Chương 18: Có đau không?
Edit: Ry
Lần này Túc tiên sinh không còn chuyên quyền độc đoán, trước khi đi chuẩn bị bữa tối vẫn biết hỏi ý kiến của Tô Dục Chu.
Mặc dù hiện giờ món duy nhất anh biết làm chỉ có bò bít tết.
Nhưng lần này Tô Dục Chu không còn quan tâm săn sóc đến cảm nhận của anh nữa, cậu sụt sịt, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Tôi muốn ăn mì."
Túc tiên sinh đờ người, sau đó vươn tay xoa mái tóc mềm mại của cậu thanh niên, đáp: "Được, để tôi gọi người của Thực Thiên Các mang tới."
Thực Thiên Các, nhà hàng nổi tiếng của thành phố S nước Hoa Hạ, món ăn đặc trưng của họ là mì sợi.
"Nhưng mà tôi muốn ăn đồ anh nấu."
Tô Dục Chu nhìn Túc Khiêm, tiếng cậu còn đặc sệt giọng mũi nghe mềm mại biết mấy, nhưng ý tứ trong lời lại khiến Túc tiên sinh có phần nhức đầu.
"Anh vừa nói là sẽ nấu cho tôi ăn mà." Em ấy nói như vậy.
Túc Khiêm cảm giác như thể vừa tự bê đá đập chân mình, nhưng... Dù gì cũng là mình sai trước, về tình về lý anh đều không thể cương quyết dứt khoát như bình thường. Huống hồ, nhìn cặp mắt vẫn còn hồng hồng của Tô Dục Chu, nhìn dáng vẻ ngoan hiền mềm mại như chó con của em ấy, ai có thể giữ bản thân không được mềm lòng đây?
"Được rồi, để tôi đi nấu." Túc Khiêm đành phải nói: "Nếu như em nuốt nổi."
"Anh không biết nấu mì à?" Tô Dục Chu nghiêng đầu nhìn anh.
Túc Khiêm: "... Ừ, không biết."
Đã từng thừa nhận nấu cơm rất khó, giờ lại thẳng thắn nói mình không biết, có vẻ... Vẫn có chút khó chịu.
"Tôi sẽ thử xem sao."
Túc Khiêm bổ sung, không hiểu sao anh lại có cảm giác nặng nề như đang khảng khái hy sinh.
Tô Dục Chu bị anh chọc cho không nhịn được mà bật cười, cậu nói: "Anh không biết, nhưng tôi biết mà."
Rốt cuộc cũng thấy cậu cười, dù cho có phần buồn bực vì lời khoe khoang của cậu, Túc Khiêm vẫn nhịn, nhưng lại nghe nhóc Alpha kia nói tiếp: "Để tôi dạy anh nhé, cái này đơn giản lắm."
Sau đó cậu thanh niên bò đến mép giường, cúi xuống tìm dép lê.
Cảm xúc của Tô Dục Chu tới nhanh mà đi cũng nhanh, được dỗ dành đầy đủ, giờ cậu lại như không có chuyện gì xảy ra, thân thiện với anh như trước.
Túc Khiêm nhìn cậu, ánh mắt bỗng nhiên trở nên dịu dàng vô cùng.
Sao ban nãy anh lại coi Tô Dục Chu giống như cái đám Alpha háo thắng thích chứng tỏ tự cho mình là siêu phàm kia nhỉ? Cậu ấy hoàn toàn khác với lũ hôi thối đó.
Cậu ấy sẽ không vì thấy anh không biết mà chế giễu anh, cũng sẽ không như đám Alpha kia, cần phải khoe khoang tài cán để chứng tỏ bản thân.
Tô Dục Chu xỏ dép lê vào, lúc đứng dậy đi ra cửa thì nhìn thấy áo của mình vắt trên vali, mặt không khỏi nóng lên.
