Chương 2
Trong căn phòng trống của một tòa nhà, Dư Thiên Kỳ bị trói chặt vào ghế, miệng bị nhét một mảnh khăn, mở to mắt nhìn Hàn Phong đánh nhau với bọn bắt cóc.
Thân thủ của anh không hề tệ, nhưng có giỏi thế nào thì cũng không thể đọ nổi một rừng áo đen như vậy. Ban đầu chỉ có ba, bốn tên, nhưng không biết từ đâu chui ra lắm kẻ như thế.
Mắt liếc đến vị thiếu gia nhà mình đang bị trói ngồi trên ghế, Hàn Phong tự nhủ lần này chắc mình tiêu rồi.
Quả nhiên một lúc sau anh đã nằm gục xuống sàn, xung quanh là những kẻ áo đen cũng nằm la liệt. Một tên trong đó loạng choạng đứng dậy cầm lấy chiếc gậy sắt gần đó tiến lại. Đã vậy còn xuất hiện thêm khoảng năm, sáu tên..
Tiếng gậy lê dưới nền đất tạo nên âm thanh rợn da gà. Cả tay và chân của Hàn Phong đã không còn cảm giác, chúng đã không còn nghe theo sự điều khiển của anh, lúc này đành giương mắt nhìn cái chết đến cận kề..
Đột nhiên..
"Dừng lại!" Dư Thiên Kỳ nói lớn.
Ấy vậy mà đám người đó tất cả đều dừng tay, có một tên tiến đến tháo dây trói cho cậu.
Hàn Phong đang nằm dưới nền đất, máu từ trên đầu chảy xuống khiến tầm mắt trở nên mơ hồ, anh chỉ thấy vị thiếu gia nhà mình đã được cởi trói, từ từ tiến về phía mình. Hàn Phong thấy cậu chậm rãi ngồi xuống, đưa tay vuốt lên má mình, chạm nhẹ lên vết thương đang nức toác ra trên đầu kết hợp với máu dinh dính..
Trước khi mất hết ý thức, anh chỉ kịp nghe một câu nói:
"Gọi bác sĩ đi!"
* * *
Hàn Phong chậm rãi mở mắt.
Đối diện với anh là đôi mắt phượng mở to sáng rỡ.
"Tỉnh rồi à?"
Thấy đối phương đờ người ra như chưa tỉnh hẳn, Dư Thiên Kỳ "tốt bụng" giải thích:
"Không sao, không chết được đâu. Chỉ mất máu hơi nhiều nên mới bị ngất đi."
Hàn Phong bắt đầu rà soát lại ký ức, trước khi ngất đi anh còn nhớ hình ảnh cậu được cởi trói, sau đó đi đến và sờ lên mặt mình..
Anh bật người ngồi dậy, nhưng do quá đột ngột nên cơ thể không kịp thích ứng liền bị choáng, không chịu được lại nằm ngửa xuống giường. Hàn Phong đưa mắt nhìn người còn lại trong phòng, cái nhìn rất phẫn nộ.
"Anh trừng cái gì chứ? Nhìn xấu chết đi được." Họ Dư nhíu mày càm ràm với chất giọng dinh dính, có một chút nũng nịu tự nhiên.
Nhưng Hàn Phong hiện tại rất giận. Hóa ra bản thân mình chỉ là trò tiêu khiển của cậu ta, mình nhiệt tình lao đi cứu người, kết quả cái người bị bắt cóc lại là người lên kịch bản cho mọi chuyện.
"Hóa ra là cậu à?"
Thiên Kỳ không trả lời, chỉ chớp chớp mắt nhìn anh cứ như là vô tội.
"Chết tiệt!" Hàn Phong mắng một câu rồi rút kim truyền dịch ra khỏi tay, nhíu mày chịu đau đứng dậy.
"Anh đi đâu?" Cậu vẫn ngồi đấy nhìn anh lê từng bước. Thấy người ta không trả lời mình, cậu mới hùng hổ đứng dậy đi từng bước lớn đến đứng chắn trước mặt.
