Chương 64: Mộng
Gia Minh đặt Gia An xuống giường, đứa con gái ngoan luôn nghe lời bấy giờ lại nổi loạn chống đối, cố ngồi dậy, nước mắt lăn dài trên gương mặt xinh đẹp đã ửng hồng từ lúc nào của nàng.
- Ba.- Gia An kéo tay ba mình, ánh mắt đầy cầu xin.
Mặt Gia Minh đanh lại, nét mềm mại hòa cùng đau lòng liền biến mất, người cha luôn điềm tĩnh chẳng mấy chốc lại nghiêm khắc đến lạ
- Con nằm yên đó cho ba.- Gia Minh gỡ tay Gia An ra, lần nữa ấn con gái xuống giường, giọng nói đầy nghiêm nghị.
Con gái nhỏ của ông đang phát sốt nhưng nàng dường như không quan tâm điều đó, chỉ muốn bỏ mặc hết thảy để chạy ra ngoài. Chưa cần bàn đến vấn đề nghề nghiệp, chỉ luận đến số tuổi thì Gia An hẳn phải trưởng thành, hiểu rõ bản thân mình hiện giờ vô cùng yếu ớt.
Con gái không xót bản thân, nhưng nàng có biết rằng ông thật sự rất xót con không?
Gia An lúc này khiến Gia Minh vừa lo vừa sợ, quá khứ ám ảnh vào ngày mưa nhiều năm dường như đã khắc sâu trong lòng, khiến ông luôn luôn lo lắng con gái mình sẽ bị người ta làm cho tổn thương thêm lần nữa. Gia An ột khi thích ai sẽ thích hết lòng, chẳng bao giờ giữ lại thứ gì cho mình.
Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Dù sự việc năm ấy là một bước đệm để Gia An trưởng thành tốt đẹp như bây giờ, Gia Minh vẫn không chấp nhận được, ông không cần con gái phải hoàn hảo làm gì, càng không muốn thấy con mình lấy tổn thương đó làm bước tiến, dù sao cũng là con gái ông, ông tin chắc không có đau thương ngày đó, nàng vẫn sẽ lớn lên và trở thành một người con gái tuyệt vời!
- Con nhìn lại xem con đang làm ra cái bộ dạng gì!? Người con muốn gặp quan trọng, vậy con không quan trọng sao? Đang bị sốt lại nằng nặc đòi đi nước J, ngồi máy bay 6-7 tiếng đồng hồ, con ngất xỉu thì phải làm sao!? Chưa kể hải quan có cho con qua cửa với nhiệt độ này không? Con làm nghề gì? Con làm bác sĩ, con hiểu rõ sức khỏe của mình đúng không?- Gia Minh hiếm khi lớn tiếng với con gái, suốt 30 năm trên cõi đời của Gia An, những lần ông tức giận mắng nàng đếm chưa hết một bàn tay.
Gia An không trả lời được, thông qua làn nước mắt, nàng hệt như một chú mèo nhỏ bị thương mà nhìn ba mình. Gia An hiểu tâm ý của ba, nàng cũng biết ba lo cho mình biết nhường nào... nhưng nàng cũng rất lo cho Nguyệt Minh, nàng chỉ sốt một chút thôi, uống thuốc vào rồi chắc chắn là hạ mà.
Nàng muốn giải thích, nhưng ánh mắt kiên quyết kia của ba như thiêu đốt sạch những lời nàng định nói.
Gia An bây giờ chỉ có thể nằm đây mà khóc thút thít, chốc chốc lại nấc lên như trẻ con.
Gia Minh khẽ thở dài rồi khuỵu gối ngồi sát bên giường, bàn tay ông vững chãi nắm lấy bàn tay mềm mại của con gái mình, cảm nhận được hơi nóng từ lòng bàn tay con gái truyền sang.
Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Gia Minh đau lòng nhìn Gia An bằng ánh mắt ngập tràn tình yêu của một người cha.
Để mang được Gia An đến thế giới này, là một kỳ tích, thật vất vả, thật gian nan, bao nhiêu cung bậc cảm xúc ông đều đã trải qua hết thảy, một lần nhìn nàng đau lòng vì yêu đã là quá đủ cho sức chịu đựng làm cha như ông.
Bây giờ, ông chỉ muốn bao bọc con gái mà thôi, khó đến vậy sao? Làm sao để đứa nhỏ này thật hạnh phúc, chẳng vướng phải tổn thương gì đây?
- Nhắm mắt lại ngủ đi, ngày mai hết sốt, ba hứa sẽ cho con bay sang nước J.- Giọng ông khàn đặc.
Gia An hai mắt tròn xoe nhìn ba mình, vừa mới nín được một chút lại òa khóc thêm một lần nữa mất rồi.
Hạ Băng nhíu mày, gần đến giờ bay nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của bác sĩ An, lẽ nào nàng đoán sai rồi sao?
Nguyệt Minh không quan trọng đối với Gia An đến vậy?
Hạ Băng lấy điện thoại ra ấn nút gọi, đầu dây bên kia chẳng biết là đã tắt nguồn tự lúc nào.
Thật vậy ư?
Đã hẹn sẽ sang nước J cùng nhau rồi mà, giờ lại tắt máy, muốn trốn tránh sao?
- Xem ra phải trông chờ vào vận may của cậu rồi, Nguyệt Ngáo.- Hạ Băng bỏ điện thoại vào túi.
Lúc này, nhân viên đã bắt đầu hối thúc, nàng không thể đợi bác sĩ An được nữa, điều quan trọng nhất lúc này là sức khoẻ của Nguyệt Minh, Khả Hân bên ấy cũng sắp gục ngã mất rồi, nói không còn ra hơi.
Chuyến bay đêm bắt đầu cất cánh, âm thanh vù vù từ động cơ cứ thế phát ra mãi cho đến khi máy bay đạt chiều cao lý tưởng mới bớt ồn ào. Giọng nói trong veo của tiếp viên trưởng cất lên, theo sau đó là vài âm thanh xì xầm của hành khách xung quanh.
Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Hạ Băng tựa đầu vào cánh tay đang chống trên thành ghế sang trọng của hạng thương gia, ánh mắt phong lưu đa tình lúc này chỉ còn phảng phất nỗi buồn man mát. Mỗi lần đi nước J, tâm trạng Hạ Băng luôn như vậy, nơi đây là một phần quê hương của nàng, vì nàng mang trong người một phần tư dòng máu nước J mà.
Hạ Băng lắc đầu tự cười một cái, lúm đồng tiền bên má phải liền xuất hiện, nàng lại nghĩ lung tung cái gì không biết!?
Hạ Băng lấy tai nghe mang vào, thành công cách ly bản thân với tiếng ồn xung quanh, nàng ngả ghế ra, cứ như vậy mông lung ngắm bầu trời đen kịt đầy vô nghĩa.
Bay đêm thật mệt mỏi, chưa kể do thành phố Nguyệt Minh gặp nạn vừa có động đất, sân bay đóng cửa, nàng chỉ có thể đáp ở sân bay khác rồi đi trực thăng đến thẳng bệnh viện. Hạ Băng thấy thật may sức khoẻ bản thân tốt, quen những chuyến bay dài hành xác, nếu không hẳn sẽ không còn sức khi vừa đến bệnh viện.
Đến nơi, nàng có chút chần chừ, không khỏi rùng mình một cái, Nguyệt Minh nằm ở khu VIP bệnh viện tư đắc đỏ nên thật vắng vẻ, hành lang trắng tinh lạnh lẽo, không một bóng người vì nhân viên y tế đang bận tập trung ở khoa cấp cứu mất rồi.
Mỗi bước chân của Hạ Băng liền kéo theo một mảng da gà nổi lên, nhìn thấy bóng dáng Khả Hân đang ôm mặt trên băng ghế ngoài hành lang, nàng không khỏi thở dài.
- Trông em kinh quá.
Khả Hân lúc này mới ngẩng lên, gương mặt xinh đẹp vẫn còn dấu vết của những vệt nước mắt dài thật dài, vừa thấy Hạ Băng, ngay lập tức nước mắt nàng thư ký lại rơi xuống vô điều kiện.
