Chương : 10
Edit: Bé Lá
Beta: TH
Nghê Thanh nâng khuỷu tay huých nhẹ Nghê Duyệt, cô mím môi ý bảo Nghê Duyệt lùi về đằng sau.
Khi cả hai đứng dậy và lui về sau vài bước, Tần Việt vươn tay tiếp tục đào xuống.
Trong phút chốc, một mùi hôi thối từ dưới đất bốc lên, Nghê Thanh còn có thể thấy được vài mảng trắng dày ở giữa đống da thịt thối rữa.
Mùi hôi thối tanh tưởi khiến mọi người bịt mũi quay đầu ngay tức khắc. Đến khi tất cả nhận ra thứ trong đất là gì thì mặt mũi trắng bệch.
“Tại sao lại có xác chết chôn ở đây?”
Nghê Duyệt run rẩy nói, dưới tình cảnh này Nghê Thanh không biết phải an ủi con bé kiểu gì.
Sắc mặt Tần Việt cũng không tốt lắm, sợ là không ngờ tới chỉ giận dỗi nhau mà thôi lại thành nên chuyện như vậy.
Người cả đoạn đường không lên tiếng lần nào, Tần Lam bỗng hỏi một câu, “Tiếng sáo có vang lên không?”
“Không. Nhưng nơi này cách nhà trọ khá xa, không nghe thấy cũng là bình thường.” Tần Việt trả lời.
Tần Lam cười khẩy: “Thế mà mấy người còn nói cái gì mà trước khi tiếng sáo vang lên thì phải tìm được bà chủ, không thấy nực cười à?”
Tần Việt không trả lời, thay vào đó anh quay ra nhìn Nghê Thanh và Nghê Duyệt với vẻ mặt lo lắng: “Em họ tôi là loại người kiểu này. Vài ngày trước nó còn cãi nhau với Đổng Y Lan và Kiều Yên Nhiên, tôi đã nhắc nhở rồi mà nó vẫn như vậy. Tôi thay mặt nó giải thích với mọi người, cũng mong mọi người thứ lỗi.”
Nghê Thanh không bị lời nói của Tần Lam làm ảnh hưởng vì cô cảm thấy lời Tần Lam nói có lý. Là do cô chưa suy nghĩ kỹ đã vội đi tìm Lý Gia Tân, nghe theo cái lời đồn đãi rằng trước khi bị nguyền rủa mà tìm được thì sẽ an toàn. Bây giờ xem ra, nơi này còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng của cô.
Bất kể truyền thuyết có thật hay không, nhưng sau vài ngày thấy tình trạng thảm khốc của một vài người, Nghê Thanh cảm thấy không cũng sẽ thành có.
Chỉ là Nghê Thanh ngạc nhiên vì tính cách của Tần Việt với em họ trái ngược hẳn với nhau. Dù sao cũng là do cô quá chắc chắn, thấy hai người có cặp lông mày tương tự nhau, nên nghĩ Tần Lam với Tần Việt hẳn cũng giống nhau.
“Không sao.” Nghê Thanh lắc đầu, sự tình trước mắt quan trọng hơn. Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là, cô không cho rằng Tần Việt phải gánh nghĩa vụ đi giải thích hộ Tần Lam.
Cô hỏi Tần Việt: “Chúng ta còn tiếp tục đào sao?”
Tần Việt im lặng, sau đó nói: “Đào! Nhưng trước tiên phải tập hợp mọi người đầy đủ cho ổn thỏa đã.”
Mọi người không vấn đề gì, bộ dạng của Kiều Yên Nhiên trông như không thể chờ được mà chạy trốn.
Đại khái nếu không phải vì một mình đi trong đêm thì cô ta đã sớm chạy trối chết ngay từ đầu rồi. Nghê Thanh thầm nghĩ.
Mà mấy người Nhạc Thanh Nguyên vào trấn tìm Lý Gia Tân đã sớm trở về nhà trọ nghỉ ngơi.
