Chương : 32
Tôi không ngờ trong lúc bực tức mẹ chồng lại thốt ra câu đó. Đuổi tôi đi, như một kẻ vô danh ở nhà họ vậy:
- Mẹ..
- Đừng gọi tao là mẹ, tao không đứa con dâu như mày. Thu dọn quần áo rồi cút khỏi nhà tao đi.
- Con không làm gì Trâm thật mà, sao mẹ không tin con?
- Tin mày tao đổ thóc giống ra mà ăn, đừng lằng nhằng nhiều lời nữa. Hay mày tưởng tao không có quyền đuổi mày đi.
- Con không có ý đó.
- Không có cũng biến.
Quay vào trong nhà mẹ chồng quát um lên:
- Chị Loan ra đây tôi bảo nhanh lên.
Lật đật bước một bước thành hai, Vân Anh chạy ra trước chị Loan hớt hải theo sau:
- Bà gọi con ạ?
- Không nói nhiều, chị lên phòng con kia thu dọn quần áo đồ đạc vứt hết ra ngoài đường cho tôi. Tôi không thể chấp nhận cái loại con dâu như nó thêm một giây một phút nào nữa.
Vân Anh vẫn diễn vai hiền lành tử tế quen thuộc:
- Ui bác ơi. Xảy ra chuyện gì thế ạ? Có gì thì từ từ nói, toàn người một nhà với nhau mà.
- Ai người một nhà với nó? Hôm nay dù có thế nào, bác cũng phải tống cổ nó ra khỏi đây.
- Chị Hà mau xin lỗi bác đi.
Ánh mắt Vân Anh liếc tôi đầy đắc thắng. Cuối cùng tôi cũng hiểu rõ ngọn ngành mọi chuyện. Chẳng có bất cứ một loại thuốc phá thai nào ở đây cả, thậm chí đứa bé trong bụng Trâm cũng khiến tôi nghi ngờ. Cứ tưởng bản thân đã trưởng thành sau bao nhiêu sóng gió trong quá khứ, nhưng không tôi nhầm rồi vẫn cứ ngây thơ đâm đầu vào cạm bẫy cô ta dựng lên. So với bản tính của cô ta tôi vẫn còn ngu ngơ lắm...
Giọng nói õng ẹo đáng ghét của cô ta, vẫn nhất quyết không chịu buông tha cho tôi:
- Chị làm sai thì phải có trách nhiệm với việc làm của mình chứ. Em nói thật nhé chị may mắn lắm mới gặp được người mẹ chồng biết điều thương con dâu như bác đó...
Tôi nóng máu lên trừng mắt với cô ta:
- Chuyện của tôi cô lấy quyền gì mà xen vào? Tôi có may mắn hay không, cũng chẳng liên quan đến cô đâu.
- Chị đừng hiểu nhầm ý em...
Mẹ chồng tức tối kéo tay Vân Anh về phía sau, không cho cô ta nói chuyện với tôi:
- Con không cần tốn công sức với loại người như này, nó nghe không hiểu đâu.
- Bây giờ cũng muộn rồi, trời lại sắp mưa nữa hay bác cứ để chị Hà vào trong nhà đi rồi sáng mai mình nói chuyện tiếp.
- Không. Con đừng ngăn cản nữa, bác quyết định rồi.
Đẩy người tôi ra khỏi cổng mẹ chồng đóng sầm cửa lại, lạnh lùng lên tiếng:
- Tốt nhất từ nay mày đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tao nữa. Bởi vì lần nào nhìn thấy mặt mày, tao cũng ghê tởm lắm.
- Mẹ. Con về đây làm vợ anh Duy, nếu mẹ muốn đuổi con đi thì con chấp nhận nhưng ít nhất cũng phải đợi anh ấy đi công tác về chứ.
- Mày đừng mang dăm ba cái lí do rẻ tiền đấy ra dọa tao. Lúc thằng Duy về tao sẽ nói cho nó biết cái bộ mặt thật, đầy mưu mô của mày. Không khéo nó còn phải cảm ơn tao ý chứ.
Tôi cạn lời không nói được câu gì, trời bắt đầu đổ cơn mưa mẹ chồng đỡ Trâm vào nhà còn không quên ngoái cổ lại chửi tôi thêm vài câu nữa...
