Chương 20: Mau khỏe lên đi
Edit: Ry
Trong phòng khách, Túc Khiêm ôm Tô Dục Chu, bị động tiếp nhận nụ hôn bất ngờ này.
Anh hoàn toàn không kịp chuẩn bị, thế tấn công của cậu thanh niên lại mãnh liệt như vậy, khiến anh ban đầu bị đánh tơi bời, quân lính tan rã. Cuối cùng, Túc Khiêm chỉ có thể để mặc cậu níu lấy cổ mình, không ngừng đẩy sâu hơn nụ hôn này, khiến anh như sa vào cơn mê.
Mùi dừa và hạt dẻ xao động nồng nàn trong không khí.
Pheromone của Alpha và Omega thượng hạng pha trộn lại, dù chỉ là ôm hôn, dù chỉ là sự dây dưa đơn thuần vậy thôi đã đủ để mang lại cho nhau những trải nghiệm thấm sâu vào tận linh hồn.
Tô Dục Chu say sưa hôn người đàn ông trước mặt, đẩy anh phải dựa vào cây cột cẩm thạch.
Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ sát đất, rơi vãi sáng bừng căn phòng, có hai người đứng sau cây cột, chỉ thấy thấp thoáng bóng dáng họ quấn quýt lấy nhau, cùng với những tiếng hôn mút ái muội.
Không biết đã qua bao lâu, Tô Dục Chu mới chậm rãi thả người ra.
Hai tay cậu choàng lên cổ người đàn ông, đôi trán kề vào nhau, cùng thở hổn hển.
Khuôn mặt cậu thanh niên đỏ rực, nụ cười trên mặt lại rạng rỡ hơn cả ánh nắng.
"Hôn mấy cái như vậy cũng được nhỉ?" Cậu cố gắng ổn định lại nhịp thở, có phần hết hơi mà nói.
"Để đề phòng thôi."
Tối qua cậu mãi không ngủ được, chán quá nên đã lên mạng tìm hiểu một chút.
Kì tình nhiệt của bọn họ đã ổn định lại hẳn là do có trao đổi pheromone, giống như đánh dấu tạm thời vậy, Alpha rót pheromone của mình vào tuyến thể của Omega là có thể giúp Omega đang phát tình tỉnh táo lại.
Vậy thì hôn... Cũng có trao đổi pheromone mà nhỉ?
Giờ cậu đã ngửi được mùi hạt dẻ thơm nồng, đó là pheromone của Túc Khiêm, được pheromone đó bao trùm khiến cậu cảm thấy an tâm và dễ chịu vô cùng.
Mặc dù nói là muốn làm thí nghiệm, nhưng cậu vẫn hơi lo Túc Khiêm sẽ đột ngột phát tình ở công ty.
Hồi trước cậu còn nghĩ Túc Khiêm có thể tìm Alpha khác để giải quyết kì tình nhiệt phiền phức cho anh, nhưng giờ cậu không nghĩ vậy nữa. Ít nhất một tháng này, Túc Khiêm chỉ được có cậu.
Bỗng nghĩ tới chuyện gì đó, Tô Dục Chu nhếch miệng khoe cái răng mèo nhòn nhọn, cười đến là đắc ý.
"Có phải kĩ thuật hôn của tôi tiến bộ rồi không?"
Cậu nhìn khuôn mặt tuấn tú còn ướt át sắc đỏ, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm lên bờ môi anh: "Ôi, bị hôn sưng lên rồi."
Tô Dục Chu chột dạ liếc nhìn Túc Khiêm, cặp mắt huyền thăm thẳm kia vẫn luôn chăm chăm nhìn cậu, dường như có cơn bão đang ấp ủ trong đó.
Hình như cậu gặp rắc rối rồi...
Vừa định mở miệng xin lỗi, một giây sau, người đàn ông đã cúi đầu hôn xuống.
Một tay anh ôm eo cậu, tay kia đè lại phần gáy, hung hăng mà ngang ngược, hoàn toàn không cho cậu cơ hội để phản kháng hay trốn chạy.
Thoáng cái tình thế đã xoay chuyển.
Bởi vì vừa mới ôm hôn rất lâu nên Tô Dục Chu còn hơi váng đầu, giờ lại bị mạnh mẽ cướp đoạt không khí như vậy, chỉ cảm thấy cơn choáng càng nặng.