Cậu đi tới cầm lấy chiếc áo hoodie của mình, chuẩn bị đi vào nhà tắm thay áo sơ mi trên người ra ---
Lần này cậu đã nhớ là AO khác biệt, đương nhiên cũng có thể là vì quá xấu hổ.
Túc Khiêm nhìn ra ý định của cậu, do dự một hồi, lên tiếng gọi Tô Dục Chu lại.
"Vâng?" Tô Dục Chu đứng tại chỗ, nhìn người đàn ông đi đến trước mặt mình.
"Không cần thay, cứ mặc vậy đi."
Túc Khiêm cụp mắt, vừa định quan sát kĩ hơn dáng vẻ của cậu khi mặc chiếc áo này thì một hàng cúc lộn xộn đập vào mắt... Thế mà còn cài lệch hai cái.
Tô Dục Chu cũng vừa mới phát hiện ra.
Lúc mặc vào cậu cũng không nhìn kĩ, giờ càng thêm xấu hổ.
"Tôi..."
Chỉ là cậu vừa mới mở miệng đã nghe người kia thở dài một tiếng, thấp giọng nói: "Em là trẻ con đấy à?"
Tô Dục Chu có chút bất mãn, lại thấy Túc tiên sinh vươn tay tới, cầm cúc áo trên cùng, nhẹ nhàng cởi ra.
Tưởng là anh lại định làm gì đó, cậu ngẩng lên trừng anh, cho đến khi thấy vẻ chăm chú nghiêm túc của người kia, ánh mắt không hề có chút dục vọng thì mới bình tĩnh lại.
Tô Dục Chu ngoan ngoãn đứng im, hai tay vô thức vắt ra sau lưng, ngón tay có phần hồi hộp nắm lấy vạt áo. Cậu cứ như thế nhìn Túc Khiêm, nhìn anh cởi hết hàng cúc lộn xộn, sau đó bẻ cổ áo cho ngay ngắn, tiếp đó hai mắt nhìn thẳng, cài lại từng chiếc cúc từ trên xuống dưới.
Tô Dục Chu nghĩ, chắc chắn là Túc tiên sinh có hội chứng cưỡng ép.
Đại khái là do trong phòng thật sự quá yên tĩnh, cậu mấp máy, bỗng bĩu môi nói: "Tôi vốn nhỏ hơn anh mà."
Thật ra thì cũng không nhỏ hơn nhiều.
Nếu như tính từ lúc cậu khôi phục kí ức kiếp trước vào năm 15 tuổi thì giờ hẳn là cậu đã 26, nhỏ hơn Túc tiên sinh 1 tuổi.
Nhưng mà Túc tiên sinh đâu có biết.
Ngay sau đó cậu thấy Túc Khiêm ngẩng lên, cong môi nói với cậu: "Ừ, tôi biết."
Rồi còn giơ tay xoa đầu cậu.
Tô Dục Chu đột nhiên cảm thấy trái tim mình như nhảy lên, thịch một cái rất mạnh, mà chính cậu cũng đang sắp sa vào cặp mắt thăm thẳm dịu dàng ấy.
"Được rồi."
Túc Khiêm cài xong chiếc cúc cuối cùng cho cậu thì đứng thẳng dậy.
Áo sơ mi của anh rộng hơn cỡ người của cậu thanh niên nhiều, lại thêm khuôn mặt cậu vẫn chưa hoàn toàn mất đi vẻ non nớt, mặc dù không đến mức là trẻ con mặc trộm quần áo của người lớn, nhưng cũng có vẻ không phù hợp.
Túc Khiêm ngẫm nghĩ, lại giơ tay cởi hai chiếc cúc trên cùng.
Cổ áo của cậu thanh niên hơi mở ra, xương quai xanh và da thịt trắng nõn cứ như ẩn như hiện, cùng với những chấm đỏ ái muội.... Rõ ràng chỉ cởi hai chiếc cúc thôi mà cảm giác mang lại đã hoàn toàn khác biệt.