Đến khi đám Nghê Thanh quay lại, Kiều Anh Tử còn đang hào hứng nói chuyện với Khúc Nhất. Dĩ nhiên là cả lầu một cũng chỉ có hai người họ.
Không biết trong lúc đi đã xảy ra chuyện gì, Kiều Anh Tử bây giờ không còn chút dáng vẻ kiêu căng lạnh lùng như ban ngày nữa, hoàn toàn biến thành bộ dạng anh em tốt tám phét với Khúc Nhất.
Nghê Thanh không để ý đến câu chuyện của bọn họ, tiến lên ngắt lời hai người: “Những người khác đâu rồi?”
“Tất cả mọi người đều đang ở trên lầu.”
Đối mặt với câu hỏi của Nghê Thanh, Kiều Anh Tử vẫn là dáng vẻ lạnh lùng như không nghe thấy, Khúc Nhất bèn thay tên kia trả lời.
Cảm ơn với Khúc Nhất xong, bọn họ gọi những người ở trong phòng ngủ ra ngoài.
Bây giờ đã hơn mười một giờ đêm, vì vậy lúc đi ra mọi người vẫn còn ngái ngủ, trên mặt hiện vẻ bực mình. Có lẽ chuyện đau khổ nhất là khi đang ngủ say mà bị đánh thức.
“Làm gì vậy?! Có thể cho người khác ngủ một giấc được không?” Gã cường tráng cáu gắt nói, hẳn là anh ta rất khó chịu khi bị đánh thức. Nghê Thanh nghĩ, nếu ánh mắt anh ta mà hóa thành dao được thì mấy người quấy rầy giấc ngủ chắc đã bị anh ta xiên cho hàng ngàn nhát.
Sau khi càu nhàu vài câu thì những người khác cũng bắt đầu tỉnh ngủ, đến khi phản ứng lại gương mặt mọi người không hẹn mà cùng biến sắc.
Mấy người Nghê Thanh còn chưa kịp mở miệng, Mạnh Như Kiều đã suy sụp tinh thần, nức nở nói: “Những chuyện này là gì đây, sao lại rơi vào chúng ta cơ chứ.”
Thấy dáng vẻ lo lắng hãi hùng của Mạnh Như Kiều, Trình Ngạn Đình thay vì an ủi, ngược lại nói: “Sao lúc chị họ của cô chết thì không thấy cô đau khổ như vậy?”
Lời này nói ra đúng là chọc vào tim người mà. Nhất thời nước mắt Mạnh Như Kiều rơi xuống như mưa, nhìn đáng thương thật sự.
“Cô nói gì vậy?” Anh em nhà họ Nghiêm cả giận nói, đúng là tư thái bênh vực kẻ yếu.
“Chậc chậc chậc.”
Không biết Trình Ngạn Đình u ám là do bẩm sinh hay lớn lên mới vậy, mỗi câu của cô ấy dù là nội dung hay giọng điệu đều khiến người khác vô cùng khó chịu. Nhưng Trình Ngạn Đình như bị sự lảm nhảm bám vào người, mấy hôm trước còn là bộ dáng u ám đến rắm cũng không đánh một cái mà giờ biến mất gần như không còn, thậm chí nói năng không kiêng nể gì hết.
“Đây là chuyện của gia đình chúng tôi, một người ngoài như anh có tư cách gì xen vào?”
Thấy anh em nhà họ Nghiêm đang chuẩn bị cãi nhau với Trình Ngạn Đình, Nghê Thanh đau đầu gần chết. Cô thật sự không nghĩ Trình Ngạn Đình thoạt nhìn như ba mươi tuổi mà tính tình lại ngoa như vậy.
Không phải tính cách như vậy là xấu nhưng Nghê Thanh không chịu nổi. Thôi đành tính tình như nào thì cũng kệ cô ấy thôi.