Người ban nãy chủ động khởi xướng cuộc tấn công nay lại trở thành kẻ bị động phải tiếp nhận mọi thứ.
Có điều, cậu cũng không ghét cảm giác này.
Sau phút đầu hốt hoảng, cậu nhanh chóng nhắm mắt lại, hưởng thụ khoảnh khắc tuyệt vời này.
Thể lực của người kia rõ ràng tốt hơn cậu nhiều, hơi thở cũng ổn định và kéo dài hơn. Có vẻ như anh không quá thích tư thé hiện tại, cánh tay tràn đầy sức mạnh vòng lấy hông cậu. Tô Dục Chu cảm giác hai chân mình rời khỏi mặt đất, trong một thoáng xoay tròn đã bị anh ôm eo bế tới bên cạnh ghế sô pha.
Cậu chới với ngồi ở mép thành ghế, bóng dáng cao lớn của người đàn ông gần như bao trùm lấy cậu.
Mặc dù hai tay Túc Khiêm đang ôm chặt eo cậu, cho cậu điểm tựa, nhưng cảm giác ngã ra sau vẫn khiến cậu cảm thấy sợ hãi.
Tô Dục Chu theo bản năng ôm lấy cổ anh, túm lấy âu phục của anh, bàn tay còn lại chầm chậm dời lên trên, đầu ngón tay cắm sâu vào mái tóc mềm mại dày mượt ấy.
Tích tắc, kim đồng hồ treo trên tường từng chút dịch chuyển.
"Đinh linh linh---"
Cho đến khi di động trong túi Tô Dục Chu kêu lên, hai người quên cả thế giới mới chịu bịn rịn tách rời.
Hai cái trán kề nhau, chóp mũi khẽ đụng, những hơi thở ra cùng giao hòa, cả căn phòng ngập tràn pheromone vị dừa và hạt dẻ.
"Ha... ha..."
Tô Dục Chu thở hổn hển, trái tim đập quá nhanh, cả người như vừa hoàn thành một lần chạy năm nghìn mét, gương mặt đỏ bừng, trán rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
Tình trạng của Túc Khiêm tốt hơn cậu một chút.
Rõ ràng là Omega, nhưng nhờ rèn luyện lâu năm mà thể lực của anh hơn hẳn cậu, đến lúc này anh cũng chỉ hơi thở dốc mà thôi.
"Đinh linh linh ---- đinh linh linh ---"
Điện thoại lại vang lên hai tiếng, sau đó im lặng.
Tô Dục Chu chậm rãi bình phục.
Cậu nhìn Túc Khiêm, nghĩ đến việc vừa rồi thế mà lại hôn lâu như thế, còn là do mình khởi xướng, giờ phút này lại thấy hơi ngượng ngùng.
"Áo anh bị tôi vò nhăn rồi..."
Cậu nhìn áo âu phục của Túc Khiêm, nói tiếp: "Tôi đi lấy cái mới cho anh."
Sau đó, Tô Dục Chu đẩy Túc Khiêm ra, vội vàng chạy lên cầu thang, dép lê dưới chân cứ thế vang lên những tiếng lạch bạch.
Túc Khiêm đứng tại chỗ, nhìn cậu biến mất ở đầu cầu thang. Một lúc lâu sau, anh hơi cúi xuống, đầu ngón tay xoa lên môi mình.
Giữa môi lưỡi còn lưu lại mùi dừa thơm ngát, hình như còn có cả vị mật ong.
Bờ môi và đầu lưỡi đều tê tê, tóc tai rối bời, cà vạt bị lệch, âu phục thẳng thớm cũng vì cậu thanh niên mà nhăn nhúm. Mặc dù thật luộm thuộm, nhưng tâm trạng Túc Khiêm hiện giờ lại rất tốt.
Áp suất thấp tích tụ cả đêm, giờ phút này tan thành mây khói, sau cơn mưa trời lại sáng.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi rung lên. Anh lấy ra nhìn.
Thư kí Lâm: [Giám đốc?]
Là thư kí đang chờ ở bên ngoài, chắc là thấy anh mãi không ra nên sợ anh xảy ra chuyện gì.
Túc Khiêm tiện tay trả lời, bảo y và tài xế đợi thêm một chút. Vừa trả lời xong, trên bậc thang đã truyền tới tiếng bước chân.
