Chương 46
Căng thẳng lên tới đỉnh điểm sẽ được giải quyết như thế nào?
Thấy Nguyệt Minh cả người đỏ bừng vì tức giận, lại biết rõ Hạ Băng một khi đã quậy thì phải khiến thiên hạ tan nhà nát cửa mới chịu dừng. Khả Hân - nữ thư ký toàn năng chọn cách im lặng là vàng, hai cái ngọn lửa này quên nàng đi càng tốt.
Uyên Hà là người lạ, lần đầu thấy "trâu bò đánh nhau" thế này liền ngay lập tức sợ hãi, nấp phía sau Khả Hân mà run rẩy. Bác sĩ An lại chọn đứng ngoài cuộc, im lặng nhìn tình hình trước mặt.
Nhưng mọi chuyện lại kết thúc theo một cách vô cùng đơn giản: Tiếng khóc của Joy!
Đúng vậy, bé con đã tỉnh giấc, đố đứa nào ngủ được khi nghe Nguyệt Minh gầm lên đấy!?
Gia An ngay lập tức bế Joy lên, bé con ngửi được mùi thơm dễ chịu và quen thuộc kia liền dịu lại, chỉ còn sụt sùi dụi dụi vào lòng nàng, dụi dụi, ưm a mấy tiếng.
Nguyệt Minh được tiếng khóc của cháu con kéo lại cho một mảnh thanh tỉnh, cô im lặng ngồi xuống, chủ động tự hạ nhiệt bản thân bằng vài ly trà mà Khả Hân đẩy sang.
Hạ Băng phất tay, ra lệnh cho cô nàng người mẫu rời đi, còn bản thân thì đi về phía Gia An
- OMG, con của Nhật đây sao!?- Hạ Băng sửng sốt nhìn một cục bé tẹo ở kia.
Hạ-playgirl-Băng từ xưa tới giờ đã làm qua không biết bao nhiêu lần chuyện duy trì nòi giống, nhưng chưa bao giờ thấy được một "baby in real life" nên có chút sốc!
Gia An cười cười, lịch sự bế Joy lên cho Hạ Băng nhìn kỹ.
- Ồ...- Hạ Băng cảm thán, tiếp đến nàng nhìn soi xét thật kỹ từng chi tiết trên mặt Joy, thi thoảng lại đưa tay chọt chọt vào má bánh bao của bé, trầm trồ về độ đàn hồi. Có thể nói đây quả thật là chân trời mới trong nàng.
Joy chớp chớp đôi mắt to tròn, vừa ngủ dậy chả hiểu mô tê gì lại gặp một người lạ, bé ư a mấy tiếng rồi đưa cánh tay béo múp đập thẳng lên mặt Hạ Băng, nắm chiếc mũi cao của nàng mà lắc.
Hạ Băng cảm thấy thật may vì mũi mình là hàng thật, nếu không thì bị nắm mạnh bạo như vậy hẳn đã gãy từ lâu rồi!
Hạ Băng cười cười làm má lúm đồng tiền lún sâu, nàng đưa tay gỡ cái tay nhỏ ra rồi véo má Joy khiến bé nhăn mặt vì không thích.
- Nào, sang đây dì xem tấm chiếu mới của dì một chút.- Hạ Băng hào hứng muốn đón lấy Joy, trong đầu hiện ra một vạn câu hỏi vì sao.
- Ủa Selina, sao đầu bé không có tóc vậy? Trai hay gái đây? Tớ vạch quần ra xem được không?
Thật ra Hạ Băng cũng biết mấy thông tin cơ bản rồi, nhưng ngoại hình của đứa nhỏ này không giống trong tưởng tượng của nàng lắm, phải hỏi lại cho chắc, nhỡ đâu như trong drama, lấy nhầm con thì sao?
Gia An nghe xong cũng bó tay, hai người này quả không hổ danh là bạn bè thân thiết, nói câu nào cũng "có duyên" câu đó.
- Chi bằng cô bế thử rồi cảm nhận đi.- Nữ bác sĩ đưa sang.
Hạ Băng ban đầu cũng đưa tay ra, nhưng khựng lại một nhịp, nàng chợt nhận ra mình chưa biết bế nên có chút e dè, mà Joy dường như cũng cảm nhận được nguy cơ, khóc ré lên.
Hạ Băng chịu thua, không có gì khó nghe bằng tiếng trẻ con khóc, nàng giơ tay đầu hàng liền thấy bé con ngưng ngay trận khóc.
Hạ Băng cảm thấy bị kích thích bởi hành động này.
- Ủa? Hân, em bế xem.- Hạ Băng chỉ chỉ.
Khả Hân đứng dậy, đi đến bế Joy gọn vào lòng.
Joy không khóc!
- Nè cô gì ơi, cô lại bế thử xem.- Hạ Băng lại nhìn sang Uyên Hà.
Tới lượt Uyên Hà đứng dậy, bế Joy sang bên mình.
Joy không khóc!
Hạ Băng trố mắt, bắt đầu thấy lạ lạ rồi.
Nguyệt Minh lúc này đã bình tĩnh, cô đi đến vỗ vai bạn thân, tỏ vẻ trải đời.
- Chúc mừng cậu gia nhập câu lạc bộ những người bị Joy ghét!- Giọng Nguyệt Minh có chút đồng cảm.
- Joy ghét ai là người đó không bế được à?- Hạ Băng chỉ chỉ về Joy.
Nguyệt Minh gật đầu, cảm thấy cả hai đích thị là bạn thân mà!
- Cậu cũng bị ghét?
- Ừ!
- Cậu sang bế thử tớ xem nào!
Nguyệt Minh đỡ lấy bé từ tay Uyên Hà, trong lòng cũng chuẩn bị tinh thần bị ghét bỏ rồi, nhưng ai ngờ đâu, hôm nay Joy lại ngoan ngoãn nằm trong lòng cô.
Nguyệt Minh cũng bị sốc!
- Này Fuyu, tớ không cùng hội với cậu nữa!- Tổng giám đốc khoe khoang.
- Selina, đồ phản bội.- Hạ Băng dùng hai tay ôm mặt mình, vờ như đau khổ lắm.
Nguyệt Minh vừa bế cháu, vừa nhếch môi đắc ý, cô nắm tay nhỏ của Joy vẫy vẫy.
- Joy chào dì Fuyu đi con.
Joy không thèm, hất mặt đi chỗ khác, cảm thấy chán ghét vô cùng.
Hạ Băng xì một tiếng.
- Đúng là gái lớn chơi vui hơn gái nhỏ!
