Chương : 1
Quang cảnh lúc 5 giờ sáng vẫn còn chưa rõ ràng.
Ánh sáng đèn hắt xuống dưới mặt bàn gỗ màu nâu, chiếu sáng một góc.
Trong ngõ nhỏ nghe được loáng thoáng tiếng nói chuyện, thêm cả tiếng chó sủa.
Sống lưng Úc Hỉ thẳng tắp ngồi ở trước bàn, cánh tay đè lên trên tập đề thi.
Bên cạnh đặt một cốc cafe, hơi nóng bốc lên nghi ngút.
Là loại cafe hòa tan, 1 tệ 1 gói, có thể gượng ép ngăn lại vài phần buồn ngủ, cũng không biết là do trong lòng tự cho là như vậy hay là loại cafe này thật sự có tác dụng.
Cô giơ tay vén một góc của rèm cửa sổ, nhìn xuyên qua kính thủy tinh, phía xa xa là bầu trời u tối giống như được bao chùm bằng một dải lụa nhung màu đen.
Úc Hỉ nhìn một lúc mới bỏ rèm cửa sổ xuống.
Cầm lên cây bút mực màu đen tiếp tục hoàn thành tập đề thi Tiếng Anh còn đang dang dở.
Làm xong một tờ đề thi Tiếng Anh thì ngoài cửa sổ trời cũng đã bắt đầu hửng sáng.
Trong phòng khách có tiếng bước chân không rõ ràng.
Bước chân tiến gần đến cửa phòng thì dừng lại.
Liễu Hương Đông đẩy cửa ra thấy Úc Hỉ đang ngồi trước bàn chăm chỉ học bài.
Trong lòng bà vui vẻ nhưng cũng lo lắng sợ con gái sức khỏe yếu không chịu được, bà dặn dò: "Trong nồi có cháo, lát nữa con nhớ ăn đấy nhé, mẹ đi trước đây."
Liễu Hương Đông làm việc tại một siêu thị lớn ở gần nhà, mỗi ngày đều phải có mặt ở chỗ làm trước 8 giờ, ông chủ rất nghiêm khắc, cũng may chỉ cần ngồi vài trạm xe bus là đã đến nơi.
Úc Hỉ gật đầu: "Vâng. Mẹ, buổi tối con phải ra ngoài một chuyến, hôm nay là sinh nhật của Ôn Thiền."
Liễu Hương Đông cầm lấy ly nước trên bàn: "Ừ, buổi tối bố con chăm sóc anh con, con ra ngoài đi chơi cho khuây khỏa đi, tiền trong người có đủ không? Sinh nhật của Ôn Thiền, con cũng nên mua quà tặng cho người ta."
"Con có đủ tiền rồi ạ."
Liễu Hương Đông lại dặn dò thêm mấy câu rồi cầm cốc nước đi ra ngoài.
Cánh cửa khép lại, lúc này Úc Hỉ lại có chút lười biếng, gục đầu xuống cánh tay nghỉ ngơi một lúc.
Nhưng mà, một lúc mà cô nói lại biến thành tận 1 tiếng đồng hồ.
Lúc tỉnh dậy là bị tiếng gõ bàn đánh thức, nặng nề, rõ ràng.
Úc Thiện đứng ở trước bàn, nhìn cô cười hì hì, ánh mắt ngây thơ, nói từng chữ một cách khó khăn: "Hỉ... Hỉ..."
Úc Thiện ra đời được 5 tháng thì được chẩn đoán mắc phải một căn bệnh hiếm gặp, không gây chết người, nhưng mỗi khi bệnh tái phát sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến trí tuệ.
Đến nay Úc Thiện đã 22 tuổi nhưng năng lực trí tuệ lại chỉ bằng với đứa bé 5 tuổi.
Nhiều năm trôi qua đều phải sống dựa vào thuốc thang để khống chế bệnh tình.
Úc Hỉ dụi dụi mắt, cầm lấy tay Úc Thiện dắt đến phòng khách.
Bố Úc đang ngồi trong phòng khách đọc báo.
Bố Úc là một giáo viên dạy Ngữ Văn của một trường tiểu học gần nhà, nhân lúc đang nghỉ đông nên ông ở nhà để tiện chăm sóc Úc Thiện.
