Chương 5: Kết thúc
Kể từ ngày Ân Nhã dọn về đây, cuộc sống của Phi Yến không có ngày nào yên ổn, cô ta cứ tìm cách hãm hại cô hết lần này đến lần khác. Cũng may là Phi Yến thông minh, nhiều lần nhận ra âm mưu của đối phương mới kịp thời thoát nạn. Nhưng lần này, xem ra là ông trời không thể che chở cho cô được nữa.
“Cô cũng to gan quá đi! Dám lấy cắp bộ trang sức đắt giá của tôi, lại còn bỏ thuốc vào canh làm sức khỏe tôi giảm sút. Đúng là cái đồ nghèo hèn, muôn đời vẫn là giẻ rách. Cô còn không mau biến đi cho tôi! Cút ngay!” – Bà nội hét to giữa phòng khách, tất cả những chuyện này đều là do Ân Nhã ném đá giấu tay, nhằm lật đổ vị chính thất là Phi Yến ra khỏi nhà, để cô ta nghiễm nhiên trở thành bà chủ nhà họ Trịnh tương lai.
Mặc cho Phi Yến cố gắng giải thích thế nào cũng vô dụng. Cô vốn dĩ đã là cái gai trong mắt cả nhà, vì vậy nên không một ai lên tiếng bênh vực cô, cũng không ai dám làm điều đó. Đông Vũ lại có chuyến công tác xa ở nước ngoài, vốn dĩ không hay không biết gì. Phi Yến cứ thế mà bị đuổi ra khỏi nhà.
Kéo lê chiếc vali một đoạn đường dài, trời đã vào đông, cái giá rét của Hà Nội như xuyên thẳng vào từng đốt xương của người phụ nữ chỉ vừa mới sinh con được 2 tháng. Cô co quắp người, ngồi xuống bên vệ đường, cũng may cô đi làm bấy lâu cũng tiết kiệm được một khoảng tiền. Cầm số tiền đó cô đi tìm cho mình một chiếc nhà trọ nhỏ, thật lòng cô không dám mang bộ dạng thê thảm này về nhà, sợ bố mẹ cô sẽ không chịu nổi mất.
..
Vài ngày sau, Đông Vũ từ nước ngoài trở về, biết chuyện vợ mình đã bị đuổi đi, khuôn mặt anh tú bỗng trở nên lạnh như băng, hơi lạnh trên cơ thể anh tỏa ra làm ai cũng rùng mình. Đôi mắt sắc bén quét ngang qua người Ân Nhã, anh thề sẽ khiến người đàn bà này phải trả giá.
Chỉ cần một vài thao tác điều tra, Đông Vũ đã lần ra được sự thật, anh cho gọi mọi người ra phòng khách, từ từ lột chiếc mặt nạ của người phụ nữ thâm độc kia, phơi bày ra trước mặt toàn thể người trong nhà.
“Hôm nay, cháu có một vài điều cần phải làm rõ. Thắm, lại đây!” – Đông Vũ ra hiệu cho một trong số những người làm trong nhà, thái độ cứng rắn nói – “Em hãy nói lại với mọi người những gì em thấy, y như lúc em nói với tôi vậy, nhớ kể đúng sự thật, nếu có gian dối nửa lời thì đừng trách tôi!”
“Vâng ạ, thật ra trước đây em đã nhiều lần thấy cô Nhã bỏ gì đó vào canh của bà chủ, em chỉ dám lén đổ canh đi rồi nấu lại chứ không dám làm to chuyện. Cái hôm chị Yến bị đuổi đi, em đã thấy cô Nhã lén lút ở phòng bà chủ, sau đó cầm trên tay một chiếc hộp trông như là hộp trang sức rồi đi thẳng vào phòng chị Yến. Em chỉ thấy vậy thôi, còn sự việc tiếp theo thì em không biết ạ” – Cô gái cúi đầu, bộ dạng có phần sợ sệt, run rẩy kể lại tất cả mọi chuyện.
“Mày, im ngay! Có biết mình đang nói gì đó không? Dám đổ tội cho tao hả? Con ranh này!” – Ân Nhã thấy mình bị vạch trần liền giở giọng la hét trong oan ức.
“Bình tĩnh lại, để ta xem. Này Thắm, mày nói gì? mày thấy à? Sao ngay lúc cô chủ bị đuổi mày không phanh phui sự việc ra để bảo vệ cô chủ? Có phải những lời này là do cậu bảo mày nói để bao che cho con đấy không?”- Bà nội giận dữ, quát vào mặt cô người làm.