Hạ Băng quét mắt đánh giá Khả Hân từ trên xuống dưới, nàng hơi nhăn mũi, cố làm bầu không khí bớt đau thương một chút, cong ngón tay búng vào trán em gái nhỏ.
- Em ngốc sao!? Cái bộ dạng gì thế này?
Khả Hân trước giờ luôn là một cô bé năng động, tháo vát, lại thông minh, đặc biệt rất hay cười, chính điều này mới giúp thư ký nhỏ dễ dàng tiến gần đến hai người chị gái tính cách hơi "có vấn đề" Hạ Băng và Nguyệt Minh đây...
Bộ dạng lúc này của Khả Hân thật khiến Hạ Băng nhìn không nổi, cả người dính đầy máu khô đã lâu chuyển sang đỏ sẫm, mặt mũi lem luốc, hẳn là thư ký nhỏ cũng đã cố rửa nhưng không sạch được hết, tóc tai thì bù xù... thật không nhìn ra thư ký toàn năng nữa rồi.
Còn đâu cô em gái nhỏ hay "tám" với nàng về chủ đề làm đẹp?
Khả Hân mặc kệ cho Hạ Băng đánh giá mình thế nào, chỉ lẳng lặng mà khóc, quá kinh hãi, quá đáng sợ...!
Tâm lý Khả Hân bây giờ đều tự kết tội bản thân, nếu nàng ấy chú ý một chút, nếu nàng ấy không dán mắt vào điện thoại, mọi chuyện chắc sẽ tốt hơn rồi.
Thư ký nhỏ đã ngồi đây cả đêm, cảm giác mệt mỏi ăn sâu tận xương tủy nhưng không dám chợp mắt dù chỉ một giây, luôn cầu nguyện, luôn khẩn cầu bình an cho Nguyệt Minh.
Từ phòng cấp cứu sang phòng hồi sức này, trái tim thư ký nhỏ chưa một chút nào thả lỏng.
Hạ Băng nhìn Khả Hân như vậy, cũng chẳng thể làm gì khác hơn, nàng tiến thêm vài bước, xuyên qua một ô kính nhìn vào trong, bộ dạng Nguyệt Minh cũng chả khá hơn Khả Hân là mấy, cả người quấn đầy băng trắng, đã vậy còn thở máy là sao!?
Cái con nhỏ này, nhà mở bệnh viện nên thích vào bệnh viện đến vậy à!? Nằm viện nhà mình chưa đủ, liền nằm luôn bệnh viện nhà người ta?
Hạ Băng rũ mắt, thật sự không biết dạo gần đây Nguyệt Minh có phạm thái tuế gì không, cực kỳ xui xẻo!
Hạ Băng hít một hơi thật sâu, giấu đi vẻ hoang mang vào tận sâu đáy mắt, giờ phút này, người cần tỉnh táo nhất vẫn là nàng, cần phải bình tĩnh để lo cho hai cái đứa ngốc này.
Hạ Băng ngồi xuống bên cạnh Khả Hân, hơi dang rộng hai tay. Thư ký nhỏ ngay lập tức nhào vào lòng người mà mình xem như chị ruột, vẫn cứ là tiếp tục khóc, bừa khóc vừa nói gì đó, nhưng vì những tiếng nấc nghẹn ngào mà Hạ Băng thật sự chẳng nghe ra gì cả.
- Em bình tĩnh một chút, Sel sẽ không sao đâu.- Hạ Băng vỗ vỗ nhẹ lưng Khả Hân mà an ủi.-Nhỏ này mạng lớn lắm, không chết được!
Tuy Hạ Băng mạnh mồm nói vậy, nhưng cũng lòng như lửa đốt...
Khả Hân hơi đẩy Hạ Băng ra, hai mắt long lanh nhìn nàng.
- C...hị...nói...th...ật... không?
Hạ Băng có chút cạn lời, thật muốn hỏi, em gái à, rốt cuộc em đã trao đổi với bác sĩ chưa vậy!?
Nhưng mà thôi, Hạ Băng đành nén lại, trước mắt nên để Khả Hân trở về, tắm rửa nghỉ ngơi, còn nhiều chuyện phải hỏi em gái nhỏ này lắm.
Sau khi Hạ Băng khuyên hết lời thì Khả Hân cũng chịu về khách sạn nghỉ ngơi dưới sự giúp đỡ của mấy trợ lý mà nàng mang đến.
Hạ Băng nhìn Khả Hân rời đi, mới thở phào một hơi, tạm giải quyết được một bé, bé còn lại...
Hạ Băng vẫn thông qua ô kính mà nhìn, sau đó hơi cắn môi, trực tiếp đi tìm bác sĩ mà trao đổi.
Vẫn là một chiều tan ca như mọi lần, Gia An ngồi vào ghế lái, vô tình ánh mắt liền chạm vào một vật trên ghế phụ lái, là mèo bông khó ở mà Nguyệt Minh mua cho Joy, nhưng người nào đó lại cứ thích để trên xe nàng.
Gia An cầm lên ngắm nghía, mặt mèo chẳng chút đáng yêu, đã vậy ánh mắt còn đầy vẻ bất mãn, miệng thì không có cười, những biểu cảm không đáng yêu tập hợp lại một chỗ lại trở nên đáng yêu vô cùng.
Rồi nàng đột nhiên nhớ đến chiếc gối ôm hình mèo của Nguyệt Minh, không khỏi cười khúc khích, nàng có nên đi thăm mấy thứ không đáng yêu không nhỉ?
Nghĩ như vậy trong một khoảnh khắc, và sau đó... nàng đã thấy mình ở trước nhà Nguyệt Minh.
Gia An cầm túi xách chuẩn bị bước xuống, lại thấy từ trong nhà, Nguyệt Minh hớt hãi chạy ra, nàng còn chưa kịp hỏi gì, đã thấy cô mở cửa xe, tự nhiên ngồi vào trong.
Gia An:...
Nguyệt Minh:...
Cả hai quay sang nhìn nhau, chớp chớp mắt.
Nguyệt Minh vẫn còn một thân đồ đi làm, rất chỉnh chu và nghiêm túc, nhưng nghiêm túc chẳng được mấy giây, Tổng giám đốc nhanh trí cầm lấy chú mèo bông trên ghế lại, đưa lên trước mặt.
-Bác sĩ An ơi, con hết tã rồi, mình cùng nhau đi mua tã nhe?- Nguyệt Minh nhại giọng mèo bông, tay còn trợ lực cho cánh tay mèo vẫy vẫy.
Gia An bật cười, đưa tay kéo cần số.
-Được rồi. Tiền xe của con hết 100$ nhé.
-Không có tiền, cô lấy chị Nguyệt đỡ được không?- Nguyệt Minh vẫn nhạu giọng mèo con đến nghiện, Gia An chỉ biết bật cười rồi mắng yêu hai tiếng: Trẻ con.
Nguyệt Minh vừa giàu có lại quyền lực, nhưng những chuyện cỏn con này cô luôn tự làm, việc bỏ thời gian và công sức ra khiến Gia An cảm nhận được sự quan tâm của Nguyệt Minh dành cho Joy. Cô ấy không giỏi trong lĩnh vực chăm trẻ, có thể nói là vẫn đầy bỡ ngỡ, nhưng lại rất chịu khó tiếp thu từng chút một, những điều vặt vãnh, cô đều quan tâm.
Nàng chợt nhớ đến dáng vẻ Nguyệt Minh của lần đầu gặp, đáng ghét đến mức nàng còn muốn đả thông "thần kinh" cho vị Tổng giám đốc này bằng cách thả rơi tự do từ tầng sân thượng bệnh viện xuống!
-Hôm nay còn muốn mua chút quần áo cho Joy nữa, mình đi Trung tâm thương mại đi, cái trung tâm xịn nhất thành phố X á.- Nguyệt Minh cầm tay mèo bông hướng về phía trước để chỉ đường.
Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Gia An lắc đầu bó tay, nhưng cũng đánh vô lăng theo hướng mà Nguyệt Minh muốn.
