Chương : 36
Chị Loan và anh trợ lí của chú già đưa mẹ chồng tôi vào phòng nghỉ ngơi. Khoảng nửa tiếng sau bà mới tỉnh lại. Trâm và Vân Anh đầu tóc rối tung rối mù như hai kẻ điên chen nhau nói:
- Mẹ tỉnh rồi ạ?
- Trong người bác thấy thế nào? Có khó chịu không?
Tôi ra ngoài rót cho bà cốc nước lọc, vào trong bà uống thêm hai viên hạ huyết áp rồi mới khàn khàn cất lời:
- Vân Anh nói lại cho bác nghe, cái Trâm không mang thai thật không?
- Thật ạ. Con không nói dối bác đâu.
Giọng Vân Anh chắc nịch, tự tin khẳng định.
- Thế tại sao bây giờ con mới nói?
- Tại cậu ấy uy hiếp đe dọa con.
- Nó dám sao?
- Trâm không những uy hiếp con đâu, còn bắt con tham gia vào các kế hoạch tranh giành tài sản của cậu ấy nữa cơ. Con khuyên can nhiều lần, mà cậu ấy không nghe. Còn bảo nếu con dám tiết lộ nửa chữ ra ngoài cậu ấy sẽ tìm cách đuổi con ra khỏi nhà.
Vân Anh vừa dứt lời, Trâm đã rít lên cay cú:
- Con khốn kia...Mày nói lăng nhăng cái gì đấy? Mày có tin tao tát vỡ mồm mày ra không?
- Cậu đừng như thế nữa mau tỉnh ngộ đi. Tiền bạc chỉ là vật ngoài thân thôi, chỉ có tình cảm gia đình mới bền vững và đáng trân trọng nhất.
- Không phải đâu mẹ. Mẹ đừng nghe cô ta nói bừa, bao nhiêu chuyện con làm đều một tay cô ta bày vẽ ra cho con đó.
- Cậu nói mà không thấy ngượng mồm à? Tớ sống bên Mĩ mấy năm qua, có biết chuyện gia đình cậu thế nào đâu mà bày mới vẽ?
Mẹ chồng nhăn mày khó chịu quát to:
- Đừng ai nói nữa, để tôi yên.
Vân Anh nhởn nhơ chạy đến vuốt nhẹ mấy phát vào lưng mẹ chồng:
- Cô ta giả vờ mang thai, ép con phải giúp cô ta đến bệnh viện nhờ cô Tú làm giấy siêu âm giả. Con muốn nói với bác lâu rồi, nhưng lần nào cũng sợ bác mắng...
- Thực ra trong bữa ăn sáng chị Hà nấu hôm đó, làm gì có bất cứ một loại thuốc phá thai nào? Tất cả chỉ là kế hoạch của cô ta thôi. Ngay cả lần ở bệnh viện, cô ta cũng không dám tự tử đâu là uống thuốc ngủ để qua mặt bác đó.
- Nếu không tin con, bác có thể đến bệnh viện xem camera ở phòng bảo vệ. Cô ta khỏe mạnh đi taxi tới chứ nào có đồng nghiệp nào đưa cô ta vào. Mấy người bác hỏi chiều hôm đó đều là giả mạo thôi.
- Tối qua sau khi bác đuổi chị Hà đi, nửa đêm Trâm còn vui mừng nhắn tin cho con cơ mà.
Chứng minh lời mình nói là sự thật, Vân Anh lôi cái điện thoại iphone 11 trong túi quần mình ra mở sẵn đoạn tin nhắn của Trâm đưa cho mẹ chồng tôi xem.
- Bác thấy tận mắt nhé. Con có điêu toa bốc phét gì không?
Bị vạch trần toàn bộ âm mưu, Trâm đứng lặng người nhìn Vân Anh đầy sát khí:
- Mày giỏi..Giỏi lắm..Tao thua rồi, nhưng đừng vui mừng quá sớm.
Mẹ chồng tôi ném cốc nước về phía Trâm, thủy tinh rơi xuống sàn nhà bắn tung tóe:
- Câm mồm lại. Giờ mày không có quyền lên tiếng ở đây.
- Vân Anh con còn biết chuyện gì của nó nữa không?
