Chương 16: Kết hôn
Ngày hôm sau, tôi ổn định lại tâm trí mình rồi mới đến bệnh viện thăm anh. Trên đường đi tôi đã nghĩ ra cả nghìn lí do để giải thích cho sự vắng mặt của mình. Đến trước cửa phòng bệnh, lí do tốt nhất tôi nghĩ ra được là "em mệt."
Tôi chẳng biết phải nói gì hơn, bình ổn tinh thần nhanh tới vậy đã là một cố gắng của tôi rồi, tôi hít thở sâu và đẩy cửa đi vào, trước mắt không hề giống như tôi tưởng tượng, anh không khóc nháo khi không thấy tôi đâu, chỉ thấy anh cười tươi rạng rỡ, những ánh sáng vàng ươm chiếu qua ô cửa sổ phấp phới tấm mành trắng, chiếu lên mái tóc anh, nụ cười anh vẫn đẹp, vẫn trong sáng và dịu dàng như vậy, nhưng là cười với một cô gái khác.
Tôi đứng ngoài góc cửa, anh đang cầm thứ gì trong tay mà cười tươi rạng rỡ, vừa cười vừa nói, nhìn rất an yên. Tôi bỗng nhói lòng nhìn thấy vết thương băng qua bụng anh, chiếc áo bệnh viện vì thế mà cộm lên một chút. Thời khắc đó, tôi đã có suy nghĩ, giá mà anh đừng gặp tôi, giá mà anh không yêu quý tôi đến thế, liệu anh có tốt hơn? Chắc là có, vì khi đến với tôi, anh chưa một ngày nào yên ổn, cuộc đời vốn bình dị của anh vì tôi mà xáo trộn, tôi lo lắng anh sẽ gặp nguy hiểm, tôi chẳng biết phải làm gì.
Mãi một lúc, tôi mới đẩy hẳn cửa ra, người phụ nữ quay lại nhìn tôi. Trông cô ấy thanh lịch và gợi cảm quá, chiếc váy lụa trên người làm rõ đương cong xinh đẹp, sang trọng và quý phái, như một vị tiểu thư đài các. Tôi cúi chào người đó rồi tiến đến hỏi thăm anh.
"Anh đỡ hơn chưa?"
"Anh đỡ rồi, em xem này."
Nói rồi anh đưa cho tôi xem chiếc điện thoại mới tinh trong tay, là chiếc điện thoại đời mới nhất, trông anh thích thú nghịch chiếc di động đắt đỏ, tôi mới quay sang:
"Cô đây là?"
"À, xin chào, tôi là viện trưởng Thúc Tùy Anh, cứ gọi tôi là Anh."
Nói xong cô ấy đưa tay ra chào hỏi, tôi cũng đưa tay ra bắt lấy tay cô ấy. Người phụ nữ cao ráo chắc chừng 1m73, trông còn rất trẻ trung đã lên làm viện trưởng. Tôi có chút kính nể mà hơi khom người.
"Đêm qua, bệnh nhân khóc rất nhiều, tôi hỏi mới biết làm mất điện thoại nên đã gửi cho cậu ấy một chiếc."
"À, tôi xin lỗi viện trưởng Thúc, hết bao nhiêu cứ tính hết vào viện phí ạ."
"Không sao, coi như có duyên, tôi tặng cho cậu ấy, không cần trả gì đâu."
Nói rồi chẳng để tôi nói lời gì nữa, vị viện trưởng lạ cứ thế mà bước nhanh đi mất, để lại tôi còn ngơ ngác. Anh kéo tay tôi lại, cười tươi mà khoe:
"Em nhìn xem, lần đầu tiên anh có cái điện thoại xịn như vậy đó, hôm qua anh đã thử qua rất nhiều tính năng mới, em xem này."
"Đâu, cho em xem nào."
Tôi định đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại thì anh lại giật lại:
"Cái này Tùy Anh cho anh mà, không cho em cầm đâu, em chỉ xem anh dùng thôi nhé."
"Tùy Anh sao?"
"Ừm, cô ấy rất xinh đúng không? Giống như thiên sứ ấy, ước gì được ở với cô ấy sẽ đỡ vất vả hơn."
