Chương 25
Diệp Miễn đã hẹn với bạn gặp nhau vào mười một giờ trưa. Trước tiên là tới cửa hàng tiến hành cuộc phỏng vấn đơn giản, sau đó cùng ăn bữa cơm, hắn mời khách.
Hết chương 27
Quản lý Từ cười:Hắn và Sầm Khuyết hẹn nhau chín giờ, thực ra bắt xe từ đây đến đó không cần nhiều thời gian, hắn cố ý hẹn trước.
Hắn len lén nhìn Sầm Khuyết, anh nhíu mày khi viết chữ, điền từng từ rất cẩn thận, dường như sợ hãi mình sẽ viết sai lãng phí tờ giấy.
Cô bạn giúp đỡ trong lúc nguy cấp của Diệp Miễn đi ra, suýt nữa hắn đã không nhận ra cô ấy.
Tay trái bất tiện chỉ để lộ một chút đầu ngón tay, vậy mà người này còn cố gắng cắt móng tay, chỉ một công việc nho nhỏ ở cửa hàng bánh ngọt cũng đủ khiến Sầm Khuyết coi trọng đến vậy. Diệp Miễn nhìn anh, cười nói:Diệp Miễn đoán chắc chắn Sầm Khuyết sẽ không ăn bữa sáng nên hẹn đối phương sớm hơn để có thể dẫn người ta đi ăn chút gì đó.
Hai người đồng thời nhìn sang phía Diệp Miễn.
Diệp Miễn nhận thấy Sầm Khuyết đã ăn vận chỉnh tề, mặc dù vẫn là bộ quần áo trước đây, nhưng anh đã cắt tóc, cũng cắt móng tay sạch sẽ.Quản lý Từ dặn dò xong bèn lên tầng thay quần áo. Diệp Miễn và Sầm Khuyết đi vòng vòng quanh cửa hàng.Tám giờ năm mươi phút, Diệp Miễn gửi tin nhắn cho Sầm Khuyết: Tôi đang chuẩn bị ra ngoài thì công ty có việc gấp cần xử lý, chắc mất tầm nửa tiếng đồng hồ, cậu tới rồi thì lên thẳng nhà tôi nhé.
Lúc Sầm Khuyết gọi tên hắn cũng cực kỳ giống với Phó Duy Nhất.
– Anh có gì muốn hỏi tôi không?
Sầm Khuyết nhìn hắn, không nói gì.
– Anh là bạn của Quản lý Từ ạ? – Nhìn dáng vẻ như thể chợt nhận ra của nhân viên, chắc hẳn do đã được dặn từ trước rồi – Chị ấy đang ở bên trong, để em vào gọi cho anh.– Cậu có thích ăn bánh ngọt không? – Diệp Miễn hỏi.Gửi tin nhắn xong, hắn mở máy tính lên.
Thực ra Sầm Khuyết không ngốc, anh cũng đoán được đại khái sáng nay Diệp Miễn bận làm gì.
– Không được, – Sầm Khuyết nói – Tôi đã nợ anh quá nhiều rồi, sau này không thể trả được.
Sầm Khuyết mỉm cười bất đắc dĩ:Khi Sầm Khuyết tới gõ cửa, Diệp Miễn đang giả vờ mở ứng dụng, ra vẻ nghiêm túc làm việc.
Diệp Miễn không muốn tranh chấp với anh trên đường, đợi chiều về tính sau vậy.
– Tiền bữa cơm hôm trước. – Sầm Khuyết nói – Khi nào anh về nhớ xé giấy nợ đi.Hắn ra mở cửa, nói với Sầm Khuyết:
Nghĩ tới đây, hắn chợt nảy ra ý tưởng có thể đặt cho Sầm Khuyết một chiếc bánh kem nhân dịp sinh nhật anh.
Diệp Miễn càng nghe càng vui, hắn mong rằng Sầm Khuyết có thể đi học, như vậy coi như có thể tạm biệt cuộc sống vất vả trên công trường trước đây, bước lên con đường mới.
– Anh là bạn của Quản lý Từ ạ? – Nhìn dáng vẻ như thể chợt nhận ra của nhân viên, chắc hẳn do đã được dặn từ trước rồi – Chị ấy đang ở bên trong, để em vào gọi cho anh.
Quản lý Từ dặn dò xong bèn lên tầng thay quần áo. Diệp Miễn và Sầm Khuyết đi vòng vòng quanh cửa hàng.Quản lý Từ thấy Sầm Khuyết không nói gì, hỏi anh:– Xin lỗi, tôi có việc gấp.
– Xin chào quý khách.
Diệp Miễn vội đuổi theo sau:Diệp Miễn nhận thấy Sầm Khuyết đã ăn vận chỉnh tề, mặc dù vẫn là bộ quần áo trước đây, nhưng anh đã cắt tóc, cũng cắt móng tay sạch sẽ.
– Được, tôi cũng chẳng thèm để ý ông. – Quản lý Từ nói tiếp – Lát nữa tôi sẽ đưa anh một tờ sơ yếu lý lịch, anh chỉ cần điền những thông tin cơ bản thôi. Tạm thời anh phụ trách công việc bán hàng, không cần phải lo đâu, cửa hàng của chúng ta không cần chú trọng đẩy mạnh tiêu thụ hay gì gì. Chỉ cần đón tiếp chu đáo với từng vị khách vào đây là được. Một thời gian nữa tôi định mở quầy đồ uống, nếu anh có mong muốn, tôi có thể cho anh đi học, sau này anh sẽ phụ trách mảng ấy.
Diệp Miễn cảm thấy dường như Sầm Khuyết sợ hãi, vì sợ hãi cho nên mới luôn nghiêm mặt che giấu nỗi bất an trong lòng. Bởi vì hắn nhìn thấy trước khi Sầm Khuyết bắt tay với Quản lý Từ, anh đã vội vàng quẹt qua tay vào quần mình, sau đó mới vươn tay ra, khi rụt tay về, ngón tay anh còn run rẩy.– Vậy tôi đi trước nhé.Tay trái bất tiện chỉ để lộ một chút đầu ngón tay, vậy mà người này còn cố gắng cắt móng tay, chỉ một công việc nho nhỏ ở cửa hàng bánh ngọt cũng đủ khiến Sầm Khuyết coi trọng đến vậy. Diệp Miễn nhìn anh, cười nói:
Quản lý Từ cười:
– Diệp Miễn.– Chú ý dưỡng thương, nhất định không được đánh nhau với người ta nữa đâu đấy.– Uống gì không? Đợi tôi một chút, sắp xong rồi.
– Đừng. – Sầm Khuyết rút tờ năm mươi đồng trong túi ra – Tiền kiếm được tối qua.
Nói xong câu này cả hai người đều đứng yên không di chuyển, mấy giây sau đều nhìn thấy đối phương bật cười.
Dứt lời, ánh mắt nhìn Diệp Miễn như lóe lên tia sáng, anh vội nói:– Tôi có thể bắt đầu đi làm từ bao giờ.Sầm Khuyết vẫn cẩn trọng đứng ở đó.
Quản lý Từ dặn dò xong bèn lên tầng thay quần áo. Diệp Miễn và Sầm Khuyết đi vòng vòng quanh cửa hàng.
– Tên anh đặc biệt thật ấy nhỉ. – Quản lý Từ nói – Thực ra hiện tại cũng không thể coi là phỏng vấn, dù sao Diệp Miễn cũng đã cam đoan với tôi về nhân phẩm của anh rồi, anh là người tốt và đáng tin cậy. Chắc chắn tôi sẽ tin tưởng người anh ấy đề cử.Diệp Miễn vội đuổi theo sau:– Vào đi. – Diệp Miễn lấy dép lê cho anh – Trong tủ lạnh có đồ uống, cậu tự lấy nhé.
– Đừng. – Sầm Khuyết rút tờ năm mươi đồng trong túi ra – Tiền kiếm được tối qua.
– Sắp làm mẹ rồi hả? – Diệp Miễn mừng rỡ nhìn cô.Chuyện được người khác tin tưởng là chuyện rất vui, đặc biệt khi đối phương còn là Sầm Khuyết.Sầm Khuyết cúi người thay giày. Anh vào trong phòng, bước tới trước sofa, do dự một lát, cuối cùng chỉ ngồi bên rìa.
Nghe vậy, Diệp Miễn cảm thấy chuyện này khá ổn, chung cư đơn có năm trăm tệ một tháng, có quan hệ cũng chẳng tìm được.
Diệp Miễn bước vào bếp, Sầm Khuyết quay đầu nhìn hắn.
Nói xong câu này cả hai người đều đứng yên không di chuyển, mấy giây sau đều nhìn thấy đối phương bật cười.
– Ừ, sắp khỏi rồi.Nghĩ tới đây, hắn chợt nảy ra ý tưởng có thể đặt cho Sầm Khuyết một chiếc bánh kem nhân dịp sinh nhật anh.Diệp Miễn nhìn thấy anh như vậy thì không nhịn nổi cười:
Hai người gọi xe về, Sầm Khuyết lại trả tiền.
Gửi tin nhắn xong, hắn mở máy tính lên.
– Diệp Miễn, – Sầm Khuyết nói – Thật ra anh cố ý đúng không?
