Chương 10: Vậy anh nấu nhé?
Edit: Ry
Tô Dục Chu thầm cảm thấy vui vẻ, chợt nghĩ tới chủ nhà, vội vàng nhìn sang phía Túc Khiêm, giọng nói còn mang theo mấy phần quan tâm: "Vậy anh ở phòng nào?"
"Phòng ngủ chính ở tầng dưới."
Túc Khiêm đi vào phòng, mở tủ quần áo ra, để lộ đống chăn ga gối đã được gấp chỉnh tề chỉ chờ sử dụng.
"Mấy cái này đều là đồ sạch, cậu cứ dùng thoải mái."
Tô Dục Chu gật đầu, đang định nói một tiếng cảm ơn thì tiếng chuông điện thoại thân thương đã vang lên.
Cậu lấy di động ra khỏi túi quần.
Nhìn tên người gọi, Tô Dục Chu không bắt máy ngay mà do dự nhìn về phía Túc Khiêm.
Túc Khiêm lập tức gật đầu nói: "Cậu cứ tự nhiên, giờ tôi tới phòng sách giải quyết chút công việc. Chỉ cần không quấy rầy tôi thì cậu làm gì cũng được."
Sau đó anh ra khỏi phòng.
Tô Dục Chu đưa mắt nhìn theo bóng lưng biến mất ở cửa ra vào, cậu bước tới nhìn Túc Khiêm xuống tầng rồi mới thu tầm mắt lại, nhìn màn hình điện thoại.
Vì ban nãy cậu không nghe máy nên chuông điện thoại chỉ reo vài tiếng đã ngắt, Tô Dục Chu đang định gọi lại thì số kia đã gọi tới.
Lần này cậu bấm nghe: "A lô, xin hỏi ai đấy ạ?"
Đầu kia là một giọng nữ dịu dàng: "Xin chào, em gọi tới từ trung tâm chăm sóc ABO ạ, xin hỏi anh có phải là anh Tô không ạ?"
Tô Dục Chu nhớ ra gì đó: "À vâng, là em ạ."
"Tô phu nhân đã đặt lịch chăm sóc Alpha trong kì tình nhiệt cho anh nên bên em cần xác nhận lại chút thông tin ạ."
"Dự tính là tầm chiều nay sẽ có chuyên viên tới chăm sóc cho anh. Dựa trên thông tin mà mẹ anh ghi chú thì bên em sẽ cử một hộ lý Beta nam tới khách sạn S gặp anh, xin hỏi anh có yêu cầu gì nữa không ạ?"
Tô Dục Chu hơi nhức đầu.
Mặc dù ba mẹ ném cậu vào khách sạn, nhưng cũng không phải là hoàn toàn bỏ mặc. Lúc cậu tới khách sạn, ba Tô đã nói mấy hôm nữa sẽ có hộ lý tới chăm sóc hỗ trợ, cậu lại quên béng chuyện này.
Làm sao bây giờ?
Tô Dục Chu ngẫm nghĩ, vẫn quyết định nói thật: "Chào chị, em muốn hùy dịch vụ này ạ."
"Anh Tô, nếu như anh hủy dịch vụ thì bên em sẽ không hoàn trả tiền đặt cọc ạ. Anh có cần bàn lại với bác gái không ạ?"
"Dạ chị cứ hủy đi ạ, em sẽ nói với ba mẹ em sau ạ."
"Vâng thưa anh, xin lỗi vì đã làm phiền anh, chúc anh có một ngày tốt lành."
Bên kia cúp máy.
Tô Dục Chu ngồi xuống giường, có phần ảo não nắm tóc, nên nói thế nào với ba mẹ bây giờ?
Còn chuyện tiền đặt cọc, thật ra cậu cũng chẳng tiếc lắm.
Dù sao thì tiền thuê phòng một tháng ở khách sạn S cũng không rẻ, lúc cậu trả phòng, bên lễ tân đã nói số tiền còn lại sẽ được tự động chuyển về tài khoản của Tô Lan.
Tính ra còn đỡ được một khoản lớn ấy chứ.
Đương nhiên là do tiền được trả về tài khoản của Tô Lan nên dù trung tâm chăm sóc có không gọi thì chắc chắn mẹ cũng sẽ gọi cậu sớm thôi.
"Reng reng reng ---"
Quả nhiên, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, cậu còn chưa kịp nghĩ cách đối phó, Tô Lan đã gọi tới rồi.
Tô Dục Chu chỉ có thể nhéo mũi nghe máy.
"Tô Dục Chu, anh tốt nhất nên cho tôi một lời giải thích." Giọng Tô Lan nghe cực kì uy nghiêm, cách điện thoại cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ bà cau mày, rất đỗi tức giận.