- Cho bé uống sữa đi.- Gia An đi đến nói nhỏ, mắt nàng nhìn sang Uyên Hà.
Bác sĩ Hà hiểu ý, liền nhận lấy Joy từ tay Nguyệt Minh, sau đó ra hiệu cho Khả Hân giúp mình một tay.
Phòng khách còn lại ba người, mỗi người ngồi ở một chỗ, Nguyệt Minh ngồi giữa trên sofa dài, Gia An cùng Hạ Băng lần lượt ngồi ở ghế nhỏ hai bên trái phải.
Hạ Băng mặt đối mặt với Gia An, cả hai đều duy trì nụ cười, nếu như Hạ Băng là nụ cười quyến rũ câu hồn với điểm nhấn là má lúm đồng tiền, thì Gia An lại là nụ cười hiền hậu với đôi mắt híp lại thành vầng trăng khuyết.
- Lâu quá không gặp, bác sĩ An ngày càng xinh đẹp.- Hạ Băng cất lời trước.
- Cô Fuyu quá khen rồi.- Gia An lắc lắc đầu.
- Lâu ngày không gặp, cô khác nhiều so với lần đầu mình gặp nhau.
Hạ Băng híp mắt, sao có thể không nhận ra hàm ý trong lời nói của bác sĩ An chứ!?
Hừ, lúc đó Hạ Băng tới thăm Nguyệt Minh với bộ dạng thê thảm ra sao, chính bản thân nàng vẫn còn khó chịu trong lòng đây, nhưng tỏ vẻ tức giận cũng chẳng được gì, chỉ tổ kém sang.
Hạ Băng dựa người ra sau, một tay dang rộng trên thành ghế, tay còn lại vuốt vuốt tóc mình.
- Vậy đã đúng gu bác sĩ An chưa nhỉ?- Hạ Băng nhếch môi, cố tỏ ra đầy phong tình.
Gia An nhún vai, cực kỳ thờ ơ.
- Rất tiếc là chưa, tôi nghĩ cô có thay đổi thế nào cũng không phải gu tôi đâu.
Nguyệt Minh cảm thấy mình như người dư thừa ngồi giữa, chứng kiến toàn bộ trận chiến của bestfriend cùng crush, cảm giác tiến không được, lùi cũng không xong.
- Ồ.- Hạ Băng đưa tay vuốt nhẹ khoé môi mình, tạo ra vài hành động gợi cảm.- Nhưng người ta lại thấy bác sĩ An là gu của người ta...Làm sao bây giờ?
Nguyệt Minh đối với chuyện Hạ Băng đột nhiên lên cơn cũng đã quen rồi, con nhỏ này lại nói nhăng nói cuội, muốn gây chuyện đây mà!
- Thật làm cô thất vọng rồi.- Gia An cười cười.
Nguyệt Minh cảm thấy vui vẻ đến lạ khi nghe bác sĩ An thẳng thừng từ chối Hạ Băng.
- Hưm, tiếc nhỉ?- Hạ Băng tặc lưỡi, tỏ ra tiếc nuối.
Sau đó, Hạ Băng lại đứng dậy đi thẳng một mạch đến ngồi trên thành ghế của Gia An. Hạ Băng nghiêng người, một tay choàng qua vai nàng bác sĩ.
- Bác sĩ An thật là hợp với nghề của mình, nhìn bác sĩ An là người ta muốn sinh con rồi!
Mắt Nguyệt Minh giật giật, trong lòng thầm nhổ nước bọt khinh bỉ bạn thân. Dù đã chuẩn bị tinh thần trước rồi nhưng thấy Hạ Băng dính vào Gia An lại khiến Nguyệt Minh không khỏi ngứa ngáy.
- Cô nói về kỹ thuật IVF sao? Nếu cô Fuyu muốn thực hiện, sau này cứ liên hệ tôi tư vấn nhé.
Gia An thoát thân một cách điêu luyện. Nữ bác sĩ với lấy túi xách, lấy ra một tấm danh thiếp luôn mang sẵn rồi đưa cho Hạ Băng.
Tổng giám đốc muốn tặng bác sĩ An một tràng vỗ tay, lại thêm cả gương mặt bị quê của Hạ Băng, cao thủ tình trường gì đều bị chị An nhà ta hất cẳng!
Hồi sau, Gia An mang đĩa trái cây ban nãy vào phòng bếp để dọn dẹp, lúc nàng trở ra ngoài, Nguyệt Minh và Hạ Băng đã không còn đó nữa.
Gia An có chút tò mò nhưng rồi cũng nhanh chóng nén xuống, bình thản ngồi xuống sofa xem tivi. Bây giờ cũng sắp khuya, chỉ có vài chương trình tạp kỹ, nàng nghiêng đầu tựa vào tay, định xem một chút để giết thời gian.
- Sao vậy, bệnh đã khỏi chưa?- Hạ Băng lúc này đang cùng Nguyệt Minh ở trong phòng làm việc, gương mặt chắc cũng vì thế mà biến chuyển trở nên nghiêm túc hơn.
- Ừa, khoẻ rồi.- Nguyệt Minh ngồi ở bàn làm việc của mình, mở laptop lên.- Bên cậu thế nào?
- Tớ chưa gặp bà ấy nữa, cứ để vài ngày đi, bà ta sẽ tự tìm đến.- Hạ Băng nhìn tủ sách của Nguyệt Minh, nhàm chán chọn ra một quyển sách kinh doanh.
- Về chuyện cổ phần, nắm được bao nhiêu phần trăm?- Nguyệt Minh gõ gõ bàn phím.
- Chắc chắn sẽ thu hồi 10% vào tay cậu.
Nguyệt Minh hơi trầm ngâm nhìn về Hạ Băng, muốn lấy được 10% cổ phần trong tay Thiên Hương chắc chắn phải trả một cái giá không nhỏ. Nguyệt Minh thở dài, nhìn Hạ Băng với ánh mắt biết ơn vì nàng lại lần nữa đánh đổi tự do bấy lâu nay để quay về đây.
- Selina, đừng có làm cái mặt đó.- Hạ Băng đóng cuốn sách trên tay lại, vỗ vỗ vai Nguyệt Minh.- Thật ra tớ cũng chỉ đang lợi dụng cậu thôi, không có gì đâu.
- Sao lại là lợi dụng? Là cậu giúp tớ. Hơn hết, dù cậu không nhờ, tớ cũng sẽ đứng ra giúp cậu.
- Giúp tớ chống lại mẹ tớ, cậu cũng biết sẽ gặp rất nhiều rủi ro. Selina nhà ta hôm nay can đảm nhỉ?- Hạ Băng bật cười, má lúm đồng tiền lại hiện rõ.
