Chương 14
Diệp Miễn túm lấy cánh tay Phó Duy Nhất đang làm loạn trên người mình, cau mày nói:
Canh hoành thánh của quán đó miễn phí.
Tim Phó Duy Nhất đập ngày một nhanh hơn, cơ thể nhúc nhích, bất cẩn chạm vào phần cơ thể đã thức giấc của người kia.
– Có rất nhiều chuyện khiến người ta vui vẻ, ví dụ như ăn một bữa sáng ngon lành.
Diệp Miễn cười cười, mở cửa xe:
Ngay lúc Phó Duy Nhất đang sững sờ, Diệp Miễn đã khẽ đẩy anh ta ra để xuống giường.
– Tôi đi nấu cơm, ông ngủ thêm một lát cũng được.
Hết chương 15
Diệp Miễn ra khỏi phòng ngủ, trái tim đập nhanh như thể sắp quá tải. Thậm chí hắn còn cảm thấy nhịp thở không ổn, có chút choáng váng.
– Ông là ông, cậu ấy là cậu ấy. Ông vẫn luôn là Phó Duy Nhất duy nhất.
Dẫu rằng rơi vào tình huống thế này, hắn vẫn giữ bình tĩnh và lý trí.
Hắn rất hiểu Phó Duy Nhất, cũng rất hiểu tại sao anh ta lại làm hành động ấy.
– Ông dậy rồi à?
Diệp Miễn không muốn kiểu cầu hoan với mục đích không rõ ràng, đó là một sự sỉ nhục với hắn.
Hắn đi tắm trước, khi ra ngoài phát hiện Phó Duy Nhất đang cúi đầu đứng bên cửa.
– Muốn ăn gì?
Sầm Khuyết chỉ thờ ơ liếc mắt nhìn hai người, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn như thể chưa từng nhìn thấy bọn họ.
Diệp Miễn không nhìn anh ta, trải qua chuyện vừa rồi, hắn phát hiện ra bản thân mình đã không thể đối diện với Phó Duy Nhất.
Phó Duy Nhất nói:
Trong đầu Phó Duy Nhất toàn là hình ảnh người kia, đối phương ngồi sóng vai với Diệp Miễn trên bậc cầu thang, vừa cười vừa nói chuyện. Diệp Miễn đã hẹn tối đó sẽ cùng uống rượu với anh ta nhưng lại không chờ đợi, mà ngồi uống bia cùng với người kia.
– Tại sao ông lại từ chối tôi.
Người nằm phía sau chợt lên tiếng, Diệp Miễn ngây người.
Trước giờ Diệp Miễn chưa từng từ chối Phó Duy Nhất, sự bao dung của hắn dành cho Phó Duy Nhất đã vượt quá cả phụ huynh nhà họ Phó.
– Bởi vì có một số chuyện chúng ta không thể làm, – Diệp Miễn lấy sủi cảo đông lạnh ra khỏi tủ lạnh – Nấu sủi cảo nhé, mấy ngày trước ông đã nói là muốn ăn.
Hắn bước vào bếp, Phó Duy Nhất đi theo sau.
Diệp Miễn nói:
– Tại sao không thể làm? Tôi muốn làm. – Phó Duy Nhất nói – Tôi chưa từng làm, muốn thử, tại sao không được?
– Đừng nhúch nhích. – Phó Duy Nhất nằm trên người hắn không chịu xuống – Tôi vẫn còn chưa ngủ đủ đâu.
– Ông nên tự hỏi bản thân mình chuyện này mới đúng. – Diệp Miễn đổ nước vào trong nồi, nhìn chằm chằm nồi nước – Ông thông minh như vậy thì không nên hỏi tôi chuyện này.
– Ông ôm tôi chút đi.
Phó Duy Nhất mím môi đứng đó, trừng mắt nhìn hắn như thể tức giận lắm.
Lúc này đây tâm trạng của Diệp Miễn rất phức tạp, hắn chẳng muốn để ý tới Phó Duy Nhất nữa, chỉ chuyên tâm nấu sủi cảo.
Bầu không khí giữa hai người dần trở nên kỳ lạ, lúc ăn bữa sáng cũng không ai nói gì, song Diệp Miễn vẫn chu đáo chuẩn bị tất cả cho Phó Duy Nhất.
