Chương : 25
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lệ Thận Hành nhướn mày, Nguyễn Chính Trạch nghe thấy ba chữ Lý Bắc Cương theo bản năng ưỡn ngực thẳng lưng chỉ thiếu nỗi giơ tay chào theo nghi thức quân đội.
"Nghe nói năm đó ở bộ đội, ông ta rất coi trọng ông, sau này ông xuất ngũ đi làm, ông ấy còn đặc biệt hỏi han tình hình của ông, chỉ là ông quá kém cỏi cho nên không có mặt mũi qua lại với cấ trên cũ cho nên..."
Lệ Thận Hành nhếch môi cười mỉa: "Lão Lý điều đến đây làm thủ trưởng quân khu cũng 8 năm rồi ông còn chưa dám xuất hiện trước mặt ông ấy."
Nguyễn Chính Trạch đỏ bừng cả mặt, đây là tâm bệnh lớn nhất bị ông ta đè dưới đáy lòng.
Khi còn ở bộ đội, ông là thuộc hạ được Lý Bắc Cương coi trọng nhất, ông ấy từng có ý để ông ở lại bộ đội nhưng Điền Tiểu Phân khăng khăng muốn sinh đứa thứ hai, sinh con trai...
Đến bây giờ Nguyễn Chính Trạch còn nhớ rõ biểu tình thất vọng của Lão Lý.
Ông từng cho rằng mình rời khỏi bộ đội cũng có thể phát triển tốt nhưng không nghĩ tới mười mấy năm qua, ông chỉ có thể làm việc ở nhà xưởng kinh tế đình trệ, làm một tiểu tổ trưởng không có tiền đồ, một nhà năm người sống ở ngôi nhà nhỏ cho nên không có dũng khí gặp lão Lý...
"Cậu, sao cậu lại biết chuyện này?"
Nguyễn Chính Trạch cảm thấy yết hầu nghèn nghẹn, bàn tay của Lệ Thận Hành nóng bỏng đặt nơi vòng eo của Tĩnh Vi muốn để cô dựa vào người mình để chống đỡ.
Tĩnh Vi đau đớn, trên trán thấm mồ hôi, Lệ Thận Hành làm vậy như để cho cô một chỗ dựa vào, cô mơ hồ lại nghe thấy Lệ Thận Hành kiêu ngạo nhưng không làm mất đi phong thái: "Ông không cần biết tôi làm sao biết chuyện này, ông chỉ cần nhớ kĩ, cô ấy là con gái của ông không sai nhưng cũng là cô gái mà tiểu gia coi trọng, sau này vợ chồng các người lại muốn ra tay với cô ấy cũng nên ước lượng phân lượng của mình..."
"Cậu..."
"Nguyễn Chính Trạch, lão Lý nhìn thấy tôi còn muốn kính ba phần, ông thì tính là cái gì?"
"Ông muốn mắng tôi cậy thế áp người? Không sai, tiểu gia tôi hôm nay chính là cậy thế áp ông! Thế nào, không muốn thì ông cũng phải ngoan ngoãn chịu thôi."
Lệ Thận Hành nhìn sắc mặt Nguyễn Chính Trạch trắng bệch đứng đó, đáy lòng yếu ớt nhất của một người đàn ông bị người ta không chút lưu tình đào ra nắm chặt trong lòng bàn tay, giống như bị đâm vào lưng, không thể kéo nổi khí thế ra.
Nguyễn Chính Trạch trơ mắt nhìn con gái út bị mang đi, ông không biết mình làm sao rời khỏi ký túc xá.
Dưới ánh hoàng hôn, Nguyễn Chính Trạch không khỏi nhớ lại những lời ngày xưa của lão thủ trưởng.
Cuối cùng ông cũng làm lão nhân gia ngài thất vọng rồi.
Vừa nãy tên tiểu tử kia nói không sai, ông ta quá kém cỏi, thật sự không có mặt mũi đi gặp lão Lý...
Trong những người phê duyệt xuất ngũ thì ông là người không có tiền đồ nhất.
Đây là nỗi lòng bị ông đè chặt mấy năm qua, bỗng nhiên hôm nay bị đốt lên.
Ông muốn từ chức tới vùng biển gây dựng lại sự nghiệp.
Ông không muốn tiếp tục ở lại nhà máy sắp đóng cửa này, lãng phí sạch sẽ quãng đời còn lại của mình.
Nguyễn Tư Vũ và Điền Tiểu Phân ngồi ở phong khách xem TV, hai người tâm tình tốt vô cùng.
Thậm chí Điền Tiểu Phân đã bắt đầu tính toán để cho Nguyễn Tư Vũ bỏ học sau đó đi làm công kiếm tiền đều nộp lên cho bà ta, bà ta sẽ mua gì đó cho con gái cả và con trai độc nhất vô nhị của mình.
Nguyễn Gia Bảo ở bên ngoài chơi chán mới chạy về ồn ào muốn ăn dưa hấu, Điền Tiểu Phân đi đến phòng bếp cắt hơn phân nửa đưa cho cậu bé, cậu ta ăn một lát ném ở một bên, Điền Tiểu Phân cũng không trách mắng gì, ngược lại yêu thương lau mồ hôi trên trán cho cậu ta rồi giục cậu ta đi tắm rửa, Nguyễn Tư Vũ bĩu môi, nói thương cô ta, có mà thương yêu nhất đứa con trai độc đinh này thì có.