– Cầm lấy. – Diệp Miễn kiên quyết nói – Đừng cáu kỉnh.– Cẩn thận như vậy làm gì? Nhà tôi bừa bộn thế này, cậu đừng chê.
Sầm Khuyết lúng túng nhìn Diệp Miễn, chần chừ một lát nhưng không nói gì.
Quản lý Từ càu nhàu Diệp Miễn:
– Không có mùi, thực ra không mở cũng được.– Tôi không làm được đâu.Không ngoài dự đoán, ba người ăn xong vẫn còn thừa lại rất nhiều, Diệp Miễn nói không được lãng phí, hắn đóng gói mang về.– Không phải. – Sầm Khuyết vẫn ngồi như vậy, cũng không dáo dác dòm ngó bài trí nhà người ta như những người khác mà chỉ ngồi ngay ngắn nhìn về phía trước.
– Dạo này sáng sớm tôi không muốn ăn gì.
Khi Sầm Khuyết tới gõ cửa, Diệp Miễn đang giả vờ mở ứng dụng, ra vẻ nghiêm túc làm việc.– Còn một chuyện nữa. – Sầm Khuyết nói – Tôi sẽ trả lại tiền mời Quản lý Từ ăn cơm hôm nay cho anh khi tôi nhận được lương.Diệp Miễn đành nói:
Nghĩ tới đây, hắn chợt nảy ra ý tưởng có thể đặt cho Sầm Khuyết một chiếc bánh kem nhân dịp sinh nhật anh.
Không ngoài dự đoán, ba người ăn xong vẫn còn thừa lại rất nhiều, Diệp Miễn nói không được lãng phí, hắn đóng gói mang về.
Chính vào lúc ấy Diệp Miễn mới chợt nhận ra rằng, Sầm Khuyết không chỉ có tướng mạo giống Phó Duy Nhất, ngay cả giọng nói cũng rất giống.
Diệp Miễn nói:Sầm Khuyết ngồi viết sơ yếu lý lịch, Diệp Miễn cũng ngồi bên cạnh xem. Sầm Khuyết cẩn thận viết từng nét từng nét mỗi từ, thoạt nhìn giống như chỉ vừa mới lên tiểu học.Nhân viên đặt khay xuống, xoay người chạy vào trong.– Vậy đợi tôi một lát.
– Sau này đi làm bằng xe đạp cũng được. – Diệp Miễn nhìn tay anh – Với điều kiện tiên quyết là tay cậu phải khỏi rồi.
– Vậy được, lát nữa cậu về nhà nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai đã bắt đầu phải đi làm rồi.Nếu như đã tìm cho mình một lý do, thì ít ra cũng phải diễn theo một chút. Hắn giả vờ làm việc chừng năm phút đồng hồ, sau đó cố ý ra vẻ rất kích động nói một câu:
– Không ăn sáng là không được đâu. – Diệp Miễn mở tủ lạnh, cầm gói sủi cảo đông lạnh ra – Tôi nấu nhiều một chút, trưa nay không biết lúc nào chúng ta mới được ăn.
– Tôi có thể bắt đầu đi làm từ bao giờ.
– Còn một chuyện nữa. – Sầm Khuyết nói – Tôi sẽ trả lại tiền mời Quản lý Từ ăn cơm hôm nay cho anh khi tôi nhận được lương.– Vậy tôi đi trước nhé.– Xong việc!
Thức ăn thừa đóng vào trong bốn chiếc hộp chia làm hai túi, Diệp Miễn cầm hai tay hai túi. Hắn và Sầm Khuyết tiễn Quản lý Từ về quán bánh ngọt, sau đó hai người cùng về nhà.
– Chúng ta qua đó nói chuyện nhé. – Quản lý Từ dẫn bọn họ tới khu vực nghỉ ngơi, bên đó có mấy chiếc sofa và bàn.Sầm Khuyết quay người, vừa mới đi được mấy bước đã bị Diệp Miễn gọi giật lại.Sầm Khuyết ngồi thất thần trên sofa nhìn hắn hỏi:
– Cô bạn tôi mở không ít cửa hàng, cửa hàng mới mở cũng khá gần chỗ chúng ta.
– Có thể đi được chưa?
– Làm gì đấy?
Sầm Khuyết gật đầu.
– Dạo này sáng sớm tôi không muốn ăn gì.Diệp Miễn đã hẹn với bạn gặp nhau vào mười một giờ trưa. Trước tiên là tới cửa hàng tiến hành cuộc phỏng vấn đơn giản, sau đó cùng ăn bữa cơm, hắn mời khách.Diệp Miễn nhìn giờ rồi nói:
– Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng sau này đừng làm như thế nữa.
Sầm Khuyết ngồi thất thần trên sofa nhìn hắn hỏi:
Nói xong câu này cả hai người đều đứng yên không di chuyển, mấy giây sau đều nhìn thấy đối phương bật cười.– Vẫn còn sớm, tôi hẹn cậu sớm vì muốn cậu ăn sáng chung với tôi.
Sầm Khuyết gật đầu, nói câu cảm ơn hắn.
Tám giờ năm mươi phút, Diệp Miễn gửi tin nhắn cho Sầm Khuyết: Tôi đang chuẩn bị ra ngoài thì công ty có việc gấp cần xử lý, chắc mất tầm nửa tiếng đồng hồ, cậu tới rồi thì lên thẳng nhà tôi nhé.
– Xin chào quý khách.– Không được, – Sầm Khuyết nói – Tôi đã nợ anh quá nhiều rồi, sau này không thể trả được.Hắn đứng dậy vươn vai:
– Cầm lấy. – Diệp Miễn kiên quyết nói – Đừng cáu kỉnh.
– Đúng đấy. – Quản lý Từ đi tới, cười nói – Đến tiệc đầy tháng con tôi nhất định ông không được vắng mặt nữa đâu đấy nhé.
Diệp Miễn kinh ngạc, cười nói:– Mười giờ hơn chúng ta đi cũng được, trong nhà tôi có sủi cảo đông lạnh, để tôi đi nấu.
Hai người đang nói chuyện thì Quản lý Từ bước xuống.
Hai người gọi xe về, Sầm Khuyết lại trả tiền.
Khi viết đến địa chỉ, Sầm Khuyết chỉ viết đơn giản mỗi tên đường, dường như đang cố ý che giấu gì đó.– Chào anh, anh là bạn của Diệp Miễn hả?Sầm Khuyết nhìn hắn, không nói gì.
Hai người xuống xe rồi, Sầm Khuyết lại đưa cho Diệp Miễn hai mươi sáu tệ.
– Được, vậy chuyện này để sau hẵng nói. – Diệp Miễn nhìn Sầm Khuyết – Cậu còn câu hỏi nào nữa không?
– Đương nhiên sau này không cần. – Diệp Miễn cười – Từ ngày mai cậu đi làm rồi, cộng cả tiền lương và KPI thì mỗi tháng đều có một khoản thu nhập không tệ.– Không ăn sáng là không được đâu. – Diệp Miễn mở tủ lạnh, cầm gói sủi cảo đông lạnh ra – Tôi nấu nhiều một chút, trưa nay không biết lúc nào chúng ta mới được ăn.– Cậu đã ăn chưa? – Diệp Miễn nhìn anh – Cũng chưa ăn phải không?
– Được rồi, vậy thì ngày mai, lát nữa anh cứ điền sơ yếu lý lịch trước đã. Đúng rồi, hôm nay anh cần phải làm thẻ lương, sau này sẽ phát lương vào ngày 20 hàng tháng.
Hắn len lén nhìn Sầm Khuyết, anh nhíu mày khi viết chữ, điền từng từ rất cẩn thận, dường như sợ hãi mình sẽ viết sai lãng phí tờ giấy.
Tay trái bất tiện chỉ để lộ một chút đầu ngón tay, vậy mà người này còn cố gắng cắt móng tay, chỉ một công việc nho nhỏ ở cửa hàng bánh ngọt cũng đủ khiến Sầm Khuyết coi trọng đến vậy. Diệp Miễn nhìn anh, cười nói:
Sầm Khuyết nghĩ một lát, nói:– Dạo này sáng sớm tôi không muốn ăn gì.
Không ngoài dự đoán, ba người ăn xong vẫn còn thừa lại rất nhiều, Diệp Miễn nói không được lãng phí, hắn đóng gói mang về.
Thực ra Sầm Khuyết không ngốc, anh cũng đoán được đại khái sáng nay Diệp Miễn bận làm gì.Diệp Miễn nhìn thấy anh như vậy thì không nhịn nổi cười:– Không ăn sáng là không được đâu. – Diệp Miễn mở tủ lạnh, cầm gói sủi cảo đông lạnh ra – Tôi nấu nhiều một chút, trưa nay không biết lúc nào chúng ta mới được ăn.
Diệp Miễn đoán chắc chắn Sầm Khuyết sẽ không ăn bữa sáng nên hẹn đối phương sớm hơn để có thể dẫn người ta đi ăn chút gì đó.
Diệp Miễn nhìn giờ rồi nói:
Anh đứng dậy, đi qua đó:
– Đừng nói như vậy, chưa biết chừng cậu học được rồi còn làm đẹp hơn người ta thì sao?Thức ăn thừa đóng vào trong bốn chiếc hộp chia làm hai túi, Diệp Miễn cầm hai tay hai túi. Hắn và Sầm Khuyết tiễn Quản lý Từ về quán bánh ngọt, sau đó hai người cùng về nhà.Diệp Miễn bước vào bếp, Sầm Khuyết quay đầu nhìn hắn.
