Chương : 34
Mặt mẹ chồng tôi khi nghe xong đoạn ghi âm của mụ thầy bói chuyển từ xanh sang đỏ. Cả người cứng đờ, chân tay run run miệng lắp bắp nói mãi mới thành câu:
- Các người lừa tôi.
Mụ thầy bói vẫn giữ nguyên nụ cười nham nhở trên môi:
- Chị đừng kích động quá chuyện hay còn ở cả phía sau cơ, đây chỉ là một phần nhỏ trong kế hoạch của cô ta thôi. Đứa con dâu này của chị xuất sắc hơn chị nghĩ nhiều.
Trâm mặt mày nhăn nhó xám xịt chẳng kém mẹ chồng tôi là bao, sừng cồ lên cãi tay đôi với mụ thầy bói luôn:
- Cô đừng ăn nói linh tinh, đổ tội cho tôi.
- Tôi có đổ tội cho cô hay không, cô là người rõ nhất. Cô có dám thề độc trước trời đất giọng nói trong đoạn ghi âm vừa rồi không phải là của cô không?
Trong 3 người đàn bà đó Vân Anh là kẻ bình tĩnh nhất. Tôi không tin những chuyện Trâm làm cô ta đều vô can nhưng hiện tại cô ta lại lựa chọn ngồi im xem kịch vui, không hé răng nửa lời bênh vực ai. Ánh mắt chột dạ của Trâm chuyển sang Vân Anh cầu cứu mà không nhận được bất cứ tín hiệu nào. Tình bạn thân của hai người họ thực ra rất đơn giản, thân ai nấy lo thôi.
- Mẹ đừng nghe lời cô ta, ả đàn bà này không đáng để mẹ tin tưởng đâu. Chắc chắn cô ta đã nhận tiền của vợ chồng bọn họ để chia rẽ tình cảm mẹ con mình đó.
Mẹ chồng tôi sau một hồi hoảng hốt lại chuyển sang ngồi im bất động, mặc kể tiếng khóc lóc nỉ non của Trâm:
- Con về đây làm dâu mấy năm nay rồi, tính con thế nào mẹ cũng hiểu rõ không bao giờ con dám lừa dối mẹ đâu. Mẹ phải tin con. Chính cô ta dựng lên cái bẫy này, mượn tay mẹ đuổi con đi để chiếm trọn toàn bộ tài sản nhà mình.
Mụ thầy bói nhăn mày khó chịu, có lẽ không nghe nổi những lời nói dối trắng trợn của Trâm nữa:
- Nể tình tôi và cô đã từng hợp tác, hôm nay tôi phát lòng từ bi dạy cho cô đạo lí này lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó thoát. Từng việc cô làm trong quá khứ có thể che giấu được nhiều người, nhưng không qua mặt được ông trời. Rồi sẽ có ngày cô phải chịu trách nhiện thôi, không oán trách ai được tự làm tự chịu đi.
- Không..Tôi không làm gì sai cả, cac1 người hùa nhau lôi tôi xuống bùn đen chứ gì? Tôi nói cho các biết nhé tôi không dễ dàng bị đánh bại thế đâu. Cứ kiên nhẫn chờ xem đến cuối cùng ai mới là kẻ chiến thắng..
- Tôi vẫn biết cô là loại người thích lươn lẹo, nhưng không ngờ cô dày mặt tới mức này. Tôi bỏ ra bao nhiêu công sức giúp đỡ cô, xong việc không một lời cảm ơn còn thuê người bịt miệng tôi lại. Tôi đang tự hỏi trên đời này, còn việc gì cô không dám làm nữa không?
Đôi môi chú già khẽ mỉm cười, nụ cười thâm sâu chẳng biết trong đầu chú đang suy nghĩ gì. Tay cầm điện thoại ấn ấn lướt lướt một hồi, đưa lên tai nghe rồi từ từ nhả ra ba chữ:
- Vào đây đi.
