Chương 34: Chiến Đấu Với Tà Sư (2)
Mười hai ấn chúMột tiếng đùng phát ra, vụ nổ linh lực khiến Hoàng phải vội xoay người né tránh. Tiếp tục lao đến, lần này cách tên tà sư còn độ gần 6 mét, tay vận cương khí đánh mạnh lá bùa Lôi Hỏa thứ hai, lộn một vòng bật ngược trở lại. Khoảng cách quá gần cộng thêm cương khí từ tay Hoàng, lá bùa bay bắn đến, tên này chỉ kịp đưa ngang thế trượng ra đỡ, một tiếng phanh vang lên, vụ nổ từ lá bùa trùng kích vào lão tà sư khiến hắn loạng choạng thối lui gần chục bước, ánh lửa tan đi, những đạo lôi điện nhỏ vẫn còn vang lên tiếng xẹt xẹt đang tản đi nơi tay cầm trượng còn run run của gã.Trông thấy bộ dạng của lão già, Hoàng khoái chí bật cười thành tiếng dở giọng trêu trọc không cần biết lão có hiểu mình nói gì hay không.- Coi lão kìa… Bị bùa Lôi Hỏa đốt cháy tóc, mặt mũi lem luốc tay còn bị dính thiểm lôi từ đạo bùa của ta, lão trông buồn cười lắm đấy, với bộ dạng này mà đi đóng vai Bang chủ Cái Bang thì không còn gì hợp hơn.Không như Hoàng nghĩ, tên này có thời gian hoạt động tại Lạc Tiên dài nên hắn hiểu được những từ mà Hoàng nói. Ở trong bang Rồng Đen ngày đêm được bọn đàn em kính trọng đến lúc ra ngoài bị một thằng nhãi ranh vắt mũi chưa sạch buông lời trêu chọc hỏi sao lão không tức cho được. Tên tà sư lúc này đã nổi giận, hắn cắm cây trượng đập mạnh tay xuống đất kết một tràng chú ngữ dài đoạn nhấc trượng lên chỉ thẳng về phía Hoàng. Một luồng khí đen hình đầu lâu với tiếng kêu gào thảm thiết vang lên từ trong đầu trượng của gã phóng ra. Thấy kẻ địch tung chiêu Hoàng ngưng cợt nhả đoạn cũng kết ấn miệng niệm khẩu quyết để đáp trả.“Lục Sơn chấn vạn tinhLục căn chấn vạn hìnhLục Thức khai vạn niệmLục trảm sát vạn linh”Lục thức định hồn trảm, Nhất thức. Phá.Dứt câu chú thanh kiếm gỗ Hoàng đang cầm sáng vụt lên, xoay người tránh khỏi đám khí tên này phóng ra làm điểm mù Hoàng thuận thế vung ra một đường kiếm, nhát chém mang uy lực được tung ra nhằm thẳng về phía lão già mà bổ ầm ầm tới. Bị bất ngờ, hắn điều khiển cho đám khí đen bay ra chặn một đòn đang ập tới. Phanh một tiếng, đám khí bị luồng sáng từ nhát chém đánh nát, dư quang ẩn hiện vẫn tiếp tục lao đến. Lão già ăn nguyên một đòn dư quang từ nhát chém vừa rồi miệng phun máu phè phè bay ra gần 2 mét.Thấy tên tà sư gượng dậy bỏ chạy, một đường kiếm lao đi đâm trực diện vào lưng khiến hắn lập tức gục xuống. Tiến tới nơi mà tên tà sư đang nằm. Rút thanh kiếm ra định một đường kết liễu hắn thì bỗng từ phía sau lưng Hoàng xuất hiện một bóng người tay cầm con dao đâm tới, chỉ nghe thấy tiếng gió rít ngang tai kèm âm thanh ú ớ từ miệng vợ chồng chú Cường, đang mải chú ý đến tên tà sư không để ý nên bị ăn một phát dao cắm ngập vào mạn sườn. Nhận một đâm trực diện từ phía sau, Hoàng giật mình quay lại.