Chương 5: Thời niên thiếu
Hai lần trước đều là sau khi cô hút một nửa người đàn ông mới xuất hiện, bằng không cô sẽ không lưu lại ấn tượng xấu cho anh về việc mình hút thuốc.
Vì vậy, đối mặt với gói thuốc của anh, cô lắc đầu.
Minh Vọng cất đi, đèn xanh sáng lên, anh một tay cầm vô lăng lái xe đi tới.
Đôi mắt cô dán chặt vào bàn tay anh, năm ngón tay thon dài, móng tay được cắt tỉa cẩn thận.
Đường gân trên mu bàn tay hiện rõ, trong ống tay áo sơ mi trắng có thể nhìn thấy chiếc đồng hồ.
Các đường nét trên khuôn mặt trở nên mông lung dưới lớp khói mỏng
Trong xe ánh đèn mờ mịt, một tay anh hất tàn thuốc xuống, quay đầu liền nhìn thấy Hứa Nguyện.
Đột nhiên anh hỏi: "Ngày đó ở hồ nước, em nhận ra tôi rồi đúng không?"
Hứa Nguyện cũng thẳng thắn thừa nhận: "Ừ."
"Sau đó tại sao..." Anh ngừng nói.
Sau đó, họ gặp lại nhau hai lần, nhưng cô vẫn không nói gì, điều này chứng tỏ cô không muốn...
Về phần không muốn cái gì... Minh Vọng khẽ động tâm, từ đáy lòng cười nhẹ.
Hai người không ai nói chuyện nữa, Hứa Nguyện yên lặng dựa vào ghế, thành phố phồn hoa bên ngoài kính xe hơi mờ đi một chút, dần dần khu phố cổ hiện trong tầm mắt.
Sau khi đi vài vòng, xe dừng lại trước tiểu khu Hương Tịch.
Minh Vọng chống tay lên cửa kính, nghiêng đầu nhìn Hứa Nguyện xuống xe.
Lúc cô cởi dây an toàn, anh cầm lấy điện thoại mở khóa, bật WeChat đưa qua, "Thêm vào danh sách liên lạc đi."
Hứa Nguyện chậm rãi tháo dây an toàn, luôn cảm thấy đêm nay có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng có thể thêm Wechat của anh là điều mà cô thật sự mong muốn.
Kìm lại trái tim đang đập loạn nhịp, Hứa Nguyện lấy điện thoại ra, mở Wechat quét mã.
Không chấp nhận ngay lập tức, Minh Vọng chỉ cất điện thoại đi.
Hứa Nguyện xuống xe, đóng cửa lại dặn dò: "Đi đường cẩn thận."
Minh Vọng rút tay lại, "ừm" một tiếng, đèn pha bật sáng, xe lùi một cái liền lao về phía trước.
Nhìn chiếc xe đi xa, Hứa Nguyện mở máy.
Cô đoán đúng rồi, nick Wechat với chữ M viết hoa đúng là của anh.
Cô nhấp vào yêu cầu kết bạn, sau đó gửi đi.
Sau vài giây, có thêm một bạn mới trong danh sách.
Gió đêm thổi nhè nhẹ, lay động lòng người.
Tâm tư tuổi trẻ như rượu mạnh lâu năm được lên men, sau khi trưởng thành gặp lại thì suýt nữa áp chế không được.
Hứa Nguyện nhẹ thở ra, đi bộ về nhà.
Trăng sáng
Trong đêm yên tĩnh, phòng ngủ có ánh đèn yếu ớt vẫn sáng.
Hứa Nguyện xem đi xem lại Wechat của Minh Vọng rất nhiều lần, cuối cùng khóe miệng không tự chủ được nhếch lên.
Cô không thay đổi bất kỳ ghi chú nào cho anh, chỉ đặt nó lên đầu.
WeChat của anh hiện ở trên cùng của danh sách bạn bè.
Ngày hôm sau, Hứa Nguyện đến giúp việc ở câu lạc bộ của Trần Thiến Thiến.
Đột nhiên, có một cuộc gọi từ bệnh viện, nói rằng mẹ cô bị bất tỉnh trên đường nên được đưa đến bệnh viện, yêu cầu người nhà nhanh chóng đến đó.
Sau khi cúp điện thoại, cô lập tức đặt đồ nghề trong tay xuống, tìm người thay thế, mượn khoá xe của Trần Thiến Thiến lái xe đến bệnh viện.
Xe đi được nửa đường, điện thoại lại reo, Hứa Nguyện mở loa ngoài.
"Hứa Nguyện, chuyện gì vậy, sao bỏ đi vội vàng như vậy?" Giọng Trần Thiến Thiến từ trong điện thoại truyền đến.
Hứa Nguyện giữ bình tĩnh, nhìn đường đi rồi nói: "Mẹ tôi đang trong bệnh viện, tôi mượn xe cậu chạy đến đó."