Bát, đũa, nước tương và giấm.
Chờ đến khi ăn xong, Phó Duy Nhất muốn đi tắm, Diệp Miễn lấy khăn tắm và quần áo cho anh ta thay, vẫn im lặng chẳng nói lấy một lời.
Chờ đến khi ăn xong, Phó Duy Nhất muốn đi tắm, Diệp Miễn lấy khăn tắm và quần áo cho anh ta thay, vẫn im lặng chẳng nói lấy một lời.
Trước đây Phó Duy Nhất đã từng tới đây ở mấy ngày, sau đó chiếm lấy một tầng trong tủ quần áo của Diệp Miễn.
Phó Duy Nhất cọ cọ trong lòng hắn, qua một lát mới nhẹ giọng nói:
Trong lúc tắm rửa, Diệp Miễn đứng bên ban công, ngơ ngác nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Còn chưa tới giờ đi làm nhưng công trường đã bắt đầu bận rộn.
Mỗi ngày trời vừa sáng công trường đối diện đã thi công, đến giờ bữa sáng thì tạm dừng một lúc, có lẽ cho công nhân thời gian đi ăn sáng.
Phó Duy Nhất lắc đầu, vẫn ôm Diệp Miễn không chịu buông tay.
Hắn nhớ tới hình ảnh lúc trước ăn sáng cùng Sầm Khuyết, đối phương ăn rất ít, bên tay luôn có một bát canh hoành thánh.
Canh hoành thánh của quán đó miễn phí.
Diệp Miễn cảm thấy có thứ gì đó nghẹn trong cổ họng khiến hắn không thể phát ra âm thanh nào.
– Lát nữa ông phải đi làm à? – Phó Duy Nhất tắm rửa xong ra ngoài, chỉ quấn khăn tắm trên người. Anh ta đứng sau lưng Diệp Miễn, dán sát lưng đối phương.
– Tôi sẽ không có bạn gái.
Cách lớp áo phông, Diệp Miễn vẫn có thể cảm nhận được hơi nước trên người Phó Duy Nhất.
Hắn ngồi tàu điện, sau đó quốc bộ mười mấy phút là về tới nhà.
Bọn họ cách nhau quá gần, thậm chí Diệp Miễn có thể cảm nhận được tiếng tim đập của anh ta.
Công trường rất loạn, Diệp Miễn cứ đi loanh quanh chẳng biết đường.
– Ừ. – Diệp Miễn kéo người về phòng khách, đẩy vào trong phòng ngủ – Mặc áo vào, nhà đối diện có thể nhìn thấy đấy.
Hắn day trán giúp Phó Duy Nhất, nói:
Phó Duy Nhất ngồi bên giường, khẽ nghiêng đầu nhìn hắn.
– Được.
Bầu không khí giữa hai người dần trở nên kỳ lạ, lúc ăn bữa sáng cũng không ai nói gì, song Diệp Miễn vẫn chu đáo chuẩn bị tất cả cho Phó Duy Nhất.
Dứt lời, anh ta cởi áo tắm của mình xuống, trần như nhộng.
***
Diệp Miễn không thể nhìn tiếp được nữa, xoay người rời khỏi phòng ngủ.
Ngay lúc Phó Duy Nhất đang sững sờ, Diệp Miễn đã khẽ đẩy anh ta ra để xuống giường.
Phó Duy Nhất cảm thấy tổn thương, anh ta tưởng rằng chỉ cần mình lên tiếng, Diệp Miễn sẽ lao lên chiếm hữu mình.
Anh ta cảm thấy cuộc sống của mình dần trở nên hỗn loạn, anh ta không biết phải dùng cách nào mới khiến Diệp Miễn chỉ thuộc về mình mà thôi.
***
Diệp Miễn xuống tầng, Phó Duy Nhất cúi đầu đi theo sau hắn. Vốn dĩ Diệp Miễn đã bảo để đối phương ở nhà nghỉ ngơi, nhưng Phó Duy Nhất lắc đầu, nói mình cũng không muốn ở đây.
