Chương : 46
Không gian im lặng lạ thường, dựa theo những gì trong bản di chúc viết thì số cổ phần bây giờ lần lượt là chú già 20%, Huy 30%, Hùng 10%. Đúng y hệt ý mẹ chồng nêm nụ cười mỉm của bà càng lúc càng đậm:
- Cảm ơn luật sư. Mọi chuyện đã quá rõ ràng rồi, tôi không ngờ ông ấy lại ra đi đột ngột như vậy càng không ngờ tới quyết định bất ngờ này. Xét về phương diện kinh doanh, tôi vẫn thấy thằng Huy chưa bằng thằng Duy.
Ngồi quan sát từ đầu đến giờ chú thư kí của bố chồng mới lên tiếng phân bua. Mà nghe cái giọng điệu đó tôi chắc chắn 9 phần là nịnh bợ rồi:
- Ấy chị đừng nói khiêm tốn thế, cháu Huy ở công ty cũng có những biểu hiện và thành tích rất xuất sắc đó.
- Chú cứ an ủi tôi chứ nó còn phải cúi đầu học hỏi mọi người nhiều. Ngày trước còn sống ông ấy cũng kì vọng vào mấy đứa này lắm...
Tôi không tin vào những gì mình vừa nghe được. Rõ ràng lúc bố chồng còn sống, ông ấy đã có ý định giao lại quyền quản lí công ty cho chú già cơ mà. Thậm chí còn cho chú già quyền hành cao hơn Huy. Sao vào giờ phút này lại đột ngột thay đổi? Điều đáng nghi nhất ở đây là nụ cười đắc thắng của mẹ chồng tôi ngay từ lúc ông luật sư kia bước vào.
Tôi không muốn phức tạp hóa suy nghĩ của mình nhưng quãng thời gian sống ở nhà họ Giang đã giúp tôi hiểu ra rất nhiều điều. Trên đời này tiền bạc danh vọng không phải là tất cả, nhưng lại có rất nhiều người vì nó can tâm tình nguyện đánh mất cả nhân cách liêm sỉ. Tình thân hay gì đó họ cũng chẳng mảy may để mắt đến đâu:
- Chú có đọc nhầm tên ai không ạ? Bố chồng cháu không thể nào làm như thế đâu.
Mẹ chồng mắt long sòng sọc, đứng phắt dậy chỉ tay thẳng mặt tôi:
- Chị nói như vậy là có ý gì?
Tôi chẳng chút sợ hãi, ngẩng cao đầu sẵn sàng đối đáp lại bà. Một khi tôi đã xác định rõ ràng tình yêu của mình đối với chú già, thì bản thân tôi tự nhiên trưởng thành lên rất nhiều:
- Con không có ý gì cả, chẳng qua hơi bất ngờ với quyết định của bố thôi.
- Người thừa kế công ty nhà họ Giang không phải chồng chị nên chị bất ngờ cũng phải thôi. Tôi nói thẳng cho đỡ tốn thời gian nhé, chồng tôi đã sớm nhìn ra bộ mặt thâm hiểm lươn lẹo của chị rồi nên mới không để cho thằng Duy thừa kế đấy. Ông ấy sợ Giang gia sẽ phải đổi chủ, loại người như chị thì chẳng ai nói trước được điều gì. Còn bố mẹ chị nữa, đừng tưởng tôi không biết hai người họ đứng sau giật dây sai khiến chị nhé.
- Con không ám toán, tính kế hãm hại ai. Gia sản nhà họ Giang con cũng chưa tiêu vào 1 đồng. Khi chưa tìm hiểu rõ mọi chuyện, mong mẹ đừng lôi bố mẹ con vào những chuyện vớ vẩn này.
- Mày đừng có láo, có tin tao tát gãy răng màu không?
Thư kí của bố chồng và luật sư thấy tình hình căng thẳng, đặt bản di chúc lên bàn giọng điệu không rõ vui buồn:
- Mọi người không tin có thể tự mình đọc. Đây là một văn bản hợp pháp, có đầy đủ chứng từ không ai dám làm giả đâu.
- Hai chú không cần thừa hơi giải thích với nó. Chuyện hôm nay đến đây là ổn thỏa hết rồi. Bây giờ hai chú cứ về trước đi, khi khác tôi sẽ cảm ơn hai chú sau.
- Vâng. Vậy chúng em xin phép.