Câu nói của anh làm tôi sững người, tôi không biết hai người đã thân với nhau đến đâu để anh gọi tên cô ấy thân mật thế. Tôi biết bản thân chưa đủ điều kiện dư dả nên anh cũng khó khăn theo nên tôi rất xót xa khi anh phải chịu cùng cảnh ngộ với tôi. Lúc đó, tôi đã ước, giá mà cô ấy quay lại dẫn anh đi thì tốt biết mấy. Mấy hôm sau, tôi đưa anh về nhà, nhà cửa không mấy khi động đến nên khá bừa bộn.
Tôi tháo giày ra rồi bước vào nhà, nhặt những bộ quần áo vứt lăn trên đất mà sáng đi làm tôi chưa kịp giặt, nhận ra anh vẫn đứng ngoài cửa, tôi mới cất tiếng gọi:
"Vào đi anh, sao vậy?"
"Nhà gì mà bẩn thế này."
Anh đi nhón nhón gót chân rồi nhảy vào đệm, chưa kịp làm gì đã vội mở điện thoại lên xem. Tôi chỉ thở dài, dọn nốt phần còn lại rồi đi nấu cơm. Bếp trong nhà chưa kịp sắm sửa, tủ lạnh đã không còn đồ, tôi chỉ tạm nấu hai bát mì, may trong tủ còn ít thịt xay nên tôi đổ hết vào bát anh rồi bê ra.
"Anh lại anh ăn này."
Lúc này, anh mới lật đật ngồi dậy, tay vẫn cầm điện thoại. Cầm đũa lên vẫn nhìn điện thoại, đến khi cắn vào một miếng mì anh mới phản ứng lại, anh nhè mì ra, rồi đẩy về phía tôi:
"Chán lắm, anh không ăn được cái này."
"Vậy sao? Vậy anh muốn ăn gì?"
"Ờm.."
Anh đang suy nghĩ món ăn, tôi đã vội ăn nhanh bát mì khỏi trương rồi mặc áo khoác định đi mua thì anh reo lên:
"Thôi, không cần nữa, không cần nữa."
"Sao, sao vậy ạ?"
"Tí nữa Tùy Anh đến đón anh đi ăn, hải sản luôn nhé!"
Tôi ngừng lại bàn tay đang kéo khóa của mình, mì còn lại lạo nhạo trong miệng nhạt thuếch, tôi chẳng thấy vị gì.
"Vậy sao?"
Một lúc sau, tiếng còi xe bên dưới kêu lên, khu nhà tôi vắng nên tiếng còi rất vang, một tiếng còi xe đã làm anh háo hức mà cười tươi chạy đi, tiếng cửa nhà đóng lại, tôi ra ban công, nhìn xuống sân sau, chiếc xe sang trọng chở hai người phóng đi mất. Tôi không biết lúc này cảm nhận trong tôi là gì nữa:
"Hình như lúc này mình có cho bột canh vào mì rồi mà nhỉ?"
Tôi cất bát mì thịt bằm vào trong tủ lạnh rồi phơi quần áo, trời tối, tôi dường như chán nản, lấy chiếc điện thoại cục gạch cũ từ trong túi áo, bấm vào từng con số đã trôi sạch màu và màn hình mờ mờ, bỗng trong lòng tôi cảm thấy gì đó rồi lại thôi. Đêm hôm đó, anh đã không về.
Đến mãi tận sáng, tôi mới thấy chiếc xe đó dỗ dưới nhà, anh vui vẻ chào viện trưởng Thúc. Tôi đã đứng sẵn ngoài cửa, trông thấy tôi, anh chỉ cười mỉm một cái rồi đi vào nhà, trên tay anh còn cầm hai bịch đồ để hiệu nhà hàng xa xỉ, anh hào hứng cởi túi bên ngoài, bên trong là toàn những món hải sản, những món đồ Tây xa lạ, nhìn đẹp mắt và đắt đỏ. Anh gọi tôi lại:
"Tùy Anh mua cho anh ăn sáng đấy, cô ấy bảo đến bữa lại mua đồ ăn đến, này còn nhiều lắm, cô ấy mua cho cả em đấy."
