Chương : 17
17.
Vẫn là cái quán bar dó, vừa bước vào đã bị tiếng nhạc bên trong bao phủ.
Thẩm Nhiên Phi ngồi trong góc gọi một đống bia mà bình thường chẳng mấy khi uống.
Bây giờ hắn rất phiền lòng.
Không chỉ vì chuyện cãi nhau với Tần Lập Vân, mà còn bởi vì một chút buồn bực không tên.
Hắn cảm thấy Tống Vũ không giống với người khác, nhưng nếu nói hắn thích Tống Vũ, thì ngay cả chính hắn cũng không dám tin.
Còn Tống Vũ, thì sợ là cả đời này cũng không thể có suy nghĩ như thế này đối với hắn.
Quá lắm là coi hắn như con trai mình.
Chuyện quan trọng hơn là… hắn muốn Tống Vũ có ý như thế nào với hắn đây?
Một chai lại tiếp một chai, có người đến gần tìm đều bị hắn không khách khí dọa chạy.
Hắn vẫn cứ uống, nhìn bầu không khí sôi động trên sân khấu, đột nhiên hắn cảm thấy rất muốn gọi điện thoại cho y.
Thế là Thẩm Nhiên Phi đứng lên, chậm rì rì đi về phía WC.
Lúc y bấm điện thoại, đối diện có một tiếng của một cô gái, Thẩm Nhiên Phi nghe bên kia “a lô” một tiếng, nhưng hắn lại bất ngờ yên lặng.
“Tiểu Phi?” Y thẳng thắn gọi tên của hắn.
“Anh về đến nhà chưa?” Nhịn cả buổi, hắn lại đột nhiên nghĩ hẳn là hắn muốn xác định y đã về đến nhà an toàn hay chưa, thế là hắn hỏi như thế.
“Chưa về nhà, đang ở cùng con gái của tôi.” Giọng nói của y nghe rất vui vẻ, mang một niềm kiêu ngạo khi làm cha mẹ.
“Ồ.” Không biết tại sao, mà trong lòng chợt thấy có hơi chua xót, Thẩm Nhiên Phi che miệng nhẹ nhàng khụ một tiếng, “Vậy thì được, tạm biệt.”
“Ừm, cậu cũng nhớ về nhà sớm một chút.” Y không hề nghi ngờ hắn, nói xong trực tiếp cúp điện thoại.
Mà khi đã nói lời tạm biệt rồi nhưng Thẩm Nhiên Phi vẫn cầm điện thoại, mãi tận khi điện thoại đã bị đối phương cúp, hắn mới nhấn tắt điện thoại nhét vào trong túi quần.
Sau khi quay lại chỗ ngồi ban nãy, mới uống một lúc, thì có một cô gái sáp đến gần.
Tóc dài xoăn lọn, đôi mắt rất to, trang điểm như một đứa con nít.
Nửa thật nửa giả trật chân ngã ngồi trên đùi hắn, Thẩm Nhiên Phi cười cười, tiếp tục uống rượu, cô gái đó thẳng thắn kề gần đến môi hắn hôn lên.
Thẩm Nhiên Phi cũng không từ chối, hòa với cồn, nụ hôn mơ màng đắm say, cảm giác trên cơ thể rất tốt, có chút hưng phấn, chỉ là trong lòng lại có gì đó trống rỗng.
Cuối cùng hắn vẫn ngồi một mình trong góc uống, mơ mơ màng màng nâng ly uống cạn, rồi lại mơ mơ màng màng vấp ngã nhiều lần mới vào được WC.
Sân khấu muôn màu muôn vẻ khiến cho tầm nhìn choáng váng.
Hắn chép miệng đầy mùi lúa mì lên men, đột nhiên nhớ lại hương vị nhàn nhạt thơm ngọt của nồi canh hoa quả kia.
Lúc ra khỏi quán bar đã qua mười hai giờ đêm, cảnh vật trước mắt trở nên đẹp đẽ lạ thường, ánh đèn long lanh.
Thẩm Nhiên Phi đi một khúc rồi mới nhớ ra là hôm nay không có lái xe, hơn nữa sau xe cũng bị va hỏng rồi.