Túc Khiêm cất điện thoại đi, nhìn cậu nhóc Alpha đã trở lại, còn cầm theo hai cái áo khoác âu phục, chạy tới trước mặt anh.
"Túc Khiêm, anh muốn mặc cái nào? Tôi thấy hai cái này đều đẹp, rất hợp với quần của anh!"
Thanh niên loay hoay với hai chiếc áo, ánh nhìn của Túc Khiêm lại dừng trên mặt cậu.
Mặc dù nhịp thở của cậu đã trở lại bình thường, nhưng khuôn mặt vẫn đỏ rực, bờ môi vì anh hôn mà hơi sưng, trông vừa gợi cảm vừa đầy cám dỗ.
"Túc Khiêm?" Cậu thanh niên gọi anh một tiếng.
Lúc này Túc tiên sinh mới dời mắt, tiện tay chỉ một cái, sau đó cởi áo ở trên người ra, ném lên ghế sô pha, cầm cái mà Tô Dục Chu đưa cho mặc vào.
Tô Dục Chu ôm chiếc áo còn lại, nhìn anh khoác áo lên, chỉ cảm thấy mỗi động tác của Túc tiên sinh đều đẹp cực kì, như thể được phủ ánh sáng vậy, luôn sáng long lanh.
Lúc này, Túc Khiêm nhìn cậu, bỗng chỉ vào cà vạt: "Giúp tôi."
"Hả? À."
Tô Dục Chu gật đầu, đặt cái áo trong tay lên ghế sô pha, sau đó lại gần anh, vươn tay cầm lấy cà vạt vừa được anh tháo ra.
Nhưng, vấn đề nhanh chóng xuất hiện...
Tô Dục Chu chưa từng thắt cà vạt cho người khác, động tác vắt tay bị sai, sau một lần thất bại, cậu không khỏi nhíu mày suy tư.
Túc Khiêm cúi xuống nhìn cậu, khóe miệng hơi cong. Vừa định nói cuối cùng thì cũng có thứ em không biết à? Lại nghe cậu thanh niên mở miệng: "Anh xoay lại đi."
Túc tiên sinh đờ ra.
"Mau lên mau lên, anh trễ rồi đó."
Ban nãy Tô Dục Chu nhìn ra cửa sổ đã thấy bên ngoài có xe đang đợi, hẳn là tới đón Túc Khiêm.
Túc Khiêm đành phải nghe lời xoay người lại.
Anh cảm giác được cậu thanh niên đang ôm mình từ đằng sau, cằm gác lên vai anh, hai tay vòng ra trước ngực, bắt đầu nghiêm túc giúp anh thắt cà vạt.
Tô Dục Chu vốn không thấp hơn anh bao nhiêu, tư thế này với cậu rất dễ dàng, thậm chí còn không cần kiễng chân.
Chỉ là...
Thật sự có người thắt cà vạt cho người khác kiểu này à?
Túc Khiêm cảm thấy hơi buồn cười, cơ thể đang căng cứng cũng dần thả lỏng.
Pheromone của cậu thanh niên bao trùm lấy anh, hương dừa lúc này so với phút động tình còn tươi mát hơn, nhưng so với khi bình tĩnh lại nồng nàn hơn một chút.
Anh phát hiện, kể từ lúc anh không còn bài xích pheromone của Tô Dục Chu, sự áp chế anh cảm nhận được khi đối mặt với cậu cũng đã dần biến mất. Thay vào đó là những ôn hòa trong veo và cả thư thái, giống như cảm giác mà chính cậu mang lại cho anh.
"Xong rồi!"
Tô Dục Chu nhanh chóng thắt được cà vạt cho anh, sửa sang lại một chút, nhét vào trong áo khoác, tiếp đó là vuốt thẳng lại các nếp nhăn.
"Sao? Vậy được chứ?"
Túc Khiêm cúi xuống nhìn một chút, nhẹ nhàng gật đầu.
Anh giơ tay xoa đầu Tô Dục Chu, nhân lúc cậu không đề phòng mà đột ngột cúi xuống, thơm một cái thật nhẹ lên môi.
Nhìn vẻ sửng sốt của cậu thanh niên, anh cong khóe miệng, ghé vào bên tai cậu thì thầm: "Mau khỏe lên đi."
Sau đó thì quay người đi ra cửa.