Tôi ngồi xuống đối diện anh, nhìn những thức quà xa xỉ bày trên bàn gỗ cũ mốc của tôi thật không cân xứng, trông anh ăn ngon lành tôi mới nhẹ nhõm mà thở phào. Những bữa ăn ngon đến thế này cả đời tôi cũng chẳng dám mơ, miếng ăn ngon này ở cùng tôi cả đời anh sẽ chẳng ăn được, là nhờ có cô ấy nên tôi cảm thấy biết ơn vô cùng. Nhìn anh ăn ngon khiến tôi thấy ấm lòng. Kể từ ngày đó, anh thường nhận được những bữa ăn ngon đều đặn, những bộ quần áo mới. Trông anh khác hẳn, nhìn con người cũng toát lên khí chất nữa.
Trời cũng bớt lạnh, theo đúng dự định thì tôi với anh sẽ làm một đám cưới nho nhỏ tại nhà thờ vào cuối tháng, tôi cũng háo hức mà chuẩn bị mong chờ ngày hạnh phúc đó đến, ngày mà tôi được ở bên cạnh anh.
Chiều đó, tôi tan làm đến quán cà phê đón anh thì thấy mọi người bên trong rất náo nhiệt, mới vào xem thử.
"Uầy, xịn quá, nhất anh Viễn nhá, vợ sắp cưới tâm lí quá cơ."
"Cuối cùng anh cũng thoát ra khỏi cái hố đen kia rồi à?"
"Có mắt lên rồi đấy."
Mọi người cùng nhau cười nói, tôi mới nghiêng đầu thì thấy giữa đám đông là anh và Thúc viện trưởng, cô ấy chỉ che miệng cười ngại, còn anh thì cau mày:
"Hố đen gì chứ, là bóng đèn ấy chứ, cản trở."
"Vậy sao? Ồ, anh Viễn thay dổi dữ à!"
"Không phải lần trước anh nói yêu Tô Nhiệm Đan nhất sao?"
"Làm sao mà yêu được chứ, xấu muốn chết lại còn nghèo nữa, chẳng giống công chúa gì cả."
"Đương nhiên, người tôi cưới là Tùy Anh thì quá tốt rồi."
Nghe thấy điều đó, cánh cửa tôi đang giữ bỗng nặng nề mà đóng lại. Đến phút này, tôi không có gì oán hận, mà có hận cũng chỉ hận chính mình, là tôi đã trói chân anh lại, anh xứng đáng với người tốt đẹp hơn tôi nhiều, tôi thầm cảm ơn Viện trưởng ngàn lần vì đã cho anh được hạnh phúc đó, người như anh chôn cuộc sống của mình vì tôi quả là không xứng. Nếu anh đã mở lòng mình để đón lấy một cơ hội tốt hơn thì anh phải nắm lấy.
Đến ngày gần diễn ra lễ cưới, anh vẫn không ở nhà, anh đi với cô Thúc, tôi đã quen với điều đó và thậm chí tôi sẽ nhắc anh dậy để đi đúng hẹn như một việc vốn vậy. Cả ngày tôi hì hục chuẩn bị cho đám cưới, tuy là đám nhỏ nhưng cũng có kha khá thứ để chuẩn bị. Tôi làm cho đến khi mệt lả.
Sáng sớm hôm sau, một số vị khác quen mặt đã đến dự, nhà thở vốn nhỏ nhưng khách khứa còn chưa đến một nửa. Mặc trên mình bộ váy trắng anh đã tặng, tôi vẫn thấy hạnh phúc, dù người anh yêu không phải là tôi thì tôi vẫn chấp nhận. Cô dâu bước trên lễ đường, tà áo dài trắng thướt tha bước đến bên anh đang đứng chờ sẵn để làm lễ. Mọi nghi thức diễn ra, đến lúc chú rể vén khăn voan cho cô dâu.
"Anh thật sự chờ ngày này lâu lắm rồi."
Chiếc khăn mở ra trước sự chứng kiến của Cha sứ và mọi người, tiếng vỗ tay kéo dài cũng với chiếc khăn được mở ra. Khoảnh khắc chú rể thấy mặt cô dâu, anh giật mình mà cau mày:
"Tùy Anh?"
"Vâng."
Lúc này, tôi mới kéo chiếc khăn che mặt mình, tôi đã đứng cạnh để tung hoa từ đầu đến cuối, được chứng kiến cảnh người yêu được hạnh phúc, đây là lần thứ hai rồi, nhưng cảm xúc khác lắm, có lẽ do tôi vẫn còn yêu anh, còn yêu rất nhiều, tay tôi vỗ nhiệt liệt cùng mọi người nhưng nước mắt đã tràn hai khóe mắt. Có lẽ đây là điều cuối cũng tôi có thể làm cho anh hạnh phúc, tôi mong anh hạnh phúc dù bất cứ nơi đâu, mong anh một đời bình an.