Nàng có đi siêu thị với Nguyệt Minh vài lần, ừm... lần nào cũng thật vất vả... nàng nhớ như in đôi mắt sáng long lanh của Nguyệt Minh khi đứng trước những gian hàng.
Chỉ khổ cho Gia An thôi, phải dùng mọi cách để ngăn không cho Nguyệt Minh mua hết những thứ mà cô muốn.
Mua không dùng hết, không phải rất lãng phí sao, hơn nữa, Nguyệt Minh đây là muốn mua hết cái siêu thị!?
Gia An đánh xe vào bãi một cách điêu luyện, sau đó đi ra trước đầu xe chờ Nguyệt Minh nhưng vài phút vẫn chưa thấy cô ra, nàng hơi nhíu mày nhìn cô loay hoay lục tìm gì đó.
-Sao vậy?- Gia An đi lại hỏi.
-Đang kiểm tra xem có mang ví tiền đầy đủ không.
Gia An suýt bật cười thành tiếng, lần đầu là Nguyệt Minh bị móc mất ví, lần tiếp theo khi đang giận nàng, cũng quên mang ví... Kể từ đó, lần nào cùng đi siêu thị, Nguyệt Minh đều tự động mang theo... rất nhiều ví!?
Bây giờ là đang đứng kiểm tra quân số sao?
-Một cái thẻ bỏ túi quần trái, một cái bỏ túi quần phải, một cái trong túi áo khoác...
Gia An cạn cả lời.
-Rốt cuộc Tổng giám đốc có bao nhiêu cái thẻ?
-Nhiều lắm, mà tạm mang theo năm cái thôi.- Nguyệt Minh ngây ngô đáp. -Xong, đủ năm thẻ rồi!
Gia An lắc lắc đầu.
-Vẫn thiếu một cái.
-Hả? Cái nào nữa?
-Cái mà lần nào đi siêu thị cũng dùng á.- Gia An cười nham hiểm.
Nguyệt Minh vẫn đang ngơ ngác nhớ lại xem còn thiếu cái nào thì Gia An đã lấy từ trong ví của nàng ra một cái thẻ, lúc này cô mới vỡ lẽ, bĩu môi một cái.
-Người ta không muốn dùng tiền của chị.
-Tôi mua đồ cho Joy cũng có sao đâu?
-Không thích.- Nguyệt Minh tỏ vẻ hờn dỗi bỏ đi trước.
Nhưng không đến 10 phút sau đó, chứ Tổng giám đốc vừa đến tầng bán quần áo cho trẻ em hai mắt liền sáng rỡ, bỏ hết thảy lại sau đầu mà chạy đi khắp mọi hướng.
Gia An cạn cả lời, nàng chỉ đành chạy theo sau, giữ được Nguyệt Minh lúc nào hay lúc đó.
-Cái này xinh ghê á chị.
-Cái này là của em bé 1 tuổi!
-Cái kia xinh thật!
-Cái kia là của bé lớn 4-5 tuổi!?
-Chị xem, giày này mang vào có phải rất xinh không?
-Loại này khá cứng, da em bé rất nhạy cảm.
Cố ngăn là như thế, nhưng mà cuối cùng, Nguyệt Minh vẫn cầm một mớ túi mang về!?
Gia An cảm thấy người giàu thật là hoang phí, cũng may nàng đã ngăn được một đống đồ linh tinh khác rồi, nếu không e là cốp xe nàng chẳng chứa đủ.
-Nguyệt nói đi mua tã, Nguyệt mua muốn hết cả cái trung tâm thương mại, trừ tã!?
Cả hai ngồi nghỉ ở hàng ghế ở sảnh trung tâm thương mại, chưa vội xuống bãi đỗ xe, Gia An nhìn mớ đồ của Nguyệt Minh mua mà cảm thán.
Nguyệt Minh chỉ gãi đầu cười hì hì, sau đó móc từ trong túi ra một viên kẹo dưa lưới quen thuộc rồi bóc vỏ, đưa đến cho nàng.
Gia An bĩu môi, cũng không trách nổi nữa, thật là con nít quá chừng.
Lúc này, chuông điện thoại Nguyệt Minh vang lên, cô đành đi ra 1 góc để nghe máy.
Gia An nhìn theo, gương mặt vừa cười ngốc nghếch với nàng thoáng chút đã đanh lại, mười phần nghiêm nghị đủ mười phần, Nguyệt Minh lúc xử lý công việc sẽ như vậy sao?
Một lát sau, Nguyệt Minh trở lại, từ trong túi lại lấy ra thêm một cái móc khóa hình mèo mặt quạu.
Gia An:...?
Hẳn là Nguyệt Minh rất yêu thích con mèo này, nhưng nàng không biết cô đã mua từ lúc nào.
-Cho chị.- Thấy Gia An chần chừ, cô trực tiếp cầm lấy tay nàng bỏ vào.
Gia An vẫn không lên tiếng, thay vào đó là một nụ cười khiến Nguyệt Minh có chút ngẩn ngơ.
Hai người còn đang định nói chuyện với nhau, thì một tiếng gào kêu cứu thất thanh ập vào tai.
Gia An ngay tức khắc đứng dậy, ánh mắt linh hoạt tìm nơi phát ra âm thanh, liền thấy một người đàn ông đang rất khó khăn đỡ người vợ mang bầu của anh ta nằm xuống đất, không cần nghĩ nhiều, nàng tức tốc chạy lại.
Trong phút chốc, mọi người đã tụ tập xung quanh rất đông, Gia An vì thế mà không thể chen vào ngay được, còn đang rối rắm thì một bàn tay đã nắm chặt tay nàng, bước về phía trước, tách đám đông mở đường cho nàng.
Gia An ngẩng mặt lên chỉ nghe thấy giọng Nguyệt Minh có chút lớn.
-Tránh ra, để bác sĩ xem xét tình hình!
Nghe đến hai từ bác sĩ, mọi người cũng vì thế mà nhanh chóng tránh sang hai bên tạo thành lối đi.
-Có chuyện gì vậy?- Gia An hỏi người đàn ông.
-Vợ chồng tôi đang đi mua sắm thì cô ấy đột nhiên nói bụng rất đau, chúng tôi định trở về nhưng chỉ vừa được mấy bước thì vợ tôi liền khuỵu ngã.- Người chồng nói với giọng run run.
Gia An vừa nghe vừa quan sát tình hình người vợ, vì quá đau mà cô ấy đang mím chặt môi. Ánh mắt nàng chạm vào dòng chất lỏng đo đỏ trượt dài dưới chân cô ấy.
-Chị nhà bầu tháng thứ mấy rồi? Có lịch dự sinh chưa?
-8.
Gia An cẩn thận xem xét, nàng ngước lên nhìn Nguyệt Minh, lúc này cô đang gọi điện cho xe cấp cứu và giải tán những người xung quanh.
-Chị nhà có dấu hiệu sinh non, người nhà tôi đã gọi xe cấp cứu, anh bình tĩnh một chút.- Gia An trấn an người chồng, nhưng theo quan sát thì tình hình người vợ có chút không khả quan cho lắm.-Nguyệt, có thể chạy lại tiệm thuốc kia mua giúp tôi găng tay, cồn 70 độ, cùng ít dụng cụ y tế không?
Bác sĩ An vừa nói, vừa lục lấy trong túi xách ra một chai dung dịch để rửa tay, còn Tổng giám đốc thì đã nhanh chân chạy đi theo lệnh của nàng.
Người vợ hét lên đau đớn, nắm chặt lấy người chồng, cả hai cùng nhau hốt hoảng, không ngừng cầu xin Gia An trợ giúp.
Bác sĩ An lúc này vẫn rất bình tĩnh, nàng xin lỗi một tiếng rồi chủ động cởi áo khoác của mình ra lót ở dưới sàn, trời mùa hè oi bức nên nàng mặc ở trong là một chiếc váy cộc tay, lộ ra cánh tay trắng ngần mảnh khảnh.
-Bao tay đây.- Nguyệt Minh đã quay lại, vừa nói vừa thở dốc. Cô ôm một mớ đồ lặt vặt mà Gia An cần đem đến.