Cho đến lúc cánh cửa hoàn toàn khép lại, bóng lưng Túc tiên sinh hoàn toàn biến mất, Tô Dục Chu mới sực tỉnh, nhận ra câu "mau khỏe lên" vừa rồi có ý gì.
Cậu cảm giác mặt mình nóng bỏng như phát sốt, nhịp tim cũng dồn dập hơn.
Đứng im tại chỗ một hồi, Tô Dục Chu trở lại phòng ăn, cầm cốc nước mặt ong mới uống được một nửa, nhấp hai ngụm, bổ sung lượng nước vừa mất.
Chỉ là không biết thiếu cái gì, cậu lại cảm thấy nó không còn ngọt như ban nãy.
"Tinh ---"
Điện thoại di động vang lên.
Tô Dục Chu cầm lên xem.
Túc tiên sinh: [Hôm nay tôi sẽ về sớm một chút.]
Tô Dục Chu nhìn tin nhắn, không khỏi bật cười, trả lời một chữ "vâng" rồi chuẩn bị tiếp tục ăn cơm. Nhưng cậu đột nhiên nhớ ra chuyện gì, rời khỏi giao diện tin nhắn, kiểm tra cuộc gọi nhỡ.
Ban nãy là ba Tô gọi tới.
Tô Dục Chu vừa định gọi lại, điện thoại đã liên tục tinh tinh.
Papa: [Chu Chu, con lại ngủ nướng à? Đang ở nhà người ta nên mình phải chịu khó chăm chỉ một chút nha]
Papa: [Con vẫn ổn chứ? Chắc đã tiêm liều thuốc ức chế đầu tiên rồi nhỉ?]
Papa: [Đúng rồi nhà bạn con ở đâu thế? Papa muốn đi thăm con, tiện thể mang đồ ăn ngon cho mấy đứa luôn. Là bánh gatô và đồ ăn vặt đó, có bánh hạt dẻ mà con thích nhất nè O(∩_∩)O]
Papa: [Yên tâm đi, papa chỉ đến thăm con một chút, tiện thể cảm ơn bạn con đã chăm sóc cho con thôi, không ở lại lâu đâu]
Tô Dục Chu bị sặc nước mật ong, ho khù khụ.
Tác giả có lời nói:
Chu Chu: Chột dạ.jpg
Trong phòng khách, Túc Khiêm ôm Tô Dục Chu, bị động tiếp nhận nụ hôn bất ngờ này.
Anh hoàn toàn không kịp chuẩn bị, thế tấn công của cậu thanh niên lại mãnh liệt như vậy, khiến anh ban đầu bị đánh tơi bời, quân lính tan rã. Cuối cùng, Túc Khiêm chỉ có thể để mặc cậu níu lấy cổ mình, không ngừng đẩy sâu hơn nụ hôn này, khiến anh như sa vào cơn mê.
Mùi dừa và hạt dẻ xao động nồng nàn trong không khí.
Pheromone của Alpha và Omega thượng hạng pha trộn lại, dù chỉ là ôm hôn, dù chỉ là sự dây dưa đơn thuần vậy thôi đã đủ để mang lại cho nhau những trải nghiệm thấm sâu vào tận linh hồn.
Tô Dục Chu say sưa hôn người đàn ông trước mặt, đẩy anh phải dựa vào cây cột cẩm thạch.
Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ sát đất, rơi vãi sáng bừng căn phòng, có hai người đứng sau cây cột, chỉ thấy thấp thoáng bóng dáng họ quấn quýt lấy nhau, cùng với những tiếng hôn mút ái muội.
Không biết đã qua bao lâu, Tô Dục Chu mới chậm rãi thả người ra.
Hai tay cậu choàng lên cổ người đàn ông, đôi trán kề vào nhau, cùng thở hổn hển.
Khuôn mặt cậu thanh niên đỏ rực, nụ cười trên mặt lại rạng rỡ hơn cả ánh nắng.
"Hôn mấy cái như vậy cũng được nhỉ?" Cậu cố gắng ổn định lại nhịp thở, có phần hết hơi mà nói.
"Để đề phòng thôi."
Tối qua cậu mãi không ngủ được, chán quá nên đã lên mạng tìm hiểu một chút.
Kì tình nhiệt của bọn họ đã ổn định lại hẳn là do có trao đổi pheromone, giống như đánh dấu tạm thời vậy, Alpha rót pheromone của mình vào tuyến thể của Omega là có thể giúp Omega đang phát tình tỉnh táo lại.