Giây phút đó tôi cũng chẳng còn bất ngờ như ban đầu nữa. Chỉ tin chắc rằng mọi việc chú làm đều có lí do riêng của chú thôi...
5 phút sau cánh cổng nhà tôi lại mở ra thêm một lần nữa, ba bốn người đàn ông nối đuôi nhau bước vào trông vẻ bề ngoài ai nấy cũng còn khá trẻ. Họ đồng loạt cúi đầu chào chú già và anh trợ lí, nhưng nhìn sang chỗ Trâm ngồi lại khinh thường chán ghét chứ tuyệt nhiên không để một chút tôn trọng nào trong mắt.
Bản thân tôi còn đang băn khoăn nghĩ ngợi, anh trợ lí đã dõng dạc lên tiếng:
- Cô Trâm..Những người này chắc cô vẫn còn nhận ra chứ?
Trâm sửng sốt cau mày sợ hãi không nói được câu gì. Đứng phắt dậy cầm ngay con dao gọt hoa quả trên bàn lao về phía tôi:
- Con chó này
Cũng may chú già phản ứng nhạy bén, bóp một cái thật mạnh vào tay cô ta. Con dao sáng loáng rơi thẳng xuống sàn, kêu một tiếng "keng" kinh hoàng. Chưa dừng lại ở đó chú còn gạt chân, tiện tay đẩy Trâm về phía sau. Lực của đàn ông và đàn bà dĩ nhiên khác nhau rất lớn, nên cô ta bị mất đà ngã ngồi xuống đất. Miệng vẫn tiếp tục tru tréo:
- Chúng mày giỏi lắm, dám đổ tội cho tao. Tao sẽ không bỏ qua cho đứa nào đâu.
Bò lồm cồm đến gần chỗ mẹ chồng tôi ngồi, Trâm lại bắt đầu cầu xin thương xót:
- Mẹ phải tin con, mau đuổi bọn khốn này ra khỏi nhà đi. Chúng nó đến đây để phá hoại gia đình mình đó. Con không thể làm điều gì có lỗi với mẹ được, từng câu từng chữ bọn nó nói không có lời nào là sự thật cả.
Mẹ chồng tôi nghe xong không vội vàng bênh vực Trâm, mà mệt mỏi quay sang mụ thầy bói gắng giọng hỏi nhẹ:
- Chị nói thật cho tôi biết có phải ngay từ đầu chị đã lên kế hoạc đánh lừa tôi không?
Phản ứng của mụ thầy bói rất bình thường, như kiểu những chuyện này chỉ là chuyện nhỏ thôi, vươn tay với cốc nước nước lọc trên bàn uống cạn một hơi rồi mới bình tĩnh trả lời:
- Tôi thừa nhận mình có lừa chị, nhưng toàn bộ kế hoạch đều do đứa con dâu yêu quý của chị dựng lên. Xét cho cùng tôi cũng chỉ là người nhận tiền làm thuê thôi. Ngay cả lần đầu tiên tôi gặp chị ở chùa, cũng do cô ta sắp xếp đó.
- Không thể nào..
Mẹ chồng choáng váng ôm chặt lấy ngực:
- Cái Trâm không phải dạng người như thế?
- À còn chuyện này tôi quên chưa kể, thời điểm đó cô ta không điên chút nào đâu chỉ là diễn kịch qua mặt chị thôi. Tuổi và mệnh con dâu cả nhà chị chẳng có vấn đề gì hết, cô ta cho tôi 20 triệu để nói năng xằng bậy đổi trắng thay đen đó.
Chỉ tay về phía mấy người đàn ông lạ mặt, mụ thầy bói khẳng định chắc nịch:
- Còn đây là những người cô ta thuê đi bịt miệng tôi.
Căn phòng rộng lớn bỗng chốc im lặng khác thường, không ai nói thêm câu gì. Chỉ nghe thấy tiếng nức nở giả tạo của Trâm. Tôi kéo áo chú già ra hiệu, chú cũng nhanh chóng phối hợp làm mặt lạnh lại, khí chất bừng bừng quát Trâm:
- Cô coi cả nhà tôi là gánh xiếc tấu hài cho cô xem à?