Tô Dục Chu có phần hổ thẹn.
Mặc dù Tô Lan đuổi cậu ra khỏi nhà, nhưng bà thật sự đối xử với đứa con trai là cậu đây rất tốt, đặt phòng ở khách sạn cao cấp, dịch vụ chăm sóc cũng chọn cái tốt nhất.
Chính bà vẫn còn lái cái xe cà tàng mua mười mấy năm trước...
Tô Dục Chu mím môi, châm chước nói: "Con gặp... Bạn ở khách sạn ạ, cậu ấy mời con về nhà ở."
"À, vậy à."
Giọng điệu Tô Lan nhẹ nhõm hơn một cách rõ rệt.
Thật ra khi con mình bước vào kì tình nhiệt, có điều kiện thì đương nhiên là nên ở nhà cho ba mẹ chăm sóc, dù sao thì khách sạn với đủ loại người rất phức tạp, kể cả có nhân viên chuyên nghiệp chăm sóc đi chăng nữa cũng không thể đảm bảo là không có chuyện gì xảy ra được.
Nhưng nhà họ Tô không có điều kiện này, họ cũng không có bạn bè nào mà gia đình thuần Beta, mà dù có thì cũng ngại làm phiền người ta.
Giờ có người chủ động mời, con mình không cần phải ở khách sạn, đương nhiên mẹ Tô vẫn rất mừng, chỉ là...
"Liệu có làm phiền người ta quá không?"
Trong tiềm thức, Tô Lan đã tự động cho đối phương là beta.
Dù sao thì họ không thể là Alpha được, ngay cả người làm mẹ như bà cũng không chịu nổi chứ đừng nói là bạn bè.
Nếu là Omega...
Đứa bé O nào lại nghĩ quẩn như vậy chứ?
Tất nhiên, nếu là Omega thật thì hẳn là con trai mình cũng thích, chứ với tính cách của thằng bé này thì đảm bảo là không bao giờ có chuyện còn tỉnh táo mà lại đè con nhà người ta ra.
Bà tin rằng con mình là đứa có chừng mực, nếu quả thật xảy ra chuyện thì cùng lắm là chịu trách nhiệm thôi, tóm lại người thua thiệt không phải là Alpha.
"Chắc không sao ạ, cậu ấy sống một mình."
Tất cả những gì Tô Dục Chu nói đều là thật, chỉ là không nói hết thôi.
"Vậy là tốt rồi."
Tô Lan gật gù, nếu tới nhà người ta ở thì đúng là không tiện mời hộ lý tới chăm sóc lắm.
Bà bèn hỏi: "Con biết dùng thuốc ức chế rồi đúng không?"
"Dạ." Tô Dục Chu đáp, cậu còn từng tiêm cho Túc Khiêm một lần rồi, cũng không khó.
"Con nhớ xem kĩ lời dặn của bác sĩ, tiêm thuốc đúng lúc đúng liều lượng là sẽ không có chuyện gì đâu."
Hồi xưa không có điều kiện thì lấy đâu ra tiền mời người chăm sóc? Tất cả mọi người đều phải vượt qua như vậy, bà cũng cảm thấy con mình cần phải rèn luyện thêm.
Sau đó Tô Lan lại chia sẻ chút kinh nghiệm với con trai, còn định tâm sự với người "bạn" kia một chút, muốn cảm ơn người ta, nghe con trai nói là đối phương đang bận mới đành thôi.
Cuối cùng, bà rất yên tâm cúp máy.
Cuộc gọi vừa chấm dứt, Tô Dục Chu đã ném di động đi, cứ thế ngã ra giường tạo thành hình chữ đại.
Rõ ràng chỉ nói chuyện điện thoại có một tí thôi mà cậu thấy còn mệt hơn cả chạy 5000 mét.
Ngoài phần kí ức của kiếp trước ra thì cậu gần như không giấu được điều gì khỏi mắt ba mẹ, mà cậu cũng rất trân trọng gia đình của mình hiện giờ, rất yêu mọi người trong nhà.
Tô Dục Chu ngẩn người nhìn trần nhà xa lạ, lại dời mắt quan sát căn phòng cho khách siêu xa hoa này.
Cậu đồng ý với lời đề nghị của Túc Khiêm, có phải hơi quá manh động rồi không nhỉ?
Tô Dục Chu nằm chán rồi đứng dậy đi tới cửa sổ sát đất, kéo tấm rèm ra.
Tầng tầng lớp lớp núi non hiện ra trước mắt cậu, nhìn ra xa còn có thể mơ hồ thấy được hồ nước màu xanh lục.
Trời trong gió mát, chỉ nhìn thôi cũng khiến lòng người thanh thản.