"Không sao, không sao, lái xe đi, cậu qua trước, tôi sẽ tới ngay."
"Được"
Hứa Nguyện đến bệnh viện, hỏi thăm thì được chỉ đến phòng phẫu thuật, cô chạy đến ký tên, đèn phòng phẫu thuật bật sáng.
Hứa Nguyện sững sờ đứng đó, bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói: "Thực xin lỗi!" Thanh âm khá lớn.
Cô sợ hãi rụt vai lại, quay đầu nhìn sang.
Một cô bé đang cúi đầu.
Hứa Nguyện liếc nhìn xung quanh, hồ nghi kéo cô bé dậy, "Sao vậy?"
"Em... Em lái xe vô ý đụng phải dì, em xin lỗi! Em sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn." Cô bé nói, đầu không ngẩng lên.
Hứa Nguyện giữ cô bé lại, "Không phải bệnh viện nói mẹ tôi đột nhiên ngất đi sao?"
Minh Nguyệt đáp, "Cũng là do em lái xe bất cẩn, chị yên tâm, em nhất định sẽ chịu trách nhiệm."
Đầu óc Hứa Nguyện rối bời, nhất thời không biết nói gì với cô gái nhỏ, đưa mắt nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật.
"Chị yên tâm đi, em đã gọi điện thoại cho anh trai em, anh ấy lập tức tới xử lý."
Hứa Nguyện vẫn không nói, chỉ lẳng lặng đứng đó.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô gái nhỏ lúc đỏ lúc trắng.
Cô mới mười chín tuổi, vừa thi lấy bằng lái xe, lần đầu lái xe đã đụng phải người ta, đời này có lẽ không dám ngồi vào tay lái nữa.
Nửa tiếng sau, thang máy kêu một tiếng, cửa mở ra, một đám người đi tới.
Hứa Nguyện không còn tâm trạng để ý xung quanh, cô thầm cầu nguyện trong lòng.
Mà cô gái nhỏ vừa rồi, hai mắt sáng lên, hô to một tiếng "anh hai" rồi lập tức chạy về phía trước.
Không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng.
Minh Vọng sải bước đi tới.
Người trợ lý phía sau định trực tiếp đi gặp người nhà bệnh nhân, nhưng khi đi qua, nhìn thấy Hứa Nguyện đang nhắm mắt cầu nguyện, anh ta sững người một chút, theo phản xạ nhìn về phía ông chủ của mình.
Hình như ông chủ của anh ta cũng nhìn thấy.
Minh Vọng liếc về phía trước, trợ lý xoay người, đi thanh toán chi phí.
Minh Vọng đứng bên cạnh cô.
Hứa Nguyện như cảm nhận được điều gì đó liền mở mắt, người đàn ông mặc bộ âu phục màu xám, thắt cà vạt sẫm màu, đầu tóc chải gọn gàng.
Ngước lên, cô bắt gặp đôi mắt đen láy của anh.
Là đôi mắt phượng hẹp dài, ánh nhìn sắc bén.
Lúc này trong mắt anh có một tia sáng nhàn nhạt, khiến người ta vô cớ không muốn dời mắt.
Thời gian này hai người thường xuyên đụng mặt, khiến Hứa Nguyện có ảo giác hai người thật sự có duyên.
Nhưng chữ duyên này cũng không chỉ giới hạn trong tình yêu nam nữ.
Cô và anh là bạn học cũ, đến mức này thì đã đủ duyên rồi.
Người xưa chẳng phải nói — kiếp trước nhìn lại 500 lần có thể đổi lấy một lần lướt qua kiếp này sao?
"Đừng lo lắng." Người đàn ông nói.
Hứa Nguyện quay đầu nhìn lại phòng phẫu thuật, "ừm" một tiếng.
Một lúc sau, thang máy lại mở ra, Trần Thiến Thiến chạy tới, sắp chạy đến bên cạnh Hứa Nguyện thì dừng lại.
Cô nhìn Hứa Nguyện, rồi nhìn Minh Vọng bên cạnh, không hiểu ra sao.
Hứa Nguyện nhìn thấy cô ấy liền kêu: "Thiến Thiến."
Minh Vọng nhìn nghiêng, thấy bạn học cũ, khẽ gật đầu.
Trần Thiến Thiến đi tới, đứng bên cạnh ôm lấy cô, "Sẽ không sao đâu, cậu đừng lo."
Hứa Nguyện gật đầu không nói, lẳng lặng nhìn phòng giải phẫu.
Trong lúc chờ đợi, cuối cùng Trần Thiến Thiến cũng biết tại sao Minh Vọng lại ở đây.
Cô liếc nhìn cô gái nhỏ bên cạnh đang cúi đầu, biết anh trai cô ấy là Minh Vọng, cô cũng không nói được lời nào.
