Chương 3
Hôm nay học cả ngày nên giờ ăn trưa tôi sẽ ăn ở trường. Tôi mua bánh mì kẹp ở căng tin cùng hộp sữa mang đi từ nhà. Đồ ăn đã đủ đầy nhưng quan trọng hơn cả là một chỗ ngồi thoáng mát. Thế là tôi quyết định đến nơi trú ẩn quen thuộc - phía sau nhà Đa năng. Ở đó nhiều cây cối nên rất mát mẻ, lại còn không có người. Rất phù hợp với tôi.
Không gian ở đây trong lành và rất dễ chịu, không người, không ồn ào. Ngồi dựa lưng vào gốc cây, tận hưởng âm thanh từ thiên nhiên. Tiếng chim hót, tiếng gió xì xào thổi qua những tầng lá. Tất cả những âm thanh ấy đều mang lại cảm giác chữa lành vô cùng hiệu quả.
Tôi vừa ăn vừa lôi cuốn sổ ra vẽ vời. Vẽ cũng là cách để tôi giết thời gian. Và quan trọng là nó giúp tôi xả stress rất tốt. Tôi thích vẽ, tôi vẽ từ năm lên năm. Tôi vẽ khắp nhà với bộ màu Chó đốm mà mẹ mua cho ở ngoài chợ. Mà hồi ấy nhà tôi phải thuê trọ để ở, tôi vẽ linh tinh thế là bị bác chủ trọ nhắc nhở vài lần.
Sau những lần bị nhắc nhở như thế, mẹ tôi vẫn không hề cấm tôi vẽ. Mẹ biết tôi ít chơi với đám trẻ con ở đấy, chỉ quanh quẩn ở nhà nên đã mua cho tôi một cuốn sổ vẽ để hằng ngày tôi tập vẽ ở nhà. Có cuốn sổ vẽ và bộ màu ở nhà, tôi không còn cảm thấy cô đơn nữa. Mỗi ngày, tôi đều vẽ tặng mẹ một bức tranh rồi bắt mẹ treo lên tường. Đến mức mà bốn bức tường phủ kín những bức vẽ của tôi.
Cho đến bây giờ, giấy vẫn luôn là người bạn để tôi chia sẻ tâm sự cùng. Thay vì dùng màu vẽ như hồi nhỏ thì tôi chuyển sang dùng bút chì cho tiện vì tôi có thể mang nó đi bất cứ đâu. Tôi vẽ những gì tôi cảm nhận được, những gì tôi nhìn thấy và cả những gì đã từng xảy ra. Nó giống như cuốn nhật kí được ghi lại bằng những bức vẽ không tên.
Tôi vừa hoàn thành bức kí họa phong cảnh nhưng rồi lại chợt nhớ ra điều gì đó, tôi bắt đầu thêm thắt một vài hình ảnh khác. Những hình ảnh xoẹt ngang qua tâm trí làm tôi muốn ghi lại chúng ngay lập tức.
Cuối cùng thì nó trở thành một bức tranh với nội dung hoàn toàn khác lúc ban đầu. Trong tranh là hình ảnh hai cô cậu bé đang vui đùa dưới gốc cây cổ thụ vào một ngày nắng đẹp. Gương mặt rạng rỡ của hai đứa nhóc khiến tôi như bị cuốn vào câu chuyện của chúng. Nụ cười thật ngây ngô và ngập tràn hạnh phúc.
- " Làm gì vậy? "
Tiếng ai đó vang lên khiến tôi giật mình. Nhìn xung quanh thì chẳng thấy ai. Cho đến khi ngước lên cành cây trên đỉnh đầu thì mới thấy Lê Viết Hoàng Long đang ngả người trên đó. Hình như là vừa mới ngủ một giấc thì phải. Cậu ta còn ngáp dài kia kìa. Sao có thể ngủ ngon lành trên cây được hay vậy?
Long nhảy bụp xuống khiến tôi giật mình lần nữa. Ánh mắt tôi dán vào cậu không xót một chi tiết nào. Cậu ta tiến lại gần tôi, ngồi xổm xuống trước mặt, ánh mắt chăm chú quan sát bức tranh tôi vẽ. Còn tôi thì sau khi hoàn hồn liền dùng hai tay che bức tranh của mình lại. Khi người ta nhìn vào tranh của mình một hồi lâu mà giữ im lặng sẽ khiến tôi cảm thấy ngượng ngùng và có chút tự ti. Tôi sợ người ta sẽ chê tranh của mình.