Hắn cứ thế đi lung tung không có mục đích, lúc thì nhớ lại chuyện đi bắt chim sẻ với Tần Lập Vân hồi còn nhỏ, lúc lại nhớ tới chuyện hồi đi học gian lận với Tần Lập Vân bị tóm, vô số chuyện linh tinh cứ thế tràn lên, cuối cùng biến thành những khung cảnh ngắn ngủi khi ở bên Tống Vũ, lít nha lít nhít, làm chân hắn mất đi khống chế, ngã rạp xuống đất, điện thoại cũng theo đó mà rơi ra từ trong túi quần.
Hắn ngồi bệt trên đất, nhặt điện thoại nhét vào trong túi, đột nhiên thấy mắc ói, thế là lại loạng choà loạng choạng đứng lên chạy nhanh vào trong bụi cỏ ôm cây nôn một hồi, sau đó ngã ngồi xuống, đầu kề lên thân cây.
Trong đầu cứ rầm rầm như búa bổ, dạ dày lại không thoải mái, thậm chí đến Thẩm Nhiên Phi cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa, sau đó thì bắt đầu thấy hơi lạnh. Hắn nỗ lực bò từ trong bụi cỏ ra ngoài, lại loạng choà loạng choạng đi về phía trước, nhìn thấy một chiếc xe taxi, thế là hắn đưa tay ngoắc.
Hắn không biết là dáng vẻ của mình bây giờ chật vật vô cùng, lại còn bẩn, thế nên tài xế xe taxi nhìn thoáng hắn, rồi đi luôn không dừng lại.
Hắn cũng không nổi giận, tiếp tục đi, cứ nhìn thấy xe là ngoắc, nhưng vẫn không có một chiếc nào dừng lại.
Như thế một đường vừa đi vừa nghỉ, đến khi chân hắn đã đau tới không thể đi nổi, hắn nhìn thấy một dãy nhà dành cho công nhân kiểu cũ.
Hắn ngẩng đầu nhìn cửa sổ ở tầng 5, cảm thấy khá quen mắt.
Thế nhưng động tác ngửa đầu của hắn quá lớn, nên mất cân bằng, bước lùi về sau hai bước, ngã chổng vó ra đằng sau.
Lần này ngã có hơi đau, điện thoại lại rơi từ trong túi ra.
Hắn mò lấy quá điện thoại nhìn một lúc, dứt khoát ngồi dưới đất, sau đó chậm rãi bấm gọi một cú điện thoại.
Tiếng chuông trong điện thoại vang lên rất lâu, nhưng hắn vẫn kiên trì, vẫn ngồi chờ nghe tiếng nhạc chuông đơn điệu mãi, đến khi tự động cúp, lại tiếp tục gọi, cúp liên tục đến ba lần, cuối cùng cũng đã nhận được.
Vừa nghe thấy giọng nói của đối phương, Thẩm Nhiên Phi gần như là không thể chờ đợi được nữa gào giọng lên, “Tôi nhìn thấy nhà anh rồi, anh mở cửa sổ ra để tôi nhìn anh đi.”
“Cái gì? Cậu nói cái gì cơ?”
Cảm giác khi bị đánh thức lúc rạng sáng thật sự rất khó chịu, hơn nữa đối phương lại nói chuyện không rõ ràng, khiến Tống Vũ như rơi vào trong sương mù.
“Mở cửa sổ…” Thẩm Nhiên Phi ngồi co quắp dưới đất, mắt cứ nhìn chăm chăm vào cái cửa sổ kia, sau đó cảm thấy cửa sổ hình như đã biến thành bốn cánh, hắn muốn nhìn rõ ràng, thế là cứ ngước đầu lên, cơ thể mất trọng tâm, mới phát hiện thì ra là mình đã nằm trên đất.
Hình như trên trời có ngôi sao lấp lánh, có gió thổi qua, có đám mây mỏng bay bay.
Còn có, người đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt, gương mặt hoang mang lo lắng của Tống Vũ.
Thẩm Nhiên Phi bật cười lên ha hả.
“À, thì ra đây là nhà anh.”
