Chương 4: R.ố.i l.o.ạ.n
Thư ký Lâm vội vàng lái xe giờ anh không biết nên làm gì tiếp theo chứng kiển cảnh lúc này Chủ tịch và phu nhân như vậy anh cảm thấy sợ. Nếu quay về biệt thự thì có tốt không, nên anh gọi cho Quản gia Trung ở đó.
- " Ở Biệt thự không có chuyện gì bất thường chứ? "
- " Không, Chủ tịch, Phu nhân và cậu Hoàng chưa về sao? Tôi thấy lo quá!", ông nhìn lên đồng hồ treo tường giờ sắp 11h đêm rồi mà họ chưa về đến, chưa bao giờ làm ông đứng ngồi không yên như này. Thư ký Lâm im lặng, đánh tay lái nhưng vẫn nhìn chiếc kính xem cậu Hoàng ổn không. Hoàng vẫn ánh mắt không chút tiêu cự đó, thất thần có, nhưng một loại ánh mắt anh chưa nhìn thấy trên khuôn mặt cậu đó là căm phẫn.
- " Nếu tình hình có gì khả nghi thì báo tôi. Tí nữa tôi về. ", anh không muốn người ở biệt thự loạn lên giờ phải hành động âm thầm tránh gây nguy hiểm cho cậu chủ. Anh không biết được có ai đánh hơi được cái chết của Chủ tịch chưa nhưng vẫn phải chuẩn bị, còn ở công ty nữa giờ thì phải đưa cậu ấy đi trốn nơi an toàn rồi mai tính tiếp.
Gần rạng sáng, cô bé đã mở mắt, đôi mắt vô hồn nhìn trần nhà rồi quay ra nhìn thấy mẹ. Cô bé khóc mếu máo._Mẹ cô nghe tiếng khóc tỉnh dậy, mải ngồi cạnh cô mà ngủ quên lúc nào không hay.
- " Mẹ ơi con sợ!".
- " Có mẹ đây,mẹ sẽ bảo vệ con "., cô vỗ vỗ lau nước mắt cho con. Cô sợ con bé mất vía quá. Nghe tiếng con gái khóc biết là đã tỉnh Huỳnh đi vào hớt hải, mỉm cười.
- " Con gái tỉnh rồi sao! Tốt rồi ".
Cô bé khi thấy bố bỗng loạt kí ức hiện lại trong đầu nhìn bố cười cô lại thấy giống ác quỷ cười vậy. Mới 8 tuổi tâm hồn non nớt bị chứng kiến cảnh máu me, người mình yêu thương làm ra hành động ghê sợ như vậy đứa trẻ nào cũng thấy sốc mà thôi. Ánh mắt muốn né tránh bố, làm anh Huỳnh nhận ra.
- " Bố đừng đến gần, bố sẽ làm vậy với con và mẹ ".
- " Không bố thương con nhất, bố sẽ không làm vậy ".
- " Bố ác lắm, như con hổ cắn con mồi ấy ", bé khóc tiếp. Đứa trẻ nó thấy như nào rồi nói vậy, ngày trước anh là người cha tốt như nào giờ thì trong mắt con, anh tồi tệ nấy nhiêu.
- " Anh thấy chưa, giờ đến cả con mà còn ghê sợ anh!".
Cô bác sĩ đi vào, hai tay đút túi áo da sáng bóng kia.
- " Xem tình hình hiện tại con bé đã bị ám ảnh, thời gian tới anh nên hạn chế xuất hiện trước mặt con bé. Nó đang bài xích với anh.."
- " Cũng tại các người ", anh gằn lên nhìn cô bác sĩ.
- " Tôi liên quan?", cô ta trợn mắt lên rồi bỏ xuống lầu.
- " Anh đi ra ngoài đi, nhanh lên!", Mai nói đầy kiên nhẫn cô sợ khi hét lên con bé lại sợ luôn mẹ nó không. Hiện tại con bé đang rất nhạy cảm.
Trời chưa sáng hẳn, vẫn còn dư lại cơn mưa hôm qua. Phóng viên đứng ở một đường quốc lộ đằng sau là những mảnh vụn và bốc hơi.
- " Một vụ tai nạn giao thông xảy ra vào lúc rạng sáng, phát hiện chiếc xe mang biển số XXX đã bị cháy, và đây là chiếc xe của Chủ tịch Nguyễn Quân - Tập đoàn Nguyễn thị. Người trong xe vẫn không tìm thấy, bởi khi phát hiện ra vụ cháy chúng tôi đã đến và xe đã cháy gần hết. "
Phóng viên nhà Đài khác lên tiếng gần đó.