Gia An nhìn cô bằng ánh mắt cảm ơn, sau đó liền mang bao tay y tế vào.
-Nguyệt, tôi cần khăn sạch.- Nàng vừa nói xong lại không thấy bóng dáng tổng giám đốc đâu.- Em giúp tôi lấy mấy cái size to nhé.
Nàng biết mình không có nhiều thời gian. Dựa theo tình hình phán đoán, xe cấp cứu lại không kịp rồi, sản phụ chắc chắn sẽ sinh ngay lúc này.
-Xin lỗi.- Nàng nhìn vào mắt người vợ mà nói, sau đó vén váy cô ấy lên rồi cởi quần lót ra.
Đúng như nàng dự tính, nước ối vỡ rồi.
Người vợ hét lên từng cơn, còn người chồng thì thở không ra hơi khi nhìn cảnh tượng trước mắt, một bên còn bị vợ cấu đến đỏ cả người, anh ta trước nay bị hội chứng sợ máu, nên ngay lập tức lăn ra xỉu.
Gia An hít một hơi để giữ bình tĩnh, người chồng ngất xỉu càng làm cho người vợ sợ hãi, không còn ai đỡ nên cô ấy đã ngã nằm xuống mặt sàn lạnh lẽo, khóc lóc liên tục.
-Cô bình tĩnh... Không sao... Không sao... Nghe tôi, hít vào sau đó thở ra, làm liên tục như vậy... Cố gắng cảm nhận và rặn khi có cơn gò nha... Hít vào... Thở ra... Từ từ thôi... Rất nhanh con cô sẽ chào đời...
Lời nói rất nhẹ nhàng, mang đầy tính trấn an, nàng đã trải qua không biết bao nhiêu ca sinh, kinh nghiệm tích lũy dần đều, lúc này thai phụ đang rất hoang mang, việc người chồng đã ngất đi càng khiến cô ấy hoảng loạn, cũng bởi vì vậy mà không nghe lời nàng.
Gia An có chút phân tâm, nhưng đúng lúc này, Nguyệt Minh lại mang một đống khăn đủ size chạy đến, không nói không rằng, cô kéo người đàn ông đang bất tỉnh nhân sự ra một bên, ngồi vào vị trí đó rồi nắm lấy tay người phụ nữ.
-Nghe lời bác sĩ đi, cô ấy giỏi lắm đó! Có đau thì cứ nắm lấy tôi này.- Nguyệt Minh vỗ vỗ tay người phụ nữ trấn an, sau đó lại im lặng vài giây như suy nghĩ gì đó, nở nụ cười nói tiếp.-Nhớ nhé, bác sĩ An, khoa sản bệnh viện HOPE.
Gia An nghe xong cả người đang căng thẳng cũng muốn bật cười, Chủ tịch này cũng quá có tâm nha, không quên quảng cáo sản nghiệp nhà mình!
Về phần người phụ nữ, hẳn là do cảm nhận được hơi ấm khiến người ta an tâm hơn, cô ấy liền nắm lấy hai tay Nguyệt Minh như thể nắm phao cứu sinh rồi hét lên theo từng cơn rặn.
Gia An vừa trấn an vừa cổ vũ, rất nhanh đã thấy được đầu đứa bé, người qua đường vây xem đều nín thở, chờ đợi một khoảnh khắc thiêng liêng sắp diễn ra.
Gia An tập trung hết mức, cuối cùng cũng đón được một đứa bé đỏ hỏn trên tay, vừa chào đời, bé con đã cất cao tiếng khóc.
Bác sĩ An thoăn thoắt lấy khăn quấn bé lại, sau đó vệ sinh nhớt ở mũi và miệng cho bé, người mẹ lúc này đã xụi lơ, gần như hết hơi, chỉ có thể cố mắt nhìn con mình.
Hai mắt Nguyệt Minh sáng long lanh khi thấy Gia An để em bé vào lòng người mẹ, khuôn mặt cô khiến nàng muốn cười, cũng muốn véo một cái và hỏi: "Bộ con của cô sao!?".
Đúng vậy, Tổng giám đốc đang vui mừng như thể là con của cô chào đời vậy!?
Nàng đảo mắt, trong lòng có chút xót xa nhìn vào những vết hằn đỏ cùng vết trầy trên tay Nguyệt Minh.
Khoảnh khắc em bé ra đời, người người vây xem đều trao cho họ những tràng vỗ tay thật to, đan xen cùng những tiếng huýt sáo, thế này cũng quá đỉnh rồi!
-Là bác sĩ của HOPE sao? Xinh đẹp tốt bụng!
-Tôi sẽ nhớ kỹ bác sĩ An bệnh viện HOPE.
Mọi người xì xầm bàn tán, xem như chiến lược marketing của Tổng giám đốc thành công rực rỡ.
Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Rất nhanh ngay sau đó, phía ngoài vang dội tiếng còi xe cứu thương, đội bác sĩ liền mang cán chạy tới, Gia An thở phào, nàng cũng không đủ dụng cụ để thực hiện tiếp.
Nàng trao đổi sơ với một người bác sĩ phụ trách, sản phụ cần được sổ nhau và xử lý chảy máu sau sinh, đứa bé cũng cần được cắt dây rốn, sẵn tiện dặn đội cấp cứu nên mang người chồng đang bất tỉnh theo luôn.
Sau khi hết thảy qua đi, Bác sĩ An cởi bao tay rồi chủ động tiến đến nắm lấy tay Nguyệt Minh, hẳn là cô đau lắm, lúc nãy nàng không có thời gian để ý nhưng cũng không nghe cô ca thán gì.
Nàng hơi cắn cắn môi, không kiềm lòng được.
-Ngốc.
Nguyệt Minh cười hì hì.
-Ngốc nhưng giúp được người nha!
-Vẫn ngốc.
-Ơ kìa...
-Đi về, tôi xem xét cái tay cho.- Gia An không thèm ngồi đó nhìn Nguyệt Minh phát ngốc nữa, tự bước đi trước.
Nguyệt Minh nhà ta thật đáng thương, lại phải tự thu gom một đống đồ rồi chạy theo Gia An.
-Ngày hôm nay đã thích tôi hơn chút nào chưa?
Gia An nghe âm thanh vang vọng ở phía sau, cớ sao mỗi ngày đều hỏi nàng vậy?
Nàng không muốn nói đâu, Tổng giám đốc tự hào luôn thông minh hơn người, lại chẳng dùng trái tim mà cảm nhận được sao?
-Chưa á.- Gia An không quay mặt lại nhìn, trả lời bằng một câu mà ngày nào nàng cũng nói với Nguyệt Minh.
Nhưng rồi bước chân Gia An chợt khựng lại, cảnh tượng nhộn nhịp xung quanh bỗng chốc tan biến, chỉ còn lại một màn đêm. Nàng cảm thấy sống lưng mình lạnh lẽo, liền sợ hãi quay ra sau.
-Nguyệt?
Vì sao Nguyệt Minh lại quay lưng rời đi hướng khác thế này?
Gia An không cam tâm, chẳng phải mới nói cười đó hay sao?
-Nguyệt!- Gia An gọi thêm lần nữa, lần này, cả thân người Nguyệt Minh dần dần phai nhạt.
Nguyệt Minh biến mất rồi.
-NGUYỆT!!!
Gia An hoảng hốt bật dậy, vì sao nàng lại mơ về một sự việc đã từng diễn ra thế này?
Nhưng rõ ràng là khi ấy, Nguyệt Minh vẫn còn nắm lấy tay nàng trên đường về, không rời đi chỉ một khắc mà?
Cả người Gia An đầy mồ hôi, nhịp thở nhanh hơn bình thường rất nhiều, nàng hít vào sâu như thể đây là chút dưỡng khí còn sót lại trên trái đất này.
Hai mắt nàng nhoè đi, dáo dác nhìn xung quanh, ánh sáng cuối cùng đã trở lại, nhưng chẳng có Nguyệt Minh.
*****
Góc tự kỷ của tác giả:
Giấc mơ của Gia An là sự việc có thật của hai bạn, chỉ là nhớ quá mà bác sĩ An mơ lại thui.