"Con dậy rồi à. Đi ăn cháo trước đi, buổi tối còn phải ra ngoài đúng không?"
Úc Hỉ từ trong phòng bếp đi ra, ngồi xuống trước bàn: "Vâng."
Úc Thiện nhìn chằm chằm vào bát cháo của Úc Hỉ, khó khăn nói: "Hỉ Hỉ, Úc Thiện cũng muốn ăn."
Úc Hỉ đứng dậy đi vào trong bếp lấy cho Úc Thiện một bát cháo.
Hai anh em ăn xong bữa sáng, Úc Hỉ đứng dậy dọn dẹp bát đũa sau đó lại quay về phòng tiếp tục học bài.
Mãi đến tận 5 giờ chiều, Ôn Thiền gọi điện thoại tới: "Tiểu Hỉ Tử, cậu mau ra ngoài đi, mình tới ngoài ngõ nhà cậu rồi này."
Lối ra vào ngoài ngõ đậu một chiếc xe con màu xám.
Úc Hỉ đi tới, cửa sổ chỗ ngồi bên cạnh ghế lái hạ xuống, Ôn Thiền nghiêng đầu ra ngoài, cao giọng nói: "Hỉ Hỉ, lên xe đi."
Úc Hỉ liếc nhìn người con trai ngồi ở vị trí ghế lái, anh tuấn chững chạc, là lớp trưởng lớp chuyên của ban khoa học tự nhiên - Cố Phạm.
Cô kéo cửa xe phía sau, cúi người ngồi vào trong.
Cố Phạm quay đầu nhìn cô rồi gật đầu coi như chào hỏi.
Úc Hỉ cũng đáp lại bằng một nụ cười lịch sự, cô ngồi ổn định sau đó mới lấy điện thoại di động gửi tin nhắn qua cho Ôn Thiền: "Tình huống gì đây hả?"
Ôn Thiền: "Là tình huống mà cậu đang thấy đấy."
Địa điểm tổ chức sinh nhật của Ôn Thiền là một nơi do Ôn Thiền Chi đứng tên.
Một căn phòng rộng lớn, một tấm màn che ngăn cách giữa khu vui chơi và khu ăn uống.
Lúc ba người đến nơi thì bên trong đã ngồi không ít người, đều là những gương mặt quen thuộc.
Đều là những người thích ồn ào náo nhiệt, nhìn thấy Ôn Thiền với Cố Phạm đi cùng nhau liền thay nhau trêu ghẹo.
"Nhân vật chính tới rồi."
"Ôn Thiền, sao cậu lại gọi Cố Phạm tới đây thế, hai người quen nhau sao?"
"Hẹn hò từ bao giờ thế hả, mau mau khai báo sự thật đi."
Ôn Thiền cũng chẳng giấu giếm, ôm lấy cánh tay Cố Phạm, nói lớn: "Đây là bạn trai của mình, Cố Phạm."
Trong trường học có rất nhiều tin đồn liên quan đến hai người, những người đang ngồi ở đây cũng nghe qua không ít. Hôm nay là sinh nhật của Ôn Thiền, Cố Phạm cũng tới đây, trong lòng tự khắc cũng hiểu rõ tin đồn kia đến 8, 9 phần là sự thật rồi, chỉ có điều bọn họ không nghĩ tới vị học sinh ưu tú như Cố Phạm lại có thể thích một người như Ôn Thiền.
Dù sao thì mọi người đều cho rằng bà cô này nhìn đi nhìn lại cũng sẽ không phải là loại con gái mà Cố Phạm sẽ thích.
Mọi người đều đã đến đủ, tất cả tụ tập lại trước bàn.
Nhân viên phục vụ lần lượt mang thức ăn lên, ngồi bên phải Úc Hỉ là Lương Đông Vũ, đẹp trai anh tuấn, không hề thua kém Cố Phạm.
Lương Đông Vũ với Cố Phạm học chung lớp, Úc Hỉ có quen biết với anh ta bởi vì hai người đều ở trong Hội học sinh nên cũng có nói chuyện qua lại mấy câu.
Cả một đám người thi nhau hò hét ầm ĩ.