Mấy ngày trước, Nguyệt Minh có nhận được tài liệu của Hạ Băng, tất thảy đều là định hướng mở rộng và phát triển công ty giải trí đúng với chuyên ngành của Hạ Băng, một lĩnh vực SUNSHINE GROUP chưa động tay đến.
- Đây là sự chuẩn bị của cậu để về phế truất nữ hoàng?-Dù biết phải tin tưởng bạn thân, nhưng Nguyệt Minh vẫn lo lắng.
Hạ Băng luôn như thế, một mực phản nghịch, chống đối lại mẹ nàng, Nguyệt Minh hiểu rõ điều đó hơn ai hết, nhưng theo đánh giá của bản thân cô, đây chẳng phải là hành động bồng bột mà là điều cần thiết để Hạ Băng đoạt lấy sự tự do.
Thiên Hương luôn muốn Hạ Băng trở về, đứng dưới tán ô bà ta gây dựng, kế thừa cơ ngơi tỷ đô ai cũng thèm khát. Nhưng để có được nó, Hạ Băng sẽ phải đánh đổi sự tự do của mình, làm theo ý Thiên Hương, sống như cách Thiên Hương muốn.
Trước hết, để kế hoạch này thực hiện trơn tru, cần phải giúp TOMORROW Group của cô ổn định, tách khỏi sự kiểm soát của Thiên Hương... Sau đó, Nguyệt Minh mới có thể chống lưng cho Hạ Băng vùng vẫy.
Không khí khi cả hai bàn chuyện rất trầm lắng, Hạ Băng lại không thích như vậy, nãy giờ nàng cứ cảm thấy như mình đang lặn sâu dưới đáy biển mà không có dưỡng khí, lại còn bị áp suất dày vò nữa.
Hạ Băng đưa tay, vẫy vài cái.
- Được rồi, Selina đừng căng thẳng. Cứ làm theo kế hoạch, không sai sót gì là được!
- Nhưng mà tớ nói thật, cậu có thấy cách hay nhất là cậu chiếm được SUNSHINE không?
Hạ Băng nghe Nguyệt Minh nói, lại có chút trầm ngâm, sau một hồi mới đưa ba ngón tay lên.
- Muốn chiếm SUNSHINE thì trước mắt có ba trở ngại. Thứ nhất, mẹ tớ sẽ không dễ gì nhả ra. Thứ hai, tớ không thích SUNSHINE, dù cho là cách kinh doanh hay lĩnh vực đều không phải thứ tớ muốn. Nếu về dưới tay tớ, tớ sợ tâm huyết của ông bà ngoại cứ thế đi tong.
Nguyệt Minh chăm chú lắng nghe, nhưng Hạ Băng nói xong hai cái lại dừng.
- Thứ ba là gì?
- Cậu không nhớ Đan sao?- Hạ Băng vuốt tóc.
- Chị Đan?
- Trong tay Đan Đan nắm ít nhất 20% cổ phần của SUNSHINE. Bởi vì ông ngoại còn sống, Thiên Hương cũng không tiện ra mặt bức ép, mà theo ý ông ngoại thì chỉ có tớ hoặc Đan được quyền thừa kế, nếu xét phần trăm thắng, khả năng Đan Đan chiến thắng rất cao. Đó là lý do vì sao bà ấy muốn bắt tớ, có tớ rồi, biến tớ thành con rối, thêm móng vuốt của bà, chắc chắn SUNSHINE sẽ thuộc về bà ta mà thôi.
- ...
- Mà cậu cũng biết tớ đối với Đan thế nào...-Hạ Băng chợt cười mỉa mai.
Nguyệt Minh khẽ nhìn nàng, chuyện gia đình Hạ Băng có chút phức tạp, là người ngoài, cô không tiện xen vào.
- Đương nhiên tớ sẽ cướp hết mọi thứ từ tay chị ta, chỉ là bây giờ chưa phải lúc! Hơn hết, đấu với một người chẳng thèm để tâm đến trận đấu, cậu nghĩ có hứng thú không?
Lúc Nguyệt Minh cùng Hạ Băng đi xuống nhà thì đã là 11 giờ tối. Đối với con người sống về đêm như Hạ Băng thì vẫn còn sớm chán, tuy nhiên hôm nay nàng vẫn hơi bị jetlag một chút. Nguyệt Minh vốn bị bệnh mất ngủ, tất nhiên giờ này còn thức cũng bình thường thôi. Chỉ có bác sĩ An nhà ta là đang ôm gối ngủ gà ngủ gật trên sofa, trước mặt nàng, tivi vẫn đang phát chương trình nào đó.
Hạ Băng tự nãy giờ vẫn nói luyên thuyên, chủ yếu cằn nhằn về sự cổ lỗ sĩ của bộ pijama mà Nguyệt Minh mặc trên người. Nguyệt Minh thấy Gia An đang ngủ, ngay lập tức xoay người dùng tay bịt cái miệng đang luyên thuyên của Hạ Băng đáng thương lại rồi lôi nàng vào bếp.
- Đứng yên đấy.- Nguyệt Minh cẩn thận nhìn trái nhìn phải, cuối cùng thì chạy lên lầu.
Hạ Băng đâu phải con nít mà Nguyệt Minh kêu đứng yên là ngoan ngoãn vâng lời!?
Hạ Băng tựa vào quầy bar, nhếch môi quan sát Nguyệt Minh từng chút từng chút đắp khăn lên người Gia An.
Hưm...
Nguyệt Minh đắp xong lại nhìn nàng bác sĩ, trong lòng khẽ thở dài, người này thích ngủ trên sofa vậy sao?
Còn không chịu nằm xuống?
Lúc trước ở bệnh viện từng ngả nghiêng một đợt khiến cô phải ngồi vào làm điểm tựa cho, giờ vẫn không thay đổi thói quen.
Gia An hơi ngả sang trái, Nguyệt Minh nhanh nhẹn đỡ lấy bả vai nàng. Rút kinh nghiệm lần trước, cô từ từ đặt nàng nằm xuống, tháo mắt kính của nàng đặt lên bàn, xong hết thảy mới thở phào nhẹ nhõm.
Gia An lúc ngủ cũng thật xinh đẹp, người cũng giống như tên vậy, tạo cho người ta cảm giác yên bình.
Nguyệt Minh ngẩn ngơ nhìn nàng, trọng tâm đặt vào đôi môi hồng xinh kia, không khỏi nuốt nước bọt.
Hôm nay bác sĩ An đổi màu son à?
