Chương : 2
Lời tác giả:
Đã cập nhật thêm ~*^^*
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ~~~ ôm chặt ôm chặt ôm chặt nè >///<
Đã lâu rồi không viết đại thúc ôn nhu lại quật cường, nên là, hình tượng của đại thúc Tống Vũ là vậy dó =w=
Nhiệt độ hôm nay xuống thiệt thấp… Tiểu Tùng cóng đến chảy nước mũi… TAT
2.
Về biệt thự, đến vừa đúng lúc có cả Thu Diệp.
Tần Lập Vân để cô nàng đứng chờ trong sảnh tiệc náo nhiệt, còn mình thì đi lên lầu với Thẩm Nhiên Phi.
“Đừng có mừng hụt.” Lấy đồng phục của phục vụ đưa cho Thẩm Nhiên Phi, “Lừa tới đây thì quá rồi, nhưng mà phải dụ lên giường được mới là qua màn. Loại chuyện này tao làm thuận tay hơn mày nhiều.”
Dẫu sao thì mục đích của Thu Diệp cũng là lên giường với anh, nhưng cái ông già kia thì không có chút thông tin gì.
“Vội gì mà vội, tao có cách hết.” Thẩm Nhiên Phi nhanh chóng cởi quần áo cao cấp trên người ra, trước ánh mắt soi xét tán thưởng của Tần Lập Vân đổi sang đồ bồi bàn.
“Vậy được rồi, mày tự tin vậy thì, chút lên cái phòng ở lầu ba đi, phòng là đối diện nhau đó, nào làm nhớ mở cửa.”
Thẩm Nhiên Phi khinh bỉ hừ một tiếng, cẩn thận thắt nơ.
“Không thu được tới tay thì tao đổi sang họ mày.”
“Nói được làm được.”
“Một lời đã định.”
Đến khi hai người xuống lầu, người đàn ông kia vẫn chưa đến.
Thẩm Nhiên Phi gọi cho y một lần nữa, vẻ mặt lo lắng giả tạo không kẽ hở.
Thu Diệp kế bên tự biết điều không lắm mồm, cùng Tần Lập Vân rời đi.
Tiếp tục đứng ngoài đợi thêm một lúc, cuối cùng cũng gặp được người.
Thẩm Nhiên Phi bước nhanh hai bước ra đón, tong lòng im lặng đánh giá đối phương.
Sơ mi caro, quần tây, giày da, tóc chải bảy ba quê mùa, chỉ có đôi môi là nổi bật.
Đối với thẩm mỹ Thẩm Nhiên Phi, thì không có chút xíu hấp dẫn nào.
Nhưng hắn vẫn mỉm cười, mang theo chút bi thương, “Cảm ơn anh đã đồng ý đến đây.”
“Hả? Cậu là… là…” Y có phần lúng túng nhìn hắn.
“Thẩm Nhiên Phi.”
“Xin chào, tôi tên Tống Vũ.”
Y có hơi ngốc ngốc đần đần lấy danh thiếp trong túi ra, vừa định đưa hắn, thì lại dừng lại.
Thẩm Nhiên Phi đoạn đưa tay ra nhận danh thiếp, mắt hơi nheo lại.
Không thể chứ, nghề của người đàn ông này lại là tiêu thụ ô tô?
“Xin lỗi, hôm nay tôi vừa thất nghiệp.” Y lại tiếp tục lúng túng.
“Không sao, thất nghiệp thì có thể tìm công việc mới, có thể đây là một cơ hội mà ông trời cho anh.”
“Cảm ơn.”
“Không cần khách khí, chúng ta đều là những kẻ xui xẻo.”
Thẩm Nhiên Phi cúi đầu, một cánh tay ngay trong tầm mắt chậm rãi nhấc lên.
Tiếp đó hắn nhanh chóng cảm giác được tay của đối phương đang nhẹ nhàng xoa tóc của hắn.
Thời khắc này hắn vậy mà thật sự thấy có chút cảm động.
Cha hắn, chưa một lần nào vò tóc hắn một cách thân mật mang theo động viên như vậy, chưa bao giờ.
“Lên lầu đi, ông chủ đồng ý cho tôi ở nhờ một đêm.”
Thẩm Nhiên Phi ngẩng đầu, tặng cho y một nụ cười rạng rỡ.
“Như vậy thì không hay lắm đâu, cho người lạ vào nhà, chủ mà biết…”
“Không sao đâu, tôi đã nói với chủ nhà rồi, có thể cho thêm một người nữa.”
“Nhưng mà….”
“Ông ấy tốt lắm, đã đồng ý rồi.”
Thẩm Nhiên Phi giả bộ làm một đứa trẻ ngoan ngoãn, cả đoạn đường vui vẻ kéo y vào biệt thự, không cho y một cơ hội từ chối.
Trên lầu, Tần Lập Vân và Thu Diệp đã bắt đầu quần nhau rồi.