“Thôi đủ rồi, nếu cả nhà không tin thì xem đoạn video này đi!” – Đông Vũ với tay lấy chiếc remote bật tivi, mọi người chăm chú nhìn vào từng hành động của Ân Nhã được trình chiếu trên màn hình, không sót một đoạn nào – “Vì không yên tâm nên cháu đã lắp một vài camera ẩn tại những chậu cây trong nhà, trong đó có một chậu ở hành lang phòng bà nội và phòng cháu, còn một cái ở nhà bếp nữa, đã ghi lại được tất cả hành vi gian trá của người phụ nữ này, mọi người còn ý kiến gì nữa không?”
Không khí dần trở nên im bặt, mọi người hướng mắt nhìn về phía Ân Nhã, tỏ vẻ thất vọng. Cô ta tự mình xem lại đoạn video, mặt mũi cứng đờ, không còn có thể chối cãi gì thêm. Đúng lúc này bên ngoài truyền đến tiếng xe cảnh sát, là Đông Vũ cho gọi đến áp giải người đàn bà độc ác này về trị tội với tội danh trộm cắp, vu khống và cố ý gây tổn hại cho sức khỏe của người khác.
Bà nội thất thần ngồi khụy xuống, thật không ngờ bà sống đến từng tuổi này rồi, lại bị một đứa con gái 20 mấy tuổi đầu dắt mũi, quả là xấu hổ.
Chiều hôm đó, Đông Vũ lục tung cả thành phố để tìm Phi Yến, đến một mảnh vải của cô cũng không tìm thấy. Về nhà vợ thì bố mẹ vợ lại không biết gì, anh cũng không dám kinh động đến người lớn, chỉ biết một mình lầm lũi tìm vợ hết chỗ này tới chỗ khác.
Bỗng nhiên có điện thoại vang lên, là một số máy lạ, thầm nghĩ có khi nào là Phi Yến gọi không? Anh liền vội vã bắt máy. Đầu dây bên kia truyền đến một âm thanh giận dữ:
“Nhớ tao không? Thằng chó! Dạo này sống hạnh phúc quá nhỉ? Vợ mày đang ở trong tay tao, khôn hồn thì mang 3 tỷ đến gặp tao, nếu không tao sẽ giết nó. Nhớ, không được báo công an.”
Tút! tút! tút!
Bên kia nói xong liền ngắt máy, bên này cơ mặt Đông Vũ lạnh như băng tuyết. Chết tiệt thật! Anh nhận ra đó là giọng một đối tác cũ của công ty anh, vì cha anh làm ăn không cẩn trọng đã để họ dính líu đến kiện tụng rồi phá sản, bây giờ họ quay lại tìm cách trả thù gia đình anh.
Chỉ sau một vài thao tác sắp xếp, Đông Vũ đã chuẩn bị đủ tiền trong tay, lập tức lái xe đi đến điểm hẹn.
…
Tại một căn nhà hoang cũ kỹ.
“Các người muốn làm gì? Thả tôi ra, sao lại bắt tôi?” – Phi Yến bị bắt trói rồi ném vào góc tường, tay chân không thể cử động khiến cô vô cùng khó chịu.
“Cô em, im lặng chút đi. Nói nữa thì đừng trách anh đây không nể tình” – Một tên tên côn đồ vẻ mặt dữ tợn lên tiếng – “Anh em nhìn xem, con này xinh đáo để đấy. Có ai muốn thịt nó không? Chứ tao đây sắp nhịn hết nổi rồi!”
Cả đám bọn chúng thi nhau sờ soạng vào người Phi Yến, đắc ý cười phá lên trong thỏa mãn.
“Tôi xin các anh, đừng làm bậy, tôi vừa mới sinh con, sức khoẻ còn rất yếu, xin các anh tha cho tôi!” – Phi Yến giọng nói yếu ớt, đưa ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía bọn chúng.
Đám côn đồ nghe xong liền khựng lại, bất chợt cảm thấy có chút thương cảm. Người phụ nữ này, rốt cuộc đã chịu bao nhiêu khổ hạnh mà lại ra nông nỗi như thế này?
Được một lúc thì trước cửa tuyền đến âm thanh có người bước vào, là Đông Vũ. Anh đặt vali tiền xuống đất, nhìn vợ mình trước mặt quần áo xộc xệch, đoán được chuyện gì đã xảy ra, đôi mắt anh đỏ bừng, tiến đến xông lên đánh từng tên một. Bị tấn công bất ngờ, một tên trong đó rút dao ra định đâm anh thì…
“Vũ, coi chừng!!!” – Phi Yến dùng hết sức lực nhỏ nhoi của mình đứng bật dậy, lao đến đỡ lấy nhát dao cho anh.