Trước đây Phó Duy Nhất đã từng tới đây ở mấy ngày, sau đó chiếm lấy một tầng trong tủ quần áo của Diệp Miễn.
Diệp Miễn chợt cảm thấy sợ hãi Phó Duy Nhất. Trước đây lo lắng đối phương không vui, bây giờ thì lại sợ người này sẽ làm hành động gì mất lý trí.
Giống như buổi sáng ngày hôm nay.
Hai người họ xuống dưới, Phó Duy Nhất nói tiễn Diệp Miễn đi làm.
Ban đầu Diệp Miễn còn định từ chối, nhưng nhìn gương mặt thất vọng tràn trề của Phó Duy Nhất, hắn không thể nói ra câu chối từ.
Diệp Miễn cười:
Trong mắt hắn, Phó Duy Nhất khi ấy vừa đáng yêu vừa khiến người ta đau lòng. Càng hiểu về hoàn cảnh nhà họ Phó, hắn càng muốn ôm Phó Duy Nhất.
– Ông thật là… – Diệp Miễn thở dài một hơi, vươn tay chỉnh lại lọn lóc vểnh lên cho anh ta.
Lán nghỉ còn không có cả cửa, đứng bên ngoài quan sát được toàn bộ bên trong, những chiếc giường đơn giản và đồ dùng sinh hoạt hỗn loạn có thể phản ánh trạng thái sinh hoạt của những người công nhân nơi đây.
Hắn khẽ thủ thủ bên tai Phó Duy Nhất như dỗ dành trẻ con:
Hai người sóng vai bước ra khỏi khu nhà, vừa bước tới quán đồ ăn sáng đã nhìn thấy Sầm Khuyết đang ngồi ăn.
Diệp Miễn thấy một người tay cầm mũ an toàn đi về phía mình, vội vàng qua hỏi:
Hai người đứng trên công trường bụi mù, cứ nhìn đối phương như thế, Diệp Miễn hỏi:
Phó Duy Nhất cau mày, lập tức kéo tay Diệp Miễn lại.
Diệp Miễn ngây người nhìn sang anh ta.
Sầm Khuyết chỉ thờ ơ liếc mắt nhìn hai người, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn như thể chưa từng nhìn thấy bọn họ.
Phó Duy Nhất kéo Diệp Miễn sang đường đối diện tìm xe.
Phó Duy Nhất nói:
– Tối nay tôi lại qua đây có được không? Tan tầm tôi đến đón ông về.
Tới trước xe, Diệp Miễn quay đầu nhìn về phía quầy bán đồ ăn sáng.
Phó Duy Nhất đứng chắn tầm nhìn của anh, lạnh mặt nói:
– Ông đang nhìn gì thế?
Diệp Miễn cười cười, mở cửa xe:
Diệp Miễn ngây người nhìn sang anh ta.
– Để tôi lái cho, ông ngồi ghế phụ đi.
Hắn rất hiểu Phó Duy Nhất, cũng rất hiểu tại sao anh ta lại làm hành động ấy.
Hắn lên xe, giục Phó Duy Nhất sang bên kia.
Phó Duy Nhất quay đầu nhìn về phía đối diện, người kia vẫn cúi đầu ăn sáng.
Anh ta kéo Diệp Miễn đang định lên xe, chủ động ôm đối phương:
Phó Duy Nhất đã về trường, giảng viên hướng dẫn có chuyện tìm anh ta.
Diệp Miễn chợt cảm thấy cuộc sống này châm chọc nhiều hơn ngọt ngào. Hắn cố gắng ở bên Phó Duy Nhất bao nhiêu năm nay, nhịn không nói câu “anh yêu em” cũng chỉ vì sợ dục vọng chiếm hữu của đối phương phát tác.
– Ông ôm tôi chút đi.
Phó Duy Nhất chợt hỏi:
Diệp Miễn không cử động, nhìn về phía Sầm Khuyết theo phản xạ có điều kiện.
Hắn biết Phó Duy Nhất đang giở trò, vậy Sầm Khuyết thì sao? Sầm Khuyết nhìn thấy cảnh này sẽ nghĩ gì?
– Diệp Miễn, – Phó Duy Nhất nói – Nếu như tôi nói tôi yêu ông, ông có làm bạn trai của tôi không? Trở thành người bạn trai duy nhất của tôi ấy?