Hùng đứng dậy tiễn hai người họ ra cổng. Mắt tôi vẫn nhìn chằm chằm về phía mẹ chồng, chứ không thèm liếc sang bản di chúc một giây phút nào. Vì tôi biết nếu ai đó đã kì công dựng chuyện, thì tôi không dễ dàng gì tìm ra sơ hở đâu.
- Mày nhìn cái gì? Không phục đúng không? Nhưng biết làm sao được, cuối cùng người thừa kế công ty lại là con trai tao. Đúng là ông Trời có mắt, không phụ sự cố gắng cùa nó bao nhiêu năm qua.
Ngửa cổ lên mẹ chồng tôi cười ha hả một lúc lâu, không ngừng nghỉ:
- Ngay cả căn nhà này và bất động sản đều thuộc quyền sở hữu của tao. Chúng mày muốn tiếp tục sống ở đây thì biết điều một chút. Làm tao ngứa mắt bực bội, tao không ngại tống cổ chúng mày đi đâu.
Tôi ghét cay ghét đắng thái độ của mẹ chồng lúc này, trông chanh chua chẳng khác nào mấy người vô văn hóa cả. Hình tượng người phụ nữ lịch sự nhã nhặn hàng ngày đã bị bà xé toang ra hết rồi. Còn định lao vào tát tôi, may mà chú già phản ứng nhanh nhạy kéo tay tôi ra phía sau, trừng mắt lên quát:
- Mẹ đừng quá đáng.
- Tao quá đáng chỗ nào? Mày không dạy được vợ mày thì để tao dạy hộ cho. Bố mày mất rồi, trong cái nhà này bây giờ tao là người có quyền nhất. Tao không cho phép cái loại hỗn láo đó ở lại đây, thì mày cũng chẳng làm gì được tao? Mày nên nhớ bố mày để lại ngôi nhà này cho tao chứ không phải mày.
Nghe tới đây tôi bực quá ruột gan muốn lộn tùng phèo hết lên. Quay sang quan sát khuôn mặt chú già, còn chuẩn bị tinh thần chiến đấu mà chú vẫn bình tĩnh như không chỉ có đôi môi hơi nhếch lên khinh thường:
- "Chậc..Chậc..."
- Bà không chịu được nữa, quyết định lật mặt rồi à? Thế mà tôi lại đánh giá bà cao quá. Cứ tưởng bà sẽ tiếp tục diễn vai hiền lành thục đức đến cùng chứ? Con trai bà vừa mới lên chức thôi, chuyện khôi hài trong tương lai còn nhiều lắm đừng vui mừng quá sớm có gì bất trắc xảy ra lại không chống đỡ kịp.
- Mày cứ ở đấy mà bênh nó, tao cảnh cáo mày bao nhiêu lần rồi? Mày không nghe thì tự gánh lấy hậu quả. Nể tình mày gọi tao một tiếng "mẹ" hơn chục năm qua, giờ tao cho mày cơ hội cuối cùng. Một là li hôn với nó hai là chúng mày lên lầu tự thu dọn quần áo, đồ đạc cút khỏi đây ngay. Tốt nhất đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tao nữa.
- Ra là thế cơ đấy. Vậy bà cũng cố gắng mà nghe cho rõ nhé. Tôi tôn trọng gọi bà là "mẹ" hơn chục năm nay thì bà tự cho mình cái quyền can thiệp định đoạt cuộc sống của tôi à? Hay bà coi rằng bà là mẹ tôi thật. Bố mới mất nên tôi sẽ không làm gì động tới bà đâu, bà cứ kê cao gối mà ngủ cho thoải mái. Con trai bà thích điều hành công ty, tôi cũng sẽ nhường lại vị trí đó cho nó. Nhưng sau này tôi có làm thêm chuyện khác hay không? Thì tôi chưa thể khẳng định trước được.
- Tao thách chúng mày đấy.
Tôi phừng phừng tiến lên vài bước, nhưng bị chú già cản lại:
- Bỏ đi. Đừng chấp bà ta..
Hùng sau khi tiễn mấy người kia ra về, bước vào nhà thấy không khí ngột ngạt mới nhỏ nhẹ khuyên can mẹ mình:
- Bố mới mất, chuyện gì cũng có cách giải quyết. Mẹ đừng làm toán loạn hết lên, người ta cười vào mặt cho đấy.