- Con..nhưng con không..
- Cứ nói đi, không phải sợ.
- Bác còn nhớ lần chị Hà bị đánh ghen nhầm không? Chính Trâm là người thuê bọn họ đến tận công ty chị Hà quấy phá đấy. Đoạn video quay lại cảnh đánh nhau cũng là cô ta đưa cho con, bắt con phải cho bác xem mượn tay bác xử lí chị Hà thay cô ta.
- Khốn khiếp. Tôi thật không ngờ cô vì tiền bạc mà sẵn sàng bán đứng cả tôi?
Mẹ chồng khó khăn nói từng chữ, còn ho "khụ khụ"
- Thế mà tôi cứ tưởng cô tốt đẹp lắm, định khuyên cả chồng tôi sang tên 5% cổ phần công ty cho cô. Mắt tôi mù tai tôi điếc thật rồi.
Chứng kiến sự việc từ đầu đến giờ, tôi đi hết bất ngờ này sang bất ngờ khác. Theo như lời Vân Anh nói mọi chuyện rắc rối đen đủi của tôi, đều do một mình Trâm gây nên sao?
Tuy Trâm là loại người hẹp hòi ích kỉ, nhưng một mình cô ta chẳng thể làm nên điều gì cả. Tôi tò mò muốn hỏi rõ hơn:
- Còn chuyện tin nhắn nặc danh đe dọa tôi, trong hai người các cô ai đứng sau chỉ đạo?
Vân Anh không suy nghĩ nhiều chỉ thẳng tay vào người Trâm:
- Em tí nữa thì quên mất chuyện này cũng do cô ta làm.
- Nói láo..Tao không biết tin nhắn nặc danh nào hết. Mày giấu diếm làm bao nhiêu chuyện bẩn thỉu đằng sau lưng tao giờ bị phát hiện lại đổ hết tội lỗi lên đầu tao à? Sao mày thất đức thế? Nhân cách của mày bị chó tha quạ mổ mất rồi đúng không?
Mẹ chồng tôi giật đùng đùng:
- Cút..Cút ngay khỏi nhà tao, đừng đứng đó làm bẩn mắt tao. Chị Loan gọi điện cho thằng Huy, giục nó về luôn cho tôi. Phải li hôn, li hôn ngay lập tức mới được. Tôi không thể chịu nổi nữa rồi.
Vừa nói hết câu mẹ chồng tôi lại lăn đùng ra ngất thêm một lần nữa. Chú giá phải gọi điện cho bác sĩ riêng đến khám. Kéo tay tôi ra phòng khách ung dung ngồi chờ, để mặc Trâm và Vân Anh đấu đá lẫn nhau:
- Em thấy thế nào?
Câu hỏi chẳng rõ mục đích làm tôi cũng khó trả lời:
- Không thế nào cả, chỉ hơi ngạc nhiên thôi. Ban đầu tôi cứ tưởng bản thân mình hôm nay toang rồi, nhưng không ngờ lại gặp đúng vị thần may mắn. Chẳng cần làm gì mọi việc cứ thế sáng tỏ hiện rõ mồm một ngay trước mắt tôi.
- Yên tâm. Khi thời cơ đến, tôi sẽ tự khắc đòi lại công bằng cho em.
Một tiếng sau khi bác sĩ đến khám cho mẹ chồng tôi:
- Bà không sao đâu, hai người đừng lo quá nhưng huyết áp bà đang lên cao lắm chú ý đừng để bà ấy kích động nhé.
Chú già gật đầu nhẹ nhàng, đứng lên tiễn bác sĩ ra cổng. Đúng lúc Huy vừa về:
- Mẹ sao rồi? Các người làm gì mà để mẹ tôi ra nông nỗi này?
- Thắc mắc nữa thì vào mà hỏi con vợ cậu, để biết thêm thông tin chi tiết. Tôi không thích cũng không có nghĩa vụ phải trình bày với bất cứ ai..
Huy gạt tay chú già bước vào trong phòng mẹ chồng. Trâm lao đến ôm chặt tay hắn ta:
- May quá anh về rồi?
Mặt Huy khẽ cau lại:
- Cô bỏ tay ra, mẹ làm sao đang nhiên đang lành lại ngất đi?
