Chương 78: Hoàng Nguyệt Minh, đừng nói nữa
Thoáng cái cũng đã hai ngày trôi qua, Gia An có rất nhiều chuyện để suy nghĩ, nàng đang cố gắng cân bằng lại bản thân, không thể để những suy nghĩ lệch lạc cứ thế chiếm ưu thế trong đầu để rồi dẫn dắt tâm trạng theo hướng tiêu cực.
Nàng phân tích cặn kẽ và thấu đáo hết thảy từng mảnh vụn, ghép nó lại thành một bức tranh tổng thể, cuối cùng đưa ra tổng kết, mấu chốt chắc chắn nằm ở Uyên Hà!!!
Nàng muốn làm rõ với Nguyệt Minh, cần phải lật ngửa bài, nếu cô thật sự quyết định lạnh lùng với nàng, không muốn nàng làm phiền, nàng sẽ tuyệt đối không bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa.
Chỉ là...
Gia An thở dài, nhìn xuyên qua cửa sổ xe đọng nước, từng hạt từng hạt mưa cứ thế trượt dài xuống trên kính xe. Ánh đèn đường bên ngoài khiến những giọt nước đọng không màu ngày thường cũng trở nên thật long lanh.
Hơi thở Gia An mang theo một mùi cồn thật nhẹ, va vào lớp kính xe tạo nên một tầng hơi sương, nàng đưa tay lau đi, đôi con ngươi vẫn nhìn chằm chằm cảnh vật bên ngoài.
- Cô chủ, tiếp đến phải làm sao đây ạ?- Người tài xế ở ghế trước quay xuống, dùng chất giọng đầy kính trọng hỏi nàng. .
Gia An giật mình rời khỏi cơn mộng mị, nàng theo lệ mà mỉm cười.
- Anh về đi, cảm ơn.
- Cô chủ, ô đây ạ, tuy bên ngoài mưa không lớn, nhưng vẫn có thể làm ướt người đấy ạ.- Tài xế ân cần lấy từ ghế bên cạnh một chiếc ô màu đen thật dài, đưa xuống cho nàng.
Gia An gật đầu, lịch sự cầm bằng hai tay.
Hôm nay ở khoa có làm tiệc tiễn Alex rời bệnh viện. Kết thúc thời gian thử việc, Alex không ký hợp đồng chính thức với lý do là công việc không phù hợp. Chỉ có người trong cuộc như Gia An mới biết được rằng, không phù hợp ở điểm nào...
Là không phù hợp với nàng.
Từ sau hôm nói chuyện thẳng thắng, Alex đối với Gia An cũng giữ khoảng cách và có chừng mực hơn, nàng vì vậy mới có thể thả lỏng bản thân không ít.
Bác sĩ An sống healthy vốn không định động vào rượu bia, nhưng do chính trưởng khoa đích thân mời, nàng cũng đành phải tiếp vài ly. Tuy nồng độ cồn rất thấp nhưng nàng lại cực kỳ kém khoản này, cảm thấy đang cảm thấy bản thân hơi choáng.
Cộp cộp—
Tiếng giày cao gót va vào mặt đường nhựa ẩm ướt.
Mưa tí tách tí tách rơi...
Va xuống mặt ô đen xuống đường nhựa cứng...
Va vào đôi giày cao gót của nàng...
Có hạt lại bị tác động của gió mà rơi trên gương mặt vì cồn mà có chút ửng hồng...
Gần đến cửa, bước chân Gia An dần chậm lại, đảo mắt nhìn qua một lượt, Thanh Phương cũng nhận thấy có người đi đến, liền xoay người lại. Hai người mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau, tuy chẳng ai có biểu hiện gì nhưng vẫn khiến bầu không khí dần trở nên ngột ngạt.
Thanh Phương một tay che ô, tay còn lại vẫn giữ khư khư đóa hoa hồng. Đôi mắt xinh đẹp được makeup kỹ càng theo style đang thịnh hành bên phương Tây nhìn về phía bác sĩ An thanh thuần đơn giản, từ đỉnh đầu đến gót chân, Thanh Phương không hề bỏ qua một chi tiết nào khi nhìn người con gái này.