Tôi chẳng biết phải nói gì hơn, bình ổn tinh thần nhanh tới vậy đã là một cố gắng của tôi rồi, tôi hít thở sâu và đẩy cửa đi vào, trước mắt không hề giống như tôi tưởng tượng, anh không khóc nháo khi không thấy tôi đâu, chỉ thấy anh cười tươi rạng rỡ, những ánh sáng vàng ươm chiếu qua ô cửa sổ phấp phới tấm mành trắng, chiếu lên mái tóc anh, nụ cười anh vẫn đẹp, vẫn trong sáng và dịu dàng như vậy, nhưng là cười với một cô gái khác.
Tôi đứng ngoài góc cửa, anh đang cầm thứ gì trong tay mà cười tươi rạng rỡ, vừa cười vừa nói, nhìn rất an yên. Tôi bỗng nhói lòng nhìn thấy vết thương băng qua bụng anh, chiếc áo bệnh viện vì thế mà cộm lên một chút. Thời khắc đó, tôi đã có suy nghĩ, giá mà anh đừng gặp tôi, giá mà anh không yêu quý tôi đến thế, liệu anh có tốt hơn? Chắc là có, vì khi đến với tôi, anh chưa một ngày nào yên ổn, cuộc đời vốn bình dị của anh vì tôi mà xáo trộn, tôi lo lắng anh sẽ gặp nguy hiểm, tôi chẳng biết phải làm gì.
Mãi một lúc, tôi mới đẩy hẳn cửa ra, người phụ nữ quay lại nhìn tôi. Trông cô ấy thanh lịch và gợi cảm quá, chiếc váy lụa trên người làm rõ đương cong xinh đẹp, sang trọng và quý phái, như một vị tiểu thư đài các. Tôi cúi chào người đó rồi tiến đến hỏi thăm anh.
"Anh đỡ hơn chưa?"
"Anh đỡ rồi, em xem này."
Nói rồi anh đưa cho tôi xem chiếc điện thoại mới tinh trong tay, là chiếc điện thoại đời mới nhất, trông anh thích thú nghịch chiếc di động đắt đỏ, tôi mới quay sang:
"Cô đây là?"
"À, xin chào, tôi là viện trưởng Thúc Tùy Anh, cứ gọi tôi là Anh."
Nói xong cô ấy đưa tay ra chào hỏi, tôi cũng đưa tay ra bắt lấy tay cô ấy. Người phụ nữ cao ráo chắc chừng 1m73, trông còn rất trẻ trung đã lên làm viện trưởng. Tôi có chút kính nể mà hơi khom người.
"Đêm qua, bệnh nhân khóc rất nhiều, tôi hỏi mới biết làm mất điện thoại nên đã gửi cho cậu ấy một chiếc."
"À, tôi xin lỗi viện trưởng Thúc, hết bao nhiêu cứ tính hết vào viện phí ạ."
"Không sao, coi như có duyên, tôi tặng cho cậu ấy, không cần trả gì đâu."
Nói rồi chẳng để tôi nói lời gì nữa, vị viện trưởng lạ cứ thế mà bước nhanh đi mất, để lại tôi còn ngơ ngác. Anh kéo tay tôi lại, cười tươi mà khoe:
"Em nhìn xem, lần đầu tiên anh có cái điện thoại xịn như vậy đó, hôm qua anh đã thử qua rất nhiều tính năng mới, em xem này."
"Đâu, cho em xem nào."
Tôi định đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại thì anh lại giật lại:
"Cái này Tùy Anh cho anh mà, không cho em cầm đâu, em chỉ xem anh dùng thôi nhé."
"Tùy Anh sao?"
"Ừm, cô ấy rất xinh đúng không? Giống như thiên sứ ấy, ước gì được ở với cô ấy sẽ đỡ vất vả hơn."
Câu nói của anh làm tôi sững người, tôi không biết hai người đã thân với nhau đến đâu để anh gọi tên cô ấy thân mật thế. Tôi biết bản thân chưa đủ điều kiện dư dả nên anh cũng khó khăn theo nên tôi rất xót xa khi anh phải chịu cùng cảnh ngộ với tôi. Lúc đó, tôi đã ước, giá mà cô ấy quay lại dẫn anh đi thì tốt biết mấy. Mấy hôm sau, tôi đưa anh về nhà, nhà cửa không mấy khi động đến nên khá bừa bộn.