Trâm vẫn bướng bỉnh không chịu nhận tôi:
- Không..Không phải như thế đâu, chỉ là hiểu nhầm thôi.
- Hiểu nhầm của cô cũng khác người nhỉ. Vậy tôi cho cô thêm vài hiểu nhầm nữa cho đủ bộ nhé.
Dứt lời anh trợ lí đẩy đến trước mặt chú già một tập tài liệu. Chú già đón lấy mở những trang đầu tiên ra:
- Bằng chứng vợ chồng cô hối lộ cổ đông đứng về phía mình, ở cả đây không sót một vụ. Hợp đồng nào cô ăn chặn, bớt xén bao nhiêu tiền tôi cũng lưu lại. Giờ cô còn gọi là hiểu nhầm nữa không? Cô nghĩ sao nếu tập hồ sơ này bị công khai hết ra bên ngoài?
Đến mức đường này thì ngay cả mẹ chồng tôi cũng không giử nổi bình tĩnh nữa, nói lắp ba lắp bắp:
- Khoan đã...
Chú già ung dung dựa lưng ghế:
- Mẹ có cao kiến gì hay hơn à? Cứ nói ra đi, nếu được thì con nghe theo lời mẹ.
- Không phải. Mẹ chỉ mong con nể tình cho thằng Huy một cơ hội thôi. Chắc chắn nó bị cái Trâm sai khiến, nên mới hồ đồ nghe theo. Dù ai có nói gì đi nữa, các con cũng là anh em một nhà, chảy chung một dòng máu họ Giang. Con không thể tự tay phá nát tương lai của em mình được...
Đột nhiên nhắc đến tên Huy mặt chú già hiện rõ vẻ xem thường, thanh âm theo đó cũng lạnh xuống vài phần:
- Anh em một nhà, chảy chung một dòng máu thế mẹ thử hỏi nó xem thời gian con đi công tác nó đã làm nên những chuyện tốt đẹp gì?
- Các người lừa tôi.
Mụ thầy bói vẫn giữ nguyên nụ cười nham nhở trên môi:
- Chị đừng kích động quá chuyện hay còn ở cả phía sau cơ, đây chỉ là một phần nhỏ trong kế hoạch của cô ta thôi. Đứa con dâu này của chị xuất sắc hơn chị nghĩ nhiều.
Trâm mặt mày nhăn nhó xám xịt chẳng kém mẹ chồng tôi là bao, sừng cồ lên cãi tay đôi với mụ thầy bói luôn:
- Cô đừng ăn nói linh tinh, đổ tội cho tôi.
- Tôi có đổ tội cho cô hay không, cô là người rõ nhất. Cô có dám thề độc trước trời đất giọng nói trong đoạn ghi âm vừa rồi không phải là của cô không?
Trong 3 người đàn bà đó Vân Anh là kẻ bình tĩnh nhất. Tôi không tin những chuyện Trâm làm cô ta đều vô can nhưng hiện tại cô ta lại lựa chọn ngồi im xem kịch vui, không hé răng nửa lời bênh vực ai. Ánh mắt chột dạ của Trâm chuyển sang Vân Anh cầu cứu mà không nhận được bất cứ tín hiệu nào. Tình bạn thân của hai người họ thực ra rất đơn giản, thân ai nấy lo thôi.
- Mẹ đừng nghe lời cô ta, ả đàn bà này không đáng để mẹ tin tưởng đâu. Chắc chắn cô ta đã nhận tiền của vợ chồng bọn họ để chia rẽ tình cảm mẹ con mình đó.
