Chương : 1
CHƯƠNG 1
Cùng hắn lần đầu gặp mặt, rồi như thế nào bắt đầu, ta hẳn đã quên. Hắn là tổng tài của công ty ta, lão Đại, Boss cuối, là người đàn ông tài ba quý báu, đỉnh của đỉnh, dù sao cũng chính là tinh anh của xã hội, rường cột của quốc gia, làm cho người ta trong lòng đả bại, thầm hận chính mình không có mệnh tốt được như cái người này. Huống chi, cái rường cột này còn độc thân, anh tuấn, được đăng lên tạp chí phụ nữ. Còn nữa, trong cái danh sách mười nam nhân giàu có, đứng thứ năm chính là cái người này đi, như vậy, càng nên liệt hắn vào danh sách kẻ thù chung của nam nhân.
Đối với kẻ thù chung này, kì thực ta cũng không quá gai mắt. Thứ nhất, địa vị xã hội kém quá xa không thể so với tính. Thứ hai, diện mạo của ta so với hắn cũng không hề thua kém, tuy rằng không được như hắn có mị lực đầy nam tính nhưng cũng xem như dễ nhìn. Đến cái thứ ba, nói như thế nào, công ty chúng ta có thể phát triển không ngừng, thịnh vượng, phát đạt, bảo trì danh vị, hắn có công lao rất lớn. Cho nên, hắn cũng coi như là áo cơm phụ mẫu của ta, cuối cùng, ta cũng không thể đối với áo cơm phụ mẫu (ý nói bạn công như cha mẹ cho ăn cho mặc) của chính mình gây khó dễ được đúng không?
Bởi vậy, ta trước sau bảo trì thái độ, đối hắn ôm lòng tôn kính mà không thể gần gũi, đương nhiên, khoảng cách giữa tiểu nhân viên với tổng tài nghĩ muốn gần gũi cũng không được. Ta tại công ty Lý Thành phụ trách thu thập tư liệu, công tác nhẹ nhàng, ước chừng suốt ngày lên mạng miễn phí, tiền lương không xem là cao nhưng cũng không tính là thấp, dù sao cũng đủ cho ta thảnh thơi thảnh thơi. Ví như ta – người không hề có chí lớn vĩ đại thì loại công tác này rất hợp với ta. Ta mỗi ngày lên mạng tìm tư liệu, nhân tiện ở trên mạng tán gái, nói chuyện phiếm, lén xem ảnh ***, việc nội bộ ta tuyệt đối làm tốt, nhưng việc bên ngoài ta tuyệt đối không làm. Để thủ trưởng có một chút ấn tượng nhưng không nên cho hắn ấn tượng quá mạnh. Đây là kinh nghiệm đánh giá của ta.
Sở dĩ, mỗi lần công ty làm cái gì tụ hội các loại, ta vẫn cố thu hẹp sự tồn tại của bản thân, kết quả không biết như thế nào vẫn làm cho hắn đem ta nhớ kĩ, có lẽ do khuôn mặt ta vẫn luôn kiêu ngạo này mang đến tai họa? Tóm lại, mặc kệ nguyên nhân là cái gì, tại một buổi chiều nào đó, trước khi tan ca, ta bị triệu tập đến văn phòng của hắn. Tất cả biết ta được điều động thì dùng ánh mắt xem thường nhìn ta, đại khái không nghĩ ra vì sao, ta – một nhân viên không chút cầu tiến lại được tổng tài có con mắt tinh tường nhận thức. Trên thực tế chính ta cũng không rõ. Ta quy củ mà ngồi xuống cái ghế trước mặt hắn. Hai bên phòng có giường lớn cùng sô pha, không muốn cũng phải nghi tổng tài tôn kính cùng với nữ thư kí nào đó mây mưa, điên long đảo phượng tại đây. Ta không có dũng khí quan sát, chỉ đem con mắt dời qua mép bàn làm việc. Này, bàn làm việc ngoại trừ đặc biệt lớn cùng với truyền thuyết ba vạn tám thì so với bàn làm việc bình thường cũng không có gì đặc biệt. Nhìn cái loại này khiến ta không kiềm chế được cái cảm giác tâm trạng bị phá hư, bất quá ngoài mặt ta vẫn còn giả bộ thành thật thiện lương, bày ra bộ dáng một tiểu dân muốn thăng tiến, chờ tổng tài lên tiếng.