Nguyệt Minh kề gần sát mặt Gia An, chỉ cần hít nhẹ là hương sữa quen thuộc lại xộc vào mũi, đánh động tâm trí cô. Trước đây, Nguyệt Minh từng đọc một cuốn sách về mùi cơ thể, cô đoán đây chính là mùi hương đặc trưng riêng của Gia An, rất nhẹ nhàng, không gắt gỏng, đôi khi hoà quyện với hương nước hoa tạo nên một mùi rất lôi cuốn.
- E hèm.- Hạ Băng tiến lại gần, tằng hắng một tiếng.
Nguyệt Minh như đứa trẻ nhỏ làm việc xấu bị mẹ bắt tại trận, giật thót người, lập tức đứng dậy.
Hạ Băng nhìn Nguyệt Minh mà nở nụ cười trào phúng.
- Bé Sel nhà ta lẽ nào đã biết yêu?
Trước đây khi Nguyệt Minh vẫn đang ở bên Thanh Phương, nàng cũng chưa từng thấy đôi mắt si ngốc như vậy, có lẽ đó là sự khác biệt giữa thử yêu một người và tự bản thân cảm nhận thích một người.
Nguyệt Minh lần thứ hai bịt miệng Hạ Băng, lôi bạn mình vào bếp vì sợ đánh thức Gia An.
- Selina bắt đầu học thói có tình yêu quên tình bạn rồi hả?- Hạ Băng trêu.
- Im mồm đi.- Nguyệt Minh thẹn quá hóa giận.
Hạ Băng nhìn sâu vào mắt bạn thân, khoé môi khẽ nâng lên, có vẻ mấy tháng qua đã có nhiều chuyện xảy ra, lay động tâm hồn đứa ngáo này rồi!
- Muốn người ta im mồm thì dẫn người ta đi chơi đi. Selina cục cưng, lâu quá chưa uống cùng nhau!- Hạ Băng ôm lấy cánh tay Nguyệt Minh, vờ làm nũng.
- Muốn uống thì rượu kìa.- Nguyệt Minh đầu hàng, chỉ về kệ rượu của mình.
- Selina biết người ta muốn cái gì mà!
Hạ Băng nói với giọng dẹo muốn chảy nước, làm cho Nguyệt Minh nổi hết da gà. Cô biết Hạ Băng chỉ dùng giọng này với người thân quen thôi, cô với Khả Hân đều từng trải qua, mà hình như cũng chả còn ai khác.
- Nhưng tớ không thích đi mấy chỗ đó.- Nguyệt Minh tìm cách từ chối.
Cô đối với mấy chỗ mà Hạ Băng muốn đi như hai thế giới, những chuyện đau đầu trong ký ức hầu như đều do đến mấy nơi đó rước nàng về mà ra.
Nhưng bị Hạ Băng nhìn mãi bằng đôi mắt long lanh làm Nguyệt Minh không đành lòng từ chối, dù sao nàng về đây một phần cũng là vì cô.
Hạ Băng ngân nga một giai điệu nào đó, cười tít mắt khi thấy Nguyệt Minh đi lên lầu thay đồ.
- Nhớ mặc đồ hợp một chút.- Nàng nói vọng theo.
Nguyệt Minh nhe răng trợn mắt.
- Nói nhỏ thôi!
Lát sau, Tổng giám đốc đi xuống nhưng lập tức lại bị Hạ Băng đẩy lên tầng lần nữa.
- Cậu đi họp hội đồng cổ đông sao?- Hạ Băng vừa lục tung cả phòng quần áo của Nguyệt Minh vừa càm ràm.
- Đi với cậu đã là may rồi.- Tổng giám đốc nhìn mình trong gương, xoay trái lại xoay phải, áo sơ mi cách điệu cùng quần jean hợp thời, chân vẫn dài, dáng vẫn đẹp.
Hạ Băng khinh thường nhìn Nguyệt Minh, sau đó quăng cho cô một cái váy gọi là đỡ phèn nhất trong mắt nàng.
Nguyệt Minh tặc lưỡi, biểu hiện không vừa lòng.
- Hay muốn tớ thay dùm?- Hạ Băng làm vẻ mặt mê gái, lao tới muốn xé áo Nguyệt Minh.
- Thôi cảm ơn, không mượn.- Tổng giám đốc đạp vào mông Hạ Băng, đẩy bạn thân ra ngoài.
Hạ Băng bĩu môi.
- Vài tháng nữa ai kia có bồ chắc không coi tui ra gì!
Nguyệt Minh ít khi mặc váy, chứ không hẳn là không có, đôi khi ở tiệc rượu, cô còn diện những bộ váy dạ hội độc đáo của nhà thiết kế có tiếng. Hạ Băng chọn cho Nguyệt Minh một chiếc váy hai dây đen bó sát cơ thể, cổ khoét sâu, vì vậy Tổng giám đốc phải tốn thêm thời gian lựa chọn trang sức cùng áo khoác phù hợp.
Cô khẽ chạm vào sợi dây chuyền mặt trăng trên cổ mình, suy đi nghĩ lại, vẫn là nên đeo nó, chỉ cần chọn áo khoác che phần da thịt hững hờ là đủ rồi.
Nguyệt Minh cùng Hạ Băng đi xuống, đúng lúc Khả Hân từ phòng Joy ló đầu ra.
- Hai chị đi đâu vậy?
- Đi bar, em đi không?- Hạ Băng xoa xoa đầu Khả Hân rồi cười.
- Em...
Khả Hân rất muốn đi theo, nhưng Uyên Hà vẫn còn ngồi trong phòng, đành lắc đầu.
- Em ở lại giữ nhà.
Nguyệt Minh cũng không muốn đi, vẫn có chút lấn cấn trong lòng, cô nhìn về phía sofa liền thấy Gia An vẫn còn đang ngủ.
Bác sĩ An mà biết liệu có quan tâm không?
Nàng sẽ làm ra biểu tình gì khi biết cô không ở nhà?
Hạ Băng hào hứng lôi kéo Nguyệt Minh ra cửa. Nguyệt Minh một tay bị Hạ Băng lôi, tay còn lại cầm túi xách, bỗng bị một lực kéo ra sau khiến cô khựng lại.
Hạ Băng đang tung tăng đi trước cũng bị kéo dừng bước theo.
Cả hai quay đầu lại.
- Đang bệnh mà đi đâu?