"Tôi hỏi anh đi đâu? Không nghe à? Đừng quên tôi là chủ nhân của anh đấy!"
Hàn Phong liếc nhìn cậu, sau đó nhếch môi:
"Tôi nghỉ việc."
Nghỉ việc?
"Ha!"
Thiên Kỳ cười khẩy, tiến tới sát mặt của anh, nói nhỏ vào tai:
"Ở đây không phải là nơi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi đâu nhé."
"..."
Anh híp mắt.
"Tôi nghĩ anh đủ thông minh để hiểu." Cậu dùng ngón tay chọc chọc vào ngực anh.
Hai gương mặt chỉ cách nhau nhau vài cm, còn đang mắt đối mắt, đột nhiên Thiên Kỳ nghiêng đầu hôn chụt một cái vào má anh, Hàn Phong giật mình quay mặt đi.
"Tôi thích anh rồi đấy!" Dư thiếu gia nở một nụ cười tươi rói, đôi mắt cong cong lên như vầng trăng.
"Khùng điên!"
"Được Thiên Kỳ tôi thích là vinh hạnh đấy! Anh chảnh cái gì chứ?" Cậu nhóc bĩu môi.
Hàn Phong cạn lời.
Hàn Phong suy nghĩ lại, gia tộc của bọn họ có liên quan đến giới hắc đạo, đang nằm trong tầm ngắm của cảnh sát. Dư Thiên Kỳ kia chắc chắn cũng không phải là người đơn giản như những gì cậu thể hiện, cho nên cái việc bày ra trò bắt cóc để thử thách một người mới như mình cũng không có gì khó hiểu, mặc dù có hơi tàn nhẫn.
Dư Thiên Kỳ mỗi ngày đều đến thăm Hàn Phong, nhìn dải băng trắng trên đầu của anh khiến cậu không thoải mái, liền bắt người ngồi im để cậu cột thành một cái nơ to đùng.
"Haha!"
Cậu nhóc nhìn thành quả của mình liền vỗ tay cười lớn. Gương mặt vốn nghiêm nghị lạnh lùng của Hàn Phong, nay có thêm cái nơ trên đầu trông đến là hài hước vì nó không hề ăn nhập với nhau.
Hàn Phong nhíu mày đưa tay lên muốn kéo cái của nợ trên đầu xuống thì Thiên Kỳ nhanh tay ngăn lại.
"Đừng! Đẹp mà!"
"Tôi là trò đùa của cậu đấy à?"
"Ai bảo?" Thiên Kỳ ôm lấy hai má của anh lắc lắc, miệng cười chúm chím.
Hàn Phong không phủ nhận, trừ mỗi lúc cậu phát điên giở cái tính công tử ra, thì những lúc cười nói vô tư như thế này trông lại rất đáng yêu.
Đúng là lừa đảo.
Kết quả là họ Hàn kia đơ mặt ra nhìn người ta chằm chằm trong vô thức.
"Anh mau khoẻ lại đi, tôi muốn đi biển chơi!"
"Dư thiếu muốn thì đi, việc gì phải đợi tôi khoẻ?"
"Anh là vệ sĩ của tôi kia mà, sao có thể thiếu anh được? Tôi không thích bọn họ, chỉ cần anh thôi."
Hàn Phong nghe lọt vào tai, nghĩ sao cũng thấy.. kỳ kỳ. Anh gỡ hai bàn tay đang áp vào má mình từ nãy giờ xuống, nhìn thẳng vào mắt cậu:
"Dư thiếu! Cậu đừng như thế!"
"Tôi thích anh!"
"Vì sao?"
"Thích một người mà cũng cần lý do à?"
Hàn Phong chẳng biết đáp lời thế nào, bực bội gỡ cái nơ to xụ trên đầu xuống, quay lại nhìn gương mặt đang chống cằm nhìn mình cười mỉm chi.