“La Cửu Lập?”
Vô nghĩa, không phải chính ngài – đại nhân miệng vàng lời ngọc đích thân hạ ngự chỉ triệu kiến sao? Bất quá, đại nhân vật nói đúng là vô nghĩa, ta cũng không thể vô tâm mà nghe, ta tất cung kính trả lời “Vâng”, thiếu chút nữa nghĩ muốn phẩy nhẹ tay áo, hô lớn như tiểu nô tài.
Tổng tài đại nhân ly khai khỏi cái bàn làm việc trong truyền thuyết ba vạn tám, cái ngai vàng trong truyền thuyết một vạn hai, bước đến bên cạnh ta, thật khiến cho ta rụng rời. Lão đại, ngươi như vậy đúng là làm cho người ta có cảm giác bị áp bách ngươi biết hay không? Ta càng dùng sức mà đem ánh mắt đặt ở mép cái bàn làm việc trị giá ba vạn tám, ta sắp bị ánh mắt của hắn xuyên thủng thành hai cái động trên người a.
“Ngươi, đi theo ta.”
Tổng tài tôn quý của chúng ta đích thân xuất thủ, tóm lấy cánh tay ta, đến lúc này ta mới trộm ngẩng đầu mà liếc mắt một cái, phát hiện mục tiêu của hắn là cái cửa nhỏ của văn phòng ở bên trái. Hay là có nhiệm vụ cơ mật gì giao cho ta? Hoặc chính là bảo ta làm vệ sinh? Bất quá, nghĩ như thế nào thì hai cái loại việc này cũng không đến phiên ta làm mới đúng.
Cửa nhỏ phía sau ta cư nhiên không phát tiếng động mà đóng lại. Hiện tại ta mới phát hiện sức tưởng tượng của ta thực sự là thiếu hụt, cư nhiên cho rằng tổng tài hạ lưu mà ăn chơi trác táng trên ghế sô pha ở bên ngoài! Hóa ra, cái phòng nhỏ này mới chân chính là thánh địa vụng trộm yêu đương, tất cả mọi phương tiện đều đầy đủ a
Cứ như thế chuyên tâm suy nghĩ, ta không chú ý đã bị hắn đẩy lên trên giường, đáng tiếc cái việc này cũng không có khả năng khiến cho ta đề phòng. Đương nhiên, nếu như ta là một nữ nhân, đại khái sẽ không như vậy, nữ nhân đối với loại sự tình như thế này đặc biệt mẫn cảm, dường như lúc nào cũng có một phụ liên chủ tịch (chủ tịch hội phụ nữ) bên cạnh nhắc nhở các nàng cái việc này tuyệt có liên quan đến ý đồ xấu xa của nam nhân thối.
“Gương mặt thật xinh đẹp.” hắn ngồi bên cạnh ta, vuốt ve khuôn mặt ta: “Làn da thực không tồi”
Lúc này ta biết hắn có ý đồ gì, quả nhiên xinh đẹp cũng là một loại tội lỗi, chính là phải ứng phó với hắn như thế nào? Hiện tại là thời kì suy thoái kinh tế, đừng nghĩ ta như vậy mà không có bản lĩnh, dù có người bản lĩnh hơn ta, giới công sở vẫn là nhan nhản khắp nơi. Ta có một đồng hương thông thạo bốn ngôn ngữ, tay cầm ba cái bằng tốt nghiệp đại đại học mà hiện tại vẫn là thất nghiệp đấy. Lúc trước, khi ta tìm được công việc này không biết có bao nhiêu người ước ao mà nước miếng nhỏ giọt nhỏ giọt a.
Ta không muốn mất việc, tư vị ở nhà rảnh rỗi cũng không phải chuyện đùa, bám lấy mẹ có bao gánh nặng trên lưng mà chìa tay, giương mắt xin tiền vẫn là cảm thấy tội lỗi, người trên nữa lại càng không thể trông cậy vào. Cho nên, trước mắt, không thể đắc tội với vị thần tài này. Ta khẩn cấp nhớ lại đống phim ảnh này nọ làm như thế nào thoát khỏi tình huống này, chỉ tiếc sách vở dùng đến thì vẫn là lý thuyết a.
“Về sau ngươi chính là món đồ chơi của ta.” Hắn nắm lấy cằm ta, dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo mà tuyên bố.
