Chương : 19
Lời tác giả:
Update ~*^^*
À mà… tui tìm thử, cái món đó gọi là trứng tráng hàu ( 蚵仔煎 – hé zǐ jiān)… -v-||||
(nhưng mà MC đọc đúng là 娃娃煎 (wá wá jiān) mờ… hay là cái gì đó OR chiên? Gì gì chiên á?... OT2)
Nói chung là nhìn ngon lắm T T
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, tranh thử sớm hơn mười giờ~! (nắm tay)
19.
Để người ngồi tạm dưới đất trước, tựa vào ván cửa, quần áo bị hắn ói bẩn, còn có tất, giày đều cởi xuống hết, sau đó kéo người từ đang gục đất lên, dìu hắn ngồi lên trên ghế salon, xoay người đi vào phòng tắm lấy khăn mặt, đổ nước nóng vào thau, bưng ra xong mới phát hiện ;à không có chỗ để, cuối cùng chỉ đành để đại xuống đất.
Người thì đang cuộn tròn trên ghế salon, Tống Vũ nhìn sang, bỏ khăn mặt xuống, chạy tới bên giường đóng cửa sổ.
Nhúng khăn mặt xuống nước, trước tiên lau mặt cho hắn, rồi sau đó là hai bên tai và cổ, cởi quần áo của hắn ra, thay hắn chà lau cơ thể.
Không ngừng nhúng khăn mặt, giữa chừng còn phải thay đổi nước một lần, Tống Vũ không dám chắc là mình gánh nổi vào một thanh niên vào trong một cái phòng tắm nhỏ xíu để tắm, chỉ có thể dùng cách duy nhất là lấy nước lau người sạch sẽ giúp hắn.
Người đã say mềm đang nằm co ro ở trên ghế salon trông có vẻ rất ngoan ngoãn biết điều, lờ mờ híp mắt để mặc y lau, so với nụ hôn ban nãy của hắn quả thực như hai người khác nhau.
Chờ lau người sạch sẽ, lại để hắn uống hai ngụm nước ấm, lần nữa đỡ người lên, kéo hắn vào ổ chăn của mình nằm ngủ.
Mới vừa quay người lại, người kia đã bật dậy từ trong chăn.
Tống Vũ quay đầu lại, thấy Thẩm Nhiên Phi để nửa thân trần ngồi đó nhìn y, hơi nhíu mày.
“Cậu nằm yên đó cho tôi.” Tống Vũ bưng thau rửa mặt nằm dưới đất lên, xoay người đi vào phòng tắm.
Không ngờ là chờ y đổ nước xong đi ra, Thẩm Nhiên Phi đang để trần nửa người trên, ngồi trong chăn, thấy y đi đến thì nhoẻn miệng cười với y.
Tính mắng hắn hai câu, nhưng có câu không đánh mặt người cười, Tống Vũ nhìn một lúc, bèn ngồi xuống ghế salon.
“Anh không ngủ sao?” Thẩm Nhiên Phi nheo mắt lại nhìn Tống Vũ đang dựa lưng ngồi trên ghế salông, trề môi, giọng lầm bầm có gì đó rất buồn cười.
“Cậu ngủ đi.” Dù là ai thì mới sáng sớm bị dựng đầu dậy rồi sau đó còn phải làm nhiều chuyện như vậy, thì cũng sẽ kích động quá mà ngủ không nổi.
“Tôi muốn ngủ chung với anh…”
Mắt thấy Thẩm Nhiên Phi vén chăn lên, mặc mỗi cái quần lót muốn xuống giường, Tống Vũ lập tức từ trên ghế salon đứng lên, ấn hắn xuống, kéo chăn qua đắp kín.
Kết quả người mà mới vừa rồi còn ngoan ngoãn biết điều nghe lời y lại đột nhiên không lên cơn phản nghịch, mặc cho Tống Vũ làm thế nào cũng không ngăn được hắn nằng nặc đòi ngồi dậy, khiến cho y cũng mệt bở hơi tai, cuối cùng đành phải thay quần áo hắn nằm xuống bên cạnh.
Người đã say quả nhiên là không thể nói chuyện đàng hoàng được.
Tống Vũ đột nhiên nhớ đến trước đây những khi y ra ngoài xã giao rồi về nhà, vợ y vẫn luôn tận tâm tận lực chăm sóc y.
Y của lúc đó cũng không yên như thế này sao? Mà cũng chẳng nhớ rõ lắm nữa.
Chỉ cảm thấy là về đến nhà rồi, rất an tâm.
Bỗng nhiên trên người nặng xuống, Tống Vũ cau mày, đẩy tay chân của người kế bên đang dính sát vào người mình ra một chút.