Biểu cảm của anh khiến Diệp Miễn bật cười, sau đó quay sang nói với Quản lý Từ:
Sầm Khuyết quay người, vừa mới đi được mấy bước đã bị Diệp Miễn gọi giật lại.
– Được, vậy chuyện này để sau hẵng nói. – Diệp Miễn nhìn Sầm Khuyết – Cậu còn câu hỏi nào nữa không?– À đấy, – Diệp Miễn chen ngang – Lúc trước nghe bà nói có chung cư giá rẻ cho nhân viên thuê đúng không?Thực ra Sầm Khuyết không ngốc, anh cũng đoán được đại khái sáng nay Diệp Miễn bận làm gì.
– Để tôi làm.
Sầm Khuyết vẫn cẩn trọng đứng ở đó.
– Cầm lấy. – Diệp Miễn kiên quyết nói – Đừng cáu kỉnh.– Đúng đấy. – Quản lý Từ đi tới, cười nói – Đến tiệc đầy tháng con tôi nhất định ông không được vắng mặt nữa đâu đấy nhé.Anh đứng dậy, đi qua đó:
– Sao cậu không hỏi lương tháng bao nhiêu?
– Chúng ta qua đó nói chuyện nhé. – Quản lý Từ dẫn bọn họ tới khu vực nghỉ ngơi, bên đó có mấy chiếc sofa và bàn.
– Vào đi. – Diệp Miễn lấy dép lê cho anh – Trong tủ lạnh có đồ uống, cậu tự lấy nhé.– Để tôi làm.
Có lẽ trước giờ chưa từng có ai nói Sầm Khuyết như vậy, chẳng biết tại sao, cõi lòng anh nháy mắt trở nên mềm mại.
Trên thế giới này thực sự tồn tại hai người giống nhau đến vậy nhưng lại không hề có quan hệ huyết thống sao?Diệp Miễn kinh ngạc, cười nói:
– Nếu anh muốn, có thể đi làm ngay bây giờ, nhưng tôi thấy có vẻ Diệp Miễn không muốn lắm đâu.
Diệp Miễn càng nghe càng vui, hắn mong rằng Sầm Khuyết có thể đi học, như vậy coi như có thể tạm biệt cuộc sống vất vả trên công trường trước đây, bước lên con đường mới.
***– Được, cậu làm đi, hiếm khi mới có người nấu sủi cảo cho tôi.
Sầm Khuyết cúi người thay giày. Anh vào trong phòng, bước tới trước sofa, do dự một lát, cuối cùng chỉ ngồi bên rìa.
– Cậu đã ăn chưa? – Diệp Miễn nhìn anh – Cũng chưa ăn phải không?Có lẽ trước giờ chưa từng có ai nói Sầm Khuyết như vậy, chẳng biết tại sao, cõi lòng anh nháy mắt trở nên mềm mại.Trong lúc Sầm Khuyết nấu sủi cảo, Diệp Miễn đứng ở cửa phòng khách nhìn. Hắn thấy đối phương dùng một tay cầm muôi khẽ khuấy để sủi cảo không dính vào nồi, rồi lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm máy hút mùi.
Nghe vậy, Diệp Miễn cảm thấy chuyện này khá ổn, chung cư đơn có năm trăm tệ một tháng, có quan hệ cũng chẳng tìm được.
Diệp Miễn muốn nói với Sầm Khuyết, đôi khi giữa con người với con người không cần tính toán kỹ đến vậy, nhất là giữa bạn bè, tôi tình nguyện giúp đỡ, cậu không cần phải như vậy.Lúc sau hai người không nói thêm gì với nhau nữa, Diệp Miễn cảm thấy bản thân mình nói nhiều sai nhiều, Sầm Khuyết sống vất vả như thế, lấy đâu ra tiền mà đi mua bánh ngọt.Diệp Miễn đi tới, mở máy hút mùi lên.
Trên thế giới này thực sự tồn tại hai người giống nhau đến vậy nhưng lại không hề có quan hệ huyết thống sao?
Hắn chỉ về bên phải:– Không có mùi, thực ra không mở cũng được.
– Không có mùi, thực ra không mở cũng được.
– Diệp Miễn, – Sầm Khuyết nói – Thật ra anh cố ý đúng không?
Nhân viên cửa hàng nói:– Chào anh, anh là bạn của Diệp Miễn hả?Sầm Khuyết nhìn canh sủi cảo đang sôi, gật gật đầu.
Sầm Khuyết mỉm cười:
Hắn và Sầm Khuyết hẹn nhau chín giờ, thực ra bắt xe từ đây đến đó không cần nhiều thời gian, hắn cố ý hẹn trước.Diệp Miễn tưởng tượng hình ảnh của Sầm Khuyết khi mặc bộ đồng phục này, không nhịn được cười ngại ngùng.Hai người ăn no nê, mười giờ mười lăm phút mới ra khỏi nhà.
– Còn một chuyện nữa. – Sầm Khuyết nói – Tôi sẽ trả lại tiền mời Quản lý Từ ăn cơm hôm nay cho anh khi tôi nhận được lương.
Lúc xuống xe, Sầm Khuyết định trả tiền nhưng bị Diệp Miễn cản lại.Diệp Miễn nói:
– Tôi vụng lắm. – Sầm Khuyết nhìn bánh kem bày trên giá – Tôi không học được đâu.
Sầm Khuyết trả lời khe khẽ:– Cô bạn tôi mở không ít cửa hàng, cửa hàng mới mở cũng khá gần chỗ chúng ta.
Sầm Khuyết đứng phía sau Diệp Miễn, Diệp Miễn đi đến đâu anh đi theo tới ấy.
Hắn chỉ về bên phải:Hắn vươn tay vẫy một chiếc xe taxi, Sầm Khuyết không nói gì, theo hắn lên xe ngồi.
Diệp Miễn đi tới, mở máy hút mùi lên.
– Vẫn còn sớm, tôi hẹn cậu sớm vì muốn cậu ăn sáng chung với tôi.– Sau này đi làm bằng xe đạp cũng được. – Diệp Miễn nhìn tay anh – Với điều kiện tiên quyết là tay cậu phải khỏi rồi.
– Không được, bữa cơm này vì chuyện công việc của tôi, phải là tôi mời mới đúng. – Sầm Khuyết nói – Tôi biết anh rất tốt, nhưng tôi không thể cứ chiếm lợi từ anh được.
– Diệp Miễn.
– Tôi nói qua về tình huống ở chỗ chúng tôi trước nhé. – Cô giới thiệu – Cửa hàng vừa mới mở cửa tuần trước, nhưng kinh doanh không tệ đâu. Dù sao cũng có danh tiếng cho nên không cần phải lo tới vấn đề tiền lương. Đãi ngộ hỗ trợ của chúng tôi cũng không tệ, hơn nữa cũng sẽ không bao giờ chậm lương.Sầm Khuyết gật đầu:
– Chú ý dưỡng thương, nhất định không được đánh nhau với người ta nữa đâu đấy.
Diệp Miễn bị vạch trần không biết nói gì, chỉ biết ép Sầm Khuyết nhận lấy cái túi.
– Dạo này sáng sớm tôi không muốn ăn gì.– Ừ, sắp khỏi rồi.
Trong lúc Sầm Khuyết nấu sủi cảo, Diệp Miễn đứng ở cửa phòng khách nhìn. Hắn thấy đối phương dùng một tay cầm muôi khẽ khuấy để sủi cảo không dính vào nồi, rồi lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm máy hút mùi.
Bây giờ hắn cũng không biết rốt cuộc tại sao mình phải quan tâm Sầm Khuyết đến thế, thực sự chỉ vì Sầm Khuyết trông giống Phó Duy Nhất thôi sao?
Diệp Miễn bị vạch trần không biết nói gì, chỉ biết ép Sầm Khuyết nhận lấy cái túi.Hắn và Sầm Khuyết hẹn nhau chín giờ, thực ra bắt xe từ đây đến đó không cần nhiều thời gian, hắn cố ý hẹn trước.– Cậu có thích ăn bánh ngọt không? – Diệp Miễn hỏi.
Diệp Miễn không tin.
– … Đã nói tôi mời rồi mà.
***– Không phải. – Sầm Khuyết vẫn ngồi như vậy, cũng không dáo dác dòm ngó bài trí nhà người ta như những người khác mà chỉ ngồi ngay ngắn nhìn về phía trước.Sầm Khuyết trả lời khe khẽ:
– Chúng ta đi đâu bây giờ?
– Có thể đi được chưa?Sầm Khuyết gật đầu:Tám giờ năm mươi phút, Diệp Miễn gửi tin nhắn cho Sầm Khuyết: Tôi đang chuẩn bị ra ngoài thì công ty có việc gấp cần xử lý, chắc mất tầm nửa tiếng đồng hồ, cậu tới rồi thì lên thẳng nhà tôi nhé.– Rất ít khi ăn.
– Lợi ích từ tôi ư, không phải ai muốn là cũng chiếm được đâu.
– Đúng đấy. – Quản lý Từ đi tới, cười nói – Đến tiệc đầy tháng con tôi nhất định ông không được vắng mặt nữa đâu đấy nhé.Diệp Miễn ngây người, sau đó lúng túng xoa xoa cổ:
Sầm Khuyết cầm hai chiếc túi, nhìn hắn rồi nói:– Ồ.