Nhưng Minh Vọng đang ở đây, anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn, điều này khiến cô yên tâm.
Trần Thiến Thiến đã cùng Hứa Nguyện chờ hơn hai tiếng đồng hồ, điện thoại hết cuộc này đến cuộc khác vang lên.
Thấy cô bận rộn, Hứa Nguyện đưa chìa khóa xe và khuyên cô ấy về nhà.
Trần Thiến Thiến liếc Hứa Nguyện, rồi nhìn Minh Vọng.
Điện thoại lại vang lên, cô yên tâm vì có Minh Vọng ở đây rồi, cuối cùng cũng rời đi.
Sau một khoảng thời gian không xác định, đèn phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt.
Cánh cửa mở ra, mẹ Hứa bị đẩy ra ngoài, mắt nhắm nghiền.
Hứa Nguyện thẫn thờ đi tới, hai chân đứng quá lâu đã trở nên tê dại, suýt chút nữa ngã xuống, người đàn ông bên cạnh vươn tay giữ lấy cánh tay cô, dùng sức vững vàng đỡ cô dậy.
Anh hỏi cô có sao không.
Làn da ấm áp kề sát vào nhau, thân thể dần nóng lên, người đàn ông một tay đỡ lấy cô.
Hứa Nguyện nói không sao, cảm ơn lần nữa, do dự một giây rồi đặt tay lên cánh tay cường tráng của anh.
Cuối cùng cũng đứng vững, sau đó đi tới hỏi bác sĩ, "Mẹ tôi có vấn đề gì vậy?"
Y tá đẩy bệnh nhân vào phòng, mấy y tá hợp sức khiêng mẹ Hứa lên giường nằm.
Hứa Nguyện đi theo bác sĩ, bác sĩ cầm hồ sơ xem qua, "Là sỏi thận, giải phẫu xong rồi, nghỉ ngơi thật tốt là có thể bình phục."
Minh Vọng không để Hứa Nguyện lo nốt phần còn lại mà nhờ trợ lý Trương đi giải quyết.
Thậm chí, chờ Hứa Nguyện và anh em Minh Vọng đi ăn cơm, mẹ Hứa cũng được đẩy sang phòng bệnh VIP.
Trong bữa ăn, Minh Nguyệt kể lại, khi cô dừng lại bên đường và cúi xuống tìm tai nghe, ai đó đã gõ cửa kính ô tô của cô và nói với cô rằng cô đã đâm trúng một người.
Bản thân Minh Nguyệt cũng thực sự cảm thấy mình đã va vào thứ gì đó.
Cô bé còn tưởng đó là bồn hoa bên đường nhưng xuống xe nhìn kỹ thì thấy một người phụ nữ trung niên ngã gục xuống trước xe, mặt mày tái mét, cô hoảng quá nên gấp rút gọi cứu thương.
Nhưng bác sỹ đã nói, trên người bà Hứa không có vết thương.
Điều này cũng cho thấy Minh Nguyệt không đụng trúng mẹ cô, mà ngược lại, mẹ cô gục ngã trước xe cô bé, còn nhờ Minh Nguyệt kịp thời gọi xe cứu thương.
Cho nên Hứa Nguyện không muốn trì hoãn bọn họ nữa, cô chân thành nói lời cảm ơn hai anh em.
Sau khi biết rằng mình không đụng phải bà Hứa, Minh Nguyệt cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
Lúc này đứng trước phòng bệnh cấp cao, Hứa Nguyện nhìn sang Minh Vọng.
Người đàn ông này dù biết không phải do em gái mình gây tai nạn nhưng vẫn theo cô lên phòng bệnh để xem tình hình.
Hứa Nguyện cảm thấy bối rối vì sự nhiệt tình của Minh Vọng.
Hứa Nguyện bước vào phòng bệnh, liếc nhìn mẹ, bà vẫn còn hơi xanh xao sau cuộc phẫu thuật.
Bác sĩ nói bà sẽ ngủ ít nhất tới sáng mai.
Hứa Nguyện lại ra, Minh Vọng vẫn chưa đi.
"Minh Vọng"
"Em coi như tôi là thanh niên 'ba tốt' đi." Minh Vọng ngồi ở băng ghế bên ngoài phòng bệnh, cắt lời cô, "Nếu người nhà của các bạn học khác gặp khó khăn gì, tôi cũng sẽ giúp."
Trương Dũng đi theo bên cạnh, nghe vậy liếc nhìn ông chủ, lén lút trợn mắt.
Nếu ông chủ có lòng giúp đỡ người khác như vậy, tên anh hẳn sẽ viết ngược lại.
Hứa Nguyện mấp máy môi, cuối cùng chỉ có thể nói: "Cảm ơn. Chi phí chữa bệnh tôi sẽ chuyển qua Wechat cho anh."