"Mà tôi thấy anh cũng thích tôi còn gì?"
"Cậu dùng công thức nào để suy ra kết quả đó vậy?" Hàn Phong cười khẩy.
"Đừng có mà chối. Ánh mắt của anh không biết nói dối đâu."
"Ánh mắt tôi thế nào cơ?"
Thiên Kỳ vừa cười vừa bò lên giường đối diện với anh.
"Thể hiện rất rõ sự ham muốn.."
Mùi phấn lẫn hoa hồng như bao trùm cả không khí xung quanh, hơi thở của cậu phả nhẹ vào mặt anh, Hàn Phong vô thức nuốt nước bọt.
"Đấy!" Cậu đưa tay sờ vào quả yết hầu đang trượt lên xuống nơi cổ họng của Hàn Phong.
Dư Thiên Kỳ cũng rất biết làm trò. Cho đến khi hai đôi môi chỉ cách nhau một cái chớp mắt, cậu liền dừng lại, chầm chậm trèo xuống giường, giương đôi mắt phượng nhìn ai kia đầy ý tứ.
Hàn Phong nhếch môi cười.
* * *
Bãi biển Hawaii đầy nắng, Dư Thiên Kỳ nằm trên chiếc ghế dài, cái nón vành to xụ đắp lên mặt, trên người mặc chiếc áo cây dừa huyền thoại cùng quần short, cậu cứ nằm như thế, chả biết đang ngủ hay đang thức.
Hàn Phong đứng kế bên, cười khẩy.
Miệng thì kêu gào muốn đi biển, nhưng ra tới biển lại chui vào nơi có bóng râm mà núp nắng.
Thiên Kỳ lật cái nón lên, lộ ra gương mặt trắng nõn đang hồng lên vì nắng nóng, giương mắt nhìn vệ sĩ của mình, cậu nhíu mày:
"Chán quá!"
"Nếu chán quá thì Dư thiếu có thể bay về lại Hongkong."
"Tôi chán là chán anh đấy!"
"Tôi làm sao?"
"Vô vị!"
Hàn Phong phì cười, nhưng cũng im lặng không đáp trả.
Ừ thì vô vị.
Đột nhiên góc áo có người nắm kéo kéo, anh nhìn xuống, vẫn là gương mặt trắng hồng và đôi mắt phượng ấy đang nhìn mình.
Lại còn bĩu môi.
Hắng giọng một cái, Hàn Phong gợi ý:
"Theo như tôi biết thì gần đây có một khu chợ, Dư thiếu có muốn đi tham quan không?"
Sau đó là cảnh tượng Hàn Phong một tay cầm quả dừa tươi, một tay cho vào túi quần đi trên khu chợ đông đúc, thong dong nhìn cậu chủ nhà mình ghé hết gian hàng này đến gian hàng nọ, thỉnh thoảng quay lại uống nước dừa trên tay anh.
"Anh uống thử đi! Ngọt lắm!" Thiên Kỳ ôm lấy quả dừa dí cái ống hút lên miệng anh.
Biết là với cái tính của cậu thì anh không thể nói không, nên cũng đưa miệng mà hút một ngụm cho có.
"Chúng ta đang hôn gián tiếp đấy!" Cậu nhìn anh rồi cười tủm tỉm.
Vớ vẩn thật!
Vậy mà khi cậu nhóc quay đi, ngay cả Hàn Phong còn không nhận ra khóe môi của mình đang nhếch lên mà cười.
Đột nhiên nụ cười chợt tắt khi trông thấy hai người bí ẩn đã theo dõi bọn họ từ bãi biển đến tận đây. Dường như bọn chúng cũng bất ngờ khi anh quay sang đột ngột, phản ứng có phần lúng túng.
Nhìn lại thiếu gia nhà mình vẫn còn đang lựa vòng tay, anh bỗng nghĩ có khi nào cậu nhóc lại bày trò như lần bắt cóc trước hay không.