Sầm Khuyết ngồi viết sơ yếu lý lịch, Diệp Miễn cũng ngồi bên cạnh xem. Sầm Khuyết cẩn thận viết từng nét từng nét mỗi từ, thoạt nhìn giống như chỉ vừa mới lên tiểu học.
Dứt lời, ánh mắt nhìn Diệp Miễn như lóe lên tia sáng, anh vội nói:Lúc Sầm Khuyết gọi tên hắn cũng cực kỳ giống với Phó Duy Nhất.– Cô bạn tôi mở không ít cửa hàng, cửa hàng mới mở cũng khá gần chỗ chúng ta.Lúc sau hai người không nói thêm gì với nhau nữa, Diệp Miễn cảm thấy bản thân mình nói nhiều sai nhiều, Sầm Khuyết sống vất vả như thế, lấy đâu ra tiền mà đi mua bánh ngọt.
Sầm Khuyết cười cười, gật đầu.
– Vậy đợi tôi một lát.
Khi Sầm Khuyết tới gõ cửa, Diệp Miễn đang giả vờ mở ứng dụng, ra vẻ nghiêm túc làm việc.
– Đừng nói như vậy, chưa biết chừng cậu học được rồi còn làm đẹp hơn người ta thì sao?Nghĩ tới đây, hắn chợt nảy ra ý tưởng có thể đặt cho Sầm Khuyết một chiếc bánh kem nhân dịp sinh nhật anh.
Diệp Miễn đi tới, mở máy hút mùi lên.
Diệp Miễn kinh ngạc, cười nói:Lúc xuống xe, Sầm Khuyết định trả tiền nhưng bị Diệp Miễn cản lại.
– Ông nhìn ông mà xem, cứ làm như phụ huynh của anh ấy không bằng?
– Tôi không làm được đâu.– Để tôi. – Bọn họ lái xe tới đây không mất tới hai mươi tệ, đối với Diệp Miễn thì không vấn đề, song đối với Sầm Khuyết, chẳng biết nó đáng giá bao nhiêu.
– Không phải. – Sầm Khuyết vẫn ngồi như vậy, cũng không dáo dác dòm ngó bài trí nhà người ta như những người khác mà chỉ ngồi ngay ngắn nhìn về phía trước.
Sầm Khuyết mỉm cười:Có lẽ trước giờ chưa từng có ai nói Sầm Khuyết như vậy, chẳng biết tại sao, cõi lòng anh nháy mắt trở nên mềm mại.– Đừng. – Sầm Khuyết rút tờ năm mươi đồng trong túi ra – Tiền kiếm được tối qua.
– Tất nhiên là tôi mời rồi. – Diệp Miễn nói – Bà chọn chỗ đi, hôm nay ăn thoải mái.
Diệp Miễn cũng cười:Diệp Miễn luôn bất giác lo lắng cho Sầm Khuyết, thậm chí ngay cả khi người ta đi phỏng vấn cũng phải lân la theo cùng.Diệp Miễn ngạc nhiên:
Sầm Khuyết gật đầu.
Diệp Miễn gật đầu hài lòng, nhấp một ngụm trà.
Quản lý Từ đưa sơ yếu lý lịch cho người trong cửa hàng, dặn mang vào văn phòng cho cô.
– Này, suýt nữa thì quên.Sầm Khuyết ngồi thất thần trên sofa nhìn hắn hỏi:– Chẳng phải cậu đang không có việc làm hay sao?
Diệp Miễn muốn nói với Sầm Khuyết, đôi khi giữa con người với con người không cần tính toán kỹ đến vậy, nhất là giữa bạn bè, tôi tình nguyện giúp đỡ, cậu không cần phải như vậy.
– Được, cậu làm đi, hiếm khi mới có người nấu sủi cảo cho tôi.
Quản lý Từ càu nhàu Diệp Miễn:Diệp Miễn ngạc nhiên:Sầm Khuyết không nói gì, trả xong tiền bèn xuống xe.
Sầm Khuyết gật đầu, nói câu cảm ơn hắn.
Dẫu vậy, anh làm gì có tư cách mà cáu kỉnh với người ta đây?Hai người xuống xe rồi, Sầm Khuyết lại đưa cho Diệp Miễn hai mươi sáu tệ.
Cô bạn đại học của hắn tốt nghiệp xong thì làm bên ngoài một năm, sau đó bỏ việc, cùng gia đình quản lý chuỗi cửa hàng này. Mỗi lần mọi người liên lạc đều trêu đùa gọi cô là Chủ tịch Từ, nhưng hôm qua cô đã phải dặn riêng rằng khi Diệp Miễn tới phải gọi cô là Quản lý Từ, đừng gọi Chủ tịch.
– Xong việc!
Cô bạn giúp đỡ trong lúc nguy cấp của Diệp Miễn đi ra, suýt nữa hắn đã không nhận ra cô ấy.– Làm gì đấy?
– Diệp Miễn.
– Vẫn còn sớm, tôi hẹn cậu sớm vì muốn cậu ăn sáng chung với tôi.
Diệp Miễn cảm thấy dường như Sầm Khuyết sợ hãi, vì sợ hãi cho nên mới luôn nghiêm mặt che giấu nỗi bất an trong lòng. Bởi vì hắn nhìn thấy trước khi Sầm Khuyết bắt tay với Quản lý Từ, anh đã vội vàng quẹt qua tay vào quần mình, sau đó mới vươn tay ra, khi rụt tay về, ngón tay anh còn run rẩy.– Tiền bữa cơm hôm trước. – Sầm Khuyết nói – Khi nào anh về nhớ xé giấy nợ đi.
– Tên anh đặc biệt thật ấy nhỉ. – Quản lý Từ nói – Thực ra hiện tại cũng không thể coi là phỏng vấn, dù sao Diệp Miễn cũng đã cam đoan với tôi về nhân phẩm của anh rồi, anh là người tốt và đáng tin cậy. Chắc chắn tôi sẽ tin tưởng người anh ấy đề cử.
– Vậy đợi tôi một lát.
– Lợi ích từ tôi ư, không phải ai muốn là cũng chiếm được đâu.Diệp Miễn cười bất đắc dĩ:
Diệp Miễn đã hẹn với bạn gặp nhau vào mười một giờ trưa. Trước tiên là tới cửa hàng tiến hành cuộc phỏng vấn đơn giản, sau đó cùng ăn bữa cơm, hắn mời khách.
Thức ăn thừa đóng vào trong bốn chiếc hộp chia làm hai túi, Diệp Miễn cầm hai tay hai túi. Hắn và Sầm Khuyết tiễn Quản lý Từ về quán bánh ngọt, sau đó hai người cùng về nhà.
Sầm Khuyết vẫn cẩn trọng đứng ở đó.– Tôi mời cậu mà, không cần phải đưa cho tôi đâu.
– Như vậy là được chứ gì? Vậy giờ chúng ta đi ăn cơm nhé?
Chuyện được người khác tin tưởng là chuyện rất vui, đặc biệt khi đối phương còn là Sầm Khuyết.
Không biết tại sao, nhìn thấy Sầm Khuyết vụng về điền sơ yếu lý lịch, Diệp Miễn cảm thấy chua xót.– Không được, – Sầm Khuyết nói – Tôi đã nợ anh quá nhiều rồi, sau này không thể trả được.
Hắn đứng dậy vươn vai:
Khi bọn họ bước vào, hương bánh kem thơm nức ùa tới. Diệp Miễn rất thích mùi hương này, ngọt mà không ngấy, có thể khiến trái tim người ta như tan chảy.Diệp Miễn muốn nói với Sầm Khuyết, đôi khi giữa con người với con người không cần tính toán kỹ đến vậy, nhất là giữa bạn bè, tôi tình nguyện giúp đỡ, cậu không cần phải như vậy.
Diệp Miễn sững người, rất ít khi hắn nghe thấy Sầm Khuyết gọi thẳng tên mình, nhất thời cảm thấy hoang mang.
– Không có mùi, thực ra không mở cũng được.Nhưng trong lúc hắn chưa kịp nói gì, Sầm Khuyết đã nhét tiền vào tay hắn, sau đó nói:
– Cáu kỉnh gì?
Bây giờ hắn cũng không biết rốt cuộc tại sao mình phải quan tâm Sầm Khuyết đến thế, thực sự chỉ vì Sầm Khuyết trông giống Phó Duy Nhất thôi sao?– Chúng ta đi đâu bây giờ?
– Chúng ta nói đơn giản thôi nhé, anh tên Sầm Khuyết đúng không?
– Mười giờ hơn chúng ta đi cũng được, trong nhà tôi có sủi cảo đông lạnh, để tôi đi nấu.Tâm trạng Diệp Miễn rất tốt, cảm thấy mình bận rộn một hồi cũng xứng đáng.Diệp Miễn không muốn tranh chấp với anh trên đường, đợi chiều về tính sau vậy.
– Tôi vụng lắm. – Sầm Khuyết nhìn bánh kem bày trên giá – Tôi không học được đâu.
Hắn chỉ về bên phải:
Hắn nhìn tay Sầm Khuyết:– Vậy thì, – Quản lý Từ nói – Tôi lên tầng thay bộ khác, hai người cứ chậm rãi làm quen ở đây đi.– Bên này, quán phía trước ấy.