Minh Vọng liếc nhìn cô, nhưng không nói gì.
Một lúc sau, y tá trực đêm đến, Trương Dũng đi tới giải thích tình hình.
Hứa Nguyện muốn ở lại với mẹ trong bệnh viện nhưng Trương Dũng nói với cô rằng họ đã trả tiền chăm sóc nên cô không cần ở lại.
Trong phòng bệnh chỉ có một cái giường, mẹ Hứa nằm ở trên đó, chỉ còn một cái sô pha đơn cho y tá trực đêm nghỉ ngơi, thật sự là không đủ chỗ ngủ.
Nghĩ một lúc, cô quyết định không ở lại nữa, sáng sớm mai mới quay lại.
Minh Vọng đưa cô ra khỏi bệnh viện.
"Tôi đưa em về." Ngữ điệu như thể hai người quen biết đã lâu.
Hứa Nguyện nhìn anh, mím môi nói: "Không cần, đã muộn như vậy, tôi làm phiền anh cả ngày hôm nay rồi, anh trở về trước đi."
Minh Vọng nghe vậy, nghiêng đầu nhìn cô.
Người phụ nữ đứng trước cổng bệnh viện, mặc một bộ quần áo mỏng, mái tóc ngắn bị gió đêm thổi bay, cả người cô tản ra cảm giác yếu ớt, nhưng cô lại tự cho rằng mình đã dùng sự lãnh đạm che dấu rất tốt.
Vừa mạnh mẽ, lại vừa muốn được bảo vệ.
Minh Vọng không nói gì, liếc cô một cái rồi quay người đi về phía bãi đậu xe, trong đầu hiện lên hình ảnh lúc niên thiếu của cô, nghiêm mặt từ chỗ thùng quyên góp rời đi, vẻ yếu ớt lúc đó cũng được ngụy trang bằng sự lãnh đạm.
Sự chồng lên nhau của hai hình ảnh khiến lòng anh mềm nhũn và đau nhói, vì cô bây giờ và vì cô lúc trẻ.
Anh lên xe xoa xoa thái dương, lái xe ra ngoài, vẫn là chiếc Maybach.
Xe dừng ngay trước mặt Hứa Nguyện, hạ kính xuống, anh không nói chuyện, chỉ nhìn cô.
Hứa Nguyện không nhúc nhích, mấy lần để anh đi một nửa Nam Thành đưa mình về, cô đều không nỡ.
Chiếc Maybach màu đen cứ như vậy đậu ở trên đường trước cửa bệnh viện, hơn nữa vị trí lại là ngã ba dẫn ra đường lớn, khiến các phương tiện phía sau bị chặn không thể ra ngoài.
Bác bảo vệ ở cổng bệnh viện đã lon ton chạy tới.
Minh Vọng thì vẫn ngồi vững vàng, thậm chí còn mở hộp thuốc lá, dụi dụi một cách chậm rãi.
Hứa Nguyện cũng không thể bình tĩnh như anh, thấy bảo vệ sắp đi tới, cô không kịp suy nghĩ, lập tức vòng qua đầu xe, đi đến chỗ phụ lái.
Minh Vọng mở khóa, Hứa Nguyện lên xe, đóng cửa lại thắt dây an toàn.
Khi Maybach còn cách nhân viên bảo vệ một bước chân, anh nhanh chóng lao ra đường cái.
Màn đêm bao trùm mặt đất, ánh đèn neon dịu dàng thắp sáng Nam Thành.
Cố hương đã lâu không về thăm, trong lúc này cô có niềm xúc động muốn ở lại.
Cô tham lam khoảnh khắc này.
Trong đêm tối, người ta rất dễ đặt chân vào con đường một đi không trở lại.
Suốt buổi hai người nói chuyện rất ít, trong xe cũng không có tiếng nhạc vang lên khiến không gian có vẻ yên tĩnh.
Minh Vọng rất thích sự yên tĩnh này, cô không phải người thích sự ồn ào, rất hợp với tính cách của anh.
Đi vòng qua một nửa Nam Thành, vào khu phố cổ, đậu xe trước cửa tiểu khu cũ.
Anh bây giờ đã rất quen thuộc với nơi này.
Sau khi Hứa Nguyện xuống xe, Minh Vọng chống khuỷu tay lên cửa sổ, dùng ánh mắt sâu thẳm ôn hòa nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Vào đi, trời sắp mưa rồi."
Gió đêm thổi qua, quả nhiên sắp mưa.
Hứa Nguyện chỉ có thể đi vào trước, "Vậy anh đi đường cẩn thận."
Minh Vọng nhìn cô cười, giục cô mau đi vào.
Anh rất ít cười, Hứa Nguyện gặp anh mấy lần, chưa từng thấy anh cười như thế này.
Nụ cười đó đơn giản và thuần khiết, đáp thẳng vào trái tim cô.
