Chương 12
Buổi tối, tôi quyết định ra ngoài đi dạo cho khuây khoả. Mấy ngày hôm nay đều diễn ra rất tồi tệ khiến tôi mệt mỏi vô cùng. Cũng may ngày mai là chủ nhật, tôi có thể thư giãn một chút.
Tôi đi bộ lòng vòng đến khu đất trống. Đám trẻ con tụ tập chơi đùa, người lớn thì chơi bóng chuyền, người già thì tập dưỡng sinh. Nói chung mỗi buổi tối ở đây đều rất huyên náo. Nó như một khu sinh hoạt chung của khu phố nhỏ Hoa Mây.
Tôi thì hơi ngại đến chỗ đông người nên chỉ ngó qua một chút rồi tiếp tục đi. Lâu rồi mới ra ngoài hít thở khí trời, ngắm trăng ngắm sao. Vài ngày nữa là đến rằm nên trăng vừa tròn, vừa toả sáng trên bầu trời ngàn sao.
Hồi còn ông nội, ngày nào tôi cũng được nằm dài trên hiên nhà ngắm bầu trời đầy sao và nghe kể chuyện cổ tích. Sau khi ông không còn nữa thì nhà chúng tôi chuyển đến chỗ khác để thuận tiện cho công việc của bố mẹ. Khi đó, hai người đều là công nhân trong nhà máy. Sau này, nhà tôi mới chuyển đến Hoa Mây rồi bố mẹ ổn định công việc như hiện tại. Tính ra thì tôi đã gắn bó với nơi này cũng gần chục năm rồi. Thông thạo mọi ngóc ngách nơi đây và cả những gì đẹp nhất của nó.
Gió thổi hiu hiu, đem mây từ từ che đi ánh trăng bạc. Tôi tiếp tục đi.
Trước mặt là con hẻm tối đèn. Tôi nghe người lớn bảo đám côn đồ thường tụ tập ở đó, tốt nhất không nên lại gần. Là một đứa nghe lời nên tôi xoay gót quay lại.
- " Lũ khốn! "
Chưa bước được nửa bước thì tiếng va đập, tiếng người cũng rất quen tai khiến tôi khựng lại. Lại một lần nữa tính tò mò bộc phát đẩy tôi đi tìm chủ nhân của giọng nói kia.
Hít một hơi lấy dũng khí, tôi chầm chậm bước tới nơi phát ra những âm thanh vừa rồi. Vừa đi vừa cẩn thận vạch đường thoát thân cho chính mình. Đường đi nước bước ở khu này tôi nắm rõ nên việc chạy thoát thân có vẻ khả thi.
- " Thằng ranh suốt ngày đeo bám bọn tao. Để hôm nay tao xử đẹp mày! " Gã đầu trọc bẻ khớp tay khởi động.
- " Đám khốn nạn các người có giỏi thì cứ thử xem! "
Dưới ánh trăng mờ ảo, tôi nhìn thấy lấp ló gương mặt của Lê Viết Hoàng Long đang một mình đấu lại năm tên cao to khác. Tình huống gì thế này?Rốt cuộc Long và mấy tên côn đồ này có mối quan hệ thế nào? Tại sao cậu ấy lại dây dưa với bọn người này? Tôi thực sự chẳng biết gì về con người của Long cả.
Long ra đòn rất nhanh gọn và dứt khoát. Thoắt cái đã có ba tên bị cậu đánh hạ, nằm co quắp dưới đất rên rỉ đau đớn. Gương mặt cậu đằm đằm sát khí, khác hoàn toàn với con người tôi gặp trên lớp học, cũng chẳng giống như lần trước đây khi tôi bắt gặp cậu ta đánh người. Gương mặt Long hiện lên với ánh mắt lạnh băng làm tôi không khỏi rùng mình.
Khi Lê Viết Hoàng Long đang đấm cho tên thứ tư thổ huyết thì bất ngờ bị đánh lén từ phía sau. Nhân lúc cậu còn bị choáng thì hai trong ba gã nằm dưới đất đã bật dậy khống chế tay của cậu để những kẻ còn lại liên tục dùng chân đá vào bụng cậu.
Bụp! Bụp! Bụp!
Những âm thanh dồn dập vang lên khiến trái tim tôi như bị bóm nghẹt. Cố gắng bịt miệng để bản thân không la lên. Tôi muốn chạy đến cứu cậu nhưng đôi chân hèn nhát chỉ biết chôn chặt dưới đất, giương mắt chua xót nhìn cậu bị người ta liên tục tấn công. Tôi phải làm sao? Tôi phải cứu Lê Viết Hoàng Long khỏi đám người này.
- " Xem ra hôm nay mày đến số rồi! " Tên mặt sẹo nâng cằm Long lên rồi ngay lập tức giáng một cú đấm lên gương mặt đẹp đẽ ấy. Máu ứa ra.