Hết chương 27
Quản lý Từ cười:Hắn và Sầm Khuyết hẹn nhau chín giờ, thực ra bắt xe từ đây đến đó không cần nhiều thời gian, hắn cố ý hẹn trước.
Hắn len lén nhìn Sầm Khuyết, anh nhíu mày khi viết chữ, điền từng từ rất cẩn thận, dường như sợ hãi mình sẽ viết sai lãng phí tờ giấy.
Cô bạn giúp đỡ trong lúc nguy cấp của Diệp Miễn đi ra, suýt nữa hắn đã không nhận ra cô ấy.
Tay trái bất tiện chỉ để lộ một chút đầu ngón tay, vậy mà người này còn cố gắng cắt móng tay, chỉ một công việc nho nhỏ ở cửa hàng bánh ngọt cũng đủ khiến Sầm Khuyết coi trọng đến vậy. Diệp Miễn nhìn anh, cười nói:Diệp Miễn đoán chắc chắn Sầm Khuyết sẽ không ăn bữa sáng nên hẹn đối phương sớm hơn để có thể dẫn người ta đi ăn chút gì đó.
Hai người đồng thời nhìn sang phía Diệp Miễn.
Diệp Miễn nhận thấy Sầm Khuyết đã ăn vận chỉnh tề, mặc dù vẫn là bộ quần áo trước đây, nhưng anh đã cắt tóc, cũng cắt móng tay sạch sẽ.Quản lý Từ dặn dò xong bèn lên tầng thay quần áo. Diệp Miễn và Sầm Khuyết đi vòng vòng quanh cửa hàng.Tám giờ năm mươi phút, Diệp Miễn gửi tin nhắn cho Sầm Khuyết: Tôi đang chuẩn bị ra ngoài thì công ty có việc gấp cần xử lý, chắc mất tầm nửa tiếng đồng hồ, cậu tới rồi thì lên thẳng nhà tôi nhé.
Lúc Sầm Khuyết gọi tên hắn cũng cực kỳ giống với Phó Duy Nhất.
– Anh có gì muốn hỏi tôi không?
Sầm Khuyết nhìn hắn, không nói gì.
– Anh là bạn của Quản lý Từ ạ? – Nhìn dáng vẻ như thể chợt nhận ra của nhân viên, chắc hẳn do đã được dặn từ trước rồi – Chị ấy đang ở bên trong, để em vào gọi cho anh.– Cậu có thích ăn bánh ngọt không? – Diệp Miễn hỏi.Gửi tin nhắn xong, hắn mở máy tính lên.
Thực ra Sầm Khuyết không ngốc, anh cũng đoán được đại khái sáng nay Diệp Miễn bận làm gì.
– Không được, – Sầm Khuyết nói – Tôi đã nợ anh quá nhiều rồi, sau này không thể trả được.
Sầm Khuyết mỉm cười bất đắc dĩ:Khi Sầm Khuyết tới gõ cửa, Diệp Miễn đang giả vờ mở ứng dụng, ra vẻ nghiêm túc làm việc.
Diệp Miễn không muốn tranh chấp với anh trên đường, đợi chiều về tính sau vậy.
– Tiền bữa cơm hôm trước. – Sầm Khuyết nói – Khi nào anh về nhớ xé giấy nợ đi.Hắn ra mở cửa, nói với Sầm Khuyết:
Nghĩ tới đây, hắn chợt nảy ra ý tưởng có thể đặt cho Sầm Khuyết một chiếc bánh kem nhân dịp sinh nhật anh.
Diệp Miễn càng nghe càng vui, hắn mong rằng Sầm Khuyết có thể đi học, như vậy coi như có thể tạm biệt cuộc sống vất vả trên công trường trước đây, bước lên con đường mới.
– Anh là bạn của Quản lý Từ ạ? – Nhìn dáng vẻ như thể chợt nhận ra của nhân viên, chắc hẳn do đã được dặn từ trước rồi – Chị ấy đang ở bên trong, để em vào gọi cho anh.
Quản lý Từ dặn dò xong bèn lên tầng thay quần áo. Diệp Miễn và Sầm Khuyết đi vòng vòng quanh cửa hàng.Quản lý Từ thấy Sầm Khuyết không nói gì, hỏi anh:– Xin lỗi, tôi có việc gấp.
– Xin chào quý khách.
Diệp Miễn vội đuổi theo sau:Diệp Miễn nhận thấy Sầm Khuyết đã ăn vận chỉnh tề, mặc dù vẫn là bộ quần áo trước đây, nhưng anh đã cắt tóc, cũng cắt móng tay sạch sẽ.
– Được, tôi cũng chẳng thèm để ý ông. – Quản lý Từ nói tiếp – Lát nữa tôi sẽ đưa anh một tờ sơ yếu lý lịch, anh chỉ cần điền những thông tin cơ bản thôi. Tạm thời anh phụ trách công việc bán hàng, không cần phải lo đâu, cửa hàng của chúng ta không cần chú trọng đẩy mạnh tiêu thụ hay gì gì. Chỉ cần đón tiếp chu đáo với từng vị khách vào đây là được. Một thời gian nữa tôi định mở quầy đồ uống, nếu anh có mong muốn, tôi có thể cho anh đi học, sau này anh sẽ phụ trách mảng ấy.
Diệp Miễn cảm thấy dường như Sầm Khuyết sợ hãi, vì sợ hãi cho nên mới luôn nghiêm mặt che giấu nỗi bất an trong lòng. Bởi vì hắn nhìn thấy trước khi Sầm Khuyết bắt tay với Quản lý Từ, anh đã vội vàng quẹt qua tay vào quần mình, sau đó mới vươn tay ra, khi rụt tay về, ngón tay anh còn run rẩy.– Vậy tôi đi trước nhé.Tay trái bất tiện chỉ để lộ một chút đầu ngón tay, vậy mà người này còn cố gắng cắt móng tay, chỉ một công việc nho nhỏ ở cửa hàng bánh ngọt cũng đủ khiến Sầm Khuyết coi trọng đến vậy. Diệp Miễn nhìn anh, cười nói:
Quản lý Từ cười:
– Diệp Miễn.– Chú ý dưỡng thương, nhất định không được đánh nhau với người ta nữa đâu đấy.– Uống gì không? Đợi tôi một chút, sắp xong rồi.
– Đừng. – Sầm Khuyết rút tờ năm mươi đồng trong túi ra – Tiền kiếm được tối qua.
Nói xong câu này cả hai người đều đứng yên không di chuyển, mấy giây sau đều nhìn thấy đối phương bật cười.
Dứt lời, ánh mắt nhìn Diệp Miễn như lóe lên tia sáng, anh vội nói:– Tôi có thể bắt đầu đi làm từ bao giờ.Sầm Khuyết vẫn cẩn trọng đứng ở đó.
Quản lý Từ dặn dò xong bèn lên tầng thay quần áo. Diệp Miễn và Sầm Khuyết đi vòng vòng quanh cửa hàng.
– Tên anh đặc biệt thật ấy nhỉ. – Quản lý Từ nói – Thực ra hiện tại cũng không thể coi là phỏng vấn, dù sao Diệp Miễn cũng đã cam đoan với tôi về nhân phẩm của anh rồi, anh là người tốt và đáng tin cậy. Chắc chắn tôi sẽ tin tưởng người anh ấy đề cử.Diệp Miễn vội đuổi theo sau:– Vào đi. – Diệp Miễn lấy dép lê cho anh – Trong tủ lạnh có đồ uống, cậu tự lấy nhé.
– Đừng. – Sầm Khuyết rút tờ năm mươi đồng trong túi ra – Tiền kiếm được tối qua.
– Sắp làm mẹ rồi hả? – Diệp Miễn mừng rỡ nhìn cô.Chuyện được người khác tin tưởng là chuyện rất vui, đặc biệt khi đối phương còn là Sầm Khuyết.Sầm Khuyết cúi người thay giày. Anh vào trong phòng, bước tới trước sofa, do dự một lát, cuối cùng chỉ ngồi bên rìa.
Nghe vậy, Diệp Miễn cảm thấy chuyện này khá ổn, chung cư đơn có năm trăm tệ một tháng, có quan hệ cũng chẳng tìm được.
Diệp Miễn bước vào bếp, Sầm Khuyết quay đầu nhìn hắn.
Nói xong câu này cả hai người đều đứng yên không di chuyển, mấy giây sau đều nhìn thấy đối phương bật cười.
– Ừ, sắp khỏi rồi.Nghĩ tới đây, hắn chợt nảy ra ý tưởng có thể đặt cho Sầm Khuyết một chiếc bánh kem nhân dịp sinh nhật anh.Diệp Miễn nhìn thấy anh như vậy thì không nhịn nổi cười:
Hai người gọi xe về, Sầm Khuyết lại trả tiền.
Gửi tin nhắn xong, hắn mở máy tính lên.
– Diệp Miễn, – Sầm Khuyết nói – Thật ra anh cố ý đúng không?
– Cầm lấy. – Diệp Miễn kiên quyết nói – Đừng cáu kỉnh.– Cẩn thận như vậy làm gì? Nhà tôi bừa bộn thế này, cậu đừng chê.
