Chương 1
"A lô, ai gọi vậy? Mới sáng sớm mà đã làm phiền nhau rồi."
Phương Lam gắt gỏng, cô ghét nhất là bị người khác phá giấc ngủ của mình.
"Là mình, Phong Hạ đây. Chúng ta gặp nhau một lát được không?"
Giọng của Phong Hạ rụt rè, cô biết là mình đã khiến cho Phương Lam giận, nhưng không còn cách nào khác, cô muốn gặp Lam ngay bây giờ, nếu không cô sẽ phải hối hận.
"Để tối được không, đêm qua mình thức trắng để vẽ rồi. Giờ không dậy nổi."
Phương Lam mệt mỏi trả lời, mắt cô vẫn nhắm nghiền.
"Tối nay mình đi rồi, không biết bao giờ trở lại Việt Nam nữa. Mình muốn cùng Lam, đi chơi một buổi thôi."
Giọng Phong Hạ run run, nước mắt cô đang trực trào ra.
"Bạn đi đâu? Sao bây giờ mới nói? Không coi mình là bạn nữa hả? Bạn định bỏ học, không theo đuổi ước mơ trở thành nhà thiết kế nữa ư?"
Phương Lam tức giận, hỏi dồn dập trong điện thoại. Cho đến lúc này thì cô đã tỉnh ngủ thực sự, giờ mà có uống thuốc ngủ thì cô cũng không thể nhắm mắt được nữa rồi.
"Bố mẹ mình sang Pháp làm việc, mình phải đi cùng với họ. Mình sẽ vẫn theo đuổi ước mơ khi đến Pháp mà. Dù sao thì môi trường học tập ở đó cũng tốt, sẽ làm mình giỏi hơn."
Giọng Phong Hạ nhẹ như gió.
"Được rồi, Hạ đang ở đâu? Mình sẽ đến đó ngay."
Lam biết rằng, mọi chuyện đã quá muộn. Cô có muốn níu kéo Phong Hạ ở lại cũng không kịp nữa rồi. Có thể sự lựa chọn này sẽ là tốt nhất cho ước mơ trở thành nhà thiết kế nổi tiếng của cô ấy.
"Mình đã ở trước cửa nhà cậu rồi."
Lần này thì Phong Hạ tắt điện thoại, nói vọng vào trong.
Phương Lam chạy vội ra mở cửa. Trước mặt cô là một cô gái hết sức xinh đẹp, mặc một chiếc váy màu trắng, tóc xõa ngang vai, đôi mắt to tròn, đen láy, làn da ửng hồng. Lam đứng ngây người, ngắm Phong Hạ không chớp mắt. Cô chưa bao giờ thấy Hạ đẹp như vậy.
"Cho mình vào nhà đi. Mình đứng đây tê hết cả chân rồi, không trụ vững được nữa đâu."
Phong Hạ khẩn khoản.
"Mình quên mất, bạn vào đi. Mà Hạ đến từ bao giờ vậy?"
Phương Lam giật mình, bối rối. Cô vội chạy đi lấy cho Hạ một cốc nước.
"Mình đến đây lúc 6 giờ."
Phong Hạ làm một hơi, uống cạn cốc nước mà Lam vừa đưa cho. Cả đêm qua cô cũng không ngủ, chỉ mong trời mau sáng để đến đây. Khi tới đây rồi, cô lại sợ Phương Lam còn say giấc, nên cũng không dám gọi cô ấy dậy. Hạ sợ Lam sẽ giận mình.
"Cái gì? 6 giờ? Hạ có biết bây giờ là mấy giờ không? Hạ đứng trước cửa phòng mình hơn hai tiếng đồng hồ đấy? Sao không gọi mình dậy?"
Lam hốt hoảng, cô thấy như mình có lỗi vì đã để Hạ chờ đợi ngoài cửa suốt hai tiếng đồng hồ qua. Từ trước đến nay, Lam là kẻ thoải mái với mọi người trong tất cả mọi việc, nhưng riêng với giấc ngủ của cô, thì đừng ai làm phiền, nếu không muốn làm cô nổi cáu. Có lẽ Hạ đã quá hiểu cô, nên mới không dám đánh thức cô dậy. Phương Lam nhìn cô bạn mình với ánh mắt của kẻ có lỗi.
"Mình đến đây lúc 6 giờ, nhưng đói quá nên xuống kia ăn sáng luôn mà. Mình vừa quay trở lại thôi."
Phong Hạ lại nói dối, cô không muốn Lam cảm thấy có lỗi với mình.
"Thì ra là vậy, đúng là đồ ăn mảnh. Vậy Hạ ngồi đợi mình một lát. Mình đánh răng, rửa mặt rồi hai đứa đi chơi nhé. Hôm nay phải ăn chơi hết mình mới được."
Không khó để Lam tin vào lời giải thích của mình. Chờ Lam chạy vào trong, Hạ mới có thể giơ chân lên mà xoa nắn. Hai tiếng đồng hồ chôn chân ngoài kia, giờ chân của cô không còn cảm giác nữa rồi. Cô đảo mắt nhìn quanh căn phòng của Lam. Đây là nơi chứa biết bao kỷ niệm của Lam và cô trong suốt hai năm quen biết.
Phương Lam là người rất tự lập, mặc dù nhà cô ở ngay trong thành phố Hà Nội này, nhưng cô vẫn quyết xin bố mẹ cho ra ở riêng, ngay khi đỗ đại học. Cô muốn tự mình kiếm tiền đóng học phí và sinh hoạt hàng ngày. Gia đình Lam cũng rất khá giả, họ không muốn con gái mình phải vất vả mà bươn trải sớm, nên cũng ra sức can ngăn. Nhưng tính của Lam rất mạnh mẽ, khi cô đã quyết việc gì thì không ai có thể thay đổi. Cuối cùng thì bố mẹ Lam cũng đồng ý, với điều kiện cô phải đảm bảo kết quả học tập tốt ở trường, và phải ở trong căn hộ chung cư mà bố mẹ cô mua sẵn, cuối cùng là một tuần phải về nhà ít nhất là hai ngày.
Hạ còn nhớ rất rõ, lần đầu tiên mà mình gặp Lam là khi hai người đến nhập học tại trường Đại học Mỹ Thuật. Đó là một ngày đầu tháng 9, sau khi nộp hồ sơ xong, cô lang thang một vòng để tham quan trường. Cô đang đi thì bỗng "uỳnh". Một anh chàng nào đó vô tình chạy đâm vào người, khiến cô ngã nhào, đau đớn.
"Xin lỗi nhé, mình không cố ý. Cậu không sao chứ?"
Tên "con trai" đó nhanh nhảu đỡ Phong Hạ dậy.
"Ừ, mình.."
Phong Hạ chưa kịp lên tiếng, nhắc nhở kẻ kia phải đi đứng cẩn thận thì hắn đã chạy mất dạng rồi. "Người đâu mà vô duyên", Hạ thầm oán cái tên vô ý vô tứ đó.
Cô lê cái chân đau tiến về chiếc ghế đá, rút điện thoại ra gọi bố mình đến đón. Bởi với cái chân cà nhắc này, cô có muốn tự đi chơi cũng không được.
"Chào bạn, mình là Lam. Xin lỗi bạn lần nữa nhé. Khi nãy mình vội quá, bạn cầm lọ cao này bôi vào chân cho đỡ đau này."
Phương Lam liến thoắng, cô cảm thấy hối lỗi vô cùng. Tại sáng nay cô dậy muộn, đã thế chiếc xe lại còn giở chứng, bắt tội cô phải dắt ra tận đầu phố để sửa. Hôm nay, cô cũng phải nộp hồ sơ nhập học, sau đó lại còn phải giao bản vẽ cho một sinh viên đang học năm thứ tư. Vì sợ khách hàng của mình sẽ muộn giờ nộp bài, nên cô mới phóng như bay đến đây. Thế nên, khi đâm vào người ta, cô cũng chẳng kịp xem nạn nhân có nặng nhẹ gì không, đã vội bỏ đi. Vì đây là khách hàng đầu tiên, nên Lam muốn giữ uy tín, sản phẩm phải chất lượng, thời gian phải chính xác, để còn có cơ hội làm ăn lần sau nữa.
