Chương 3
Ngày hôm sau hiếm khi có lúc được tỉnh táo, tôi vừa ngáp vừa mua xương sườn về để hầm canh.
Một trận gió thổi qua, bên tai tôi đột nhiên vang lên một đợt chuông gió.
Trong nhà mua chuông gió từ lúc nào?
Tôi lần theo âm thanh thì phát hiện nó phát ra trong thư phòng của Thành Ngọc. Mở cửa ra thì thấy chuông gió đang không ngừng rung lắc phía trước cửa sổ.
Âm thanh tuy dễ nghe nhưng cũng khiến người ta mơ màng buồn ngủ.
Tôi tháo chiếc chuông gió xuống sau đó ném qua một bên, quả nhiên đã tỉnh táo hơn không ít. Lại nhìn lại trên bàn Thành Ngọc bày một đống sách không liên quan tới y học, toàn bộ đều là học thuyết về các linh hồn gì đó.
Tôi tìm lại những ghi chú của anh, trên đó viết bên trong mỗi cơ thể chỉ có thể có một linh hồn.
Anh khoanh tròn chữ linh hồn lại, còn đánh thêm ký hiệu, bên cạnh viết năm chữ.
||||| Truyện đề cử: |||||
Chỉ có thể giữ lại một.
Tôi đột nhiên hiểu ra gì đó.
Anh đã sớm biết tôi là ai, sở dĩ kiềm chế không nói ra là vì muốn để tôi được sống.
Khiến tôi cho rằng Tần Nhu vẫn còn sống.
Tôi thay quần áo rồi đi tới trường học tìm anh. Tôi soi gương trước khi đi ra ngoài.
Thật kỳ lạ, ngủ nhiều ngày vậy rồi sao sắc mặt Tần Nhu lại tái nhợt như vậy.
Tôi nhìn khuôn mặt này, dường như có thể nghe được tiếng cô ấy nói chuyện.
Cô ấy rất yếu, nếu còn tiếp tục ngủ thì sẽ không thể sống nữa.
Tôi sờ lên gương, nhỏ giọng nói: “Một chút nữa, chỉ thêm một chút nữa.”
Thành Ngọc nhìn thấy tôi thì rất bất ngờ, nhưng anh vẫn cố nở nụ cười rạng rỡ.
“Sao vậy, hôm nay không buồn ngủ à?”
Tôi lắc đầu, nói với anh rằng tôi đói bụng, muốn đi ăn mì chua cay lần nữa.
Thành Ngọc bỏ hết công việc lại, kéo tay tôi đi, còn chê cười tôi là mèo tham ăn.
Đã tháng 12, sắp sang năm mới rồi.
Tôi nói tôi muốn ngắm tuyết, tôi không thể chờ tới kì nghỉ đông.
Thành Ngọc hơi ngẩn người nhưng vẫn nói được.
Anh còn định treo chuông gió kia lên nhưng bị tôi giật lấy ném đi.
Anh đứng tại chỗ, chân tay luống cuống như một đứa trẻ đã làm sai chờ người lớn trách phạt.
Tôi quyết định không giấu giếm nữa, mạnh mẽ ôm chặt lấy anh.
Thành Ngọc vuốt ve phía sau lưng tôi, trong giọng nói còn có phần nức nở.
“Bạch Tuyết, em về rồi à?”
“Em về rồi, còn đi nữa không?”
Tôi không biết phải đáp lại như nào, ngạc nhiên nửa ngày rồi mới nghẹn ngào nói: “Phát hiện lúc nào? Em còn tưởng em giả vờ rất tốt đó.”
Khóe mắt Thành Ngọc đỏ ửng. Có thể do tháng 11 quá lạnh nên anh không nhịn được mà run rẩy.
“Em vừa mở mắt ra anh đã biết rồi. Tần Nhu chỉ có một cách xưng hô với anh là thầy Thành. Cô ấy không ăn cay cũng không biết nấu ăn. Cô ấy là học sinh mà anh tự hào nhất, không thể bắt bẻ trong phương diện học tập nhưng lại rất ngốc nghếch những chuyện trong cuộc sống.”
Anh nói rồi ngồi xổm xuống lấy tay che mặt, giọng nói trở nên đứt quãng.