Không biết sau này lúc chị An sinh con bé Nguyệt sẽ như nào đây nhỉ? Để chị bấu tay hay lăn ra xĩu vì căng thẳng đây ta:))
- Ba.- Gia An kéo tay ba mình, ánh mắt đầy cầu xin.
Mặt Gia Minh đanh lại, nét mềm mại hòa cùng đau lòng liền biến mất, người cha luôn điềm tĩnh chẳng mấy chốc lại nghiêm khắc đến lạ
- Con nằm yên đó cho ba.- Gia Minh gỡ tay Gia An ra, lần nữa ấn con gái xuống giường, giọng nói đầy nghiêm nghị.
Con gái nhỏ của ông đang phát sốt nhưng nàng dường như không quan tâm điều đó, chỉ muốn bỏ mặc hết thảy để chạy ra ngoài. Chưa cần bàn đến vấn đề nghề nghiệp, chỉ luận đến số tuổi thì Gia An hẳn phải trưởng thành, hiểu rõ bản thân mình hiện giờ vô cùng yếu ớt.
Con gái không xót bản thân, nhưng nàng có biết rằng ông thật sự rất xót con không?
Gia An lúc này khiến Gia Minh vừa lo vừa sợ, quá khứ ám ảnh vào ngày mưa nhiều năm dường như đã khắc sâu trong lòng, khiến ông luôn luôn lo lắng con gái mình sẽ bị người ta làm cho tổn thương thêm lần nữa. Gia An ột khi thích ai sẽ thích hết lòng, chẳng bao giờ giữ lại thứ gì cho mình.
Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Dù sự việc năm ấy là một bước đệm để Gia An trưởng thành tốt đẹp như bây giờ, Gia Minh vẫn không chấp nhận được, ông không cần con gái phải hoàn hảo làm gì, càng không muốn thấy con mình lấy tổn thương đó làm bước tiến, dù sao cũng là con gái ông, ông tin chắc không có đau thương ngày đó, nàng vẫn sẽ lớn lên và trở thành một người con gái tuyệt vời!
- Con nhìn lại xem con đang làm ra cái bộ dạng gì!? Người con muốn gặp quan trọng, vậy con không quan trọng sao? Đang bị sốt lại nằng nặc đòi đi nước J, ngồi máy bay 6-7 tiếng đồng hồ, con ngất xỉu thì phải làm sao!? Chưa kể hải quan có cho con qua cửa với nhiệt độ này không? Con làm nghề gì? Con làm bác sĩ, con hiểu rõ sức khỏe của mình đúng không?- Gia Minh hiếm khi lớn tiếng với con gái, suốt 30 năm trên cõi đời của Gia An, những lần ông tức giận mắng nàng đếm chưa hết một bàn tay.
Gia An không trả lời được, thông qua làn nước mắt, nàng hệt như một chú mèo nhỏ bị thương mà nhìn ba mình. Gia An hiểu tâm ý của ba, nàng cũng biết ba lo cho mình biết nhường nào... nhưng nàng cũng rất lo cho Nguyệt Minh, nàng chỉ sốt một chút thôi, uống thuốc vào rồi chắc chắn là hạ mà.
Nàng muốn giải thích, nhưng ánh mắt kiên quyết kia của ba như thiêu đốt sạch những lời nàng định nói.
Gia An bây giờ chỉ có thể nằm đây mà khóc thút thít, chốc chốc lại nấc lên như trẻ con.
Gia Minh khẽ thở dài rồi khuỵu gối ngồi sát bên giường, bàn tay ông vững chãi nắm lấy bàn tay mềm mại của con gái mình, cảm nhận được hơi nóng từ lòng bàn tay con gái truyền sang.
Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Gia Minh đau lòng nhìn Gia An bằng ánh mắt ngập tràn tình yêu của một người cha.
Để mang được Gia An đến thế giới này, là một kỳ tích, thật vất vả, thật gian nan, bao nhiêu cung bậc cảm xúc ông đều đã trải qua hết thảy, một lần nhìn nàng đau lòng vì yêu đã là quá đủ cho sức chịu đựng làm cha như ông.
Bây giờ, ông chỉ muốn bao bọc con gái mà thôi, khó đến vậy sao? Làm sao để đứa nhỏ này thật hạnh phúc, chẳng vướng phải tổn thương gì đây?
- Nhắm mắt lại ngủ đi, ngày mai hết sốt, ba hứa sẽ cho con bay sang nước J.- Giọng ông khàn đặc.
Gia An hai mắt tròn xoe nhìn ba mình, vừa mới nín được một chút lại òa khóc thêm một lần nữa mất rồi.
Hạ Băng nhíu mày, gần đến giờ bay nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của bác sĩ An, lẽ nào nàng đoán sai rồi sao?
Nguyệt Minh không quan trọng đối với Gia An đến vậy?
Hạ Băng lấy điện thoại ra ấn nút gọi, đầu dây bên kia chẳng biết là đã tắt nguồn tự lúc nào.
Thật vậy ư?
Đã hẹn sẽ sang nước J cùng nhau rồi mà, giờ lại tắt máy, muốn trốn tránh sao?
- Xem ra phải trông chờ vào vận may của cậu rồi, Nguyệt Ngáo.- Hạ Băng bỏ điện thoại vào túi.
Lúc này, nhân viên đã bắt đầu hối thúc, nàng không thể đợi bác sĩ An được nữa, điều quan trọng nhất lúc này là sức khoẻ của Nguyệt Minh, Khả Hân bên ấy cũng sắp gục ngã mất rồi, nói không còn ra hơi.
Chuyến bay đêm bắt đầu cất cánh, âm thanh vù vù từ động cơ cứ thế phát ra mãi cho đến khi máy bay đạt chiều cao lý tưởng mới bớt ồn ào. Giọng nói trong veo của tiếp viên trưởng cất lên, theo sau đó là vài âm thanh xì xầm của hành khách xung quanh.
Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Hạ Băng tựa đầu vào cánh tay đang chống trên thành ghế sang trọng của hạng thương gia, ánh mắt phong lưu đa tình lúc này chỉ còn phảng phất nỗi buồn man mát. Mỗi lần đi nước J, tâm trạng Hạ Băng luôn như vậy, nơi đây là một phần quê hương của nàng, vì nàng mang trong người một phần tư dòng máu nước J mà.
Hạ Băng lắc đầu tự cười một cái, lúm đồng tiền bên má phải liền xuất hiện, nàng lại nghĩ lung tung cái gì không biết!?
Hạ Băng lấy tai nghe mang vào, thành công cách ly bản thân với tiếng ồn xung quanh, nàng ngả ghế ra, cứ như vậy mông lung ngắm bầu trời đen kịt đầy vô nghĩa.
Bay đêm thật mệt mỏi, chưa kể do thành phố Nguyệt Minh gặp nạn vừa có động đất, sân bay đóng cửa, nàng chỉ có thể đáp ở sân bay khác rồi đi trực thăng đến thẳng bệnh viện. Hạ Băng thấy thật may sức khoẻ bản thân tốt, quen những chuyến bay dài hành xác, nếu không hẳn sẽ không còn sức khi vừa đến bệnh viện.
Đến nơi, nàng có chút chần chừ, không khỏi rùng mình một cái, Nguyệt Minh nằm ở khu VIP bệnh viện tư đắc đỏ nên thật vắng vẻ, hành lang trắng tinh lạnh lẽo, không một bóng người vì nhân viên y tế đang bận tập trung ở khoa cấp cứu mất rồi.
Mỗi bước chân của Hạ Băng liền kéo theo một mảng da gà nổi lên, nhìn thấy bóng dáng Khả Hân đang ôm mặt trên băng ghế ngoài hành lang, nàng không khỏi thở dài.
- Trông em kinh quá.
Khả Hân lúc này mới ngẩng lên, gương mặt xinh đẹp vẫn còn dấu vết của những vệt nước mắt dài thật dài, vừa thấy Hạ Băng, ngay lập tức nước mắt nàng thư ký lại rơi xuống vô điều kiện.
Hạ Băng quét mắt đánh giá Khả Hân từ trên xuống dưới, nàng hơi nhăn mũi, cố làm bầu không khí bớt đau thương một chút, cong ngón tay búng vào trán em gái nhỏ.