Cũng may Tần Việt kịp thời ngăn lại tình huống giương cung bạt thế sắp xảy ra, sau đó thúc giục mọi người mau chạy tới rừng cây phía sau núi.
Trải qua thời gian ba ngày đồng hành, mọi người ban đầu từ không tình nguyện đều thay đổi nghe theo lời Tần Việt. Nhưng kể ra Tần Việt còn có tâm phụ trách loại chuyện ly kỳ này, đổi người khác chỉ sợ đã sớm chạy không thấy đâu.
Có điều, đến khi bọn họ hùng hồn mang theo xẻng lên rừng cây sau núi thì chợt nghe thấy một tiếng sáo vang lên, giống như tiếng ca lay động trong đêm tối.
Tiếng sáo ngắn ngủi vang lên chưa tới ba phút lại làm mọi người sợ hãi, tất cả ôm mặt theo bản năng, Nghê Thanh cũng không ngoại lệ. Đợi đến khi cô nhận ra âm thanh kia từ nơi nào truyền tới thì đã bị tiếng la hét xung quanh làm cho hoảng loạn.
Nhiều người thấy bản thân bình an vô sự thì nhanh chóng im lặng, nhưng tiếng sáo lúc này đã sớm kết thúc, không thu hoạch được gì khiến Nghê Thanh hơi nhụt chí.
Cô không khỏi thất vọng rồi tìm lại hướng phát hiện thi thể ban nãy, cảm giác trong bóng đêm phía xa như đang cất giấu một màu đen u ám.
Không lẽ là xác chết vùng dậy chứ.
Loại chuyện ly kỳ trong tiểu thuyết với phim ảnh này đối với Nghê Thanh trước kia thì chắc chắn cô sẽ tràn đầy hứng thú mà tưởng tượng, nhưng bây giờ, người lâm vào hoàn cảnh này mới biết được nó đáng sợ cỡ nào, mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo.
“Tần Việt…” Sau khi nhỏ giọng gọi tên anh, Nghê Thanh khẽ chạm vào cánh tay Tần Việt, ý bảo anh đi qua hướng kia xem.
Thật ra Nghê Thanh bị mắc quáng gà nhẹ, chỉ cần ánh sáng ban đêm mà ảm đạm một chút thì sẽ không thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh, ngay cả con đường dưới chân cũng không thể nhận ra được. Vì vậy nếu không chắc chắn ở trước có thứ gì thì cô tuyệt nhiên không muốn kinh động người khác.
Tần Việt nhìn hướng kia một lát, hơi cau mày, anh nhỏ giọng đáp lại Nghê Thanh: “Hình như bên kia có gì đó, giống như bù nhìn ở trên cánh đồng.”
Lời này khiến hình ảnh bóng ma trong mắt Nghê Thanh dần biến thành cánh tay của bù nhìn.
Nhưng ai lại đặt bù nhìn ở đó chứ?
“Nơi đó sao lại có người?”
Chú ý đến bóng đen kia không chỉ có Nghê Thanh và Tần Việt, dưới hoàn cảnh nhìn gà hóa cuốc này mọi người cũng có thể mẫn cảm nhìn ra, từng người một kinh ngạc thốt lên.
Nhất thời tất cả nhìn nhau không biết nói gì.
“Hay là chúng ta đến xem thử?” Khúc Nhất đề nghị.
Có nhiều người thì lá gan cũng lớn hơn chút, Khúc Nhất đề nghị xong thì đa số đều tán thành. Nhưng vẫn có người không muốn đi, chính là một cô gái nhỏ xinh đẹp rung động lòng người, sợ hãi nắm chặt tay bạn trai mình.
“Nguyệt Nguyệt, lát nữa đứng sau lưng anh, anh sẽ bảo vệ em.” Cho dù gương mặt xinh đẹp của cô gái sắp nhăn nhúm rồi, người bạn trai cao to khỏe mạnh vẫn trả lời như vậy.