“Anh vẫn luôn biết đó là em, đó chính là em! Anh nhớ rõ món ăn em làm, thịt kho tàu nhất định sẽ cho nhiều đường, em thích ăn ngọt mà. Khi giặt quần áo nhất định phải dùng nước giặt mùi quýt, lúc ngủ sẽ muốn ôm gối ôm, nếu không thì sẽ ôm anh.” Anh lau sạch nước mắt nhìn tôi: “Mười năm, cuối cùng anh cũng chờ được em rồi. Đừng đi nữa được không? Bạch Tuyết, anh cầu xin em ở lại đi, chúng ta cùng chăm sóc Mộ Bạch, hầu hạ hai ba mẹ tuổi già. Coi như là vì anh, cầu xin em có được không?”
Tôi không nói gì, bởi tôi biết tôi sẽ nói ra điều mà Thành Ngọc không muốn nghe. Có lẽ anh cũng ý thức được điều này, anh hít sâu một hơi rồi nói: “Không sao, dù em có muốn đi thì bây giờ em cũng không đi được không phải sao?”
Anh lảo đảo đi tới thùng rác nhặt cái chuông gió kia lại.
“Những quyển sách đó là?”
“Là về linh hồn học. Trong khoảng thời gian này anh đã tới gặp rất nhiều chuyên gia nghiên cứu về những hiện tượng phi tự nhiên.”
“Vậy nên anh mới mua cái chuông gió này sao?” Màu lam nhạt, xinh đẹp giống hệt như biển lớn.
Tôi đột nhiên nhớ ra tôi và Thành Ngọc đều là người ở đất liền, trước giờ chưa từng thấy biển, nơi mà tôi đã nói là muốn đến trong kế hoạch trước đây của mình nhưng cả nửa đời người vẫn chưa được đến.
Thành Ngọc cố chấp cầm chuông gió như thể chỉ cần có nó tôi sẽ không rời đi.
Tôi cố dùng hết sức mở ngón tay Thành Ngọc ra, ném chiếc chuông gió đi xa. Một tiếng vỡ giòn tan, chiếc chuông gió đã bể.
Thành Ngọc khó tin nhìn chằm chằm tôi, âm thanh khe khẽ phát ra từ trong cổ họng.
“Sao em có thể, sao em có thể tàn nhẫn như vậy.”
Anh nâng tay tôi tên, sợi dây đổi vận không biết từ khi nào đã mài mòn tới mức chỉ còn vài sợi dây nối với nhau.
“Lúc em chết chưa kịp chào tạm biệt anh, bây giờ em sẽ bù đắp lại những tiếc nuối trước kia.”
Thành Ngọc hơi ngẩn người: “Còn bao nhiêu thời gian?’
“Dù có bao nhiêu thì cũng đủ rồi. Đi ngắm biển, đi ngắm tuyết, đi chụp ảnh, chi cần anh nhớ chúng ta đã cùng nhau trải qua là đủ.”
Thành Ngọc nói được, anh dùng sức ôm lấy tôi.
“Đây là thời gian bị đánh cắp để báo đáp mười năm tưởng niệm của anh.”
Mùa đông ở bờ biển không có gì để chơi nên tôi chỉ xỏ giày rồi ra khơi với các ngư dân. Đây là lần đầu tiên tiếp xúc gần với biển rộng, gió thổi mái tóc Thành Ngọc lộn xộn. Anh đứng trên mỏm đá, chụp rất nhiều ảnh.
Lúc còn trẻ bận công việc không có thời gian, bây giờ cuối cùng cũng được rảnh rỗi.
Thành Ngọc làm theo kế hoạch một trăm việc các cặp đôi cần làm của tôi.
Cùng ăn kem, cùng gân cổ lên hát KTV, rất nhiều điều ngọt ngào và trẻ con.
Thành Ngọc cuối cùng cũng đã vui vẻ lại, ngày nào cũng xoa tóc tôi. Anh còn tựa cằm lên đầu tôi như lúc mới ở bên nhau, khẽ gọi tôi: “Vợ.”
Tôi xém chút nữa đã quên đây là lần từ biệt cuối cùng.
Mãi tới một ngày, tôi đột nhiên trở nên rất mệt, ngủ cả ngày vẫn không tỉnh. Tôi cảm thấy cơ thể mình bay lên, dường như thời gian sắp tới rồi.