Ôn Thiền là nhân vật chính nên đương nhiên là người phấn khích nhất, chơi cũng rất hết mình, còn cùng với những người khác chơi trò tưới rượu.
Đèn trên đỉnh đầu tỏa ra những ánh sáng ấm áp.
Úc Hỉ vuốt tóc, vầng trán đầy đặn lộ ra ngoài, làn da trắng mịn tựa như trái vải vừa được bóc vỏ.
Lương Đông Vũ nhìn đám người đang chơi hăng say ở trên bàn, lại quay qua nói với Úc Hỉ: "Cậu có dự định thi vào trường đại học nào chưa?"
Úc Hỉ đang ăn xương sườn, nghe anh hỏi vậy thì liếc nhìn một cái: "Có lẽ là ở thành phố B."
Lương Đông Vũ gật gật đầu, hai người lại ở một bên trò chuyện to nhỏ thêm mấy câu.
Úc Hỉ có chút lơ đễnh nhưng Lương Đông Vũ lại không phát hiện ra.
Một lúc sau Úc Hỉ ra ngoài đi vệ sinh.
Vừa nãy cô có uống mấy ly rượu nên gò má lúc này nóng bừng.
Trong phòng bật lò sưởi, lại uống thêm rượu nên cả người có chút bí bách.
Úc Hỉ từ phòng vệ sinh ra ngoài, cô lấy giấy ăn lau tay, vì tay ướt nên giấy ăn chạm vào đã dính lại, cô kéo xuống rồi vo tròn giấy ăn ném vào trong thùng rác. Lúc quay người liền nhìn thấy người đàn ông ở phía xa xa.
Ôn Thuần Chi hình như vừa mới rời khỏi một nơi có quy tắc khắt khe, cả người âu phục thẳng tắp nghiêm chỉnh, áo sơ mi bên trong không đeo cà vạt.
Anh đứng ở một bên hút thuốc, nét mặt lạnh nhạt.
Bên cạnh còn có một người đàn ông khác đang nói chuyện với anh.
Thỉnh thoảng mới có một vài nụ cười thấp thoáng bên khóe miệng của anh, còn lại hầu như đều là người đàn ông kia đang nói.
Thiết kế của hành lang dài này có một phong cách đồng nhất. Ở giữa được ngăn cánh bởi hai bức bình phong to lớn, trên tường treo một ngọn đèn, ánh sáng kéo dài một đoạn, phía dưới còn treo những tờ giấy cổ, lịch sự tao nhã.
Ninh Tắc Mộ là người nhìn thấy Úc Hỉ trước, anh giơ tay chỉ vào chiếc măng séc trên cổ tay của Ôn Thuần Chi.
Ôn Thuần Chi không hiểu nên nhìn lên, Ninh Tắc Mộ dùng ánh mắt ra hiệu.
Thế là, Ôn Thuần Chi đã nhìn thấy cô gái ở phía xa kia.
Áo len màu trắng, quần bút chì màu đen, mái tóc dài cùng với một đôi mắt đen long lanh đang nhìn chằm chằm vào anh.
Ninh Tắc Mộ trêu chọc: "Khẩu vị của cậu sao lại ngày càng thấp vậy? Nhìn một cái là có thể nhận ra vẫn chỉ là đóa hoa nhỏ của Tổ Quốc thôi mà?"
Ôn Thuần Chi ngẩn người, sau đó anh mới nhớ ra cô gái này là ai, anh quay đầu liếc Ninh Tắc Mộ: "Cậu bớt ăn nói hàm hồ đi, đây là học sinh của giáo viên Lâm."
Úc Hỉ đứng im không nhúc nhích, nhìn anh đi tới.
Trước khi anh tiến lại gần, ánh mắt Úc Hỉ rơi trên hai cúc áo sơ mi đang được mở bung ra trên người anh, để lộ ra xương quai xanh quyến rũ, da anh rất trắng, dưới xương quai xanh còn có một vết đỏ chỉ to bằng đầu ngón tay.
Ánh mắt Úc Hỉ mông lung, cho tới khi trên đỉnh đầu cất lên một giọng nói: "Sao hôm nay lại tới đây?"
Úc Hỉ nâng mắt nhìn anh: "Hôm nay là sinh nhật của Ôn Thiền."