"Dư thiếu.." Anh khẽ gọi.
"Anh thấy cái nào đẹp hơn?" Thiên Kỳ quay lại với hai chiếc vòng đủ màu sắc trên tay.
"Chúng ta về thôi!" Hàn Phong cầm lấy bỏ lại vào giỏ hàng, sau đó kéo tay người đi một mạch.
Cả hai nắm tay nhau bước từng bước lớn, anh biết hai người kia vẫn lén lút theo đằng sau. Rồi không biết từ đâu lại xuất hiện thêm hai, ba tên nữa cùng dí theo hai người. Anh kéo cậu chạy vào một con hẻm nhỏ..
"Đoàng!"
Bọn khốn! Dám nả súng nơi công cộng như thế.
Tiếng người dân xung quanh la hét ỏm tỏi, cảnh tượng chạy trốn nhốn nháo, hỗn loạn một khu.
Hàn Phong cứ chộp lấy tay Thiên Kỳ mà kéo chạy.
Tẩu vi thượng sách. Đám người đông như thế, lại không ngại nả súng, hai người hiện tại không phải là đối thủ của chúng.
Hai người cứ chạy mãi, rất may khu chợ này có rất nhiều con hẻm, chạy rồi rẽ, lại đi thêm một đoạn, lại rẽ..
Khi không còn nghe tiếng súng, cả hai đứng nép vào bờ tường, thở dốc. Hàn Phong nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, có vẻ đã cắt đuôi được rồi.
Dư Thiên Kỳ cúi xuống nhìn hai bàn tay đang nắm chặt rồi lại ngước lên nhìn anh, góc độ này chỉ nhìn được xương quai hàm sắc lẹm, tự nhiên cười tủm tỉm một mình.
"Nơi này không an toàn, chúng ta.."
Hàn Phong vừa quay lại liền bị đè vào tường.. Thiên Kỳ cứ thế ôm lấy mặt anh mà hôn tới.
Hàn Phong bị người ta "cưỡng hôn".
Mùi phấn và hoa hồng cứ thế mà xộc vào mũi, len lỏi trong khoang miệng, lên thẳng não bộ. Hàn Phong như bị thôi miên, đáp lại trong vô thức.
Cho đến khi bừng tỉnh, Hàn Phong xoay người một cái, liền biến sang tư thế chủ động. Lúc này người đang bị đè vào tường là Dư Thiên Kỳ.
"Em dám cưỡng hôn tôi à?"
Thiên Kỳ ngẩng cao đầu, hất mặt, nhướng mày:
"Rõ ràng anh có thể tránh đi, nhưng anh đã không như thế còn gì?"
Cậu lại còn nhếch môi tự đắc:
"Còn không phải do em trông rất quyến rũ à?"
Hàn Phong híp mắt nhìn, khoé miệng anh tự động kéo lên..
Mùi hương mê người trên cơ thể cậu đủ để nhấn chìm một Hàn Phong luôn cho rằng mình là người lạnh lùng vô vị, anh cúi xuống hôn lên đôi môi mọng cong cong làm mình như phát điên đó.
Môi lưỡi cứ thế triền miên.
Nụ hôn có phần cuồng bạo của anh khiến Thiên Kỳ trở nên thở gấp, hai bàn tay lúc thì đặt lên ngực anh, khi lại vòng qua ôm lấy cổ, lúc muốn đẩy ra để hít lấy chút không khí, nhưng lại cứ luyến tiếc bờ môi mà cậu muốn chiếm lấy từ lâu.
Sự cuồng nhiệt ẩn giấu lâu nay, bây giờ đột nhiên phát tác, Hàn Phong y hệt như một người đi trên sa mạc lâu ngày bỗng nhiên tìm được nguồn nước, rồi cứ thế đắm chìm trong đó.
Đến khi nụ hôn nóng bỏng kết thúc, cậu gục lên bờ vai anh thở dốc. Hai tay anh ôm lấy thân thể gần như mềm nhũn ấy, bật cười:
"Vẫn còn muốn quyến rũ tôi à?"