Cô như ngạt thở trong giây lát, bình tĩnh quay người, đè nén nhịp tim, bước nhanh về nhà.
Vì vậy, đối mặt với gói thuốc của anh, cô lắc đầu.
Minh Vọng cất đi, đèn xanh sáng lên, anh một tay cầm vô lăng lái xe đi tới.
Đôi mắt cô dán chặt vào bàn tay anh, năm ngón tay thon dài, móng tay được cắt tỉa cẩn thận.
Đường gân trên mu bàn tay hiện rõ, trong ống tay áo sơ mi trắng có thể nhìn thấy chiếc đồng hồ.
Các đường nét trên khuôn mặt trở nên mông lung dưới lớp khói mỏng
Trong xe ánh đèn mờ mịt, một tay anh hất tàn thuốc xuống, quay đầu liền nhìn thấy Hứa Nguyện.
Đột nhiên anh hỏi: "Ngày đó ở hồ nước, em nhận ra tôi rồi đúng không?"
Hứa Nguyện cũng thẳng thắn thừa nhận: "Ừ."
"Sau đó tại sao..." Anh ngừng nói.
Sau đó, họ gặp lại nhau hai lần, nhưng cô vẫn không nói gì, điều này chứng tỏ cô không muốn...
Về phần không muốn cái gì... Minh Vọng khẽ động tâm, từ đáy lòng cười nhẹ.
Hai người không ai nói chuyện nữa, Hứa Nguyện yên lặng dựa vào ghế, thành phố phồn hoa bên ngoài kính xe hơi mờ đi một chút, dần dần khu phố cổ hiện trong tầm mắt.
Sau khi đi vài vòng, xe dừng lại trước tiểu khu Hương Tịch.
Minh Vọng chống tay lên cửa kính, nghiêng đầu nhìn Hứa Nguyện xuống xe.
Lúc cô cởi dây an toàn, anh cầm lấy điện thoại mở khóa, bật WeChat đưa qua, "Thêm vào danh sách liên lạc đi."
Hứa Nguyện chậm rãi tháo dây an toàn, luôn cảm thấy đêm nay có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng có thể thêm Wechat của anh là điều mà cô thật sự mong muốn.
Kìm lại trái tim đang đập loạn nhịp, Hứa Nguyện lấy điện thoại ra, mở Wechat quét mã.
Không chấp nhận ngay lập tức, Minh Vọng chỉ cất điện thoại đi.
Hứa Nguyện xuống xe, đóng cửa lại dặn dò: "Đi đường cẩn thận."
Minh Vọng rút tay lại, "ừm" một tiếng, đèn pha bật sáng, xe lùi một cái liền lao về phía trước.
Nhìn chiếc xe đi xa, Hứa Nguyện mở máy.
Cô đoán đúng rồi, nick Wechat với chữ M viết hoa đúng là của anh.
Cô nhấp vào yêu cầu kết bạn, sau đó gửi đi.
Sau vài giây, có thêm một bạn mới trong danh sách.
Gió đêm thổi nhè nhẹ, lay động lòng người.
Tâm tư tuổi trẻ như rượu mạnh lâu năm được lên men, sau khi trưởng thành gặp lại thì suýt nữa áp chế không được.
Hứa Nguyện nhẹ thở ra, đi bộ về nhà.
Trăng sáng
Trong đêm yên tĩnh, phòng ngủ có ánh đèn yếu ớt vẫn sáng.
Hứa Nguyện xem đi xem lại Wechat của Minh Vọng rất nhiều lần, cuối cùng khóe miệng không tự chủ được nhếch lên.
Cô không thay đổi bất kỳ ghi chú nào cho anh, chỉ đặt nó lên đầu.
WeChat của anh hiện ở trên cùng của danh sách bạn bè.
Ngày hôm sau, Hứa Nguyện đến giúp việc ở câu lạc bộ của Trần Thiến Thiến.
Đột nhiên, có một cuộc gọi từ bệnh viện, nói rằng mẹ cô bị bất tỉnh trên đường nên được đưa đến bệnh viện, yêu cầu người nhà nhanh chóng đến đó.
Sau khi cúp điện thoại, cô lập tức đặt đồ nghề trong tay xuống, tìm người thay thế, mượn khoá xe của Trần Thiến Thiến lái xe đến bệnh viện.
Xe đi được nửa đường, điện thoại lại reo, Hứa Nguyện mở loa ngoài.
"Hứa Nguyện, chuyện gì vậy, sao bỏ đi vội vàng như vậy?" Giọng Trần Thiến Thiến từ trong điện thoại truyền đến.
Hứa Nguyện giữ bình tĩnh, nhìn đường đi rồi nói: "Mẹ tôi đang trong bệnh viện, tôi mượn xe cậu chạy đến đó."
"Không sao, không sao, lái xe đi, cậu qua trước, tôi sẽ tới ngay."