Tô Dục Chu nhìn Túc Khiêm hết đóng rồi lại cởi, cũng không muốn nghĩ là anh muốn làm chuyện xấu. Chỉ là cởi cúc áo xong, Túc Khiêm lại nhìn cậu một lát, sau đó ho khan, nói tiếp như thể không có chuyện gì: "Vậy sẽ không bị bí."
Tô Dục Chu không tin cái lí do này cho lắm.
Nhưng mà ánh mắt của người đàn ông đã từ từ dừng lại ở chỗ nào đó.
Tô Dục Chu thuận theo tầm mắt anh, hơi cúi xuống, nhìn thấy dâu tây lấp ló dưới cổ áo.
"Có đau không?"
Cậu nghe thấy Túc tiên sinh hỏi vậy.
Ở phương diện này, có thể nói Túc Khiêm hoàn toàn là một trang giấy trắng tinh. Dù sao thì cảm giác của anh với Alpha luôn là căm thù đến tận xương tủy, cũng đã chuẩn bị sẵn cho việc sẽ cô độc cả đời, đã bao giờ đi nghiên cứu mấy chuyện này?
Đương nhiên là một chút kiến thức cơ bản thì vẫn có.
Có điều anh nhớ ban nãy Tô Dục Chu mới lên án mình, em ấy nói sau khi tỉnh lại vừa mệt vừa đói, người còn rất đau.
Tô Dục Chu ngước mắt nhìn anh, bỗng nhếch miệng cười. Dưới cái nhìn chăm chú sửng sốt của Túc Khiêm, cậu tiến thêm một bước để gần anh hơn, sau đó hơi cúi xuống.
Miệng lưỡi mềm mại của cậu thanh niên đặt lên cổ anh, rất gần với một bộ phận quan trọng của cơ thể.
Cả người Túc Khiêm cứng đờ, lông tơ dựng hết lên.
Anh cảm nhận được cái lưỡi mềm ướt linh hoạt của cậu, cảm nhận được mùi dừa thơm nồng và cơn rùng mình đang đến từ góc sâu thẳm của linh hồn.
Khi anh lấy lại tinh thần, muốn vòng tay ôm cậu thì cũng là lúc cậu kết thúc nụ hôn ấy, lặng lẽ lùi lại.
"Có đau không?"
Tô Dục Chu trả lại câu hỏi này cho anh.
Nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của Túc Khiêm, cậu che miệng cười trộm, sau đó nhanh nhẹn bước đi, vui vẻ ra khỏi cửa.
Túc Khiêm nhìn bóng lưng cậu, giơ tay sờ lên nơi được hôn, trên đó hẵng còn xúc cảm ấm áp kia. Không cần nhìn cũng biết chắc chắn thanh niên đã để lại dấu ấn của mình trên đó.
Đau thì không đau, nhưng mà...
Tay anh đặt lên lồng ngực.
Đúng lúc này, Tô Dục Chu đã biến mất ở cửa ra vào bỗng trở lại, thò đầu bám vào mép cửa thúc giục: "Túc tiên sinh, anh nói là muốn nấu mì cho tôi ăn mà?"
Túc Khiêm mím môi, đè xuống tất cả xúc cảm khác thường kia.
"Được rồi, đến ngay."
Trong phòng bếp.
Tô Dục Chu nhìn nguyên liệu trong tủ lạnh, quyết định làm mì hải sản ăn.
Chỗ này của Túc Khiêm luôn có người giúp việc đến quét dọn mỗi ngày, tiện thể bổ sung đồ trong tủ lạnh, đảm bảo lúc nào trong tủ cũng có nguyên liệu nấu ăn tươi ngon nhất.
Có điều cậu cũng không định ôm đồm hết mọi chuyện, mà đúng là người cậu vẫn còn đau nhức, nếu có thể ngồi im một chỗ thì chắc chắn cậu sẽ nỗ lực hết sức để không phải nhúc nhích.