*****
Góc tự kỷ của tác giả:
Hạ Băng đã về và làm tròn trách nhiệm của một chú báo:> phần này cũng có thể xem là phần tiền truyện mở đầu cho việc Hạ Băng và ngôi vương tại SUNSHINE- còn nó như nào thì đợi phần của Nguyệt An kết thúc đã nhé, mn có đoán được CP của Hạ Băng khum:))
Thấy Nguyệt Minh cả người đỏ bừng vì tức giận, lại biết rõ Hạ Băng một khi đã quậy thì phải khiến thiên hạ tan nhà nát cửa mới chịu dừng. Khả Hân - nữ thư ký toàn năng chọn cách im lặng là vàng, hai cái ngọn lửa này quên nàng đi càng tốt.
Uyên Hà là người lạ, lần đầu thấy "trâu bò đánh nhau" thế này liền ngay lập tức sợ hãi, nấp phía sau Khả Hân mà run rẩy. Bác sĩ An lại chọn đứng ngoài cuộc, im lặng nhìn tình hình trước mặt.
Nhưng mọi chuyện lại kết thúc theo một cách vô cùng đơn giản: Tiếng khóc của Joy!
Đúng vậy, bé con đã tỉnh giấc, đố đứa nào ngủ được khi nghe Nguyệt Minh gầm lên đấy!?
Gia An ngay lập tức bế Joy lên, bé con ngửi được mùi thơm dễ chịu và quen thuộc kia liền dịu lại, chỉ còn sụt sùi dụi dụi vào lòng nàng, dụi dụi, ưm a mấy tiếng.
Nguyệt Minh được tiếng khóc của cháu con kéo lại cho một mảnh thanh tỉnh, cô im lặng ngồi xuống, chủ động tự hạ nhiệt bản thân bằng vài ly trà mà Khả Hân đẩy sang.
Hạ Băng phất tay, ra lệnh cho cô nàng người mẫu rời đi, còn bản thân thì đi về phía Gia An
- OMG, con của Nhật đây sao!?- Hạ Băng sửng sốt nhìn một cục bé tẹo ở kia.
Hạ-playgirl-Băng từ xưa tới giờ đã làm qua không biết bao nhiêu lần chuyện duy trì nòi giống, nhưng chưa bao giờ thấy được một "baby in real life" nên có chút sốc!
Gia An cười cười, lịch sự bế Joy lên cho Hạ Băng nhìn kỹ.
- Ồ...- Hạ Băng cảm thán, tiếp đến nàng nhìn soi xét thật kỹ từng chi tiết trên mặt Joy, thi thoảng lại đưa tay chọt chọt vào má bánh bao của bé, trầm trồ về độ đàn hồi. Có thể nói đây quả thật là chân trời mới trong nàng.
Joy chớp chớp đôi mắt to tròn, vừa ngủ dậy chả hiểu mô tê gì lại gặp một người lạ, bé ư a mấy tiếng rồi đưa cánh tay béo múp đập thẳng lên mặt Hạ Băng, nắm chiếc mũi cao của nàng mà lắc.
Hạ Băng cảm thấy thật may vì mũi mình là hàng thật, nếu không thì bị nắm mạnh bạo như vậy hẳn đã gãy từ lâu rồi!
Hạ Băng cười cười làm má lúm đồng tiền lún sâu, nàng đưa tay gỡ cái tay nhỏ ra rồi véo má Joy khiến bé nhăn mặt vì không thích.
- Nào, sang đây dì xem tấm chiếu mới của dì một chút.- Hạ Băng hào hứng muốn đón lấy Joy, trong đầu hiện ra một vạn câu hỏi vì sao.
- Ủa Selina, sao đầu bé không có tóc vậy? Trai hay gái đây? Tớ vạch quần ra xem được không?
Thật ra Hạ Băng cũng biết mấy thông tin cơ bản rồi, nhưng ngoại hình của đứa nhỏ này không giống trong tưởng tượng của nàng lắm, phải hỏi lại cho chắc, nhỡ đâu như trong drama, lấy nhầm con thì sao?
Gia An nghe xong cũng bó tay, hai người này quả không hổ danh là bạn bè thân thiết, nói câu nào cũng "có duyên" câu đó.
- Chi bằng cô bế thử rồi cảm nhận đi.- Nữ bác sĩ đưa sang.
Hạ Băng ban đầu cũng đưa tay ra, nhưng khựng lại một nhịp, nàng chợt nhận ra mình chưa biết bế nên có chút e dè, mà Joy dường như cũng cảm nhận được nguy cơ, khóc ré lên.
Hạ Băng chịu thua, không có gì khó nghe bằng tiếng trẻ con khóc, nàng giơ tay đầu hàng liền thấy bé con ngưng ngay trận khóc.
Hạ Băng cảm thấy bị kích thích bởi hành động này.
- Ủa? Hân, em bế xem.- Hạ Băng chỉ chỉ.
Khả Hân đứng dậy, đi đến bế Joy gọn vào lòng.
Joy không khóc!
- Nè cô gì ơi, cô lại bế thử xem.- Hạ Băng lại nhìn sang Uyên Hà.
Tới lượt Uyên Hà đứng dậy, bế Joy sang bên mình.
Joy không khóc!
Hạ Băng trố mắt, bắt đầu thấy lạ lạ rồi.
Nguyệt Minh lúc này đã bình tĩnh, cô đi đến vỗ vai bạn thân, tỏ vẻ trải đời.
- Chúc mừng cậu gia nhập câu lạc bộ những người bị Joy ghét!- Giọng Nguyệt Minh có chút đồng cảm.
- Joy ghét ai là người đó không bế được à?- Hạ Băng chỉ chỉ về Joy.
Nguyệt Minh gật đầu, cảm thấy cả hai đích thị là bạn thân mà!
- Cậu cũng bị ghét?
- Ừ!
- Cậu sang bế thử tớ xem nào!
Nguyệt Minh đỡ lấy bé từ tay Uyên Hà, trong lòng cũng chuẩn bị tinh thần bị ghét bỏ rồi, nhưng ai ngờ đâu, hôm nay Joy lại ngoan ngoãn nằm trong lòng cô.
Nguyệt Minh cũng bị sốc!
- Này Fuyu, tớ không cùng hội với cậu nữa!- Tổng giám đốc khoe khoang.
- Selina, đồ phản bội.- Hạ Băng dùng hai tay ôm mặt mình, vờ như đau khổ lắm.
Nguyệt Minh vừa bế cháu, vừa nhếch môi đắc ý, cô nắm tay nhỏ của Joy vẫy vẫy.
- Joy chào dì Fuyu đi con.
Joy không thèm, hất mặt đi chỗ khác, cảm thấy chán ghét vô cùng.
Hạ Băng xì một tiếng.
- Đúng là gái lớn chơi vui hơn gái nhỏ!
- Cho bé uống sữa đi.- Gia An đi đến nói nhỏ, mắt nàng nhìn sang Uyên Hà.