Một nhát dao đâm thẳng vào lưng của Phi Yến, cô đau đớn hét to, dòng máu đỏ tươi tuôn ra làm ướt cả chiếc áo sơ mi trắng đang mặc trên người.
“Phi Yến!!!” – Đông Vũ khụy xuống, ôm chầm lấy vợ mình vào lòng, kêu tên cô liên tục. Ngay sau đó liền nhanh trí lấy điện thoại ra gọi cấp cứu.
Đám côn đồ nhận thấy mình có thể sẽ đâm chết người, liền bỏ chạy, trước khi đi còn không quên ôm lấy chiếc vali chứa 3 tỷ về cho chủ nhân của chúng.
Phi Yến hơi thở yếu ớt, chỉ kịp nói với Đông Vũ rằng hãy thay cô chăm sóc con, và… cô thực sự rất yêu anh.
Bất giác khoé mắt Đông Vũ đỏ lên, hai hàng nước mắt chảy dài, không kìm chế được mà hét lớn, tiếng hét thống khổ của anh xé toạc cả bầu trời đêm tĩnh mịch.
Phi Yến trong mắt anh từ lâu vốn dĩ đã chiếm lĩnh một vị trí vô cùng quan trọng, chỉ là anh không có cách nào thừa nhận, càng không thể thổ lộ cho cô biết. Đúng là trong cuộc sống có nhiều thứ trước mắt, ta không thấy được giá trị thực của nó, cho đến khi ta thật sự sắp mất đi rồi mới biết hối hận.
…
Tại bệnh viện Bạch Mai.
“Hiện tại cô ấy tạm thời đã qua cơn nguy kịch rồi nhưng khả năng có thể tỉnh lại thì rất thấp. Cộng thêm cơ địa lại vừa mới sinh con, vốn đã như ngọn đèn dầu treo trước gió. Tôi e là…” – Bác sĩ lắc đầu, trình bày tình hình sức khỏe hiện tại của Phi Yến sau khi cấp cứu – “E là không thể tỉnh lại được.”
Đông Vũ nghe xong tâm tư tán loạn, anh chết lặng đi vài phút, một cảm giác hoang mang, sợ hãi đến tột độ tìm đến anh, chưa bao giờ anh cảm thấy sợ như lúc này.
…
Đã qua vài ngày rồi mà Phi Yến vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Bố mẹ cô hay tin không ngừng tự trách bản thân, giá mà khi xưa họ ngăn cản, không để cô lấy anh thì đã không thành ra thế này rồi. Ông Luân, cha Phi Yến lao vào đánh túi bụi cậu con rể đang đứng trước mặt, vừa đánh vừa gào khóc hãy trả con gái lại cho ông.
Đông Vũ không biết phản ứng gì, chỉ có thể để yên cho cha vợ đánh, bản thân anh thật sự cũng muốn giết chết chính mình, đã hứa sẽ bảo vệ cô đến cùng, ấy vậy mà hết lần này tới lần khác lại để cô vì anh mà chịu biết bao nhiêu thiệt thòi và tổn thương.
Bà Đào, mẹ Phi Yến trong quá trình dọn đồ ở nhà trọ cho cô đã vô tình tìm thấy trong ngăn tủ một quyển nhật ký, bà lặng lẽ đưa nó cho con rể. Cầm cuốn sổ trên tay,giở từng trang ra đọc, nước mắt Đông Vũ không tự chủ được rơi xuống, anh ôm mặt, khóc nức nở. Cô gái này, có thể yêu một lần yêu đến sâu đậm như vậy, thật khiến người khác tránh không khỏi cảm giác bi thương.
…
1 tháng, 2 tháng, 3 tháng thậm chí là 4 tháng trôi qua, Phi Yến vẫn chưa tỉnh lại, cậu bé con trai cô, Đông Phi bây giờ cũng đã 6 tháng tuổi rồi.
Đông Vũ ngày càng tiều tụy, gương mặt anh tuấn hồng hào giờ đây đã trở nên xanh xao, đoán chừng anh đã sụt không biết bao nhiêu cân.
“Phi Yến, em tỉnh lại đi được không? Ở nhà anh đã cho người trồng cả một vườn hoa phi yến đợi em về. Còn con chúng ta nữa, nó thật sự rất nhớ em” – Đông Vũ tẩm khăn ướt lau đôi bàn tay của Phi Yến, trong mắt anh ẩn hiện một tầng nước mỏng. Qua bao nhiêu chuyện, cuối cùng nhà họ Trịnh đã chấp nhận cô, bà nội cũng vì ân hận mà ngày đêm đến nhà thờ cầu nguyện Chúa ban phước lành đến cho cháu dâu của bà.