Cũng may Túc tiên sinh là một người biết nghe chỉ huy.
Bảo nấu nước là nấu nước, thái thịt là thái thịt, mặc dù khó tránh khỏi có những lúc tay chân luống cuống, nhưng có Tô Dục Chu ở đây, tất cả mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát.
Túc Khiêm cũng cảm thấy lần học nấu này rất khác biệt.
Có lẽ là James để ý chi tiết thái quá, lại có phần nhát gan, nên lúc chỉ dạy anh không có được điềm tĩnh như Tô Dục Chu, cậu là có gì nói đó, còn biết để lại không gian cho anh tự suy nghĩ phát huy.
Túc Khiêm cảm thấy hẳn là lần này mình tiến bộ hơn rồi.
Nhưng khi đặt bát mì hải sản lên bàn, nhìn Tô Dục Chu ở phía đối diện nhấm nháp, anh vẫn có chút thấp thỏm hồi hộp.
Tô Dục Chu vặn vẹo uốn éo cơ thể, cái ghế cứng ngắc khiến cậu ngồi không được thoải mái lắm, sau đó cậu cầm thìa, nếm thử nước dùng.
Nước dùng được nấu từ hải sản thượng hạng, vừa tươi vừa ngọt, lại ăn với sợi mì dẻo dai sần sật, quả thực là ngon chết đi được!
Túc Khiêm nhìn vẻ mặt của cậu, lại không nhịn được mà hoài nghi, nên mặc dù đã ăn tối, anh vẫn cầm một cái chén nhỏ múc cho mình một ít.
Nước dùng vừa vào miệng, ánh mắt anh cũng hơi sáng lên.
"Ngon ha?" Tô Dục Chu đắc ý nói, để lộ chiếc răng nanh be bé nhòn nhọn.
Túc Khiêm khẽ gật đầu.
"Lần sau sẽ dạy anh nấu món khác nữa." Tô Dục Chu nói tiếp: "Tôi biết làm nhiều món ngon lắm."
Lúc này Túc Khiêm bỗng đứng dậy.
Tô Dục Chu vừa ăn mì vừa khó hiểu nhìn anh.
Cậu thấy anh đi vào phòng khách, lúc trở lại đã cầm theo một cái gối, tiện tay đặt ở bên ghế cậu ngồi, sau đó không nói gì trở về vị trí của mình, tiếp tục ăn mì.
Tô Dục Chu không khỏi toét miệng, kéo cái gối kia tới nhẹ nhàng đặt lên ghế của mình, sau đó yên ổn ngồi xuống.
"Cảm ơn anh."
Cậu tủm tỉm nói.
Túc Khiêm ngước mắt nhìn cậu, trong mắt lóe lên sự do dự, cuối cùng vẫn nói: "Mai tôi vẫn phải tới công ty."
Nụ cười trên mặt người thanh niên lập tức cứng đờ.
Cậu bất an vặn vẹo người, lí nhí: "Vậy sáng mai lại phải..."
"Yên tâm đi, tạm thời không ngủ em nữa." Túc Khiêm nói.
Tô Dục Chu chớp chớp mắt: "Tại sao? Anh không sợ kì tình nhiệt phát tác à?"
"Làm thí nghiệm."
Túc Khiêm ăn xong mì, đặt bát xuống rồi nói: "Để xem một lần có thể kéo dài trong bao lâu."
Tô Dục Chu cắn đũa, có chút muốn nói lại thôi, nhưng nhìn vẻ nghiêm túc của anh, cuối cùng cậu vẫn gật đầu, nói một tiếng vâng.
______________________
Hiện giờ tuổi ở thế giới này của Chu Chu là 18, ẻm khôi phục kí ức kiếp trước năm 15, và như lời ẻm nói là nếu tính thời gian từ lúc đó thì giờ hẳn ẻm 26 => Kiếp trước ẻm mất lúc 23.