Cậu hít một hơi thật sâu, hàng mày đang nhíu chặt dần buông lỏng, vẻ mặt trở nên thoải mái hơn mấy phần.
Coi như đi nghỉ mát đi vậy.
Dù sao thì cũng chỉ ở một tháng là dọn đi rồi, Túc Khiêm có không đuổi cậu thì cậu cũng phải về học đại học, không thể ở đây mãi được.
Tô Dục Chu vươn vai, sau đó bắt đầu dọn phòng.
Mặc dù căn phòng rất sạch sẽ, chắc là do luôn được người tới quét dọn hàng ngày. Nhưng cậu vẫn quét qua, lau lại bàn ghế rồi mới đi trải ga giường, lấy chăn ga gối từ trong tủ ra.
Bận bịu xong xuôi, cái bụng lập tức réo ầm ĩ.
Đã mười hai giờ hơn rồi.
Tô Dục Chu rời phòng, lê dép loẹt xoẹt xuống dưới lầu.
Căn nhà to thật đấy!
Phong cách trang hoàng thiên về kiểu giản lược trang nhã, nhưng lại trông lạnh lẽo không chút hơi ấm. Túc Khiêm ở một mình thế này không thấy sợ à?
Vất vả lắm mới tìm được phòng bếp, Tô Dục Chu mở tủ lạnh ra xem.
Tủ lạnh được lắp đặt âm tường, ghép chung với tủ bát, bên trong chất đầy đủ loại nguyên liệu nấu ăn tươi mới, có thể thấy được là chủ nhà rất đề cao chuyện ăn uống.
Thật ra Tô Dục Chu định gọi đồ ăn ngoài, nếu lười được thì đảm bảo cậu sẽ không chăm, nhưng ban nãy tìm thử thì quán ăn gần chỗ này cũng phải mất một tiếng mới giao được đồ đến.
Đợi thêm tiếng nữa chắc cậu đói chết luôn.
Không biết là do phân hóa thành A chất lượng tốt hay là do đang ở kì tình nhiệt, cậu bỗng thấy mình trở nên thèm ăn cực kì.
Nên giờ phải làm sao? Tự túc là hạnh phúc thôi.
Ban nãy Túc Khiêm cũng nói chỉ cần không quấy rầy anh ta thì cậu làm gì cũng được. Thế là Tô Dục Chu không hề khách khí, lấy ra mấy thứ dễ xử lý, tháo vát bắt đầu làm cơm.
Phòng đọc sách trên tầng hai.
Túc Khiêm kết thúc một cuộc họp qua video, vừa mới tắt máy. Anh khẽ ngả người ra lưng ghế, chậm rãi thở hắt ra, dây thần kinh đang căng cứng dần buông lỏng.
Ngẩng đầu nhìn thời gian, đã một giờ chiều rồi.
Anh nhíu mày, chợt nhớ ra điều gì đó, cầm điện thoại lên xem.
Biết ngay, anh quên báo đầu bếp tới nấu bữa trưa rồi.
Túc Khiêm cực kì ghét việc trong nhà xuất hiện mùi hương của người khác, dù cho pheromone của Beta rất rất nhạt đi chăng nữa thì anh cũng vẫn cảm thấy khó chịu.
Thế nên người làm anh thuê sẽ chỉ đến vào thời gian nhất định để làm việc, mà hai hôm vừa rồi anh ở khách sạn nên không gọi đầu bếp tới.
Túc Khiêm nhéo ấn đường, ấn sau đó cầm di động với chìa khóa xe ra khỏi phòng, định lái xe ra ngoài ăn cơm trưa.
Nếu như chỉ có mình anh thì ăn đại cái gì đó là được, nhưng giờ trong nhà có thêm một người, anh cũng không thể để bữa đầu tiên của người ta quá nghèo nàn được.
Đây là vấn đề về thể diện, không liên quan tới giới tính của đối phương.
Thật ra, Túc Khiêm cũng từng do dự việc đưa Tô Dục Chu về đây.
Nhưng so với khách sạn có đủ loại mùi tạp nham, so với căn phòng không biết đã bị bao nhiêu người sử dụng, anh cảm thấy để Tô Dục Chu về nhà mình, bản thân chỉ cần khoan nhượng với mùi của cậu ấy, thì hình như cái sau dễ chấp nhận hơn chút.
Đã đưa về đây rồi thì không thể để kệ cho người ta bị đói được, anh khác với mấy tên Alpha không coi ai ra gì kia.
Nghĩ đến đây, Túc Khiêm đi lên tầng ba, lại không thấy bóng dáng cậu thanh niên ở phòng cho khách.
Anh hơi nhíu mày, quay người xuống lầu.
Đi đến đầu cầu thang dẫn xuống tầng một, anh còn chưa đi xuống đã ngửi được một mùi thơm mê người.