Lại là con nhỏ này, con nhỏ mà cô từng thầm mắng là "trà xanh"!?
Loại người thế này thì có gì để Nguyệt Minh thích?
Hàng loạt những suy nghĩ chạy trong đầu Thanh Phương, dựa theo tính cách của Nguyệt Minh, nếu đây là người yêu mới thì chắc chắn sẽ công khai, bậy thì chưa tới...
Nhưng cho dù chưa tới mức đó thì linh cảm của phụ nữ cũng cho Thanh Phương biết rằng Gia An thật sự có mối quan hệ không tầm thường với Nguyệt Minh, sự xuất hiện của Gia An uy hiếp đến con đường quay lại của cô ta và Nguyệt Minh!
Chỉ cần nhớ lại ánh mắt Nguyệt Minh nhìn cô gái này ngày hôm đó, loại ánh mắt lặng lẽ quan tâm mà Thanh Phương cầu cũng chẳng bao giờ có được, chỉ nghĩ đến thôi, cô ta đã siết chặt bó hoa trong tay...
Gia An vuốt chỉnh mái tóc đang bị gió trêu đùa của mình, nàng sao lại không biết bản thân đang bị người khác săm soi, chính nàng cũng đang quan sát và đánh giá cô gái đối diện này đây, xinh đẹp, giàu có cùng quyến rũ, hẳn là phù hợp với mẫu bạn gái lý tưởng của kha khá người đấy.
Hai người họ từng yêu nhau sao?
Yêu nhau thế nào?
Bên nhau ra sao?
Vì sao lại chia tay?
Hàng loạt câu hỏi xuất hiện từ tận đáy lòng Gia An.
Vóc người cùng nhan sắc cô ta không tệ, thật sự cũng rất nổi bật trong đám đông, cùng style với Hạ Băng dù vẫn thua một chút... Nguyệt Minh cũng sẽ thích thế này?
Gia An trước giờ không nghĩ tới, nhưng kiểu mẫu thanh tú phối cùng quyến rũ đúng thật cực kỳ xứng đôi...
- Trời mưa như vậy, cô không vào nhà sao?- Gia An vừa nói, vừa nở một nụ cười "công nghiệp".
Thanh Phương vẫn nhìn chằm chằm Gia An, nghe xong liền nhếch môi.
- Minh đang giận tôi, tôi chỉ còn cách này để em ấy hiểu được chân tình mà thôi.
- À.- Gia An gật gật đầu, đôi tay bất giác siết chặt cán dù hơn.- Vậy tùy cô, tôi vào đây.
Nói rồi, Gia An tiếp tục dẫm giày cao gót tiến về phía trước.
- Đợi đã.
Gia An quay mặt lại, nở nụ cười thân thiện.
- Vâng?
- Cô là gì của Minh?
Đôi mắt to tròn tức khắc cong thành vầng trăng khuyết, nụ cười liền hiện trên khóe môi, Gia An suy nghĩ một chút rồi cười thật tươi, rất tự nhiên mà đáp.
- Crush.
Nói xong, Gia An chẳng thèm nhìn xem biểu hiện của Thanh Phương lúc này ra sao, hôm nay nàng không muốn ấn chuông mà trực tiếp nhập mật khẩu, đẩy cửa bước vào.
Gia An đặt ô vào góc cho ráo nước, thành thục tháo giày rồi đổi sang dép mang trong nhà.