Vậy thì hôn... Cũng có trao đổi pheromone mà nhỉ?
Giờ cậu đã ngửi được mùi hạt dẻ thơm nồng, đó là pheromone của Túc Khiêm, được pheromone đó bao trùm khiến cậu cảm thấy an tâm và dễ chịu vô cùng.
Mặc dù nói là muốn làm thí nghiệm, nhưng cậu vẫn hơi lo Túc Khiêm sẽ đột ngột phát tình ở công ty.
Hồi trước cậu còn nghĩ Túc Khiêm có thể tìm Alpha khác để giải quyết kì tình nhiệt phiền phức cho anh, nhưng giờ cậu không nghĩ vậy nữa. Ít nhất một tháng này, Túc Khiêm chỉ được có cậu.
Bỗng nghĩ tới chuyện gì đó, Tô Dục Chu nhếch miệng khoe cái răng mèo nhòn nhọn, cười đến là đắc ý.
"Có phải kĩ thuật hôn của tôi tiến bộ rồi không?"
Cậu nhìn khuôn mặt tuấn tú còn ướt át sắc đỏ, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm lên bờ môi anh: "Ôi, bị hôn sưng lên rồi."
Tô Dục Chu chột dạ liếc nhìn Túc Khiêm, cặp mắt huyền thăm thẳm kia vẫn luôn chăm chăm nhìn cậu, dường như có cơn bão đang ấp ủ trong đó.
Hình như cậu gặp rắc rối rồi...
Vừa định mở miệng xin lỗi, một giây sau, người đàn ông đã cúi đầu hôn xuống.
Một tay anh ôm eo cậu, tay kia đè lại phần gáy, hung hăng mà ngang ngược, hoàn toàn không cho cậu cơ hội để phản kháng hay trốn chạy.
Thoáng cái tình thế đã xoay chuyển.
Bởi vì vừa mới ôm hôn rất lâu nên Tô Dục Chu còn hơi váng đầu, giờ lại bị mạnh mẽ cướp đoạt không khí như vậy, chỉ cảm thấy cơn choáng càng nặng.
Người ban nãy chủ động khởi xướng cuộc tấn công nay lại trở thành kẻ bị động phải tiếp nhận mọi thứ.
Có điều, cậu cũng không ghét cảm giác này.
Sau phút đầu hốt hoảng, cậu nhanh chóng nhắm mắt lại, hưởng thụ khoảnh khắc tuyệt vời này.
Thể lực của người kia rõ ràng tốt hơn cậu nhiều, hơi thở cũng ổn định và kéo dài hơn. Có vẻ như anh không quá thích tư thé hiện tại, cánh tay tràn đầy sức mạnh vòng lấy hông cậu. Tô Dục Chu cảm giác hai chân mình rời khỏi mặt đất, trong một thoáng xoay tròn đã bị anh ôm eo bế tới bên cạnh ghế sô pha.
Cậu chới với ngồi ở mép thành ghế, bóng dáng cao lớn của người đàn ông gần như bao trùm lấy cậu.
Mặc dù hai tay Túc Khiêm đang ôm chặt eo cậu, cho cậu điểm tựa, nhưng cảm giác ngã ra sau vẫn khiến cậu cảm thấy sợ hãi.
Tô Dục Chu theo bản năng ôm lấy cổ anh, túm lấy âu phục của anh, bàn tay còn lại chầm chậm dời lên trên, đầu ngón tay cắm sâu vào mái tóc mềm mại dày mượt ấy.
Tích tắc, kim đồng hồ treo trên tường từng chút dịch chuyển.
"Đinh linh linh---"
Cho đến khi di động trong túi Tô Dục Chu kêu lên, hai người quên cả thế giới mới chịu bịn rịn tách rời.
Hai cái trán kề nhau, chóp mũi khẽ đụng, những hơi thở ra cùng giao hòa, cả căn phòng ngập tràn pheromone vị dừa và hạt dẻ.
"Ha... ha..."
Tô Dục Chu thở hổn hển, trái tim đập quá nhanh, cả người như vừa hoàn thành một lần chạy năm nghìn mét, gương mặt đỏ bừng, trán rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
Tình trạng của Túc Khiêm tốt hơn cậu một chút.