- Tao sợ đ" gì đứa nào? Chúng nó có giỏi thì đến tận mặt tao mà cười này, xem cười được bao nhiêu lâu? Toàn cái loại mồm loa mép giải đấy thì tao chấp làm gì? Cả mày nữa tao mới là mẹ đẻ của mày, mày rảnh dỗi thì học hỏi thêm về kinh doanh đi ở đó mà lo chuyện thiên hạ. Suốt ngày chụp choẹt, vẽ vời vớ vẩn chưa đủ làm tao đau đầu à?
- Chuyện nào là chuyện thiên hạ? Mẹ là mẹ con, nhưng anh Duy cũng là anh trai con. Mẹ xem mẹ làm như vậy, bố dưới kia có chấp nhận được không?
- Đừng mang bố mày ra mà dọa tao, tao đã quyết định rồi thì cứ thế mà làm theo. Đấy là lựa chọn của nó, tao cho nó cơ hội rồi mà nó không biết nắm bắt thì mặc xác nó. Con ai chứ con ông giời tao cũng không sợ.
- Nói đi nói lại, mẹ vẫn muốn đuổi vợ chồng anh Duy ra khỏi nhà mình đúng không?
Mẹ chồng gật đầu chắc nịch:
- ĐÚNG RỒI ĐẤY. Nếu mày bố láo tao nói không nghe, thì mày cũng cuốn xéo theo bọn nó luôn.
Hùng tự dưng nở nụ cười châm biếm:
- Mẹ không phải đuổi, con cũng tự đi. Mẹ cứ ở lại đây ôm mấy cái danh vọng hão huyễn này đi.
"CHÁT..."
Mẹ chồng tức tối nổi máu điên lên, lao đến tát thẳng vào mặt Hùng một cái đau điếng:
- Mày..Thằng mất dạy..Tao có hai đứa con trai, mà bao nhiêu giỏi giang thông minh rơi hết vào thằng Huy rồi chỉ có cái đầu cục gạch, não bã đậu của mày mới nói những câu như thế với tao thôi. Mày không để hai tay lên chán mà suy nghĩ xem, tao làm nhiều như thế là vì ai?
- Tại tham vọng của mẹ quá lớn thôi, mẹ đừng mang bọn con ra làm cái cớ.
Hùng thẳng thắn nói trúng tim đen, mẹ chồng tôi không phản bác được câu gì giận run người. Hai má đỏ phừng, gân cổ nổi hết lên:
- CÚT...CÚT HẾT CHO TAO..
- Cảm ơn luật sư. Mọi chuyện đã quá rõ ràng rồi, tôi không ngờ ông ấy lại ra đi đột ngột như vậy càng không ngờ tới quyết định bất ngờ này. Xét về phương diện kinh doanh, tôi vẫn thấy thằng Huy chưa bằng thằng Duy.
Ngồi quan sát từ đầu đến giờ chú thư kí của bố chồng mới lên tiếng phân bua. Mà nghe cái giọng điệu đó tôi chắc chắn 9 phần là nịnh bợ rồi:
- Ấy chị đừng nói khiêm tốn thế, cháu Huy ở công ty cũng có những biểu hiện và thành tích rất xuất sắc đó.
- Chú cứ an ủi tôi chứ nó còn phải cúi đầu học hỏi mọi người nhiều. Ngày trước còn sống ông ấy cũng kì vọng vào mấy đứa này lắm...
Tôi không tin vào những gì mình vừa nghe được. Rõ ràng lúc bố chồng còn sống, ông ấy đã có ý định giao lại quyền quản lí công ty cho chú già cơ mà. Thậm chí còn cho chú già quyền hành cao hơn Huy. Sao vào giờ phút này lại đột ngột thay đổi? Điều đáng nghi nhất ở đây là nụ cười đắc thắng của mẹ chồng tôi ngay từ lúc ông luật sư kia bước vào.
Tôi không muốn phức tạp hóa suy nghĩ của mình nhưng quãng thời gian sống ở nhà họ Giang đã giúp tôi hiểu ra rất nhiều điều. Trên đời này tiền bạc danh vọng không phải là tất cả, nhưng lại có rất nhiều người vì nó can tâm tình nguyện đánh mất cả nhân cách liêm sỉ. Tình thân hay gì đó họ cũng chẳng mảy may để mắt đến đâu:
- Chú có đọc nhầm tên ai không ạ? Bố chồng cháu không thể nào làm như thế đâu.
Mẹ chồng mắt long sòng sọc, đứng phắt dậy chỉ tay thẳng mặt tôi:
- Chị nói như vậy là có ý gì?