Thân thủ của anh không hề tệ, nhưng có giỏi thế nào thì cũng không thể đọ nổi một rừng áo đen như vậy. Ban đầu chỉ có ba, bốn tên, nhưng không biết từ đâu chui ra lắm kẻ như thế.
Mắt liếc đến vị thiếu gia nhà mình đang bị trói ngồi trên ghế, Hàn Phong tự nhủ lần này chắc mình tiêu rồi.
Quả nhiên một lúc sau anh đã nằm gục xuống sàn, xung quanh là những kẻ áo đen cũng nằm la liệt. Một tên trong đó loạng choạng đứng dậy cầm lấy chiếc gậy sắt gần đó tiến lại. Đã vậy còn xuất hiện thêm khoảng năm, sáu tên..
Tiếng gậy lê dưới nền đất tạo nên âm thanh rợn da gà. Cả tay và chân của Hàn Phong đã không còn cảm giác, chúng đã không còn nghe theo sự điều khiển của anh, lúc này đành giương mắt nhìn cái chết đến cận kề..
Đột nhiên..
"Dừng lại!" Dư Thiên Kỳ nói lớn.
Ấy vậy mà đám người đó tất cả đều dừng tay, có một tên tiến đến tháo dây trói cho cậu.
Hàn Phong đang nằm dưới nền đất, máu từ trên đầu chảy xuống khiến tầm mắt trở nên mơ hồ, anh chỉ thấy vị thiếu gia nhà mình đã được cởi trói, từ từ tiến về phía mình. Hàn Phong thấy cậu chậm rãi ngồi xuống, đưa tay vuốt lên má mình, chạm nhẹ lên vết thương đang nức toác ra trên đầu kết hợp với máu dinh dính..
Trước khi mất hết ý thức, anh chỉ kịp nghe một câu nói:
"Gọi bác sĩ đi!"
* * *
Hàn Phong chậm rãi mở mắt.
Đối diện với anh là đôi mắt phượng mở to sáng rỡ.
"Tỉnh rồi à?"
Thấy đối phương đờ người ra như chưa tỉnh hẳn, Dư Thiên Kỳ "tốt bụng" giải thích:
"Không sao, không chết được đâu. Chỉ mất máu hơi nhiều nên mới bị ngất đi."
Hàn Phong bắt đầu rà soát lại ký ức, trước khi ngất đi anh còn nhớ hình ảnh cậu được cởi trói, sau đó đi đến và sờ lên mặt mình..
Anh bật người ngồi dậy, nhưng do quá đột ngột nên cơ thể không kịp thích ứng liền bị choáng, không chịu được lại nằm ngửa xuống giường. Hàn Phong đưa mắt nhìn người còn lại trong phòng, cái nhìn rất phẫn nộ.
"Anh trừng cái gì chứ? Nhìn xấu chết đi được." Họ Dư nhíu mày càm ràm với chất giọng dinh dính, có một chút nũng nịu tự nhiên.
Nhưng Hàn Phong hiện tại rất giận. Hóa ra bản thân mình chỉ là trò tiêu khiển của cậu ta, mình nhiệt tình lao đi cứu người, kết quả cái người bị bắt cóc lại là người lên kịch bản cho mọi chuyện.
"Hóa ra là cậu à?"
Thiên Kỳ không trả lời, chỉ chớp chớp mắt nhìn anh cứ như là vô tội.
"Chết tiệt!" Hàn Phong mắng một câu rồi rút kim truyền dịch ra khỏi tay, nhíu mày chịu đau đứng dậy.
"Anh đi đâu?" Cậu vẫn ngồi đấy nhìn anh lê từng bước. Thấy người ta không trả lời mình, cậu mới hùng hổ đứng dậy đi từng bước lớn đến đứng chắn trước mặt.