- Là… là mày, tao tưởng lúc đó mày vào viện rồi cơ mà, sao. . . sao đứa nào chỗ mày cũng có cái truyền thống cắn trộm vậy hả?Lúc này hiện ra phía sau là thằng Đạt phít. Một tay còn lại chưa bó bột cầm con dao găm thẳng vào người Hoàng.- Mày ngạc nhiên lắm hả thằng chó? Phải, mày nói đúng, hôm đó mày quả thật đã cho tao vào viện và đứng trước nguy cơ phải đối diện bọn cớm để bị hỏi cung, nhưng tao trốn ra được và giờ thì đứng đây cho mày ăn một đâm. Sao nào…Hoàng lắc đầu thở dài. Thằng Đạt thấy vậy lên tiếng.- Sao? Mày còn điều gì muốn trân trối không?Miệng Hoàng rỉ máu chỉ nhếch một nụ cười lạnh.- Tao chỉ hối hận… vì tao đã không giết mày ngay từ đầu.Nghiến răng thụi vào bụng thằng Đạt, tên này bất ngờ bị lùi ra đằng sau, nhanh tay rút con dao ra khỏi người đoạn đâm nào ngực hắn, rút kiếm gỗ lao vào chém lìa bàn tay thằng Đạt.- Nhát này là dành cho Hạnh vì mày đã đụng tới người không nên đụng.Tên này hét lên một tiếng, Hoàng vung kiếm đâm mạnh vào bả vai hắn.- Nhát này dành cho vợ chồng chú Cường.Lúc này tiếng kêu chỉ còn phát ra trong cổ họng.Vung tay đưa một đường cắt ngang cổ thằng này.- Còn nhát này, là để gạch tên mày khỏi dân số Lạc Tiên. Thứ đuôi chó bọn ngoại bang, loại như mày cần phải chết cho xã hội trong sạch.Xoay người đi tới chỗ tên tà sư, lúc này chỉ còn nghe thấy tiếng thở yếu ớt khò khè nơi cổ họng gã.- Tao không biết mày có hiểu được tao nói gì không, nhưng động đến gia đình Hạnh, làm hại người dân Lạc, mày xứng đáng chịu đau khổ cả đời. Tao sẽ không giết mày đâu vì như thế dễ cho mày quá… Mà thay vào đó…Đoạn rút thanh kiếm lên Hoàng liên tiếp cắm mạnh vào khớp giữa các chi trên người tên tà sư phế đi tay chân của gã, tiếng kêu thống khổ đứt đoạn từ cổ họng hắn vang lên. Cuối cùng Hoàng tiến tới bỏ miếng giẻ xuống, cởi trói cho vợ chồng chú Cường.- Con gái cô chú không sao đâu, hai người yên tâm được rồi.Hoàng chợt khụy xuống ho ra mấy ngụm máu. Vợ chồng chú Cường vội tiến lại dìu Hoàng đang bị thương trở lại xưởng gỗ, lúc này Hạnh vẫn ngồi ở đó đợi ba mẹ với Hoàng quay trở lại.- Ba, mẹ hai người đây rồi…Hạnh nức nở chạy tới ôm chặt ba mẹ òa khóc. Hoàng đứng một bên ôm vết thương nhìn cảnh gia đình chú Cường đoàn tụ, hắn lắc đầu nở nụ cười, cười mà như khóc, hắn cười về cái sự công bằng mà ông trời cho hắn, hắn cười vì không có được một mái ấm như bao người…Bất thình lình, một giọng nói vang lên khiến cả bốn người giật mình.- Đầm ấm quá nhỉ… Chúng mày diễn xong hết chưa?Đoàng một tiếng. tên đại ca dưới trướng gã tà sư người Thái đó, hắn cũng chính là kẻ dẫn thằng Đạt phít bỏ chạy và bị ăn một kiếm của Hoàng bấy giờ nổ một phát súng chỉ thiên đoạn nói.- Còn bây giờ sân khấu là của tao, vai diễn cũng là của tao… cả bốn chúng mày cùng xuống dưới mà diễn với nhau…Nòng súng chĩa thẳng về hướng gia đình chú Cường.Đoàng…đoàng…đoàng…Liên tiếp 3 phát súng được bắn ra, không có tiếng kêu đau đớn, cũng không có tiếng hét thảm, chỉ có sự im lặng đến đáng sợ.