Chương 16
Gã lái xe xăm trổ nghe lệnh Đức hơn là Miên, anh ta không hề phóng đi, chỉ vài giây sau là chiếc xe tắt máy. Đức vỗ tay ra hiệu, một nhóm đàn ông xăm trổ từ đâu tiến lại mở cửa sau xe, kéo xềnh xệch tôi ra ngoài mặc tôi chống cự.
Đức nhếch miệng, đôi mắt đanh ác chau lại nhìn tôi:
– Kẻ có thể giật tay tôi… chắc chắn không đơn giản! Cô bị câm à? Để xem câm thật hay giả nhé?
BỐP!
Một cái tát như trời giáng Đức đáp lên má tôi làm tôi ngã vật ra nền gạch. Khốn kiếp thật… lũ man rợ này coi mạng người như cỏ rác, nhất là khi tôi lại đang là kẻ hầu người hạ trong nhà chúng. Tôi quắc mắt nhìn hắn căm hờn, đưa tay ôm bầu má đau đớn.
– Không kêu một tiếng, rất được! Chúng mày, đem nó về phòng tao! Gọi đứa khác đưa mợ cả đi khám thai!
Hai gã tay sai quặt tay tôi lại thúc tôi đứng dậy. Có kẻ nhận ra tôi trong đám tay sai băm trợn, gã lập tức lên tiếng ngăn cản:
– Cậu Đức, nó chính là đứa con gái phản bội cậu Phúc, bị cậu ấy mang về đây giam giữ, cậu làm vậy e là không tiện!
Đức à lên một tiếng, vẻ hứng thú trên khuôn mặt đẹp trai độc ác của hắn càng trở nên rõ rệt. Hắn nắm chặt cằm tôi, nhìn chòng chọc rồi nở một nụ cười:
– Thì ra là con hồ ly tinh làm anh tôi điêu đứng. Nhìn thế này chả trách!
Đức vuốt ve má tôi, nhếch miệng:
– Bảo với anh tôi, tôi sẽ thay anh tôi trừng phạt cô ta, được chứ?
Nói xong hắn lừ mắt ra hiệu hai gã tay sai kia thúc tôi đi về một hướng khác hoàn toàn hướng phòng Phúc. Tránh vỏ dưa lại gặp phải vỏ dừa. Mẹ kiếp! Đám tay sai của Phúc đâu rồi, tự nhiên lúc này tôi lại mong bọn chúng ngăn cản Đức! Tôi đoán ban nãy Mộc Miên đã tìm cách vô hiệu hóa bọn chúng để cô ta dễ bề hành động, giờ chẳng còn một kẻ nào của Phúc ở đây.
Bị nhốt lại trong một căn phòng nội thất sang trọng không kém phòng Phúc, tôi bực bội thở dài, đá chân vào cánh cửa gỗ kín mít. Ánh mắt dê xồm của Đức như vậy làm sao tôi không hiểu hắn muốn gì?
Nghe tiếng cửa mở, tôi giật thót mình, ngẩng mặt lên nhìn rồi lắc lắc đầu. Đức đóng sập cánh cửa sau lưng, lừ lừ tiến về tôi như xe tăng, nở nụ cười gian tà:
– Nghe nói người đẹp là sát thủ chuyên nghiệp, anh chưa được chơi sát thủ bao giờ nên rất là hứng thú đấy!
Tôi căm hờn nhìn hắn, đanh giọng đe dọa:
– Không muốn chết thì đừng đến đây!
Hắn bỏ ngoài tai lời tôi nói, trong đáy mắt đỏ vằn chỉ toàn dục vọng ghê tởm. Nhào một cái hắn ôm choàng lấy tôi, hôn hít khắp mặt tôi, tay chân sờ soạng làm loạn. Vừa căm ghét vừa ghê tởm hắn, tôi tìm mảnh gương trong túi quần, một lực mạnh cắm thẳng vào bả vai hắn!
Đức rống lên một tiếng, mặt mày tái mét. Máu trên bả vai hắn chảy ròng ròng. Hắn gào to trong đau đớn:
– MÀY… MÀY DÁM? CHÚNG MÀY VÀO ĐÂY, NHỐT NÓ VÀO CHUỒNG CÁ!
Tôi biết mình sắp bị hành hình nhưng lại chẳng thể chống cự trước lũ đàn ông băm trợn rầm rầm mở cửa bước vào phòng. Thấy Đức trắng bệch mặt mũi với mảnh gương đâm sâu hoắm ở bả vai, mấy kẻ trong số chúng vội vã sơ cứu cho hắn. Những cú tát nảy lửa, những cú đạp căm hờn lũ còn lại nhắm vào tôi trả hận, tôi đau đớn hự hự vài tiếng rồi lịm đi. Bọn chúng vác thân thể thương tích mềm oặt của tôi lên vai, trong mơ màng tôi cảm nhận được bọn chúng ném tôi vào một nơi bốc mùi sình lầy tanh tưởi.
