Chương 1: Tôi đã sai?
...''Tôi gặp chị trong một ngày mưa"...
''Rì rào."
Tiếng mưa bên ngoài xen lẫn tiếng cãi vã, trong một căn phòng được ánh sáng yếu ớt từ ngoài được hắt từ bên ngoài, bóng lưng một thiếu niên thờ ơ đưa mắt nhìn cảnh vật bên ngoài hiện lên, mái tóc đen tuyền dài đến lông mày. Thân mặc áo thun trắng cùng quần dài ống rộng đen, dáng vẻ dịu dàng.
Tôi ngục đầu xuống và bắt bắt đầu nói:
''Tiếng mưa dễ chịu như như vậy mà...''
Bỗng nhiên tiếng quát tháo đinh tai làm tôi choàng tỉnh khỏi suy nghĩ riêng mơ hồ của mình.
"Thằng Khánh, thằng Khánh đâu?''
"Ra đây ngay cho tao."
Giọng nói trầm nhưng lạnh của người đàn ông càng lúc càng lớn, tôi nhẹ nhàng nhấc mình khỏi ghế. Tay cầm nắm cửa, tôi thở dài một tiếng rồi mới mở cửa, cánh cửa vừa mở ra thì thứ ánh sáng của đèn làm tôi chói mắt. Khóe miệng cong lên, khẽ lộ ra nụ cười hiền, nụ cười này cũng chỉ là giả tạo.
''Con đây."
Chát
Cũng chưa kịp để tôi nói hết, người được gọi là bố ngay trước mắt này đã cho con trai mình ăn tát, lực mạnh làm một bên má tôi đau rát, cái tát đó như muốn xé toặc cả không gian lẫn tiếng mưa êm nhẹ. Đưa mắt nhìn người trước mắt, tôi xin lỗi như một thói quen, dù chẳng có lấy một lỗi lầm.
Người bố này lại dùng tay mình nắm thật mạnh lấy cổ áo, như muốn tẩn cho đối phương một trận thừa sống thiếu chết, ông ta lôi tôi đến trước cửa, hung hăng đẩy ra phía ngoài. Người đàn ông điển trai với vẻ dịu dàng này nhìn tôi căm phẫn, lớn giọng nói:
"Mày cút ngay cho tao, cút, biến khỏi mắt tao giống như con mẹ của mày đấy."
Lúc sau trước mắt tôi chỉ là mặt cửa, tôi vẫn đứng đấy, nhìn xuống đôi chân trần, da thịt trên nền đất bị làm cho lạnh. Tôi không biết mình nên đi đâu, cũng chưa kịp lấy tiền và đồ, việc này với tôi đã quá quen thuộc. Dù sao cứ ở đây cũng không phải cách hay, tôi lựa chọn quay lưng đi xa, tạm thời tránh mặt.
''Bõm"
Tiếng bước chân trên mặt đường đầy nước mưa của chính mình nghe nặng trĩu làm sao.
''Xin chào, bạn tên gì? À mà trước khi hỏi tên thì mình phải giới thiệu trước mới đúng."
"Mình tên là Nguyễn Nhất Khánh."
"Nếu bạn hỏi chuyện gì vừa xảy ra, thì tôi cũng không thể nói, nó quá phức tạp lẫn ghê tởm."
"Rào rào."
Dường như tiếng mưa ngày càng nặng, hay chính là ông trời đang thương xót cho
tôi mà đổ lệ, thật ngu ngốc, trời mưa nên dường như ngoài đường chẳng có người. Nếu có cũng chỉ là lướt qua, không mấy để tâm tới tôi, như vậy cũng tốt.
Trong thâm tâm tôi nghĩ:
[Tôi đã làm gì sai, tôi đã sai ở đâu?]
[Có phải tôi đã sai khi mẹ tôi, một người tôi từng ngưỡng mộ đã ngoại tình sau lưng chồng mình và giờ thì ra trước mặt.]
[Tôi đã sai khi không phải con ruột của bố mà là con của một người đàn ông khác với mẹ?]
[Tôi đã sai khi chứng chứng kiến cảnh cả bố và mẹ đều ngoại ngoại tình sau lưng nhau mà không không thể nói gì?]