Canh hoành thánh của quán đó miễn phí.
Tim Phó Duy Nhất đập ngày một nhanh hơn, cơ thể nhúc nhích, bất cẩn chạm vào phần cơ thể đã thức giấc của người kia.
– Có rất nhiều chuyện khiến người ta vui vẻ, ví dụ như ăn một bữa sáng ngon lành.
Diệp Miễn cười cười, mở cửa xe:
Ngay lúc Phó Duy Nhất đang sững sờ, Diệp Miễn đã khẽ đẩy anh ta ra để xuống giường.
– Tôi đi nấu cơm, ông ngủ thêm một lát cũng được.
Hết chương 15
Diệp Miễn ra khỏi phòng ngủ, trái tim đập nhanh như thể sắp quá tải. Thậm chí hắn còn cảm thấy nhịp thở không ổn, có chút choáng váng.
– Ông là ông, cậu ấy là cậu ấy. Ông vẫn luôn là Phó Duy Nhất duy nhất.
Dẫu rằng rơi vào tình huống thế này, hắn vẫn giữ bình tĩnh và lý trí.
Hắn rất hiểu Phó Duy Nhất, cũng rất hiểu tại sao anh ta lại làm hành động ấy.
– Ông dậy rồi à?
Diệp Miễn không muốn kiểu cầu hoan với mục đích không rõ ràng, đó là một sự sỉ nhục với hắn.
Hắn đi tắm trước, khi ra ngoài phát hiện Phó Duy Nhất đang cúi đầu đứng bên cửa.
– Muốn ăn gì?
Sầm Khuyết chỉ thờ ơ liếc mắt nhìn hai người, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn như thể chưa từng nhìn thấy bọn họ.
Diệp Miễn không nhìn anh ta, trải qua chuyện vừa rồi, hắn phát hiện ra bản thân mình đã không thể đối diện với Phó Duy Nhất.
Phó Duy Nhất nói:
Trong đầu Phó Duy Nhất toàn là hình ảnh người kia, đối phương ngồi sóng vai với Diệp Miễn trên bậc cầu thang, vừa cười vừa nói chuyện. Diệp Miễn đã hẹn tối đó sẽ cùng uống rượu với anh ta nhưng lại không chờ đợi, mà ngồi uống bia cùng với người kia.
– Tại sao ông lại từ chối tôi.
Người nằm phía sau chợt lên tiếng, Diệp Miễn ngây người.
Trước giờ Diệp Miễn chưa từng từ chối Phó Duy Nhất, sự bao dung của hắn dành cho Phó Duy Nhất đã vượt quá cả phụ huynh nhà họ Phó.
– Bởi vì có một số chuyện chúng ta không thể làm, – Diệp Miễn lấy sủi cảo đông lạnh ra khỏi tủ lạnh – Nấu sủi cảo nhé, mấy ngày trước ông đã nói là muốn ăn.
Hắn bước vào bếp, Phó Duy Nhất đi theo sau.
Diệp Miễn nói:
– Tại sao không thể làm? Tôi muốn làm. – Phó Duy Nhất nói – Tôi chưa từng làm, muốn thử, tại sao không được?
– Đừng nhúch nhích. – Phó Duy Nhất nằm trên người hắn không chịu xuống – Tôi vẫn còn chưa ngủ đủ đâu.
– Ông nên tự hỏi bản thân mình chuyện này mới đúng. – Diệp Miễn đổ nước vào trong nồi, nhìn chằm chằm nồi nước – Ông thông minh như vậy thì không nên hỏi tôi chuyện này.
– Ông ôm tôi chút đi.
Phó Duy Nhất mím môi đứng đó, trừng mắt nhìn hắn như thể tức giận lắm.
Lúc này đây tâm trạng của Diệp Miễn rất phức tạp, hắn chẳng muốn để ý tới Phó Duy Nhất nữa, chỉ chuyên tâm nấu sủi cảo.
Bầu không khí giữa hai người dần trở nên kỳ lạ, lúc ăn bữa sáng cũng không ai nói gì, song Diệp Miễn vẫn chu đáo chuẩn bị tất cả cho Phó Duy Nhất.
