Chương 32
Nhưng điều đặc biệt là lần này ông chủ động mời cô thử vai.Diệp Ly Lạc thật sự rất bất ngờ. Vốn cũng có ý định vào làng giải trí ai ngờ cơ hội từ trên trời rơi xuống, cô cũng không từ chối mà đồng ý ngay.Buổi thử vai là ngày mai, cô không có ý định nói chuyện này cho Lục Thẩm Quân biết dù sao thành công hay thất bại cũng chưa đoán được. Buổi tối cô đã nên mạng tìm hiểu kịch bản mà đạo diễn Triệu nhắc tới: "Hoa hồng trong gió." Bộ phim này kể về cuộc đời ngang trái của nhân vật nữ chính. Thẩm Tư Tư xuất thân danh môn tiểu thư, nhưng năm mười tuổi gia đình phá sản, cô trở thành một sinh viên nghèo phải sống dựa vào việc làm thêm ở tiệm sách. Thẩm Tư Tư vốn xuất thân cao quý nên dòng máu kiêu ngạo vỗn luôn tồn tại trong cô khiến cô bị rất nhiều người chán ghét.Sau này khi nữ chính bị dồn vào bước đường cùng thì gặp được Tào Nghĩa, một thiếu gia nhà giàu.Anh giúp đỡ Thẩm Tư Tư rất nhiều, sau đó hai người nảy sinh tình cảm chỉ tiếc là cuối cùng Thẩm Tư Tư lại là người bị phản bội. Tào Nghĩa đã bí mật bán cô cho một quán bar, Thẩm Tư Tư không ngờ người yêu lại làm vậy, trong lúc phẫn nộ cô đã đâm Tào Nghĩa một cái thật mạnh sau đó bỏ trốn tự dựa vào chính mình để đi lên, sau này trở thành một trong những quý bà quyền lực nhất thành phố chạm tay vào là bỏng. Cái khó diễn ở Thẩm Tư Tư mà không phải ai cũng có đó là sự đan xen giữa nét "quý tộc" và "thường dân". Dù là phải bôn ba khắp nơi kiếm sống nhưng từ khí chất đến ánh mắt của Thẩm Tư Tư đều ẩn chứa sự cao ngạo, kiêu hãnh trong xương tủy. Đối với những diễn viên lão làng có lẽ không có gì khó, chỉ là nhân vật Thẩm Tư Tư vốn xinh đẹp, mang cái nét ương ngạch lại hồn nhiên của thiếu nữ. Nếu kêu mấy diễn viên hai năm, ba mươi tuổi trang điểm diễn thiếu nữ mười tám, đôi mươi không phải khán giả sẽ ném đá cả đoàn phim sao?Dù sao cũng không phải ai cũng có được phần khí chất giống như Thẩm Tư Tư. Vậy nên phần tuyển chọn diễn viên đã trở thành một vấn đề khó, bắt buộc phải là diễn viên trẻ tuổi nhưng chất lượng.So với Thẩm Tư Tư có lẽ Diệp Ly Lạc có một chút giống đó chính là khí chất là đôi mắt cao ngạo. Đó không phải giả tạo mà giống như trời sinh đã có. Cũng như đạo diễn Triệu nói đó là lí do vì sao ngay từ ánh mắt đầu tiên ông đã nhìn trúng cô.......................Sáng hôm sau, đợi khi Diệp Ly Lạc thức dậy, Lục Thẩm Quân đã đi làm. Vốn tính ngủ nướng thêm một chút nhưng chợt nghĩ đến hôm nay có việc quan trọng cô vội bật dậy.Vệ sinh cá nhân, ăn sáng, thay quần áo chỉnh chu, bắt xe đến địa điểm đã hẹn, mọi hành động của cô đều thu vào tầm mắt một người.Chiếc xe chở Diệp Ly Lạc đi ngang qua công ty Lục gia, Lục Thẩm Quân từ trên tầng nhìn xuyên qua cửa kính xe thấy rõ rành cô gái đeo kính tâm, tóc xõa ra trông cực kì cuốn hút.Anh dời mắt, giọng nhàn nhạt: "Gọi điện cho Lục Thẩm Bạch, bảo nó chú ý cô ấy một chút."......................Địa điểm thử vai ở ngoại ô thành phố, nơi này không có nhiều người tụ tập lắm. Diệp Ly Lạc xuống xe bước vào trong. Nhân viên ở đó nhìn thấy cô không khỏi liếc mắt mấy cái. Cô gái này là ai mà lại xinh đẹp thu hút như vậy?"Cô Diệp, cô đến rồi." Đạo diễn Triệu vừa thấy cô thì hai mắt sáng nên.Diệp Ly Lạc thành thục tháo kính râm:"Chào đạo diễn Triệu."Triệu Đồng mỉm cười, lúc này mới chú ý đến bộ đồ cô mặc người.Là một bộ váy liền ngang đầu gối. Viền váy thêu hoa tinh xảo, theo bước chân di chuyển lay động như sóng nước. Cổ áo đính một bông hoa, ở giữa có điểm xuyết những viên ngọc trai nhỏ lấp lánh kì ảo. Tay áo được thiết kế rất tinh xảo, chuyên nghiệp. Người mặc váy vào tựa như nàng tiên, dịu dàng thanh thoát, trẻ trung xinh đẹp.Bộ váy này ông từng nhìn thấy trên tạp chí thời trang hàng đầu mới đọc qua cách đây không lâu. Nghe nói nó được một nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế làm ra, trên thế giới chỉ có hai mươi cái, điều này cũng đủ thấy giá trị của nó sẽ như thế nào. Vậy mà hôm nay lại có dịp chiêm ngưỡng. Dù không phải chuyên gia nhưng mắt Triệu Đồng rất tinh nhìn qua có thể khẳng định bộ váy này nhất định là hàng thật giá thật.Cô gái này vậy mà có được một bộ váy như thế có lẽ gia thế đằng sau không thể khinh thường.Diệp Ly Lạc không biết được suy nghĩ này của Triệu Đồng, cô vẫn thản nhiên nói chuyện. Bộ váy này cô nhìn qua chỉ là thấy đẹp nên mới mặc vào người, cũng chẳng biết nữa, nghe thím Trần bảo đồ trong tủ quần áo đều là Lục Thẩm Quân mua cho cô. Dù sao cũng là anh ta bỏ tiền ra mua, cũng không thể là hàng giả được, Lục tổng cơ mà.Nhưng cho dù có biết được suy nghĩ của Triệu Đồng, ước chừng cô cũng chỉ cười xoàng. Phải biết rằng trước đây cô còn từng mặc trang phục độc nhất vô nhị chỉ chế tác dành riêng cho cô huống hồ bộ váy này còn có đến hai mươi cái. Cô mặc vào cũng coi như miễn cưỡng thôi. Nhưng cũng may, bộ váy này rất hợp với thân hình thon thả của cô, nó càng làm tôn lên nước da vốn đã trắng lại càng trắng hơn.