- " Ban nãy mày làm tao hơi đau đấy! " Gã bị đánh thổ huyết ban nãy tay cầm gậy, định giáng vào Lê Viết Hoàng Long một cú thì khựng lại.
Í o... Í o... Í o...
- " Hình như là tiếng xe cảnh sát, phải làm sao đây đại ca? "
- " Mấy chú cảnh sát ơi, có người đánh nhau ở bên này! " Tôi đứng ra trước mặt bọn côn đồ hét lớn. Tay mở đèn pin ra tín hiệu. Đến chính tôi cũng không hiểu từ đầu đến cuối bản thân tôi đang làm gì nữa. Chịu rắc rối chưa đủ hay sao mà còn tự chuốc thêm rắc rối cho mình rồi phải tự tìm cách giải quyết.
Í o... Í o... Í o....
Tiếng còi réo mỗi lúc một gần.
- " Con khốn này! "
Gã thổ huyết biết không thể ra tay liền đá Long sang một bên rồi nhảy vọt lên con xe môtô. Gã tức tối, trước khi bỏ đi còn phóng xe rẹt qua người tôi, may mà tôi phản ứng nhanh nên tránh được bánh xe của hắn.
Chúng đi rồi, xem ra còn biết sợ.
- " Cậu không sao chứ? "
Tôi lo lắng chạy lại ra chỗ Long đang gục bên mép tường. Mặc dù bản thân đã nói sẽ không dây dưa với cậu nhưng lúc này tôi nghĩ mình nên hỏi thăm cậu một chút. Dù sao cậu ấy cũng đang bị thương. Mấy tên côn đồ kia ra tay cũng chẳng hề nhẹ chút nào. Nhìn những vết tích chúng để lại bỗng thấy xót xa.
- " Không sao. " Long từ từ đứng dậy, quệt đi đôi môi đang rỉ máu. Tóc cậu rối, xoã xuống che mất nửa gương mặt nên tôi không thể nhìn được ánh mắt của cậu lúc này.
Hình như cậu đang cố che đi những cảm xúc trên gương mặt của mình. Cậu không muốn để tôi thấy nó.
- " Vậy tôi đi trước. " Tôi đứng dậy, quay đi, giọng nói cứng rắn hơn hẳn. Cậu nói cậu ổn và có thể tự lo cho bản thân thì tôi có thể yên tâm rời đi rồi. Ở đây thêm có lẽ sẽ phiền đến cậu.
- " Đừng đi, được không? "
Tôi đi bộ lòng vòng đến khu đất trống. Đám trẻ con tụ tập chơi đùa, người lớn thì chơi bóng chuyền, người già thì tập dưỡng sinh. Nói chung mỗi buổi tối ở đây đều rất huyên náo. Nó như một khu sinh hoạt chung của khu phố nhỏ Hoa Mây.
Tôi thì hơi ngại đến chỗ đông người nên chỉ ngó qua một chút rồi tiếp tục đi. Lâu rồi mới ra ngoài hít thở khí trời, ngắm trăng ngắm sao. Vài ngày nữa là đến rằm nên trăng vừa tròn, vừa toả sáng trên bầu trời ngàn sao.
Hồi còn ông nội, ngày nào tôi cũng được nằm dài trên hiên nhà ngắm bầu trời đầy sao và nghe kể chuyện cổ tích. Sau khi ông không còn nữa thì nhà chúng tôi chuyển đến chỗ khác để thuận tiện cho công việc của bố mẹ. Khi đó, hai người đều là công nhân trong nhà máy. Sau này, nhà tôi mới chuyển đến Hoa Mây rồi bố mẹ ổn định công việc như hiện tại. Tính ra thì tôi đã gắn bó với nơi này cũng gần chục năm rồi. Thông thạo mọi ngóc ngách nơi đây và cả những gì đẹp nhất của nó.
Gió thổi hiu hiu, đem mây từ từ che đi ánh trăng bạc. Tôi tiếp tục đi.
Trước mặt là con hẻm tối đèn. Tôi nghe người lớn bảo đám côn đồ thường tụ tập ở đó, tốt nhất không nên lại gần. Là một đứa nghe lời nên tôi xoay gót quay lại.
- " Lũ khốn! "
Chưa bước được nửa bước thì tiếng va đập, tiếng người cũng rất quen tai khiến tôi khựng lại. Lại một lần nữa tính tò mò bộc phát đẩy tôi đi tìm chủ nhân của giọng nói kia.
Hít một hơi lấy dũng khí, tôi chầm chậm bước tới nơi phát ra những âm thanh vừa rồi. Vừa đi vừa cẩn thận vạch đường thoát thân cho chính mình. Đường đi nước bước ở khu này tôi nắm rõ nên việc chạy thoát thân có vẻ khả thi.