"Được"
Hứa Nguyện đến bệnh viện, hỏi thăm thì được chỉ đến phòng phẫu thuật, cô chạy đến ký tên, đèn phòng phẫu thuật bật sáng.
Hứa Nguyện sững sờ đứng đó, bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói: "Thực xin lỗi!" Thanh âm khá lớn.
Cô sợ hãi rụt vai lại, quay đầu nhìn sang.
Một cô bé đang cúi đầu.
Hứa Nguyện liếc nhìn xung quanh, hồ nghi kéo cô bé dậy, "Sao vậy?"
"Em... Em lái xe vô ý đụng phải dì, em xin lỗi! Em sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn." Cô bé nói, đầu không ngẩng lên.
Hứa Nguyện giữ cô bé lại, "Không phải bệnh viện nói mẹ tôi đột nhiên ngất đi sao?"
Minh Nguyệt đáp, "Cũng là do em lái xe bất cẩn, chị yên tâm, em nhất định sẽ chịu trách nhiệm."
Đầu óc Hứa Nguyện rối bời, nhất thời không biết nói gì với cô gái nhỏ, đưa mắt nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật.
"Chị yên tâm đi, em đã gọi điện thoại cho anh trai em, anh ấy lập tức tới xử lý."
Hứa Nguyện vẫn không nói, chỉ lẳng lặng đứng đó.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô gái nhỏ lúc đỏ lúc trắng.
Cô mới mười chín tuổi, vừa thi lấy bằng lái xe, lần đầu lái xe đã đụng phải người ta, đời này có lẽ không dám ngồi vào tay lái nữa.
Nửa tiếng sau, thang máy kêu một tiếng, cửa mở ra, một đám người đi tới.
Hứa Nguyện không còn tâm trạng để ý xung quanh, cô thầm cầu nguyện trong lòng.
Mà cô gái nhỏ vừa rồi, hai mắt sáng lên, hô to một tiếng "anh hai" rồi lập tức chạy về phía trước.
Không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng.
Minh Vọng sải bước đi tới.
Người trợ lý phía sau định trực tiếp đi gặp người nhà bệnh nhân, nhưng khi đi qua, nhìn thấy Hứa Nguyện đang nhắm mắt cầu nguyện, anh ta sững người một chút, theo phản xạ nhìn về phía ông chủ của mình.
Hình như ông chủ của anh ta cũng nhìn thấy.
Minh Vọng liếc về phía trước, trợ lý xoay người, đi thanh toán chi phí.
Minh Vọng đứng bên cạnh cô.
Hứa Nguyện như cảm nhận được điều gì đó liền mở mắt, người đàn ông mặc bộ âu phục màu xám, thắt cà vạt sẫm màu, đầu tóc chải gọn gàng.
Ngước lên, cô bắt gặp đôi mắt đen láy của anh.
Là đôi mắt phượng hẹp dài, ánh nhìn sắc bén.
Lúc này trong mắt anh có một tia sáng nhàn nhạt, khiến người ta vô cớ không muốn dời mắt.
Thời gian này hai người thường xuyên đụng mặt, khiến Hứa Nguyện có ảo giác hai người thật sự có duyên.
Nhưng chữ duyên này cũng không chỉ giới hạn trong tình yêu nam nữ.
Cô và anh là bạn học cũ, đến mức này thì đã đủ duyên rồi.
Người xưa chẳng phải nói — kiếp trước nhìn lại 500 lần có thể đổi lấy một lần lướt qua kiếp này sao?
"Đừng lo lắng." Người đàn ông nói.
Hứa Nguyện quay đầu nhìn lại phòng phẫu thuật, "ừm" một tiếng.
Một lúc sau, thang máy lại mở ra, Trần Thiến Thiến chạy tới, sắp chạy đến bên cạnh Hứa Nguyện thì dừng lại.
Cô nhìn Hứa Nguyện, rồi nhìn Minh Vọng bên cạnh, không hiểu ra sao.
Hứa Nguyện nhìn thấy cô ấy liền kêu: "Thiến Thiến."
Minh Vọng nhìn nghiêng, thấy bạn học cũ, khẽ gật đầu.
Trần Thiến Thiến đi tới, đứng bên cạnh ôm lấy cô, "Sẽ không sao đâu, cậu đừng lo."
Hứa Nguyện gật đầu không nói, lẳng lặng nhìn phòng giải phẫu.
Trong lúc chờ đợi, cuối cùng Trần Thiến Thiến cũng biết tại sao Minh Vọng lại ở đây.
Cô liếc nhìn cô gái nhỏ bên cạnh đang cúi đầu, biết anh trai cô ấy là Minh Vọng, cô cũng không nói được lời nào.
Nhưng Minh Vọng đang ở đây, anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn, điều này khiến cô yên tâm.