Sầm Khuyết lúng túng nhìn Diệp Miễn, chần chừ một lát nhưng không nói gì.
Quản lý Từ càu nhàu Diệp Miễn:
– Không có mùi, thực ra không mở cũng được.– Tôi không làm được đâu.Không ngoài dự đoán, ba người ăn xong vẫn còn thừa lại rất nhiều, Diệp Miễn nói không được lãng phí, hắn đóng gói mang về.– Không phải. – Sầm Khuyết vẫn ngồi như vậy, cũng không dáo dác dòm ngó bài trí nhà người ta như những người khác mà chỉ ngồi ngay ngắn nhìn về phía trước.
– Dạo này sáng sớm tôi không muốn ăn gì.
Khi Sầm Khuyết tới gõ cửa, Diệp Miễn đang giả vờ mở ứng dụng, ra vẻ nghiêm túc làm việc.– Còn một chuyện nữa. – Sầm Khuyết nói – Tôi sẽ trả lại tiền mời Quản lý Từ ăn cơm hôm nay cho anh khi tôi nhận được lương.Diệp Miễn đành nói:
Nghĩ tới đây, hắn chợt nảy ra ý tưởng có thể đặt cho Sầm Khuyết một chiếc bánh kem nhân dịp sinh nhật anh.
Không ngoài dự đoán, ba người ăn xong vẫn còn thừa lại rất nhiều, Diệp Miễn nói không được lãng phí, hắn đóng gói mang về.
Chính vào lúc ấy Diệp Miễn mới chợt nhận ra rằng, Sầm Khuyết không chỉ có tướng mạo giống Phó Duy Nhất, ngay cả giọng nói cũng rất giống.
Diệp Miễn nói:Sầm Khuyết ngồi viết sơ yếu lý lịch, Diệp Miễn cũng ngồi bên cạnh xem. Sầm Khuyết cẩn thận viết từng nét từng nét mỗi từ, thoạt nhìn giống như chỉ vừa mới lên tiểu học.Nhân viên đặt khay xuống, xoay người chạy vào trong.– Vậy đợi tôi một lát.
– Sau này đi làm bằng xe đạp cũng được. – Diệp Miễn nhìn tay anh – Với điều kiện tiên quyết là tay cậu phải khỏi rồi.
– Vậy được, lát nữa cậu về nhà nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai đã bắt đầu phải đi làm rồi.Nếu như đã tìm cho mình một lý do, thì ít ra cũng phải diễn theo một chút. Hắn giả vờ làm việc chừng năm phút đồng hồ, sau đó cố ý ra vẻ rất kích động nói một câu:
– Không ăn sáng là không được đâu. – Diệp Miễn mở tủ lạnh, cầm gói sủi cảo đông lạnh ra – Tôi nấu nhiều một chút, trưa nay không biết lúc nào chúng ta mới được ăn.
– Tôi có thể bắt đầu đi làm từ bao giờ.
– Còn một chuyện nữa. – Sầm Khuyết nói – Tôi sẽ trả lại tiền mời Quản lý Từ ăn cơm hôm nay cho anh khi tôi nhận được lương.– Vậy tôi đi trước nhé.– Xong việc!
Thức ăn thừa đóng vào trong bốn chiếc hộp chia làm hai túi, Diệp Miễn cầm hai tay hai túi. Hắn và Sầm Khuyết tiễn Quản lý Từ về quán bánh ngọt, sau đó hai người cùng về nhà.
– Chúng ta qua đó nói chuyện nhé. – Quản lý Từ dẫn bọn họ tới khu vực nghỉ ngơi, bên đó có mấy chiếc sofa và bàn.Sầm Khuyết quay người, vừa mới đi được mấy bước đã bị Diệp Miễn gọi giật lại.Sầm Khuyết ngồi thất thần trên sofa nhìn hắn hỏi:
– Cô bạn tôi mở không ít cửa hàng, cửa hàng mới mở cũng khá gần chỗ chúng ta.
– Có thể đi được chưa?
– Làm gì đấy?
Sầm Khuyết gật đầu.
– Dạo này sáng sớm tôi không muốn ăn gì.Diệp Miễn đã hẹn với bạn gặp nhau vào mười một giờ trưa. Trước tiên là tới cửa hàng tiến hành cuộc phỏng vấn đơn giản, sau đó cùng ăn bữa cơm, hắn mời khách.Diệp Miễn nhìn giờ rồi nói:
– Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng sau này đừng làm như thế nữa.
Sầm Khuyết ngồi thất thần trên sofa nhìn hắn hỏi:
Nói xong câu này cả hai người đều đứng yên không di chuyển, mấy giây sau đều nhìn thấy đối phương bật cười.– Vẫn còn sớm, tôi hẹn cậu sớm vì muốn cậu ăn sáng chung với tôi.
Sầm Khuyết gật đầu, nói câu cảm ơn hắn.
Tám giờ năm mươi phút, Diệp Miễn gửi tin nhắn cho Sầm Khuyết: Tôi đang chuẩn bị ra ngoài thì công ty có việc gấp cần xử lý, chắc mất tầm nửa tiếng đồng hồ, cậu tới rồi thì lên thẳng nhà tôi nhé.
– Xin chào quý khách.– Không được, – Sầm Khuyết nói – Tôi đã nợ anh quá nhiều rồi, sau này không thể trả được.Hắn đứng dậy vươn vai:
– Cầm lấy. – Diệp Miễn kiên quyết nói – Đừng cáu kỉnh.
– Đúng đấy. – Quản lý Từ đi tới, cười nói – Đến tiệc đầy tháng con tôi nhất định ông không được vắng mặt nữa đâu đấy nhé.
Diệp Miễn kinh ngạc, cười nói:– Mười giờ hơn chúng ta đi cũng được, trong nhà tôi có sủi cảo đông lạnh, để tôi đi nấu.
Hai người đang nói chuyện thì Quản lý Từ bước xuống.
Hai người gọi xe về, Sầm Khuyết lại trả tiền.
Khi viết đến địa chỉ, Sầm Khuyết chỉ viết đơn giản mỗi tên đường, dường như đang cố ý che giấu gì đó.– Chào anh, anh là bạn của Diệp Miễn hả?Sầm Khuyết nhìn hắn, không nói gì.
Hai người xuống xe rồi, Sầm Khuyết lại đưa cho Diệp Miễn hai mươi sáu tệ.
– Được, vậy chuyện này để sau hẵng nói. – Diệp Miễn nhìn Sầm Khuyết – Cậu còn câu hỏi nào nữa không?
– Đương nhiên sau này không cần. – Diệp Miễn cười – Từ ngày mai cậu đi làm rồi, cộng cả tiền lương và KPI thì mỗi tháng đều có một khoản thu nhập không tệ.– Không ăn sáng là không được đâu. – Diệp Miễn mở tủ lạnh, cầm gói sủi cảo đông lạnh ra – Tôi nấu nhiều một chút, trưa nay không biết lúc nào chúng ta mới được ăn.– Cậu đã ăn chưa? – Diệp Miễn nhìn anh – Cũng chưa ăn phải không?
– Được rồi, vậy thì ngày mai, lát nữa anh cứ điền sơ yếu lý lịch trước đã. Đúng rồi, hôm nay anh cần phải làm thẻ lương, sau này sẽ phát lương vào ngày 20 hàng tháng.
Hắn len lén nhìn Sầm Khuyết, anh nhíu mày khi viết chữ, điền từng từ rất cẩn thận, dường như sợ hãi mình sẽ viết sai lãng phí tờ giấy.
Tay trái bất tiện chỉ để lộ một chút đầu ngón tay, vậy mà người này còn cố gắng cắt móng tay, chỉ một công việc nho nhỏ ở cửa hàng bánh ngọt cũng đủ khiến Sầm Khuyết coi trọng đến vậy. Diệp Miễn nhìn anh, cười nói:
Sầm Khuyết nghĩ một lát, nói:– Dạo này sáng sớm tôi không muốn ăn gì.
Không ngoài dự đoán, ba người ăn xong vẫn còn thừa lại rất nhiều, Diệp Miễn nói không được lãng phí, hắn đóng gói mang về.
Thực ra Sầm Khuyết không ngốc, anh cũng đoán được đại khái sáng nay Diệp Miễn bận làm gì.Diệp Miễn nhìn thấy anh như vậy thì không nhịn nổi cười:– Không ăn sáng là không được đâu. – Diệp Miễn mở tủ lạnh, cầm gói sủi cảo đông lạnh ra – Tôi nấu nhiều một chút, trưa nay không biết lúc nào chúng ta mới được ăn.
Diệp Miễn đoán chắc chắn Sầm Khuyết sẽ không ăn bữa sáng nên hẹn đối phương sớm hơn để có thể dẫn người ta đi ăn chút gì đó.
Diệp Miễn nhìn giờ rồi nói:
Anh đứng dậy, đi qua đó:
– Đừng nói như vậy, chưa biết chừng cậu học được rồi còn làm đẹp hơn người ta thì sao?Thức ăn thừa đóng vào trong bốn chiếc hộp chia làm hai túi, Diệp Miễn cầm hai tay hai túi. Hắn và Sầm Khuyết tiễn Quản lý Từ về quán bánh ngọt, sau đó hai người cùng về nhà.Diệp Miễn bước vào bếp, Sầm Khuyết quay đầu nhìn hắn.