Sau khi nộp hồ sơ và giao bản vẽ, Lam định ra lấy xe đi về thì gặp cô gái ban nãy bị mình đâm phải đang ngồi ghế đá với vẻ mặt nhăn nhó. Cô bèn tiến lại hỏi thăm.
"Cảm ơn, tôi không cần. Anh.."
Phong Hạ tức giận, ngẩng mặt lên định xả cho cái tên "sao chổi" kia một trận cho bõ tức, thì thấy hắn nhe răng ra cười ngặt nghẽo, khiến cô đỏ bừng mặt, không biết mặt mũi mình bị nhọ nhem, hay quần áo rách nát mà tên đó vui vẻ thế.
"Mình tên Lam, là nữ, chứ không phải nam."
"Là con gái sao? Để tóc như con trai, mặc quần bò rách, áo phông, lại còn đeo balo, nhét mấy cái ống vẽ đằng sau thế kia, thì ai dám bảo là con gái khi mới nhìn qua."
Phong Hạ lẩm bầm trong miệng.
"À, sáng nay mình hơi vội, lát nữa lại đi vẽ cảnh ngoài trời với nhóm bạn nên mặc thế này cho tiện."
Lam nhìn lại bộ dạng của mình, nhanh chóng hiểu ra vì sao mà người ngồi đối diện lại nhận nhầm giới tính của mình. Cô ngồi xuống cạnh Phong Hạ, tay vẫn chìa ra lọ cao, tranh thủ giải thích.
"Bạn cũng học ở đây à? Năm thứ mấy rồi?"
Phong Hạ đã bớt ác cảm với cô gái bên cạnh, cô cũng thấy Lam có vẻ cá tính, lại thân thiện, dễ gần.
"Hôm nay mình mới đến nộp hồ sơ nhập học, mình học lớp thiết kế thời trang."
Vừa trả lời Hạ vừa cầm lấy lọ cao mà Lam đưa để xoa vào chân.
"Vậy hả? Thế thì chúng ta cùng lớp rồi."
Phương Lam reo lên.
"Bạn cũng năm nhất hả? Nhưng sao mình thấy bạn có vẻ biết rõ mọi nơi trong trường này vậy?"
Phong Hạ cũng vui mừng không kém. Vậy là chưa đi học mà cô đã có bạn rồi. Nhưng cô lại không khỏi ngạc nhiên, khi thấy Lam rất thông thạo ngôi trường này, không hề bỡ ngỡ như những sinh viên mới.
"Mình cũng là tân sinh viên như bạn thôi, nhưng có quen biết một số anh chị khóa trên ở trường từ trước, nên mình thường xuyên ra vào đây để gặp họ. Mà bạn tên là gì vậy? Cùng lớp với nhau mà vẫn không thèm giới thiệu là sao?"
Phương Lam quay ra hỏi Hạ, với vẻ mặt giả bộ giận dỗi.
"Minh tên Phong Hạ."
"Phong Hạ, tức là gió mùa hè. Mà gió mùa hè chắc phải nóng lắm nhỉ?"
Lam giả bộ lấy tay hươ hươ trước mặt để trêu Phong Hạ.
"Ừ, nóng. Nhưng mùa hè mà không có gió thì mọi người thành thịt rán hết. Cho nên Phong Hạ nóng mà lại không nóng là thế."
Hạ cười tinh quái.
"Cũng đúng nhỉ?"
Lam gật gù, đồng ý với cô bạn mới quen.
"Trả lại bạn này."
Hạ đưa lại lọ cao cho Lam, sau khi đã bôi đến bỏng rát chân.
"Hạ cứ cầm lấy đi, vết bầm này phải hai ngày mới tan đấy. Nhà bạn ở đâu, hay để mình đưa bạn về nhà nhé. Chứ chân bạn thế này, sợ đi không nổi."
"Mình gọi điện cho bố rồi, chắc lát nữa bố mình sẽ đến đón."
Phong Hạ vội từ chối, vì không muốn làm phiền người bạn mới quen này.
"Vậy gọi lại cho bố bạn đi, để mình đưa bạn về nhà. Dù sao cũng phải để cho mình chuộc lỗi chứ. Nếu không mình sẽ" đêm không ăn, ngày không ngủ "mà hối hận cho xem."
Lam nháy mắt trêu Phong Hạ.
"Mình cũng thường xuyên không ăn vào ban đêm và không ngủ vào ban ngày đấy."
"Mình biết rồi. Thôi, để mình dìu Hạ ra bãi đỗ xe, sau đó mời Hạ đi uống nước rồi đưa về tận nhà luôn nhé."
Lam cười xòa. Cô đỡ Phong Hạ cùng đứng dậy. Cả hai cùng sánh bước ra về.
Căn phòng này là nơi mà Hạ trú ngụ, mỗi khi bố mẹ mình vắng nhà. Và cũng là căn cứ để cô đến ôn thi vào cuối học kỳ. Cô và Lam có những lúc phải cùng nhau ăn chung một gói mỳ vào mỗi đêm học bài. Nơi đây cất giữ biết bao tiếng cười, và cả những lời giận dỗi mà hai người bạn dành cho nhau. Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ rời xa Hà Nội, rời ra người bạn gái mà mình hết sức yêu quý này. Nhưng có lẽ, sự ra đi của cô là lựa chọn tốt nhất cho tất cả mọi người. Mắt của Phong Hạ rưng rưng, cô muốn khóc thật to, để trôi đi mọi ký ức về nơi này.
"Mình xong rồi. Chúng ta lên đường nào."
Bị Lam kéo dậy, Hạ vội lấy tay gạt những giọt nước mắt trên khóe mi. Cô nhất định, không thể để cô ấy biết mình đang đau khổ thế nào? Hôm nay cô phải vui hết mình, để Lam có thể giữ lại kỷ niệm đẹp của hai đứa.
Ngồi sau xe, Hạ quàng tay ôm chặt lấy Lam. Cô muốn lưu giữ lại mùi hương của Lam trong trí nhớ, mặc cho Lam cứ thao thao bất tuyệt ở phía trước. Nào là "Hạ phải ăn uống đầy đủ. Sang đó phải nhớ giữ liên lạc. Ngày nào cũng phải cập nhật trạng thái để Lam biết. Lúc nào rảnh thì về nước chơi. Hay khi nào Lam dành dụm đủ tiền thì bay qua đó. Rồi nếu có yêu anh nào da trắng mắt xanh thì phải để Lam kiểm duyệt dung nhan trước..".
Hạ không còn nghe thấy Lam nói gì nữa, có lẽ do gió và cũng có thể do trái tim cô đang bị ai bóp nghẹt. Đau lắm. Nếu như cô ở cạnh Lam, thì đâu cần phải cập nhật trạng thái thường xuyên của mình cho cô ấy biết. Nếu như cô ở cạnh Lam thì đâu cần phải trở lại Việt Nam, đâu cần Lam phải dành dụm tiền để sang Pháp chơi với cô. Và cũng nếu như cô ở cạnh Lam thì sẽ chẳng có anh chàng mắt xanh, da trắng nào có thể thay thế Lam được.. Nước mắt chưa kịp rơi đã vội bị gió làm cho khô lại rồi. Giống như chuyện của cô với Lam, có lẽ chưa kịp nở đã chóng tàn.
"Giờ chúng ta đi đâu trước?"
Lam đã hỏi Hạ câu hỏi này lần thứ ba, mà cô ấy vẫn không trả lời. Lam dừng xe, tháo mũ xuống, quay lại hỏi một lần nữa.
"Thì đi xem phim, đi ăn, đi uống, đi chơi và chụp ảnh nữa."
Phong Hạ bối rối, cô sợ Lam thấu hiểu được những suy nghĩ trong lòng mình.
"Được rồi, sau ngày hôm nay mình sẽ về nhà ăn cơm với bố mẹ một tháng."
Lam nhe răng ra cười, trêu Hạ.
"Hừm, nếu sợ tốn kém thì để mình trả tiền, không thì về nhà ăn mì tôm."
