Chương 11: Lão Tam Tạm Thời
Vương Nhất Bác đã dọn vào ở được 2 tháng "Chiến ca, tới ăn bánh bao" cậu vừa nói vừa giơ lên túi đựng bánh bao và cốc đậu nành ấm. Anh tiếp nhận túi bánh "Nhất Bác, cảm ơn em" anh đặt túi đồ ăn lên bếp, đem ra một thau nước ấm đặt lên bàn nhẹ giọng "Tay"Cậu chần chừ một chút rồi rút hai tay từ trong túi áo ra ngoài, cả hai bàn tay đều đỏ lên vì lạnh "Chiến ca, không sao"Anh kéo cậu ngồi xuống, nhẹ nhàng thả chúng vào thau nước ấm 40℃ cẩn thận xoa nắn "Đỡ lạnh không?"Cậu nhìn dáng vẻ anh nghiêm túc xoa bóp trước mặt, nhìn đến ngây ngốc."Vương Nhất Bác"... "Vâng". Anh nhìn gương mặt đang ngơ ra trước mặt không kiềm được khẽ cười.3 tiếng trước,Trời bắt đầu vào đông, từng làng gió buốt len lỏi vào từng khung cửa.*Reng reng reng* chuông báo thức reo, cậu mò tay lên đầu giường lướt qua màn hình báo 3 giờ... Nhẹ tay với lấy chiếc áo khoác dày.Thượng Hạ cửa hàng truyền thống lâu năm, có lượng khách đông đúc bật nhất ở thành phố A. Vương Nhất Bác đứng mình vào dòng người, dù chỉ mới hơn 3 giờ sáng đã có hơn 30 người đứng chờ sẵn... Cậu đã đứng được 2 tiếng đồng hồ, gió lạnh thổi qua mấy đợt, tay ửng đỏ đút vào trong túi áo.Một giọng già dặn cất lời "Chàng trai trẻ, mua gì?""Dạ 2 cái bánh bao thịt và 2 ly đậu nành ấm""Đây, của cậu. 50 ngàn""Dạ, cảm ơn".Hiện tại, "Anh hỏi em đã hết lạnh chưa?""À, hết lạnh rồi" vừa nói vừa nhìn xuống đôi tay nhỏ nhắn, mềm mại đang bọc lấy đôi tay to lớn đang từ từ rút ra "Thật muốn tham lam nắm lấy nó, không muốn buông ra".Bông tuyết vấn vương bám vào cành lá, bông tuyết buốt giá trôi tuột vào túi ai, bông tuyết đùa vui vo tròn khắp chốn."Bác sĩ Tiêu thích trẻ con à?" 1 giọng nói khàn khàn cất lên là của bà Hoa bệnh nhân phòng 205 ."Bà Hoa, trời lạnh như vậy sau lại ra ngoài" anh hơi cau mày."Ây, nằm mãi trong phòng cũng chán. Ra ngoài ngắm bọn con nít vo tuyết đùa vui cho mùa đông bớt phần buồn tẻ ấy mà""À, mà nãy lão hỏi cậu gì nhỉ?""Bà Hoa hỏi cháu thích trẻ con ạ.""À, à đúng rồi già rồi hay quên...mà hỏi gì.""Cháu thích con nít lắm, nhìn chúng dễ thương. Nhất là má chúng nhìn vào trắng nõn phồng phồng chỉ muốn cắn thôi."("Ngoãm""Nửa cái luôn, em đói à. Ăn từ từ thôi, dính ra mép rồi kìa" anh vươn tay quẹt nhẹ vụn bánh bao."nh ong n a, anh on ong oi on hai má phồng phồng như bánh bao nhìn vào chỉ muốn *ngoãm* một phát.)"Ây da, con nít là phải yêu thương sao lại nhìn như đồ ăn mà cắn chứ... Ui cha, lưng lão.""Nào, từ từ cháu dìu bà."Phòng 205"Ui chao, thoải mái."Từ bên ngoài một cô gái tầm 30 tuổi cầm theo ấm nước bước vào "Chào bác sĩ Tiêu" cô cúi đầu ngại ngùng "Đẹp trai quá""À con gái ta Thu Hoa.""Em chào anh" cô bấu bấu tay, giọng lí nhí "Ui" bà Hoa nhéo nhẹ "Lớn tuổi rồi, mạnh dạn lên."Bên ngoài một y tá hớt ha, hớt hải chạy vào "Bác sĩ Tiêu, bệnh nhân phòng 185...""Được rồi, trên đường đi trình bày tình trạng cho tôi"."Bà nằm nghỉ ngơi đừng đi lung tung. Bây giờ là mùa đông, cơ thể dễ bị nhức mỏi, ra ngoài nhớ mặc thêm áo ấm."☘️☘️☘️Cậu đứng dựa mình vào cửa, buồn chán xoay xoay xí ngầu.Ầm rầm rầm... cậu bật xí ngầu lên nhìn xí ngầu xoay tròn trên không trung rơi xuống đất vỡ nát.Rầm cửa phòng đá phăng, người có mái tóc xoăn dài ánh kim cùng bộ vest tím bước ra ánh mắt xám tro đục xuống nhìn xoáy vào cậu như thể muốn nuốt vào trong bụng "Chúc mừng nhé, chú rắn".Cậu bước vào phòng nhìn đống tài liệu rơi đầy trên sàn, bàn gỗ gãy làm đôi, tách nước rơi vỡ,.. một khung cảnh hết sức hỗn loạn mà vẫn có người điềm nhiên ngồi trên ghế rít một điếu thuốc, hà từng làn khói ra khí trời "Ngồi đi"."Vâng""Chức vị Lão tam tạm thời trong vòng 3 tháng là của cậu, sau thời gian tôi sẽ quyết định để cậu tiếp tục hay đổi người"."Vâng""Ra ngoài đi, nhớ kêu A Hữu vào dọn dẹp chúng"."Vâng".☘️☘️☘️Hữu Bằng hay còn gọi là Lão tam (trước đây) sau khi ầm ĩ một trận trong phòng rời đi liền bị bắt giữ ở một quán bar trá hình trái phép, một người từng lừng lẫy đe dọa giám đốc Tiền đến chảy mồ hôi mẹ mồ hôi con mà chỉ vì làm hỏng lô ma túy lớn mà bị tổ chức ruồng bỏ, đàn em quay lưng, cuối cùng chỉ còn lại một thân xác khô héo, mục rữa đang dần chết đi trong ngục tù.P/s: Bán ma túy số lượng 300g trở lên ở nước ta là đã tử hình rồi. Nhưng truyện mình viết là không có tử hình chỉ có tù chung thân là cao nhất, mọi người một quan điểm theo tác giả thấy chết rất nhanh và thoải mái nhưng để một người sống phải gặm nhắm đi nỗi đau, sự tội lỗi của bản thân là cả một quá trình ăn mòn tinh thần giống như chuột mọi lần chúng chỉ gặm một chút thức ăn nhưng về lâu món ăn sẽ gặm sạch tương tự thế tội phạm khi bị giết tiếng la của họ sẽ tra tấn tinh thần của bạn tù nhiều hơn là giết họ đi, bởi họ không biết khi nào sẽ tới mình... Cuối cùng túm lại là truyện mình viết không có tử hình.