Vài ngón tay khẽ cử động trong lòng bàn tay anh. Đông Vũ bất ngờ nhìn vào nhất cử nhất động của Phi Yến, đôi chân mày cô nhíu lại, mi mắt nhẹ nhàng đóng mở một cách chậm rãi. Nhận thức được cô đã tỉnh, Đông Vũ nhấn liền gọi bác sĩ đến.
“Quả là kỳ tích! Cô ấy đã tỉnh lại rồi, sau khi kiểm tra thì tình hình sức khỏe rất khá. Thật sự chúc mừng cậu và gia đình.”
Từng câu từng chữ của bác sĩ Đông Vũ đều nghe rất rõ, quả nhiên anh không có nghe lầm, cô đã thực sự tỉnh lại. Không kìm được xúc cảm, anh chạy đến bên giường Phi Yến, nắm chặt đôi bàn tay cô, khẽ gọi:
“Phi Yến, em tỉnh rồi, em nghe được anh gọi em phải không? Giỏi lắm! Em thật sự rất giỏi!”
“Em đã ngủ bao lâu rồi?” – Phi Yến chậm rãi đóng mở đôi mắt, có lẽ vì đã hôn mê quá lâu nên phản ứng cơ thể có chút chậm chạp.
“4 tháng rồi” – Khóe môi Đông Vũ cong lên một nụ cười hoàn hảo, vui mừng đến không tả được – “Anh tưởng mình như sắp chết đi, cũng may em đã tỉnh lại, cảm ơn em.”
“Không sao rồi. Anh đừng như vậy” – Phi Yến mệt mỏi trả lời, cầm lấy đôi bàn tay của Đông Vũ, dùng sức nắm chặt.
Đáp lại hành động của Phi Yến lúc này là một đôi lông mày nhíu chặt, ánh mắt lộ vẻ man mác buồn, nụ cười trên đôi môi quyến rũ cũng thu lại, không gian tĩnh lặng đến mức tựa hồ có thể nghe được nhịp thở của con tim.
“Anh yêu em!”
Phi Yến giật mình, đôi mắt mở to nhìn Đông Vũ, cô không tin vào mắt mình, càng không tin vào tai mình. 3 chữ “anh yêu em” vừa rồi là từ miệng của chồng cô nói ra sao?
“Anh nói gì? Có thể nhắc lại lần nữa không?”
“Anh yêu em!” – Đông Vũ cao giọng, đưa ánh mắt mình nhìn trực diện Phi Yến. Lời anh nói là thật, anh đã yêu, thực sự đã yêu. Một điều mà đến cả bản thân anh cũng không ngờ tới được. Và cô, Phi Yến, người con gái yêu đơn phương anh ngần ấy năm trời đã làm anh hiểu ra, tình yêu vốn không phân biệt giới tính hay bất cứ định kiến nào trên đời có thể ngăn cản nó. Một người trước giờ chỉ có xúc cảm với đàn ông như anh, bây giờ cũng có thể rung động với một người phụ nữ, có lẽ anh vốn dĩ đã là người song tính, chỉ là cho đến giờ mới thật sự có một cô gái có thể
chạm đến trái tim anh.
Phi Yến khóe mắt rưng rưng, cô nở một nụ cười hạnh phúc, xúc động vô cùng, nhìn cô bây giờ tuy có chút tiều tụy nhưng lại vô cùng xinh đẹp, đẹp đến mức hoàn hảo.
…
Sau đó cảnh sát cũng vào cuộc, họ đã cho bắt và xét xử những kẻ bắt cóc tống tiền, nhưng Đông Vũ và Phi Yến đều nhất trí làm đơn xin bãi nại cho họ, vì anh biết, sự tình xảy ra ngày hôm nay chính là quả báo mà gia đình anh đáng phải nhận do sự bất cẩn của ông Bách, cha Đông Vũ.
…
Cuối cùng, trái ngọt cũng đến với vợ chồng Phi Yến, 3 năm sau, cô hạ sinh thêm một bé gái, đặt tên là Đông Nghi, cả nhà bốn người hạnh phúc viên mãn. Họ yêu nhau, cho nhau hạnh phúc, vì nhau mà chịu khổ, hy sinh đủ điều. Có lẽ ông trời đã sắp đặt cho họ như vậy, để họ cảm nhận được tình cảm của đối phương, con tim cũng theo đó mà từ từ rung động. Khó khăn, thử thách sẽ khiến con người ta trưởng thành. Trong tình yêu cũng vậy, cùng nhau trải qua càng nhiều sóng gió và gian nan thì lại khiến con người ta càng yêu và trân trọng nhau hơn.