- " Là cậu vẽ à? "
- " Ừ. "
- " Tại sao lại vẽ bức tranh này? " Long nhìn bức vẽ bị tôi che lại mà tò mò. Ở khoảng cách gần như này, tôi lại càng thấm thía cái vẻ đẹp không góc chết của cậu.
- " Tôi cũng không biết. Nó loé lên trong đầu tôi và tôi dùng kí ức của mình để ghi lại. Nó khiến tôi có cảm giác quen thuộc như đã từng nhìn thấy hoặc trải qua trong quá khứ. " Tôi bỏ hai tay ra, nhìn vào bức tranh của mình mà thành thật trả lời theo dòng suy nghĩ. Mỗi bức tranh tôi vẽ đều mang một thông điệp, một ý nghĩa nhất định khiến tôi nhìn vào có thể ngay lập tức nhận ra.
- " Vậy à? " Long nhếch nụ cười đầy ẩn ý. Cậu bạn đứng dậy, hai tay thong thả đút vào túi quần, bẻ lái sang một chủ đề khác với tốc độ chóng mặt: " Giữa Coca và Pepsi thì nên chọn cái nào? "
- " Chanh dây. " Tôi nhanh miệng trả lời như một phản xạ không điều kiện. Nói xong mới biết mình trả lời không đúng trọng tâm liền xấu hổ che miệng lại, giọng lí nhí phán bừa một lựa chọn: " C-Coca. "
Thật ra tôi chẳng phân biệt được vị của Coca và Pepsi khác nhau ở điểm nào. Căn bản tôi cũng không thích uống hai loại nước đấy. Mà tại sao Lê Viết Hoàng Long lại hỏi tôi câu này nhỉ. Có lẽ cậu ta đang định đi mua nước uống nhưng chưa biết chọn loại nào nên mới hỏi tôi chăng? Lê Viết Hoàng Long này chắc là cung Thiên Bình.
- " Được rồi. "
Long bước đi, bóng lưng cao lớn dần khuất sau dãy phòng học. Tôi cũng chẳng bận tâm, quay ra dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị cho tiết học buổi chiều.
Không gian ở đây trong lành và rất dễ chịu, không người, không ồn ào. Ngồi dựa lưng vào gốc cây, tận hưởng âm thanh từ thiên nhiên. Tiếng chim hót, tiếng gió xì xào thổi qua những tầng lá. Tất cả những âm thanh ấy đều mang lại cảm giác chữa lành vô cùng hiệu quả.
Tôi vừa ăn vừa lôi cuốn sổ ra vẽ vời. Vẽ cũng là cách để tôi giết thời gian. Và quan trọng là nó giúp tôi xả stress rất tốt. Tôi thích vẽ, tôi vẽ từ năm lên năm. Tôi vẽ khắp nhà với bộ màu Chó đốm mà mẹ mua cho ở ngoài chợ. Mà hồi ấy nhà tôi phải thuê trọ để ở, tôi vẽ linh tinh thế là bị bác chủ trọ nhắc nhở vài lần.
Sau những lần bị nhắc nhở như thế, mẹ tôi vẫn không hề cấm tôi vẽ. Mẹ biết tôi ít chơi với đám trẻ con ở đấy, chỉ quanh quẩn ở nhà nên đã mua cho tôi một cuốn sổ vẽ để hằng ngày tôi tập vẽ ở nhà. Có cuốn sổ vẽ và bộ màu ở nhà, tôi không còn cảm thấy cô đơn nữa. Mỗi ngày, tôi đều vẽ tặng mẹ một bức tranh rồi bắt mẹ treo lên tường. Đến mức mà bốn bức tường phủ kín những bức vẽ của tôi.
Cho đến bây giờ, giấy vẫn luôn là người bạn để tôi chia sẻ tâm sự cùng. Thay vì dùng màu vẽ như hồi nhỏ thì tôi chuyển sang dùng bút chì cho tiện vì tôi có thể mang nó đi bất cứ đâu. Tôi vẽ những gì tôi cảm nhận được, những gì tôi nhìn thấy và cả những gì đã từng xảy ra. Nó giống như cuốn nhật kí được ghi lại bằng những bức vẽ không tên.