Tôi chẳng chút sợ hãi, ngẩng cao đầu sẵn sàng đối đáp lại bà. Một khi tôi đã xác định rõ ràng tình yêu của mình đối với chú già, thì bản thân tôi tự nhiên trưởng thành lên rất nhiều:
- Con không có ý gì cả, chẳng qua hơi bất ngờ với quyết định của bố thôi.
- Người thừa kế công ty nhà họ Giang không phải chồng chị nên chị bất ngờ cũng phải thôi. Tôi nói thẳng cho đỡ tốn thời gian nhé, chồng tôi đã sớm nhìn ra bộ mặt thâm hiểm lươn lẹo của chị rồi nên mới không để cho thằng Duy thừa kế đấy. Ông ấy sợ Giang gia sẽ phải đổi chủ, loại người như chị thì chẳng ai nói trước được điều gì. Còn bố mẹ chị nữa, đừng tưởng tôi không biết hai người họ đứng sau giật dây sai khiến chị nhé.
- Con không ám toán, tính kế hãm hại ai. Gia sản nhà họ Giang con cũng chưa tiêu vào 1 đồng. Khi chưa tìm hiểu rõ mọi chuyện, mong mẹ đừng lôi bố mẹ con vào những chuyện vớ vẩn này.
- Mày đừng có láo, có tin tao tát gãy răng màu không?
Thư kí của bố chồng và luật sư thấy tình hình căng thẳng, đặt bản di chúc lên bàn giọng điệu không rõ vui buồn:
- Mọi người không tin có thể tự mình đọc. Đây là một văn bản hợp pháp, có đầy đủ chứng từ không ai dám làm giả đâu.
- Hai chú không cần thừa hơi giải thích với nó. Chuyện hôm nay đến đây là ổn thỏa hết rồi. Bây giờ hai chú cứ về trước đi, khi khác tôi sẽ cảm ơn hai chú sau.
- Vâng. Vậy chúng em xin phép.
Hùng đứng dậy tiễn hai người họ ra cổng. Mắt tôi vẫn nhìn chằm chằm về phía mẹ chồng, chứ không thèm liếc sang bản di chúc một giây phút nào. Vì tôi biết nếu ai đó đã kì công dựng chuyện, thì tôi không dễ dàng gì tìm ra sơ hở đâu.
- Mày nhìn cái gì? Không phục đúng không? Nhưng biết làm sao được, cuối cùng người thừa kế công ty lại là con trai tao. Đúng là ông Trời có mắt, không phụ sự cố gắng cùa nó bao nhiêu năm qua.
Ngửa cổ lên mẹ chồng tôi cười ha hả một lúc lâu, không ngừng nghỉ:
- Ngay cả căn nhà này và bất động sản đều thuộc quyền sở hữu của tao. Chúng mày muốn tiếp tục sống ở đây thì biết điều một chút. Làm tao ngứa mắt bực bội, tao không ngại tống cổ chúng mày đi đâu.
Tôi ghét cay ghét đắng thái độ của mẹ chồng lúc này, trông chanh chua chẳng khác nào mấy người vô văn hóa cả. Hình tượng người phụ nữ lịch sự nhã nhặn hàng ngày đã bị bà xé toang ra hết rồi. Còn định lao vào tát tôi, may mà chú già phản ứng nhanh nhạy kéo tay tôi ra phía sau, trừng mắt lên quát:
- Mẹ đừng quá đáng.
- Tao quá đáng chỗ nào? Mày không dạy được vợ mày thì để tao dạy hộ cho. Bố mày mất rồi, trong cái nhà này bây giờ tao là người có quyền nhất. Tao không cho phép cái loại hỗn láo đó ở lại đây, thì mày cũng chẳng làm gì được tao? Mày nên nhớ bố mày để lại ngôi nhà này cho tao chứ không phải mày.
Nghe tới đây tôi bực quá ruột gan muốn lộn tùng phèo hết lên. Quay sang quan sát khuôn mặt chú già, còn chuẩn bị tinh thần chiến đấu mà chú vẫn bình tĩnh như không chỉ có đôi môi hơi nhếch lên khinh thường:
- "Chậc..Chậc..."