- " Khả năng cao người sẽ không tìm thấy vì lửa cháy quá lớn, đám cháy đang được bên Phòng cháy chữa cháy ra tay nhanh nhất có thể để tìm được manh mối gì trong xe không ".
Hai phóng viên nhìn nhau tỏ vẻ không hài lòng.
Phóng viên nhà Đài Quốc gia
- " Hãy đợi kết luận từ cảnh sát, chưa thể nói được điệu gì, còn nước còn t.á.t. Tôi Thu Hà phóng viên Đài Truyền hình của kênh Ngày Mới!"
- " Còn tôi Ái Lệ phóng viên Đài CCC đưa tin!"., cô ta mỉm cười đầy chuyên nghiệp.
Thu Hà tác nghiệp xong quay về chung cư gọi cho Thư ký Lâm tức bạn trai cô.
- " Anh nghe này! ", giọng anh vẻ mệt mỏi.
- " Anh làm em hết hồn e cứ tưởng người trong xe là anh.", thở phào.
- " Em nói vậy là sao?"
- " Em vừa đến hiện trường được tin xe của Chủ tịch Quân bị cháy giờ chưa tìm thấy người. Có phải..."
- " Họ chết rồi ".
Hà nghe xong tay cầm điện thoại không được chắc nữa có thể rơi lúc nào.
- " Sao lại như vậy?"
- " Không thể để cảnh sát đi sâu vào nữa nếu không là tính mạng của cậu chủ không được bảo đảm. Dù bọn chúng có nhúng tay và nói với dư luận là họ tự tử hay như thế nào thì kệ."
- " Anh sẽ nguy hiểm đấy. ", giọng cô đầy lo lắng.
- " Anh tự có tính toán, mấy tiếng nữa các trang báo,đài đưa tin anh lo cổ phiếu của Tập đoàn sẽ bị đe dọa. Anh có lẽ phải đưa cậu chủ ra nước ngoài. "
- " Anh, em...em", cô không biết làm như nào cho đúng. Anh mà đi cô phải làm sao.
- " Thời gian này anh cũng gặp nguy hiểm tạm thời đừng gặp nhau. "
Thư ký Lâm gọi cho Trợ lý Hà, người thân cận với Chủ tịch Quân. Anh đang ngủ nghe tin cũng phải tỉnh lại, bàng hoàng và anh không ngủ được kết quả là đi đến công ty trước khi rạng sáng đưa tin làm cổ đông công ty rớt cổ phiếu cùng ngăn chặn các thể lực bành trướng. Nhưng họ sợ cậu chủ sẽ là người kế tiếp bị sát hại, đó là mối nguy hiểm lớn nhất.
*Sáng hai mẹ con Hoàng Mai và Lã Thanh đang ngồi ăn xem ti vi. Cô muốn con bé vui vẻ hơn chứ từ hôm qua đến giờ nó vẫn không nói không cười khác hoàn toàn dáng vẻ như trước*.
- " Để mẹ mở hoạt hình con xem nhé, con rất thích Tít và Mít mà!", đang định giơ điều khiển ti vi mở kênh thì giọng phóng viên đưa tiên văng vẳng vài tai cô "
(Một vụ tai nạn giao thông xảy ra vào lúc rạng sáng, phát hiện chiếc xe mang biển số XXX đã bị cháy, và đây là chiếc xe của Chủ tịch Nguyễn Quân - Tập đoàn Nguyễn thị. Người trong xe vẫn không tìm thấy, bởi khi phát hiện ra vụ cháy chúng tôi đã đến và xe đã cháy gần hết. ")
Quay lại bên MC nhà Đài dẫn tiếp.
- " Phóng viên chúng tôi đã đưa tin, từ bên cảnh sát xác nhận Chủ tịch Nguyễn Quân cùng vợ Hà Trúc đã chết cháy trong xe còn tìm được di vật của họ. Nguyên nhân của việc cháy lớn là do cố Chủ tịch không làm chủ tốc độ, CCV ở quốc lộ gần đây đã quay lại được. Điều chúng tôi quan tâm nhất lúc này là con trai duy nhất của họ cậy Nguyễn Hoàng giờ ổn không? ".
Nghe đến hau từ này, Thanh Thanh như nhận ra được gì đó.
- " Anh Hoàng, anh ơi...", cô bé nhìn khắp ngôi nhà lại khóc mếu lên.
- " Anh ơi! Em sợ...anh ơi!".
Mai đang cầm điều khiển mà tay đơ luôn vừa nghe tiếng khóc vội tắt tivi nhìn sang bé Thanh.