"Ọc ọc ---"
Vị chua trào lên, bụng kêu một tiếng.
Túc Khiêm không khỏi dừng chân, chẳng lẽ hôm nay James đến à? --- Anh quen ăn món Tây nên đầu bếp riêng cũng là người nước ngoài.
Nhưng...
Mùi này có vẻ không giống lắm.
Túc Khiêm hơi nghi hoặc, nhấc chân đi xuống lầu, lần này tốc độ nhanh hơn một chút.
Vừa vào nhà ăn đã thấy cậu thanh niên mặc tạp dề, tay bưng hai cái đĩa đi từ phòng bếp ra, đặt lên bàn ăn.
Cả căn phòng ngập tràn mùi đồ ăn thơm nức, còn có chút hương dừa nhàn nhạt xen lẫn bên trong.
Cậu thanh niên nhìn thấy anh, cặp mắt xinh đẹp cong cong, cậu vừa cởi tạp dề vừa nói: "Anh xong việc rồi à? Có muốn ăn cùng luôn không?"
Túc Khiêm không tự chủ bước tới.
Nhìn xuống thì thấy trên bàn đã có sáu bảy đĩa thức ăn đầy ắp, có mặn có chay có canh, sắc hương vị đều đủ, nhìn thôi đã thấy thèm nhỏ dãi.
Tô Dục Chu vắt tạp dề sang bên cạnh, xới hai bát cơm từ nồi cơm điện, một bát đặt xuống trước mặt Túc Khiêm, bát còn lại để cho mình. Sau đó cậu ngồi xuống, bắt đầu thưởng thức.
Còn nhịn nữa thì cậu chết đói thật mất.
Ở phía đối diện, cuối cùng người đàn ông cũng kéo ghế ngồi xuống, chỉ là vẫn đang cau mày, vẻ nghi ngờ hết sức rõ ràng.
"Mấy món này... Cậu nấu à?"
Sau một hồi, Túc Khiêm mở miệng hỏi.
Tô Dục Chu ừ một tiếng, tiệp tục vùi đầu chiến đấu.
Túc Khiêm không thể hiểu được. Anh nhìn cậu thanh niên đang ăn đến say sưa ngon lành ở phía đối diện, mặc dù cảm giác thèm ăn đã bị kích thích, nhưng anh vẫn không nhịn được mà nói:
"Tại sao cậu lại nấu cơm?"
Nấu cơm chẳng phải là chuyện chỉ có BO mới phải học sao? Tại sao một Alpha lại biết làm mấy thứ này?
Biết nấu cơm thì lạ lắm à?
Tô Dục Chu ngẩng lên nhìn anh, thuận miệng nói: "Cái này chẳng phải là kĩ năng sinh tồn cơ bản nhất sao?"
"..."
Túc Khiêm nhìn cậu lần nữa, sau khi xác định Tô Dục Chu không phải đang Versailles* thì anh mới bưng bát, trước hết dùng muôi múc một chén canh.
*Ngôn ngữ mạng bên Trung, chỉ kiểu lời nói, câu văn mang hàm ý khoe mẽ được nói ra trong lúc lơ đãng.
Canh sườn nấu bắp trong vắt, không mặn không nhạt, hợp khẩu vị của anh đến bất ngờ.
Tô Dục Chu vẫn còn đang nhìn Túc Khiêm.
Đây là lần đầu tiên bọn họ bình tĩnh ngồi cùng nhau như vậy.
Người đàn ông kia có một khuôn mặt tuấn tú, mái tóc đen dày, hàng mi như những chiếc bàn chải nhỏ, mỗi lần anh cụp mắt, chúng cũng sẽ rủ xuống che đi xúc cảm nơi đáy mắt, khiến anh có vẻ lạnh nhạt hơn nhiều.
Nhưng không biết vì sao, Tô Dục Chu cứ cảm thấy dù là động tác cầm thìa nếm canh của anh thôi cũng đầy khí chất tao nhã trưởng thành, thật sự nhìn rất thích mắt.
Cậu không khỏi nhìn nhiều hơn.
Túc Khiêm lại hiểu lầm. Anh cảm nhận được ánh mắt của cậu, mím môi, lạnh nhạt nói: "Cũng đúng, chỉ là nấu chín nguyên liệu mà thôi, ai cũng biết làm."
Tô Dục Chu gật đầu.
Cậu không hề cảm thấy lời này của Túc Khiêm có gì sai, dù sao thì bản chất của việc nấu ăn đúng là chỉ nấu chín nguyên liệu thôi.
Thế là cậu không khỏi đề nghị: "Vậy tối nay anh nấu nhé?"
Túc Khiêm: "..."