Vẫn là cái quán bar dó, vừa bước vào đã bị tiếng nhạc bên trong bao phủ.
Thẩm Nhiên Phi ngồi trong góc gọi một đống bia mà bình thường chẳng mấy khi uống.
Bây giờ hắn rất phiền lòng.
Không chỉ vì chuyện cãi nhau với Tần Lập Vân, mà còn bởi vì một chút buồn bực không tên.
Hắn cảm thấy Tống Vũ không giống với người khác, nhưng nếu nói hắn thích Tống Vũ, thì ngay cả chính hắn cũng không dám tin.
Còn Tống Vũ, thì sợ là cả đời này cũng không thể có suy nghĩ như thế này đối với hắn.
Quá lắm là coi hắn như con trai mình.
Chuyện quan trọng hơn là… hắn muốn Tống Vũ có ý như thế nào với hắn đây?
Một chai lại tiếp một chai, có người đến gần tìm đều bị hắn không khách khí dọa chạy.
Hắn vẫn cứ uống, nhìn bầu không khí sôi động trên sân khấu, đột nhiên hắn cảm thấy rất muốn gọi điện thoại cho y.
Thế là Thẩm Nhiên Phi đứng lên, chậm rì rì đi về phía WC.
Lúc y bấm điện thoại, đối diện có một tiếng của một cô gái, Thẩm Nhiên Phi nghe bên kia “a lô” một tiếng, nhưng hắn lại bất ngờ yên lặng.
“Tiểu Phi?” Y thẳng thắn gọi tên của hắn.
“Anh về đến nhà chưa?” Nhịn cả buổi, hắn lại đột nhiên nghĩ hẳn là hắn muốn xác định y đã về đến nhà an toàn hay chưa, thế là hắn hỏi như thế.
“Chưa về nhà, đang ở cùng con gái của tôi.” Giọng nói của y nghe rất vui vẻ, mang một niềm kiêu ngạo khi làm cha mẹ.
“Ồ.” Không biết tại sao, mà trong lòng chợt thấy có hơi chua xót, Thẩm Nhiên Phi che miệng nhẹ nhàng khụ một tiếng, “Vậy thì được, tạm biệt.”
“Ừm, cậu cũng nhớ về nhà sớm một chút.” Y không hề nghi ngờ hắn, nói xong trực tiếp cúp điện thoại.
Mà khi đã nói lời tạm biệt rồi nhưng Thẩm Nhiên Phi vẫn cầm điện thoại, mãi tận khi điện thoại đã bị đối phương cúp, hắn mới nhấn tắt điện thoại nhét vào trong túi quần.
Sau khi quay lại chỗ ngồi ban nãy, mới uống một lúc, thì có một cô gái sáp đến gần.
Tóc dài xoăn lọn, đôi mắt rất to, trang điểm như một đứa con nít.
Nửa thật nửa giả trật chân ngã ngồi trên đùi hắn, Thẩm Nhiên Phi cười cười, tiếp tục uống rượu, cô gái đó thẳng thắn kề gần đến môi hắn hôn lên.
Thẩm Nhiên Phi cũng không từ chối, hòa với cồn, nụ hôn mơ màng đắm say, cảm giác trên cơ thể rất tốt, có chút hưng phấn, chỉ là trong lòng lại có gì đó trống rỗng.
Cuối cùng hắn vẫn ngồi một mình trong góc uống, mơ mơ màng màng nâng ly uống cạn, rồi lại mơ mơ màng màng vấp ngã nhiều lần mới vào được WC.
Sân khấu muôn màu muôn vẻ khiến cho tầm nhìn choáng váng.
Hắn chép miệng đầy mùi lúa mì lên men, đột nhiên nhớ lại hương vị nhàn nhạt thơm ngọt của nồi canh hoa quả kia.
Lúc ra khỏi quán bar đã qua mười hai giờ đêm, cảnh vật trước mắt trở nên đẹp đẽ lạ thường, ánh đèn long lanh.
Thẩm Nhiên Phi đi một khúc rồi mới nhớ ra là hôm nay không có lái xe, hơn nữa sau xe cũng bị va hỏng rồi.