Thật ra Nghê Thanh cũng không tình nguyện đến chỗ bóng đen kia, bởi vì cô cảm thấy đó không phải cái gì tốt đẹp. Nhưng vì phần lớn mọi người đều đồng ý, nên cô cũng không phản đối.
Sự sợ hãi vẫn đang xâm chiếm, một nhóm người, cả nam lẫn nữ đều rụt rè đi từng bước một.
Cách bóng đen kia khoảng năm đến sáu mét, Nghê Thanh mới lờ mờ nhìn ra cái đó ở đâu. Mọi người bên cạnh hít sâu, cô vẫn không thể nhận ra đó là cái gì.
Lưu Tông Đạt gần như từ phía sau vọt tới bóng đen kia, anh ta như cơn gió quét qua người Nghê Thanh, khiến cô suýt thì ngã lăn ra đất.
“Thím tư!”
Nghê Thanh nghe thấy giọng nói anh ta tràn ngập sự khó tin.
Đều nói đàn ông không dễ rơi nước mắt, nhưng dưới bóng đêm, Nghê Thanh có thể nhìn thấy hai vai của Lưu Tông Đạt vì bị kích thích mà run lẩy bẩy, cách một khoảng tối mà còn có thể cảm nhận được nỗi bi thống tận cùng, làm não cõi lòng Nghê Thanh.
Loại bi thương này không phải giả vờ, cũng không phải một cảnh cắt trên phim.
Nếu Nghê Thanh chưa từng cảm nhận sự đau lòng giống vậy, ắt hẳn cô cũng không hiểu được loại đau thương này.
“Đạo đức giả.”
Nghê Thanh nghe thấy Trình Ngạn Đình khẽ nói hai chữ như vậy.
Có điều những người khác còn đang bận thương cảm cho Lưu Tông Đạt, hình như không ai nghe thấy hai chữ này.
Bọn họ sợ hãi giống nhau, cũng bi thương hệt nhau.
Như vậy là đạo đức giả, vậy thì điều gì mới là thật lòng đây?
Beta: TH
Nghê Thanh nâng khuỷu tay huých nhẹ Nghê Duyệt, cô mím môi ý bảo Nghê Duyệt lùi về đằng sau.
Khi cả hai đứng dậy và lui về sau vài bước, Tần Việt vươn tay tiếp tục đào xuống.
Trong phút chốc, một mùi hôi thối từ dưới đất bốc lên, Nghê Thanh còn có thể thấy được vài mảng trắng dày ở giữa đống da thịt thối rữa.
Mùi hôi thối tanh tưởi khiến mọi người bịt mũi quay đầu ngay tức khắc. Đến khi tất cả nhận ra thứ trong đất là gì thì mặt mũi trắng bệch.
“Tại sao lại có xác chết chôn ở đây?”
Nghê Duyệt run rẩy nói, dưới tình cảnh này Nghê Thanh không biết phải an ủi con bé kiểu gì.
Sắc mặt Tần Việt cũng không tốt lắm, sợ là không ngờ tới chỉ giận dỗi nhau mà thôi lại thành nên chuyện như vậy.
Người cả đoạn đường không lên tiếng lần nào, Tần Lam bỗng hỏi một câu, “Tiếng sáo có vang lên không?”
“Không. Nhưng nơi này cách nhà trọ khá xa, không nghe thấy cũng là bình thường.” Tần Việt trả lời.
Tần Lam cười khẩy: “Thế mà mấy người còn nói cái gì mà trước khi tiếng sáo vang lên thì phải tìm được bà chủ, không thấy nực cười à?”
Tần Việt không trả lời, thay vào đó anh quay ra nhìn Nghê Thanh và Nghê Duyệt với vẻ mặt lo lắng: “Em họ tôi là loại người kiểu này. Vài ngày trước nó còn cãi nhau với Đổng Y Lan và Kiều Yên Nhiên, tôi đã nhắc nhở rồi mà nó vẫn như vậy. Tôi thay mặt nó giải thích với mọi người, cũng mong mọi người thứ lỗi.”