Hạ giận dỗi, toan bước xuống xe thì Lam kéo lại, giữ chặt tay cô vòng qua eo mình.
"Đùa thôi mà, sao hôm nay dễ nổi nóng vậy. Tiệc chia tay bạn thân, phải để mình vừa chủ chi vừa chủ trì chứ. Vậy bây giờ chúng mình đi ăn nhé, mình sắp đói lả đi rồi."
Lam vừa dỗ dành, vừa cho xe chạy đến quán mà cả hai người vẫn thường hay ăn.
Cả ngày hôm đó, Lam và Hạ cùng nhau đi ăn, đi xem phim, uống cafe và chụp rất nhiều ảnh. Mặc dù ai cũng tỏ ra vui vẻ, nhưng mỗi người đều chất chứa biết bao tâm tư mà không thể nói hết ra. Họ cùng nói, cùng cười, cùng trêu đùa nhau, mà trong lòng đau đớn, như vết cắt trên tay bị nước chanh thấm vào.
"A lô.."
Phong Hạ vội cầm điện thoại chạy ra chỗ khác nghe. Hình như cô ấy đang muốn giấu Lam chuyện gì.
Sáng nay, khi nghe Hạ thông báo sẽ sang Pháp, Lam buồn lắm. Không chỉ đơn giản là nỗi buồn mất đi một người bạn, mà trong tim cô cảm thấy như mình vừa để tuột mất một điều gì đó rất thiêng liêng. Một cảm giác hụt hẫng, trống trải xuất hiện.
Trước mặt Hạ, Lam luôn cố tỏ ra mạnh mẽ, vui vẻ để cô bạn của mình an lòng, mà trong sâu thẳm tâm hồn, cô thấy mình như rơi vào khoảng không vô định. Nỗi đau mà có thể diễn tả thành lời thì sẽ được xoa dịu theo thời gian, còn nếu không, nó sẽ cứ âm ỉ mãi. Giờ đây cô biết rằng, nỗi đau mà cô đang mang, sẽ mãi theo cô, giống như một căn bệnh nan y vậy. Cô biết rằng, mình không phải là kẻ mạnh mẽ, bản thân cô tự nhận biết được mình là kẻ yếu đuối đến nhường nào. Cô mong manh trong cái vỏ bọc mạnh mẽ.
Sáng nay, khi Hạ ngồi ngoài phòng chờ, Lam đã lao vào phòng tắm, mở nước thật mạnh, cô khóc nấc lên, cô không muốn mất đi người bạn yêu quý này. Cô sợ rằng, khi Hạ đi, cô ấy sẽ quên cô, Hạ sẽ có thêm nhiều bạn bè, nhiều niềm vui mới và rồi cô ấy cũng sẽ tìm thấy được tình yêu của đời mình nơi phồn hoa, lãng mạn như Pari. Khi đó, Hạ sẽ không còn nhớ đến một người bạn tên Lam này nữa. Cô sợ mất Hạ. Có lẽ cô quá ích kỷ chăng?
"Bố Hạ gọi, nói là sắp đến giờ bay rồi. Hạ phải về đây."
Phong Hạ đã quay trở lại từ lúc nào, giọng cô hơi run.
"Sao Hạ bảo tối mới bay mà, bây giờ mới là 4 giờ chiều."
Lam giật mình thảng thốt, như vừa làm rơi chiếc ly thủy tinh xuống nền nhà. Dù biết là sẽ phải xa Hạ, nhưng cô không muốn nó lại nhanh như thế này. Cô còn muốn nói với Hạ thêm vài điều nữa, đừng có nhanh đột ngột như vậy chứ?
"6 giờ là máy bay cất cánh rồi. Mình xin lỗi."
Lần này thì Phong Hạ òa khóc thực sự. Cô không thể kìm nén được nữa. Cũng giống như Lam, Hạ không muốn phải chia tay vội vã như thế này.
"Mình còn chưa kịp mua quà cho Hạ nữa. Hay Hạ gọi lại cho bố, nói là mình sẽ đưa Hạ ra sân bay đúng giờ, chúng mình cùng đi tới nơi này một lát, được không?"
Lam ôm chặt Hạ vào lòng, cô khẩn khoản.
Hạ gật đầu, để mặc Lam lau nước nước mắt cho minh.
Lam chở Hạ đến một quán lưu niệm, cô để Hạ ở ngoài, một mình chạy vào trong mua quà. Đây là món quà mà cô đã muốn tặng cho Hạ từ lâu mà không dám. Nhưng hôm nay, cô lại quyết định mua nó. Cô nhờ người bán hàng gói lại cẩn thận và không quên nhét vào đó tấm bưu thiếp đặc biệt.
"Của Hạ này. Khi nào lên máy bay hãy mở nhé."
Lam đưa cho Hạ món quà đó, rồi phóng xe thật nhanh đưa cô ấy ra sân bay.
Lam đứng ở ngoài, chờ Hạ vào trong làm thủ tục. Nhìn bóng Hạ khuất dần, cô bỗng ngồi sụp xuống, khóc nức nở. Có lẽ Hạ chưa bao giờ nhận ra, vì cô ấy mà cô đã thay đổi bản thân rất nhiều. Nghe lời Hạ, cô đã từ bỏ kiểu tóc ngắn cá tính quen thuộc mà để tóc dài ngang vai, trông nữ tính hơn. Vì Hạ mà cô đã chịu trang điểm mỗi khi ra ngoài, và cũng để Hạ vui lòng, cô đã có thêm một, hai chiếc váy trong tủ quần áo của mình.. mặc dù từ nhỏ đến giờ cô chẳng hề thích thú những điều như vậy.
Nhưng Lam biết, những gì mà cô làm, đều không mang lại cho Hạ niềm hạnh phúc mà gia đình cô ấy mong muốn. Có lần sang nhà Hạ chơi, Lam vô tình nghe thấy bố mẹ Hạ nói chuyện với nhau, họ muốn giới thiệu cho Hạ con trai của một người bạn. Nghe nói anh ta là một doanh nhân thành đạt, là chủ của một công ty truyền thông có tiếng. Mẹ Hạ từng nói rằng, bà muốn con gái được sống trong hạnh phúc, không cần phải lo lắng gì cho tương lai. Và cô hiểu, sự lựa chọn mà bố mẹ Hạ dành cho cô ấy sẽ luôn là tốt nhất. Lúc đó, tai Lam như ù đi, cô không còn đủ kiên nhẫn để nghe ý kiến của Hạ với việc mai mối này nữa. Cô chạy vội về phòng Hạ, giả bộ ngủ mà nước mắt rơi ướt gối. Từ đó cô biết rằng, điều tốt nhất mà cô có thể làm cho Hạ chính là vị trí của một người bạn gái thân thiết của mình.
Phía xa, Hạ cũng đang nhìn Lam ngồi ủ rũ trên ghế chờ. Nhưng có lẽ vì xa quá, mà cô không thấy được những giọt nước mắt đang lăn dài trên má của người bạn gái thân thiết. Ngay từ lần gặp đầu tiên, Hạ đã có ấn tượng đặc biệt với Lam, bởi tính cách vui vẻ, thân thiện và vẻ ngoài cá tính nhưng cũng rất xinh đẹp của cô ấy.