Và hãy cố gắng trân trọng người bên cạnh mình, khi còn có thể…
– HẾT –
“Cô cũng to gan quá đi! Dám lấy cắp bộ trang sức đắt giá của tôi, lại còn bỏ thuốc vào canh làm sức khỏe tôi giảm sút. Đúng là cái đồ nghèo hèn, muôn đời vẫn là giẻ rách. Cô còn không mau biến đi cho tôi! Cút ngay!” – Bà nội hét to giữa phòng khách, tất cả những chuyện này đều là do Ân Nhã ném đá giấu tay, nhằm lật đổ vị chính thất là Phi Yến ra khỏi nhà, để cô ta nghiễm nhiên trở thành bà chủ nhà họ Trịnh tương lai.
Mặc cho Phi Yến cố gắng giải thích thế nào cũng vô dụng. Cô vốn dĩ đã là cái gai trong mắt cả nhà, vì vậy nên không một ai lên tiếng bênh vực cô, cũng không ai dám làm điều đó. Đông Vũ lại có chuyến công tác xa ở nước ngoài, vốn dĩ không hay không biết gì. Phi Yến cứ thế mà bị đuổi ra khỏi nhà.
Kéo lê chiếc vali một đoạn đường dài, trời đã vào đông, cái giá rét của Hà Nội như xuyên thẳng vào từng đốt xương của người phụ nữ chỉ vừa mới sinh con được 2 tháng. Cô co quắp người, ngồi xuống bên vệ đường, cũng may cô đi làm bấy lâu cũng tiết kiệm được một khoảng tiền. Cầm số tiền đó cô đi tìm cho mình một chiếc nhà trọ nhỏ, thật lòng cô không dám mang bộ dạng thê thảm này về nhà, sợ bố mẹ cô sẽ không chịu nổi mất.
..
Vài ngày sau, Đông Vũ từ nước ngoài trở về, biết chuyện vợ mình đã bị đuổi đi, khuôn mặt anh tú bỗng trở nên lạnh như băng, hơi lạnh trên cơ thể anh tỏa ra làm ai cũng rùng mình. Đôi mắt sắc bén quét ngang qua người Ân Nhã, anh thề sẽ khiến người đàn bà này phải trả giá.
Chỉ cần một vài thao tác điều tra, Đông Vũ đã lần ra được sự thật, anh cho gọi mọi người ra phòng khách, từ từ lột chiếc mặt nạ của người phụ nữ thâm độc kia, phơi bày ra trước mặt toàn thể người trong nhà.
“Hôm nay, cháu có một vài điều cần phải làm rõ. Thắm, lại đây!” – Đông Vũ ra hiệu cho một trong số những người làm trong nhà, thái độ cứng rắn nói – “Em hãy nói lại với mọi người những gì em thấy, y như lúc em nói với tôi vậy, nhớ kể đúng sự thật, nếu có gian dối nửa lời thì đừng trách tôi!”
“Vâng ạ, thật ra trước đây em đã nhiều lần thấy cô Nhã bỏ gì đó vào canh của bà chủ, em chỉ dám lén đổ canh đi rồi nấu lại chứ không dám làm to chuyện. Cái hôm chị Yến bị đuổi đi, em đã thấy cô Nhã lén lút ở phòng bà chủ, sau đó cầm trên tay một chiếc hộp trông như là hộp trang sức rồi đi thẳng vào phòng chị Yến. Em chỉ thấy vậy thôi, còn sự việc tiếp theo thì em không biết ạ” – Cô gái cúi đầu, bộ dạng có phần sợ sệt, run rẩy kể lại tất cả mọi chuyện.
“Mày, im ngay! Có biết mình đang nói gì đó không? Dám đổ tội cho tao hả? Con ranh này!” – Ân Nhã thấy mình bị vạch trần liền giở giọng la hét trong oan ức.
“Bình tĩnh lại, để ta xem. Này Thắm, mày nói gì? mày thấy à? Sao ngay lúc cô chủ bị đuổi mày không phanh phui sự việc ra để bảo vệ cô chủ? Có phải những lời này là do cậu bảo mày nói để bao che cho con đấy không?”- Bà nội giận dữ, quát vào mặt cô người làm.
