Chương : 21
Tối hôm qua theo như lời mẹ anh thì anh về nhà bố mẹ mình để cô và bánh bao nhỏ ở nhà nhưng không hiểu sao đêm qua anh không về,điện thoại cũng không gọi được khiến cô lo lắng cả đêm ngồi ngoài phòng khách đợi anh thức trắng một đêm. Đến sáng cô bị đánh thức bằng tiếng chuông cửa liền chạy ra mở là một chàng thanh niên trẻ nói có người giử biêu phẩm cho cô sau đó rời đi. Cô nhìn biêu phẩm là một chiếc đĩa, thật là cô không hề có đặt hàng làm sao lại có biêu phẩm này được nhưng địa chỉ và tên người nhận rõ ràng là cô. Cuối cùng cô quyết định bật lên xem ngay lập tức màng hình hiện lên hai cơ thể trần trụi quẫy lấy nhau phát ra âm thanh ái nguội mà thật trùm hơn người đàn ông trong video chính là người cô đợi suốt đêm qua không về, còn người con gái kia cũng chả xa lạ gì vời cô là Hạ Thiên Lan em gái cùng cha khác mẹ của cô. Cánh của nhà mở ra, anh mệt mỏi bước vào nhà nhìn thấy cô đáng đừng trước tivi không nhưng thế trong tivi phát ra giọng nói khàn khàn của anh " anh yêu em ".
Cô quay về phía cánh cửa cả khuôn mặt sợ hãi nhìn anh đang tiến về phía mình mà run lên cắm chặt môi mình để bản thân không bật ra tiếng khóc khi anh vươn tay ra định kéo cô vào lòng thì
* " không.......đừng........đừng.......đụm vào tôi"
Cánh tay anh dừng lại giữa không trung đây là lần đầu tiên cô từ chối cái ôm của anh, cô tránh người anh rồi chạy vào phòng ngủ. Giờ cô rất mệt, rất khó thở, trái tim như bị một tản đá đè nặng vô cùng đau đớn, co mình nằm trên giường cô thấy bụng mình truyền đến nhưng cơn đau nhẹ. Cô không nhờ mình đã ngủ như thế nào, ngủ trong bao lâu chỉ nhớ rằng mình bị ánh đèn làm loá mắt lên mời tỉnh giấc, giọng của anh nhẹ nhàng vang bên tai cô
* " Thiên Bìn..........vợ à em dậy ăn một chút đi"
* "Tôi không đói "Cô không mở mắt xoay lưng về phía anh cảm thấy bụng mình truyền đến nhưng cơn đau rõ ràng hơn
* " em sao vậy, đau ở đâu " nhìn sắc mặt trắng bạch của cô
Anh liền lật chăn trên người cô một dòng máu đỏ chảy từ hai chân của cô loan ra ga giườnh nhuộm một màu đỏ đáng sợ
Cô quay về phía cánh cửa cả khuôn mặt sợ hãi nhìn anh đang tiến về phía mình mà run lên cắm chặt môi mình để bản thân không bật ra tiếng khóc khi anh vươn tay ra định kéo cô vào lòng thì
* " không.......đừng........đừng.......đụm vào tôi"
Cánh tay anh dừng lại giữa không trung đây là lần đầu tiên cô từ chối cái ôm của anh, cô tránh người anh rồi chạy vào phòng ngủ. Giờ cô rất mệt, rất khó thở, trái tim như bị một tản đá đè nặng vô cùng đau đớn, co mình nằm trên giường cô thấy bụng mình truyền đến nhưng cơn đau nhẹ. Cô không nhờ mình đã ngủ như thế nào, ngủ trong bao lâu chỉ nhớ rằng mình bị ánh đèn làm loá mắt lên mời tỉnh giấc, giọng của anh nhẹ nhàng vang bên tai cô
* " Thiên Bìn..........vợ à em dậy ăn một chút đi"
* "Tôi không đói "Cô không mở mắt xoay lưng về phía anh cảm thấy bụng mình truyền đến nhưng cơn đau rõ ràng hơn
* " em sao vậy, đau ở đâu " nhìn sắc mặt trắng bạch của cô
Anh liền lật chăn trên người cô một dòng máu đỏ chảy từ hai chân của cô loan ra ga giườnh nhuộm một màu đỏ đáng sợ