_________________________
Này thì gáy =)))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))
Tô Dục Chu thầm cảm thấy vui vẻ, chợt nghĩ tới chủ nhà, vội vàng nhìn sang phía Túc Khiêm, giọng nói còn mang theo mấy phần quan tâm: "Vậy anh ở phòng nào?"
"Phòng ngủ chính ở tầng dưới."
Túc Khiêm đi vào phòng, mở tủ quần áo ra, để lộ đống chăn ga gối đã được gấp chỉnh tề chỉ chờ sử dụng.
"Mấy cái này đều là đồ sạch, cậu cứ dùng thoải mái."
Tô Dục Chu gật đầu, đang định nói một tiếng cảm ơn thì tiếng chuông điện thoại thân thương đã vang lên.
Cậu lấy di động ra khỏi túi quần.
Nhìn tên người gọi, Tô Dục Chu không bắt máy ngay mà do dự nhìn về phía Túc Khiêm.
Túc Khiêm lập tức gật đầu nói: "Cậu cứ tự nhiên, giờ tôi tới phòng sách giải quyết chút công việc. Chỉ cần không quấy rầy tôi thì cậu làm gì cũng được."
Sau đó anh ra khỏi phòng.
Tô Dục Chu đưa mắt nhìn theo bóng lưng biến mất ở cửa ra vào, cậu bước tới nhìn Túc Khiêm xuống tầng rồi mới thu tầm mắt lại, nhìn màn hình điện thoại.
Vì ban nãy cậu không nghe máy nên chuông điện thoại chỉ reo vài tiếng đã ngắt, Tô Dục Chu đang định gọi lại thì số kia đã gọi tới.
Lần này cậu bấm nghe: "A lô, xin hỏi ai đấy ạ?"
Đầu kia là một giọng nữ dịu dàng: "Xin chào, em gọi tới từ trung tâm chăm sóc ABO ạ, xin hỏi anh có phải là anh Tô không ạ?"
Tô Dục Chu nhớ ra gì đó: "À vâng, là em ạ."
"Tô phu nhân đã đặt lịch chăm sóc Alpha trong kì tình nhiệt cho anh nên bên em cần xác nhận lại chút thông tin ạ."
"Dự tính là tầm chiều nay sẽ có chuyên viên tới chăm sóc cho anh. Dựa trên thông tin mà mẹ anh ghi chú thì bên em sẽ cử một hộ lý Beta nam tới khách sạn S gặp anh, xin hỏi anh có yêu cầu gì nữa không ạ?"
Tô Dục Chu hơi nhức đầu.
Mặc dù ba mẹ ném cậu vào khách sạn, nhưng cũng không phải là hoàn toàn bỏ mặc. Lúc cậu tới khách sạn, ba Tô đã nói mấy hôm nữa sẽ có hộ lý tới chăm sóc hỗ trợ, cậu lại quên béng chuyện này.
Làm sao bây giờ?
Tô Dục Chu ngẫm nghĩ, vẫn quyết định nói thật: "Chào chị, em muốn hùy dịch vụ này ạ."
"Anh Tô, nếu như anh hủy dịch vụ thì bên em sẽ không hoàn trả tiền đặt cọc ạ. Anh có cần bàn lại với bác gái không ạ?"
"Dạ chị cứ hủy đi ạ, em sẽ nói với ba mẹ em sau ạ."
"Vâng thưa anh, xin lỗi vì đã làm phiền anh, chúc anh có một ngày tốt lành."
Bên kia cúp máy.
Tô Dục Chu ngồi xuống giường, có phần ảo não nắm tóc, nên nói thế nào với ba mẹ bây giờ?
Còn chuyện tiền đặt cọc, thật ra cậu cũng chẳng tiếc lắm.
Dù sao thì tiền thuê phòng một tháng ở khách sạn S cũng không rẻ, lúc cậu trả phòng, bên lễ tân đã nói số tiền còn lại sẽ được tự động chuyển về tài khoản của Tô Lan.
Tính ra còn đỡ được một khoản lớn ấy chứ.
Đương nhiên là do tiền được trả về tài khoản của Tô Lan nên dù trung tâm chăm sóc có không gọi thì chắc chắn mẹ cũng sẽ gọi cậu sớm thôi.
"Reng reng reng ---"
Quả nhiên, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, cậu còn chưa kịp nghĩ cách đối phó, Tô Lan đã gọi tới rồi.
Tô Dục Chu chỉ có thể nhéo mũi nghe máy.
"Tô Dục Chu, anh tốt nhất nên cho tôi một lời giải thích." Giọng Tô Lan nghe cực kì uy nghiêm, cách điện thoại cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ bà cau mày, rất đỗi tức giận.
Tô Dục Chu có phần hổ thẹn.