"Tôi hỏi anh đi đâu? Không nghe à? Đừng quên tôi là chủ nhân của anh đấy!"
Hàn Phong liếc nhìn cậu, sau đó nhếch môi:
"Tôi nghỉ việc."
Nghỉ việc?
"Ha!"
Thiên Kỳ cười khẩy, tiến tới sát mặt của anh, nói nhỏ vào tai:
"Ở đây không phải là nơi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi đâu nhé."
"..."
Anh híp mắt.
"Tôi nghĩ anh đủ thông minh để hiểu." Cậu dùng ngón tay chọc chọc vào ngực anh.
Hai gương mặt chỉ cách nhau nhau vài cm, còn đang mắt đối mắt, đột nhiên Thiên Kỳ nghiêng đầu hôn chụt một cái vào má anh, Hàn Phong giật mình quay mặt đi.
"Tôi thích anh rồi đấy!" Dư thiếu gia nở một nụ cười tươi rói, đôi mắt cong cong lên như vầng trăng.
"Khùng điên!"
"Được Thiên Kỳ tôi thích là vinh hạnh đấy! Anh chảnh cái gì chứ?" Cậu nhóc bĩu môi.
Hàn Phong cạn lời.
Hàn Phong suy nghĩ lại, gia tộc của bọn họ có liên quan đến giới hắc đạo, đang nằm trong tầm ngắm của cảnh sát. Dư Thiên Kỳ kia chắc chắn cũng không phải là người đơn giản như những gì cậu thể hiện, cho nên cái việc bày ra trò bắt cóc để thử thách một người mới như mình cũng không có gì khó hiểu, mặc dù có hơi tàn nhẫn.
Dư Thiên Kỳ mỗi ngày đều đến thăm Hàn Phong, nhìn dải băng trắng trên đầu của anh khiến cậu không thoải mái, liền bắt người ngồi im để cậu cột thành một cái nơ to đùng.
"Haha!"
Cậu nhóc nhìn thành quả của mình liền vỗ tay cười lớn. Gương mặt vốn nghiêm nghị lạnh lùng của Hàn Phong, nay có thêm cái nơ trên đầu trông đến là hài hước vì nó không hề ăn nhập với nhau.
Hàn Phong nhíu mày đưa tay lên muốn kéo cái của nợ trên đầu xuống thì Thiên Kỳ nhanh tay ngăn lại.
"Đừng! Đẹp mà!"
"Tôi là trò đùa của cậu đấy à?"
"Ai bảo?" Thiên Kỳ ôm lấy hai má của anh lắc lắc, miệng cười chúm chím.
Hàn Phong không phủ nhận, trừ mỗi lúc cậu phát điên giở cái tính công tử ra, thì những lúc cười nói vô tư như thế này trông lại rất đáng yêu.
Đúng là lừa đảo.
Kết quả là họ Hàn kia đơ mặt ra nhìn người ta chằm chằm trong vô thức.
"Anh mau khoẻ lại đi, tôi muốn đi biển chơi!"
"Dư thiếu muốn thì đi, việc gì phải đợi tôi khoẻ?"
"Anh là vệ sĩ của tôi kia mà, sao có thể thiếu anh được? Tôi không thích bọn họ, chỉ cần anh thôi."
Hàn Phong nghe lọt vào tai, nghĩ sao cũng thấy.. kỳ kỳ. Anh gỡ hai bàn tay đang áp vào má mình từ nãy giờ xuống, nhìn thẳng vào mắt cậu:
"Dư thiếu! Cậu đừng như thế!"
"Tôi thích anh!"
"Vì sao?"
"Thích một người mà cũng cần lý do à?"
Hàn Phong chẳng biết đáp lời thế nào, bực bội gỡ cái nơ to xụ trên đầu xuống, quay lại nhìn gương mặt đang chống cằm nhìn mình cười mỉm chi.
"Mà tôi thấy anh cũng thích tôi còn gì?"