~Hết chương 1~
Ánh sáng đèn hắt xuống dưới mặt bàn gỗ màu nâu, chiếu sáng một góc.
Trong ngõ nhỏ nghe được loáng thoáng tiếng nói chuyện, thêm cả tiếng chó sủa.
Sống lưng Úc Hỉ thẳng tắp ngồi ở trước bàn, cánh tay đè lên trên tập đề thi.
Bên cạnh đặt một cốc cafe, hơi nóng bốc lên nghi ngút.
Là loại cafe hòa tan, 1 tệ 1 gói, có thể gượng ép ngăn lại vài phần buồn ngủ, cũng không biết là do trong lòng tự cho là như vậy hay là loại cafe này thật sự có tác dụng.
Cô giơ tay vén một góc của rèm cửa sổ, nhìn xuyên qua kính thủy tinh, phía xa xa là bầu trời u tối giống như được bao chùm bằng một dải lụa nhung màu đen.
Úc Hỉ nhìn một lúc mới bỏ rèm cửa sổ xuống.
Cầm lên cây bút mực màu đen tiếp tục hoàn thành tập đề thi Tiếng Anh còn đang dang dở.
Làm xong một tờ đề thi Tiếng Anh thì ngoài cửa sổ trời cũng đã bắt đầu hửng sáng.
Trong phòng khách có tiếng bước chân không rõ ràng.
Bước chân tiến gần đến cửa phòng thì dừng lại.
Liễu Hương Đông đẩy cửa ra thấy Úc Hỉ đang ngồi trước bàn chăm chỉ học bài.
Trong lòng bà vui vẻ nhưng cũng lo lắng sợ con gái sức khỏe yếu không chịu được, bà dặn dò: "Trong nồi có cháo, lát nữa con nhớ ăn đấy nhé, mẹ đi trước đây."
Liễu Hương Đông làm việc tại một siêu thị lớn ở gần nhà, mỗi ngày đều phải có mặt ở chỗ làm trước 8 giờ, ông chủ rất nghiêm khắc, cũng may chỉ cần ngồi vài trạm xe bus là đã đến nơi.
Úc Hỉ gật đầu: "Vâng. Mẹ, buổi tối con phải ra ngoài một chuyến, hôm nay là sinh nhật của Ôn Thiền."
Liễu Hương Đông cầm lấy ly nước trên bàn: "Ừ, buổi tối bố con chăm sóc anh con, con ra ngoài đi chơi cho khuây khỏa đi, tiền trong người có đủ không? Sinh nhật của Ôn Thiền, con cũng nên mua quà tặng cho người ta."
"Con có đủ tiền rồi ạ."
Liễu Hương Đông lại dặn dò thêm mấy câu rồi cầm cốc nước đi ra ngoài.
Cánh cửa khép lại, lúc này Úc Hỉ lại có chút lười biếng, gục đầu xuống cánh tay nghỉ ngơi một lúc.
Nhưng mà, một lúc mà cô nói lại biến thành tận 1 tiếng đồng hồ.
Lúc tỉnh dậy là bị tiếng gõ bàn đánh thức, nặng nề, rõ ràng.
Úc Thiện đứng ở trước bàn, nhìn cô cười hì hì, ánh mắt ngây thơ, nói từng chữ một cách khó khăn: "Hỉ... Hỉ..."
Úc Thiện ra đời được 5 tháng thì được chẩn đoán mắc phải một căn bệnh hiếm gặp, không gây chết người, nhưng mỗi khi bệnh tái phát sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến trí tuệ.
Đến nay Úc Thiện đã 22 tuổi nhưng năng lực trí tuệ lại chỉ bằng với đứa bé 5 tuổi.
Nhiều năm trôi qua đều phải sống dựa vào thuốc thang để khống chế bệnh tình.
Úc Hỉ dụi dụi mắt, cầm lấy tay Úc Thiện dắt đến phòng khách.
Bố Úc đang ngồi trong phòng khách đọc báo.
Bố Úc là một giáo viên dạy Ngữ Văn của một trường tiểu học gần nhà, nhân lúc đang nghỉ đông nên ông ở nhà để tiện chăm sóc Úc Thiện.