- " Thằng ranh suốt ngày đeo bám bọn tao. Để hôm nay tao xử đẹp mày! " Gã đầu trọc bẻ khớp tay khởi động.
- " Đám khốn nạn các người có giỏi thì cứ thử xem! "
Dưới ánh trăng mờ ảo, tôi nhìn thấy lấp ló gương mặt của Lê Viết Hoàng Long đang một mình đấu lại năm tên cao to khác. Tình huống gì thế này?Rốt cuộc Long và mấy tên côn đồ này có mối quan hệ thế nào? Tại sao cậu ấy lại dây dưa với bọn người này? Tôi thực sự chẳng biết gì về con người của Long cả.
Long ra đòn rất nhanh gọn và dứt khoát. Thoắt cái đã có ba tên bị cậu đánh hạ, nằm co quắp dưới đất rên rỉ đau đớn. Gương mặt cậu đằm đằm sát khí, khác hoàn toàn với con người tôi gặp trên lớp học, cũng chẳng giống như lần trước đây khi tôi bắt gặp cậu ta đánh người. Gương mặt Long hiện lên với ánh mắt lạnh băng làm tôi không khỏi rùng mình.
Khi Lê Viết Hoàng Long đang đấm cho tên thứ tư thổ huyết thì bất ngờ bị đánh lén từ phía sau. Nhân lúc cậu còn bị choáng thì hai trong ba gã nằm dưới đất đã bật dậy khống chế tay của cậu để những kẻ còn lại liên tục dùng chân đá vào bụng cậu.
Bụp! Bụp! Bụp!
Những âm thanh dồn dập vang lên khiến trái tim tôi như bị bóm nghẹt. Cố gắng bịt miệng để bản thân không la lên. Tôi muốn chạy đến cứu cậu nhưng đôi chân hèn nhát chỉ biết chôn chặt dưới đất, giương mắt chua xót nhìn cậu bị người ta liên tục tấn công. Tôi phải làm sao? Tôi phải cứu Lê Viết Hoàng Long khỏi đám người này.
- " Xem ra hôm nay mày đến số rồi! " Tên mặt sẹo nâng cằm Long lên rồi ngay lập tức giáng một cú đấm lên gương mặt đẹp đẽ ấy. Máu ứa ra.
- " Ban nãy mày làm tao hơi đau đấy! " Gã bị đánh thổ huyết ban nãy tay cầm gậy, định giáng vào Lê Viết Hoàng Long một cú thì khựng lại.
Í o... Í o... Í o...
- " Hình như là tiếng xe cảnh sát, phải làm sao đây đại ca? "
- " Mấy chú cảnh sát ơi, có người đánh nhau ở bên này! " Tôi đứng ra trước mặt bọn côn đồ hét lớn. Tay mở đèn pin ra tín hiệu. Đến chính tôi cũng không hiểu từ đầu đến cuối bản thân tôi đang làm gì nữa. Chịu rắc rối chưa đủ hay sao mà còn tự chuốc thêm rắc rối cho mình rồi phải tự tìm cách giải quyết.
Í o... Í o... Í o....
Tiếng còi réo mỗi lúc một gần.
- " Con khốn này! "
Gã thổ huyết biết không thể ra tay liền đá Long sang một bên rồi nhảy vọt lên con xe môtô. Gã tức tối, trước khi bỏ đi còn phóng xe rẹt qua người tôi, may mà tôi phản ứng nhanh nên tránh được bánh xe của hắn.
Chúng đi rồi, xem ra còn biết sợ.
- " Cậu không sao chứ? "
Tôi lo lắng chạy lại ra chỗ Long đang gục bên mép tường. Mặc dù bản thân đã nói sẽ không dây dưa với cậu nhưng lúc này tôi nghĩ mình nên hỏi thăm cậu một chút. Dù sao cậu ấy cũng đang bị thương. Mấy tên côn đồ kia ra tay cũng chẳng hề nhẹ chút nào. Nhìn những vết tích chúng để lại bỗng thấy xót xa.
- " Không sao. " Long từ từ đứng dậy, quệt đi đôi môi đang rỉ máu. Tóc cậu rối, xoã xuống che mất nửa gương mặt nên tôi không thể nhìn được ánh mắt của cậu lúc này.
Hình như cậu đang cố che đi những cảm xúc trên gương mặt của mình. Cậu không muốn để tôi thấy nó.
- " Vậy tôi đi trước. " Tôi đứng dậy, quay đi, giọng nói cứng rắn hơn hẳn. Cậu nói cậu ổn và có thể tự lo cho bản thân thì tôi có thể yên tâm rời đi rồi. Ở đây thêm có lẽ sẽ phiền đến cậu.
- " Đừng đi, được không? "