Lê Phúc… tại sao… tại sao lúc này tôi lại nghĩ đến anh ta? Có phải… nếu kẻ cưỡng bức tôi là anh ta… dù rất tức giận, rất ghét bỏ… nhưng tôi lại không ghê tởm, lại không thể phản kháng mạnh mẽ, dù biết kết quả là gì, vẫn chấp nhận? Cả lúc này… tại sao tôi lại mong cầu anh ta đến mang tôi đi khỏi nơi tanh tưởi này… Chẳng phải chính vì tôi muốn trốn khỏi anh ta nên mới ra nông nỗi này sao?
Cơ thể đau đớn nhức nhối sau những đòn đánh căm hờn, tôi cố gắng căng to hai mắt nhìn khung cảnh xung quanh. Ngay lập tức, toàn thân tôi như hóa đá khi thấy hai con cá sấu to gấp đôi người đang lừ lừ tiến tới. Tôi vội lùi người về phía sau, chạm phải hàng rào sắt đan chéo quây kín nơi đầm lầy nhỏ này thành một cái lồng cao cỡ hai mét. Phải… phải làm sao đây? Sức tôi không thể chống được hai con quái vật trước mặt, dù thân thể vô cùng đau đớn, vô thức tôi cắn chặt răng trèo lên bức tường lưới. Ngay dưới chân tôi, hai con cá sấu hung hãn vẫn há miệng chờ đợi.
Đau đớn… nhức mỏi… tôi mỏi quá… mồ hôi trên cơ thể chảy ròng ròng… hai tay tôi rã rời, không thể tiếp tục bám được nữa rồi… Sinh mạng nhỏ bé này… phải chết dưới mõm cá sấu thật rồi…
Tôi thả tay để cơ thể rơi tự do, lũ cá sấu lập tức nhào đến. Cho đến cuối cùng, lời đe dọa của Lê Phúc… tôi không thể ra khỏi đây… hoàn toàn là sự thật! Chỉ một động tĩnh nhỏ gây nghi ngờ lũ khốn kia cũng sẽ khám xét kẻ muốn thoát ra, tôi làm sao có thể giấu mình, kết cuộc bị bọn chúng đem làm mồi cho cá sấu.
Đức nhếch miệng, đôi mắt đanh ác chau lại nhìn tôi:
– Kẻ có thể giật tay tôi… chắc chắn không đơn giản! Cô bị câm à? Để xem câm thật hay giả nhé?
BỐP!
Một cái tát như trời giáng Đức đáp lên má tôi làm tôi ngã vật ra nền gạch. Khốn kiếp thật… lũ man rợ này coi mạng người như cỏ rác, nhất là khi tôi lại đang là kẻ hầu người hạ trong nhà chúng. Tôi quắc mắt nhìn hắn căm hờn, đưa tay ôm bầu má đau đớn.
– Không kêu một tiếng, rất được! Chúng mày, đem nó về phòng tao! Gọi đứa khác đưa mợ cả đi khám thai!
Hai gã tay sai quặt tay tôi lại thúc tôi đứng dậy. Có kẻ nhận ra tôi trong đám tay sai băm trợn, gã lập tức lên tiếng ngăn cản:
– Cậu Đức, nó chính là đứa con gái phản bội cậu Phúc, bị cậu ấy mang về đây giam giữ, cậu làm vậy e là không tiện!
Đức à lên một tiếng, vẻ hứng thú trên khuôn mặt đẹp trai độc ác của hắn càng trở nên rõ rệt. Hắn nắm chặt cằm tôi, nhìn chòng chọc rồi nở một nụ cười:
– Thì ra là con hồ ly tinh làm anh tôi điêu đứng. Nhìn thế này chả trách!
Đức vuốt ve má tôi, nhếch miệng:
– Bảo với anh tôi, tôi sẽ thay anh tôi trừng phạt cô ta, được chứ?
Nói xong hắn lừ mắt ra hiệu hai gã tay sai kia thúc tôi đi về một hướng khác hoàn toàn hướng phòng Phúc. Tránh vỏ dưa lại gặp phải vỏ dừa. Mẹ kiếp! Đám tay sai của Phúc đâu rồi, tự nhiên lúc này tôi lại mong bọn chúng ngăn cản Đức! Tôi đoán ban nãy Mộc Miên đã tìm cách vô hiệu hóa bọn chúng để cô ta dễ bề hành động, giờ chẳng còn một kẻ nào của Phúc ở đây.