"Cậu dùng công thức nào để suy ra kết quả đó vậy?" Hàn Phong cười khẩy.
"Đừng có mà chối. Ánh mắt của anh không biết nói dối đâu."
"Ánh mắt tôi thế nào cơ?"
Thiên Kỳ vừa cười vừa bò lên giường đối diện với anh.
"Thể hiện rất rõ sự ham muốn.."
Mùi phấn lẫn hoa hồng như bao trùm cả không khí xung quanh, hơi thở của cậu phả nhẹ vào mặt anh, Hàn Phong vô thức nuốt nước bọt.
"Đấy!" Cậu đưa tay sờ vào quả yết hầu đang trượt lên xuống nơi cổ họng của Hàn Phong.
Dư Thiên Kỳ cũng rất biết làm trò. Cho đến khi hai đôi môi chỉ cách nhau một cái chớp mắt, cậu liền dừng lại, chầm chậm trèo xuống giường, giương đôi mắt phượng nhìn ai kia đầy ý tứ.
Hàn Phong nhếch môi cười.
* * *
Bãi biển Hawaii đầy nắng, Dư Thiên Kỳ nằm trên chiếc ghế dài, cái nón vành to xụ đắp lên mặt, trên người mặc chiếc áo cây dừa huyền thoại cùng quần short, cậu cứ nằm như thế, chả biết đang ngủ hay đang thức.
Hàn Phong đứng kế bên, cười khẩy.
Miệng thì kêu gào muốn đi biển, nhưng ra tới biển lại chui vào nơi có bóng râm mà núp nắng.
Thiên Kỳ lật cái nón lên, lộ ra gương mặt trắng nõn đang hồng lên vì nắng nóng, giương mắt nhìn vệ sĩ của mình, cậu nhíu mày:
"Chán quá!"
"Nếu chán quá thì Dư thiếu có thể bay về lại Hongkong."
"Tôi chán là chán anh đấy!"
"Tôi làm sao?"
"Vô vị!"
Hàn Phong phì cười, nhưng cũng im lặng không đáp trả.
Ừ thì vô vị.
Đột nhiên góc áo có người nắm kéo kéo, anh nhìn xuống, vẫn là gương mặt trắng hồng và đôi mắt phượng ấy đang nhìn mình.
Lại còn bĩu môi.
Hắng giọng một cái, Hàn Phong gợi ý:
"Theo như tôi biết thì gần đây có một khu chợ, Dư thiếu có muốn đi tham quan không?"
Sau đó là cảnh tượng Hàn Phong một tay cầm quả dừa tươi, một tay cho vào túi quần đi trên khu chợ đông đúc, thong dong nhìn cậu chủ nhà mình ghé hết gian hàng này đến gian hàng nọ, thỉnh thoảng quay lại uống nước dừa trên tay anh.
"Anh uống thử đi! Ngọt lắm!" Thiên Kỳ ôm lấy quả dừa dí cái ống hút lên miệng anh.
Biết là với cái tính của cậu thì anh không thể nói không, nên cũng đưa miệng mà hút một ngụm cho có.
"Chúng ta đang hôn gián tiếp đấy!" Cậu nhìn anh rồi cười tủm tỉm.
Vớ vẩn thật!
Vậy mà khi cậu nhóc quay đi, ngay cả Hàn Phong còn không nhận ra khóe môi của mình đang nhếch lên mà cười.
Đột nhiên nụ cười chợt tắt khi trông thấy hai người bí ẩn đã theo dõi bọn họ từ bãi biển đến tận đây. Dường như bọn chúng cũng bất ngờ khi anh quay sang đột ngột, phản ứng có phần lúng túng.
Nhìn lại thiếu gia nhà mình vẫn còn đang lựa vòng tay, anh bỗng nghĩ có khi nào cậu nhóc lại bày trò như lần bắt cóc trước hay không.
"Dư thiếu.." Anh khẽ gọi.