- Em ngốc sao!? Cái bộ dạng gì thế này?
Khả Hân trước giờ luôn là một cô bé năng động, tháo vát, lại thông minh, đặc biệt rất hay cười, chính điều này mới giúp thư ký nhỏ dễ dàng tiến gần đến hai người chị gái tính cách hơi "có vấn đề" Hạ Băng và Nguyệt Minh đây...
Bộ dạng lúc này của Khả Hân thật khiến Hạ Băng nhìn không nổi, cả người dính đầy máu khô đã lâu chuyển sang đỏ sẫm, mặt mũi lem luốc, hẳn là thư ký nhỏ cũng đã cố rửa nhưng không sạch được hết, tóc tai thì bù xù... thật không nhìn ra thư ký toàn năng nữa rồi.
Còn đâu cô em gái nhỏ hay "tám" với nàng về chủ đề làm đẹp?
Khả Hân mặc kệ cho Hạ Băng đánh giá mình thế nào, chỉ lẳng lặng mà khóc, quá kinh hãi, quá đáng sợ...!
Tâm lý Khả Hân bây giờ đều tự kết tội bản thân, nếu nàng ấy chú ý một chút, nếu nàng ấy không dán mắt vào điện thoại, mọi chuyện chắc sẽ tốt hơn rồi.
Thư ký nhỏ đã ngồi đây cả đêm, cảm giác mệt mỏi ăn sâu tận xương tủy nhưng không dám chợp mắt dù chỉ một giây, luôn cầu nguyện, luôn khẩn cầu bình an cho Nguyệt Minh.
Từ phòng cấp cứu sang phòng hồi sức này, trái tim thư ký nhỏ chưa một chút nào thả lỏng.
Hạ Băng nhìn Khả Hân như vậy, cũng chẳng thể làm gì khác hơn, nàng tiến thêm vài bước, xuyên qua một ô kính nhìn vào trong, bộ dạng Nguyệt Minh cũng chả khá hơn Khả Hân là mấy, cả người quấn đầy băng trắng, đã vậy còn thở máy là sao!?
Cái con nhỏ này, nhà mở bệnh viện nên thích vào bệnh viện đến vậy à!? Nằm viện nhà mình chưa đủ, liền nằm luôn bệnh viện nhà người ta?
Hạ Băng rũ mắt, thật sự không biết dạo gần đây Nguyệt Minh có phạm thái tuế gì không, cực kỳ xui xẻo!
Hạ Băng hít một hơi thật sâu, giấu đi vẻ hoang mang vào tận sâu đáy mắt, giờ phút này, người cần tỉnh táo nhất vẫn là nàng, cần phải bình tĩnh để lo cho hai cái đứa ngốc này.
Hạ Băng ngồi xuống bên cạnh Khả Hân, hơi dang rộng hai tay. Thư ký nhỏ ngay lập tức nhào vào lòng người mà mình xem như chị ruột, vẫn cứ là tiếp tục khóc, bừa khóc vừa nói gì đó, nhưng vì những tiếng nấc nghẹn ngào mà Hạ Băng thật sự chẳng nghe ra gì cả.
- Em bình tĩnh một chút, Sel sẽ không sao đâu.- Hạ Băng vỗ vỗ nhẹ lưng Khả Hân mà an ủi.-Nhỏ này mạng lớn lắm, không chết được!
Tuy Hạ Băng mạnh mồm nói vậy, nhưng cũng lòng như lửa đốt...
Khả Hân hơi đẩy Hạ Băng ra, hai mắt long lanh nhìn nàng.
- C...hị...nói...th...ật... không?
Hạ Băng có chút cạn lời, thật muốn hỏi, em gái à, rốt cuộc em đã trao đổi với bác sĩ chưa vậy!?
Nhưng mà thôi, Hạ Băng đành nén lại, trước mắt nên để Khả Hân trở về, tắm rửa nghỉ ngơi, còn nhiều chuyện phải hỏi em gái nhỏ này lắm.
Sau khi Hạ Băng khuyên hết lời thì Khả Hân cũng chịu về khách sạn nghỉ ngơi dưới sự giúp đỡ của mấy trợ lý mà nàng mang đến.
Hạ Băng nhìn Khả Hân rời đi, mới thở phào một hơi, tạm giải quyết được một bé, bé còn lại...
Hạ Băng vẫn thông qua ô kính mà nhìn, sau đó hơi cắn môi, trực tiếp đi tìm bác sĩ mà trao đổi.
Vẫn là một chiều tan ca như mọi lần, Gia An ngồi vào ghế lái, vô tình ánh mắt liền chạm vào một vật trên ghế phụ lái, là mèo bông khó ở mà Nguyệt Minh mua cho Joy, nhưng người nào đó lại cứ thích để trên xe nàng.
Gia An cầm lên ngắm nghía, mặt mèo chẳng chút đáng yêu, đã vậy ánh mắt còn đầy vẻ bất mãn, miệng thì không có cười, những biểu cảm không đáng yêu tập hợp lại một chỗ lại trở nên đáng yêu vô cùng.
Rồi nàng đột nhiên nhớ đến chiếc gối ôm hình mèo của Nguyệt Minh, không khỏi cười khúc khích, nàng có nên đi thăm mấy thứ không đáng yêu không nhỉ?
Nghĩ như vậy trong một khoảnh khắc, và sau đó... nàng đã thấy mình ở trước nhà Nguyệt Minh.
Gia An cầm túi xách chuẩn bị bước xuống, lại thấy từ trong nhà, Nguyệt Minh hớt hãi chạy ra, nàng còn chưa kịp hỏi gì, đã thấy cô mở cửa xe, tự nhiên ngồi vào trong.
Gia An:...
Nguyệt Minh:...
Cả hai quay sang nhìn nhau, chớp chớp mắt.
Nguyệt Minh vẫn còn một thân đồ đi làm, rất chỉnh chu và nghiêm túc, nhưng nghiêm túc chẳng được mấy giây, Tổng giám đốc nhanh trí cầm lấy chú mèo bông trên ghế lại, đưa lên trước mặt.
-Bác sĩ An ơi, con hết tã rồi, mình cùng nhau đi mua tã nhe?- Nguyệt Minh nhại giọng mèo bông, tay còn trợ lực cho cánh tay mèo vẫy vẫy.
Gia An bật cười, đưa tay kéo cần số.
-Được rồi. Tiền xe của con hết 100$ nhé.
-Không có tiền, cô lấy chị Nguyệt đỡ được không?- Nguyệt Minh vẫn nhạu giọng mèo con đến nghiện, Gia An chỉ biết bật cười rồi mắng yêu hai tiếng: Trẻ con.
Nguyệt Minh vừa giàu có lại quyền lực, nhưng những chuyện cỏn con này cô luôn tự làm, việc bỏ thời gian và công sức ra khiến Gia An cảm nhận được sự quan tâm của Nguyệt Minh dành cho Joy. Cô ấy không giỏi trong lĩnh vực chăm trẻ, có thể nói là vẫn đầy bỡ ngỡ, nhưng lại rất chịu khó tiếp thu từng chút một, những điều vặt vãnh, cô đều quan tâm.
Nàng chợt nhớ đến dáng vẻ Nguyệt Minh của lần đầu gặp, đáng ghét đến mức nàng còn muốn đả thông "thần kinh" cho vị Tổng giám đốc này bằng cách thả rơi tự do từ tầng sân thượng bệnh viện xuống!
-Hôm nay còn muốn mua chút quần áo cho Joy nữa, mình đi Trung tâm thương mại đi, cái trung tâm xịn nhất thành phố X á.- Nguyệt Minh cầm tay mèo bông hướng về phía trước để chỉ đường.
Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Gia An lắc đầu bó tay, nhưng cũng đánh vô lăng theo hướng mà Nguyệt Minh muốn.
Nàng có đi siêu thị với Nguyệt Minh vài lần, ừm... lần nào cũng thật vất vả... nàng nhớ như in đôi mắt sáng long lanh của Nguyệt Minh khi đứng trước những gian hàng.