Cả thân thể lạnh buốt vì gió đêm ngay tức khắc được sưởi ấm khi nàng bước vào phòng khách, người nàng nhớ mong vẫn đang ngồi ở sofa như thường lệ, tivi cứ bật để đó, vang vọng âm thanh giọng nữ ngọt ngào:
- Chòm sao Xử Nữ trong tuần này đều gặp may mắn mỗi ngày. Sự nghiệp diễn ra suôn sẻ, nếu có đầu tư tài chính, dự đoán sẽ thu về khoản lợi nhuận to lớn. Về gia đình vẫn luôn nhận được sự quan tâm từ người thân. Về tình yêu, đối với những Xử Nữ đã yên bề gia thất thì tình cảm vẫn ngọt ngào như lúc mới yêu, có thể sẽ đón chờ tin vui, Xử Nữ nữ thì có thể sẽ có tin mang thai, còn Xử Nữ nam có thể được làm cha chẳng hạn. Đối với các bạn Xử Nữ còn độc thân, tuần này dự đoán sẽ thoát kiếp FA, tìm thấy một nửa của mình.
Gia An ngồi xuống ghế sofa đơn bên tay trái của Nguyệt Minh, nàng liếc nhìn cô một cái, sau đó tặc lưỡi, giọng hơi trêu chọc.
- Tổng giám đốc cũng tin Horoscope?
- Nghe cho đỡ chán thôi.
Nguyệt Minh chăm chú nhìn Gia An, nhận ra nàng dường như có chút khác thường. Cô hơi nghiêng người, dùng tay trái lành lặn rót một ít nước lọc vào ly rồi đẩy về phía nàng.
- Ừm, tôi thì tin đấy, nhưng mà cái tuần này nghe sao có chút "điêu" ha?- Gia An đón lấy ly nước lọc, uống một ngụm rồi nói.
- Vì sao lại "điêu"?- Nguyện Minh hơi cau mày.
Gia An không đáp, nàng chỉ cười rồi lại nhìn màn hình, cô nàng dẫn chương trình bấy giờ đã nói đến cung Song Ngư.
- Đối với những Song Ngư còn độc thân, dường như tuần này lại có chút xui xẻo trong chuyện tình cảm. Phải chăng là do những suy nghĩ hỗn tạp dẫn đến bản thân tự chọn những loại hành động mập mờ dễ gây hiểu lầm, từ đó mang đến rắc rối giữa bạn và nửa kia? Các Song Ngư nên chú ý nhé, trong tình cảm không nên nghĩ nhiều làm gì, vì như vậy có thể làm tổn thương lẫn nhau đấy. Các cung hoàng đạo Song Ngư nên né để tránh thương vong, top 1 chính là Xử Nữ.
Nguyệt Minh nghe xong, khẽ nuốt khan một cái.
Gia An nhìn sang cô, nở một nụ cười kì quái, không thèm giấu đi đôi mắt đầy dò xét của mình.
- Song Ngư là sinh từ 19/2 đến 20/3 đúng không Tổng giám đốc?
Chẳng hiểu vì sao khi nghe lời này, Nguyệt Minh thấy sống lưng mình lạnh hẳn.
- Ừm.- Cô khẽ gật đầu.
- Tổng giám đốc sinh 15/3 vậy là Song Ngư đúng không?- Khóe môi Gia An cong lên thành một nụ cười, nàng đặt ly nước lọc xuống bàn, ngã người ra phía sau, bắt chéo chân.
Lần đầu tiên trong đời, Nguyệt Minh thấy Gia An ngồi tư thế nữ vương như thế này, cô khẽ lau vài giọt mồ hôi.
Quái lạ!
Điều hòa đang thổi phà phà mà cô lại không thể kiểm soát được tuyến mồ hôi của mình!?
Nguyệt Minh lại khẽ gật đầu một lần nữa, trong mắt Gia An, cô lúc này chẳng khác gì bé mèo con sợ hãi.
- Cái bản tin này sai rồi.- Gia An thở ra, làm vẻ mặt thất vọng.-Tôi là Xử Nữ này, tôi thì có thể làm gì gây ảnh hưởng cho Chủ tịch T Group cao cao tại thượng sao?
- ...!?
Gia An đứng dậy, phủi phủi váy cho thẳng thớm rồi cầm túi xách quay về phòng của Joy.