"Anh thấy cái nào đẹp hơn?" Thiên Kỳ quay lại với hai chiếc vòng đủ màu sắc trên tay.
"Chúng ta về thôi!" Hàn Phong cầm lấy bỏ lại vào giỏ hàng, sau đó kéo tay người đi một mạch.
Cả hai nắm tay nhau bước từng bước lớn, anh biết hai người kia vẫn lén lút theo đằng sau. Rồi không biết từ đâu lại xuất hiện thêm hai, ba tên nữa cùng dí theo hai người. Anh kéo cậu chạy vào một con hẻm nhỏ..
"Đoàng!"
Bọn khốn! Dám nả súng nơi công cộng như thế.
Tiếng người dân xung quanh la hét ỏm tỏi, cảnh tượng chạy trốn nhốn nháo, hỗn loạn một khu.
Hàn Phong cứ chộp lấy tay Thiên Kỳ mà kéo chạy.
Tẩu vi thượng sách. Đám người đông như thế, lại không ngại nả súng, hai người hiện tại không phải là đối thủ của chúng.
Hai người cứ chạy mãi, rất may khu chợ này có rất nhiều con hẻm, chạy rồi rẽ, lại đi thêm một đoạn, lại rẽ..
Khi không còn nghe tiếng súng, cả hai đứng nép vào bờ tường, thở dốc. Hàn Phong nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, có vẻ đã cắt đuôi được rồi.
Dư Thiên Kỳ cúi xuống nhìn hai bàn tay đang nắm chặt rồi lại ngước lên nhìn anh, góc độ này chỉ nhìn được xương quai hàm sắc lẹm, tự nhiên cười tủm tỉm một mình.
"Nơi này không an toàn, chúng ta.."
Hàn Phong vừa quay lại liền bị đè vào tường.. Thiên Kỳ cứ thế ôm lấy mặt anh mà hôn tới.
Hàn Phong bị người ta "cưỡng hôn".
Mùi phấn và hoa hồng cứ thế mà xộc vào mũi, len lỏi trong khoang miệng, lên thẳng não bộ. Hàn Phong như bị thôi miên, đáp lại trong vô thức.
Cho đến khi bừng tỉnh, Hàn Phong xoay người một cái, liền biến sang tư thế chủ động. Lúc này người đang bị đè vào tường là Dư Thiên Kỳ.
"Em dám cưỡng hôn tôi à?"
Thiên Kỳ ngẩng cao đầu, hất mặt, nhướng mày:
"Rõ ràng anh có thể tránh đi, nhưng anh đã không như thế còn gì?"
Cậu lại còn nhếch môi tự đắc:
"Còn không phải do em trông rất quyến rũ à?"
Hàn Phong híp mắt nhìn, khoé miệng anh tự động kéo lên..
Mùi hương mê người trên cơ thể cậu đủ để nhấn chìm một Hàn Phong luôn cho rằng mình là người lạnh lùng vô vị, anh cúi xuống hôn lên đôi môi mọng cong cong làm mình như phát điên đó.
Môi lưỡi cứ thế triền miên.
Nụ hôn có phần cuồng bạo của anh khiến Thiên Kỳ trở nên thở gấp, hai bàn tay lúc thì đặt lên ngực anh, khi lại vòng qua ôm lấy cổ, lúc muốn đẩy ra để hít lấy chút không khí, nhưng lại cứ luyến tiếc bờ môi mà cậu muốn chiếm lấy từ lâu.
Sự cuồng nhiệt ẩn giấu lâu nay, bây giờ đột nhiên phát tác, Hàn Phong y hệt như một người đi trên sa mạc lâu ngày bỗng nhiên tìm được nguồn nước, rồi cứ thế đắm chìm trong đó.
Đến khi nụ hôn nóng bỏng kết thúc, cậu gục lên bờ vai anh thở dốc. Hai tay anh ôm lấy thân thể gần như mềm nhũn ấy, bật cười:
"Vẫn còn muốn quyến rũ tôi à?"