- " Có mẹ đây, con sợ lắm phải không?". Coi biết cái tên Nguyễn Hoàng đấy sẽ để lại kí ức khó quên với con bé, cô phải làm gì.
- " Ở Biệt thự không có chuyện gì bất thường chứ? "
- " Không, Chủ tịch, Phu nhân và cậu Hoàng chưa về sao? Tôi thấy lo quá!", ông nhìn lên đồng hồ treo tường giờ sắp 11h đêm rồi mà họ chưa về đến, chưa bao giờ làm ông đứng ngồi không yên như này. Thư ký Lâm im lặng, đánh tay lái nhưng vẫn nhìn chiếc kính xem cậu Hoàng ổn không. Hoàng vẫn ánh mắt không chút tiêu cự đó, thất thần có, nhưng một loại ánh mắt anh chưa nhìn thấy trên khuôn mặt cậu đó là căm phẫn.
- " Nếu tình hình có gì khả nghi thì báo tôi. Tí nữa tôi về. ", anh không muốn người ở biệt thự loạn lên giờ phải hành động âm thầm tránh gây nguy hiểm cho cậu chủ. Anh không biết được có ai đánh hơi được cái chết của Chủ tịch chưa nhưng vẫn phải chuẩn bị, còn ở công ty nữa giờ thì phải đưa cậu ấy đi trốn nơi an toàn rồi mai tính tiếp.
Gần rạng sáng, cô bé đã mở mắt, đôi mắt vô hồn nhìn trần nhà rồi quay ra nhìn thấy mẹ. Cô bé khóc mếu máo._Mẹ cô nghe tiếng khóc tỉnh dậy, mải ngồi cạnh cô mà ngủ quên lúc nào không hay.
- " Mẹ ơi con sợ!".
- " Có mẹ đây,mẹ sẽ bảo vệ con "., cô vỗ vỗ lau nước mắt cho con. Cô sợ con bé mất vía quá. Nghe tiếng con gái khóc biết là đã tỉnh Huỳnh đi vào hớt hải, mỉm cười.
- " Con gái tỉnh rồi sao! Tốt rồi ".
Cô bé khi thấy bố bỗng loạt kí ức hiện lại trong đầu nhìn bố cười cô lại thấy giống ác quỷ cười vậy. Mới 8 tuổi tâm hồn non nớt bị chứng kiến cảnh máu me, người mình yêu thương làm ra hành động ghê sợ như vậy đứa trẻ nào cũng thấy sốc mà thôi. Ánh mắt muốn né tránh bố, làm anh Huỳnh nhận ra.
- " Bố đừng đến gần, bố sẽ làm vậy với con và mẹ ".
- " Không bố thương con nhất, bố sẽ không làm vậy ".
- " Bố ác lắm, như con hổ cắn con mồi ấy ", bé khóc tiếp. Đứa trẻ nó thấy như nào rồi nói vậy, ngày trước anh là người cha tốt như nào giờ thì trong mắt con, anh tồi tệ nấy nhiêu.
- " Anh thấy chưa, giờ đến cả con mà còn ghê sợ anh!".
Cô bác sĩ đi vào, hai tay đút túi áo da sáng bóng kia.
- " Xem tình hình hiện tại con bé đã bị ám ảnh, thời gian tới anh nên hạn chế xuất hiện trước mặt con bé. Nó đang bài xích với anh.."
- " Cũng tại các người ", anh gằn lên nhìn cô bác sĩ.
- " Tôi liên quan?", cô ta trợn mắt lên rồi bỏ xuống lầu.
- " Anh đi ra ngoài đi, nhanh lên!", Mai nói đầy kiên nhẫn cô sợ khi hét lên con bé lại sợ luôn mẹ nó không. Hiện tại con bé đang rất nhạy cảm.
Trời chưa sáng hẳn, vẫn còn dư lại cơn mưa hôm qua. Phóng viên đứng ở một đường quốc lộ đằng sau là những mảnh vụn và bốc hơi.
- " Một vụ tai nạn giao thông xảy ra vào lúc rạng sáng, phát hiện chiếc xe mang biển số XXX đã bị cháy, và đây là chiếc xe của Chủ tịch Nguyễn Quân - Tập đoàn Nguyễn thị. Người trong xe vẫn không tìm thấy, bởi khi phát hiện ra vụ cháy chúng tôi đã đến và xe đã cháy gần hết. "
Phóng viên nhà Đài khác lên tiếng gần đó.
- " Khả năng cao người sẽ không tìm thấy vì lửa cháy quá lớn, đám cháy đang được bên Phòng cháy chữa cháy ra tay nhanh nhất có thể để tìm được manh mối gì trong xe không ".