Bác sĩ Hà hiểu ý, liền nhận lấy Joy từ tay Nguyệt Minh, sau đó ra hiệu cho Khả Hân giúp mình một tay.
Phòng khách còn lại ba người, mỗi người ngồi ở một chỗ, Nguyệt Minh ngồi giữa trên sofa dài, Gia An cùng Hạ Băng lần lượt ngồi ở ghế nhỏ hai bên trái phải.
Hạ Băng mặt đối mặt với Gia An, cả hai đều duy trì nụ cười, nếu như Hạ Băng là nụ cười quyến rũ câu hồn với điểm nhấn là má lúm đồng tiền, thì Gia An lại là nụ cười hiền hậu với đôi mắt híp lại thành vầng trăng khuyết.
- Lâu quá không gặp, bác sĩ An ngày càng xinh đẹp.- Hạ Băng cất lời trước.
- Cô Fuyu quá khen rồi.- Gia An lắc lắc đầu.
- Lâu ngày không gặp, cô khác nhiều so với lần đầu mình gặp nhau.
Hạ Băng híp mắt, sao có thể không nhận ra hàm ý trong lời nói của bác sĩ An chứ!?
Hừ, lúc đó Hạ Băng tới thăm Nguyệt Minh với bộ dạng thê thảm ra sao, chính bản thân nàng vẫn còn khó chịu trong lòng đây, nhưng tỏ vẻ tức giận cũng chẳng được gì, chỉ tổ kém sang.
Hạ Băng dựa người ra sau, một tay dang rộng trên thành ghế, tay còn lại vuốt vuốt tóc mình.
- Vậy đã đúng gu bác sĩ An chưa nhỉ?- Hạ Băng nhếch môi, cố tỏ ra đầy phong tình.
Gia An nhún vai, cực kỳ thờ ơ.
- Rất tiếc là chưa, tôi nghĩ cô có thay đổi thế nào cũng không phải gu tôi đâu.
Nguyệt Minh cảm thấy mình như người dư thừa ngồi giữa, chứng kiến toàn bộ trận chiến của bestfriend cùng crush, cảm giác tiến không được, lùi cũng không xong.
- Ồ.- Hạ Băng đưa tay vuốt nhẹ khoé môi mình, tạo ra vài hành động gợi cảm.- Nhưng người ta lại thấy bác sĩ An là gu của người ta...Làm sao bây giờ?
Nguyệt Minh đối với chuyện Hạ Băng đột nhiên lên cơn cũng đã quen rồi, con nhỏ này lại nói nhăng nói cuội, muốn gây chuyện đây mà!
- Thật làm cô thất vọng rồi.- Gia An cười cười.
Nguyệt Minh cảm thấy vui vẻ đến lạ khi nghe bác sĩ An thẳng thừng từ chối Hạ Băng.
- Hưm, tiếc nhỉ?- Hạ Băng tặc lưỡi, tỏ ra tiếc nuối.
Sau đó, Hạ Băng lại đứng dậy đi thẳng một mạch đến ngồi trên thành ghế của Gia An. Hạ Băng nghiêng người, một tay choàng qua vai nàng bác sĩ.
- Bác sĩ An thật là hợp với nghề của mình, nhìn bác sĩ An là người ta muốn sinh con rồi!
Mắt Nguyệt Minh giật giật, trong lòng thầm nhổ nước bọt khinh bỉ bạn thân. Dù đã chuẩn bị tinh thần trước rồi nhưng thấy Hạ Băng dính vào Gia An lại khiến Nguyệt Minh không khỏi ngứa ngáy.
- Cô nói về kỹ thuật IVF sao? Nếu cô Fuyu muốn thực hiện, sau này cứ liên hệ tôi tư vấn nhé.
Gia An thoát thân một cách điêu luyện. Nữ bác sĩ với lấy túi xách, lấy ra một tấm danh thiếp luôn mang sẵn rồi đưa cho Hạ Băng.
Tổng giám đốc muốn tặng bác sĩ An một tràng vỗ tay, lại thêm cả gương mặt bị quê của Hạ Băng, cao thủ tình trường gì đều bị chị An nhà ta hất cẳng!
Hồi sau, Gia An mang đĩa trái cây ban nãy vào phòng bếp để dọn dẹp, lúc nàng trở ra ngoài, Nguyệt Minh và Hạ Băng đã không còn đó nữa.
Gia An có chút tò mò nhưng rồi cũng nhanh chóng nén xuống, bình thản ngồi xuống sofa xem tivi. Bây giờ cũng sắp khuya, chỉ có vài chương trình tạp kỹ, nàng nghiêng đầu tựa vào tay, định xem một chút để giết thời gian.
- Sao vậy, bệnh đã khỏi chưa?- Hạ Băng lúc này đang cùng Nguyệt Minh ở trong phòng làm việc, gương mặt chắc cũng vì thế mà biến chuyển trở nên nghiêm túc hơn.
- Ừa, khoẻ rồi.- Nguyệt Minh ngồi ở bàn làm việc của mình, mở laptop lên.- Bên cậu thế nào?
- Tớ chưa gặp bà ấy nữa, cứ để vài ngày đi, bà ta sẽ tự tìm đến.- Hạ Băng nhìn tủ sách của Nguyệt Minh, nhàm chán chọn ra một quyển sách kinh doanh.
- Về chuyện cổ phần, nắm được bao nhiêu phần trăm?- Nguyệt Minh gõ gõ bàn phím.
- Chắc chắn sẽ thu hồi 10% vào tay cậu.
Nguyệt Minh hơi trầm ngâm nhìn về Hạ Băng, muốn lấy được 10% cổ phần trong tay Thiên Hương chắc chắn phải trả một cái giá không nhỏ. Nguyệt Minh thở dài, nhìn Hạ Băng với ánh mắt biết ơn vì nàng lại lần nữa đánh đổi tự do bấy lâu nay để quay về đây.
- Selina, đừng có làm cái mặt đó.- Hạ Băng đóng cuốn sách trên tay lại, vỗ vỗ vai Nguyệt Minh.- Thật ra tớ cũng chỉ đang lợi dụng cậu thôi, không có gì đâu.
- Sao lại là lợi dụng? Là cậu giúp tớ. Hơn hết, dù cậu không nhờ, tớ cũng sẽ đứng ra giúp cậu.
- Giúp tớ chống lại mẹ tớ, cậu cũng biết sẽ gặp rất nhiều rủi ro. Selina nhà ta hôm nay can đảm nhỉ?- Hạ Băng bật cười, má lúm đồng tiền lại hiện rõ.