Tôi nói với Thành Ngọc: “Chuyện cuối cùng là đi ngắm tuyết.”
Kỳ thực trên sách vở chúng tôi mới điền tới chuyện thứ năm mươi bảy, nhưng Thành Ngọc không nói gì cả.
Anh chỉ cố gắng biến mỗi ngày trở nên thật sống động.
Chúng tôi đi ngắm tuyết. Tuyết ở Đông Bắc rất dày, quần áo bọc khiến chúng tôi trở nên mập mạp và khó di chuyển.
Ban đầu Thành Ngọc còn kéo tôi đi, sau đó quần áo anh ướt đẫm mồ bôi. Vừa nóng lại vừa nặng, nhưng gió thổi vào mặt lại có thể làm lông mày đóng một lớp sương lạnh.
Quả thực đúng là vừa nóng vừa lạnh.
Tôi không đi nổi, tôi không đi nữa.
Tôi ăn vạ trên tuyết đòi Thành Ngọc đẩy đi.
Còn ầm ĩ đòi trở về khách sạn cởi quần áo ra, dán miếng giữ nhiệt rồi ăn kem,
Đông lạnh khiến cho hàm răng tôi run lên cầm cập.
Chúng tôi còn đi ngắm cực quang.
Bên đó đen, bên này trắng, giống như có một thanh kiếm rạch ngang bầu trời thành hai nửa, xoay xung quanh nó chính là nữ vương đá quý. Rải rác rất nhiều, lộng lẫy bắt mắt không thể nhìn thẳng vào được.
Thành Ngọc gỡ sợi dây chuyền trên cổ xuống, trên đó treo nhẫn kim cương kết hôn của chúng tôi.
Lúc đó nghèo, mua cái nhỏ. Chiếc nhẫn kim cương đó có giá 4000 tệ, do Thành Ngọc tích góp rất lâu mới mua được.
Anh nói chờ anh có tiền sẽ đổi cho tôi cái lớn hơn, đổi thành cái 4 vạn, 40 vạn.
Tôi che miệng tỏ vẻ kinh ngạc. Thành Ngọc giơ nhẫn kim cương lên, quỳ một gối xuống đất.
“Bạch Tuyết, em có đồng ý gả cho anh lần nữa không?”
Tôi xoay vòng trên nền tuyết, hô to giống như người điên.
“Em đồng ý!”
Thành Ngọc thuật lại lời hứa hẹn 12 năm trước một lần nữa.
“Tôi, Thành Ngọc, đời này chỉ yêu một mình Bạch Tuyết. Không có ngoại lệ, không có lý do gì. Cô ấy là duy nhất của tôi, mãi mãi là duy nhất.”
Anh đứng lên, tôi thuận thế tựa vào người anh.
“Cho tới khi cái chết chia cách chúng ta.”
Đây là ngày vui nhất trong cuộc đời tôi, không có ngày nào có thể so sánh với bây giờ.
Nhưng chúng tôi đều biết sự chia ly đã được định mệnh sắp đặt.
Tôi lẳng lặng nằm trong lòng Thành Ngực. Anh tàn nhẫn lên án tôi:
“Em đã rời đi một lần, vì sao còn muốn anh phải đón nhận lần ly biệt thứ hai?”
Tôi nắm chặt tay anh.
“Anh Thành, suy nghĩ này của anh không đúng rồi. Con người cần phải có lòng biết ơn, anh nên cảm ơn ông trời đã cho chúng ta cơ hội ở chung thứ hai. Một đời người vốn là quá trình vận động không ngừng, rời đi cũng chỉ là một quá trình khác để ở bên anh. Giống như em mười năm qua đã ở bên cạnh anh mọi lúc mọi nơi!”
Thành Ngọc bị tôi chọc cười, khẽ nhéo mặt tôi, nói miệng lưỡi tôi thật trơn tru.
Dây đổi vận trên tay tôi bị tháo ra. Tôi cảm giác người nhẹ bẫng, sau đó bay vào không trumg.
Thành Ngọc nhìn quanh khắp nơi, cuối cùng nhìn chằm chằm về một phía.
Những người yêu nhau có thể nhìn thấy nhau không?
Tôi cúi đầu, phát hiện chiếc nhẫn kim cương kia vẫn còn trên tay tôi.