Chỉ về phía tôi và chú già Trâm rít lên:
- Tất cả tại bọn họ đấy, là bọn họ hùa nhau vào chọc tức mẹ.
Phía Vân Anh cũng chẳng thoát tội:
- Còn con khốn núp danh bạn thân này nữa. Nó chẳng tốt đẹp gì đâu, anh mau tống cổ nó ra khỏi nhà mình đi. Để thêm một thời gian nữa mọi chuyện càng phức tạp hơn.
Tôi thì không tiện nói gì, chứ chú già cười tươi lắm:
- Cô có vẻ thích hợp với nghề diễn viên đấy. Học kinh doanh mà diễn xuất chẳng kém một diễn viên chuyên nghiệp nào.
- Anh đừng gắp lửa bỏ tay người nhé. Tôi có làm gì đắc tội với anh không? Mà anh cứ thích chèn ép tôi?
Đợi mẹ chồng tôi tỉnh lại, Huy vội vàng chạy đến đỡ bà ấy dậy:
- Mẹ...Mẹ thấy trong người thế nào rồi?
Mẹ chồng chẳng nói chẳng rằng chỉ nhìn Huy thôi. Cái nhìn đầy áy náy và bất lực.
Bên này Trâm vẫn kiên nhẫn cố gắng thanh minh với Huy:
- Anh nhất định phải tin lời em đấy, mau nói với mẹ là em vô tội đi.
Vân Anh chột dạ chạy đến xô người Trâm ra:
- Cô còn chút liêm sỉ nào thì mau câm mồm lại. Bác vừa tỉnh dậy, cô muốn bác ngất thêm lần nữa sao?
- Đây là mẹ chồng tôi, tôi muốn nói gì với bà ấy không cần thông qua cô.
Mẹ chồng tôi hai mắt trợn ngược lên:
- Câm..Câm ngay..Nhà này bây giờ mày không có quyền lên tiếng.
Huy sửng sốt trước thái độ gay gắt của mẹ:
- Vừa có chuyện gì xảy ra ạ?
- Con nghe lời mẹ mau làm đơn li hôn với con khốn nạn kia ngay.
Đợi một lúc không thấy Huy trả lời, bà ấy tiếp tục quát lên:
- Con có nghe mẹ nói không? Điếc à?
- Mẹ tỉnh rồi ạ?
- Trong người bác thấy thế nào? Có khó chịu không?
Tôi ra ngoài rót cho bà cốc nước lọc, vào trong bà uống thêm hai viên hạ huyết áp rồi mới khàn khàn cất lời:
- Vân Anh nói lại cho bác nghe, cái Trâm không mang thai thật không?
- Thật ạ. Con không nói dối bác đâu.
Giọng Vân Anh chắc nịch, tự tin khẳng định.
- Thế tại sao bây giờ con mới nói?
- Tại cậu ấy uy hiếp đe dọa con.
- Nó dám sao?
- Trâm không những uy hiếp con đâu, còn bắt con tham gia vào các kế hoạch tranh giành tài sản của cậu ấy nữa cơ. Con khuyên can nhiều lần, mà cậu ấy không nghe. Còn bảo nếu con dám tiết lộ nửa chữ ra ngoài cậu ấy sẽ tìm cách đuổi con ra khỏi nhà.
Vân Anh vừa dứt lời, Trâm đã rít lên cay cú:
- Con khốn kia...Mày nói lăng nhăng cái gì đấy? Mày có tin tao tát vỡ mồm mày ra không?
- Cậu đừng như thế nữa mau tỉnh ngộ đi. Tiền bạc chỉ là vật ngoài thân thôi, chỉ có tình cảm gia đình mới bền vững và đáng trân trọng nhất.
- Không phải đâu mẹ. Mẹ đừng nghe cô ta nói bừa, bao nhiêu chuyện con làm đều một tay cô ta bày vẽ ra cho con đó.
- Cậu nói mà không thấy ngượng mồm à? Tớ sống bên Mĩ mấy năm qua, có biết chuyện gia đình cậu thế nào đâu mà bày mới vẽ?
Mẹ chồng nhăn mày khó chịu quát to:
- Đừng ai nói nữa, để tôi yên.