Tiếng rên rỉ triền miên từ trong phòng vọng ra, khiến lòng người ngứa ngáy.
Thẩm Nhiên Phi nhìn qua Tống Vũ đứng bên cạnh, mặt đối phương quả nhiên đã cứng ngắc, đến bước chân cũng gượng gạo.
Ồ! Là một người rất nghiêm chỉnh.
Chút nữa chắc phải cần chút thủ đoạn mới kéo người lên giường được.
Càng đi đến gần, âm thanh càng rõ ràng.
Bước chân Tống Vũ bước chân càng ngày càng chậm, cuối cùng dừng lại hẳn.
“Chỗ đó… hay là tôi, chúng ta đến nơi khác đi…?”
Thẩm Nhiên Phi nhìn y một lúc, vẻ mặt có chút khổ sở, “Nhưng ông chủ chỉ cho tôi ở đó.”
“Vậy thì…” Tống Vũ suýt nữa đã nói toạc ra “Chúng ta đi ra khách sạn đi”, nghĩ lại thì cũng không ổn lắm.
“Không sao đâu, đừng quan tâm đến căn phòng đối diện đó là được.”
Thẩm Nhiên Phi kéo Tống Vũ đổi ba bước thành hai bước đi thằng vào phòng, Tống Vũ sợ làm người trong phòng nghe tiếng, đành mắt nhắm mắt mở cố gắng bước thật nhẹ.
Thẩm Nhiên Phi nhìn đối phương cẩn thận từng chút một, cúi đầu nhịn cười.
Sau khi vào phòng, Tống Vũ xoay người định đóng cửa.
Thẩm Nhiên Phi quay đầu, “Phòng này lâu không ai ở, ông chủ bảo người mở hết cửa ra để thoáng.”
“Nhưng…”
Tống Vũ chưa kịp hết lời, Thẩm Nhiên Phi đi thẳng đến kéo cửa ra, rồi chạy đi kéo cửa sổ.
Bữa tiệc bên dưới vẫn còn tiếp tục, Tống Vũ vì để khỏi nghe âm thanh ở phòng đối diện, quyết đoán chạy đến băng ghế dưới cửa sổ ngồi.
Thẩm Nhiên Phi không chút do dự ngồi thẳng lên giường nệm mềm mại.
“Tiệc đã sắp kết thúc chưa? Cậu lên đây như thế này có ổn không?”
Tống Vũ có hơi lo lắng nhìn Thẩm Nhiên Phi vừa mới kéo xong nơ áo, đang bắt đầu cởi nút áo đầu tiên
Đã cập nhật thêm ~*^^*
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ~~~ ôm chặt ôm chặt ôm chặt nè >///<
Đã lâu rồi không viết đại thúc ôn nhu lại quật cường, nên là, hình tượng của đại thúc Tống Vũ là vậy dó =w=
Nhiệt độ hôm nay xuống thiệt thấp… Tiểu Tùng cóng đến chảy nước mũi… TAT
2.
Về biệt thự, đến vừa đúng lúc có cả Thu Diệp.
Tần Lập Vân để cô nàng đứng chờ trong sảnh tiệc náo nhiệt, còn mình thì đi lên lầu với Thẩm Nhiên Phi.
“Đừng có mừng hụt.” Lấy đồng phục của phục vụ đưa cho Thẩm Nhiên Phi, “Lừa tới đây thì quá rồi, nhưng mà phải dụ lên giường được mới là qua màn. Loại chuyện này tao làm thuận tay hơn mày nhiều.”
Dẫu sao thì mục đích của Thu Diệp cũng là lên giường với anh, nhưng cái ông già kia thì không có chút thông tin gì.
“Vội gì mà vội, tao có cách hết.” Thẩm Nhiên Phi nhanh chóng cởi quần áo cao cấp trên người ra, trước ánh mắt soi xét tán thưởng của Tần Lập Vân đổi sang đồ bồi bàn.
“Vậy được rồi, mày tự tin vậy thì, chút lên cái phòng ở lầu ba đi, phòng là đối diện nhau đó, nào làm nhớ mở cửa.”
Thẩm Nhiên Phi khinh bỉ hừ một tiếng, cẩn thận thắt nơ.
“Không thu được tới tay thì tao đổi sang họ mày.”
“Nói được làm được.”
“Một lời đã định.”
Đến khi hai người xuống lầu, người đàn ông kia vẫn chưa đến.
Thẩm Nhiên Phi gọi cho y một lần nữa, vẻ mặt lo lắng giả tạo không kẽ hở.
Thu Diệp kế bên tự biết điều không lắm mồm, cùng Tần Lập Vân rời đi.
Tiếp tục đứng ngoài đợi thêm một lúc, cuối cùng cũng gặp được người.
Thẩm Nhiên Phi bước nhanh hai bước ra đón, tong lòng im lặng đánh giá đối phương.
Sơ mi caro, quần tây, giày da, tóc chải bảy ba quê mùa, chỉ có đôi môi là nổi bật.