- À...-Trước khi mở cửa, Gia An chợt khựng lại, tay xoa xoa nắm cửa.-Bạn gái cũ của Tổng giám đốc đang đứng chờ ở ngoài đó. Trời thì mưa, không quan tâm coi chừng người ta bệnh bây giờ... Hay cô ta mới là Xử Nữ?
- ???
Gia An suy ngẫm một chút, sau đó liền nở nụ cười mà nói tiếp:
- Có rất nhiều cách để tăng thu nhập từ HOPE, nhưng dựa vào doanh thu bạn gái cũ đi khám bệnh thì hơi tồi nha~
Gia An cứ thế mà rời đi, bỏ lại Tổng giám đốc nơi đây rút liên tục mấy tờ khăn giấy lau trán.
Đáng sợ quá, thật là đáng sợ.
Sau hai ngày không gặp liền cảm thấy trên người nàng phát ra một tầng băng sương, lời nói thì đầy gai nhọn, sẵn sàng đâm chảy máu bất cứ ai.
Chuyện Thanh Phương đứng trước nhà, cô không quan tâm, trọng điểm là lời nói cùng ngữ điệu của Gia An khiến cô sợ muốn chết!?
Sao cứ có cảm giác không yên lòng thế này?
Nhà của Nguyệt Minh có thể nhàm chán và không có sức sống, nhưng vẫn có một điểm sáng mà Gia An thầm yêu thích, đó là tầng thượng. Tuy nàng rất ít khi lên đây, nhưng đã đến một lần sẽ nhớ mãi không thôi, là điểm nhấn của biệt thự nhỏ này, nhìn thôi cũng biết là Nguyệt Minh đã bỏ công chăm chút cỡ nào.
Sau cơn mưa, trời lại sáng.
Mưa dù có to đến đâu, rồi cũng sẽ dần tạnh mà thôi.
Cơn mưa dai dẳng kéo dài từ chiều rốt cuộc cũng đã dừng, bầu trời đêm cũng quang đãng hơn hẳn, mây đen lui bước, để lại một ánh trăng ngời sáng treo trên đỉnh đầu.
Gia An ngồi trên sofa dài màu nâu, sẵn tiện đưa tay ấn vào máy phát nhạc, giai điệu da diết cứ thế văng vẳng bên tai. Giữa hai lòng bàn tay nàng là ly cacao ấm nóng đang còn bốc khói, nàng thở dài một hơi, lại không kiềm chế được mà xấu tính nữa rồi.
Gia An đặt ly cacao lên mặt bàn kính nhỏ, dùng hai tay ôm mặt mình.
- Làm sao đó?
Đầu kia ghế sofa lún xuống, Nguyệt Minh tự lúc nào đã ngồi cạnh bên nàng.
Gia An lại thở dài rồi ôm mặt, dáng vẻ đáng yêu như trẻ con thế này khiến Tổng giám đốc bật cười.
- Tâm trạng hôm nay không tốt sao?
Gia An lắc lắc đầu.
- Chứ sao thấy bác sĩ An là lạ... mà, chờ một chút...- Nguyệt Minh hơi nghiêng người, tiến sát lại phía nàng, hít hít vài hơi.
Dù cho đã bị một tầng mùi cacao lấn át, Nguyệt Minh vẫn nghe ra được mùi cồn phảng phất, bởi vì rất nhẹ nên phải tiếp xúc gần thế này cô mới có thể xác nhận được.
- Không ngờ cô cũng uống rượu bia đó, là say nên mới khác lạ à?
Hay nói đúng hơn là hung dữ...
Gia An vẫn ôm mặt mình mà lắc lắc đầu.
- Vì sao lại uống thế?
- Thì hôm nay tiệc tạm biệt Alex nên mọi người trong khoa rủ nhau đi uống vài ly.- Gia An cuối cùng cũng lên tiếng.
- Nguyệt Minh khựng lại, rơi vào trầm tư, một hồi sau mới "Ờ" một tiếng, sau đó vẻ mặt liền rầu rĩ.
- Alex đi nên buồn à?