Tôi rúc vào người anh.
Ngủ ngon, tình yêu của tôi.
Hết.
Một trận gió thổi qua, bên tai tôi đột nhiên vang lên một đợt chuông gió.
Trong nhà mua chuông gió từ lúc nào?
Tôi lần theo âm thanh thì phát hiện nó phát ra trong thư phòng của Thành Ngọc. Mở cửa ra thì thấy chuông gió đang không ngừng rung lắc phía trước cửa sổ.
Âm thanh tuy dễ nghe nhưng cũng khiến người ta mơ màng buồn ngủ.
Tôi tháo chiếc chuông gió xuống sau đó ném qua một bên, quả nhiên đã tỉnh táo hơn không ít. Lại nhìn lại trên bàn Thành Ngọc bày một đống sách không liên quan tới y học, toàn bộ đều là học thuyết về các linh hồn gì đó.
Tôi tìm lại những ghi chú của anh, trên đó viết bên trong mỗi cơ thể chỉ có thể có một linh hồn.
Anh khoanh tròn chữ linh hồn lại, còn đánh thêm ký hiệu, bên cạnh viết năm chữ.
||||| Truyện đề cử: |||||
Chỉ có thể giữ lại một.
Tôi đột nhiên hiểu ra gì đó.
Anh đã sớm biết tôi là ai, sở dĩ kiềm chế không nói ra là vì muốn để tôi được sống.
Khiến tôi cho rằng Tần Nhu vẫn còn sống.
Tôi thay quần áo rồi đi tới trường học tìm anh. Tôi soi gương trước khi đi ra ngoài.
Thật kỳ lạ, ngủ nhiều ngày vậy rồi sao sắc mặt Tần Nhu lại tái nhợt như vậy.
Tôi nhìn khuôn mặt này, dường như có thể nghe được tiếng cô ấy nói chuyện.
Cô ấy rất yếu, nếu còn tiếp tục ngủ thì sẽ không thể sống nữa.
Tôi sờ lên gương, nhỏ giọng nói: “Một chút nữa, chỉ thêm một chút nữa.”
Thành Ngọc nhìn thấy tôi thì rất bất ngờ, nhưng anh vẫn cố nở nụ cười rạng rỡ.
“Sao vậy, hôm nay không buồn ngủ à?”
Tôi lắc đầu, nói với anh rằng tôi đói bụng, muốn đi ăn mì chua cay lần nữa.
Thành Ngọc bỏ hết công việc lại, kéo tay tôi đi, còn chê cười tôi là mèo tham ăn.
Đã tháng 12, sắp sang năm mới rồi.
Tôi nói tôi muốn ngắm tuyết, tôi không thể chờ tới kì nghỉ đông.
Thành Ngọc hơi ngẩn người nhưng vẫn nói được.
Anh còn định treo chuông gió kia lên nhưng bị tôi giật lấy ném đi.
Anh đứng tại chỗ, chân tay luống cuống như một đứa trẻ đã làm sai chờ người lớn trách phạt.
Tôi quyết định không giấu giếm nữa, mạnh mẽ ôm chặt lấy anh.
Thành Ngọc vuốt ve phía sau lưng tôi, trong giọng nói còn có phần nức nở.
“Bạch Tuyết, em về rồi à?”
“Em về rồi, còn đi nữa không?”
Tôi không biết phải đáp lại như nào, ngạc nhiên nửa ngày rồi mới nghẹn ngào nói: “Phát hiện lúc nào? Em còn tưởng em giả vờ rất tốt đó.”
Khóe mắt Thành Ngọc đỏ ửng. Có thể do tháng 11 quá lạnh nên anh không nhịn được mà run rẩy.
“Em vừa mở mắt ra anh đã biết rồi. Tần Nhu chỉ có một cách xưng hô với anh là thầy Thành. Cô ấy không ăn cay cũng không biết nấu ăn. Cô ấy là học sinh mà anh tự hào nhất, không thể bắt bẻ trong phương diện học tập nhưng lại rất ngốc nghếch những chuyện trong cuộc sống.”
Anh nói rồi ngồi xổm xuống lấy tay che mặt, giọng nói trở nên đứt quãng.