Vân Anh nhởn nhơ chạy đến vuốt nhẹ mấy phát vào lưng mẹ chồng:
- Cô ta giả vờ mang thai, ép con phải giúp cô ta đến bệnh viện nhờ cô Tú làm giấy siêu âm giả. Con muốn nói với bác lâu rồi, nhưng lần nào cũng sợ bác mắng...
- Thực ra trong bữa ăn sáng chị Hà nấu hôm đó, làm gì có bất cứ một loại thuốc phá thai nào? Tất cả chỉ là kế hoạch của cô ta thôi. Ngay cả lần ở bệnh viện, cô ta cũng không dám tự tử đâu là uống thuốc ngủ để qua mặt bác đó.
- Nếu không tin con, bác có thể đến bệnh viện xem camera ở phòng bảo vệ. Cô ta khỏe mạnh đi taxi tới chứ nào có đồng nghiệp nào đưa cô ta vào. Mấy người bác hỏi chiều hôm đó đều là giả mạo thôi.
- Tối qua sau khi bác đuổi chị Hà đi, nửa đêm Trâm còn vui mừng nhắn tin cho con cơ mà.
Chứng minh lời mình nói là sự thật, Vân Anh lôi cái điện thoại iphone 11 trong túi quần mình ra mở sẵn đoạn tin nhắn của Trâm đưa cho mẹ chồng tôi xem.
- Bác thấy tận mắt nhé. Con có điêu toa bốc phét gì không?
Bị vạch trần toàn bộ âm mưu, Trâm đứng lặng người nhìn Vân Anh đầy sát khí:
- Mày giỏi..Giỏi lắm..Tao thua rồi, nhưng đừng vui mừng quá sớm.
Mẹ chồng tôi ném cốc nước về phía Trâm, thủy tinh rơi xuống sàn nhà bắn tung tóe:
- Câm mồm lại. Giờ mày không có quyền lên tiếng ở đây.
- Vân Anh con còn biết chuyện gì của nó nữa không?
- Con..nhưng con không..
- Cứ nói đi, không phải sợ.
- Bác còn nhớ lần chị Hà bị đánh ghen nhầm không? Chính Trâm là người thuê bọn họ đến tận công ty chị Hà quấy phá đấy. Đoạn video quay lại cảnh đánh nhau cũng là cô ta đưa cho con, bắt con phải cho bác xem mượn tay bác xử lí chị Hà thay cô ta.
- Khốn khiếp. Tôi thật không ngờ cô vì tiền bạc mà sẵn sàng bán đứng cả tôi?
Mẹ chồng khó khăn nói từng chữ, còn ho "khụ khụ"
- Thế mà tôi cứ tưởng cô tốt đẹp lắm, định khuyên cả chồng tôi sang tên 5% cổ phần công ty cho cô. Mắt tôi mù tai tôi điếc thật rồi.
Chứng kiến sự việc từ đầu đến giờ, tôi đi hết bất ngờ này sang bất ngờ khác. Theo như lời Vân Anh nói mọi chuyện rắc rối đen đủi của tôi, đều do một mình Trâm gây nên sao?
Tuy Trâm là loại người hẹp hòi ích kỉ, nhưng một mình cô ta chẳng thể làm nên điều gì cả. Tôi tò mò muốn hỏi rõ hơn:
- Còn chuyện tin nhắn nặc danh đe dọa tôi, trong hai người các cô ai đứng sau chỉ đạo?
Vân Anh không suy nghĩ nhiều chỉ thẳng tay vào người Trâm:
- Em tí nữa thì quên mất chuyện này cũng do cô ta làm.
- Nói láo..Tao không biết tin nhắn nặc danh nào hết. Mày giấu diếm làm bao nhiêu chuyện bẩn thỉu đằng sau lưng tao giờ bị phát hiện lại đổ hết tội lỗi lên đầu tao à? Sao mày thất đức thế? Nhân cách của mày bị chó tha quạ mổ mất rồi đúng không?
Mẹ chồng tôi giật đùng đùng:
- Cút..Cút ngay khỏi nhà tao, đừng đứng đó làm bẩn mắt tao. Chị Loan gọi điện cho thằng Huy, giục nó về luôn cho tôi. Phải li hôn, li hôn ngay lập tức mới được. Tôi không thể chịu nổi nữa rồi.