Mẹ chồng tôi sau một hồi hoảng hốt lại chuyển sang ngồi im bất động, mặc kể tiếng khóc lóc nỉ non của Trâm:
- Con về đây làm dâu mấy năm nay rồi, tính con thế nào mẹ cũng hiểu rõ không bao giờ con dám lừa dối mẹ đâu. Mẹ phải tin con. Chính cô ta dựng lên cái bẫy này, mượn tay mẹ đuổi con đi để chiếm trọn toàn bộ tài sản nhà mình.
Mụ thầy bói nhăn mày khó chịu, có lẽ không nghe nổi những lời nói dối trắng trợn của Trâm nữa:
- Nể tình tôi và cô đã từng hợp tác, hôm nay tôi phát lòng từ bi dạy cho cô đạo lí này lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó thoát. Từng việc cô làm trong quá khứ có thể che giấu được nhiều người, nhưng không qua mặt được ông trời. Rồi sẽ có ngày cô phải chịu trách nhiện thôi, không oán trách ai được tự làm tự chịu đi.
- Không..Tôi không làm gì sai cả, cac1 người hùa nhau lôi tôi xuống bùn đen chứ gì? Tôi nói cho các biết nhé tôi không dễ dàng bị đánh bại thế đâu. Cứ kiên nhẫn chờ xem đến cuối cùng ai mới là kẻ chiến thắng..
- Tôi vẫn biết cô là loại người thích lươn lẹo, nhưng không ngờ cô dày mặt tới mức này. Tôi bỏ ra bao nhiêu công sức giúp đỡ cô, xong việc không một lời cảm ơn còn thuê người bịt miệng tôi lại. Tôi đang tự hỏi trên đời này, còn việc gì cô không dám làm nữa không?
Đôi môi chú già khẽ mỉm cười, nụ cười thâm sâu chẳng biết trong đầu chú đang suy nghĩ gì. Tay cầm điện thoại ấn ấn lướt lướt một hồi, đưa lên tai nghe rồi từ từ nhả ra ba chữ:
- Vào đây đi.
Giây phút đó tôi cũng chẳng còn bất ngờ như ban đầu nữa. Chỉ tin chắc rằng mọi việc chú làm đều có lí do riêng của chú thôi...
5 phút sau cánh cổng nhà tôi lại mở ra thêm một lần nữa, ba bốn người đàn ông nối đuôi nhau bước vào trông vẻ bề ngoài ai nấy cũng còn khá trẻ. Họ đồng loạt cúi đầu chào chú già và anh trợ lí, nhưng nhìn sang chỗ Trâm ngồi lại khinh thường chán ghét chứ tuyệt nhiên không để một chút tôn trọng nào trong mắt.
Bản thân tôi còn đang băn khoăn nghĩ ngợi, anh trợ lí đã dõng dạc lên tiếng:
- Cô Trâm..Những người này chắc cô vẫn còn nhận ra chứ?
Trâm sửng sốt cau mày sợ hãi không nói được câu gì. Đứng phắt dậy cầm ngay con dao gọt hoa quả trên bàn lao về phía tôi:
- Con chó này
Cũng may chú già phản ứng nhạy bén, bóp một cái thật mạnh vào tay cô ta. Con dao sáng loáng rơi thẳng xuống sàn, kêu một tiếng "keng" kinh hoàng. Chưa dừng lại ở đó chú còn gạt chân, tiện tay đẩy Trâm về phía sau. Lực của đàn ông và đàn bà dĩ nhiên khác nhau rất lớn, nên cô ta bị mất đà ngã ngồi xuống đất. Miệng vẫn tiếp tục tru tréo:
- Chúng mày giỏi lắm, dám đổ tội cho tao. Tao sẽ không bỏ qua cho đứa nào đâu.
Bò lồm cồm đến gần chỗ mẹ chồng tôi ngồi, Trâm lại bắt đầu cầu xin thương xót:
- Mẹ phải tin con, mau đuổi bọn khốn này ra khỏi nhà đi. Chúng nó đến đây để phá hoại gia đình mình đó. Con không thể làm điều gì có lỗi với mẹ được, từng câu từng chữ bọn nó nói không có lời nào là sự thật cả.
