Chương 2
Bốn giờ chiều, tôi hoàn thành xong buổi dạy, liền xách ba lô đeo lên vai, thẳng hướng con đường nhỏ hai bên là tán rừng che phủ để xuống chợ. Con đường mòn sỏi đá lởm chởm rất hiếm khi có xe cơ giới qua lại như hò reo theo từng bước chân tôi.
Cuối tháng tám, bầu trời mang một màu xanh biếc dịu dàng. Giọt nắng vàng óng còn vương trên lá. Cơn gió chớm thu thổi bay những nhánh cỏ dại ven đường, cọ cọ vào bắp chân tôi, còn lưu luyến gửi theo bao cánh cỏ may.
Cảnh sắc thiên nhiên làm lòng người thoải mái, tâm trạng tôi cũng tốt hơn bao giờ hết, những chuyện không vui trong tâm trí tôi tạm thời gác lại. Xung quanh không một bóng người, chỉ có cây cỏ cùng côn trùng xào xạc vốn tôi đã quen, cũng đã đi lại trên con đường này không biết bao nhiêu lần, thế nên tôi hoàn toàn không nghĩ đến tình huống, từ phía sau bỗng có bàn tay đàn ông cứng như kìm chụp lấy miệng tôi bằng một miếng vải xô. Tôi nhanh chóng lịm đi, hoàn toàn không biết kẻ nào ra tay. Cái tên đầu tiên hiện lên trong đầu óc tôi chính là: Lê Phúc.
– MỞ MẮT RA, CON KHỐN!
Tiếng quát chói tai cùng cảm giác lạnh giá ướt sũng từ đầu đến chân làm tôi lơ mơ mở mắt. Mái tóc ướt rượt nhỏ xuống từng giọt nước bẩn thỉu, cơ thể sũng nước đang bị trói chặt cứng vào thân cây, tôi ngẩng lên, quắc mắt nhìn đám bốn gã đàn ông bặm trợn trước mặt. Bọn chúng mặc quần áo rằn ri kiểu quân đội.
– Dám lừa anh Phúc, dám phá hủy Hồng Anh, mày đúng là chán sống rồi!
Khẽ hừ nhạt một tiếng, tôi nhếch miệng chua chát. Biết ngay mà, sau sáu tháng tìm kiếm bằng cách lục tung cả thế giới này, cuối cùng Lê Phúc cũng đã tìm ra được tôi. Lúc này, trước hết tôi còn cái miệng để tìm cách tự cứu mình:
– Các người nói cái gì thế, tôi không hiểu?
BỐP!
– CON ĐĨ GIÀ MỒM!
Một gã có vết sẹo to trên má trái thiếu bình tĩnh giang tay tát bốp vào má tôi, cảm giác tanh tưởi của máu xộc lên tận đại não. Một bên má bỏng rát, mặt tôi lệch hẳn về một phía. Tôi trừng mắt căm hờn nhìn bọn chúng. Lũ người này giết người còn dám thì những đòn hành hạ kẻ khác thậm chí bọn chúng còn coi là thú vui. Cũng vì bọn chúng mà Quân phải bỏ mạng, giờ bọn chúng lại tiếp tục muốn lấy mạng tôi.
Một gã đứng bên cạnh nói nhỏ vào tai gã vừa tát tôi, gã ta hừ một tiếng, hất hàm, hai mắt trắng dã chuyển vẻ dâm tà chiếu về tôi thèm khát:
– Trước khi tiễn cô em lên đường, cũng nên cho cô em nếm mùi cực lạc nhân gian chứ nhỉ?
Ba gã còn lại nghe câu đó của gã, lập tức cùng một vẻ thèm thuồng liếm mép:
– Cô em yên tâm, bọn anh đều rất biết chiều chuộng, cam đoan sẽ làm em thỏa mãn!
Lũ khốn kiếp này thật không còn gì để nói. Có điều bọn chúng muốn vậy chính là lối thoát tốt nhất cho tôi trong lúc này. Bọn chúng càng tháo giúp tôi nhiều nút dây thừng thì tôi càng dễ thoát thân, hơn thế nữa, khi bọn chúng cởi quần, khẩu súng sẽ bị lơ là. Tôi không mong làm bọn chúng cảnh giác mà giương súng bóp cò.
