Chương 1
Nắng đầu hạ oi ả và nóng nực, cái thời tiết này chỉ muốn ngồi trong điều hoà mát lạnh chứ chẳng ai thích ngồi trong lớp học ba tiết toán buổi chiều. Nhưng mà năm nay cuối cấp rồi, chịu khó học hành tử tế sau này cái điều hoà sẽ tự giác chạy theo.
Lớp 12, tôi quyết định chuyển từ khối A sang khối A1, đồng nghĩa với việc tôi phải chuyển lớp. Với tôi thì lớp nào cũng vậy vì tôi cũng chẳng có bạn bè thân thiết gì mà luyến tiếc.
Trong lớp học, các bạn xung quanh thì trao đổi bài tập rôm rả còn tôi thì thu mình một góc, im lặng và làm bài của mình. Tôi không phải giỏi giang hay thần đồng gì, tôi cũng có những bài không biết làm nhưng chẳng ai chỉ cho tôi cả. Căn bản trong cái lớp này, mọi người hầu như chẳng chú ý đến sự tồn tại của tôi. Nếu có bắt chuyện với tôi thì một là hỏi mượn đồ dùng học tập, hai là nhờ vả điều gì đó. Người ta chơi với nhau bằng mối quan hệ lợi ích nên tôi cũng phải diễn một vai phụ.
Xung quanh có ít mối quan hệ cũng có cái vui nhưng cũng có cái buồn. Vui vì tôi có nhiều thời gian để học tập, không dính vào những mối quan hệ bạn bè toxic. Lớp tôi, nhất là đám con gái nhìn bề ngoài thì có vẻ thân thiết với nhau lắm mà bên trong thì toàn nói kháy, nói khịa nhau. Thật may mắn khi tôi không dính líu gì đến bọn họ. Một đứa sáng có mặt trên lớp, tối có mặt ở nhà, không drama, không toxic chính là thứ tôi gọi là bình yên tuổi mười bảy.
Nhưng ít mối quan hệ đôi khi cũng làm tôi cảm thấy lạc lõng. Tôi đã ghen tị với những người mà xung quanh họ có rất nhiều bạn bè, cùng đi ăn, đi chơi, đi học với nhau. Khi buồn thì có người chia sẻ, khi cô đơn thì có người bầu bạn tâm sự. Có những mối quan hệ thực sự khiến tôi phải ngưỡng mộ và ao ước.
- " An ơi có tẩy không cho mình mượn với. " Lâm Thảo Chi gọi tôi.
Chi là bạn cùng bàn với tôi từ đầu năm, cũng là người nói chuyện với tôi nhiều hơn bất kì ai trong lớp này. Nó là đứa hoạt bát và năng nổ. Nhưng chúng tôi không phải bạn thân thiết gì. Thảo Chi có bạn của nó, chúng tôi xét cho cùng chỉ là bạn xã giao.
Tôi đưa tẩy cho Chi rồi lại tiếp tục làm bài của mình.
- " Chi ơi chốc nữa về đi ăn Tokbokki ở Tiệm đồ Hàn mới mở đi. "
- " Ừ được đấy! Gọi thêm gà rán nữa, thấy bảo ngon. "
- " Thế tan học bốn đứa mình đi nha! "
- " Ok. "
Cuộc hội thoại của vài bạn xung quanh Chi tôi nghe nhiều đã thành quen. Mấy bạn ấy chơi thân với nhau nên chiều nào học xong cũng rủ nhau đi ăn uống rồi tám chuyện. Kể ra thấy cũng vui thật.
Tôi ngồi chống cằm nhìn ra cửa sổ. Thiết nghĩ những năm tháng cấp ba vô vị bao giờ mới đi qua. Nhưng hết cấp ba lại phải lên Đại học, chắc là còn nhạt nhẽo hơn nữa. Tôi thực sự không dám nghĩ về tương lai.
Những tia nắng chói chang rọi qua tán cây xanh rờn. Nắng hạ gay gắt lại khiến tôi mệt mỏi, ngáp vài ba cái rồi cũng hết giờ học.