“Thôi đủ rồi, nếu cả nhà không tin thì xem đoạn video này đi!” – Đông Vũ với tay lấy chiếc remote bật tivi, mọi người chăm chú nhìn vào từng hành động của Ân Nhã được trình chiếu trên màn hình, không sót một đoạn nào – “Vì không yên tâm nên cháu đã lắp một vài camera ẩn tại những chậu cây trong nhà, trong đó có một chậu ở hành lang phòng bà nội và phòng cháu, còn một cái ở nhà bếp nữa, đã ghi lại được tất cả hành vi gian trá của người phụ nữ này, mọi người còn ý kiến gì nữa không?”
Không khí dần trở nên im bặt, mọi người hướng mắt nhìn về phía Ân Nhã, tỏ vẻ thất vọng. Cô ta tự mình xem lại đoạn video, mặt mũi cứng đờ, không còn có thể chối cãi gì thêm. Đúng lúc này bên ngoài truyền đến tiếng xe cảnh sát, là Đông Vũ cho gọi đến áp giải người đàn bà độc ác này về trị tội với tội danh trộm cắp, vu khống và cố ý gây tổn hại cho sức khỏe của người khác.
Bà nội thất thần ngồi khụy xuống, thật không ngờ bà sống đến từng tuổi này rồi, lại bị một đứa con gái 20 mấy tuổi đầu dắt mũi, quả là xấu hổ.
Chiều hôm đó, Đông Vũ lục tung cả thành phố để tìm Phi Yến, đến một mảnh vải của cô cũng không tìm thấy. Về nhà vợ thì bố mẹ vợ lại không biết gì, anh cũng không dám kinh động đến người lớn, chỉ biết một mình lầm lũi tìm vợ hết chỗ này tới chỗ khác.
Bỗng nhiên có điện thoại vang lên, là một số máy lạ, thầm nghĩ có khi nào là Phi Yến gọi không? Anh liền vội vã bắt máy. Đầu dây bên kia truyền đến một âm thanh giận dữ:
“Nhớ tao không? Thằng chó! Dạo này sống hạnh phúc quá nhỉ? Vợ mày đang ở trong tay tao, khôn hồn thì mang 3 tỷ đến gặp tao, nếu không tao sẽ giết nó. Nhớ, không được báo công an.”
Tút! tút! tút!
Bên kia nói xong liền ngắt máy, bên này cơ mặt Đông Vũ lạnh như băng tuyết. Chết tiệt thật! Anh nhận ra đó là giọng một đối tác cũ của công ty anh, vì cha anh làm ăn không cẩn trọng đã để họ dính líu đến kiện tụng rồi phá sản, bây giờ họ quay lại tìm cách trả thù gia đình anh.
Chỉ sau một vài thao tác sắp xếp, Đông Vũ đã chuẩn bị đủ tiền trong tay, lập tức lái xe đi đến điểm hẹn.
…
Tại một căn nhà hoang cũ kỹ.
“Các người muốn làm gì? Thả tôi ra, sao lại bắt tôi?” – Phi Yến bị bắt trói rồi ném vào góc tường, tay chân không thể cử động khiến cô vô cùng khó chịu.
“Cô em, im lặng chút đi. Nói nữa thì đừng trách anh đây không nể tình” – Một tên tên côn đồ vẻ mặt dữ tợn lên tiếng – “Anh em nhìn xem, con này xinh đáo để đấy. Có ai muốn thịt nó không? Chứ tao đây sắp nhịn hết nổi rồi!”
Cả đám bọn chúng thi nhau sờ soạng vào người Phi Yến, đắc ý cười phá lên trong thỏa mãn.
“Tôi xin các anh, đừng làm bậy, tôi vừa mới sinh con, sức khoẻ còn rất yếu, xin các anh tha cho tôi!” – Phi Yến giọng nói yếu ớt, đưa ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía bọn chúng.
Đám côn đồ nghe xong liền khựng lại, bất chợt cảm thấy có chút thương cảm. Người phụ nữ này, rốt cuộc đã chịu bao nhiêu khổ hạnh mà lại ra nông nỗi như thế này?
Được một lúc thì trước cửa tuyền đến âm thanh có người bước vào, là Đông Vũ. Anh đặt vali tiền xuống đất, nhìn vợ mình trước mặt quần áo xộc xệch, đoán được chuyện gì đã xảy ra, đôi mắt anh đỏ bừng, tiến đến xông lên đánh từng tên một. Bị tấn công bất ngờ, một tên trong đó rút dao ra định đâm anh thì…
“Vũ, coi chừng!!!” – Phi Yến dùng hết sức lực nhỏ nhoi của mình đứng bật dậy, lao đến đỡ lấy nhát dao cho anh.
Một nhát dao đâm thẳng vào lưng của Phi Yến, cô đau đớn hét to, dòng máu đỏ tươi tuôn ra làm ướt cả chiếc áo sơ mi trắng đang mặc trên người.