“Anh vẫn luôn biết đó là em, đó chính là em! Anh nhớ rõ món ăn em làm, thịt kho tàu nhất định sẽ cho nhiều đường, em thích ăn ngọt mà. Khi giặt quần áo nhất định phải dùng nước giặt mùi quýt, lúc ngủ sẽ muốn ôm gối ôm, nếu không thì sẽ ôm anh.” Anh lau sạch nước mắt nhìn tôi: “Mười năm, cuối cùng anh cũng chờ được em rồi. Đừng đi nữa được không? Bạch Tuyết, anh cầu xin em ở lại đi, chúng ta cùng chăm sóc Mộ Bạch, hầu hạ hai ba mẹ tuổi già. Coi như là vì anh, cầu xin em có được không?”
Tôi không nói gì, bởi tôi biết tôi sẽ nói ra điều mà Thành Ngọc không muốn nghe. Có lẽ anh cũng ý thức được điều này, anh hít sâu một hơi rồi nói: “Không sao, dù em có muốn đi thì bây giờ em cũng không đi được không phải sao?”
Anh lảo đảo đi tới thùng rác nhặt cái chuông gió kia lại.
“Những quyển sách đó là?”
“Là về linh hồn học. Trong khoảng thời gian này anh đã tới gặp rất nhiều chuyên gia nghiên cứu về những hiện tượng phi tự nhiên.”
“Vậy nên anh mới mua cái chuông gió này sao?” Màu lam nhạt, xinh đẹp giống hệt như biển lớn.
Tôi đột nhiên nhớ ra tôi và Thành Ngọc đều là người ở đất liền, trước giờ chưa từng thấy biển, nơi mà tôi đã nói là muốn đến trong kế hoạch trước đây của mình nhưng cả nửa đời người vẫn chưa được đến.
Thành Ngọc cố chấp cầm chuông gió như thể chỉ cần có nó tôi sẽ không rời đi.
Tôi cố dùng hết sức mở ngón tay Thành Ngọc ra, ném chiếc chuông gió đi xa. Một tiếng vỡ giòn tan, chiếc chuông gió đã bể.
Thành Ngọc khó tin nhìn chằm chằm tôi, âm thanh khe khẽ phát ra từ trong cổ họng.
“Sao em có thể, sao em có thể tàn nhẫn như vậy.”
Anh nâng tay tôi tên, sợi dây đổi vận không biết từ khi nào đã mài mòn tới mức chỉ còn vài sợi dây nối với nhau.
“Lúc em chết chưa kịp chào tạm biệt anh, bây giờ em sẽ bù đắp lại những tiếc nuối trước kia.”
Thành Ngọc hơi ngẩn người: “Còn bao nhiêu thời gian?’
“Dù có bao nhiêu thì cũng đủ rồi. Đi ngắm biển, đi ngắm tuyết, đi chụp ảnh, chi cần anh nhớ chúng ta đã cùng nhau trải qua là đủ.”
Thành Ngọc nói được, anh dùng sức ôm lấy tôi.
“Đây là thời gian bị đánh cắp để báo đáp mười năm tưởng niệm của anh.”
Mùa đông ở bờ biển không có gì để chơi nên tôi chỉ xỏ giày rồi ra khơi với các ngư dân. Đây là lần đầu tiên tiếp xúc gần với biển rộng, gió thổi mái tóc Thành Ngọc lộn xộn. Anh đứng trên mỏm đá, chụp rất nhiều ảnh.
Lúc còn trẻ bận công việc không có thời gian, bây giờ cuối cùng cũng được rảnh rỗi.
Thành Ngọc làm theo kế hoạch một trăm việc các cặp đôi cần làm của tôi.
Cùng ăn kem, cùng gân cổ lên hát KTV, rất nhiều điều ngọt ngào và trẻ con.
Thành Ngọc cuối cùng cũng đã vui vẻ lại, ngày nào cũng xoa tóc tôi. Anh còn tựa cằm lên đầu tôi như lúc mới ở bên nhau, khẽ gọi tôi: “Vợ.”
Tôi xém chút nữa đã quên đây là lần từ biệt cuối cùng.
Mãi tới một ngày, tôi đột nhiên trở nên rất mệt, ngủ cả ngày vẫn không tỉnh. Tôi cảm thấy cơ thể mình bay lên, dường như thời gian sắp tới rồi.
Tôi nói với Thành Ngọc: “Chuyện cuối cùng là đi ngắm tuyết.”