Chỉ khổ cho Gia An thôi, phải dùng mọi cách để ngăn không cho Nguyệt Minh mua hết những thứ mà cô muốn.
Mua không dùng hết, không phải rất lãng phí sao, hơn nữa, Nguyệt Minh đây là muốn mua hết cái siêu thị!?
Gia An đánh xe vào bãi một cách điêu luyện, sau đó đi ra trước đầu xe chờ Nguyệt Minh nhưng vài phút vẫn chưa thấy cô ra, nàng hơi nhíu mày nhìn cô loay hoay lục tìm gì đó.
-Sao vậy?- Gia An đi lại hỏi.
-Đang kiểm tra xem có mang ví tiền đầy đủ không.
Gia An suýt bật cười thành tiếng, lần đầu là Nguyệt Minh bị móc mất ví, lần tiếp theo khi đang giận nàng, cũng quên mang ví... Kể từ đó, lần nào cùng đi siêu thị, Nguyệt Minh đều tự động mang theo... rất nhiều ví!?
Bây giờ là đang đứng kiểm tra quân số sao?
-Một cái thẻ bỏ túi quần trái, một cái bỏ túi quần phải, một cái trong túi áo khoác...
Gia An cạn cả lời.
-Rốt cuộc Tổng giám đốc có bao nhiêu cái thẻ?
-Nhiều lắm, mà tạm mang theo năm cái thôi.- Nguyệt Minh ngây ngô đáp. -Xong, đủ năm thẻ rồi!
Gia An lắc lắc đầu.
-Vẫn thiếu một cái.
-Hả? Cái nào nữa?
-Cái mà lần nào đi siêu thị cũng dùng á.- Gia An cười nham hiểm.
Nguyệt Minh vẫn đang ngơ ngác nhớ lại xem còn thiếu cái nào thì Gia An đã lấy từ trong ví của nàng ra một cái thẻ, lúc này cô mới vỡ lẽ, bĩu môi một cái.
-Người ta không muốn dùng tiền của chị.
-Tôi mua đồ cho Joy cũng có sao đâu?
-Không thích.- Nguyệt Minh tỏ vẻ hờn dỗi bỏ đi trước.
Nhưng không đến 10 phút sau đó, chứ Tổng giám đốc vừa đến tầng bán quần áo cho trẻ em hai mắt liền sáng rỡ, bỏ hết thảy lại sau đầu mà chạy đi khắp mọi hướng.
Gia An cạn cả lời, nàng chỉ đành chạy theo sau, giữ được Nguyệt Minh lúc nào hay lúc đó.
-Cái này xinh ghê á chị.
-Cái này là của em bé 1 tuổi!
-Cái kia xinh thật!
-Cái kia là của bé lớn 4-5 tuổi!?
-Chị xem, giày này mang vào có phải rất xinh không?
-Loại này khá cứng, da em bé rất nhạy cảm.
Cố ngăn là như thế, nhưng mà cuối cùng, Nguyệt Minh vẫn cầm một mớ túi mang về!?
Gia An cảm thấy người giàu thật là hoang phí, cũng may nàng đã ngăn được một đống đồ linh tinh khác rồi, nếu không e là cốp xe nàng chẳng chứa đủ.
-Nguyệt nói đi mua tã, Nguyệt mua muốn hết cả cái trung tâm thương mại, trừ tã!?
Cả hai ngồi nghỉ ở hàng ghế ở sảnh trung tâm thương mại, chưa vội xuống bãi đỗ xe, Gia An nhìn mớ đồ của Nguyệt Minh mua mà cảm thán.
Nguyệt Minh chỉ gãi đầu cười hì hì, sau đó móc từ trong túi ra một viên kẹo dưa lưới quen thuộc rồi bóc vỏ, đưa đến cho nàng.
Gia An bĩu môi, cũng không trách nổi nữa, thật là con nít quá chừng.
Lúc này, chuông điện thoại Nguyệt Minh vang lên, cô đành đi ra 1 góc để nghe máy.
Gia An nhìn theo, gương mặt vừa cười ngốc nghếch với nàng thoáng chút đã đanh lại, mười phần nghiêm nghị đủ mười phần, Nguyệt Minh lúc xử lý công việc sẽ như vậy sao?
Một lát sau, Nguyệt Minh trở lại, từ trong túi lại lấy ra thêm một cái móc khóa hình mèo mặt quạu.
Gia An:...?
Hẳn là Nguyệt Minh rất yêu thích con mèo này, nhưng nàng không biết cô đã mua từ lúc nào.
-Cho chị.- Thấy Gia An chần chừ, cô trực tiếp cầm lấy tay nàng bỏ vào.
Gia An vẫn không lên tiếng, thay vào đó là một nụ cười khiến Nguyệt Minh có chút ngẩn ngơ.
Hai người còn đang định nói chuyện với nhau, thì một tiếng gào kêu cứu thất thanh ập vào tai.
Gia An ngay tức khắc đứng dậy, ánh mắt linh hoạt tìm nơi phát ra âm thanh, liền thấy một người đàn ông đang rất khó khăn đỡ người vợ mang bầu của anh ta nằm xuống đất, không cần nghĩ nhiều, nàng tức tốc chạy lại.
Trong phút chốc, mọi người đã tụ tập xung quanh rất đông, Gia An vì thế mà không thể chen vào ngay được, còn đang rối rắm thì một bàn tay đã nắm chặt tay nàng, bước về phía trước, tách đám đông mở đường cho nàng.
Gia An ngẩng mặt lên chỉ nghe thấy giọng Nguyệt Minh có chút lớn.
-Tránh ra, để bác sĩ xem xét tình hình!
Nghe đến hai từ bác sĩ, mọi người cũng vì thế mà nhanh chóng tránh sang hai bên tạo thành lối đi.
-Có chuyện gì vậy?- Gia An hỏi người đàn ông.
-Vợ chồng tôi đang đi mua sắm thì cô ấy đột nhiên nói bụng rất đau, chúng tôi định trở về nhưng chỉ vừa được mấy bước thì vợ tôi liền khuỵu ngã.- Người chồng nói với giọng run run.
Gia An vừa nghe vừa quan sát tình hình người vợ, vì quá đau mà cô ấy đang mím chặt môi. Ánh mắt nàng chạm vào dòng chất lỏng đo đỏ trượt dài dưới chân cô ấy.
-Chị nhà bầu tháng thứ mấy rồi? Có lịch dự sinh chưa?
-8.
Gia An cẩn thận xem xét, nàng ngước lên nhìn Nguyệt Minh, lúc này cô đang gọi điện cho xe cấp cứu và giải tán những người xung quanh.
-Chị nhà có dấu hiệu sinh non, người nhà tôi đã gọi xe cấp cứu, anh bình tĩnh một chút.- Gia An trấn an người chồng, nhưng theo quan sát thì tình hình người vợ có chút không khả quan cho lắm.-Nguyệt, có thể chạy lại tiệm thuốc kia mua giúp tôi găng tay, cồn 70 độ, cùng ít dụng cụ y tế không?
Bác sĩ An vừa nói, vừa lục lấy trong túi xách ra một chai dung dịch để rửa tay, còn Tổng giám đốc thì đã nhanh chân chạy đi theo lệnh của nàng.
Người vợ hét lên đau đớn, nắm chặt lấy người chồng, cả hai cùng nhau hốt hoảng, không ngừng cầu xin Gia An trợ giúp.
Bác sĩ An lúc này vẫn rất bình tĩnh, nàng xin lỗi một tiếng rồi chủ động cởi áo khoác của mình ra lót ở dưới sàn, trời mùa hè oi bức nên nàng mặc ở trong là một chiếc váy cộc tay, lộ ra cánh tay trắng ngần mảnh khảnh.
-Bao tay đây.- Nguyệt Minh đã quay lại, vừa nói vừa thở dốc. Cô ôm một mớ đồ lặt vặt mà Gia An cần đem đến.
Gia An nhìn cô bằng ánh mắt cảm ơn, sau đó liền mang bao tay y tế vào.