Y vẫn chưa quên chuyện ban nãy ở ngoài cửa, nụ hôn kịch liệt như với người yêu vậy.
Là một người lớn, vào những lúc thế này thì cần phải duy trì tỉnh táo.
Cứ chờ một lúc như vậy, người bên cạnh vẫn dính sát không buông, một chân thẳng thắn vắt ngangg qua eo y, đầu cũng không khách sáo kề đến.
Tống Vũ cong người, dùng hai tay đẩy cái chân kia ra, rồi lại bị hai tay của hắn ôm lấy đầu.
Chỉ là chậm một nhịp, lại bị hôn lần thứ hai.
Môi với môi nhiều lần dây dưa, đối phương dùng hai tay ôm lấy đầu y, tuyệt không chịu buông tay.
Tóc đã bị làm rối, trong miệng đầu lưỡi lẫn lộn, hơi thở cực nóng phun lên mặt làm Tống Vũ có cảm giác như muốn nghẹt thở.
“A! Khụ khụ...!”
Đang hôn đến ý loạn tình mê, tâm tình tăng vọt, Thẩm Nhiên Phi lại bị Tống Vũ đá một cái bay ra ngoài, sống lưng đụng vào vách tường, có chút đau.
Nhìn có vẻ như là trong một chốc hắn sẽ không sáp tới nữa, Tống Vũ xoa xoa đôi môi bị hôn đến ướt nhẹp, dứt khoát quay lưng về phía hắn nghiêng người ngủ.
Phía sau yên tĩnh chốc lát, lại phát ra tiếng vang rẹt rẹt.
Quả nhiên, mới vài giây, một lồng ngực nóng hừng hực lại dán lên lưng y, qua một lúc, bắt đầu dùng một vị trí nào đó rõ ràng là có âm mưu muốn cố y làm phiền y.
Đây rốt cuộc là xong chưa vậy hả.
Tống Vũ hơi ảo não suy nghĩ, dứt khoát mặc kệ người phía sau đang làm gì, trực tiếp nhắm hai mắt lại.
Muốn cọ thì cứ cọ đi, dù sao thì cũng sẽ chẳng có gì, nếu như quậy đủ rồi thì mới chịu đi ngủ thì cũng coi như một chuyện tốt.
Update ~*^^*
À mà… tui tìm thử, cái món đó gọi là trứng tráng hàu ( 蚵仔煎 – hé zǐ jiān)… -v-||||
(nhưng mà MC đọc đúng là 娃娃煎 (wá wá jiān) mờ… hay là cái gì đó OR chiên? Gì gì chiên á?... OT2)
Nói chung là nhìn ngon lắm T T
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, tranh thử sớm hơn mười giờ~! (nắm tay)
19.
Để người ngồi tạm dưới đất trước, tựa vào ván cửa, quần áo bị hắn ói bẩn, còn có tất, giày đều cởi xuống hết, sau đó kéo người từ đang gục đất lên, dìu hắn ngồi lên trên ghế salon, xoay người đi vào phòng tắm lấy khăn mặt, đổ nước nóng vào thau, bưng ra xong mới phát hiện ;à không có chỗ để, cuối cùng chỉ đành để đại xuống đất.
Người thì đang cuộn tròn trên ghế salon, Tống Vũ nhìn sang, bỏ khăn mặt xuống, chạy tới bên giường đóng cửa sổ.
Nhúng khăn mặt xuống nước, trước tiên lau mặt cho hắn, rồi sau đó là hai bên tai và cổ, cởi quần áo của hắn ra, thay hắn chà lau cơ thể.
Không ngừng nhúng khăn mặt, giữa chừng còn phải thay đổi nước một lần, Tống Vũ không dám chắc là mình gánh nổi vào một thanh niên vào trong một cái phòng tắm nhỏ xíu để tắm, chỉ có thể dùng cách duy nhất là lấy nước lau người sạch sẽ giúp hắn.
Người đã say mềm đang nằm co ro ở trên ghế salon trông có vẻ rất ngoan ngoãn biết điều, lờ mờ híp mắt để mặc y lau, so với nụ hôn ban nãy của hắn quả thực như hai người khác nhau.
Chờ lau người sạch sẽ, lại để hắn uống hai ngụm nước ấm, lần nữa đỡ người lên, kéo hắn vào ổ chăn của mình nằm ngủ.
Mới vừa quay người lại, người kia đã bật dậy từ trong chăn.
Tống Vũ quay đầu lại, thấy Thẩm Nhiên Phi để nửa thân trần ngồi đó nhìn y, hơi nhíu mày.