Biểu cảm của anh khiến Diệp Miễn bật cười, sau đó quay sang nói với Quản lý Từ:
Sầm Khuyết quay người, vừa mới đi được mấy bước đã bị Diệp Miễn gọi giật lại.
– Được, vậy chuyện này để sau hẵng nói. – Diệp Miễn nhìn Sầm Khuyết – Cậu còn câu hỏi nào nữa không?– À đấy, – Diệp Miễn chen ngang – Lúc trước nghe bà nói có chung cư giá rẻ cho nhân viên thuê đúng không?Thực ra Sầm Khuyết không ngốc, anh cũng đoán được đại khái sáng nay Diệp Miễn bận làm gì.
– Để tôi làm.
Sầm Khuyết vẫn cẩn trọng đứng ở đó.
– Cầm lấy. – Diệp Miễn kiên quyết nói – Đừng cáu kỉnh.– Đúng đấy. – Quản lý Từ đi tới, cười nói – Đến tiệc đầy tháng con tôi nhất định ông không được vắng mặt nữa đâu đấy nhé.Anh đứng dậy, đi qua đó:
– Sao cậu không hỏi lương tháng bao nhiêu?
– Chúng ta qua đó nói chuyện nhé. – Quản lý Từ dẫn bọn họ tới khu vực nghỉ ngơi, bên đó có mấy chiếc sofa và bàn.
– Vào đi. – Diệp Miễn lấy dép lê cho anh – Trong tủ lạnh có đồ uống, cậu tự lấy nhé.– Để tôi làm.
Có lẽ trước giờ chưa từng có ai nói Sầm Khuyết như vậy, chẳng biết tại sao, cõi lòng anh nháy mắt trở nên mềm mại.
Trên thế giới này thực sự tồn tại hai người giống nhau đến vậy nhưng lại không hề có quan hệ huyết thống sao?Diệp Miễn kinh ngạc, cười nói:
– Nếu anh muốn, có thể đi làm ngay bây giờ, nhưng tôi thấy có vẻ Diệp Miễn không muốn lắm đâu.
Diệp Miễn càng nghe càng vui, hắn mong rằng Sầm Khuyết có thể đi học, như vậy coi như có thể tạm biệt cuộc sống vất vả trên công trường trước đây, bước lên con đường mới.
***– Được, cậu làm đi, hiếm khi mới có người nấu sủi cảo cho tôi.
Sầm Khuyết cúi người thay giày. Anh vào trong phòng, bước tới trước sofa, do dự một lát, cuối cùng chỉ ngồi bên rìa.
– Cậu đã ăn chưa? – Diệp Miễn nhìn anh – Cũng chưa ăn phải không?Có lẽ trước giờ chưa từng có ai nói Sầm Khuyết như vậy, chẳng biết tại sao, cõi lòng anh nháy mắt trở nên mềm mại.Trong lúc Sầm Khuyết nấu sủi cảo, Diệp Miễn đứng ở cửa phòng khách nhìn. Hắn thấy đối phương dùng một tay cầm muôi khẽ khuấy để sủi cảo không dính vào nồi, rồi lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm máy hút mùi.
Nghe vậy, Diệp Miễn cảm thấy chuyện này khá ổn, chung cư đơn có năm trăm tệ một tháng, có quan hệ cũng chẳng tìm được.
Diệp Miễn muốn nói với Sầm Khuyết, đôi khi giữa con người với con người không cần tính toán kỹ đến vậy, nhất là giữa bạn bè, tôi tình nguyện giúp đỡ, cậu không cần phải như vậy.Lúc sau hai người không nói thêm gì với nhau nữa, Diệp Miễn cảm thấy bản thân mình nói nhiều sai nhiều, Sầm Khuyết sống vất vả như thế, lấy đâu ra tiền mà đi mua bánh ngọt.Diệp Miễn đi tới, mở máy hút mùi lên.
Trên thế giới này thực sự tồn tại hai người giống nhau đến vậy nhưng lại không hề có quan hệ huyết thống sao?
Hắn chỉ về bên phải:– Không có mùi, thực ra không mở cũng được.
– Không có mùi, thực ra không mở cũng được.
– Diệp Miễn, – Sầm Khuyết nói – Thật ra anh cố ý đúng không?
Nhân viên cửa hàng nói:– Chào anh, anh là bạn của Diệp Miễn hả?Sầm Khuyết nhìn canh sủi cảo đang sôi, gật gật đầu.
Sầm Khuyết mỉm cười:
Hắn và Sầm Khuyết hẹn nhau chín giờ, thực ra bắt xe từ đây đến đó không cần nhiều thời gian, hắn cố ý hẹn trước.Diệp Miễn tưởng tượng hình ảnh của Sầm Khuyết khi mặc bộ đồng phục này, không nhịn được cười ngại ngùng.Hai người ăn no nê, mười giờ mười lăm phút mới ra khỏi nhà.
– Còn một chuyện nữa. – Sầm Khuyết nói – Tôi sẽ trả lại tiền mời Quản lý Từ ăn cơm hôm nay cho anh khi tôi nhận được lương.
Lúc xuống xe, Sầm Khuyết định trả tiền nhưng bị Diệp Miễn cản lại.Diệp Miễn nói:
– Tôi vụng lắm. – Sầm Khuyết nhìn bánh kem bày trên giá – Tôi không học được đâu.
Sầm Khuyết trả lời khe khẽ:– Cô bạn tôi mở không ít cửa hàng, cửa hàng mới mở cũng khá gần chỗ chúng ta.
Sầm Khuyết đứng phía sau Diệp Miễn, Diệp Miễn đi đến đâu anh đi theo tới ấy.
Hắn chỉ về bên phải:Hắn vươn tay vẫy một chiếc xe taxi, Sầm Khuyết không nói gì, theo hắn lên xe ngồi.
Diệp Miễn đi tới, mở máy hút mùi lên.
– Vẫn còn sớm, tôi hẹn cậu sớm vì muốn cậu ăn sáng chung với tôi.– Sau này đi làm bằng xe đạp cũng được. – Diệp Miễn nhìn tay anh – Với điều kiện tiên quyết là tay cậu phải khỏi rồi.
– Không được, bữa cơm này vì chuyện công việc của tôi, phải là tôi mời mới đúng. – Sầm Khuyết nói – Tôi biết anh rất tốt, nhưng tôi không thể cứ chiếm lợi từ anh được.
– Diệp Miễn.
– Tôi nói qua về tình huống ở chỗ chúng tôi trước nhé. – Cô giới thiệu – Cửa hàng vừa mới mở cửa tuần trước, nhưng kinh doanh không tệ đâu. Dù sao cũng có danh tiếng cho nên không cần phải lo tới vấn đề tiền lương. Đãi ngộ hỗ trợ của chúng tôi cũng không tệ, hơn nữa cũng sẽ không bao giờ chậm lương.Sầm Khuyết gật đầu:
– Chú ý dưỡng thương, nhất định không được đánh nhau với người ta nữa đâu đấy.
Diệp Miễn bị vạch trần không biết nói gì, chỉ biết ép Sầm Khuyết nhận lấy cái túi.
– Dạo này sáng sớm tôi không muốn ăn gì.– Ừ, sắp khỏi rồi.
Trong lúc Sầm Khuyết nấu sủi cảo, Diệp Miễn đứng ở cửa phòng khách nhìn. Hắn thấy đối phương dùng một tay cầm muôi khẽ khuấy để sủi cảo không dính vào nồi, rồi lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm máy hút mùi.
Bây giờ hắn cũng không biết rốt cuộc tại sao mình phải quan tâm Sầm Khuyết đến thế, thực sự chỉ vì Sầm Khuyết trông giống Phó Duy Nhất thôi sao?
Diệp Miễn bị vạch trần không biết nói gì, chỉ biết ép Sầm Khuyết nhận lấy cái túi.Hắn và Sầm Khuyết hẹn nhau chín giờ, thực ra bắt xe từ đây đến đó không cần nhiều thời gian, hắn cố ý hẹn trước.– Cậu có thích ăn bánh ngọt không? – Diệp Miễn hỏi.
Diệp Miễn không tin.
– … Đã nói tôi mời rồi mà.
***– Không phải. – Sầm Khuyết vẫn ngồi như vậy, cũng không dáo dác dòm ngó bài trí nhà người ta như những người khác mà chỉ ngồi ngay ngắn nhìn về phía trước.Sầm Khuyết trả lời khe khẽ:
– Chúng ta đi đâu bây giờ?
– Có thể đi được chưa?Sầm Khuyết gật đầu:Tám giờ năm mươi phút, Diệp Miễn gửi tin nhắn cho Sầm Khuyết: Tôi đang chuẩn bị ra ngoài thì công ty có việc gấp cần xử lý, chắc mất tầm nửa tiếng đồng hồ, cậu tới rồi thì lên thẳng nhà tôi nhé.– Rất ít khi ăn.
– Lợi ích từ tôi ư, không phải ai muốn là cũng chiếm được đâu.
– Đúng đấy. – Quản lý Từ đi tới, cười nói – Đến tiệc đầy tháng con tôi nhất định ông không được vắng mặt nữa đâu đấy nhé.Diệp Miễn ngây người, sau đó lúng túng xoa xoa cổ:
Sầm Khuyết cầm hai chiếc túi, nhìn hắn rồi nói:– Ồ.