Mấy ngày trước, Nguyệt Minh có nhận được tài liệu của Hạ Băng, tất thảy đều là định hướng mở rộng và phát triển công ty giải trí đúng với chuyên ngành của Hạ Băng, một lĩnh vực SUNSHINE GROUP chưa động tay đến.
- Đây là sự chuẩn bị của cậu để về phế truất nữ hoàng?-Dù biết phải tin tưởng bạn thân, nhưng Nguyệt Minh vẫn lo lắng.
Hạ Băng luôn như thế, một mực phản nghịch, chống đối lại mẹ nàng, Nguyệt Minh hiểu rõ điều đó hơn ai hết, nhưng theo đánh giá của bản thân cô, đây chẳng phải là hành động bồng bột mà là điều cần thiết để Hạ Băng đoạt lấy sự tự do.
Thiên Hương luôn muốn Hạ Băng trở về, đứng dưới tán ô bà ta gây dựng, kế thừa cơ ngơi tỷ đô ai cũng thèm khát. Nhưng để có được nó, Hạ Băng sẽ phải đánh đổi sự tự do của mình, làm theo ý Thiên Hương, sống như cách Thiên Hương muốn.
Trước hết, để kế hoạch này thực hiện trơn tru, cần phải giúp TOMORROW Group của cô ổn định, tách khỏi sự kiểm soát của Thiên Hương... Sau đó, Nguyệt Minh mới có thể chống lưng cho Hạ Băng vùng vẫy.
Không khí khi cả hai bàn chuyện rất trầm lắng, Hạ Băng lại không thích như vậy, nãy giờ nàng cứ cảm thấy như mình đang lặn sâu dưới đáy biển mà không có dưỡng khí, lại còn bị áp suất dày vò nữa.
Hạ Băng đưa tay, vẫy vài cái.
- Được rồi, Selina đừng căng thẳng. Cứ làm theo kế hoạch, không sai sót gì là được!
- Nhưng mà tớ nói thật, cậu có thấy cách hay nhất là cậu chiếm được SUNSHINE không?
Hạ Băng nghe Nguyệt Minh nói, lại có chút trầm ngâm, sau một hồi mới đưa ba ngón tay lên.
- Muốn chiếm SUNSHINE thì trước mắt có ba trở ngại. Thứ nhất, mẹ tớ sẽ không dễ gì nhả ra. Thứ hai, tớ không thích SUNSHINE, dù cho là cách kinh doanh hay lĩnh vực đều không phải thứ tớ muốn. Nếu về dưới tay tớ, tớ sợ tâm huyết của ông bà ngoại cứ thế đi tong.
Nguyệt Minh chăm chú lắng nghe, nhưng Hạ Băng nói xong hai cái lại dừng.
- Thứ ba là gì?
- Cậu không nhớ Đan sao?- Hạ Băng vuốt tóc.
- Chị Đan?
- Trong tay Đan Đan nắm ít nhất 20% cổ phần của SUNSHINE. Bởi vì ông ngoại còn sống, Thiên Hương cũng không tiện ra mặt bức ép, mà theo ý ông ngoại thì chỉ có tớ hoặc Đan được quyền thừa kế, nếu xét phần trăm thắng, khả năng Đan Đan chiến thắng rất cao. Đó là lý do vì sao bà ấy muốn bắt tớ, có tớ rồi, biến tớ thành con rối, thêm móng vuốt của bà, chắc chắn SUNSHINE sẽ thuộc về bà ta mà thôi.
- ...
- Mà cậu cũng biết tớ đối với Đan thế nào...-Hạ Băng chợt cười mỉa mai.
Nguyệt Minh khẽ nhìn nàng, chuyện gia đình Hạ Băng có chút phức tạp, là người ngoài, cô không tiện xen vào.
- Đương nhiên tớ sẽ cướp hết mọi thứ từ tay chị ta, chỉ là bây giờ chưa phải lúc! Hơn hết, đấu với một người chẳng thèm để tâm đến trận đấu, cậu nghĩ có hứng thú không?
Lúc Nguyệt Minh cùng Hạ Băng đi xuống nhà thì đã là 11 giờ tối. Đối với con người sống về đêm như Hạ Băng thì vẫn còn sớm chán, tuy nhiên hôm nay nàng vẫn hơi bị jetlag một chút. Nguyệt Minh vốn bị bệnh mất ngủ, tất nhiên giờ này còn thức cũng bình thường thôi. Chỉ có bác sĩ An nhà ta là đang ôm gối ngủ gà ngủ gật trên sofa, trước mặt nàng, tivi vẫn đang phát chương trình nào đó.
Hạ Băng tự nãy giờ vẫn nói luyên thuyên, chủ yếu cằn nhằn về sự cổ lỗ sĩ của bộ pijama mà Nguyệt Minh mặc trên người. Nguyệt Minh thấy Gia An đang ngủ, ngay lập tức xoay người dùng tay bịt cái miệng đang luyên thuyên của Hạ Băng đáng thương lại rồi lôi nàng vào bếp.
- Đứng yên đấy.- Nguyệt Minh cẩn thận nhìn trái nhìn phải, cuối cùng thì chạy lên lầu.
Hạ Băng đâu phải con nít mà Nguyệt Minh kêu đứng yên là ngoan ngoãn vâng lời!?
Hạ Băng tựa vào quầy bar, nhếch môi quan sát Nguyệt Minh từng chút từng chút đắp khăn lên người Gia An.
Hưm...
Nguyệt Minh đắp xong lại nhìn nàng bác sĩ, trong lòng khẽ thở dài, người này thích ngủ trên sofa vậy sao?
Còn không chịu nằm xuống?
Lúc trước ở bệnh viện từng ngả nghiêng một đợt khiến cô phải ngồi vào làm điểm tựa cho, giờ vẫn không thay đổi thói quen.
Gia An hơi ngả sang trái, Nguyệt Minh nhanh nhẹn đỡ lấy bả vai nàng. Rút kinh nghiệm lần trước, cô từ từ đặt nàng nằm xuống, tháo mắt kính của nàng đặt lên bàn, xong hết thảy mới thở phào nhẹ nhõm.
Gia An lúc ngủ cũng thật xinh đẹp, người cũng giống như tên vậy, tạo cho người ta cảm giác yên bình.
Nguyệt Minh ngẩn ngơ nhìn nàng, trọng tâm đặt vào đôi môi hồng xinh kia, không khỏi nuốt nước bọt.
Hôm nay bác sĩ An đổi màu son à?