"Con dậy rồi à. Đi ăn cháo trước đi, buổi tối còn phải ra ngoài đúng không?"
Úc Hỉ từ trong phòng bếp đi ra, ngồi xuống trước bàn: "Vâng."
Úc Thiện nhìn chằm chằm vào bát cháo của Úc Hỉ, khó khăn nói: "Hỉ Hỉ, Úc Thiện cũng muốn ăn."
Úc Hỉ đứng dậy đi vào trong bếp lấy cho Úc Thiện một bát cháo.
Hai anh em ăn xong bữa sáng, Úc Hỉ đứng dậy dọn dẹp bát đũa sau đó lại quay về phòng tiếp tục học bài.
Mãi đến tận 5 giờ chiều, Ôn Thiền gọi điện thoại tới: "Tiểu Hỉ Tử, cậu mau ra ngoài đi, mình tới ngoài ngõ nhà cậu rồi này."
Lối ra vào ngoài ngõ đậu một chiếc xe con màu xám.
Úc Hỉ đi tới, cửa sổ chỗ ngồi bên cạnh ghế lái hạ xuống, Ôn Thiền nghiêng đầu ra ngoài, cao giọng nói: "Hỉ Hỉ, lên xe đi."
Úc Hỉ liếc nhìn người con trai ngồi ở vị trí ghế lái, anh tuấn chững chạc, là lớp trưởng lớp chuyên của ban khoa học tự nhiên - Cố Phạm.
Cô kéo cửa xe phía sau, cúi người ngồi vào trong.
Cố Phạm quay đầu nhìn cô rồi gật đầu coi như chào hỏi.
Úc Hỉ cũng đáp lại bằng một nụ cười lịch sự, cô ngồi ổn định sau đó mới lấy điện thoại di động gửi tin nhắn qua cho Ôn Thiền: "Tình huống gì đây hả?"
Ôn Thiền: "Là tình huống mà cậu đang thấy đấy."
Địa điểm tổ chức sinh nhật của Ôn Thiền là một nơi do Ôn Thiền Chi đứng tên.
Một căn phòng rộng lớn, một tấm màn che ngăn cách giữa khu vui chơi và khu ăn uống.
Lúc ba người đến nơi thì bên trong đã ngồi không ít người, đều là những gương mặt quen thuộc.
Đều là những người thích ồn ào náo nhiệt, nhìn thấy Ôn Thiền với Cố Phạm đi cùng nhau liền thay nhau trêu ghẹo.
"Nhân vật chính tới rồi."
"Ôn Thiền, sao cậu lại gọi Cố Phạm tới đây thế, hai người quen nhau sao?"
"Hẹn hò từ bao giờ thế hả, mau mau khai báo sự thật đi."
Ôn Thiền cũng chẳng giấu giếm, ôm lấy cánh tay Cố Phạm, nói lớn: "Đây là bạn trai của mình, Cố Phạm."
Trong trường học có rất nhiều tin đồn liên quan đến hai người, những người đang ngồi ở đây cũng nghe qua không ít. Hôm nay là sinh nhật của Ôn Thiền, Cố Phạm cũng tới đây, trong lòng tự khắc cũng hiểu rõ tin đồn kia đến 8, 9 phần là sự thật rồi, chỉ có điều bọn họ không nghĩ tới vị học sinh ưu tú như Cố Phạm lại có thể thích một người như Ôn Thiền.
Dù sao thì mọi người đều cho rằng bà cô này nhìn đi nhìn lại cũng sẽ không phải là loại con gái mà Cố Phạm sẽ thích.
Mọi người đều đã đến đủ, tất cả tụ tập lại trước bàn.
Nhân viên phục vụ lần lượt mang thức ăn lên, ngồi bên phải Úc Hỉ là Lương Đông Vũ, đẹp trai anh tuấn, không hề thua kém Cố Phạm.
Lương Đông Vũ với Cố Phạm học chung lớp, Úc Hỉ có quen biết với anh ta bởi vì hai người đều ở trong Hội học sinh nên cũng có nói chuyện qua lại mấy câu.
Cả một đám người thi nhau hò hét ầm ĩ.