Mặc dù Tô Lan đuổi cậu ra khỏi nhà, nhưng bà thật sự đối xử với đứa con trai là cậu đây rất tốt, đặt phòng ở khách sạn cao cấp, dịch vụ chăm sóc cũng chọn cái tốt nhất.
Chính bà vẫn còn lái cái xe cà tàng mua mười mấy năm trước...
Tô Dục Chu mím môi, châm chước nói: "Con gặp... Bạn ở khách sạn ạ, cậu ấy mời con về nhà ở."
"À, vậy à."
Giọng điệu Tô Lan nhẹ nhõm hơn một cách rõ rệt.
Thật ra khi con mình bước vào kì tình nhiệt, có điều kiện thì đương nhiên là nên ở nhà cho ba mẹ chăm sóc, dù sao thì khách sạn với đủ loại người rất phức tạp, kể cả có nhân viên chuyên nghiệp chăm sóc đi chăng nữa cũng không thể đảm bảo là không có chuyện gì xảy ra được.
Nhưng nhà họ Tô không có điều kiện này, họ cũng không có bạn bè nào mà gia đình thuần Beta, mà dù có thì cũng ngại làm phiền người ta.
Giờ có người chủ động mời, con mình không cần phải ở khách sạn, đương nhiên mẹ Tô vẫn rất mừng, chỉ là...
"Liệu có làm phiền người ta quá không?"
Trong tiềm thức, Tô Lan đã tự động cho đối phương là beta.
Dù sao thì họ không thể là Alpha được, ngay cả người làm mẹ như bà cũng không chịu nổi chứ đừng nói là bạn bè.
Nếu là Omega...
Đứa bé O nào lại nghĩ quẩn như vậy chứ?
Tất nhiên, nếu là Omega thật thì hẳn là con trai mình cũng thích, chứ với tính cách của thằng bé này thì đảm bảo là không bao giờ có chuyện còn tỉnh táo mà lại đè con nhà người ta ra.
Bà tin rằng con mình là đứa có chừng mực, nếu quả thật xảy ra chuyện thì cùng lắm là chịu trách nhiệm thôi, tóm lại người thua thiệt không phải là Alpha.
"Chắc không sao ạ, cậu ấy sống một mình."
Tất cả những gì Tô Dục Chu nói đều là thật, chỉ là không nói hết thôi.
"Vậy là tốt rồi."
Tô Lan gật gù, nếu tới nhà người ta ở thì đúng là không tiện mời hộ lý tới chăm sóc lắm.
Bà bèn hỏi: "Con biết dùng thuốc ức chế rồi đúng không?"
"Dạ." Tô Dục Chu đáp, cậu còn từng tiêm cho Túc Khiêm một lần rồi, cũng không khó.
"Con nhớ xem kĩ lời dặn của bác sĩ, tiêm thuốc đúng lúc đúng liều lượng là sẽ không có chuyện gì đâu."
Hồi xưa không có điều kiện thì lấy đâu ra tiền mời người chăm sóc? Tất cả mọi người đều phải vượt qua như vậy, bà cũng cảm thấy con mình cần phải rèn luyện thêm.
Sau đó Tô Lan lại chia sẻ chút kinh nghiệm với con trai, còn định tâm sự với người "bạn" kia một chút, muốn cảm ơn người ta, nghe con trai nói là đối phương đang bận mới đành thôi.
Cuối cùng, bà rất yên tâm cúp máy.
Cuộc gọi vừa chấm dứt, Tô Dục Chu đã ném di động đi, cứ thế ngã ra giường tạo thành hình chữ đại.
Rõ ràng chỉ nói chuyện điện thoại có một tí thôi mà cậu thấy còn mệt hơn cả chạy 5000 mét.
Ngoài phần kí ức của kiếp trước ra thì cậu gần như không giấu được điều gì khỏi mắt ba mẹ, mà cậu cũng rất trân trọng gia đình của mình hiện giờ, rất yêu mọi người trong nhà.
Tô Dục Chu ngẩn người nhìn trần nhà xa lạ, lại dời mắt quan sát căn phòng cho khách siêu xa hoa này.
Cậu đồng ý với lời đề nghị của Túc Khiêm, có phải hơi quá manh động rồi không nhỉ?
Tô Dục Chu nằm chán rồi đứng dậy đi tới cửa sổ sát đất, kéo tấm rèm ra.
Tầng tầng lớp lớp núi non hiện ra trước mắt cậu, nhìn ra xa còn có thể mơ hồ thấy được hồ nước màu xanh lục.
Trời trong gió mát, chỉ nhìn thôi cũng khiến lòng người thanh thản.