– Đằng nào tôi có nói gì các người cũng không tin… đã không thể tránh khỏi cái chết… tôi chỉ mong các người nhẹ nhàng một chút!
Tôi làm bộ yếu ớt chẳng còn sức lực, nhìn bọn chúng thều thào để đánh lạc hướng, trong lúc đó cổ tay tôi xuất hiện một con dao nhỏ sắc bén trồi ra từ chiếc vòng tay thổ cẩm. Tôi bắt đầu lắc lư cổ tay để cứa dây thừng.
– Bọn anh sẽ rất nhẹ nhàng cô em xinh đẹp ạ! Bọn anh làm gì cũng là theo lệnh của Lê Phúc, em có oán thì oán anh ta nhé, đừng có oán bọn anh!
Bọn chúng nuốt nước bọt đánh ực, lạch xạch cởi bỏ thắt lưng, khẩu súng ngắn gắn ở hông cũng được tháo ra, lừ lừ tiến lại tôi. Hai chân tôi bị bó cứng, cứ để như vậy bọn chúng chẳng thể hành sự, vì dục vọng bọn chúng đành ngồi thụp xuống tháo dây thừng buộc hai cổ chân tôi. Tôi chỉ có thể mặc kệ những bàn tay bẩn thỉu đang sờ soạng cơ thể mình để tập trung cắt dây thừng.
Bực một tiếng, dây thừng ở cổ tay tôi bung ra, kéo theo phần cơ thể phía trên được tự do trong sự ngỡ ngàng của bọn chúng. Trong tích tắc, tôi dùng hai chân vừa được chúng tháo dây, đạp thẳng vào hai gã khiến chúng ngã ngửa ra, trong lúc đó, con dao sắc bén trên cổ tay tôi đã nhanh chóng kề cổ gã mặt sẹo đứng cạnh tôi khiến gã nhất thời bất động. Nhanh như cắt tôi cướp lấy khẩu súng ngắn của gã, nhắm thẳng họng súng dí vào thái dương gã. Chính gã đã cho tôi một cái tát nảy lửa, không trả lại gã cái gì đó thì thật không công bằng.
Cuối tháng tám, bầu trời mang một màu xanh biếc dịu dàng. Giọt nắng vàng óng còn vương trên lá. Cơn gió chớm thu thổi bay những nhánh cỏ dại ven đường, cọ cọ vào bắp chân tôi, còn lưu luyến gửi theo bao cánh cỏ may.
Cảnh sắc thiên nhiên làm lòng người thoải mái, tâm trạng tôi cũng tốt hơn bao giờ hết, những chuyện không vui trong tâm trí tôi tạm thời gác lại. Xung quanh không một bóng người, chỉ có cây cỏ cùng côn trùng xào xạc vốn tôi đã quen, cũng đã đi lại trên con đường này không biết bao nhiêu lần, thế nên tôi hoàn toàn không nghĩ đến tình huống, từ phía sau bỗng có bàn tay đàn ông cứng như kìm chụp lấy miệng tôi bằng một miếng vải xô. Tôi nhanh chóng lịm đi, hoàn toàn không biết kẻ nào ra tay. Cái tên đầu tiên hiện lên trong đầu óc tôi chính là: Lê Phúc.
– MỞ MẮT RA, CON KHỐN!
Tiếng quát chói tai cùng cảm giác lạnh giá ướt sũng từ đầu đến chân làm tôi lơ mơ mở mắt. Mái tóc ướt rượt nhỏ xuống từng giọt nước bẩn thỉu, cơ thể sũng nước đang bị trói chặt cứng vào thân cây, tôi ngẩng lên, quắc mắt nhìn đám bốn gã đàn ông bặm trợn trước mặt. Bọn chúng mặc quần áo rằn ri kiểu quân đội.
– Dám lừa anh Phúc, dám phá hủy Hồng Anh, mày đúng là chán sống rồi!