Ôn Thiền là nhân vật chính nên đương nhiên là người phấn khích nhất, chơi cũng rất hết mình, còn cùng với những người khác chơi trò tưới rượu.
Đèn trên đỉnh đầu tỏa ra những ánh sáng ấm áp.
Úc Hỉ vuốt tóc, vầng trán đầy đặn lộ ra ngoài, làn da trắng mịn tựa như trái vải vừa được bóc vỏ.
Lương Đông Vũ nhìn đám người đang chơi hăng say ở trên bàn, lại quay qua nói với Úc Hỉ: "Cậu có dự định thi vào trường đại học nào chưa?"
Úc Hỉ đang ăn xương sườn, nghe anh hỏi vậy thì liếc nhìn một cái: "Có lẽ là ở thành phố B."
Lương Đông Vũ gật gật đầu, hai người lại ở một bên trò chuyện to nhỏ thêm mấy câu.
Úc Hỉ có chút lơ đễnh nhưng Lương Đông Vũ lại không phát hiện ra.
Một lúc sau Úc Hỉ ra ngoài đi vệ sinh.
Vừa nãy cô có uống mấy ly rượu nên gò má lúc này nóng bừng.
Trong phòng bật lò sưởi, lại uống thêm rượu nên cả người có chút bí bách.
Úc Hỉ từ phòng vệ sinh ra ngoài, cô lấy giấy ăn lau tay, vì tay ướt nên giấy ăn chạm vào đã dính lại, cô kéo xuống rồi vo tròn giấy ăn ném vào trong thùng rác. Lúc quay người liền nhìn thấy người đàn ông ở phía xa xa.
Ôn Thuần Chi hình như vừa mới rời khỏi một nơi có quy tắc khắt khe, cả người âu phục thẳng tắp nghiêm chỉnh, áo sơ mi bên trong không đeo cà vạt.
Anh đứng ở một bên hút thuốc, nét mặt lạnh nhạt.
Bên cạnh còn có một người đàn ông khác đang nói chuyện với anh.
Thỉnh thoảng mới có một vài nụ cười thấp thoáng bên khóe miệng của anh, còn lại hầu như đều là người đàn ông kia đang nói.
Thiết kế của hành lang dài này có một phong cách đồng nhất. Ở giữa được ngăn cánh bởi hai bức bình phong to lớn, trên tường treo một ngọn đèn, ánh sáng kéo dài một đoạn, phía dưới còn treo những tờ giấy cổ, lịch sự tao nhã.
Ninh Tắc Mộ là người nhìn thấy Úc Hỉ trước, anh giơ tay chỉ vào chiếc măng séc trên cổ tay của Ôn Thuần Chi.
Ôn Thuần Chi không hiểu nên nhìn lên, Ninh Tắc Mộ dùng ánh mắt ra hiệu.
Thế là, Ôn Thuần Chi đã nhìn thấy cô gái ở phía xa kia.
Áo len màu trắng, quần bút chì màu đen, mái tóc dài cùng với một đôi mắt đen long lanh đang nhìn chằm chằm vào anh.
Ninh Tắc Mộ trêu chọc: "Khẩu vị của cậu sao lại ngày càng thấp vậy? Nhìn một cái là có thể nhận ra vẫn chỉ là đóa hoa nhỏ của Tổ Quốc thôi mà?"
Ôn Thuần Chi ngẩn người, sau đó anh mới nhớ ra cô gái này là ai, anh quay đầu liếc Ninh Tắc Mộ: "Cậu bớt ăn nói hàm hồ đi, đây là học sinh của giáo viên Lâm."
Úc Hỉ đứng im không nhúc nhích, nhìn anh đi tới.
Trước khi anh tiến lại gần, ánh mắt Úc Hỉ rơi trên hai cúc áo sơ mi đang được mở bung ra trên người anh, để lộ ra xương quai xanh quyến rũ, da anh rất trắng, dưới xương quai xanh còn có một vết đỏ chỉ to bằng đầu ngón tay.
Ánh mắt Úc Hỉ mông lung, cho tới khi trên đỉnh đầu cất lên một giọng nói: "Sao hôm nay lại tới đây?"
Úc Hỉ nâng mắt nhìn anh: "Hôm nay là sinh nhật của Ôn Thiền."
~Hết chương 1~