10 phút sau cả người tôi ướt đẫm, xe thì để trong nhà không có cách nào mở cổng vào lấy. Nước mưa chảy vào mắt tôi cay xè, cũng chẳng bằng nỗi hụt hẫng đang dâng cao trong lòng. Gần 1 năm qua tôi sống cẩn trọng trong từng lời ăn tiếng nói, nhưng kết cục thê thảm vẫn không thể tránh khỏi.
Sức mạnh đồng tiền nó vượt xa tưởng tượng của tôi.
Đèn ngoài sân bật sáng trưng, tôi thấy chị Loan mặc áo mưa thùng thình kéo theo cái vali của tôi ra mở cổng:
- Tôi vừa xin mãi bà mới đồng ý mở cổng cho cô đấy. Cô vào lấy xe rồi đi luôn không bà lại mắng tôi. Còn đây là quần áo, đồ dùng cá nhân của cô. Vội quá nên tôi chỉ xếp qua loa thôi. Cô về bên nhà kiểm tra xem còn thiếu thứ gì thì điện cho tôi, tôi giấu bà mang sang cho.
Tôi mỉm cười, nụ cười chua xót:
- Cảm ơn chị.
Chị Loan lắc đầu:
- Có nhiều chuyện trong nhà này tôi không được phép tiết lộ với cô, nhưng hôm nay cô rời khỏi đây chưa chắc là xấu đâu.
- Ý của chị em không hiểu, chị nói rõ ra được không?
- Tôi có lòng mà không có sức giúp được cô đâu. Cô về đi mưa càng lúc càng to rồi đấy.
Gật đầu nhẹ nhàng tôi đón lấy cái vali từ tay chị Loan, bước lên xe phóng thẳng đi. Ngoài trời tiếng sấm xét làm tôi run rẩy, đây là thói quen từ bé của tôi. Tôi rất sợ trời mưa...
Dừng xe trước cổng một khách sạn, tôi phân vân mãi mới quyết định vào. Bây giờ trời cũng muộn rồi, người tôi còn ướt đẫm nữa nếu về nhà ngoại bố mẹ chắc chắn sẽ lo...
Nhân viên lễ tân nhìn bộ dạng lôi thôi của tôi cũng xì xào bàn tán, nhưng tôi mệt mỏi quá chẳng thèm chấp nữa. Làm thủ tục nhận phòng xong, tôi lên đó luôn.
Tắm rửa xong xuôi cũng gần 10h. May mắn trời đã tạnh mưa, tôi định ra ngoài kiếm cái gì ăn thì điện thoại rung lên. Liếc qua màn hình, nhìn tên người gọi tôi đã thấy tủi thân kinh khủng. Là chú già gọi cho tôi đó.
Câu đầu tiên không phải những lời nói trêu đùa hàng ngày, mà là:
- Nhóc đang ở đâu?
Vẻn vẹn có 4 chữ mà lòng tôi như muốn òa ra. Nước mắt không tự chủ bắt đầu rơi xuống. Đợi thêm một lúc nữa không thấy tôi trả lời, chú càng sốt ruột hơn:
- Nhóc đang ở đâu thế? Nói cho tôi nghe xem nào? Mọi chuyện ở nhà tôi biết cả rồi.
- Chú có tin không?
Câu hỏi ngang ngược, chẳng đầu chẳng cuối của tôi làm chú cứng họng trong giây lát, nhưng ngay sau đó giọng nói trầm ấm lại vang lên thêm một lần nữa:
- Tin hay không với tôi không quan trọng. Bây giờ tôi chỉ muốn biết nhóc đang ở đâu thôi.
- Vậy có nghĩa là chú tin lời bọn họ chứ gì?
Tôi biết thừa chú không ý đó, nhưng tự nhiên lúc này lại thích làm nũng. Thích nghe những lời an ủi, thí dỗ của chú.
- Được rồi. Không bướng nữa, nhóc hiểu tôi đang muốn nói gì mà. Nín đi rồi cho tôi biết nhóc đang ở đâu?
- Tôi đang ở khách sạn "Rose".
- Có phải khách sạn trên đường xx không?
- Đúng rồi.
- Sao không về nhà ngoại?
- Muộn rồi tôi không muốn bố mẹ lo lắng.
Chú tiếp tục hỏi tôi không ngừng nghỉ:
- Đã ăn tối chưa?
- Chưa. Vừa định đi ăn thì chú gọi điện.