Kỳ thực trên sách vở chúng tôi mới điền tới chuyện thứ năm mươi bảy, nhưng Thành Ngọc không nói gì cả.
Anh chỉ cố gắng biến mỗi ngày trở nên thật sống động.
Chúng tôi đi ngắm tuyết. Tuyết ở Đông Bắc rất dày, quần áo bọc khiến chúng tôi trở nên mập mạp và khó di chuyển.
Ban đầu Thành Ngọc còn kéo tôi đi, sau đó quần áo anh ướt đẫm mồ bôi. Vừa nóng lại vừa nặng, nhưng gió thổi vào mặt lại có thể làm lông mày đóng một lớp sương lạnh.
Quả thực đúng là vừa nóng vừa lạnh.
Tôi không đi nổi, tôi không đi nữa.
Tôi ăn vạ trên tuyết đòi Thành Ngọc đẩy đi.
Còn ầm ĩ đòi trở về khách sạn cởi quần áo ra, dán miếng giữ nhiệt rồi ăn kem,
Đông lạnh khiến cho hàm răng tôi run lên cầm cập.
Chúng tôi còn đi ngắm cực quang.
Bên đó đen, bên này trắng, giống như có một thanh kiếm rạch ngang bầu trời thành hai nửa, xoay xung quanh nó chính là nữ vương đá quý. Rải rác rất nhiều, lộng lẫy bắt mắt không thể nhìn thẳng vào được.
Thành Ngọc gỡ sợi dây chuyền trên cổ xuống, trên đó treo nhẫn kim cương kết hôn của chúng tôi.
Lúc đó nghèo, mua cái nhỏ. Chiếc nhẫn kim cương đó có giá 4000 tệ, do Thành Ngọc tích góp rất lâu mới mua được.
Anh nói chờ anh có tiền sẽ đổi cho tôi cái lớn hơn, đổi thành cái 4 vạn, 40 vạn.
Tôi che miệng tỏ vẻ kinh ngạc. Thành Ngọc giơ nhẫn kim cương lên, quỳ một gối xuống đất.
“Bạch Tuyết, em có đồng ý gả cho anh lần nữa không?”
Tôi xoay vòng trên nền tuyết, hô to giống như người điên.
“Em đồng ý!”
Thành Ngọc thuật lại lời hứa hẹn 12 năm trước một lần nữa.
“Tôi, Thành Ngọc, đời này chỉ yêu một mình Bạch Tuyết. Không có ngoại lệ, không có lý do gì. Cô ấy là duy nhất của tôi, mãi mãi là duy nhất.”
Anh đứng lên, tôi thuận thế tựa vào người anh.
“Cho tới khi cái chết chia cách chúng ta.”
Đây là ngày vui nhất trong cuộc đời tôi, không có ngày nào có thể so sánh với bây giờ.
Nhưng chúng tôi đều biết sự chia ly đã được định mệnh sắp đặt.
Tôi lẳng lặng nằm trong lòng Thành Ngực. Anh tàn nhẫn lên án tôi:
“Em đã rời đi một lần, vì sao còn muốn anh phải đón nhận lần ly biệt thứ hai?”
Tôi nắm chặt tay anh.
“Anh Thành, suy nghĩ này của anh không đúng rồi. Con người cần phải có lòng biết ơn, anh nên cảm ơn ông trời đã cho chúng ta cơ hội ở chung thứ hai. Một đời người vốn là quá trình vận động không ngừng, rời đi cũng chỉ là một quá trình khác để ở bên anh. Giống như em mười năm qua đã ở bên cạnh anh mọi lúc mọi nơi!”
Thành Ngọc bị tôi chọc cười, khẽ nhéo mặt tôi, nói miệng lưỡi tôi thật trơn tru.
Dây đổi vận trên tay tôi bị tháo ra. Tôi cảm giác người nhẹ bẫng, sau đó bay vào không trumg.
Thành Ngọc nhìn quanh khắp nơi, cuối cùng nhìn chằm chằm về một phía.
Những người yêu nhau có thể nhìn thấy nhau không?
Tôi cúi đầu, phát hiện chiếc nhẫn kim cương kia vẫn còn trên tay tôi.
Tôi rúc vào người anh.
Ngủ ngon, tình yêu của tôi.
Hết.