Rõ ràng là Omega, nhưng nhờ rèn luyện lâu năm mà thể lực của anh hơn hẳn cậu, đến lúc này anh cũng chỉ hơi thở dốc mà thôi.
"Đinh linh linh ---- đinh linh linh ---"
Điện thoại lại vang lên hai tiếng, sau đó im lặng.
Tô Dục Chu chậm rãi bình phục.
Cậu nhìn Túc Khiêm, nghĩ đến việc vừa rồi thế mà lại hôn lâu như thế, còn là do mình khởi xướng, giờ phút này lại thấy hơi ngượng ngùng.
"Áo anh bị tôi vò nhăn rồi..."
Cậu nhìn áo âu phục của Túc Khiêm, nói tiếp: "Tôi đi lấy cái mới cho anh."
Sau đó, Tô Dục Chu đẩy Túc Khiêm ra, vội vàng chạy lên cầu thang, dép lê dưới chân cứ thế vang lên những tiếng lạch bạch.
Túc Khiêm đứng tại chỗ, nhìn cậu biến mất ở đầu cầu thang. Một lúc lâu sau, anh hơi cúi xuống, đầu ngón tay xoa lên môi mình.
Giữa môi lưỡi còn lưu lại mùi dừa thơm ngát, hình như còn có cả vị mật ong.
Bờ môi và đầu lưỡi đều tê tê, tóc tai rối bời, cà vạt bị lệch, âu phục thẳng thớm cũng vì cậu thanh niên mà nhăn nhúm. Mặc dù thật luộm thuộm, nhưng tâm trạng Túc Khiêm hiện giờ lại rất tốt.
Áp suất thấp tích tụ cả đêm, giờ phút này tan thành mây khói, sau cơn mưa trời lại sáng.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi rung lên. Anh lấy ra nhìn.
Thư kí Lâm: [Giám đốc?]
Là thư kí đang chờ ở bên ngoài, chắc là thấy anh mãi không ra nên sợ anh xảy ra chuyện gì.
Túc Khiêm tiện tay trả lời, bảo y và tài xế đợi thêm một chút. Vừa trả lời xong, trên bậc thang đã truyền tới tiếng bước chân.
Túc Khiêm cất điện thoại đi, nhìn cậu nhóc Alpha đã trở lại, còn cầm theo hai cái áo khoác âu phục, chạy tới trước mặt anh.
"Túc Khiêm, anh muốn mặc cái nào? Tôi thấy hai cái này đều đẹp, rất hợp với quần của anh!"
Thanh niên loay hoay với hai chiếc áo, ánh nhìn của Túc Khiêm lại dừng trên mặt cậu.
Mặc dù nhịp thở của cậu đã trở lại bình thường, nhưng khuôn mặt vẫn đỏ rực, bờ môi vì anh hôn mà hơi sưng, trông vừa gợi cảm vừa đầy cám dỗ.
"Túc Khiêm?" Cậu thanh niên gọi anh một tiếng.
Lúc này Túc tiên sinh mới dời mắt, tiện tay chỉ một cái, sau đó cởi áo ở trên người ra, ném lên ghế sô pha, cầm cái mà Tô Dục Chu đưa cho mặc vào.
Tô Dục Chu ôm chiếc áo còn lại, nhìn anh khoác áo lên, chỉ cảm thấy mỗi động tác của Túc tiên sinh đều đẹp cực kì, như thể được phủ ánh sáng vậy, luôn sáng long lanh.
Lúc này, Túc Khiêm nhìn cậu, bỗng chỉ vào cà vạt: "Giúp tôi."
"Hả? À."
Tô Dục Chu gật đầu, đặt cái áo trong tay lên ghế sô pha, sau đó lại gần anh, vươn tay cầm lấy cà vạt vừa được anh tháo ra.
Nhưng, vấn đề nhanh chóng xuất hiện...
Tô Dục Chu chưa từng thắt cà vạt cho người khác, động tác vắt tay bị sai, sau một lần thất bại, cậu không khỏi nhíu mày suy tư.
Túc Khiêm cúi xuống nhìn cậu, khóe miệng hơi cong. Vừa định nói cuối cùng thì cũng có thứ em không biết à? Lại nghe cậu thanh niên mở miệng: "Anh xoay lại đi."
Túc tiên sinh đờ ra.
"Mau lên mau lên, anh trễ rồi đó."