Hạ là người sống khép kín, cô không có quá nhiều bạn bè. Còn Lam lại là người phóng khoáng, năng động, có khả năng thu hút được tất cả mọi người. Ở trong lớp, Lam luôn là "chủ trò" trong mọi hoạt động. Cô ấy đàn tốt, hát hay, kể chuyện lôi cuốn. Chỗ nào có Lam, chỗ đó có tiếng cười rộn rã. Lam tham gia rất nhiều hoạt động ngoại khóa ở lớp, ở trường. Cô ấy còn chăm chỉ đi làm thêm kể kiếm tiền đóng học phí. Nhờ có Lam lôi kéo, mà Hạ dần mạnh dạn hơn, cô cũng hăng hái tham gia cùng với Lam và bạn bè. Cô luôn tự hỏi, không hiểu Lam thu xếp thời gian thế nào, mà vừa có thể tham gia sinh hoạt ở lớp, ở trường, các câu lạc bộ, đi tình nguyện, làm thêm.. mà kết quả học tập lúc nào cũng đứng nhất nhì lớp. Còn Hạ thì luôn cảm thấy tự ti mỗi khi đứng trước Lam. Cô cảm nhận được rằng, Lam đang là ngôi sao trong mắt mọi người, rất nhiều các bạn sinh viên nam để ý đến cô ấy, không chỉ ở trường, mà ngay cả ở nơi làm thêm hay trong các hoạt động giao lưu với trường khác, Lam đều được mọi người yêu quý. Điều đó, khiến cho Hạ vừa tự hào về bạn, vừa lo sợ, một ngày nào đó, những người kia sẽ cướp mất Lam của cô. Vì thế mà Hạ rất sợ, không dám bày tỏ tình cảm của mình dành cho Lam. Cô lo rằng, Lam sẽ khinh ghét, thậm chí là ghê tởm minh. Có lẽ, chẳng bao giờ Lam chấp nhận tình yêu của một cô gái dành cho mình. Và khi đó, cô sẽ mất Lam thật sự. Thà cô giữ tình yêu đó cho riêng mình, để tự mình cảm nhận còn hơn là để cho Lam biết, khi đó cô sẽ mất tất cả.
"Chúng ta ra chào Lam lần nữa rồi lên máy bay thôi. Sắp đến giờ cất cánh rồi."
Mẹ Hạ nhẹ nhàng vỗ vai con gái.
"Bố mẹ cứ vào trước đi ạ, để con ra gửi lời chào của bố mẹ đến Lam cũng được."
Nói xong, Hạ chạy nhanh ra chỗ Lam ngồi. Cô sợ Lam sẽ đi mất khi hai người chưa kịp nói lời chào tạm biệt.
"Mình đi đây, Lam ở lại mạnh khỏe nhé. Cho mình gửi lời chào đến bố mẹ Lam. Bạn nhớ đừng thức khuya, phải ăn uống đúng giờ không lại đau dạ dày đấy."
Giọng Hạ như nghẹn lại. Nước mắt đã tràn khóe mi.
"Sao thế? Đi Pháp chứ có phải sang Bắc Cực sống với chim cánh cụt đâu mà."
Phương Lam lại cố tỏ ra kiên cường. Cô đứng dậy, ôm chặt bạn mình một lần nữa.
"Mình cũng có cái này tặng Lam."
Hạ lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ.
"Người ở lại cũng có quà sao? Sang đó mà thấy cái gì hay hay, lạ lạ mà Việt Nam không có thì nhớ gửi về cho mình nhé."
Lam gắng gượng một câu nói đùa cho bạn vui lòng.
"Ừ, mình đi đây. Nhớ giữ liên lạc đấy."
Mắt Hạ rưng rưng, cô toan bước đi, nhưng chợt nghĩ tới điều gì đó, Hạ quay lại thật nhanh, cô đặt nhẹ lên môi Lam một nụ hôn rồi chạy hết sức vào phía trong.
Chỉ còn lại Lam đứng đó, cô vẫn chưa hết ngạc nhiên, "có phải Hạ vừa mới hôn cô, liệu đây là nụ hôn của tình bạn, hay là?" Lam mỉm cười, tự hỏi mình. Cô quay trở ra, trên tay vẫn nắm chặt món quà mà Hạ vừa trao.
Lam ngước lên nhìn bầu trời, dõi con chim sắt đang lao nhanh, mang theo người bạn yêu quý của cô. Cô mong rằng, ở nơi xa ấy, Hạ sẽ luôn vui vẻ, yêu đời và hạnh phúc. Nhìn món quà của Hạ trên tay, Lam không còn đủ kiên nhẫn để chờ mang nó về đến nhà nữa. Cô cẩn trọng tháo từng lượt giấy. Trong cái hộp đó là hình của ngọn tháp Eifel bằng pha lê, và một tờ giấy, với nét chữ của Hạ.
"Lam à.
Cả đêm nay mình đã thức trắng, chỉ mong trời mau sáng, để chạy thật nhanh đến nhà Lam. Mình biết rằng, lúc này Lam vẫn còn chưa ngủ, chắc là bạn lại đang ngồi cặm cụi vẽ vời cái gì đó phải không?
Mình đã định sang ngủ với Lam đêm nay. Nhưng mình lại sợ. Mình sợ sẽ không kìm được nước mắt. Và mình sợ sẽ phải nói lời chia tay với Lam. Mình xin lỗi, vì đã không nói cho Lam biết trước sự ra đi của mình. Mình biết, khi mình nói cho Lam, bạn sẽ tìm mọi lý do mà thuyết phục mình ở lại. Bạn cũng biết mà, bạn là người giỏi thương thuyết, còn mình lại luôn là kẻ dễ bị lay động trước bạn.
Trước khi có quyết định này, mình đã suy nghĩ rất lâu. Mình không hề muốn rời xa nơi này một chút nào. Đặc biệt là Lam, người bạn mà mình luôn yêu thương. Nhưng mình phải đi, Lam ạ. Mình phải đi để bản thân trưởng thành hơn, và còn để trái tim mình được đập đúng nhịp. Gần đây, trái tim mình có vấn đề thì phải, nhiều khi nó cứ đập loạn lên, nhất là lúc mình ở gần Lam, hay là mỗi khi mình nghĩ đến Lam. Lam biết không, mình còn định đi kiểm tra nhịp tim đấy. Nhưng rồi mình cũng nhận ra, cái cảm giác háo hức mỗi khi gặp Lam, lo lắng khi Lam không trả lời tin nhắn hay nghe điện thoại, và cả nhớ nhung khi không được nhìn thấy Lam trong một ngày là gì rồi.
Có lẽ mình đang yêu chăng? Mình có thể kể cho Lam tất cả mọi chuyện liên quan đến bản thân và gia đình của mình, nhưng lại không dám bày tỏ cảm giác này cho Lam biết. Mình sợ Lam sẽ không chấp nhận mình, sẽ xếp mình vào" nhóm người đặc biệt "mà bạn đang giúp đỡ. Vì thế mà mình đã quyết định ra đi, để tự nhìn lại tình cảm của bản thân mình. Biết đâu, khi mình xa Lam, mình sẽ bớt hồi hộp, bớt lo lắng, bớt nhớ nhung đi một chút thì sao, nhỉ? Nếu được như vậy, thì có nghĩa mình là người bình thường rồi. Còn nếu mình không thể vơi đi, mà cứ đong đầy thêm nỗi nhớ theo năm tháng, thì Lam có chấp nhận mình không?
Trời sắp sáng rồi, mình chuẩn bị đi sang nhà Lam đây. Hãy dành mấy tiếng đồng hồ sắp tới cho mình, như những người yêu nhau nhé. Bạn yêu của tôi."
Đôi mắt long lanh của Lam, một lần nữa lại ngước lên nhìn bầu trời. Hạ đã đi xa thật rồi. Là do Hạ quá nhút nhát, hay là do cô không đủ mạnh mẽ để thừa nhận tình cảm của mình? "Phong Hạ, bạn sẽ mãi là cơn gió mùa hè thổi mát tâm hồn mình nhé." Lam cười thật tươi, cô lấy chiếc vòng trong túi ra, tự đeo vào tay mình.
Ở trên cao kia, Phong Hạ cũng đang nâng niu chiếc vòng trên tay mình. Cô đã khóc trong niềm vui khi biết được món quà mà Lam tặng. Trước kia, cô cũng đã từng nói với Lam muốn mua một đôi vòng như vậy để hai đứa cùng đeo, nhưng đã bị Lam trêu chọc "Đồ ngốc, đây là vòng đôi dành cho hai người yêu nhau mà. Nó không dành cho chúng ta."
Lúc đó, Hạ đã vô cùng xấu hổ. Cô giận Lam đến hai ngày liền. Nhưng giờ đây, khi đeo chiếc vòng này trên tay, với lời nhắn trên tấm bưu thiếp "Mùa hè không thể thiếu gió. Lam sẽ đợi Hạ quay về." của Lam, Phong Hạ biết được rằng, tương lai của cô là ở đây. Cô sẽ quay trở lại vào một ngày không xa.