Tan học, tôi phải đi đổ rác vì hôm nay đến lượt nhóm tôi trực nhật. Các bạn tranh hết mấy nhiệm vụ quét lớp, lau bảng rồi, còn đổ rác là chừa lại cho tôi. Vì chẳng ai muốn phải chạy từ tầng ba xuống tầng một đổ rác rồi lại chạy lên lớp để cất xô rác đâu. Thôi kệ, sao cũng được.
Đi đến trước sảnh tầng một thì tôi bắt gặp một bạn nữ đang tỏ tình với một bạn nam. Bạn nữ ấy chính là hoa khôi lớp cũ của tôi - Ngô Phương Thảo. Bạn nam đang đứng trước mặt kia là bạn bàn dưới tôi - Lê Viết Hoàng Long.
Không hiểu sao tôi nhớ rất rõ tên của mọi người. Chỉ cần nghe một lần cũng nhớ. Còn các bạn chắc là chẳng nhớ nổi họ tên của tôi như thế nào đâu.
Thảo xinh đẹp, mái tóc xoăn lơi xoã ngang thắt lưng. Gương mặt mang nét đẹp thanh thoát của tiểu thư nhà quyền quý. Long nổi tiếng với gương mặt điển trai có nét lạnh lùng. Mái tóc mullet dài che đi đôi mắt lười biếng. Cùng với chiều cao 1m85 thì cậu ta chính là nam thần trong mắt các bạn nữ.
Trai tài gái sắc là một cặp. Một người là hot girl, một người là hot boy hẳn sẽ có một cuộc tình lãng mạn khiến người ta ngưỡng mộ. Cấp ba người ta có tình bạn, tình yêu, có những kỉ niệm đẹp. Tôi cũng ghen tị lắm chứ nhưng giờ thì tôi thì chẳng thiết tha với những thứ đó lắm. Có cũng tốt mà không có cũng chẳng sao.
Đứng dậm chân tại chỗ nãy giờ mà tôi quên mất việc của mình là đi đổ rác. Thiết nghĩ mình không nên đi qua khu vực này để hai người có không gian riêng tư. Đành quay đầu đi đường xa hơn một chút vậy.
" Dương Khánh An, đứng lại đó! "
Lớp 12, tôi quyết định chuyển từ khối A sang khối A1, đồng nghĩa với việc tôi phải chuyển lớp. Với tôi thì lớp nào cũng vậy vì tôi cũng chẳng có bạn bè thân thiết gì mà luyến tiếc.
Trong lớp học, các bạn xung quanh thì trao đổi bài tập rôm rả còn tôi thì thu mình một góc, im lặng và làm bài của mình. Tôi không phải giỏi giang hay thần đồng gì, tôi cũng có những bài không biết làm nhưng chẳng ai chỉ cho tôi cả. Căn bản trong cái lớp này, mọi người hầu như chẳng chú ý đến sự tồn tại của tôi. Nếu có bắt chuyện với tôi thì một là hỏi mượn đồ dùng học tập, hai là nhờ vả điều gì đó. Người ta chơi với nhau bằng mối quan hệ lợi ích nên tôi cũng phải diễn một vai phụ.
Xung quanh có ít mối quan hệ cũng có cái vui nhưng cũng có cái buồn. Vui vì tôi có nhiều thời gian để học tập, không dính vào những mối quan hệ bạn bè toxic. Lớp tôi, nhất là đám con gái nhìn bề ngoài thì có vẻ thân thiết với nhau lắm mà bên trong thì toàn nói kháy, nói khịa nhau. Thật may mắn khi tôi không dính líu gì đến bọn họ. Một đứa sáng có mặt trên lớp, tối có mặt ở nhà, không drama, không toxic chính là thứ tôi gọi là bình yên tuổi mười bảy.
Nhưng ít mối quan hệ đôi khi cũng làm tôi cảm thấy lạc lõng. Tôi đã ghen tị với những người mà xung quanh họ có rất nhiều bạn bè, cùng đi ăn, đi chơi, đi học với nhau. Khi buồn thì có người chia sẻ, khi cô đơn thì có người bầu bạn tâm sự. Có những mối quan hệ thực sự khiến tôi phải ngưỡng mộ và ao ước.