Nghê Thanh không bị lời nói của Tần Lam làm ảnh hưởng vì cô cảm thấy lời Tần Lam nói có lý. Là do cô chưa suy nghĩ kỹ đã vội đi tìm Lý Gia Tân, nghe theo cái lời đồn đãi rằng trước khi bị nguyền rủa mà tìm được thì sẽ an toàn. Bây giờ xem ra, nơi này còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng của cô.
Bất kể truyền thuyết có thật hay không, nhưng sau vài ngày thấy tình trạng thảm khốc của một vài người, Nghê Thanh cảm thấy không cũng sẽ thành có.
Chỉ là Nghê Thanh ngạc nhiên vì tính cách của Tần Việt với em họ trái ngược hẳn với nhau. Dù sao cũng là do cô quá chắc chắn, thấy hai người có cặp lông mày tương tự nhau, nên nghĩ Tần Lam với Tần Việt hẳn cũng giống nhau.
“Không sao.” Nghê Thanh lắc đầu, sự tình trước mắt quan trọng hơn. Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là, cô không cho rằng Tần Việt phải gánh nghĩa vụ đi giải thích hộ Tần Lam.
Cô hỏi Tần Việt: “Chúng ta còn tiếp tục đào sao?”
Tần Việt im lặng, sau đó nói: “Đào! Nhưng trước tiên phải tập hợp mọi người đầy đủ cho ổn thỏa đã.”
Mọi người không vấn đề gì, bộ dạng của Kiều Yên Nhiên trông như không thể chờ được mà chạy trốn.
Đại khái nếu không phải vì một mình đi trong đêm thì cô ta đã sớm chạy trối chết ngay từ đầu rồi. Nghê Thanh thầm nghĩ.
Mà mấy người Nhạc Thanh Nguyên vào trấn tìm Lý Gia Tân đã sớm trở về nhà trọ nghỉ ngơi.
Đến khi đám Nghê Thanh quay lại, Kiều Anh Tử còn đang hào hứng nói chuyện với Khúc Nhất. Dĩ nhiên là cả lầu một cũng chỉ có hai người họ.
Không biết trong lúc đi đã xảy ra chuyện gì, Kiều Anh Tử bây giờ không còn chút dáng vẻ kiêu căng lạnh lùng như ban ngày nữa, hoàn toàn biến thành bộ dạng anh em tốt tám phét với Khúc Nhất.
Nghê Thanh không để ý đến câu chuyện của bọn họ, tiến lên ngắt lời hai người: “Những người khác đâu rồi?”
“Tất cả mọi người đều đang ở trên lầu.”
Đối mặt với câu hỏi của Nghê Thanh, Kiều Anh Tử vẫn là dáng vẻ lạnh lùng như không nghe thấy, Khúc Nhất bèn thay tên kia trả lời.
Cảm ơn với Khúc Nhất xong, bọn họ gọi những người ở trong phòng ngủ ra ngoài.
Bây giờ đã hơn mười một giờ đêm, vì vậy lúc đi ra mọi người vẫn còn ngái ngủ, trên mặt hiện vẻ bực mình. Có lẽ chuyện đau khổ nhất là khi đang ngủ say mà bị đánh thức.
“Làm gì vậy?! Có thể cho người khác ngủ một giấc được không?” Gã cường tráng cáu gắt nói, hẳn là anh ta rất khó chịu khi bị đánh thức. Nghê Thanh nghĩ, nếu ánh mắt anh ta mà hóa thành dao được thì mấy người quấy rầy giấc ngủ chắc đã bị anh ta xiên cho hàng ngàn nhát.
Sau khi càu nhàu vài câu thì những người khác cũng bắt đầu tỉnh ngủ, đến khi phản ứng lại gương mặt mọi người không hẹn mà cùng biến sắc.