Phương Lam gắt gỏng, cô ghét nhất là bị người khác phá giấc ngủ của mình.
"Là mình, Phong Hạ đây. Chúng ta gặp nhau một lát được không?"
Giọng của Phong Hạ rụt rè, cô biết là mình đã khiến cho Phương Lam giận, nhưng không còn cách nào khác, cô muốn gặp Lam ngay bây giờ, nếu không cô sẽ phải hối hận.
"Để tối được không, đêm qua mình thức trắng để vẽ rồi. Giờ không dậy nổi."
Phương Lam mệt mỏi trả lời, mắt cô vẫn nhắm nghiền.
"Tối nay mình đi rồi, không biết bao giờ trở lại Việt Nam nữa. Mình muốn cùng Lam, đi chơi một buổi thôi."
Giọng Phong Hạ run run, nước mắt cô đang trực trào ra.
"Bạn đi đâu? Sao bây giờ mới nói? Không coi mình là bạn nữa hả? Bạn định bỏ học, không theo đuổi ước mơ trở thành nhà thiết kế nữa ư?"
Phương Lam tức giận, hỏi dồn dập trong điện thoại. Cho đến lúc này thì cô đã tỉnh ngủ thực sự, giờ mà có uống thuốc ngủ thì cô cũng không thể nhắm mắt được nữa rồi.
"Bố mẹ mình sang Pháp làm việc, mình phải đi cùng với họ. Mình sẽ vẫn theo đuổi ước mơ khi đến Pháp mà. Dù sao thì môi trường học tập ở đó cũng tốt, sẽ làm mình giỏi hơn."
Giọng Phong Hạ nhẹ như gió.
"Được rồi, Hạ đang ở đâu? Mình sẽ đến đó ngay."
Lam biết rằng, mọi chuyện đã quá muộn. Cô có muốn níu kéo Phong Hạ ở lại cũng không kịp nữa rồi. Có thể sự lựa chọn này sẽ là tốt nhất cho ước mơ trở thành nhà thiết kế nổi tiếng của cô ấy.
"Mình đã ở trước cửa nhà cậu rồi."
Lần này thì Phong Hạ tắt điện thoại, nói vọng vào trong.
Phương Lam chạy vội ra mở cửa. Trước mặt cô là một cô gái hết sức xinh đẹp, mặc một chiếc váy màu trắng, tóc xõa ngang vai, đôi mắt to tròn, đen láy, làn da ửng hồng. Lam đứng ngây người, ngắm Phong Hạ không chớp mắt. Cô chưa bao giờ thấy Hạ đẹp như vậy.
"Cho mình vào nhà đi. Mình đứng đây tê hết cả chân rồi, không trụ vững được nữa đâu."
Phong Hạ khẩn khoản.
"Mình quên mất, bạn vào đi. Mà Hạ đến từ bao giờ vậy?"
Phương Lam giật mình, bối rối. Cô vội chạy đi lấy cho Hạ một cốc nước.
"Mình đến đây lúc 6 giờ."
Phong Hạ làm một hơi, uống cạn cốc nước mà Lam vừa đưa cho. Cả đêm qua cô cũng không ngủ, chỉ mong trời mau sáng để đến đây. Khi tới đây rồi, cô lại sợ Phương Lam còn say giấc, nên cũng không dám gọi cô ấy dậy. Hạ sợ Lam sẽ giận mình.
"Cái gì? 6 giờ? Hạ có biết bây giờ là mấy giờ không? Hạ đứng trước cửa phòng mình hơn hai tiếng đồng hồ đấy? Sao không gọi mình dậy?"
Lam hốt hoảng, cô thấy như mình có lỗi vì đã để Hạ chờ đợi ngoài cửa suốt hai tiếng đồng hồ qua. Từ trước đến nay, Lam là kẻ thoải mái với mọi người trong tất cả mọi việc, nhưng riêng với giấc ngủ của cô, thì đừng ai làm phiền, nếu không muốn làm cô nổi cáu. Có lẽ Hạ đã quá hiểu cô, nên mới không dám đánh thức cô dậy. Phương Lam nhìn cô bạn mình với ánh mắt của kẻ có lỗi.
"Mình đến đây lúc 6 giờ, nhưng đói quá nên xuống kia ăn sáng luôn mà. Mình vừa quay trở lại thôi."
Phong Hạ lại nói dối, cô không muốn Lam cảm thấy có lỗi với mình.
"Thì ra là vậy, đúng là đồ ăn mảnh. Vậy Hạ ngồi đợi mình một lát. Mình đánh răng, rửa mặt rồi hai đứa đi chơi nhé. Hôm nay phải ăn chơi hết mình mới được."
Không khó để Lam tin vào lời giải thích của mình. Chờ Lam chạy vào trong, Hạ mới có thể giơ chân lên mà xoa nắn. Hai tiếng đồng hồ chôn chân ngoài kia, giờ chân của cô không còn cảm giác nữa rồi. Cô đảo mắt nhìn quanh căn phòng của Lam. Đây là nơi chứa biết bao kỷ niệm của Lam và cô trong suốt hai năm quen biết.
Phương Lam là người rất tự lập, mặc dù nhà cô ở ngay trong thành phố Hà Nội này, nhưng cô vẫn quyết xin bố mẹ cho ra ở riêng, ngay khi đỗ đại học. Cô muốn tự mình kiếm tiền đóng học phí và sinh hoạt hàng ngày. Gia đình Lam cũng rất khá giả, họ không muốn con gái mình phải vất vả mà bươn trải sớm, nên cũng ra sức can ngăn. Nhưng tính của Lam rất mạnh mẽ, khi cô đã quyết việc gì thì không ai có thể thay đổi. Cuối cùng thì bố mẹ Lam cũng đồng ý, với điều kiện cô phải đảm bảo kết quả học tập tốt ở trường, và phải ở trong căn hộ chung cư mà bố mẹ cô mua sẵn, cuối cùng là một tuần phải về nhà ít nhất là hai ngày.
Hạ còn nhớ rất rõ, lần đầu tiên mà mình gặp Lam là khi hai người đến nhập học tại trường Đại học Mỹ Thuật. Đó là một ngày đầu tháng 9, sau khi nộp hồ sơ xong, cô lang thang một vòng để tham quan trường. Cô đang đi thì bỗng "uỳnh". Một anh chàng nào đó vô tình chạy đâm vào người, khiến cô ngã nhào, đau đớn.
"Xin lỗi nhé, mình không cố ý. Cậu không sao chứ?"
Tên "con trai" đó nhanh nhảu đỡ Phong Hạ dậy.
"Ừ, mình.."
Phong Hạ chưa kịp lên tiếng, nhắc nhở kẻ kia phải đi đứng cẩn thận thì hắn đã chạy mất dạng rồi. "Người đâu mà vô duyên", Hạ thầm oán cái tên vô ý vô tứ đó.
Cô lê cái chân đau tiến về chiếc ghế đá, rút điện thoại ra gọi bố mình đến đón. Bởi với cái chân cà nhắc này, cô có muốn tự đi chơi cũng không được.
"Chào bạn, mình là Lam. Xin lỗi bạn lần nữa nhé. Khi nãy mình vội quá, bạn cầm lọ cao này bôi vào chân cho đỡ đau này."
Phương Lam liến thoắng, cô cảm thấy hối lỗi vô cùng. Tại sáng nay cô dậy muộn, đã thế chiếc xe lại còn giở chứng, bắt tội cô phải dắt ra tận đầu phố để sửa. Hôm nay, cô cũng phải nộp hồ sơ nhập học, sau đó lại còn phải giao bản vẽ cho một sinh viên đang học năm thứ tư. Vì sợ khách hàng của mình sẽ muộn giờ nộp bài, nên cô mới phóng như bay đến đây. Thế nên, khi đâm vào người ta, cô cũng chẳng kịp xem nạn nhân có nặng nhẹ gì không, đã vội bỏ đi. Vì đây là khách hàng đầu tiên, nên Lam muốn giữ uy tín, sản phẩm phải chất lượng, thời gian phải chính xác, để còn có cơ hội làm ăn lần sau nữa.