- Tôi hiểu rồi, cứ ở yên đó đừng ra ngoài tôi bảo người mang đồ ăn đến.
- Chú này...
Tôi chỉ gọi bâng quơ cho có cảm giác an toàn vậy thôi, chứ đâu có biết nói gì lúc này.
- Sao thế?
- Chú sẽ nghe lời mẹ li hôn với tôi phải không?
Đầu dây bên kia lặng thinh, tim tôi nhói lên từng hối. Đưa tay tắt điện thoại thì lại nghe được câu trả lời kiên định:
- Đó không phải mẹ tôi. Nhóc đừng suy nghĩ nhiều, tôi có li hôn hay không chưa đến lượt bà ta lên tiếng. Giờ tôi có việc bận, nhóc nhớ kĩ lời tôi dặn chưa?
- Tôi nhớ rồi.
Tắt máy tâm trạng của tôi cũng đỡ hơn phần nào. Ít nhất vẫn còn có người tin tưởng, bảo vệ tôi trong mọi hoàn cảnh...
15" sau nhân viên khách sạn đưa đồ ăn lên. Mới đầu tôi tưởng chú gọi ship, nhưng mãi sau này mới biết ông chủ khách sạn này là bạn thân của chú. Bữa ăn của tôi bây giờ cũng là chú náo loạn, gọi đầu bếp dậy.
Ăn uống xong xuôi tôi lên giường nằm mà không sao chợp mắt nổi. Trong đầu tôi bao nhiêu suy nghĩ cứ chồng chất lên nhau, rối như tơ vò...
Sáng hôm sau tỉnh dậy đầu óc tôi quay cuồng, vệ sinh cá nhân xong lại có nhân viên mang đồ ăn lên. Tôi hỏi gì cũng không nói, chỉ bảo đây là lệnh của cấp trên. Nhắn tin xin anh Phong nghỉ một hôm, tôi cần sắp xếp lại mọi thứ trong cuộc sống của mình...
Khoảng 9 rưỡi sáng, ngoài cửa vang lên những tiếng gõ dồn dập thiếu kiên nhẫn. Tôi đang xếp quần áo vào tủ, cũng phải vội vàng chạy ra mở.
Bóng hình trước mắt làm tôi sững lại, cứ ngây người ra nói mãi cũng chỉ được vài tiếng:
- Chú..Chú đã về...
- Mẹ..
- Đừng gọi tao là mẹ, tao không đứa con dâu như mày. Thu dọn quần áo rồi cút khỏi nhà tao đi.
- Con không làm gì Trâm thật mà, sao mẹ không tin con?
- Tin mày tao đổ thóc giống ra mà ăn, đừng lằng nhằng nhiều lời nữa. Hay mày tưởng tao không có quyền đuổi mày đi.
- Con không có ý đó.
- Không có cũng biến.
Quay vào trong nhà mẹ chồng quát um lên:
- Chị Loan ra đây tôi bảo nhanh lên.
Lật đật bước một bước thành hai, Vân Anh chạy ra trước chị Loan hớt hải theo sau:
- Bà gọi con ạ?
- Không nói nhiều, chị lên phòng con kia thu dọn quần áo đồ đạc vứt hết ra ngoài đường cho tôi. Tôi không thể chấp nhận cái loại con dâu như nó thêm một giây một phút nào nữa.
Vân Anh vẫn diễn vai hiền lành tử tế quen thuộc:
- Ui bác ơi. Xảy ra chuyện gì thế ạ? Có gì thì từ từ nói, toàn người một nhà với nhau mà.
- Ai người một nhà với nó? Hôm nay dù có thế nào, bác cũng phải tống cổ nó ra khỏi đây.
- Chị Hà mau xin lỗi bác đi.
Ánh mắt Vân Anh liếc tôi đầy đắc thắng. Cuối cùng tôi cũng hiểu rõ ngọn ngành mọi chuyện. Chẳng có bất cứ một loại thuốc phá thai nào ở đây cả, thậm chí đứa bé trong bụng Trâm cũng khiến tôi nghi ngờ. Cứ tưởng bản thân đã trưởng thành sau bao nhiêu sóng gió trong quá khứ, nhưng không tôi nhầm rồi vẫn cứ ngây thơ đâm đầu vào cạm bẫy cô ta dựng lên. So với bản tính của cô ta tôi vẫn còn ngu ngơ lắm...