Bị nhốt lại trong một căn phòng nội thất sang trọng không kém phòng Phúc, tôi bực bội thở dài, đá chân vào cánh cửa gỗ kín mít. Ánh mắt dê xồm của Đức như vậy làm sao tôi không hiểu hắn muốn gì?
Nghe tiếng cửa mở, tôi giật thót mình, ngẩng mặt lên nhìn rồi lắc lắc đầu. Đức đóng sập cánh cửa sau lưng, lừ lừ tiến về tôi như xe tăng, nở nụ cười gian tà:
– Nghe nói người đẹp là sát thủ chuyên nghiệp, anh chưa được chơi sát thủ bao giờ nên rất là hứng thú đấy!
Tôi căm hờn nhìn hắn, đanh giọng đe dọa:
– Không muốn chết thì đừng đến đây!
Hắn bỏ ngoài tai lời tôi nói, trong đáy mắt đỏ vằn chỉ toàn dục vọng ghê tởm. Nhào một cái hắn ôm choàng lấy tôi, hôn hít khắp mặt tôi, tay chân sờ soạng làm loạn. Vừa căm ghét vừa ghê tởm hắn, tôi tìm mảnh gương trong túi quần, một lực mạnh cắm thẳng vào bả vai hắn!
Đức rống lên một tiếng, mặt mày tái mét. Máu trên bả vai hắn chảy ròng ròng. Hắn gào to trong đau đớn:
– MÀY… MÀY DÁM? CHÚNG MÀY VÀO ĐÂY, NHỐT NÓ VÀO CHUỒNG CÁ!
Tôi biết mình sắp bị hành hình nhưng lại chẳng thể chống cự trước lũ đàn ông băm trợn rầm rầm mở cửa bước vào phòng. Thấy Đức trắng bệch mặt mũi với mảnh gương đâm sâu hoắm ở bả vai, mấy kẻ trong số chúng vội vã sơ cứu cho hắn. Những cú tát nảy lửa, những cú đạp căm hờn lũ còn lại nhắm vào tôi trả hận, tôi đau đớn hự hự vài tiếng rồi lịm đi. Bọn chúng vác thân thể thương tích mềm oặt của tôi lên vai, trong mơ màng tôi cảm nhận được bọn chúng ném tôi vào một nơi bốc mùi sình lầy tanh tưởi.
Lê Phúc… tại sao… tại sao lúc này tôi lại nghĩ đến anh ta? Có phải… nếu kẻ cưỡng bức tôi là anh ta… dù rất tức giận, rất ghét bỏ… nhưng tôi lại không ghê tởm, lại không thể phản kháng mạnh mẽ, dù biết kết quả là gì, vẫn chấp nhận? Cả lúc này… tại sao tôi lại mong cầu anh ta đến mang tôi đi khỏi nơi tanh tưởi này… Chẳng phải chính vì tôi muốn trốn khỏi anh ta nên mới ra nông nỗi này sao?
Cơ thể đau đớn nhức nhối sau những đòn đánh căm hờn, tôi cố gắng căng to hai mắt nhìn khung cảnh xung quanh. Ngay lập tức, toàn thân tôi như hóa đá khi thấy hai con cá sấu to gấp đôi người đang lừ lừ tiến tới. Tôi vội lùi người về phía sau, chạm phải hàng rào sắt đan chéo quây kín nơi đầm lầy nhỏ này thành một cái lồng cao cỡ hai mét. Phải… phải làm sao đây? Sức tôi không thể chống được hai con quái vật trước mặt, dù thân thể vô cùng đau đớn, vô thức tôi cắn chặt răng trèo lên bức tường lưới. Ngay dưới chân tôi, hai con cá sấu hung hãn vẫn há miệng chờ đợi.
Đau đớn… nhức mỏi… tôi mỏi quá… mồ hôi trên cơ thể chảy ròng ròng… hai tay tôi rã rời, không thể tiếp tục bám được nữa rồi… Sinh mạng nhỏ bé này… phải chết dưới mõm cá sấu thật rồi…
Tôi thả tay để cơ thể rơi tự do, lũ cá sấu lập tức nhào đến. Cho đến cuối cùng, lời đe dọa của Lê Phúc… tôi không thể ra khỏi đây… hoàn toàn là sự thật! Chỉ một động tĩnh nhỏ gây nghi ngờ lũ khốn kia cũng sẽ khám xét kẻ muốn thoát ra, tôi làm sao có thể giấu mình, kết cuộc bị bọn chúng đem làm mồi cho cá sấu.