Lệ Thận Hành nhướn mày, Nguyễn Chính Trạch nghe thấy ba chữ Lý Bắc Cương theo bản năng ưỡn ngực thẳng lưng chỉ thiếu nỗi giơ tay chào theo nghi thức quân đội.
"Nghe nói năm đó ở bộ đội, ông ta rất coi trọng ông, sau này ông xuất ngũ đi làm, ông ấy còn đặc biệt hỏi han tình hình của ông, chỉ là ông quá kém cỏi cho nên không có mặt mũi qua lại với cấ trên cũ cho nên..."
Lệ Thận Hành nhếch môi cười mỉa: "Lão Lý điều đến đây làm thủ trưởng quân khu cũng 8 năm rồi ông còn chưa dám xuất hiện trước mặt ông ấy."
Nguyễn Chính Trạch đỏ bừng cả mặt, đây là tâm bệnh lớn nhất bị ông ta đè dưới đáy lòng.
Khi còn ở bộ đội, ông là thuộc hạ được Lý Bắc Cương coi trọng nhất, ông ấy từng có ý để ông ở lại bộ đội nhưng Điền Tiểu Phân khăng khăng muốn sinh đứa thứ hai, sinh con trai...
Đến bây giờ Nguyễn Chính Trạch còn nhớ rõ biểu tình thất vọng của Lão Lý.
Ông từng cho rằng mình rời khỏi bộ đội cũng có thể phát triển tốt nhưng không nghĩ tới mười mấy năm qua, ông chỉ có thể làm việc ở nhà xưởng kinh tế đình trệ, làm một tiểu tổ trưởng không có tiền đồ, một nhà năm người sống ở ngôi nhà nhỏ cho nên không có dũng khí gặp lão Lý...
"Cậu, sao cậu lại biết chuyện này?"
Nguyễn Chính Trạch cảm thấy yết hầu nghèn nghẹn, bàn tay của Lệ Thận Hành nóng bỏng đặt nơi vòng eo của Tĩnh Vi muốn để cô dựa vào người mình để chống đỡ.
Tĩnh Vi đau đớn, trên trán thấm mồ hôi, Lệ Thận Hành làm vậy như để cho cô một chỗ dựa vào, cô mơ hồ lại nghe thấy Lệ Thận Hành kiêu ngạo nhưng không làm mất đi phong thái: "Ông không cần biết tôi làm sao biết chuyện này, ông chỉ cần nhớ kĩ, cô ấy là con gái của ông không sai nhưng cũng là cô gái mà tiểu gia coi trọng, sau này vợ chồng các người lại muốn ra tay với cô ấy cũng nên ước lượng phân lượng của mình..."
"Cậu..."
"Nguyễn Chính Trạch, lão Lý nhìn thấy tôi còn muốn kính ba phần, ông thì tính là cái gì?"
"Ông muốn mắng tôi cậy thế áp người? Không sai, tiểu gia tôi hôm nay chính là cậy thế áp ông! Thế nào, không muốn thì ông cũng phải ngoan ngoãn chịu thôi."
Lệ Thận Hành nhìn sắc mặt Nguyễn Chính Trạch trắng bệch đứng đó, đáy lòng yếu ớt nhất của một người đàn ông bị người ta không chút lưu tình đào ra nắm chặt trong lòng bàn tay, giống như bị đâm vào lưng, không thể kéo nổi khí thế ra.
Nguyễn Chính Trạch trơ mắt nhìn con gái út bị mang đi, ông không biết mình làm sao rời khỏi ký túc xá.
Dưới ánh hoàng hôn, Nguyễn Chính Trạch không khỏi nhớ lại những lời ngày xưa của lão thủ trưởng.
Cuối cùng ông cũng làm lão nhân gia ngài thất vọng rồi.
Vừa nãy tên tiểu tử kia nói không sai, ông ta quá kém cỏi, thật sự không có mặt mũi đi gặp lão Lý...
Trong những người phê duyệt xuất ngũ thì ông là người không có tiền đồ nhất.
Đây là nỗi lòng bị ông đè chặt mấy năm qua, bỗng nhiên hôm nay bị đốt lên.
Ông muốn từ chức tới vùng biển gây dựng lại sự nghiệp.
Ông không muốn tiếp tục ở lại nhà máy sắp đóng cửa này, lãng phí sạch sẽ quãng đời còn lại của mình.
Nguyễn Tư Vũ và Điền Tiểu Phân ngồi ở phong khách xem TV, hai người tâm tình tốt vô cùng.
Thậm chí Điền Tiểu Phân đã bắt đầu tính toán để cho Nguyễn Tư Vũ bỏ học sau đó đi làm công kiếm tiền đều nộp lên cho bà ta, bà ta sẽ mua gì đó cho con gái cả và con trai độc nhất vô nhị của mình.
Nguyễn Gia Bảo ở bên ngoài chơi chán mới chạy về ồn ào muốn ăn dưa hấu, Điền Tiểu Phân đi đến phòng bếp cắt hơn phân nửa đưa cho cậu bé, cậu ta ăn một lát ném ở một bên, Điền Tiểu Phân cũng không trách mắng gì, ngược lại yêu thương lau mồ hôi trên trán cho cậu ta rồi giục cậu ta đi tắm rửa, Nguyễn Tư Vũ bĩu môi, nói thương cô ta, có mà thương yêu nhất đứa con trai độc đinh này thì có.