Giọng nói õng ẹo đáng ghét của cô ta, vẫn nhất quyết không chịu buông tha cho tôi:
- Chị làm sai thì phải có trách nhiệm với việc làm của mình chứ. Em nói thật nhé chị may mắn lắm mới gặp được người mẹ chồng biết điều thương con dâu như bác đó...
Tôi nóng máu lên trừng mắt với cô ta:
- Chuyện của tôi cô lấy quyền gì mà xen vào? Tôi có may mắn hay không, cũng chẳng liên quan đến cô đâu.
- Chị đừng hiểu nhầm ý em...
Mẹ chồng tức tối kéo tay Vân Anh về phía sau, không cho cô ta nói chuyện với tôi:
- Con không cần tốn công sức với loại người như này, nó nghe không hiểu đâu.
- Bây giờ cũng muộn rồi, trời lại sắp mưa nữa hay bác cứ để chị Hà vào trong nhà đi rồi sáng mai mình nói chuyện tiếp.
- Không. Con đừng ngăn cản nữa, bác quyết định rồi.
Đẩy người tôi ra khỏi cổng mẹ chồng đóng sầm cửa lại, lạnh lùng lên tiếng:
- Tốt nhất từ nay mày đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tao nữa. Bởi vì lần nào nhìn thấy mặt mày, tao cũng ghê tởm lắm.
- Mẹ. Con về đây làm vợ anh Duy, nếu mẹ muốn đuổi con đi thì con chấp nhận nhưng ít nhất cũng phải đợi anh ấy đi công tác về chứ.
- Mày đừng mang dăm ba cái lí do rẻ tiền đấy ra dọa tao. Lúc thằng Duy về tao sẽ nói cho nó biết cái bộ mặt thật, đầy mưu mô của mày. Không khéo nó còn phải cảm ơn tao ý chứ.
Tôi cạn lời không nói được câu gì, trời bắt đầu đổ cơn mưa mẹ chồng đỡ Trâm vào nhà còn không quên ngoái cổ lại chửi tôi thêm vài câu nữa...
10 phút sau cả người tôi ướt đẫm, xe thì để trong nhà không có cách nào mở cổng vào lấy. Nước mưa chảy vào mắt tôi cay xè, cũng chẳng bằng nỗi hụt hẫng đang dâng cao trong lòng. Gần 1 năm qua tôi sống cẩn trọng trong từng lời ăn tiếng nói, nhưng kết cục thê thảm vẫn không thể tránh khỏi.
Sức mạnh đồng tiền nó vượt xa tưởng tượng của tôi.
Đèn ngoài sân bật sáng trưng, tôi thấy chị Loan mặc áo mưa thùng thình kéo theo cái vali của tôi ra mở cổng:
- Tôi vừa xin mãi bà mới đồng ý mở cổng cho cô đấy. Cô vào lấy xe rồi đi luôn không bà lại mắng tôi. Còn đây là quần áo, đồ dùng cá nhân của cô. Vội quá nên tôi chỉ xếp qua loa thôi. Cô về bên nhà kiểm tra xem còn thiếu thứ gì thì điện cho tôi, tôi giấu bà mang sang cho.
Tôi mỉm cười, nụ cười chua xót:
- Cảm ơn chị.
Chị Loan lắc đầu:
- Có nhiều chuyện trong nhà này tôi không được phép tiết lộ với cô, nhưng hôm nay cô rời khỏi đây chưa chắc là xấu đâu.
- Ý của chị em không hiểu, chị nói rõ ra được không?
- Tôi có lòng mà không có sức giúp được cô đâu. Cô về đi mưa càng lúc càng to rồi đấy.
Gật đầu nhẹ nhàng tôi đón lấy cái vali từ tay chị Loan, bước lên xe phóng thẳng đi. Ngoài trời tiếng sấm xét làm tôi run rẩy, đây là thói quen từ bé của tôi. Tôi rất sợ trời mưa...
Dừng xe trước cổng một khách sạn, tôi phân vân mãi mới quyết định vào. Bây giờ trời cũng muộn rồi, người tôi còn ướt đẫm nữa nếu về nhà ngoại bố mẹ chắc chắn sẽ lo...
Nhân viên lễ tân nhìn bộ dạng lôi thôi của tôi cũng xì xào bàn tán, nhưng tôi mệt mỏi quá chẳng thèm chấp nữa. Làm thủ tục nhận phòng xong, tôi lên đó luôn.