Sau khi nộp hồ sơ và giao bản vẽ, Lam định ra lấy xe đi về thì gặp cô gái ban nãy bị mình đâm phải đang ngồi ghế đá với vẻ mặt nhăn nhó. Cô bèn tiến lại hỏi thăm.
"Cảm ơn, tôi không cần. Anh.."
Phong Hạ tức giận, ngẩng mặt lên định xả cho cái tên "sao chổi" kia một trận cho bõ tức, thì thấy hắn nhe răng ra cười ngặt nghẽo, khiến cô đỏ bừng mặt, không biết mặt mũi mình bị nhọ nhem, hay quần áo rách nát mà tên đó vui vẻ thế.
"Mình tên Lam, là nữ, chứ không phải nam."
"Là con gái sao? Để tóc như con trai, mặc quần bò rách, áo phông, lại còn đeo balo, nhét mấy cái ống vẽ đằng sau thế kia, thì ai dám bảo là con gái khi mới nhìn qua."
Phong Hạ lẩm bầm trong miệng.
"À, sáng nay mình hơi vội, lát nữa lại đi vẽ cảnh ngoài trời với nhóm bạn nên mặc thế này cho tiện."
Lam nhìn lại bộ dạng của mình, nhanh chóng hiểu ra vì sao mà người ngồi đối diện lại nhận nhầm giới tính của mình. Cô ngồi xuống cạnh Phong Hạ, tay vẫn chìa ra lọ cao, tranh thủ giải thích.
"Bạn cũng học ở đây à? Năm thứ mấy rồi?"
Phong Hạ đã bớt ác cảm với cô gái bên cạnh, cô cũng thấy Lam có vẻ cá tính, lại thân thiện, dễ gần.
"Hôm nay mình mới đến nộp hồ sơ nhập học, mình học lớp thiết kế thời trang."
Vừa trả lời Hạ vừa cầm lấy lọ cao mà Lam đưa để xoa vào chân.
"Vậy hả? Thế thì chúng ta cùng lớp rồi."
Phương Lam reo lên.
"Bạn cũng năm nhất hả? Nhưng sao mình thấy bạn có vẻ biết rõ mọi nơi trong trường này vậy?"
Phong Hạ cũng vui mừng không kém. Vậy là chưa đi học mà cô đã có bạn rồi. Nhưng cô lại không khỏi ngạc nhiên, khi thấy Lam rất thông thạo ngôi trường này, không hề bỡ ngỡ như những sinh viên mới.
"Mình cũng là tân sinh viên như bạn thôi, nhưng có quen biết một số anh chị khóa trên ở trường từ trước, nên mình thường xuyên ra vào đây để gặp họ. Mà bạn tên là gì vậy? Cùng lớp với nhau mà vẫn không thèm giới thiệu là sao?"
Phương Lam quay ra hỏi Hạ, với vẻ mặt giả bộ giận dỗi.
"Minh tên Phong Hạ."
"Phong Hạ, tức là gió mùa hè. Mà gió mùa hè chắc phải nóng lắm nhỉ?"
Lam giả bộ lấy tay hươ hươ trước mặt để trêu Phong Hạ.
"Ừ, nóng. Nhưng mùa hè mà không có gió thì mọi người thành thịt rán hết. Cho nên Phong Hạ nóng mà lại không nóng là thế."
Hạ cười tinh quái.
"Cũng đúng nhỉ?"
Lam gật gù, đồng ý với cô bạn mới quen.
"Trả lại bạn này."
Hạ đưa lại lọ cao cho Lam, sau khi đã bôi đến bỏng rát chân.
"Hạ cứ cầm lấy đi, vết bầm này phải hai ngày mới tan đấy. Nhà bạn ở đâu, hay để mình đưa bạn về nhà nhé. Chứ chân bạn thế này, sợ đi không nổi."
"Mình gọi điện cho bố rồi, chắc lát nữa bố mình sẽ đến đón."
Phong Hạ vội từ chối, vì không muốn làm phiền người bạn mới quen này.
"Vậy gọi lại cho bố bạn đi, để mình đưa bạn về nhà. Dù sao cũng phải để cho mình chuộc lỗi chứ. Nếu không mình sẽ" đêm không ăn, ngày không ngủ "mà hối hận cho xem."
Lam nháy mắt trêu Phong Hạ.
"Mình cũng thường xuyên không ăn vào ban đêm và không ngủ vào ban ngày đấy."
"Mình biết rồi. Thôi, để mình dìu Hạ ra bãi đỗ xe, sau đó mời Hạ đi uống nước rồi đưa về tận nhà luôn nhé."
Lam cười xòa. Cô đỡ Phong Hạ cùng đứng dậy. Cả hai cùng sánh bước ra về.
Căn phòng này là nơi mà Hạ trú ngụ, mỗi khi bố mẹ mình vắng nhà. Và cũng là căn cứ để cô đến ôn thi vào cuối học kỳ. Cô và Lam có những lúc phải cùng nhau ăn chung một gói mỳ vào mỗi đêm học bài. Nơi đây cất giữ biết bao tiếng cười, và cả những lời giận dỗi mà hai người bạn dành cho nhau. Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ rời xa Hà Nội, rời ra người bạn gái mà mình hết sức yêu quý này. Nhưng có lẽ, sự ra đi của cô là lựa chọn tốt nhất cho tất cả mọi người. Mắt của Phong Hạ rưng rưng, cô muốn khóc thật to, để trôi đi mọi ký ức về nơi này.
"Mình xong rồi. Chúng ta lên đường nào."
Bị Lam kéo dậy, Hạ vội lấy tay gạt những giọt nước mắt trên khóe mi. Cô nhất định, không thể để cô ấy biết mình đang đau khổ thế nào? Hôm nay cô phải vui hết mình, để Lam có thể giữ lại kỷ niệm đẹp của hai đứa.
Ngồi sau xe, Hạ quàng tay ôm chặt lấy Lam. Cô muốn lưu giữ lại mùi hương của Lam trong trí nhớ, mặc cho Lam cứ thao thao bất tuyệt ở phía trước. Nào là "Hạ phải ăn uống đầy đủ. Sang đó phải nhớ giữ liên lạc. Ngày nào cũng phải cập nhật trạng thái để Lam biết. Lúc nào rảnh thì về nước chơi. Hay khi nào Lam dành dụm đủ tiền thì bay qua đó. Rồi nếu có yêu anh nào da trắng mắt xanh thì phải để Lam kiểm duyệt dung nhan trước..".
Hạ không còn nghe thấy Lam nói gì nữa, có lẽ do gió và cũng có thể do trái tim cô đang bị ai bóp nghẹt. Đau lắm. Nếu như cô ở cạnh Lam, thì đâu cần phải cập nhật trạng thái thường xuyên của mình cho cô ấy biết. Nếu như cô ở cạnh Lam thì đâu cần phải trở lại Việt Nam, đâu cần Lam phải dành dụm tiền để sang Pháp chơi với cô. Và cũng nếu như cô ở cạnh Lam thì sẽ chẳng có anh chàng mắt xanh, da trắng nào có thể thay thế Lam được.. Nước mắt chưa kịp rơi đã vội bị gió làm cho khô lại rồi. Giống như chuyện của cô với Lam, có lẽ chưa kịp nở đã chóng tàn.
"Giờ chúng ta đi đâu trước?"
Lam đã hỏi Hạ câu hỏi này lần thứ ba, mà cô ấy vẫn không trả lời. Lam dừng xe, tháo mũ xuống, quay lại hỏi một lần nữa.
"Thì đi xem phim, đi ăn, đi uống, đi chơi và chụp ảnh nữa."
Phong Hạ bối rối, cô sợ Lam thấu hiểu được những suy nghĩ trong lòng mình.
"Được rồi, sau ngày hôm nay mình sẽ về nhà ăn cơm với bố mẹ một tháng."
Lam nhe răng ra cười, trêu Hạ.
"Hừm, nếu sợ tốn kém thì để mình trả tiền, không thì về nhà ăn mì tôm."
Hạ giận dỗi, toan bước xuống xe thì Lam kéo lại, giữ chặt tay cô vòng qua eo mình.