- Bà không chịu được nữa, quyết định lật mặt rồi à? Thế mà tôi lại đánh giá bà cao quá. Cứ tưởng bà sẽ tiếp tục diễn vai hiền lành thục đức đến cùng chứ? Con trai bà vừa mới lên chức thôi, chuyện khôi hài trong tương lai còn nhiều lắm đừng vui mừng quá sớm có gì bất trắc xảy ra lại không chống đỡ kịp.
- Mày cứ ở đấy mà bênh nó, tao cảnh cáo mày bao nhiêu lần rồi? Mày không nghe thì tự gánh lấy hậu quả. Nể tình mày gọi tao một tiếng "mẹ" hơn chục năm qua, giờ tao cho mày cơ hội cuối cùng. Một là li hôn với nó hai là chúng mày lên lầu tự thu dọn quần áo, đồ đạc cút khỏi đây ngay. Tốt nhất đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tao nữa.
- Ra là thế cơ đấy. Vậy bà cũng cố gắng mà nghe cho rõ nhé. Tôi tôn trọng gọi bà là "mẹ" hơn chục năm nay thì bà tự cho mình cái quyền can thiệp định đoạt cuộc sống của tôi à? Hay bà coi rằng bà là mẹ tôi thật. Bố mới mất nên tôi sẽ không làm gì động tới bà đâu, bà cứ kê cao gối mà ngủ cho thoải mái. Con trai bà thích điều hành công ty, tôi cũng sẽ nhường lại vị trí đó cho nó. Nhưng sau này tôi có làm thêm chuyện khác hay không? Thì tôi chưa thể khẳng định trước được.
- Tao thách chúng mày đấy.
Tôi phừng phừng tiến lên vài bước, nhưng bị chú già cản lại:
- Bỏ đi. Đừng chấp bà ta..
Hùng sau khi tiễn mấy người kia ra về, bước vào nhà thấy không khí ngột ngạt mới nhỏ nhẹ khuyên can mẹ mình:
- Bố mới mất, chuyện gì cũng có cách giải quyết. Mẹ đừng làm toán loạn hết lên, người ta cười vào mặt cho đấy.
- Tao sợ đ" gì đứa nào? Chúng nó có giỏi thì đến tận mặt tao mà cười này, xem cười được bao nhiêu lâu? Toàn cái loại mồm loa mép giải đấy thì tao chấp làm gì? Cả mày nữa tao mới là mẹ đẻ của mày, mày rảnh dỗi thì học hỏi thêm về kinh doanh đi ở đó mà lo chuyện thiên hạ. Suốt ngày chụp choẹt, vẽ vời vớ vẩn chưa đủ làm tao đau đầu à?
- Chuyện nào là chuyện thiên hạ? Mẹ là mẹ con, nhưng anh Duy cũng là anh trai con. Mẹ xem mẹ làm như vậy, bố dưới kia có chấp nhận được không?
- Đừng mang bố mày ra mà dọa tao, tao đã quyết định rồi thì cứ thế mà làm theo. Đấy là lựa chọn của nó, tao cho nó cơ hội rồi mà nó không biết nắm bắt thì mặc xác nó. Con ai chứ con ông giời tao cũng không sợ.
- Nói đi nói lại, mẹ vẫn muốn đuổi vợ chồng anh Duy ra khỏi nhà mình đúng không?
Mẹ chồng gật đầu chắc nịch:
- ĐÚNG RỒI ĐẤY. Nếu mày bố láo tao nói không nghe, thì mày cũng cuốn xéo theo bọn nó luôn.
Hùng tự dưng nở nụ cười châm biếm:
- Mẹ không phải đuổi, con cũng tự đi. Mẹ cứ ở lại đây ôm mấy cái danh vọng hão huyễn này đi.
"CHÁT..."
Mẹ chồng tức tối nổi máu điên lên, lao đến tát thẳng vào mặt Hùng một cái đau điếng:
- Mày..Thằng mất dạy..Tao có hai đứa con trai, mà bao nhiêu giỏi giang thông minh rơi hết vào thằng Huy rồi chỉ có cái đầu cục gạch, não bã đậu của mày mới nói những câu như thế với tao thôi. Mày không để hai tay lên chán mà suy nghĩ xem, tao làm nhiều như thế là vì ai?
- Tại tham vọng của mẹ quá lớn thôi, mẹ đừng mang bọn con ra làm cái cớ.
Hùng thẳng thắn nói trúng tim đen, mẹ chồng tôi không phản bác được câu gì giận run người. Hai má đỏ phừng, gân cổ nổi hết lên:
- CÚT...CÚT HẾT CHO TAO..