Trần Thiến Thiến đã cùng Hứa Nguyện chờ hơn hai tiếng đồng hồ, điện thoại hết cuộc này đến cuộc khác vang lên.
Thấy cô bận rộn, Hứa Nguyện đưa chìa khóa xe và khuyên cô ấy về nhà.
Trần Thiến Thiến liếc Hứa Nguyện, rồi nhìn Minh Vọng.
Điện thoại lại vang lên, cô yên tâm vì có Minh Vọng ở đây rồi, cuối cùng cũng rời đi.
Sau một khoảng thời gian không xác định, đèn phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt.
Cánh cửa mở ra, mẹ Hứa bị đẩy ra ngoài, mắt nhắm nghiền.
Hứa Nguyện thẫn thờ đi tới, hai chân đứng quá lâu đã trở nên tê dại, suýt chút nữa ngã xuống, người đàn ông bên cạnh vươn tay giữ lấy cánh tay cô, dùng sức vững vàng đỡ cô dậy.
Anh hỏi cô có sao không.
Làn da ấm áp kề sát vào nhau, thân thể dần nóng lên, người đàn ông một tay đỡ lấy cô.
Hứa Nguyện nói không sao, cảm ơn lần nữa, do dự một giây rồi đặt tay lên cánh tay cường tráng của anh.
Cuối cùng cũng đứng vững, sau đó đi tới hỏi bác sĩ, "Mẹ tôi có vấn đề gì vậy?"
Y tá đẩy bệnh nhân vào phòng, mấy y tá hợp sức khiêng mẹ Hứa lên giường nằm.
Hứa Nguyện đi theo bác sĩ, bác sĩ cầm hồ sơ xem qua, "Là sỏi thận, giải phẫu xong rồi, nghỉ ngơi thật tốt là có thể bình phục."
Minh Vọng không để Hứa Nguyện lo nốt phần còn lại mà nhờ trợ lý Trương đi giải quyết.
Thậm chí, chờ Hứa Nguyện và anh em Minh Vọng đi ăn cơm, mẹ Hứa cũng được đẩy sang phòng bệnh VIP.
Trong bữa ăn, Minh Nguyệt kể lại, khi cô dừng lại bên đường và cúi xuống tìm tai nghe, ai đó đã gõ cửa kính ô tô của cô và nói với cô rằng cô đã đâm trúng một người.
Bản thân Minh Nguyệt cũng thực sự cảm thấy mình đã va vào thứ gì đó.
Cô bé còn tưởng đó là bồn hoa bên đường nhưng xuống xe nhìn kỹ thì thấy một người phụ nữ trung niên ngã gục xuống trước xe, mặt mày tái mét, cô hoảng quá nên gấp rút gọi cứu thương.
Nhưng bác sỹ đã nói, trên người bà Hứa không có vết thương.
Điều này cũng cho thấy Minh Nguyệt không đụng trúng mẹ cô, mà ngược lại, mẹ cô gục ngã trước xe cô bé, còn nhờ Minh Nguyệt kịp thời gọi xe cứu thương.
Cho nên Hứa Nguyện không muốn trì hoãn bọn họ nữa, cô chân thành nói lời cảm ơn hai anh em.
Sau khi biết rằng mình không đụng phải bà Hứa, Minh Nguyệt cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
Lúc này đứng trước phòng bệnh cấp cao, Hứa Nguyện nhìn sang Minh Vọng.
Người đàn ông này dù biết không phải do em gái mình gây tai nạn nhưng vẫn theo cô lên phòng bệnh để xem tình hình.
Hứa Nguyện cảm thấy bối rối vì sự nhiệt tình của Minh Vọng.
Hứa Nguyện bước vào phòng bệnh, liếc nhìn mẹ, bà vẫn còn hơi xanh xao sau cuộc phẫu thuật.
Bác sĩ nói bà sẽ ngủ ít nhất tới sáng mai.
Hứa Nguyện lại ra, Minh Vọng vẫn chưa đi.
"Minh Vọng"
"Em coi như tôi là thanh niên 'ba tốt' đi." Minh Vọng ngồi ở băng ghế bên ngoài phòng bệnh, cắt lời cô, "Nếu người nhà của các bạn học khác gặp khó khăn gì, tôi cũng sẽ giúp."
Trương Dũng đi theo bên cạnh, nghe vậy liếc nhìn ông chủ, lén lút trợn mắt.
Nếu ông chủ có lòng giúp đỡ người khác như vậy, tên anh hẳn sẽ viết ngược lại.
Hứa Nguyện mấp máy môi, cuối cùng chỉ có thể nói: "Cảm ơn. Chi phí chữa bệnh tôi sẽ chuyển qua Wechat cho anh."
Minh Vọng liếc nhìn cô, nhưng không nói gì.
Một lúc sau, y tá trực đêm đến, Trương Dũng đi tới giải thích tình hình.