Tôi tháo giày ra rồi bước vào nhà, nhặt những bộ quần áo vứt lăn trên đất mà sáng đi làm tôi chưa kịp giặt, nhận ra anh vẫn đứng ngoài cửa, tôi mới cất tiếng gọi:
"Vào đi anh, sao vậy?"
"Nhà gì mà bẩn thế này."
Anh đi nhón nhón gót chân rồi nhảy vào đệm, chưa kịp làm gì đã vội mở điện thoại lên xem. Tôi chỉ thở dài, dọn nốt phần còn lại rồi đi nấu cơm. Bếp trong nhà chưa kịp sắm sửa, tủ lạnh đã không còn đồ, tôi chỉ tạm nấu hai bát mì, may trong tủ còn ít thịt xay nên tôi đổ hết vào bát anh rồi bê ra.
"Anh lại anh ăn này."
Lúc này, anh mới lật đật ngồi dậy, tay vẫn cầm điện thoại. Cầm đũa lên vẫn nhìn điện thoại, đến khi cắn vào một miếng mì anh mới phản ứng lại, anh nhè mì ra, rồi đẩy về phía tôi:
"Chán lắm, anh không ăn được cái này."
"Vậy sao? Vậy anh muốn ăn gì?"
"Ờm.."
Anh đang suy nghĩ món ăn, tôi đã vội ăn nhanh bát mì khỏi trương rồi mặc áo khoác định đi mua thì anh reo lên:
"Thôi, không cần nữa, không cần nữa."
"Sao, sao vậy ạ?"
"Tí nữa Tùy Anh đến đón anh đi ăn, hải sản luôn nhé!"
Tôi ngừng lại bàn tay đang kéo khóa của mình, mì còn lại lạo nhạo trong miệng nhạt thuếch, tôi chẳng thấy vị gì.
"Vậy sao?"
Một lúc sau, tiếng còi xe bên dưới kêu lên, khu nhà tôi vắng nên tiếng còi rất vang, một tiếng còi xe đã làm anh háo hức mà cười tươi chạy đi, tiếng cửa nhà đóng lại, tôi ra ban công, nhìn xuống sân sau, chiếc xe sang trọng chở hai người phóng đi mất. Tôi không biết lúc này cảm nhận trong tôi là gì nữa:
"Hình như lúc này mình có cho bột canh vào mì rồi mà nhỉ?"
Tôi cất bát mì thịt bằm vào trong tủ lạnh rồi phơi quần áo, trời tối, tôi dường như chán nản, lấy chiếc điện thoại cục gạch cũ từ trong túi áo, bấm vào từng con số đã trôi sạch màu và màn hình mờ mờ, bỗng trong lòng tôi cảm thấy gì đó rồi lại thôi. Đêm hôm đó, anh đã không về.
Đến mãi tận sáng, tôi mới thấy chiếc xe đó dỗ dưới nhà, anh vui vẻ chào viện trưởng Thúc. Tôi đã đứng sẵn ngoài cửa, trông thấy tôi, anh chỉ cười mỉm một cái rồi đi vào nhà, trên tay anh còn cầm hai bịch đồ để hiệu nhà hàng xa xỉ, anh hào hứng cởi túi bên ngoài, bên trong là toàn những món hải sản, những món đồ Tây xa lạ, nhìn đẹp mắt và đắt đỏ. Anh gọi tôi lại:
"Tùy Anh mua cho anh ăn sáng đấy, cô ấy bảo đến bữa lại mua đồ ăn đến, này còn nhiều lắm, cô ấy mua cho cả em đấy."
Tôi ngồi xuống đối diện anh, nhìn những thức quà xa xỉ bày trên bàn gỗ cũ mốc của tôi thật không cân xứng, trông anh ăn ngon lành tôi mới nhẹ nhõm mà thở phào. Những bữa ăn ngon đến thế này cả đời tôi cũng chẳng dám mơ, miếng ăn ngon này ở cùng tôi cả đời anh sẽ chẳng ăn được, là nhờ có cô ấy nên tôi cảm thấy biết ơn vô cùng. Nhìn anh ăn ngon khiến tôi thấy ấm lòng. Kể từ ngày đó, anh thường nhận được những bữa ăn ngon đều đặn, những bộ quần áo mới. Trông anh khác hẳn, nhìn con người cũng toát lên khí chất nữa.