Khẽ hừ nhạt một tiếng, tôi nhếch miệng chua chát. Biết ngay mà, sau sáu tháng tìm kiếm bằng cách lục tung cả thế giới này, cuối cùng Lê Phúc cũng đã tìm ra được tôi. Lúc này, trước hết tôi còn cái miệng để tìm cách tự cứu mình:
– Các người nói cái gì thế, tôi không hiểu?
BỐP!
– CON ĐĨ GIÀ MỒM!
Một gã có vết sẹo to trên má trái thiếu bình tĩnh giang tay tát bốp vào má tôi, cảm giác tanh tưởi của máu xộc lên tận đại não. Một bên má bỏng rát, mặt tôi lệch hẳn về một phía. Tôi trừng mắt căm hờn nhìn bọn chúng. Lũ người này giết người còn dám thì những đòn hành hạ kẻ khác thậm chí bọn chúng còn coi là thú vui. Cũng vì bọn chúng mà Quân phải bỏ mạng, giờ bọn chúng lại tiếp tục muốn lấy mạng tôi.
Một gã đứng bên cạnh nói nhỏ vào tai gã vừa tát tôi, gã ta hừ một tiếng, hất hàm, hai mắt trắng dã chuyển vẻ dâm tà chiếu về tôi thèm khát:
– Trước khi tiễn cô em lên đường, cũng nên cho cô em nếm mùi cực lạc nhân gian chứ nhỉ?
Ba gã còn lại nghe câu đó của gã, lập tức cùng một vẻ thèm thuồng liếm mép:
– Cô em yên tâm, bọn anh đều rất biết chiều chuộng, cam đoan sẽ làm em thỏa mãn!
Lũ khốn kiếp này thật không còn gì để nói. Có điều bọn chúng muốn vậy chính là lối thoát tốt nhất cho tôi trong lúc này. Bọn chúng càng tháo giúp tôi nhiều nút dây thừng thì tôi càng dễ thoát thân, hơn thế nữa, khi bọn chúng cởi quần, khẩu súng sẽ bị lơ là. Tôi không mong làm bọn chúng cảnh giác mà giương súng bóp cò.
– Đằng nào tôi có nói gì các người cũng không tin… đã không thể tránh khỏi cái chết… tôi chỉ mong các người nhẹ nhàng một chút!
Tôi làm bộ yếu ớt chẳng còn sức lực, nhìn bọn chúng thều thào để đánh lạc hướng, trong lúc đó cổ tay tôi xuất hiện một con dao nhỏ sắc bén trồi ra từ chiếc vòng tay thổ cẩm. Tôi bắt đầu lắc lư cổ tay để cứa dây thừng.
– Bọn anh sẽ rất nhẹ nhàng cô em xinh đẹp ạ! Bọn anh làm gì cũng là theo lệnh của Lê Phúc, em có oán thì oán anh ta nhé, đừng có oán bọn anh!
Bọn chúng nuốt nước bọt đánh ực, lạch xạch cởi bỏ thắt lưng, khẩu súng ngắn gắn ở hông cũng được tháo ra, lừ lừ tiến lại tôi. Hai chân tôi bị bó cứng, cứ để như vậy bọn chúng chẳng thể hành sự, vì dục vọng bọn chúng đành ngồi thụp xuống tháo dây thừng buộc hai cổ chân tôi. Tôi chỉ có thể mặc kệ những bàn tay bẩn thỉu đang sờ soạng cơ thể mình để tập trung cắt dây thừng.
Bực một tiếng, dây thừng ở cổ tay tôi bung ra, kéo theo phần cơ thể phía trên được tự do trong sự ngỡ ngàng của bọn chúng. Trong tích tắc, tôi dùng hai chân vừa được chúng tháo dây, đạp thẳng vào hai gã khiến chúng ngã ngửa ra, trong lúc đó, con dao sắc bén trên cổ tay tôi đã nhanh chóng kề cổ gã mặt sẹo đứng cạnh tôi khiến gã nhất thời bất động. Nhanh như cắt tôi cướp lấy khẩu súng ngắn của gã, nhắm thẳng họng súng dí vào thái dương gã. Chính gã đã cho tôi một cái tát nảy lửa, không trả lại gã cái gì đó thì thật không công bằng.