-Nguyệt, tôi cần khăn sạch.- Nàng vừa nói xong lại không thấy bóng dáng tổng giám đốc đâu.- Em giúp tôi lấy mấy cái size to nhé.
Nàng biết mình không có nhiều thời gian. Dựa theo tình hình phán đoán, xe cấp cứu lại không kịp rồi, sản phụ chắc chắn sẽ sinh ngay lúc này.
-Xin lỗi.- Nàng nhìn vào mắt người vợ mà nói, sau đó vén váy cô ấy lên rồi cởi quần lót ra.
Đúng như nàng dự tính, nước ối vỡ rồi.
Người vợ hét lên từng cơn, còn người chồng thì thở không ra hơi khi nhìn cảnh tượng trước mắt, một bên còn bị vợ cấu đến đỏ cả người, anh ta trước nay bị hội chứng sợ máu, nên ngay lập tức lăn ra xỉu.
Gia An hít một hơi để giữ bình tĩnh, người chồng ngất xỉu càng làm cho người vợ sợ hãi, không còn ai đỡ nên cô ấy đã ngã nằm xuống mặt sàn lạnh lẽo, khóc lóc liên tục.
-Cô bình tĩnh... Không sao... Không sao... Nghe tôi, hít vào sau đó thở ra, làm liên tục như vậy... Cố gắng cảm nhận và rặn khi có cơn gò nha... Hít vào... Thở ra... Từ từ thôi... Rất nhanh con cô sẽ chào đời...
Lời nói rất nhẹ nhàng, mang đầy tính trấn an, nàng đã trải qua không biết bao nhiêu ca sinh, kinh nghiệm tích lũy dần đều, lúc này thai phụ đang rất hoang mang, việc người chồng đã ngất đi càng khiến cô ấy hoảng loạn, cũng bởi vì vậy mà không nghe lời nàng.
Gia An có chút phân tâm, nhưng đúng lúc này, Nguyệt Minh lại mang một đống khăn đủ size chạy đến, không nói không rằng, cô kéo người đàn ông đang bất tỉnh nhân sự ra một bên, ngồi vào vị trí đó rồi nắm lấy tay người phụ nữ.
-Nghe lời bác sĩ đi, cô ấy giỏi lắm đó! Có đau thì cứ nắm lấy tôi này.- Nguyệt Minh vỗ vỗ tay người phụ nữ trấn an, sau đó lại im lặng vài giây như suy nghĩ gì đó, nở nụ cười nói tiếp.-Nhớ nhé, bác sĩ An, khoa sản bệnh viện HOPE.
Gia An nghe xong cả người đang căng thẳng cũng muốn bật cười, Chủ tịch này cũng quá có tâm nha, không quên quảng cáo sản nghiệp nhà mình!
Về phần người phụ nữ, hẳn là do cảm nhận được hơi ấm khiến người ta an tâm hơn, cô ấy liền nắm lấy hai tay Nguyệt Minh như thể nắm phao cứu sinh rồi hét lên theo từng cơn rặn.
Gia An vừa trấn an vừa cổ vũ, rất nhanh đã thấy được đầu đứa bé, người qua đường vây xem đều nín thở, chờ đợi một khoảnh khắc thiêng liêng sắp diễn ra.
Gia An tập trung hết mức, cuối cùng cũng đón được một đứa bé đỏ hỏn trên tay, vừa chào đời, bé con đã cất cao tiếng khóc.
Bác sĩ An thoăn thoắt lấy khăn quấn bé lại, sau đó vệ sinh nhớt ở mũi và miệng cho bé, người mẹ lúc này đã xụi lơ, gần như hết hơi, chỉ có thể cố mắt nhìn con mình.
Hai mắt Nguyệt Minh sáng long lanh khi thấy Gia An để em bé vào lòng người mẹ, khuôn mặt cô khiến nàng muốn cười, cũng muốn véo một cái và hỏi: "Bộ con của cô sao!?".
Đúng vậy, Tổng giám đốc đang vui mừng như thể là con của cô chào đời vậy!?
Nàng đảo mắt, trong lòng có chút xót xa nhìn vào những vết hằn đỏ cùng vết trầy trên tay Nguyệt Minh.
Khoảnh khắc em bé ra đời, người người vây xem đều trao cho họ những tràng vỗ tay thật to, đan xen cùng những tiếng huýt sáo, thế này cũng quá đỉnh rồi!
-Là bác sĩ của HOPE sao? Xinh đẹp tốt bụng!
-Tôi sẽ nhớ kỹ bác sĩ An bệnh viện HOPE.
Mọi người xì xầm bàn tán, xem như chiến lược marketing của Tổng giám đốc thành công rực rỡ.
Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Rất nhanh ngay sau đó, phía ngoài vang dội tiếng còi xe cứu thương, đội bác sĩ liền mang cán chạy tới, Gia An thở phào, nàng cũng không đủ dụng cụ để thực hiện tiếp.
Nàng trao đổi sơ với một người bác sĩ phụ trách, sản phụ cần được sổ nhau và xử lý chảy máu sau sinh, đứa bé cũng cần được cắt dây rốn, sẵn tiện dặn đội cấp cứu nên mang người chồng đang bất tỉnh theo luôn.
Sau khi hết thảy qua đi, Bác sĩ An cởi bao tay rồi chủ động tiến đến nắm lấy tay Nguyệt Minh, hẳn là cô đau lắm, lúc nãy nàng không có thời gian để ý nhưng cũng không nghe cô ca thán gì.
Nàng hơi cắn cắn môi, không kiềm lòng được.
-Ngốc.
Nguyệt Minh cười hì hì.
-Ngốc nhưng giúp được người nha!
-Vẫn ngốc.
-Ơ kìa...
-Đi về, tôi xem xét cái tay cho.- Gia An không thèm ngồi đó nhìn Nguyệt Minh phát ngốc nữa, tự bước đi trước.
Nguyệt Minh nhà ta thật đáng thương, lại phải tự thu gom một đống đồ rồi chạy theo Gia An.
-Ngày hôm nay đã thích tôi hơn chút nào chưa?
Gia An nghe âm thanh vang vọng ở phía sau, cớ sao mỗi ngày đều hỏi nàng vậy?
Nàng không muốn nói đâu, Tổng giám đốc tự hào luôn thông minh hơn người, lại chẳng dùng trái tim mà cảm nhận được sao?
-Chưa á.- Gia An không quay mặt lại nhìn, trả lời bằng một câu mà ngày nào nàng cũng nói với Nguyệt Minh.
Nhưng rồi bước chân Gia An chợt khựng lại, cảnh tượng nhộn nhịp xung quanh bỗng chốc tan biến, chỉ còn lại một màn đêm. Nàng cảm thấy sống lưng mình lạnh lẽo, liền sợ hãi quay ra sau.
-Nguyệt?
Vì sao Nguyệt Minh lại quay lưng rời đi hướng khác thế này?
Gia An không cam tâm, chẳng phải mới nói cười đó hay sao?
-Nguyệt!- Gia An gọi thêm lần nữa, lần này, cả thân người Nguyệt Minh dần dần phai nhạt.
Nguyệt Minh biến mất rồi.
-NGUYỆT!!!
Gia An hoảng hốt bật dậy, vì sao nàng lại mơ về một sự việc đã từng diễn ra thế này?
Nhưng rõ ràng là khi ấy, Nguyệt Minh vẫn còn nắm lấy tay nàng trên đường về, không rời đi chỉ một khắc mà?
Cả người Gia An đầy mồ hôi, nhịp thở nhanh hơn bình thường rất nhiều, nàng hít vào sâu như thể đây là chút dưỡng khí còn sót lại trên trái đất này.
Hai mắt nàng nhoè đi, dáo dác nhìn xung quanh, ánh sáng cuối cùng đã trở lại, nhưng chẳng có Nguyệt Minh.
*****
Góc tự kỷ của tác giả:
Giấc mơ của Gia An là sự việc có thật của hai bạn, chỉ là nhớ quá mà bác sĩ An mơ lại thui.
Không biết sau này lúc chị An sinh con bé Nguyệt sẽ như nào đây nhỉ? Để chị bấu tay hay lăn ra xĩu vì căng thẳng đây ta:))