[Hay tôi sai từ lúc mình chào đời.]
Tất cả mọi thứ tôi làm đều sai? Phải, có lẽ vậy. Đúng không?
Tôi tự tự hỏi chính bản thân mình, đống suy nghĩ này như chiếm lấy bộ não của tôi vậy. Từng câu hỏi cứ hiện lên mà không có lời giải đáp, có chịu bứt dứt đến tức giận.
Lúc này từ đầu đến chân của tôi đều ướt sũng, da thịt cảm thấy lạnh, một bên má vẫn còn rát, không hiểu sao lúc này tôi muốn chạy. Thế là dùng hết sức mình để chạy dưới cơn mưa, tôi chạy rất nhanh như thể đang chạy trốn thực tại phũ phàng và đầy đau lòng này.
Không hiểu sao mũi tôi lúc này cay xè đi và hình như tôi đang khóc, chính tôi cũng không rõ tôi khóc hay không, cũng không biết rõ. Chỉ biết cơn mưa lúc này rất to đến mức nó khiến không thể phần biệt nổi nước mắt hay nước mưa trên mặt mình.
Đột nhiên tôi vấp phải thứ gì đó rồi ngã sõng soài dưới đất, người vừa bẩn vừa ướt.
[Không sao, dù sao người tôi cũng ướt rồi bẩn thêm thì cũng không sao. Đầu gối tôi rất đau, bây giờ khi nhìn thì khuỷnh tay tôi cũng chảy máu, cả bàn tay thì xước. Thật sự rất đau mà vừa lạnh vừa đau, trông thật thảm hại, kính thì đã rơi ở chỗ nào.]
Khi này có một người thiếu nữ trông cũng chạc tuổi tôi chạy tới, vẻ mặt cô ấy vừa lo lắng vừa tôi
"Cậu gì ơi, cậu có sao không? Tay cậu chảy máu rồi kìa, tớ xin lỗi."
"Tại sao cô lại xin lỗi tôi?"
Tôi có vài phần thắc mắc.
"Cậu vấp phải cái chậu đựng hoa của tớ, tớ xin lỗi, lúc đang cầm thì trượt tay làm nó lăn đi."
''Rì rào."
Tiếng mưa bên ngoài xen lẫn tiếng cãi vã, trong một căn phòng được ánh sáng yếu ớt từ ngoài được hắt từ bên ngoài, bóng lưng một thiếu niên thờ ơ đưa mắt nhìn cảnh vật bên ngoài hiện lên, mái tóc đen tuyền dài đến lông mày. Thân mặc áo thun trắng cùng quần dài ống rộng đen, dáng vẻ dịu dàng.
Tôi ngục đầu xuống và bắt bắt đầu nói:
''Tiếng mưa dễ chịu như như vậy mà...''
Bỗng nhiên tiếng quát tháo đinh tai làm tôi choàng tỉnh khỏi suy nghĩ riêng mơ hồ của mình.
"Thằng Khánh, thằng Khánh đâu?''
"Ra đây ngay cho tao."
Giọng nói trầm nhưng lạnh của người đàn ông càng lúc càng lớn, tôi nhẹ nhàng nhấc mình khỏi ghế. Tay cầm nắm cửa, tôi thở dài một tiếng rồi mới mở cửa, cánh cửa vừa mở ra thì thứ ánh sáng của đèn làm tôi chói mắt. Khóe miệng cong lên, khẽ lộ ra nụ cười hiền, nụ cười này cũng chỉ là giả tạo.
''Con đây."
Chát
Cũng chưa kịp để tôi nói hết, người được gọi là bố ngay trước mắt này đã cho con trai mình ăn tát, lực mạnh làm một bên má tôi đau rát, cái tát đó như muốn xé toặc cả không gian lẫn tiếng mưa êm nhẹ. Đưa mắt nhìn người trước mắt, tôi xin lỗi như một thói quen, dù chẳng có lấy một lỗi lầm.
Người bố này lại dùng tay mình nắm thật mạnh lấy cổ áo, như muốn tẩn cho đối phương một trận thừa sống thiếu chết, ông ta lôi tôi đến trước cửa, hung hăng đẩy ra phía ngoài. Người đàn ông điển trai với vẻ dịu dàng này nhìn tôi căm phẫn, lớn giọng nói:
"Mày cút ngay cho tao, cút, biến khỏi mắt tao giống như con mẹ của mày đấy."