“Cậu nằm yên đó cho tôi.” Tống Vũ bưng thau rửa mặt nằm dưới đất lên, xoay người đi vào phòng tắm.
Không ngờ là chờ y đổ nước xong đi ra, Thẩm Nhiên Phi đang để trần nửa người trên, ngồi trong chăn, thấy y đi đến thì nhoẻn miệng cười với y.
Tính mắng hắn hai câu, nhưng có câu không đánh mặt người cười, Tống Vũ nhìn một lúc, bèn ngồi xuống ghế salon.
“Anh không ngủ sao?” Thẩm Nhiên Phi nheo mắt lại nhìn Tống Vũ đang dựa lưng ngồi trên ghế salông, trề môi, giọng lầm bầm có gì đó rất buồn cười.
“Cậu ngủ đi.” Dù là ai thì mới sáng sớm bị dựng đầu dậy rồi sau đó còn phải làm nhiều chuyện như vậy, thì cũng sẽ kích động quá mà ngủ không nổi.
“Tôi muốn ngủ chung với anh…”
Mắt thấy Thẩm Nhiên Phi vén chăn lên, mặc mỗi cái quần lót muốn xuống giường, Tống Vũ lập tức từ trên ghế salon đứng lên, ấn hắn xuống, kéo chăn qua đắp kín.
Kết quả người mà mới vừa rồi còn ngoan ngoãn biết điều nghe lời y lại đột nhiên không lên cơn phản nghịch, mặc cho Tống Vũ làm thế nào cũng không ngăn được hắn nằng nặc đòi ngồi dậy, khiến cho y cũng mệt bở hơi tai, cuối cùng đành phải thay quần áo hắn nằm xuống bên cạnh.
Người đã say quả nhiên là không thể nói chuyện đàng hoàng được.
Tống Vũ đột nhiên nhớ đến trước đây những khi y ra ngoài xã giao rồi về nhà, vợ y vẫn luôn tận tâm tận lực chăm sóc y.
Y của lúc đó cũng không yên như thế này sao? Mà cũng chẳng nhớ rõ lắm nữa.
Chỉ cảm thấy là về đến nhà rồi, rất an tâm.
Bỗng nhiên trên người nặng xuống, Tống Vũ cau mày, đẩy tay chân của người kế bên đang dính sát vào người mình ra một chút.
Y vẫn chưa quên chuyện ban nãy ở ngoài cửa, nụ hôn kịch liệt như với người yêu vậy.
Là một người lớn, vào những lúc thế này thì cần phải duy trì tỉnh táo.
Cứ chờ một lúc như vậy, người bên cạnh vẫn dính sát không buông, một chân thẳng thắn vắt ngangg qua eo y, đầu cũng không khách sáo kề đến.
Tống Vũ cong người, dùng hai tay đẩy cái chân kia ra, rồi lại bị hai tay của hắn ôm lấy đầu.
Chỉ là chậm một nhịp, lại bị hôn lần thứ hai.
Môi với môi nhiều lần dây dưa, đối phương dùng hai tay ôm lấy đầu y, tuyệt không chịu buông tay.
Tóc đã bị làm rối, trong miệng đầu lưỡi lẫn lộn, hơi thở cực nóng phun lên mặt làm Tống Vũ có cảm giác như muốn nghẹt thở.
“A! Khụ khụ...!”
Đang hôn đến ý loạn tình mê, tâm tình tăng vọt, Thẩm Nhiên Phi lại bị Tống Vũ đá một cái bay ra ngoài, sống lưng đụng vào vách tường, có chút đau.
Nhìn có vẻ như là trong một chốc hắn sẽ không sáp tới nữa, Tống Vũ xoa xoa đôi môi bị hôn đến ướt nhẹp, dứt khoát quay lưng về phía hắn nghiêng người ngủ.
Phía sau yên tĩnh chốc lát, lại phát ra tiếng vang rẹt rẹt.
Quả nhiên, mới vài giây, một lồng ngực nóng hừng hực lại dán lên lưng y, qua một lúc, bắt đầu dùng một vị trí nào đó rõ ràng là có âm mưu muốn cố y làm phiền y.
Đây rốt cuộc là xong chưa vậy hả.
Tống Vũ hơi ảo não suy nghĩ, dứt khoát mặc kệ người phía sau đang làm gì, trực tiếp nhắm hai mắt lại.
Muốn cọ thì cứ cọ đi, dù sao thì cũng sẽ chẳng có gì, nếu như quậy đủ rồi thì mới chịu đi ngủ thì cũng coi như một chuyện tốt.