Chương 9: Trùng Hợp Lại Gặp Nhau.
"Ừm, chào anh tôi là Vương Nhất Bác" cậu đứng dậy chìa tay ra, ý bảo bắt tay kết giao."Chào cậu tôi là Tiêu Chiến" anh cũng đứng dậy chìa tay đáp lễ.Cậu khẽ liếc mắt nhìn lên bức ảnh to được treo ở giữa phòng khách."Sao này thường xuyên đến làm phiền anh rồi bác sĩ Tiêu của bệnh viện XZ"."Là bệnh nhân đều không phiền" anh nhẹ cong cánh môi.Thời gian thấm thoát trôi, cũng đã 3 tháng kể từ lần gặp đó.Dáng người cao gầy, mái tóc uốn xoăn dài ánh kim cùng bộ vest tím thanh lịch ngồi tựa người vào chiếc ghế sofa to lớn, ánh mắt ánh lên tia lãnh đạm nhìn vào bản hợp đồng đặt ở trên bàn, môi mỏng the thé phát ra âm thanh lạnh lẽo "Xem ra chủ nhiệm Tiền là không nể mặt tôi rồi"...Cậu đứng dựa người vào cánh cửa ngoài phòng vip, tay buồn chán xoay xoay cục xí ngầu nhỏ, miệng chóp chép nhai kẹo sing gum thổi thành một quả bóng tròn.Cậu vào tổ chức không lâu, chưa hiểu rõ hết mọi thứ nhưng cậu biết trong tổ chức có 3 cấp bậc cao đó là lão đại, lão tam, lão tứ , không có lão nhị. Lão tam là về hợp đồng buôn bán thuốc phiện cho các quán bar, lão tứ là về buôn vũ khí cho các bang hội đấu nhau, còn lão đại sẽ là người kinh doanh hợp pháp nhà hàng khách sạn, quán bar, trường đua ngựa... Vì sao không có lão nhị? Bởi vì lão đại vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, tín nhiệm một ai nên vị trí này bị bỏ trống. Đối với hắn lão nhị là thứ tự chỉ đứng sau hắn là cánh tay phải đắc lực mà hắn hoàn toàn tin tưởng, tín nhiệm.Cạch, cửa phòng mở ra, chủ nhiệm Tiền cả lưng ướt đẫm hướng người ngồi trên ghế cúi thấp đầu lùi bước chân, bước ra ngoài"Cái cậu ở bên ngoài có thuốc lá không?"Cậu nhướng mày nhìn về người bên cạnh ý bảo "Hỏi anh kìa".Người bên cạnh liếc một cái rồi kéo tay đẩy cậu vào phòng, thuần tay đóng cửa "Những lúc này, người mới nên gánh chịu ngọn hỏa này."Ở một căn phòng khác,"Nào, bác sĩ Tiêu hát một bài đi" trưởng khoa chấn thương."Thôi, trưởng khoa cùng mọi người hát đi. Tôi không hát đâu.""Nào, trưởng khoa đưa mic cho em" nói rồi cô Bích vươn tay đoạt lấy."Chị Bích, tha cho lỗ tai em đi" chị Ân.Anh vươn tay ghim một miếng dưa hấu, cắn một miếng vị ngọt thanh mát ứa ra tràn vào cuốn họng."Bác sĩ Tiêu đừng ăn trái cây không chứ. Nào uống với tôi" phó khoa tim.Anh tiếp lấy ly rượu trên tay phó khoa uống một hớp, vị cay xè đắng ngắt tràn vào trong."Mọi người chơi đi, tôi ra ngoài một chút.""Bác sĩ Tiêu, đừng có đi luôn đấy nhé" chị Nhung.☘☘☘Sau khi giải phóng xong, anh không trở về phòng tiệc mà bước ra ngoài ban công để hóng gió. Ở đây, anh gặp lại cậu. Cậu đứng đó ngược sáng ánh mắt ấm áp vuốt ve chú mèo bông nhỏ ở trong lòng."Thật trùng hợp, lại gặp nhau".Cậu khẽ dời mắt khỏi chú mèo, ngước lên nhìn về phía âm thanh phát ra "Bác sĩ Tiêu, lại gặp nhau rồi."Hai người cứ thế nhìn nhau một hồi lâu... Không chịu nổi sự yên tĩnh, ngại ngùng này anh mở miệng trước."Tôi cùng đồng nghiệp tổ chức liên hoan. Còn cậu.""Ừm, tôi theo lão...à anh đến đây bàn công việc.""Thuận lợi chứ?"."Không biết nữa"."Ừm, sau lần gặp trước tôi còn tưởng cậu sẽ thật sự thường xuyên đến bệnh viện của tôi"."Tôi chỉ là nói đùa, sao có thể tranh giành thời gian quý báu của anh với bệnh nhân cần thật sự giúp đỡ được.""Cậu thích mèo sao... Oa, đáng yêu quá" anh định vươn tay sờ vào mèo bông."Đừng chạm vào".'À, xin lỗi. Tôi thất lễ rồi" tay còn chưa kịp sờ đã vội rụt về."À, anh đừng hiểu lầm. Tôi sợ nó cắn anh, nó không phải là mèo đâu nó là sư tử trắng đó. Với tôi cũng không phải chủ của nó đâu".Từ xa một cô gái với mái tóc hồng, đôi mắt xám bạc cùng chiếc váy đen xẻ tà tiến tới "Cảm ơn anh đã giữ B-ông giúp tôi một lát nhé"."Không có gì".Bóng người dần khuất đi, cậu mới nhìn sang anh dưới ánh trăng sáng nửa gương mặt được soi tỏ ánh lên vẻ đẹp dịu dàng, nhẹ nhàng như gió như trăng. Mắt cong môi mỉm ruồi duyên."Thật đẹp".