Lần này Túc tiên sinh không còn chuyên quyền độc đoán, trước khi đi chuẩn bị bữa tối vẫn biết hỏi ý kiến của Tô Dục Chu.
Mặc dù hiện giờ món duy nhất anh biết làm chỉ có bò bít tết.
Nhưng lần này Tô Dục Chu không còn quan tâm săn sóc đến cảm nhận của anh nữa, cậu sụt sịt, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Tôi muốn ăn mì."
Túc tiên sinh đờ người, sau đó vươn tay xoa mái tóc mềm mại của cậu thanh niên, đáp: "Được, để tôi gọi người của Thực Thiên Các mang tới."
Thực Thiên Các, nhà hàng nổi tiếng của thành phố S nước Hoa Hạ, món ăn đặc trưng của họ là mì sợi.
"Nhưng mà tôi muốn ăn đồ anh nấu."
Tô Dục Chu nhìn Túc Khiêm, tiếng cậu còn đặc sệt giọng mũi nghe mềm mại biết mấy, nhưng ý tứ trong lời lại khiến Túc tiên sinh có phần nhức đầu.
"Anh vừa nói là sẽ nấu cho tôi ăn mà." Em ấy nói như vậy.
Túc Khiêm cảm giác như thể vừa tự bê đá đập chân mình, nhưng... Dù gì cũng là mình sai trước, về tình về lý anh đều không thể cương quyết dứt khoát như bình thường. Huống hồ, nhìn cặp mắt vẫn còn hồng hồng của Tô Dục Chu, nhìn dáng vẻ ngoan hiền mềm mại như chó con của em ấy, ai có thể giữ bản thân không được mềm lòng đây?
"Được rồi, để tôi đi nấu." Túc Khiêm đành phải nói: "Nếu như em nuốt nổi."
"Anh không biết nấu mì à?" Tô Dục Chu nghiêng đầu nhìn anh.
Túc Khiêm: "... Ừ, không biết."
Đã từng thừa nhận nấu cơm rất khó, giờ lại thẳng thắn nói mình không biết, có vẻ... Vẫn có chút khó chịu.
"Tôi sẽ thử xem sao."
Túc Khiêm bổ sung, không hiểu sao anh lại có cảm giác nặng nề như đang khảng khái hy sinh.
Tô Dục Chu bị anh chọc cho không nhịn được mà bật cười, cậu nói: "Anh không biết, nhưng tôi biết mà."
Rốt cuộc cũng thấy cậu cười, dù cho có phần buồn bực vì lời khoe khoang của cậu, Túc Khiêm vẫn nhịn, nhưng lại nghe nhóc Alpha kia nói tiếp: "Để tôi dạy anh nhé, cái này đơn giản lắm."
Sau đó cậu thanh niên bò đến mép giường, cúi xuống tìm dép lê.
Cảm xúc của Tô Dục Chu tới nhanh mà đi cũng nhanh, được dỗ dành đầy đủ, giờ cậu lại như không có chuyện gì xảy ra, thân thiện với anh như trước.
Túc Khiêm nhìn cậu, ánh mắt bỗng nhiên trở nên dịu dàng vô cùng.
Sao ban nãy anh lại coi Tô Dục Chu giống như cái đám Alpha háo thắng thích chứng tỏ tự cho mình là siêu phàm kia nhỉ? Cậu ấy hoàn toàn khác với lũ hôi thối đó.
Cậu ấy sẽ không vì thấy anh không biết mà chế giễu anh, cũng sẽ không như đám Alpha kia, cần phải khoe khoang tài cán để chứng tỏ bản thân.
Tô Dục Chu xỏ dép lê vào, lúc đứng dậy đi ra cửa thì nhìn thấy áo của mình vắt trên vali, mặt không khỏi nóng lên.