Cậu hít một hơi thật sâu, hàng mày đang nhíu chặt dần buông lỏng, vẻ mặt trở nên thoải mái hơn mấy phần.
Coi như đi nghỉ mát đi vậy.
Dù sao thì cũng chỉ ở một tháng là dọn đi rồi, Túc Khiêm có không đuổi cậu thì cậu cũng phải về học đại học, không thể ở đây mãi được.
Tô Dục Chu vươn vai, sau đó bắt đầu dọn phòng.
Mặc dù căn phòng rất sạch sẽ, chắc là do luôn được người tới quét dọn hàng ngày. Nhưng cậu vẫn quét qua, lau lại bàn ghế rồi mới đi trải ga giường, lấy chăn ga gối từ trong tủ ra.
Bận bịu xong xuôi, cái bụng lập tức réo ầm ĩ.
Đã mười hai giờ hơn rồi.
Tô Dục Chu rời phòng, lê dép loẹt xoẹt xuống dưới lầu.
Căn nhà to thật đấy!
Phong cách trang hoàng thiên về kiểu giản lược trang nhã, nhưng lại trông lạnh lẽo không chút hơi ấm. Túc Khiêm ở một mình thế này không thấy sợ à?
Vất vả lắm mới tìm được phòng bếp, Tô Dục Chu mở tủ lạnh ra xem.
Tủ lạnh được lắp đặt âm tường, ghép chung với tủ bát, bên trong chất đầy đủ loại nguyên liệu nấu ăn tươi mới, có thể thấy được là chủ nhà rất đề cao chuyện ăn uống.
Thật ra Tô Dục Chu định gọi đồ ăn ngoài, nếu lười được thì đảm bảo cậu sẽ không chăm, nhưng ban nãy tìm thử thì quán ăn gần chỗ này cũng phải mất một tiếng mới giao được đồ đến.
Đợi thêm tiếng nữa chắc cậu đói chết luôn.
Không biết là do phân hóa thành A chất lượng tốt hay là do đang ở kì tình nhiệt, cậu bỗng thấy mình trở nên thèm ăn cực kì.
Nên giờ phải làm sao? Tự túc là hạnh phúc thôi.
Ban nãy Túc Khiêm cũng nói chỉ cần không quấy rầy anh ta thì cậu làm gì cũng được. Thế là Tô Dục Chu không hề khách khí, lấy ra mấy thứ dễ xử lý, tháo vát bắt đầu làm cơm.
Phòng đọc sách trên tầng hai.
Túc Khiêm kết thúc một cuộc họp qua video, vừa mới tắt máy. Anh khẽ ngả người ra lưng ghế, chậm rãi thở hắt ra, dây thần kinh đang căng cứng dần buông lỏng.
Ngẩng đầu nhìn thời gian, đã một giờ chiều rồi.
Anh nhíu mày, chợt nhớ ra điều gì đó, cầm điện thoại lên xem.
Biết ngay, anh quên báo đầu bếp tới nấu bữa trưa rồi.
Túc Khiêm cực kì ghét việc trong nhà xuất hiện mùi hương của người khác, dù cho pheromone của Beta rất rất nhạt đi chăng nữa thì anh cũng vẫn cảm thấy khó chịu.
Thế nên người làm anh thuê sẽ chỉ đến vào thời gian nhất định để làm việc, mà hai hôm vừa rồi anh ở khách sạn nên không gọi đầu bếp tới.
Túc Khiêm nhéo ấn đường, ấn sau đó cầm di động với chìa khóa xe ra khỏi phòng, định lái xe ra ngoài ăn cơm trưa.
Nếu như chỉ có mình anh thì ăn đại cái gì đó là được, nhưng giờ trong nhà có thêm một người, anh cũng không thể để bữa đầu tiên của người ta quá nghèo nàn được.
Đây là vấn đề về thể diện, không liên quan tới giới tính của đối phương.
Thật ra, Túc Khiêm cũng từng do dự việc đưa Tô Dục Chu về đây.
Nhưng so với khách sạn có đủ loại mùi tạp nham, so với căn phòng không biết đã bị bao nhiêu người sử dụng, anh cảm thấy để Tô Dục Chu về nhà mình, bản thân chỉ cần khoan nhượng với mùi của cậu ấy, thì hình như cái sau dễ chấp nhận hơn chút.
Đã đưa về đây rồi thì không thể để kệ cho người ta bị đói được, anh khác với mấy tên Alpha không coi ai ra gì kia.
Nghĩ đến đây, Túc Khiêm đi lên tầng ba, lại không thấy bóng dáng cậu thanh niên ở phòng cho khách.
Anh hơi nhíu mày, quay người xuống lầu.
Đi đến đầu cầu thang dẫn xuống tầng một, anh còn chưa đi xuống đã ngửi được một mùi thơm mê người.