Sầm Khuyết ngồi viết sơ yếu lý lịch, Diệp Miễn cũng ngồi bên cạnh xem. Sầm Khuyết cẩn thận viết từng nét từng nét mỗi từ, thoạt nhìn giống như chỉ vừa mới lên tiểu học.
Dứt lời, ánh mắt nhìn Diệp Miễn như lóe lên tia sáng, anh vội nói:Lúc Sầm Khuyết gọi tên hắn cũng cực kỳ giống với Phó Duy Nhất.– Cô bạn tôi mở không ít cửa hàng, cửa hàng mới mở cũng khá gần chỗ chúng ta.Lúc sau hai người không nói thêm gì với nhau nữa, Diệp Miễn cảm thấy bản thân mình nói nhiều sai nhiều, Sầm Khuyết sống vất vả như thế, lấy đâu ra tiền mà đi mua bánh ngọt.
Sầm Khuyết cười cười, gật đầu.
– Vậy đợi tôi một lát.
Khi Sầm Khuyết tới gõ cửa, Diệp Miễn đang giả vờ mở ứng dụng, ra vẻ nghiêm túc làm việc.
– Đừng nói như vậy, chưa biết chừng cậu học được rồi còn làm đẹp hơn người ta thì sao?Nghĩ tới đây, hắn chợt nảy ra ý tưởng có thể đặt cho Sầm Khuyết một chiếc bánh kem nhân dịp sinh nhật anh.
Diệp Miễn đi tới, mở máy hút mùi lên.
Diệp Miễn kinh ngạc, cười nói:Lúc xuống xe, Sầm Khuyết định trả tiền nhưng bị Diệp Miễn cản lại.
– Ông nhìn ông mà xem, cứ làm như phụ huynh của anh ấy không bằng?
– Tôi không làm được đâu.– Để tôi. – Bọn họ lái xe tới đây không mất tới hai mươi tệ, đối với Diệp Miễn thì không vấn đề, song đối với Sầm Khuyết, chẳng biết nó đáng giá bao nhiêu.
– Không phải. – Sầm Khuyết vẫn ngồi như vậy, cũng không dáo dác dòm ngó bài trí nhà người ta như những người khác mà chỉ ngồi ngay ngắn nhìn về phía trước.
Sầm Khuyết mỉm cười:Có lẽ trước giờ chưa từng có ai nói Sầm Khuyết như vậy, chẳng biết tại sao, cõi lòng anh nháy mắt trở nên mềm mại.– Đừng. – Sầm Khuyết rút tờ năm mươi đồng trong túi ra – Tiền kiếm được tối qua.
– Tất nhiên là tôi mời rồi. – Diệp Miễn nói – Bà chọn chỗ đi, hôm nay ăn thoải mái.
Diệp Miễn cũng cười:Diệp Miễn luôn bất giác lo lắng cho Sầm Khuyết, thậm chí ngay cả khi người ta đi phỏng vấn cũng phải lân la theo cùng.Diệp Miễn ngạc nhiên:
Sầm Khuyết gật đầu.
Diệp Miễn gật đầu hài lòng, nhấp một ngụm trà.
Quản lý Từ đưa sơ yếu lý lịch cho người trong cửa hàng, dặn mang vào văn phòng cho cô.
– Này, suýt nữa thì quên.Sầm Khuyết ngồi thất thần trên sofa nhìn hắn hỏi:– Chẳng phải cậu đang không có việc làm hay sao?
Diệp Miễn muốn nói với Sầm Khuyết, đôi khi giữa con người với con người không cần tính toán kỹ đến vậy, nhất là giữa bạn bè, tôi tình nguyện giúp đỡ, cậu không cần phải như vậy.
– Được, cậu làm đi, hiếm khi mới có người nấu sủi cảo cho tôi.
Quản lý Từ càu nhàu Diệp Miễn:Diệp Miễn ngạc nhiên:Sầm Khuyết không nói gì, trả xong tiền bèn xuống xe.
Sầm Khuyết gật đầu, nói câu cảm ơn hắn.
Dẫu vậy, anh làm gì có tư cách mà cáu kỉnh với người ta đây?Hai người xuống xe rồi, Sầm Khuyết lại đưa cho Diệp Miễn hai mươi sáu tệ.
Cô bạn đại học của hắn tốt nghiệp xong thì làm bên ngoài một năm, sau đó bỏ việc, cùng gia đình quản lý chuỗi cửa hàng này. Mỗi lần mọi người liên lạc đều trêu đùa gọi cô là Chủ tịch Từ, nhưng hôm qua cô đã phải dặn riêng rằng khi Diệp Miễn tới phải gọi cô là Quản lý Từ, đừng gọi Chủ tịch.
– Xong việc!
Cô bạn giúp đỡ trong lúc nguy cấp của Diệp Miễn đi ra, suýt nữa hắn đã không nhận ra cô ấy.– Làm gì đấy?
– Diệp Miễn.
– Vẫn còn sớm, tôi hẹn cậu sớm vì muốn cậu ăn sáng chung với tôi.
Diệp Miễn cảm thấy dường như Sầm Khuyết sợ hãi, vì sợ hãi cho nên mới luôn nghiêm mặt che giấu nỗi bất an trong lòng. Bởi vì hắn nhìn thấy trước khi Sầm Khuyết bắt tay với Quản lý Từ, anh đã vội vàng quẹt qua tay vào quần mình, sau đó mới vươn tay ra, khi rụt tay về, ngón tay anh còn run rẩy.– Tiền bữa cơm hôm trước. – Sầm Khuyết nói – Khi nào anh về nhớ xé giấy nợ đi.
– Tên anh đặc biệt thật ấy nhỉ. – Quản lý Từ nói – Thực ra hiện tại cũng không thể coi là phỏng vấn, dù sao Diệp Miễn cũng đã cam đoan với tôi về nhân phẩm của anh rồi, anh là người tốt và đáng tin cậy. Chắc chắn tôi sẽ tin tưởng người anh ấy đề cử.
– Vậy đợi tôi một lát.
– Lợi ích từ tôi ư, không phải ai muốn là cũng chiếm được đâu.Diệp Miễn cười bất đắc dĩ:
Diệp Miễn đã hẹn với bạn gặp nhau vào mười một giờ trưa. Trước tiên là tới cửa hàng tiến hành cuộc phỏng vấn đơn giản, sau đó cùng ăn bữa cơm, hắn mời khách.
Thức ăn thừa đóng vào trong bốn chiếc hộp chia làm hai túi, Diệp Miễn cầm hai tay hai túi. Hắn và Sầm Khuyết tiễn Quản lý Từ về quán bánh ngọt, sau đó hai người cùng về nhà.
Sầm Khuyết vẫn cẩn trọng đứng ở đó.– Tôi mời cậu mà, không cần phải đưa cho tôi đâu.
– Như vậy là được chứ gì? Vậy giờ chúng ta đi ăn cơm nhé?
Chuyện được người khác tin tưởng là chuyện rất vui, đặc biệt khi đối phương còn là Sầm Khuyết.
Không biết tại sao, nhìn thấy Sầm Khuyết vụng về điền sơ yếu lý lịch, Diệp Miễn cảm thấy chua xót.– Không được, – Sầm Khuyết nói – Tôi đã nợ anh quá nhiều rồi, sau này không thể trả được.
Hắn đứng dậy vươn vai:
Khi bọn họ bước vào, hương bánh kem thơm nức ùa tới. Diệp Miễn rất thích mùi hương này, ngọt mà không ngấy, có thể khiến trái tim người ta như tan chảy.Diệp Miễn muốn nói với Sầm Khuyết, đôi khi giữa con người với con người không cần tính toán kỹ đến vậy, nhất là giữa bạn bè, tôi tình nguyện giúp đỡ, cậu không cần phải như vậy.
Diệp Miễn sững người, rất ít khi hắn nghe thấy Sầm Khuyết gọi thẳng tên mình, nhất thời cảm thấy hoang mang.
– Không có mùi, thực ra không mở cũng được.Nhưng trong lúc hắn chưa kịp nói gì, Sầm Khuyết đã nhét tiền vào tay hắn, sau đó nói:
– Cáu kỉnh gì?
Bây giờ hắn cũng không biết rốt cuộc tại sao mình phải quan tâm Sầm Khuyết đến thế, thực sự chỉ vì Sầm Khuyết trông giống Phó Duy Nhất thôi sao?– Chúng ta đi đâu bây giờ?
– Chúng ta nói đơn giản thôi nhé, anh tên Sầm Khuyết đúng không?
– Mười giờ hơn chúng ta đi cũng được, trong nhà tôi có sủi cảo đông lạnh, để tôi đi nấu.Tâm trạng Diệp Miễn rất tốt, cảm thấy mình bận rộn một hồi cũng xứng đáng.Diệp Miễn không muốn tranh chấp với anh trên đường, đợi chiều về tính sau vậy.
– Tôi vụng lắm. – Sầm Khuyết nhìn bánh kem bày trên giá – Tôi không học được đâu.
Hắn chỉ về bên phải:
Hắn nhìn tay Sầm Khuyết:– Vậy thì, – Quản lý Từ nói – Tôi lên tầng thay bộ khác, hai người cứ chậm rãi làm quen ở đây đi.– Bên này, quán phía trước ấy.