Cậu đi tới cầm lấy chiếc áo hoodie của mình, chuẩn bị đi vào nhà tắm thay áo sơ mi trên người ra ---
Lần này cậu đã nhớ là AO khác biệt, đương nhiên cũng có thể là vì quá xấu hổ.
Túc Khiêm nhìn ra ý định của cậu, do dự một hồi, lên tiếng gọi Tô Dục Chu lại.
"Vâng?" Tô Dục Chu đứng tại chỗ, nhìn người đàn ông đi đến trước mặt mình.
"Không cần thay, cứ mặc vậy đi."
Túc Khiêm cụp mắt, vừa định quan sát kĩ hơn dáng vẻ của cậu khi mặc chiếc áo này thì một hàng cúc lộn xộn đập vào mắt... Thế mà còn cài lệch hai cái.
Tô Dục Chu cũng vừa mới phát hiện ra.
Lúc mặc vào cậu cũng không nhìn kĩ, giờ càng thêm xấu hổ.
"Tôi..."
Chỉ là cậu vừa mới mở miệng đã nghe người kia thở dài một tiếng, thấp giọng nói: "Em là trẻ con đấy à?"
Tô Dục Chu có chút bất mãn, lại thấy Túc tiên sinh vươn tay tới, cầm cúc áo trên cùng, nhẹ nhàng cởi ra.
Tưởng là anh lại định làm gì đó, cậu ngẩng lên trừng anh, cho đến khi thấy vẻ chăm chú nghiêm túc của người kia, ánh mắt không hề có chút dục vọng thì mới bình tĩnh lại.
Tô Dục Chu ngoan ngoãn đứng im, hai tay vô thức vắt ra sau lưng, ngón tay có phần hồi hộp nắm lấy vạt áo. Cậu cứ như thế nhìn Túc Khiêm, nhìn anh cởi hết hàng cúc lộn xộn, sau đó bẻ cổ áo cho ngay ngắn, tiếp đó hai mắt nhìn thẳng, cài lại từng chiếc cúc từ trên xuống dưới.
Tô Dục Chu nghĩ, chắc chắn là Túc tiên sinh có hội chứng cưỡng ép.
Đại khái là do trong phòng thật sự quá yên tĩnh, cậu mấp máy, bỗng bĩu môi nói: "Tôi vốn nhỏ hơn anh mà."
Thật ra thì cũng không nhỏ hơn nhiều.
Nếu như tính từ lúc cậu khôi phục kí ức kiếp trước vào năm 15 tuổi thì giờ hẳn là cậu đã 26, nhỏ hơn Túc tiên sinh 1 tuổi.
Nhưng mà Túc tiên sinh đâu có biết.
Ngay sau đó cậu thấy Túc Khiêm ngẩng lên, cong môi nói với cậu: "Ừ, tôi biết."
Rồi còn giơ tay xoa đầu cậu.
Tô Dục Chu đột nhiên cảm thấy trái tim mình như nhảy lên, thịch một cái rất mạnh, mà chính cậu cũng đang sắp sa vào cặp mắt thăm thẳm dịu dàng ấy.
"Được rồi."
Túc Khiêm cài xong chiếc cúc cuối cùng cho cậu thì đứng thẳng dậy.
Áo sơ mi của anh rộng hơn cỡ người của cậu thanh niên nhiều, lại thêm khuôn mặt cậu vẫn chưa hoàn toàn mất đi vẻ non nớt, mặc dù không đến mức là trẻ con mặc trộm quần áo của người lớn, nhưng cũng có vẻ không phù hợp.
Túc Khiêm ngẫm nghĩ, lại giơ tay cởi hai chiếc cúc trên cùng.
Cổ áo của cậu thanh niên hơi mở ra, xương quai xanh và da thịt trắng nõn cứ như ẩn như hiện, cùng với những chấm đỏ ái muội.... Rõ ràng chỉ cởi hai chiếc cúc thôi mà cảm giác mang lại đã hoàn toàn khác biệt.