Đối với thẩm mỹ Thẩm Nhiên Phi, thì không có chút xíu hấp dẫn nào.
Nhưng hắn vẫn mỉm cười, mang theo chút bi thương, “Cảm ơn anh đã đồng ý đến đây.”
“Hả? Cậu là… là…” Y có phần lúng túng nhìn hắn.
“Thẩm Nhiên Phi.”
“Xin chào, tôi tên Tống Vũ.”
Y có hơi ngốc ngốc đần đần lấy danh thiếp trong túi ra, vừa định đưa hắn, thì lại dừng lại.
Thẩm Nhiên Phi đoạn đưa tay ra nhận danh thiếp, mắt hơi nheo lại.
Không thể chứ, nghề của người đàn ông này lại là tiêu thụ ô tô?
“Xin lỗi, hôm nay tôi vừa thất nghiệp.” Y lại tiếp tục lúng túng.
“Không sao, thất nghiệp thì có thể tìm công việc mới, có thể đây là một cơ hội mà ông trời cho anh.”
“Cảm ơn.”
“Không cần khách khí, chúng ta đều là những kẻ xui xẻo.”
Thẩm Nhiên Phi cúi đầu, một cánh tay ngay trong tầm mắt chậm rãi nhấc lên.
Tiếp đó hắn nhanh chóng cảm giác được tay của đối phương đang nhẹ nhàng xoa tóc của hắn.
Thời khắc này hắn vậy mà thật sự thấy có chút cảm động.
Cha hắn, chưa một lần nào vò tóc hắn một cách thân mật mang theo động viên như vậy, chưa bao giờ.
“Lên lầu đi, ông chủ đồng ý cho tôi ở nhờ một đêm.”
Thẩm Nhiên Phi ngẩng đầu, tặng cho y một nụ cười rạng rỡ.
“Như vậy thì không hay lắm đâu, cho người lạ vào nhà, chủ mà biết…”
“Không sao đâu, tôi đã nói với chủ nhà rồi, có thể cho thêm một người nữa.”
“Nhưng mà….”
“Ông ấy tốt lắm, đã đồng ý rồi.”
Thẩm Nhiên Phi giả bộ làm một đứa trẻ ngoan ngoãn, cả đoạn đường vui vẻ kéo y vào biệt thự, không cho y một cơ hội từ chối.
Trên lầu, Tần Lập Vân và Thu Diệp đã bắt đầu quần nhau rồi.
Tiếng rên rỉ triền miên từ trong phòng vọng ra, khiến lòng người ngứa ngáy.
Thẩm Nhiên Phi nhìn qua Tống Vũ đứng bên cạnh, mặt đối phương quả nhiên đã cứng ngắc, đến bước chân cũng gượng gạo.
Ồ! Là một người rất nghiêm chỉnh.
Chút nữa chắc phải cần chút thủ đoạn mới kéo người lên giường được.
Càng đi đến gần, âm thanh càng rõ ràng.
Bước chân Tống Vũ bước chân càng ngày càng chậm, cuối cùng dừng lại hẳn.
“Chỗ đó… hay là tôi, chúng ta đến nơi khác đi…?”
Thẩm Nhiên Phi nhìn y một lúc, vẻ mặt có chút khổ sở, “Nhưng ông chủ chỉ cho tôi ở đó.”
“Vậy thì…” Tống Vũ suýt nữa đã nói toạc ra “Chúng ta đi ra khách sạn đi”, nghĩ lại thì cũng không ổn lắm.
“Không sao đâu, đừng quan tâm đến căn phòng đối diện đó là được.”
Thẩm Nhiên Phi kéo Tống Vũ đổi ba bước thành hai bước đi thằng vào phòng, Tống Vũ sợ làm người trong phòng nghe tiếng, đành mắt nhắm mắt mở cố gắng bước thật nhẹ.
Thẩm Nhiên Phi nhìn đối phương cẩn thận từng chút một, cúi đầu nhịn cười.
Sau khi vào phòng, Tống Vũ xoay người định đóng cửa.
Thẩm Nhiên Phi quay đầu, “Phòng này lâu không ai ở, ông chủ bảo người mở hết cửa ra để thoáng.”
“Nhưng…”
Tống Vũ chưa kịp hết lời, Thẩm Nhiên Phi đi thẳng đến kéo cửa ra, rồi chạy đi kéo cửa sổ.
Bữa tiệc bên dưới vẫn còn tiếp tục, Tống Vũ vì để khỏi nghe âm thanh ở phòng đối diện, quyết đoán chạy đến băng ghế dưới cửa sổ ngồi.
Thẩm Nhiên Phi không chút do dự ngồi thẳng lên giường nệm mềm mại.
“Tiệc đã sắp kết thúc chưa? Cậu lên đây như thế này có ổn không?”
Tống Vũ có hơi lo lắng nhìn Thẩm Nhiên Phi vừa mới kéo xong nơ áo, đang bắt đầu cởi nút áo đầu tiên