Lúc sau trước mắt tôi chỉ là mặt cửa, tôi vẫn đứng đấy, nhìn xuống đôi chân trần, da thịt trên nền đất bị làm cho lạnh. Tôi không biết mình nên đi đâu, cũng chưa kịp lấy tiền và đồ, việc này với tôi đã quá quen thuộc. Dù sao cứ ở đây cũng không phải cách hay, tôi lựa chọn quay lưng đi xa, tạm thời tránh mặt.
''Bõm"
Tiếng bước chân trên mặt đường đầy nước mưa của chính mình nghe nặng trĩu làm sao.
''Xin chào, bạn tên gì? À mà trước khi hỏi tên thì mình phải giới thiệu trước mới đúng."
"Mình tên là Nguyễn Nhất Khánh."
"Nếu bạn hỏi chuyện gì vừa xảy ra, thì tôi cũng không thể nói, nó quá phức tạp lẫn ghê tởm."
"Rào rào."
Dường như tiếng mưa ngày càng nặng, hay chính là ông trời đang thương xót cho
tôi mà đổ lệ, thật ngu ngốc, trời mưa nên dường như ngoài đường chẳng có người. Nếu có cũng chỉ là lướt qua, không mấy để tâm tới tôi, như vậy cũng tốt.
Trong thâm tâm tôi nghĩ:
[Tôi đã làm gì sai, tôi đã sai ở đâu?]
[Có phải tôi đã sai khi mẹ tôi, một người tôi từng ngưỡng mộ đã ngoại tình sau lưng chồng mình và giờ thì ra trước mặt.]
[Tôi đã sai khi không phải con ruột của bố mà là con của một người đàn ông khác với mẹ?]
[Tôi đã sai khi chứng chứng kiến cảnh cả bố và mẹ đều ngoại ngoại tình sau lưng nhau mà không không thể nói gì?]
[Hay tôi sai từ lúc mình chào đời.]
Tất cả mọi thứ tôi làm đều sai? Phải, có lẽ vậy. Đúng không?
Tôi tự tự hỏi chính bản thân mình, đống suy nghĩ này như chiếm lấy bộ não của tôi vậy. Từng câu hỏi cứ hiện lên mà không có lời giải đáp, có chịu bứt dứt đến tức giận.
Lúc này từ đầu đến chân của tôi đều ướt sũng, da thịt cảm thấy lạnh, một bên má vẫn còn rát, không hiểu sao lúc này tôi muốn chạy. Thế là dùng hết sức mình để chạy dưới cơn mưa, tôi chạy rất nhanh như thể đang chạy trốn thực tại phũ phàng và đầy đau lòng này.
Không hiểu sao mũi tôi lúc này cay xè đi và hình như tôi đang khóc, chính tôi cũng không rõ tôi khóc hay không, cũng không biết rõ. Chỉ biết cơn mưa lúc này rất to đến mức nó khiến không thể phần biệt nổi nước mắt hay nước mưa trên mặt mình.
Đột nhiên tôi vấp phải thứ gì đó rồi ngã sõng soài dưới đất, người vừa bẩn vừa ướt.
[Không sao, dù sao người tôi cũng ướt rồi bẩn thêm thì cũng không sao. Đầu gối tôi rất đau, bây giờ khi nhìn thì khuỷnh tay tôi cũng chảy máu, cả bàn tay thì xước. Thật sự rất đau mà vừa lạnh vừa đau, trông thật thảm hại, kính thì đã rơi ở chỗ nào.]
Khi này có một người thiếu nữ trông cũng chạc tuổi tôi chạy tới, vẻ mặt cô ấy vừa lo lắng vừa tôi
"Cậu gì ơi, cậu có sao không? Tay cậu chảy máu rồi kìa, tớ xin lỗi."
"Tại sao cô lại xin lỗi tôi?"
Tôi có vài phần thắc mắc.
"Cậu vấp phải cái chậu đựng hoa của tớ, tớ xin lỗi, lúc đang cầm thì trượt tay làm nó lăn đi."