Tô Dục Chu nhìn Túc Khiêm hết đóng rồi lại cởi, cũng không muốn nghĩ là anh muốn làm chuyện xấu. Chỉ là cởi cúc áo xong, Túc Khiêm lại nhìn cậu một lát, sau đó ho khan, nói tiếp như thể không có chuyện gì: "Vậy sẽ không bị bí."
Tô Dục Chu không tin cái lí do này cho lắm.
Nhưng mà ánh mắt của người đàn ông đã từ từ dừng lại ở chỗ nào đó.
Tô Dục Chu thuận theo tầm mắt anh, hơi cúi xuống, nhìn thấy dâu tây lấp ló dưới cổ áo.
"Có đau không?"
Cậu nghe thấy Túc tiên sinh hỏi vậy.
Ở phương diện này, có thể nói Túc Khiêm hoàn toàn là một trang giấy trắng tinh. Dù sao thì cảm giác của anh với Alpha luôn là căm thù đến tận xương tủy, cũng đã chuẩn bị sẵn cho việc sẽ cô độc cả đời, đã bao giờ đi nghiên cứu mấy chuyện này?
Đương nhiên là một chút kiến thức cơ bản thì vẫn có.
Có điều anh nhớ ban nãy Tô Dục Chu mới lên án mình, em ấy nói sau khi tỉnh lại vừa mệt vừa đói, người còn rất đau.
Tô Dục Chu ngước mắt nhìn anh, bỗng nhếch miệng cười. Dưới cái nhìn chăm chú sửng sốt của Túc Khiêm, cậu tiến thêm một bước để gần anh hơn, sau đó hơi cúi xuống.
Miệng lưỡi mềm mại của cậu thanh niên đặt lên cổ anh, rất gần với một bộ phận quan trọng của cơ thể.
Cả người Túc Khiêm cứng đờ, lông tơ dựng hết lên.
Anh cảm nhận được cái lưỡi mềm ướt linh hoạt của cậu, cảm nhận được mùi dừa thơm nồng và cơn rùng mình đang đến từ góc sâu thẳm của linh hồn.
Khi anh lấy lại tinh thần, muốn vòng tay ôm cậu thì cũng là lúc cậu kết thúc nụ hôn ấy, lặng lẽ lùi lại.
"Có đau không?"
Tô Dục Chu trả lại câu hỏi này cho anh.
Nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của Túc Khiêm, cậu che miệng cười trộm, sau đó nhanh nhẹn bước đi, vui vẻ ra khỏi cửa.
Túc Khiêm nhìn bóng lưng cậu, giơ tay sờ lên nơi được hôn, trên đó hẵng còn xúc cảm ấm áp kia. Không cần nhìn cũng biết chắc chắn thanh niên đã để lại dấu ấn của mình trên đó.
Đau thì không đau, nhưng mà...
Tay anh đặt lên lồng ngực.
Đúng lúc này, Tô Dục Chu đã biến mất ở cửa ra vào bỗng trở lại, thò đầu bám vào mép cửa thúc giục: "Túc tiên sinh, anh nói là muốn nấu mì cho tôi ăn mà?"
Túc Khiêm mím môi, đè xuống tất cả xúc cảm khác thường kia.
"Được rồi, đến ngay."
Trong phòng bếp.
Tô Dục Chu nhìn nguyên liệu trong tủ lạnh, quyết định làm mì hải sản ăn.
Chỗ này của Túc Khiêm luôn có người giúp việc đến quét dọn mỗi ngày, tiện thể bổ sung đồ trong tủ lạnh, đảm bảo lúc nào trong tủ cũng có nguyên liệu nấu ăn tươi ngon nhất.
Có điều cậu cũng không định ôm đồm hết mọi chuyện, mà đúng là người cậu vẫn còn đau nhức, nếu có thể ngồi im một chỗ thì chắc chắn cậu sẽ nỗ lực hết sức để không phải nhúc nhích.