Bát, đũa, nước tương và giấm.
Chờ đến khi ăn xong, Phó Duy Nhất muốn đi tắm, Diệp Miễn lấy khăn tắm và quần áo cho anh ta thay, vẫn im lặng chẳng nói lấy một lời.
Chờ đến khi ăn xong, Phó Duy Nhất muốn đi tắm, Diệp Miễn lấy khăn tắm và quần áo cho anh ta thay, vẫn im lặng chẳng nói lấy một lời.
Trước đây Phó Duy Nhất đã từng tới đây ở mấy ngày, sau đó chiếm lấy một tầng trong tủ quần áo của Diệp Miễn.
Phó Duy Nhất cọ cọ trong lòng hắn, qua một lát mới nhẹ giọng nói:
Trong lúc tắm rửa, Diệp Miễn đứng bên ban công, ngơ ngác nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Còn chưa tới giờ đi làm nhưng công trường đã bắt đầu bận rộn.
Mỗi ngày trời vừa sáng công trường đối diện đã thi công, đến giờ bữa sáng thì tạm dừng một lúc, có lẽ cho công nhân thời gian đi ăn sáng.
Phó Duy Nhất lắc đầu, vẫn ôm Diệp Miễn không chịu buông tay.
Hắn nhớ tới hình ảnh lúc trước ăn sáng cùng Sầm Khuyết, đối phương ăn rất ít, bên tay luôn có một bát canh hoành thánh.
Canh hoành thánh của quán đó miễn phí.
Diệp Miễn cảm thấy có thứ gì đó nghẹn trong cổ họng khiến hắn không thể phát ra âm thanh nào.
– Lát nữa ông phải đi làm à? – Phó Duy Nhất tắm rửa xong ra ngoài, chỉ quấn khăn tắm trên người. Anh ta đứng sau lưng Diệp Miễn, dán sát lưng đối phương.
– Tôi sẽ không có bạn gái.
Cách lớp áo phông, Diệp Miễn vẫn có thể cảm nhận được hơi nước trên người Phó Duy Nhất.
Hắn ngồi tàu điện, sau đó quốc bộ mười mấy phút là về tới nhà.
Bọn họ cách nhau quá gần, thậm chí Diệp Miễn có thể cảm nhận được tiếng tim đập của anh ta.
Công trường rất loạn, Diệp Miễn cứ đi loanh quanh chẳng biết đường.
– Ừ. – Diệp Miễn kéo người về phòng khách, đẩy vào trong phòng ngủ – Mặc áo vào, nhà đối diện có thể nhìn thấy đấy.
Hắn day trán giúp Phó Duy Nhất, nói:
Phó Duy Nhất ngồi bên giường, khẽ nghiêng đầu nhìn hắn.
– Được.
Bầu không khí giữa hai người dần trở nên kỳ lạ, lúc ăn bữa sáng cũng không ai nói gì, song Diệp Miễn vẫn chu đáo chuẩn bị tất cả cho Phó Duy Nhất.
Dứt lời, anh ta cởi áo tắm của mình xuống, trần như nhộng.
***
Diệp Miễn không thể nhìn tiếp được nữa, xoay người rời khỏi phòng ngủ.
Ngay lúc Phó Duy Nhất đang sững sờ, Diệp Miễn đã khẽ đẩy anh ta ra để xuống giường.
Phó Duy Nhất cảm thấy tổn thương, anh ta tưởng rằng chỉ cần mình lên tiếng, Diệp Miễn sẽ lao lên chiếm hữu mình.
Anh ta cảm thấy cuộc sống của mình dần trở nên hỗn loạn, anh ta không biết phải dùng cách nào mới khiến Diệp Miễn chỉ thuộc về mình mà thôi.
***
Diệp Miễn xuống tầng, Phó Duy Nhất cúi đầu đi theo sau hắn. Vốn dĩ Diệp Miễn đã bảo để đối phương ở nhà nghỉ ngơi, nhưng Phó Duy Nhất lắc đầu, nói mình cũng không muốn ở đây.
Trước đây Phó Duy Nhất đã từng tới đây ở mấy ngày, sau đó chiếm lấy một tầng trong tủ quần áo của Diệp Miễn.