Tôi vừa hoàn thành bức kí họa phong cảnh nhưng rồi lại chợt nhớ ra điều gì đó, tôi bắt đầu thêm thắt một vài hình ảnh khác. Những hình ảnh xoẹt ngang qua tâm trí làm tôi muốn ghi lại chúng ngay lập tức.
Cuối cùng thì nó trở thành một bức tranh với nội dung hoàn toàn khác lúc ban đầu. Trong tranh là hình ảnh hai cô cậu bé đang vui đùa dưới gốc cây cổ thụ vào một ngày nắng đẹp. Gương mặt rạng rỡ của hai đứa nhóc khiến tôi như bị cuốn vào câu chuyện của chúng. Nụ cười thật ngây ngô và ngập tràn hạnh phúc.
- " Làm gì vậy? "
Tiếng ai đó vang lên khiến tôi giật mình. Nhìn xung quanh thì chẳng thấy ai. Cho đến khi ngước lên cành cây trên đỉnh đầu thì mới thấy Lê Viết Hoàng Long đang ngả người trên đó. Hình như là vừa mới ngủ một giấc thì phải. Cậu ta còn ngáp dài kia kìa. Sao có thể ngủ ngon lành trên cây được hay vậy?
Long nhảy bụp xuống khiến tôi giật mình lần nữa. Ánh mắt tôi dán vào cậu không xót một chi tiết nào. Cậu ta tiến lại gần tôi, ngồi xổm xuống trước mặt, ánh mắt chăm chú quan sát bức tranh tôi vẽ. Còn tôi thì sau khi hoàn hồn liền dùng hai tay che bức tranh của mình lại. Khi người ta nhìn vào tranh của mình một hồi lâu mà giữ im lặng sẽ khiến tôi cảm thấy ngượng ngùng và có chút tự ti. Tôi sợ người ta sẽ chê tranh của mình.
- " Là cậu vẽ à? "
- " Ừ. "
- " Tại sao lại vẽ bức tranh này? " Long nhìn bức vẽ bị tôi che lại mà tò mò. Ở khoảng cách gần như này, tôi lại càng thấm thía cái vẻ đẹp không góc chết của cậu.
- " Tôi cũng không biết. Nó loé lên trong đầu tôi và tôi dùng kí ức của mình để ghi lại. Nó khiến tôi có cảm giác quen thuộc như đã từng nhìn thấy hoặc trải qua trong quá khứ. " Tôi bỏ hai tay ra, nhìn vào bức tranh của mình mà thành thật trả lời theo dòng suy nghĩ. Mỗi bức tranh tôi vẽ đều mang một thông điệp, một ý nghĩa nhất định khiến tôi nhìn vào có thể ngay lập tức nhận ra.
- " Vậy à? " Long nhếch nụ cười đầy ẩn ý. Cậu bạn đứng dậy, hai tay thong thả đút vào túi quần, bẻ lái sang một chủ đề khác với tốc độ chóng mặt: " Giữa Coca và Pepsi thì nên chọn cái nào? "
- " Chanh dây. " Tôi nhanh miệng trả lời như một phản xạ không điều kiện. Nói xong mới biết mình trả lời không đúng trọng tâm liền xấu hổ che miệng lại, giọng lí nhí phán bừa một lựa chọn: " C-Coca. "
Thật ra tôi chẳng phân biệt được vị của Coca và Pepsi khác nhau ở điểm nào. Căn bản tôi cũng không thích uống hai loại nước đấy. Mà tại sao Lê Viết Hoàng Long lại hỏi tôi câu này nhỉ. Có lẽ cậu ta đang định đi mua nước uống nhưng chưa biết chọn loại nào nên mới hỏi tôi chăng? Lê Viết Hoàng Long này chắc là cung Thiên Bình.
- " Được rồi. "
Long bước đi, bóng lưng cao lớn dần khuất sau dãy phòng học. Tôi cũng chẳng bận tâm, quay ra dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị cho tiết học buổi chiều.