Vừa nói hết câu mẹ chồng tôi lại lăn đùng ra ngất thêm một lần nữa. Chú giá phải gọi điện cho bác sĩ riêng đến khám. Kéo tay tôi ra phòng khách ung dung ngồi chờ, để mặc Trâm và Vân Anh đấu đá lẫn nhau:
- Em thấy thế nào?
Câu hỏi chẳng rõ mục đích làm tôi cũng khó trả lời:
- Không thế nào cả, chỉ hơi ngạc nhiên thôi. Ban đầu tôi cứ tưởng bản thân mình hôm nay toang rồi, nhưng không ngờ lại gặp đúng vị thần may mắn. Chẳng cần làm gì mọi việc cứ thế sáng tỏ hiện rõ mồm một ngay trước mắt tôi.
- Yên tâm. Khi thời cơ đến, tôi sẽ tự khắc đòi lại công bằng cho em.
Một tiếng sau khi bác sĩ đến khám cho mẹ chồng tôi:
- Bà không sao đâu, hai người đừng lo quá nhưng huyết áp bà đang lên cao lắm chú ý đừng để bà ấy kích động nhé.
Chú già gật đầu nhẹ nhàng, đứng lên tiễn bác sĩ ra cổng. Đúng lúc Huy vừa về:
- Mẹ sao rồi? Các người làm gì mà để mẹ tôi ra nông nỗi này?
- Thắc mắc nữa thì vào mà hỏi con vợ cậu, để biết thêm thông tin chi tiết. Tôi không thích cũng không có nghĩa vụ phải trình bày với bất cứ ai..
Huy gạt tay chú già bước vào trong phòng mẹ chồng. Trâm lao đến ôm chặt tay hắn ta:
- May quá anh về rồi?
Mặt Huy khẽ cau lại:
- Cô bỏ tay ra, mẹ làm sao đang nhiên đang lành lại ngất đi?
Chỉ về phía tôi và chú già Trâm rít lên:
- Tất cả tại bọn họ đấy, là bọn họ hùa nhau vào chọc tức mẹ.
Phía Vân Anh cũng chẳng thoát tội:
- Còn con khốn núp danh bạn thân này nữa. Nó chẳng tốt đẹp gì đâu, anh mau tống cổ nó ra khỏi nhà mình đi. Để thêm một thời gian nữa mọi chuyện càng phức tạp hơn.
Tôi thì không tiện nói gì, chứ chú già cười tươi lắm:
- Cô có vẻ thích hợp với nghề diễn viên đấy. Học kinh doanh mà diễn xuất chẳng kém một diễn viên chuyên nghiệp nào.
- Anh đừng gắp lửa bỏ tay người nhé. Tôi có làm gì đắc tội với anh không? Mà anh cứ thích chèn ép tôi?
Đợi mẹ chồng tôi tỉnh lại, Huy vội vàng chạy đến đỡ bà ấy dậy:
- Mẹ...Mẹ thấy trong người thế nào rồi?
Mẹ chồng chẳng nói chẳng rằng chỉ nhìn Huy thôi. Cái nhìn đầy áy náy và bất lực.
Bên này Trâm vẫn kiên nhẫn cố gắng thanh minh với Huy:
- Anh nhất định phải tin lời em đấy, mau nói với mẹ là em vô tội đi.
Vân Anh chột dạ chạy đến xô người Trâm ra:
- Cô còn chút liêm sỉ nào thì mau câm mồm lại. Bác vừa tỉnh dậy, cô muốn bác ngất thêm lần nữa sao?
- Đây là mẹ chồng tôi, tôi muốn nói gì với bà ấy không cần thông qua cô.
Mẹ chồng tôi hai mắt trợn ngược lên:
- Câm..Câm ngay..Nhà này bây giờ mày không có quyền lên tiếng.
Huy sửng sốt trước thái độ gay gắt của mẹ:
- Vừa có chuyện gì xảy ra ạ?
- Con nghe lời mẹ mau làm đơn li hôn với con khốn nạn kia ngay.
Đợi một lúc không thấy Huy trả lời, bà ấy tiếp tục quát lên:
- Con có nghe mẹ nói không? Điếc à?