“Phi Yến!!!” – Đông Vũ khụy xuống, ôm chầm lấy vợ mình vào lòng, kêu tên cô liên tục. Ngay sau đó liền nhanh trí lấy điện thoại ra gọi cấp cứu.
Đám côn đồ nhận thấy mình có thể sẽ đâm chết người, liền bỏ chạy, trước khi đi còn không quên ôm lấy chiếc vali chứa 3 tỷ về cho chủ nhân của chúng.
Phi Yến hơi thở yếu ớt, chỉ kịp nói với Đông Vũ rằng hãy thay cô chăm sóc con, và… cô thực sự rất yêu anh.
Bất giác khoé mắt Đông Vũ đỏ lên, hai hàng nước mắt chảy dài, không kìm chế được mà hét lớn, tiếng hét thống khổ của anh xé toạc cả bầu trời đêm tĩnh mịch.
Phi Yến trong mắt anh từ lâu vốn dĩ đã chiếm lĩnh một vị trí vô cùng quan trọng, chỉ là anh không có cách nào thừa nhận, càng không thể thổ lộ cho cô biết. Đúng là trong cuộc sống có nhiều thứ trước mắt, ta không thấy được giá trị thực của nó, cho đến khi ta thật sự sắp mất đi rồi mới biết hối hận.
…
Tại bệnh viện Bạch Mai.
“Hiện tại cô ấy tạm thời đã qua cơn nguy kịch rồi nhưng khả năng có thể tỉnh lại thì rất thấp. Cộng thêm cơ địa lại vừa mới sinh con, vốn đã như ngọn đèn dầu treo trước gió. Tôi e là…” – Bác sĩ lắc đầu, trình bày tình hình sức khỏe hiện tại của Phi Yến sau khi cấp cứu – “E là không thể tỉnh lại được.”
Đông Vũ nghe xong tâm tư tán loạn, anh chết lặng đi vài phút, một cảm giác hoang mang, sợ hãi đến tột độ tìm đến anh, chưa bao giờ anh cảm thấy sợ như lúc này.
…
Đã qua vài ngày rồi mà Phi Yến vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Bố mẹ cô hay tin không ngừng tự trách bản thân, giá mà khi xưa họ ngăn cản, không để cô lấy anh thì đã không thành ra thế này rồi. Ông Luân, cha Phi Yến lao vào đánh túi bụi cậu con rể đang đứng trước mặt, vừa đánh vừa gào khóc hãy trả con gái lại cho ông.
Đông Vũ không biết phản ứng gì, chỉ có thể để yên cho cha vợ đánh, bản thân anh thật sự cũng muốn giết chết chính mình, đã hứa sẽ bảo vệ cô đến cùng, ấy vậy mà hết lần này tới lần khác lại để cô vì anh mà chịu biết bao nhiêu thiệt thòi và tổn thương.
Bà Đào, mẹ Phi Yến trong quá trình dọn đồ ở nhà trọ cho cô đã vô tình tìm thấy trong ngăn tủ một quyển nhật ký, bà lặng lẽ đưa nó cho con rể. Cầm cuốn sổ trên tay,giở từng trang ra đọc, nước mắt Đông Vũ không tự chủ được rơi xuống, anh ôm mặt, khóc nức nở. Cô gái này, có thể yêu một lần yêu đến sâu đậm như vậy, thật khiến người khác tránh không khỏi cảm giác bi thương.
…
1 tháng, 2 tháng, 3 tháng thậm chí là 4 tháng trôi qua, Phi Yến vẫn chưa tỉnh lại, cậu bé con trai cô, Đông Phi bây giờ cũng đã 6 tháng tuổi rồi.
Đông Vũ ngày càng tiều tụy, gương mặt anh tuấn hồng hào giờ đây đã trở nên xanh xao, đoán chừng anh đã sụt không biết bao nhiêu cân.
“Phi Yến, em tỉnh lại đi được không? Ở nhà anh đã cho người trồng cả một vườn hoa phi yến đợi em về. Còn con chúng ta nữa, nó thật sự rất nhớ em” – Đông Vũ tẩm khăn ướt lau đôi bàn tay của Phi Yến, trong mắt anh ẩn hiện một tầng nước mỏng. Qua bao nhiêu chuyện, cuối cùng nhà họ Trịnh đã chấp nhận cô, bà nội cũng vì ân hận mà ngày đêm đến nhà thờ cầu nguyện Chúa ban phước lành đến cho cháu dâu của bà.