Nguyệt Minh kề gần sát mặt Gia An, chỉ cần hít nhẹ là hương sữa quen thuộc lại xộc vào mũi, đánh động tâm trí cô. Trước đây, Nguyệt Minh từng đọc một cuốn sách về mùi cơ thể, cô đoán đây chính là mùi hương đặc trưng riêng của Gia An, rất nhẹ nhàng, không gắt gỏng, đôi khi hoà quyện với hương nước hoa tạo nên một mùi rất lôi cuốn.
- E hèm.- Hạ Băng tiến lại gần, tằng hắng một tiếng.
Nguyệt Minh như đứa trẻ nhỏ làm việc xấu bị mẹ bắt tại trận, giật thót người, lập tức đứng dậy.
Hạ Băng nhìn Nguyệt Minh mà nở nụ cười trào phúng.
- Bé Sel nhà ta lẽ nào đã biết yêu?
Trước đây khi Nguyệt Minh vẫn đang ở bên Thanh Phương, nàng cũng chưa từng thấy đôi mắt si ngốc như vậy, có lẽ đó là sự khác biệt giữa thử yêu một người và tự bản thân cảm nhận thích một người.
Nguyệt Minh lần thứ hai bịt miệng Hạ Băng, lôi bạn mình vào bếp vì sợ đánh thức Gia An.
- Selina bắt đầu học thói có tình yêu quên tình bạn rồi hả?- Hạ Băng trêu.
- Im mồm đi.- Nguyệt Minh thẹn quá hóa giận.
Hạ Băng nhìn sâu vào mắt bạn thân, khoé môi khẽ nâng lên, có vẻ mấy tháng qua đã có nhiều chuyện xảy ra, lay động tâm hồn đứa ngáo này rồi!
- Muốn người ta im mồm thì dẫn người ta đi chơi đi. Selina cục cưng, lâu quá chưa uống cùng nhau!- Hạ Băng ôm lấy cánh tay Nguyệt Minh, vờ làm nũng.
- Muốn uống thì rượu kìa.- Nguyệt Minh đầu hàng, chỉ về kệ rượu của mình.
- Selina biết người ta muốn cái gì mà!
Hạ Băng nói với giọng dẹo muốn chảy nước, làm cho Nguyệt Minh nổi hết da gà. Cô biết Hạ Băng chỉ dùng giọng này với người thân quen thôi, cô với Khả Hân đều từng trải qua, mà hình như cũng chả còn ai khác.
- Nhưng tớ không thích đi mấy chỗ đó.- Nguyệt Minh tìm cách từ chối.
Cô đối với mấy chỗ mà Hạ Băng muốn đi như hai thế giới, những chuyện đau đầu trong ký ức hầu như đều do đến mấy nơi đó rước nàng về mà ra.
Nhưng bị Hạ Băng nhìn mãi bằng đôi mắt long lanh làm Nguyệt Minh không đành lòng từ chối, dù sao nàng về đây một phần cũng là vì cô.
Hạ Băng ngân nga một giai điệu nào đó, cười tít mắt khi thấy Nguyệt Minh đi lên lầu thay đồ.
- Nhớ mặc đồ hợp một chút.- Nàng nói vọng theo.
Nguyệt Minh nhe răng trợn mắt.
- Nói nhỏ thôi!
Lát sau, Tổng giám đốc đi xuống nhưng lập tức lại bị Hạ Băng đẩy lên tầng lần nữa.
- Cậu đi họp hội đồng cổ đông sao?- Hạ Băng vừa lục tung cả phòng quần áo của Nguyệt Minh vừa càm ràm.
- Đi với cậu đã là may rồi.- Tổng giám đốc nhìn mình trong gương, xoay trái lại xoay phải, áo sơ mi cách điệu cùng quần jean hợp thời, chân vẫn dài, dáng vẫn đẹp.
Hạ Băng khinh thường nhìn Nguyệt Minh, sau đó quăng cho cô một cái váy gọi là đỡ phèn nhất trong mắt nàng.
Nguyệt Minh tặc lưỡi, biểu hiện không vừa lòng.
- Hay muốn tớ thay dùm?- Hạ Băng làm vẻ mặt mê gái, lao tới muốn xé áo Nguyệt Minh.
- Thôi cảm ơn, không mượn.- Tổng giám đốc đạp vào mông Hạ Băng, đẩy bạn thân ra ngoài.
Hạ Băng bĩu môi.
- Vài tháng nữa ai kia có bồ chắc không coi tui ra gì!
Nguyệt Minh ít khi mặc váy, chứ không hẳn là không có, đôi khi ở tiệc rượu, cô còn diện những bộ váy dạ hội độc đáo của nhà thiết kế có tiếng. Hạ Băng chọn cho Nguyệt Minh một chiếc váy hai dây đen bó sát cơ thể, cổ khoét sâu, vì vậy Tổng giám đốc phải tốn thêm thời gian lựa chọn trang sức cùng áo khoác phù hợp.
Cô khẽ chạm vào sợi dây chuyền mặt trăng trên cổ mình, suy đi nghĩ lại, vẫn là nên đeo nó, chỉ cần chọn áo khoác che phần da thịt hững hờ là đủ rồi.
Nguyệt Minh cùng Hạ Băng đi xuống, đúng lúc Khả Hân từ phòng Joy ló đầu ra.
- Hai chị đi đâu vậy?
- Đi bar, em đi không?- Hạ Băng xoa xoa đầu Khả Hân rồi cười.
- Em...
Khả Hân rất muốn đi theo, nhưng Uyên Hà vẫn còn ngồi trong phòng, đành lắc đầu.
- Em ở lại giữ nhà.
Nguyệt Minh cũng không muốn đi, vẫn có chút lấn cấn trong lòng, cô nhìn về phía sofa liền thấy Gia An vẫn còn đang ngủ.
Bác sĩ An mà biết liệu có quan tâm không?
Nàng sẽ làm ra biểu tình gì khi biết cô không ở nhà?
Hạ Băng hào hứng lôi kéo Nguyệt Minh ra cửa. Nguyệt Minh một tay bị Hạ Băng lôi, tay còn lại cầm túi xách, bỗng bị một lực kéo ra sau khiến cô khựng lại.
Hạ Băng đang tung tăng đi trước cũng bị kéo dừng bước theo.
Cả hai quay đầu lại.
- Đang bệnh mà đi đâu?
*****
Góc tự kỷ của tác giả:
Hạ Băng đã về và làm tròn trách nhiệm của một chú báo:> phần này cũng có thể xem là phần tiền truyện mở đầu cho việc Hạ Băng và ngôi vương tại SUNSHINE- còn nó như nào thì đợi phần của Nguyệt An kết thúc đã nhé, mn có đoán được CP của Hạ Băng khum:))