Ban nãy Tô Dục Chu nhìn ra cửa sổ đã thấy bên ngoài có xe đang đợi, hẳn là tới đón Túc Khiêm.
Túc Khiêm đành phải nghe lời xoay người lại.
Anh cảm giác được cậu thanh niên đang ôm mình từ đằng sau, cằm gác lên vai anh, hai tay vòng ra trước ngực, bắt đầu nghiêm túc giúp anh thắt cà vạt.
Tô Dục Chu vốn không thấp hơn anh bao nhiêu, tư thế này với cậu rất dễ dàng, thậm chí còn không cần kiễng chân.
Chỉ là...
Thật sự có người thắt cà vạt cho người khác kiểu này à?
Túc Khiêm cảm thấy hơi buồn cười, cơ thể đang căng cứng cũng dần thả lỏng.
Pheromone của cậu thanh niên bao trùm lấy anh, hương dừa lúc này so với phút động tình còn tươi mát hơn, nhưng so với khi bình tĩnh lại nồng nàn hơn một chút.
Anh phát hiện, kể từ lúc anh không còn bài xích pheromone của Tô Dục Chu, sự áp chế anh cảm nhận được khi đối mặt với cậu cũng đã dần biến mất. Thay vào đó là những ôn hòa trong veo và cả thư thái, giống như cảm giác mà chính cậu mang lại cho anh.
"Xong rồi!"
Tô Dục Chu nhanh chóng thắt được cà vạt cho anh, sửa sang lại một chút, nhét vào trong áo khoác, tiếp đó là vuốt thẳng lại các nếp nhăn.
"Sao? Vậy được chứ?"
Túc Khiêm cúi xuống nhìn một chút, nhẹ nhàng gật đầu.
Anh giơ tay xoa đầu Tô Dục Chu, nhân lúc cậu không đề phòng mà đột ngột cúi xuống, thơm một cái thật nhẹ lên môi.
Nhìn vẻ sửng sốt của cậu thanh niên, anh cong khóe miệng, ghé vào bên tai cậu thì thầm: "Mau khỏe lên đi."
Sau đó thì quay người đi ra cửa.
Cho đến lúc cánh cửa hoàn toàn khép lại, bóng lưng Túc tiên sinh hoàn toàn biến mất, Tô Dục Chu mới sực tỉnh, nhận ra câu "mau khỏe lên" vừa rồi có ý gì.
Cậu cảm giác mặt mình nóng bỏng như phát sốt, nhịp tim cũng dồn dập hơn.
Đứng im tại chỗ một hồi, Tô Dục Chu trở lại phòng ăn, cầm cốc nước mặt ong mới uống được một nửa, nhấp hai ngụm, bổ sung lượng nước vừa mất.
Chỉ là không biết thiếu cái gì, cậu lại cảm thấy nó không còn ngọt như ban nãy.
"Tinh ---"
Điện thoại di động vang lên.
Tô Dục Chu cầm lên xem.
Túc tiên sinh: [Hôm nay tôi sẽ về sớm một chút.]
Tô Dục Chu nhìn tin nhắn, không khỏi bật cười, trả lời một chữ "vâng" rồi chuẩn bị tiếp tục ăn cơm. Nhưng cậu đột nhiên nhớ ra chuyện gì, rời khỏi giao diện tin nhắn, kiểm tra cuộc gọi nhỡ.
Ban nãy là ba Tô gọi tới.
Tô Dục Chu vừa định gọi lại, điện thoại đã liên tục tinh tinh.
Papa: [Chu Chu, con lại ngủ nướng à? Đang ở nhà người ta nên mình phải chịu khó chăm chỉ một chút nha]
Papa: [Con vẫn ổn chứ? Chắc đã tiêm liều thuốc ức chế đầu tiên rồi nhỉ?]
Papa: [Đúng rồi nhà bạn con ở đâu thế? Papa muốn đi thăm con, tiện thể mang đồ ăn ngon cho mấy đứa luôn. Là bánh gatô và đồ ăn vặt đó, có bánh hạt dẻ mà con thích nhất nè O(∩_∩)O]
Papa: [Yên tâm đi, papa chỉ đến thăm con một chút, tiện thể cảm ơn bạn con đã chăm sóc cho con thôi, không ở lại lâu đâu]
Tô Dục Chu bị sặc nước mật ong, ho khù khụ.
Tác giả có lời nói:
Chu Chu: Chột dạ.jpg