên hai Tiếu Khải, một quân nhân thật thà chính trực, bình thường nghiêm trang ít cười, mang binh cũng hung ác, lính dưới quyền đều là tinh binh, lên rừng xuống biển đã đi.
“Bộp” một tiếng, Phó Sủng cũng chào kiểu nhà binh, hô to theo tiểu Hải: “Xin chào liên trưởng liên hai!” Ngày thường phóng túng lại quái đản, nhưng cô là quân nhân, nhất định phải học được tôn trọng cấp trên.
Liên trưởng liên hai nhìn hai người, khẽ gật đầu, tiểu Hải cười giới thiệu: “Liên trưởng liên hai, đây chính là Phó Sủng, thiếu úy Phó, là chuyên gia mật mã mới tới!”
Tiếu Khải đánh giá Phó Sủng từ trên xuống dưới, trong mắt lộ vẻ quật cường, là cô gái có cốt khí, hạ cằm, ra lệnh: “Đứng vào hàng ngũ!”
“Dạ!” Phó Sủng đáp to một tiếng, đi như chạy đứng vào hàng ngũ rồi, mặt nghiêm chỉnh, đứng vào hàng, làm chu đáo, không lưu một kẽ hở.
Tiếu Khải ngược lại không ngờ, lúc Phó Sủng tới, phó đội trưởng Đường đích thân tới tìm anh nói chuyện, nói cô gái này tinh quái quỷ quyệt, quản lý không tốt sẽ để cho anh thêm huấn luyện, thêm công việc, đại đội Tuyết Lang quả thật cần chuyên gia mật mã phối hợp, đề cao lực tác chiến.
Hôm nay vừa nhìn, cô gái này vô cùng tốt, có lẽ phó đội trưởng Đường có thành kiến hiểu lầm gì đó.
Tiểu Hải thấy Phó Sủng ngoan ngoãn tiến vào huấn luyện của liên hai, nhiệm vụ của mình cũng coi như hoàn thành, nói với liên trưởng liên hai: “Liên trưởng liên hai, tôi có việc gấp đi trước!”
“Ừ, đi đi.” Tiểu Khải khẽ gật đầu, ngược lại nhìn từng người lính đứng theo theo tư thế quân đội ở đó, trầm giọng nói: “Hôm nay, kỹ năng hơn một lần, còn cách xa đội hình, buổi chiều chạy việt dã bốn mươi năm mươi km! Nghe rõ chưa?”