Trời cũng bớt lạnh, theo đúng dự định thì tôi với anh sẽ làm một đám cưới nho nhỏ tại nhà thờ vào cuối tháng, tôi cũng háo hức mà chuẩn bị mong chờ ngày hạnh phúc đó đến, ngày mà tôi được ở bên cạnh anh.
Chiều đó, tôi tan làm đến quán cà phê đón anh thì thấy mọi người bên trong rất náo nhiệt, mới vào xem thử.
"Uầy, xịn quá, nhất anh Viễn nhá, vợ sắp cưới tâm lí quá cơ."
"Cuối cùng anh cũng thoát ra khỏi cái hố đen kia rồi à?"
"Có mắt lên rồi đấy."
Mọi người cùng nhau cười nói, tôi mới nghiêng đầu thì thấy giữa đám đông là anh và Thúc viện trưởng, cô ấy chỉ che miệng cười ngại, còn anh thì cau mày:
"Hố đen gì chứ, là bóng đèn ấy chứ, cản trở."
"Vậy sao? Ồ, anh Viễn thay dổi dữ à!"
"Không phải lần trước anh nói yêu Tô Nhiệm Đan nhất sao?"
"Làm sao mà yêu được chứ, xấu muốn chết lại còn nghèo nữa, chẳng giống công chúa gì cả."
"Đương nhiên, người tôi cưới là Tùy Anh thì quá tốt rồi."
Nghe thấy điều đó, cánh cửa tôi đang giữ bỗng nặng nề mà đóng lại. Đến phút này, tôi không có gì oán hận, mà có hận cũng chỉ hận chính mình, là tôi đã trói chân anh lại, anh xứng đáng với người tốt đẹp hơn tôi nhiều, tôi thầm cảm ơn Viện trưởng ngàn lần vì đã cho anh được hạnh phúc đó, người như anh chôn cuộc sống của mình vì tôi quả là không xứng. Nếu anh đã mở lòng mình để đón lấy một cơ hội tốt hơn thì anh phải nắm lấy.
Đến ngày gần diễn ra lễ cưới, anh vẫn không ở nhà, anh đi với cô Thúc, tôi đã quen với điều đó và thậm chí tôi sẽ nhắc anh dậy để đi đúng hẹn như một việc vốn vậy. Cả ngày tôi hì hục chuẩn bị cho đám cưới, tuy là đám nhỏ nhưng cũng có kha khá thứ để chuẩn bị. Tôi làm cho đến khi mệt lả.
Sáng sớm hôm sau, một số vị khác quen mặt đã đến dự, nhà thở vốn nhỏ nhưng khách khứa còn chưa đến một nửa. Mặc trên mình bộ váy trắng anh đã tặng, tôi vẫn thấy hạnh phúc, dù người anh yêu không phải là tôi thì tôi vẫn chấp nhận. Cô dâu bước trên lễ đường, tà áo dài trắng thướt tha bước đến bên anh đang đứng chờ sẵn để làm lễ. Mọi nghi thức diễn ra, đến lúc chú rể vén khăn voan cho cô dâu.
"Anh thật sự chờ ngày này lâu lắm rồi."
Chiếc khăn mở ra trước sự chứng kiến của Cha sứ và mọi người, tiếng vỗ tay kéo dài cũng với chiếc khăn được mở ra. Khoảnh khắc chú rể thấy mặt cô dâu, anh giật mình mà cau mày:
"Tùy Anh?"
"Vâng."
Lúc này, tôi mới kéo chiếc khăn che mặt mình, tôi đã đứng cạnh để tung hoa từ đầu đến cuối, được chứng kiến cảnh người yêu được hạnh phúc, đây là lần thứ hai rồi, nhưng cảm xúc khác lắm, có lẽ do tôi vẫn còn yêu anh, còn yêu rất nhiều, tay tôi vỗ nhiệt liệt cùng mọi người nhưng nước mắt đã tràn hai khóe mắt. Có lẽ đây là điều cuối cũng tôi có thể làm cho anh hạnh phúc, tôi mong anh hạnh phúc dù bất cứ nơi đâu, mong anh một đời bình an.