- " An ơi có tẩy không cho mình mượn với. " Lâm Thảo Chi gọi tôi.
Chi là bạn cùng bàn với tôi từ đầu năm, cũng là người nói chuyện với tôi nhiều hơn bất kì ai trong lớp này. Nó là đứa hoạt bát và năng nổ. Nhưng chúng tôi không phải bạn thân thiết gì. Thảo Chi có bạn của nó, chúng tôi xét cho cùng chỉ là bạn xã giao.
Tôi đưa tẩy cho Chi rồi lại tiếp tục làm bài của mình.
- " Chi ơi chốc nữa về đi ăn Tokbokki ở Tiệm đồ Hàn mới mở đi. "
- " Ừ được đấy! Gọi thêm gà rán nữa, thấy bảo ngon. "
- " Thế tan học bốn đứa mình đi nha! "
- " Ok. "
Cuộc hội thoại của vài bạn xung quanh Chi tôi nghe nhiều đã thành quen. Mấy bạn ấy chơi thân với nhau nên chiều nào học xong cũng rủ nhau đi ăn uống rồi tám chuyện. Kể ra thấy cũng vui thật.
Tôi ngồi chống cằm nhìn ra cửa sổ. Thiết nghĩ những năm tháng cấp ba vô vị bao giờ mới đi qua. Nhưng hết cấp ba lại phải lên Đại học, chắc là còn nhạt nhẽo hơn nữa. Tôi thực sự không dám nghĩ về tương lai.
Những tia nắng chói chang rọi qua tán cây xanh rờn. Nắng hạ gay gắt lại khiến tôi mệt mỏi, ngáp vài ba cái rồi cũng hết giờ học.
Tan học, tôi phải đi đổ rác vì hôm nay đến lượt nhóm tôi trực nhật. Các bạn tranh hết mấy nhiệm vụ quét lớp, lau bảng rồi, còn đổ rác là chừa lại cho tôi. Vì chẳng ai muốn phải chạy từ tầng ba xuống tầng một đổ rác rồi lại chạy lên lớp để cất xô rác đâu. Thôi kệ, sao cũng được.
Đi đến trước sảnh tầng một thì tôi bắt gặp một bạn nữ đang tỏ tình với một bạn nam. Bạn nữ ấy chính là hoa khôi lớp cũ của tôi - Ngô Phương Thảo. Bạn nam đang đứng trước mặt kia là bạn bàn dưới tôi - Lê Viết Hoàng Long.
Không hiểu sao tôi nhớ rất rõ tên của mọi người. Chỉ cần nghe một lần cũng nhớ. Còn các bạn chắc là chẳng nhớ nổi họ tên của tôi như thế nào đâu.
Thảo xinh đẹp, mái tóc xoăn lơi xoã ngang thắt lưng. Gương mặt mang nét đẹp thanh thoát của tiểu thư nhà quyền quý. Long nổi tiếng với gương mặt điển trai có nét lạnh lùng. Mái tóc mullet dài che đi đôi mắt lười biếng. Cùng với chiều cao 1m85 thì cậu ta chính là nam thần trong mắt các bạn nữ.
Trai tài gái sắc là một cặp. Một người là hot girl, một người là hot boy hẳn sẽ có một cuộc tình lãng mạn khiến người ta ngưỡng mộ. Cấp ba người ta có tình bạn, tình yêu, có những kỉ niệm đẹp. Tôi cũng ghen tị lắm chứ nhưng giờ thì tôi thì chẳng thiết tha với những thứ đó lắm. Có cũng tốt mà không có cũng chẳng sao.
Đứng dậm chân tại chỗ nãy giờ mà tôi quên mất việc của mình là đi đổ rác. Thiết nghĩ mình không nên đi qua khu vực này để hai người có không gian riêng tư. Đành quay đầu đi đường xa hơn một chút vậy.
" Dương Khánh An, đứng lại đó! "