Mấy người Nghê Thanh còn chưa kịp mở miệng, Mạnh Như Kiều đã suy sụp tinh thần, nức nở nói: “Những chuyện này là gì đây, sao lại rơi vào chúng ta cơ chứ.”
Thấy dáng vẻ lo lắng hãi hùng của Mạnh Như Kiều, Trình Ngạn Đình thay vì an ủi, ngược lại nói: “Sao lúc chị họ của cô chết thì không thấy cô đau khổ như vậy?”
Lời này nói ra đúng là chọc vào tim người mà. Nhất thời nước mắt Mạnh Như Kiều rơi xuống như mưa, nhìn đáng thương thật sự.
“Cô nói gì vậy?” Anh em nhà họ Nghiêm cả giận nói, đúng là tư thái bênh vực kẻ yếu.
“Chậc chậc chậc.”
Không biết Trình Ngạn Đình u ám là do bẩm sinh hay lớn lên mới vậy, mỗi câu của cô ấy dù là nội dung hay giọng điệu đều khiến người khác vô cùng khó chịu. Nhưng Trình Ngạn Đình như bị sự lảm nhảm bám vào người, mấy hôm trước còn là bộ dáng u ám đến rắm cũng không đánh một cái mà giờ biến mất gần như không còn, thậm chí nói năng không kiêng nể gì hết.
“Đây là chuyện của gia đình chúng tôi, một người ngoài như anh có tư cách gì xen vào?”
Thấy anh em nhà họ Nghiêm đang chuẩn bị cãi nhau với Trình Ngạn Đình, Nghê Thanh đau đầu gần chết. Cô thật sự không nghĩ Trình Ngạn Đình thoạt nhìn như ba mươi tuổi mà tính tình lại ngoa như vậy.
Không phải tính cách như vậy là xấu nhưng Nghê Thanh không chịu nổi. Thôi đành tính tình như nào thì cũng kệ cô ấy thôi.
Cũng may Tần Việt kịp thời ngăn lại tình huống giương cung bạt thế sắp xảy ra, sau đó thúc giục mọi người mau chạy tới rừng cây phía sau núi.
Trải qua thời gian ba ngày đồng hành, mọi người ban đầu từ không tình nguyện đều thay đổi nghe theo lời Tần Việt. Nhưng kể ra Tần Việt còn có tâm phụ trách loại chuyện ly kỳ này, đổi người khác chỉ sợ đã sớm chạy không thấy đâu.
Có điều, đến khi bọn họ hùng hồn mang theo xẻng lên rừng cây sau núi thì chợt nghe thấy một tiếng sáo vang lên, giống như tiếng ca lay động trong đêm tối.
Tiếng sáo ngắn ngủi vang lên chưa tới ba phút lại làm mọi người sợ hãi, tất cả ôm mặt theo bản năng, Nghê Thanh cũng không ngoại lệ. Đợi đến khi cô nhận ra âm thanh kia từ nơi nào truyền tới thì đã bị tiếng la hét xung quanh làm cho hoảng loạn.
Nhiều người thấy bản thân bình an vô sự thì nhanh chóng im lặng, nhưng tiếng sáo lúc này đã sớm kết thúc, không thu hoạch được gì khiến Nghê Thanh hơi nhụt chí.
Cô không khỏi thất vọng rồi tìm lại hướng phát hiện thi thể ban nãy, cảm giác trong bóng đêm phía xa như đang cất giấu một màu đen u ám.
Không lẽ là xác chết vùng dậy chứ.
Loại chuyện ly kỳ trong tiểu thuyết với phim ảnh này đối với Nghê Thanh trước kia thì chắc chắn cô sẽ tràn đầy hứng thú mà tưởng tượng, nhưng bây giờ, người lâm vào hoàn cảnh này mới biết được nó đáng sợ cỡ nào, mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo.
“Tần Việt…” Sau khi nhỏ giọng gọi tên anh, Nghê Thanh khẽ chạm vào cánh tay Tần Việt, ý bảo anh đi qua hướng kia xem.