Hắn cứ thế đi lung tung không có mục đích, lúc thì nhớ lại chuyện đi bắt chim sẻ với Tần Lập Vân hồi còn nhỏ, lúc lại nhớ tới chuyện hồi đi học gian lận với Tần Lập Vân bị tóm, vô số chuyện linh tinh cứ thế tràn lên, cuối cùng biến thành những khung cảnh ngắn ngủi khi ở bên Tống Vũ, lít nha lít nhít, làm chân hắn mất đi khống chế, ngã rạp xuống đất, điện thoại cũng theo đó mà rơi ra từ trong túi quần.
Hắn ngồi bệt trên đất, nhặt điện thoại nhét vào trong túi, đột nhiên thấy mắc ói, thế là lại loạng choà loạng choạng đứng lên chạy nhanh vào trong bụi cỏ ôm cây nôn một hồi, sau đó ngã ngồi xuống, đầu kề lên thân cây.
Trong đầu cứ rầm rầm như búa bổ, dạ dày lại không thoải mái, thậm chí đến Thẩm Nhiên Phi cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa, sau đó thì bắt đầu thấy hơi lạnh. Hắn nỗ lực bò từ trong bụi cỏ ra ngoài, lại loạng choà loạng choạng đi về phía trước, nhìn thấy một chiếc xe taxi, thế là hắn đưa tay ngoắc.
Hắn không biết là dáng vẻ của mình bây giờ chật vật vô cùng, lại còn bẩn, thế nên tài xế xe taxi nhìn thoáng hắn, rồi đi luôn không dừng lại.
Hắn cũng không nổi giận, tiếp tục đi, cứ nhìn thấy xe là ngoắc, nhưng vẫn không có một chiếc nào dừng lại.
Như thế một đường vừa đi vừa nghỉ, đến khi chân hắn đã đau tới không thể đi nổi, hắn nhìn thấy một dãy nhà dành cho công nhân kiểu cũ.
Hắn ngẩng đầu nhìn cửa sổ ở tầng 5, cảm thấy khá quen mắt.
Thế nhưng động tác ngửa đầu của hắn quá lớn, nên mất cân bằng, bước lùi về sau hai bước, ngã chổng vó ra đằng sau.
Lần này ngã có hơi đau, điện thoại lại rơi từ trong túi ra.
Hắn mò lấy quá điện thoại nhìn một lúc, dứt khoát ngồi dưới đất, sau đó chậm rãi bấm gọi một cú điện thoại.
Tiếng chuông trong điện thoại vang lên rất lâu, nhưng hắn vẫn kiên trì, vẫn ngồi chờ nghe tiếng nhạc chuông đơn điệu mãi, đến khi tự động cúp, lại tiếp tục gọi, cúp liên tục đến ba lần, cuối cùng cũng đã nhận được.
Vừa nghe thấy giọng nói của đối phương, Thẩm Nhiên Phi gần như là không thể chờ đợi được nữa gào giọng lên, “Tôi nhìn thấy nhà anh rồi, anh mở cửa sổ ra để tôi nhìn anh đi.”
“Cái gì? Cậu nói cái gì cơ?”
Cảm giác khi bị đánh thức lúc rạng sáng thật sự rất khó chịu, hơn nữa đối phương lại nói chuyện không rõ ràng, khiến Tống Vũ như rơi vào trong sương mù.
“Mở cửa sổ…” Thẩm Nhiên Phi ngồi co quắp dưới đất, mắt cứ nhìn chăm chăm vào cái cửa sổ kia, sau đó cảm thấy cửa sổ hình như đã biến thành bốn cánh, hắn muốn nhìn rõ ràng, thế là cứ ngước đầu lên, cơ thể mất trọng tâm, mới phát hiện thì ra là mình đã nằm trên đất.
Hình như trên trời có ngôi sao lấp lánh, có gió thổi qua, có đám mây mỏng bay bay.
Còn có, người đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt, gương mặt hoang mang lo lắng của Tống Vũ.
Thẩm Nhiên Phi bật cười lên ha hả.
“À, thì ra đây là nhà anh.”