Mẹ chồng tôi nghe xong không vội vàng bênh vực Trâm, mà mệt mỏi quay sang mụ thầy bói gắng giọng hỏi nhẹ:
- Chị nói thật cho tôi biết có phải ngay từ đầu chị đã lên kế hoạc đánh lừa tôi không?
Phản ứng của mụ thầy bói rất bình thường, như kiểu những chuyện này chỉ là chuyện nhỏ thôi, vươn tay với cốc nước nước lọc trên bàn uống cạn một hơi rồi mới bình tĩnh trả lời:
- Tôi thừa nhận mình có lừa chị, nhưng toàn bộ kế hoạch đều do đứa con dâu yêu quý của chị dựng lên. Xét cho cùng tôi cũng chỉ là người nhận tiền làm thuê thôi. Ngay cả lần đầu tiên tôi gặp chị ở chùa, cũng do cô ta sắp xếp đó.
- Không thể nào..
Mẹ chồng choáng váng ôm chặt lấy ngực:
- Cái Trâm không phải dạng người như thế?
- À còn chuyện này tôi quên chưa kể, thời điểm đó cô ta không điên chút nào đâu chỉ là diễn kịch qua mặt chị thôi. Tuổi và mệnh con dâu cả nhà chị chẳng có vấn đề gì hết, cô ta cho tôi 20 triệu để nói năng xằng bậy đổi trắng thay đen đó.
Chỉ tay về phía mấy người đàn ông lạ mặt, mụ thầy bói khẳng định chắc nịch:
- Còn đây là những người cô ta thuê đi bịt miệng tôi.
Căn phòng rộng lớn bỗng chốc im lặng khác thường, không ai nói thêm câu gì. Chỉ nghe thấy tiếng nức nở giả tạo của Trâm. Tôi kéo áo chú già ra hiệu, chú cũng nhanh chóng phối hợp làm mặt lạnh lại, khí chất bừng bừng quát Trâm:
- Cô coi cả nhà tôi là gánh xiếc tấu hài cho cô xem à?
Trâm vẫn bướng bỉnh không chịu nhận tôi:
- Không..Không phải như thế đâu, chỉ là hiểu nhầm thôi.
- Hiểu nhầm của cô cũng khác người nhỉ. Vậy tôi cho cô thêm vài hiểu nhầm nữa cho đủ bộ nhé.
Dứt lời anh trợ lí đẩy đến trước mặt chú già một tập tài liệu. Chú già đón lấy mở những trang đầu tiên ra:
- Bằng chứng vợ chồng cô hối lộ cổ đông đứng về phía mình, ở cả đây không sót một vụ. Hợp đồng nào cô ăn chặn, bớt xén bao nhiêu tiền tôi cũng lưu lại. Giờ cô còn gọi là hiểu nhầm nữa không? Cô nghĩ sao nếu tập hồ sơ này bị công khai hết ra bên ngoài?
Đến mức đường này thì ngay cả mẹ chồng tôi cũng không giử nổi bình tĩnh nữa, nói lắp ba lắp bắp:
- Khoan đã...
Chú già ung dung dựa lưng ghế:
- Mẹ có cao kiến gì hay hơn à? Cứ nói ra đi, nếu được thì con nghe theo lời mẹ.
- Không phải. Mẹ chỉ mong con nể tình cho thằng Huy một cơ hội thôi. Chắc chắn nó bị cái Trâm sai khiến, nên mới hồ đồ nghe theo. Dù ai có nói gì đi nữa, các con cũng là anh em một nhà, chảy chung một dòng máu họ Giang. Con không thể tự tay phá nát tương lai của em mình được...
Đột nhiên nhắc đến tên Huy mặt chú già hiện rõ vẻ xem thường, thanh âm theo đó cũng lạnh xuống vài phần:
- Anh em một nhà, chảy chung một dòng máu thế mẹ thử hỏi nó xem thời gian con đi công tác nó đã làm nên những chuyện tốt đẹp gì?