Diệp Miễn chợt cảm thấy sợ hãi Phó Duy Nhất. Trước đây lo lắng đối phương không vui, bây giờ thì lại sợ người này sẽ làm hành động gì mất lý trí.
Giống như buổi sáng ngày hôm nay.
Hai người họ xuống dưới, Phó Duy Nhất nói tiễn Diệp Miễn đi làm.
Ban đầu Diệp Miễn còn định từ chối, nhưng nhìn gương mặt thất vọng tràn trề của Phó Duy Nhất, hắn không thể nói ra câu chối từ.
Diệp Miễn cười:
Trong mắt hắn, Phó Duy Nhất khi ấy vừa đáng yêu vừa khiến người ta đau lòng. Càng hiểu về hoàn cảnh nhà họ Phó, hắn càng muốn ôm Phó Duy Nhất.
– Ông thật là… – Diệp Miễn thở dài một hơi, vươn tay chỉnh lại lọn lóc vểnh lên cho anh ta.
Lán nghỉ còn không có cả cửa, đứng bên ngoài quan sát được toàn bộ bên trong, những chiếc giường đơn giản và đồ dùng sinh hoạt hỗn loạn có thể phản ánh trạng thái sinh hoạt của những người công nhân nơi đây.
Hắn khẽ thủ thủ bên tai Phó Duy Nhất như dỗ dành trẻ con:
Hai người sóng vai bước ra khỏi khu nhà, vừa bước tới quán đồ ăn sáng đã nhìn thấy Sầm Khuyết đang ngồi ăn.
Diệp Miễn thấy một người tay cầm mũ an toàn đi về phía mình, vội vàng qua hỏi:
Hai người đứng trên công trường bụi mù, cứ nhìn đối phương như thế, Diệp Miễn hỏi:
Phó Duy Nhất cau mày, lập tức kéo tay Diệp Miễn lại.
Diệp Miễn ngây người nhìn sang anh ta.
Sầm Khuyết chỉ thờ ơ liếc mắt nhìn hai người, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn như thể chưa từng nhìn thấy bọn họ.
Phó Duy Nhất kéo Diệp Miễn sang đường đối diện tìm xe.
Phó Duy Nhất nói:
– Tối nay tôi lại qua đây có được không? Tan tầm tôi đến đón ông về.
Tới trước xe, Diệp Miễn quay đầu nhìn về phía quầy bán đồ ăn sáng.
Phó Duy Nhất đứng chắn tầm nhìn của anh, lạnh mặt nói:
– Ông đang nhìn gì thế?
Diệp Miễn cười cười, mở cửa xe:
Diệp Miễn ngây người nhìn sang anh ta.
– Để tôi lái cho, ông ngồi ghế phụ đi.
Hắn rất hiểu Phó Duy Nhất, cũng rất hiểu tại sao anh ta lại làm hành động ấy.
Hắn lên xe, giục Phó Duy Nhất sang bên kia.
Phó Duy Nhất quay đầu nhìn về phía đối diện, người kia vẫn cúi đầu ăn sáng.
Anh ta kéo Diệp Miễn đang định lên xe, chủ động ôm đối phương:
Phó Duy Nhất đã về trường, giảng viên hướng dẫn có chuyện tìm anh ta.
Diệp Miễn chợt cảm thấy cuộc sống này châm chọc nhiều hơn ngọt ngào. Hắn cố gắng ở bên Phó Duy Nhất bao nhiêu năm nay, nhịn không nói câu “anh yêu em” cũng chỉ vì sợ dục vọng chiếm hữu của đối phương phát tác.
– Ông ôm tôi chút đi.
Phó Duy Nhất chợt hỏi:
Diệp Miễn không cử động, nhìn về phía Sầm Khuyết theo phản xạ có điều kiện.
Hắn biết Phó Duy Nhất đang giở trò, vậy Sầm Khuyết thì sao? Sầm Khuyết nhìn thấy cảnh này sẽ nghĩ gì?
– Diệp Miễn, – Phó Duy Nhất nói – Nếu như tôi nói tôi yêu ông, ông có làm bạn trai của tôi không? Trở thành người bạn trai duy nhất của tôi ấy?