"Ọc ọc ---"
Vị chua trào lên, bụng kêu một tiếng.
Túc Khiêm không khỏi dừng chân, chẳng lẽ hôm nay James đến à? --- Anh quen ăn món Tây nên đầu bếp riêng cũng là người nước ngoài.
Nhưng...
Mùi này có vẻ không giống lắm.
Túc Khiêm hơi nghi hoặc, nhấc chân đi xuống lầu, lần này tốc độ nhanh hơn một chút.
Vừa vào nhà ăn đã thấy cậu thanh niên mặc tạp dề, tay bưng hai cái đĩa đi từ phòng bếp ra, đặt lên bàn ăn.
Cả căn phòng ngập tràn mùi đồ ăn thơm nức, còn có chút hương dừa nhàn nhạt xen lẫn bên trong.
Cậu thanh niên nhìn thấy anh, cặp mắt xinh đẹp cong cong, cậu vừa cởi tạp dề vừa nói: "Anh xong việc rồi à? Có muốn ăn cùng luôn không?"
Túc Khiêm không tự chủ bước tới.
Nhìn xuống thì thấy trên bàn đã có sáu bảy đĩa thức ăn đầy ắp, có mặn có chay có canh, sắc hương vị đều đủ, nhìn thôi đã thấy thèm nhỏ dãi.
Tô Dục Chu vắt tạp dề sang bên cạnh, xới hai bát cơm từ nồi cơm điện, một bát đặt xuống trước mặt Túc Khiêm, bát còn lại để cho mình. Sau đó cậu ngồi xuống, bắt đầu thưởng thức.
Còn nhịn nữa thì cậu chết đói thật mất.
Ở phía đối diện, cuối cùng người đàn ông cũng kéo ghế ngồi xuống, chỉ là vẫn đang cau mày, vẻ nghi ngờ hết sức rõ ràng.
"Mấy món này... Cậu nấu à?"
Sau một hồi, Túc Khiêm mở miệng hỏi.
Tô Dục Chu ừ một tiếng, tiệp tục vùi đầu chiến đấu.
Túc Khiêm không thể hiểu được. Anh nhìn cậu thanh niên đang ăn đến say sưa ngon lành ở phía đối diện, mặc dù cảm giác thèm ăn đã bị kích thích, nhưng anh vẫn không nhịn được mà nói:
"Tại sao cậu lại nấu cơm?"
Nấu cơm chẳng phải là chuyện chỉ có BO mới phải học sao? Tại sao một Alpha lại biết làm mấy thứ này?
Biết nấu cơm thì lạ lắm à?
Tô Dục Chu ngẩng lên nhìn anh, thuận miệng nói: "Cái này chẳng phải là kĩ năng sinh tồn cơ bản nhất sao?"
"..."
Túc Khiêm nhìn cậu lần nữa, sau khi xác định Tô Dục Chu không phải đang Versailles* thì anh mới bưng bát, trước hết dùng muôi múc một chén canh.
*Ngôn ngữ mạng bên Trung, chỉ kiểu lời nói, câu văn mang hàm ý khoe mẽ được nói ra trong lúc lơ đãng.
Canh sườn nấu bắp trong vắt, không mặn không nhạt, hợp khẩu vị của anh đến bất ngờ.
Tô Dục Chu vẫn còn đang nhìn Túc Khiêm.
Đây là lần đầu tiên bọn họ bình tĩnh ngồi cùng nhau như vậy.
Người đàn ông kia có một khuôn mặt tuấn tú, mái tóc đen dày, hàng mi như những chiếc bàn chải nhỏ, mỗi lần anh cụp mắt, chúng cũng sẽ rủ xuống che đi xúc cảm nơi đáy mắt, khiến anh có vẻ lạnh nhạt hơn nhiều.
Nhưng không biết vì sao, Tô Dục Chu cứ cảm thấy dù là động tác cầm thìa nếm canh của anh thôi cũng đầy khí chất tao nhã trưởng thành, thật sự nhìn rất thích mắt.
Cậu không khỏi nhìn nhiều hơn.
Túc Khiêm lại hiểu lầm. Anh cảm nhận được ánh mắt của cậu, mím môi, lạnh nhạt nói: "Cũng đúng, chỉ là nấu chín nguyên liệu mà thôi, ai cũng biết làm."
Tô Dục Chu gật đầu.
Cậu không hề cảm thấy lời này của Túc Khiêm có gì sai, dù sao thì bản chất của việc nấu ăn đúng là chỉ nấu chín nguyên liệu thôi.
Thế là cậu không khỏi đề nghị: "Vậy tối nay anh nấu nhé?"
Túc Khiêm: "..."
_________________________
Này thì gáy =)))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))