Hứa Nguyện muốn ở lại với mẹ trong bệnh viện nhưng Trương Dũng nói với cô rằng họ đã trả tiền chăm sóc nên cô không cần ở lại.
Trong phòng bệnh chỉ có một cái giường, mẹ Hứa nằm ở trên đó, chỉ còn một cái sô pha đơn cho y tá trực đêm nghỉ ngơi, thật sự là không đủ chỗ ngủ.
Nghĩ một lúc, cô quyết định không ở lại nữa, sáng sớm mai mới quay lại.
Minh Vọng đưa cô ra khỏi bệnh viện.
"Tôi đưa em về." Ngữ điệu như thể hai người quen biết đã lâu.
Hứa Nguyện nhìn anh, mím môi nói: "Không cần, đã muộn như vậy, tôi làm phiền anh cả ngày hôm nay rồi, anh trở về trước đi."
Minh Vọng nghe vậy, nghiêng đầu nhìn cô.
Người phụ nữ đứng trước cổng bệnh viện, mặc một bộ quần áo mỏng, mái tóc ngắn bị gió đêm thổi bay, cả người cô tản ra cảm giác yếu ớt, nhưng cô lại tự cho rằng mình đã dùng sự lãnh đạm che dấu rất tốt.
Vừa mạnh mẽ, lại vừa muốn được bảo vệ.
Minh Vọng không nói gì, liếc cô một cái rồi quay người đi về phía bãi đậu xe, trong đầu hiện lên hình ảnh lúc niên thiếu của cô, nghiêm mặt từ chỗ thùng quyên góp rời đi, vẻ yếu ớt lúc đó cũng được ngụy trang bằng sự lãnh đạm.
Sự chồng lên nhau của hai hình ảnh khiến lòng anh mềm nhũn và đau nhói, vì cô bây giờ và vì cô lúc trẻ.
Anh lên xe xoa xoa thái dương, lái xe ra ngoài, vẫn là chiếc Maybach.
Xe dừng ngay trước mặt Hứa Nguyện, hạ kính xuống, anh không nói chuyện, chỉ nhìn cô.
Hứa Nguyện không nhúc nhích, mấy lần để anh đi một nửa Nam Thành đưa mình về, cô đều không nỡ.
Chiếc Maybach màu đen cứ như vậy đậu ở trên đường trước cửa bệnh viện, hơn nữa vị trí lại là ngã ba dẫn ra đường lớn, khiến các phương tiện phía sau bị chặn không thể ra ngoài.
Bác bảo vệ ở cổng bệnh viện đã lon ton chạy tới.
Minh Vọng thì vẫn ngồi vững vàng, thậm chí còn mở hộp thuốc lá, dụi dụi một cách chậm rãi.
Hứa Nguyện cũng không thể bình tĩnh như anh, thấy bảo vệ sắp đi tới, cô không kịp suy nghĩ, lập tức vòng qua đầu xe, đi đến chỗ phụ lái.
Minh Vọng mở khóa, Hứa Nguyện lên xe, đóng cửa lại thắt dây an toàn.
Khi Maybach còn cách nhân viên bảo vệ một bước chân, anh nhanh chóng lao ra đường cái.
Màn đêm bao trùm mặt đất, ánh đèn neon dịu dàng thắp sáng Nam Thành.
Cố hương đã lâu không về thăm, trong lúc này cô có niềm xúc động muốn ở lại.
Cô tham lam khoảnh khắc này.
Trong đêm tối, người ta rất dễ đặt chân vào con đường một đi không trở lại.
Suốt buổi hai người nói chuyện rất ít, trong xe cũng không có tiếng nhạc vang lên khiến không gian có vẻ yên tĩnh.
Minh Vọng rất thích sự yên tĩnh này, cô không phải người thích sự ồn ào, rất hợp với tính cách của anh.
Đi vòng qua một nửa Nam Thành, vào khu phố cổ, đậu xe trước cửa tiểu khu cũ.
Anh bây giờ đã rất quen thuộc với nơi này.
Sau khi Hứa Nguyện xuống xe, Minh Vọng chống khuỷu tay lên cửa sổ, dùng ánh mắt sâu thẳm ôn hòa nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Vào đi, trời sắp mưa rồi."
Gió đêm thổi qua, quả nhiên sắp mưa.
Hứa Nguyện chỉ có thể đi vào trước, "Vậy anh đi đường cẩn thận."
Minh Vọng nhìn cô cười, giục cô mau đi vào.
Anh rất ít cười, Hứa Nguyện gặp anh mấy lần, chưa từng thấy anh cười như thế này.
Nụ cười đó đơn giản và thuần khiết, đáp thẳng vào trái tim cô.
Cô như ngạt thở trong giây lát, bình tĩnh quay người, đè nén nhịp tim, bước nhanh về nhà.