Ta lo lắng nên phản ứng như thế nào với lời này, nói thật ta rất muốn hạ một quyền trên cái gương mặt kiêu ngạo kia, ở trên mặt hắn mở một cái phường nhuộm, bất đắc dĩ hắn chính là người lãnh đạo trực tiếp của ta. Đừng nói đánh hắn, chỉ cần hắn trong lòng cảm thấy không thoải mái, ta ngay tức khắc phải cuốn gói rời đi; tiền cho thôi việc, thư tiến cử hết thảy ngoan ngoãn mà nhận lấy. Còn nói đến việc trở về, vì năm đấu gạo chịu đau thắt lưng một chút hẳn không sao, nhưng vì năm đấu gạo mà bán mình tựa hồ cũng quá mất mặt đi.
Hắn chưa cho ta cơ hội hồi phục đã hung hăng hôn tới, mặc kệ hiện tại ta còn đang vì bất an mà tự làm công tác tư tưởng thật sự gian nan a, ai ai, nhân loại từ xưa đến nay khó tránh khỏi hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Đợi đến lúc ta rõ ràng tình thế nguy cấp, muốn ngăn cơn sóng dữ nỗ lực bảo vệ trinh tiết thì đã không còn kịp rồi. Tên kia dựa vào việc to gấp đôi ta, kiên quyết đè ta trên giường, hơn nữa còn rất lão luyện mà đem tay ta cột lên thành giường, ta đoán bình thường hắn chắc chắn có cơ hội luyện qua, bằng không sẽ không thành thạo như vậy.
Tới bước này rồi mới hối hận thì vô dụng, lúc ta vẫn đang làm công tác tư tưởng chưa có kết quả thì bên cạnh có kẻ đã giày vò ta mấy tiếng đồng hồ. Tên kia thực dai sức khiến ta bắt đầu chửi ầm lên, sau đến chửi ầm lên cũng không còn khí lực. Quang cảnh còn lại chỉ có khóc lóc hòa cùng tiếng thở dốc nặng nề của nam nhân.
Ta quyết định, dù sao cũng đã không còn cái gì trinh tiết, hơn nữa xem chừng có muốn cũng trốn không thoát khỏi lòng bàn tay tên kia, đơn giản nhất là quyết cắt đứt, ở trên người hắn vơ vét cho hòa vốn rồi tính sau. Cái gì tự tôn, cốt khí, thấy hắn đến quỷ cũng phải chạy đi thôi. Cho dù ta muốn tố cáo hắn cưỡng gian cũng phải trả tiền cho luật sư, mà căn cứ vào nguyên tắc tiền nào của nấy, ta mời luật sư khỏi cần lên sân khấu cũng biết ngay là thua thôi.
Nửa đêm nằm trên giường của mình, nhớ tới sự việc ban ngày mà vẫn tức đến đầu cũng muốn đau. Đương nhiên, thành thật thì cái địa phương kia còn đau nhiều hơn, so sánh với phía dưới thì cơn đau đầu kia quả thực không cần tính đến. Cả đêm ta chỉ nghĩ làm thế nào trả thù hắn, rõ ràng đấu trực tiếp thì không lại; có thể giở trò sau lưng, nhưng giở trò sau lưng ta cũng không biết phải làm gì, có khả năng làm cũng phải là người có tiền có tài. Nghĩ tới nghĩ lui, ta cũng chỉ có khả năng khiến hắn không thoải mái, nhưng lại nói không nên lời. Chiêu này là sở trường của ta, ở đại học thì ta tận lực bày ra khuôn mặt tươi cười, thuần khiết, sáng sủa lừa người, sau đó thình lình một câu đem người ta đánh ngã.
Nhắc đến đây ta lại nghĩ tới một vấn đề. Vạn nhất hắn hại ta từ nay về sau đi sai đường, biến thành đồng tính luyến ái thì làm sao bây giờ? Ta chịu đựng cơn đau mà đứng lên, đứng trước tấm gương to trong phòng, lại mất một hồi nhìn thân mà thương phận, tuy nói ta là mĩ thiếu niên có điểm buồn nôn nhưng thế nào cũng xứng với cái danh mĩ thanh niên a, cho dù tương lai tiến vào Kỳ đồ hẳn cũng không ai uy hiếp. Vừa nghĩ như vậy ta lại có điểm yên tâm.
(Kỳ sơn: tên một huyện ở tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc; đô: đường; Kỳ đồ hẳn là đường lên Kỳ sơn?)