Vài ngón tay khẽ cử động trong lòng bàn tay anh. Đông Vũ bất ngờ nhìn vào nhất cử nhất động của Phi Yến, đôi chân mày cô nhíu lại, mi mắt nhẹ nhàng đóng mở một cách chậm rãi. Nhận thức được cô đã tỉnh, Đông Vũ nhấn liền gọi bác sĩ đến.
“Quả là kỳ tích! Cô ấy đã tỉnh lại rồi, sau khi kiểm tra thì tình hình sức khỏe rất khá. Thật sự chúc mừng cậu và gia đình.”
Từng câu từng chữ của bác sĩ Đông Vũ đều nghe rất rõ, quả nhiên anh không có nghe lầm, cô đã thực sự tỉnh lại. Không kìm được xúc cảm, anh chạy đến bên giường Phi Yến, nắm chặt đôi bàn tay cô, khẽ gọi:
“Phi Yến, em tỉnh rồi, em nghe được anh gọi em phải không? Giỏi lắm! Em thật sự rất giỏi!”
“Em đã ngủ bao lâu rồi?” – Phi Yến chậm rãi đóng mở đôi mắt, có lẽ vì đã hôn mê quá lâu nên phản ứng cơ thể có chút chậm chạp.
“4 tháng rồi” – Khóe môi Đông Vũ cong lên một nụ cười hoàn hảo, vui mừng đến không tả được – “Anh tưởng mình như sắp chết đi, cũng may em đã tỉnh lại, cảm ơn em.”
“Không sao rồi. Anh đừng như vậy” – Phi Yến mệt mỏi trả lời, cầm lấy đôi bàn tay của Đông Vũ, dùng sức nắm chặt.
Đáp lại hành động của Phi Yến lúc này là một đôi lông mày nhíu chặt, ánh mắt lộ vẻ man mác buồn, nụ cười trên đôi môi quyến rũ cũng thu lại, không gian tĩnh lặng đến mức tựa hồ có thể nghe được nhịp thở của con tim.
“Anh yêu em!”
Phi Yến giật mình, đôi mắt mở to nhìn Đông Vũ, cô không tin vào mắt mình, càng không tin vào tai mình. 3 chữ “anh yêu em” vừa rồi là từ miệng của chồng cô nói ra sao?
“Anh nói gì? Có thể nhắc lại lần nữa không?”
“Anh yêu em!” – Đông Vũ cao giọng, đưa ánh mắt mình nhìn trực diện Phi Yến. Lời anh nói là thật, anh đã yêu, thực sự đã yêu. Một điều mà đến cả bản thân anh cũng không ngờ tới được. Và cô, Phi Yến, người con gái yêu đơn phương anh ngần ấy năm trời đã làm anh hiểu ra, tình yêu vốn không phân biệt giới tính hay bất cứ định kiến nào trên đời có thể ngăn cản nó. Một người trước giờ chỉ có xúc cảm với đàn ông như anh, bây giờ cũng có thể rung động với một người phụ nữ, có lẽ anh vốn dĩ đã là người song tính, chỉ là cho đến giờ mới thật sự có một cô gái có thể
chạm đến trái tim anh.
Phi Yến khóe mắt rưng rưng, cô nở một nụ cười hạnh phúc, xúc động vô cùng, nhìn cô bây giờ tuy có chút tiều tụy nhưng lại vô cùng xinh đẹp, đẹp đến mức hoàn hảo.
…
Sau đó cảnh sát cũng vào cuộc, họ đã cho bắt và xét xử những kẻ bắt cóc tống tiền, nhưng Đông Vũ và Phi Yến đều nhất trí làm đơn xin bãi nại cho họ, vì anh biết, sự tình xảy ra ngày hôm nay chính là quả báo mà gia đình anh đáng phải nhận do sự bất cẩn của ông Bách, cha Đông Vũ.
…
Cuối cùng, trái ngọt cũng đến với vợ chồng Phi Yến, 3 năm sau, cô hạ sinh thêm một bé gái, đặt tên là Đông Nghi, cả nhà bốn người hạnh phúc viên mãn. Họ yêu nhau, cho nhau hạnh phúc, vì nhau mà chịu khổ, hy sinh đủ điều. Có lẽ ông trời đã sắp đặt cho họ như vậy, để họ cảm nhận được tình cảm của đối phương, con tim cũng theo đó mà từ từ rung động. Khó khăn, thử thách sẽ khiến con người ta trưởng thành. Trong tình yêu cũng vậy, cùng nhau trải qua càng nhiều sóng gió và gian nan thì lại khiến con người ta càng yêu và trân trọng nhau hơn.
Và hãy cố gắng trân trọng người bên cạnh mình, khi còn có thể…
– HẾT –