Tắm rửa xong xuôi cũng gần 10h. May mắn trời đã tạnh mưa, tôi định ra ngoài kiếm cái gì ăn thì điện thoại rung lên. Liếc qua màn hình, nhìn tên người gọi tôi đã thấy tủi thân kinh khủng. Là chú già gọi cho tôi đó.
Câu đầu tiên không phải những lời nói trêu đùa hàng ngày, mà là:
- Nhóc đang ở đâu?
Vẻn vẹn có 4 chữ mà lòng tôi như muốn òa ra. Nước mắt không tự chủ bắt đầu rơi xuống. Đợi thêm một lúc nữa không thấy tôi trả lời, chú càng sốt ruột hơn:
- Nhóc đang ở đâu thế? Nói cho tôi nghe xem nào? Mọi chuyện ở nhà tôi biết cả rồi.
- Chú có tin không?
Câu hỏi ngang ngược, chẳng đầu chẳng cuối của tôi làm chú cứng họng trong giây lát, nhưng ngay sau đó giọng nói trầm ấm lại vang lên thêm một lần nữa:
- Tin hay không với tôi không quan trọng. Bây giờ tôi chỉ muốn biết nhóc đang ở đâu thôi.
- Vậy có nghĩa là chú tin lời bọn họ chứ gì?
Tôi biết thừa chú không ý đó, nhưng tự nhiên lúc này lại thích làm nũng. Thích nghe những lời an ủi, thí dỗ của chú.
- Được rồi. Không bướng nữa, nhóc hiểu tôi đang muốn nói gì mà. Nín đi rồi cho tôi biết nhóc đang ở đâu?
- Tôi đang ở khách sạn "Rose".
- Có phải khách sạn trên đường xx không?
- Đúng rồi.
- Sao không về nhà ngoại?
- Muộn rồi tôi không muốn bố mẹ lo lắng.
Chú tiếp tục hỏi tôi không ngừng nghỉ:
- Đã ăn tối chưa?
- Chưa. Vừa định đi ăn thì chú gọi điện.
- Tôi hiểu rồi, cứ ở yên đó đừng ra ngoài tôi bảo người mang đồ ăn đến.
- Chú này...
Tôi chỉ gọi bâng quơ cho có cảm giác an toàn vậy thôi, chứ đâu có biết nói gì lúc này.
- Sao thế?
- Chú sẽ nghe lời mẹ li hôn với tôi phải không?
Đầu dây bên kia lặng thinh, tim tôi nhói lên từng hối. Đưa tay tắt điện thoại thì lại nghe được câu trả lời kiên định:
- Đó không phải mẹ tôi. Nhóc đừng suy nghĩ nhiều, tôi có li hôn hay không chưa đến lượt bà ta lên tiếng. Giờ tôi có việc bận, nhóc nhớ kĩ lời tôi dặn chưa?
- Tôi nhớ rồi.
Tắt máy tâm trạng của tôi cũng đỡ hơn phần nào. Ít nhất vẫn còn có người tin tưởng, bảo vệ tôi trong mọi hoàn cảnh...
15" sau nhân viên khách sạn đưa đồ ăn lên. Mới đầu tôi tưởng chú gọi ship, nhưng mãi sau này mới biết ông chủ khách sạn này là bạn thân của chú. Bữa ăn của tôi bây giờ cũng là chú náo loạn, gọi đầu bếp dậy.
Ăn uống xong xuôi tôi lên giường nằm mà không sao chợp mắt nổi. Trong đầu tôi bao nhiêu suy nghĩ cứ chồng chất lên nhau, rối như tơ vò...
Sáng hôm sau tỉnh dậy đầu óc tôi quay cuồng, vệ sinh cá nhân xong lại có nhân viên mang đồ ăn lên. Tôi hỏi gì cũng không nói, chỉ bảo đây là lệnh của cấp trên. Nhắn tin xin anh Phong nghỉ một hôm, tôi cần sắp xếp lại mọi thứ trong cuộc sống của mình...
Khoảng 9 rưỡi sáng, ngoài cửa vang lên những tiếng gõ dồn dập thiếu kiên nhẫn. Tôi đang xếp quần áo vào tủ, cũng phải vội vàng chạy ra mở.
Bóng hình trước mắt làm tôi sững lại, cứ ngây người ra nói mãi cũng chỉ được vài tiếng:
- Chú..Chú đã về...