Hai phóng viên nhìn nhau tỏ vẻ không hài lòng.
Phóng viên nhà Đài Quốc gia
- " Hãy đợi kết luận từ cảnh sát, chưa thể nói được điệu gì, còn nước còn t.á.t. Tôi Thu Hà phóng viên Đài Truyền hình của kênh Ngày Mới!"
- " Còn tôi Ái Lệ phóng viên Đài CCC đưa tin!"., cô ta mỉm cười đầy chuyên nghiệp.
Thu Hà tác nghiệp xong quay về chung cư gọi cho Thư ký Lâm tức bạn trai cô.
- " Anh nghe này! ", giọng anh vẻ mệt mỏi.
- " Anh làm em hết hồn e cứ tưởng người trong xe là anh.", thở phào.
- " Em nói vậy là sao?"
- " Em vừa đến hiện trường được tin xe của Chủ tịch Quân bị cháy giờ chưa tìm thấy người. Có phải..."
- " Họ chết rồi ".
Hà nghe xong tay cầm điện thoại không được chắc nữa có thể rơi lúc nào.
- " Sao lại như vậy?"
- " Không thể để cảnh sát đi sâu vào nữa nếu không là tính mạng của cậu chủ không được bảo đảm. Dù bọn chúng có nhúng tay và nói với dư luận là họ tự tử hay như thế nào thì kệ."
- " Anh sẽ nguy hiểm đấy. ", giọng cô đầy lo lắng.
- " Anh tự có tính toán, mấy tiếng nữa các trang báo,đài đưa tin anh lo cổ phiếu của Tập đoàn sẽ bị đe dọa. Anh có lẽ phải đưa cậu chủ ra nước ngoài. "
- " Anh, em...em", cô không biết làm như nào cho đúng. Anh mà đi cô phải làm sao.
- " Thời gian này anh cũng gặp nguy hiểm tạm thời đừng gặp nhau. "
Thư ký Lâm gọi cho Trợ lý Hà, người thân cận với Chủ tịch Quân. Anh đang ngủ nghe tin cũng phải tỉnh lại, bàng hoàng và anh không ngủ được kết quả là đi đến công ty trước khi rạng sáng đưa tin làm cổ đông công ty rớt cổ phiếu cùng ngăn chặn các thể lực bành trướng. Nhưng họ sợ cậu chủ sẽ là người kế tiếp bị sát hại, đó là mối nguy hiểm lớn nhất.
*Sáng hai mẹ con Hoàng Mai và Lã Thanh đang ngồi ăn xem ti vi. Cô muốn con bé vui vẻ hơn chứ từ hôm qua đến giờ nó vẫn không nói không cười khác hoàn toàn dáng vẻ như trước*.
- " Để mẹ mở hoạt hình con xem nhé, con rất thích Tít và Mít mà!", đang định giơ điều khiển ti vi mở kênh thì giọng phóng viên đưa tiên văng vẳng vài tai cô "
(Một vụ tai nạn giao thông xảy ra vào lúc rạng sáng, phát hiện chiếc xe mang biển số XXX đã bị cháy, và đây là chiếc xe của Chủ tịch Nguyễn Quân - Tập đoàn Nguyễn thị. Người trong xe vẫn không tìm thấy, bởi khi phát hiện ra vụ cháy chúng tôi đã đến và xe đã cháy gần hết. ")
Quay lại bên MC nhà Đài dẫn tiếp.
- " Phóng viên chúng tôi đã đưa tin, từ bên cảnh sát xác nhận Chủ tịch Nguyễn Quân cùng vợ Hà Trúc đã chết cháy trong xe còn tìm được di vật của họ. Nguyên nhân của việc cháy lớn là do cố Chủ tịch không làm chủ tốc độ, CCV ở quốc lộ gần đây đã quay lại được. Điều chúng tôi quan tâm nhất lúc này là con trai duy nhất của họ cậy Nguyễn Hoàng giờ ổn không? ".
Nghe đến hau từ này, Thanh Thanh như nhận ra được gì đó.
- " Anh Hoàng, anh ơi...", cô bé nhìn khắp ngôi nhà lại khóc mếu lên.
- " Anh ơi! Em sợ...anh ơi!".
Mai đang cầm điều khiển mà tay đơ luôn vừa nghe tiếng khóc vội tắt tivi nhìn sang bé Thanh.
- " Có mẹ đây, con sợ lắm phải không?". Coi biết cái tên Nguyễn Hoàng đấy sẽ để lại kí ức khó quên với con bé, cô phải làm gì.