"Đùa thôi mà, sao hôm nay dễ nổi nóng vậy. Tiệc chia tay bạn thân, phải để mình vừa chủ chi vừa chủ trì chứ. Vậy bây giờ chúng mình đi ăn nhé, mình sắp đói lả đi rồi."
Lam vừa dỗ dành, vừa cho xe chạy đến quán mà cả hai người vẫn thường hay ăn.
Cả ngày hôm đó, Lam và Hạ cùng nhau đi ăn, đi xem phim, uống cafe và chụp rất nhiều ảnh. Mặc dù ai cũng tỏ ra vui vẻ, nhưng mỗi người đều chất chứa biết bao tâm tư mà không thể nói hết ra. Họ cùng nói, cùng cười, cùng trêu đùa nhau, mà trong lòng đau đớn, như vết cắt trên tay bị nước chanh thấm vào.
"A lô.."
Phong Hạ vội cầm điện thoại chạy ra chỗ khác nghe. Hình như cô ấy đang muốn giấu Lam chuyện gì.
Sáng nay, khi nghe Hạ thông báo sẽ sang Pháp, Lam buồn lắm. Không chỉ đơn giản là nỗi buồn mất đi một người bạn, mà trong tim cô cảm thấy như mình vừa để tuột mất một điều gì đó rất thiêng liêng. Một cảm giác hụt hẫng, trống trải xuất hiện.
Trước mặt Hạ, Lam luôn cố tỏ ra mạnh mẽ, vui vẻ để cô bạn của mình an lòng, mà trong sâu thẳm tâm hồn, cô thấy mình như rơi vào khoảng không vô định. Nỗi đau mà có thể diễn tả thành lời thì sẽ được xoa dịu theo thời gian, còn nếu không, nó sẽ cứ âm ỉ mãi. Giờ đây cô biết rằng, nỗi đau mà cô đang mang, sẽ mãi theo cô, giống như một căn bệnh nan y vậy. Cô biết rằng, mình không phải là kẻ mạnh mẽ, bản thân cô tự nhận biết được mình là kẻ yếu đuối đến nhường nào. Cô mong manh trong cái vỏ bọc mạnh mẽ.
Sáng nay, khi Hạ ngồi ngoài phòng chờ, Lam đã lao vào phòng tắm, mở nước thật mạnh, cô khóc nấc lên, cô không muốn mất đi người bạn yêu quý này. Cô sợ rằng, khi Hạ đi, cô ấy sẽ quên cô, Hạ sẽ có thêm nhiều bạn bè, nhiều niềm vui mới và rồi cô ấy cũng sẽ tìm thấy được tình yêu của đời mình nơi phồn hoa, lãng mạn như Pari. Khi đó, Hạ sẽ không còn nhớ đến một người bạn tên Lam này nữa. Cô sợ mất Hạ. Có lẽ cô quá ích kỷ chăng?
"Bố Hạ gọi, nói là sắp đến giờ bay rồi. Hạ phải về đây."
Phong Hạ đã quay trở lại từ lúc nào, giọng cô hơi run.
"Sao Hạ bảo tối mới bay mà, bây giờ mới là 4 giờ chiều."
Lam giật mình thảng thốt, như vừa làm rơi chiếc ly thủy tinh xuống nền nhà. Dù biết là sẽ phải xa Hạ, nhưng cô không muốn nó lại nhanh như thế này. Cô còn muốn nói với Hạ thêm vài điều nữa, đừng có nhanh đột ngột như vậy chứ?
"6 giờ là máy bay cất cánh rồi. Mình xin lỗi."
Lần này thì Phong Hạ òa khóc thực sự. Cô không thể kìm nén được nữa. Cũng giống như Lam, Hạ không muốn phải chia tay vội vã như thế này.
"Mình còn chưa kịp mua quà cho Hạ nữa. Hay Hạ gọi lại cho bố, nói là mình sẽ đưa Hạ ra sân bay đúng giờ, chúng mình cùng đi tới nơi này một lát, được không?"
Lam ôm chặt Hạ vào lòng, cô khẩn khoản.
Hạ gật đầu, để mặc Lam lau nước nước mắt cho minh.
Lam chở Hạ đến một quán lưu niệm, cô để Hạ ở ngoài, một mình chạy vào trong mua quà. Đây là món quà mà cô đã muốn tặng cho Hạ từ lâu mà không dám. Nhưng hôm nay, cô lại quyết định mua nó. Cô nhờ người bán hàng gói lại cẩn thận và không quên nhét vào đó tấm bưu thiếp đặc biệt.
"Của Hạ này. Khi nào lên máy bay hãy mở nhé."
Lam đưa cho Hạ món quà đó, rồi phóng xe thật nhanh đưa cô ấy ra sân bay.
Lam đứng ở ngoài, chờ Hạ vào trong làm thủ tục. Nhìn bóng Hạ khuất dần, cô bỗng ngồi sụp xuống, khóc nức nở. Có lẽ Hạ chưa bao giờ nhận ra, vì cô ấy mà cô đã thay đổi bản thân rất nhiều. Nghe lời Hạ, cô đã từ bỏ kiểu tóc ngắn cá tính quen thuộc mà để tóc dài ngang vai, trông nữ tính hơn. Vì Hạ mà cô đã chịu trang điểm mỗi khi ra ngoài, và cũng để Hạ vui lòng, cô đã có thêm một, hai chiếc váy trong tủ quần áo của mình.. mặc dù từ nhỏ đến giờ cô chẳng hề thích thú những điều như vậy.
Nhưng Lam biết, những gì mà cô làm, đều không mang lại cho Hạ niềm hạnh phúc mà gia đình cô ấy mong muốn. Có lần sang nhà Hạ chơi, Lam vô tình nghe thấy bố mẹ Hạ nói chuyện với nhau, họ muốn giới thiệu cho Hạ con trai của một người bạn. Nghe nói anh ta là một doanh nhân thành đạt, là chủ của một công ty truyền thông có tiếng. Mẹ Hạ từng nói rằng, bà muốn con gái được sống trong hạnh phúc, không cần phải lo lắng gì cho tương lai. Và cô hiểu, sự lựa chọn mà bố mẹ Hạ dành cho cô ấy sẽ luôn là tốt nhất. Lúc đó, tai Lam như ù đi, cô không còn đủ kiên nhẫn để nghe ý kiến của Hạ với việc mai mối này nữa. Cô chạy vội về phòng Hạ, giả bộ ngủ mà nước mắt rơi ướt gối. Từ đó cô biết rằng, điều tốt nhất mà cô có thể làm cho Hạ chính là vị trí của một người bạn gái thân thiết của mình.
Phía xa, Hạ cũng đang nhìn Lam ngồi ủ rũ trên ghế chờ. Nhưng có lẽ vì xa quá, mà cô không thấy được những giọt nước mắt đang lăn dài trên má của người bạn gái thân thiết. Ngay từ lần gặp đầu tiên, Hạ đã có ấn tượng đặc biệt với Lam, bởi tính cách vui vẻ, thân thiện và vẻ ngoài cá tính nhưng cũng rất xinh đẹp của cô ấy.