Thật ra Nghê Thanh bị mắc quáng gà nhẹ, chỉ cần ánh sáng ban đêm mà ảm đạm một chút thì sẽ không thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh, ngay cả con đường dưới chân cũng không thể nhận ra được. Vì vậy nếu không chắc chắn ở trước có thứ gì thì cô tuyệt nhiên không muốn kinh động người khác.
Tần Việt nhìn hướng kia một lát, hơi cau mày, anh nhỏ giọng đáp lại Nghê Thanh: “Hình như bên kia có gì đó, giống như bù nhìn ở trên cánh đồng.”
Lời này khiến hình ảnh bóng ma trong mắt Nghê Thanh dần biến thành cánh tay của bù nhìn.
Nhưng ai lại đặt bù nhìn ở đó chứ?
“Nơi đó sao lại có người?”
Chú ý đến bóng đen kia không chỉ có Nghê Thanh và Tần Việt, dưới hoàn cảnh nhìn gà hóa cuốc này mọi người cũng có thể mẫn cảm nhìn ra, từng người một kinh ngạc thốt lên.
Nhất thời tất cả nhìn nhau không biết nói gì.
“Hay là chúng ta đến xem thử?” Khúc Nhất đề nghị.
Có nhiều người thì lá gan cũng lớn hơn chút, Khúc Nhất đề nghị xong thì đa số đều tán thành. Nhưng vẫn có người không muốn đi, chính là một cô gái nhỏ xinh đẹp rung động lòng người, sợ hãi nắm chặt tay bạn trai mình.
“Nguyệt Nguyệt, lát nữa đứng sau lưng anh, anh sẽ bảo vệ em.” Cho dù gương mặt xinh đẹp của cô gái sắp nhăn nhúm rồi, người bạn trai cao to khỏe mạnh vẫn trả lời như vậy.
Thật ra Nghê Thanh cũng không tình nguyện đến chỗ bóng đen kia, bởi vì cô cảm thấy đó không phải cái gì tốt đẹp. Nhưng vì phần lớn mọi người đều đồng ý, nên cô cũng không phản đối.
Sự sợ hãi vẫn đang xâm chiếm, một nhóm người, cả nam lẫn nữ đều rụt rè đi từng bước một.
Cách bóng đen kia khoảng năm đến sáu mét, Nghê Thanh mới lờ mờ nhìn ra cái đó ở đâu. Mọi người bên cạnh hít sâu, cô vẫn không thể nhận ra đó là cái gì.
Lưu Tông Đạt gần như từ phía sau vọt tới bóng đen kia, anh ta như cơn gió quét qua người Nghê Thanh, khiến cô suýt thì ngã lăn ra đất.
“Thím tư!”
Nghê Thanh nghe thấy giọng nói anh ta tràn ngập sự khó tin.
Đều nói đàn ông không dễ rơi nước mắt, nhưng dưới bóng đêm, Nghê Thanh có thể nhìn thấy hai vai của Lưu Tông Đạt vì bị kích thích mà run lẩy bẩy, cách một khoảng tối mà còn có thể cảm nhận được nỗi bi thống tận cùng, làm não cõi lòng Nghê Thanh.
Loại bi thương này không phải giả vờ, cũng không phải một cảnh cắt trên phim.
Nếu Nghê Thanh chưa từng cảm nhận sự đau lòng giống vậy, ắt hẳn cô cũng không hiểu được loại đau thương này.
“Đạo đức giả.”
Nghê Thanh nghe thấy Trình Ngạn Đình khẽ nói hai chữ như vậy.
Có điều những người khác còn đang bận thương cảm cho Lưu Tông Đạt, hình như không ai nghe thấy hai chữ này.
Bọn họ sợ hãi giống nhau, cũng bi thương hệt nhau.
Như vậy là đạo đức giả, vậy thì điều gì mới là thật lòng đây?