Cũng may Túc tiên sinh là một người biết nghe chỉ huy.
Bảo nấu nước là nấu nước, thái thịt là thái thịt, mặc dù khó tránh khỏi có những lúc tay chân luống cuống, nhưng có Tô Dục Chu ở đây, tất cả mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát.
Túc Khiêm cũng cảm thấy lần học nấu này rất khác biệt.
Có lẽ là James để ý chi tiết thái quá, lại có phần nhát gan, nên lúc chỉ dạy anh không có được điềm tĩnh như Tô Dục Chu, cậu là có gì nói đó, còn biết để lại không gian cho anh tự suy nghĩ phát huy.
Túc Khiêm cảm thấy hẳn là lần này mình tiến bộ hơn rồi.
Nhưng khi đặt bát mì hải sản lên bàn, nhìn Tô Dục Chu ở phía đối diện nhấm nháp, anh vẫn có chút thấp thỏm hồi hộp.
Tô Dục Chu vặn vẹo uốn éo cơ thể, cái ghế cứng ngắc khiến cậu ngồi không được thoải mái lắm, sau đó cậu cầm thìa, nếm thử nước dùng.
Nước dùng được nấu từ hải sản thượng hạng, vừa tươi vừa ngọt, lại ăn với sợi mì dẻo dai sần sật, quả thực là ngon chết đi được!
Túc Khiêm nhìn vẻ mặt của cậu, lại không nhịn được mà hoài nghi, nên mặc dù đã ăn tối, anh vẫn cầm một cái chén nhỏ múc cho mình một ít.
Nước dùng vừa vào miệng, ánh mắt anh cũng hơi sáng lên.
"Ngon ha?" Tô Dục Chu đắc ý nói, để lộ chiếc răng nanh be bé nhòn nhọn.
Túc Khiêm khẽ gật đầu.
"Lần sau sẽ dạy anh nấu món khác nữa." Tô Dục Chu nói tiếp: "Tôi biết làm nhiều món ngon lắm."
Lúc này Túc Khiêm bỗng đứng dậy.
Tô Dục Chu vừa ăn mì vừa khó hiểu nhìn anh.
Cậu thấy anh đi vào phòng khách, lúc trở lại đã cầm theo một cái gối, tiện tay đặt ở bên ghế cậu ngồi, sau đó không nói gì trở về vị trí của mình, tiếp tục ăn mì.
Tô Dục Chu không khỏi toét miệng, kéo cái gối kia tới nhẹ nhàng đặt lên ghế của mình, sau đó yên ổn ngồi xuống.
"Cảm ơn anh."
Cậu tủm tỉm nói.
Túc Khiêm ngước mắt nhìn cậu, trong mắt lóe lên sự do dự, cuối cùng vẫn nói: "Mai tôi vẫn phải tới công ty."
Nụ cười trên mặt người thanh niên lập tức cứng đờ.
Cậu bất an vặn vẹo người, lí nhí: "Vậy sáng mai lại phải..."
"Yên tâm đi, tạm thời không ngủ em nữa." Túc Khiêm nói.
Tô Dục Chu chớp chớp mắt: "Tại sao? Anh không sợ kì tình nhiệt phát tác à?"
"Làm thí nghiệm."
Túc Khiêm ăn xong mì, đặt bát xuống rồi nói: "Để xem một lần có thể kéo dài trong bao lâu."
Tô Dục Chu cắn đũa, có chút muốn nói lại thôi, nhưng nhìn vẻ nghiêm túc của anh, cuối cùng cậu vẫn gật đầu, nói một tiếng vâng.
______________________
Hiện giờ tuổi ở thế giới này của Chu Chu là 18, ẻm khôi phục kí ức kiếp trước năm 15, và như lời ẻm nói là nếu tính thời gian từ lúc đó thì giờ hẳn ẻm 26 => Kiếp trước ẻm mất lúc 23.