Hạ là người sống khép kín, cô không có quá nhiều bạn bè. Còn Lam lại là người phóng khoáng, năng động, có khả năng thu hút được tất cả mọi người. Ở trong lớp, Lam luôn là "chủ trò" trong mọi hoạt động. Cô ấy đàn tốt, hát hay, kể chuyện lôi cuốn. Chỗ nào có Lam, chỗ đó có tiếng cười rộn rã. Lam tham gia rất nhiều hoạt động ngoại khóa ở lớp, ở trường. Cô ấy còn chăm chỉ đi làm thêm kể kiếm tiền đóng học phí. Nhờ có Lam lôi kéo, mà Hạ dần mạnh dạn hơn, cô cũng hăng hái tham gia cùng với Lam và bạn bè. Cô luôn tự hỏi, không hiểu Lam thu xếp thời gian thế nào, mà vừa có thể tham gia sinh hoạt ở lớp, ở trường, các câu lạc bộ, đi tình nguyện, làm thêm.. mà kết quả học tập lúc nào cũng đứng nhất nhì lớp. Còn Hạ thì luôn cảm thấy tự ti mỗi khi đứng trước Lam. Cô cảm nhận được rằng, Lam đang là ngôi sao trong mắt mọi người, rất nhiều các bạn sinh viên nam để ý đến cô ấy, không chỉ ở trường, mà ngay cả ở nơi làm thêm hay trong các hoạt động giao lưu với trường khác, Lam đều được mọi người yêu quý. Điều đó, khiến cho Hạ vừa tự hào về bạn, vừa lo sợ, một ngày nào đó, những người kia sẽ cướp mất Lam của cô. Vì thế mà Hạ rất sợ, không dám bày tỏ tình cảm của mình dành cho Lam. Cô lo rằng, Lam sẽ khinh ghét, thậm chí là ghê tởm minh. Có lẽ, chẳng bao giờ Lam chấp nhận tình yêu của một cô gái dành cho mình. Và khi đó, cô sẽ mất Lam thật sự. Thà cô giữ tình yêu đó cho riêng mình, để tự mình cảm nhận còn hơn là để cho Lam biết, khi đó cô sẽ mất tất cả.
"Chúng ta ra chào Lam lần nữa rồi lên máy bay thôi. Sắp đến giờ cất cánh rồi."
Mẹ Hạ nhẹ nhàng vỗ vai con gái.
"Bố mẹ cứ vào trước đi ạ, để con ra gửi lời chào của bố mẹ đến Lam cũng được."
Nói xong, Hạ chạy nhanh ra chỗ Lam ngồi. Cô sợ Lam sẽ đi mất khi hai người chưa kịp nói lời chào tạm biệt.
"Mình đi đây, Lam ở lại mạnh khỏe nhé. Cho mình gửi lời chào đến bố mẹ Lam. Bạn nhớ đừng thức khuya, phải ăn uống đúng giờ không lại đau dạ dày đấy."
Giọng Hạ như nghẹn lại. Nước mắt đã tràn khóe mi.
"Sao thế? Đi Pháp chứ có phải sang Bắc Cực sống với chim cánh cụt đâu mà."
Phương Lam lại cố tỏ ra kiên cường. Cô đứng dậy, ôm chặt bạn mình một lần nữa.
"Mình cũng có cái này tặng Lam."
Hạ lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ.
"Người ở lại cũng có quà sao? Sang đó mà thấy cái gì hay hay, lạ lạ mà Việt Nam không có thì nhớ gửi về cho mình nhé."
Lam gắng gượng một câu nói đùa cho bạn vui lòng.
"Ừ, mình đi đây. Nhớ giữ liên lạc đấy."
Mắt Hạ rưng rưng, cô toan bước đi, nhưng chợt nghĩ tới điều gì đó, Hạ quay lại thật nhanh, cô đặt nhẹ lên môi Lam một nụ hôn rồi chạy hết sức vào phía trong.
Chỉ còn lại Lam đứng đó, cô vẫn chưa hết ngạc nhiên, "có phải Hạ vừa mới hôn cô, liệu đây là nụ hôn của tình bạn, hay là?" Lam mỉm cười, tự hỏi mình. Cô quay trở ra, trên tay vẫn nắm chặt món quà mà Hạ vừa trao.
Lam ngước lên nhìn bầu trời, dõi con chim sắt đang lao nhanh, mang theo người bạn yêu quý của cô. Cô mong rằng, ở nơi xa ấy, Hạ sẽ luôn vui vẻ, yêu đời và hạnh phúc. Nhìn món quà của Hạ trên tay, Lam không còn đủ kiên nhẫn để chờ mang nó về đến nhà nữa. Cô cẩn trọng tháo từng lượt giấy. Trong cái hộp đó là hình của ngọn tháp Eifel bằng pha lê, và một tờ giấy, với nét chữ của Hạ.
"Lam à.
Cả đêm nay mình đã thức trắng, chỉ mong trời mau sáng, để chạy thật nhanh đến nhà Lam. Mình biết rằng, lúc này Lam vẫn còn chưa ngủ, chắc là bạn lại đang ngồi cặm cụi vẽ vời cái gì đó phải không?
Mình đã định sang ngủ với Lam đêm nay. Nhưng mình lại sợ. Mình sợ sẽ không kìm được nước mắt. Và mình sợ sẽ phải nói lời chia tay với Lam. Mình xin lỗi, vì đã không nói cho Lam biết trước sự ra đi của mình. Mình biết, khi mình nói cho Lam, bạn sẽ tìm mọi lý do mà thuyết phục mình ở lại. Bạn cũng biết mà, bạn là người giỏi thương thuyết, còn mình lại luôn là kẻ dễ bị lay động trước bạn.
Trước khi có quyết định này, mình đã suy nghĩ rất lâu. Mình không hề muốn rời xa nơi này một chút nào. Đặc biệt là Lam, người bạn mà mình luôn yêu thương. Nhưng mình phải đi, Lam ạ. Mình phải đi để bản thân trưởng thành hơn, và còn để trái tim mình được đập đúng nhịp. Gần đây, trái tim mình có vấn đề thì phải, nhiều khi nó cứ đập loạn lên, nhất là lúc mình ở gần Lam, hay là mỗi khi mình nghĩ đến Lam. Lam biết không, mình còn định đi kiểm tra nhịp tim đấy. Nhưng rồi mình cũng nhận ra, cái cảm giác háo hức mỗi khi gặp Lam, lo lắng khi Lam không trả lời tin nhắn hay nghe điện thoại, và cả nhớ nhung khi không được nhìn thấy Lam trong một ngày là gì rồi.
Có lẽ mình đang yêu chăng? Mình có thể kể cho Lam tất cả mọi chuyện liên quan đến bản thân và gia đình của mình, nhưng lại không dám bày tỏ cảm giác này cho Lam biết. Mình sợ Lam sẽ không chấp nhận mình, sẽ xếp mình vào" nhóm người đặc biệt "mà bạn đang giúp đỡ. Vì thế mà mình đã quyết định ra đi, để tự nhìn lại tình cảm của bản thân mình. Biết đâu, khi mình xa Lam, mình sẽ bớt hồi hộp, bớt lo lắng, bớt nhớ nhung đi một chút thì sao, nhỉ? Nếu được như vậy, thì có nghĩa mình là người bình thường rồi. Còn nếu mình không thể vơi đi, mà cứ đong đầy thêm nỗi nhớ theo năm tháng, thì Lam có chấp nhận mình không?
Trời sắp sáng rồi, mình chuẩn bị đi sang nhà Lam đây. Hãy dành mấy tiếng đồng hồ sắp tới cho mình, như những người yêu nhau nhé. Bạn yêu của tôi."
Đôi mắt long lanh của Lam, một lần nữa lại ngước lên nhìn bầu trời. Hạ đã đi xa thật rồi. Là do Hạ quá nhút nhát, hay là do cô không đủ mạnh mẽ để thừa nhận tình cảm của mình? "Phong Hạ, bạn sẽ mãi là cơn gió mùa hè thổi mát tâm hồn mình nhé." Lam cười thật tươi, cô lấy chiếc vòng trong túi ra, tự đeo vào tay mình.
Ở trên cao kia, Phong Hạ cũng đang nâng niu chiếc vòng trên tay mình. Cô đã khóc trong niềm vui khi biết được món quà mà Lam tặng. Trước kia, cô cũng đã từng nói với Lam muốn mua một đôi vòng như vậy để hai đứa cùng đeo, nhưng đã bị Lam trêu chọc "Đồ ngốc, đây là vòng đôi dành cho hai người yêu nhau mà. Nó không dành cho chúng ta."
Lúc đó, Hạ đã vô cùng xấu hổ. Cô giận Lam đến hai ngày liền. Nhưng giờ đây, khi đeo chiếc vòng này trên tay, với lời nhắn trên tấm bưu thiếp "Mùa hè không thể thiếu gió. Lam sẽ đợi Hạ quay về." của Lam, Phong Hạ biết được rằng, tương lai của cô là ở đây. Cô sẽ quay trở lại vào một ngày không xa.