- Không có.- Gia An tựa người vào lưng ghế.- Buồn chuyện khác.
- Buồn chuyện gì?
- Bởi vì không vui nên buồn.
- Vậy thì vì sao không vui?
- Tại buồn nên không vui.
- ...
Sau câu trả lời của Gia An, cả hai liền rơi vào im lặng, chỉ còn tiếng nhạc du dương cứ thế ngân vang trong đêm.
Lời Gia An nói tuy nghe có vẻ vô nghĩa nhưng lại rất là hợp lý, thì không vui nên buồn mà buồn thì vì không vui, đơn giản thế cũng hỏi người ta nữa, nàng nhờ hai câu này mà thành công "khoá mõm" Nguyệt Minh
Gia An quay sang nhìn Nguyệt Minh, Nguyệt Minh cũng đối mặt với nàng mà không tránh né như thường lệ. Gia An thấy Nguyệt Minh mím chặt môi, con ngươi màu hổ phách phảng phất dưới ánh đèn vàng ấm áp.
Cô nắm lấy tay nàng.
- An, tôi có chuyện muốn nói với chị.
- Tôi cũng có chuyện muốn nói với Nguyệt.- Gia An khẽ rút bàn tay mình ra, nàng đứng dậy, đi về phía ban công còn ẩm ướt kia.
Nguyệt Minh bị từ chối cái nắm tay, trong lòng có hơi hụt hẫng. Gia An mặc váy ngủ, khoác ngoài bằng áo khoác đồng bộ, tóc nàng được cột lên gọn gàng, tự lúc nào cặp mắt kính cũng chẳng còn trên mặt, để lộ hoàn toàn từng đường nét xinh đẹp của nàng.
Dưới bầu trời đêm, ánh trăng nhu hòa tỏa ra từng tia sáng trắng dịu dàng như ôm lấy thân thể nàng.
Nguyệt Minh có chút ngây người, khe khẽ nói.
- Vậy nhường bác sĩ An.
- Nhường chủ nhà đi.
- Lady first.
- Cô không phải lady à?
Nguyệt Minh lần nữa câm họng, mắc gì hôm nay bác sĩ An cứ bắt bẻ người ta hoài vậy!?
Gia An cười khúc khích trước biểu cảm nghệch ra kia, nàng không trêu nữa, khẽ nói cảm ơn nhằm biểu thị nàng sẽ nói trước.
Tiếng nhạc vẫn du dương bên tai, Nguyệt Minh ngây dại nhìn bóng hình nàng đang lấp ló dưới bầu trời đêm, trái tim bất giác đập vang dội, hình ảnh 52 Blue xé từng cơn sóng biển vươn mình lên trên mặt nước hiện ra trong đầu cô.
Không được, cô không thể nào rời xa người này được, dù cố thì đi một vòng cũng sẽ quay về phía nàng mà thôi.
Gia An xoay người đi lại gần Nguyệt Minh, hơi cúi người, thỏ thẻ bên tai cô.
Hơi cồn nhè nhẹ hòa quyện cùng hương cacao nóng rực vây lấy viền tai Nguyệt Minh, như ru cô vào cơn mộng mị, trong cơn mơ, cô cảm thấy bên má chợt chạm vào thứ gì đó ẩm ướt mềm mại rồi nóng ran lên, bên tai lại nghe được nàng nói thật nhiều lời.
- Nguyệt, em chưa từng quên tôi đúng không?
- Nguyệt, em chỉ muốn xoá đi tôi trong lòng em đúng không?
- Nguyệt, tôi đáng để quên đi như vậy đúng không?
Trái tim đang đập rộn ràng của Nguyệt Minh thụng một cái, rồi dần dần nhịp tim chậm chạp lại, sau vài giây đờ người để đại não xử lý vấn đề, trái tim liền đập nhanh gấp đôi so với lúc ban đầu, Nguyệt Minh mở to mắt, môi mấp máy...
Gia An chỉ cười nhẹ một tiếng, bàn tay mềm mại của nàng đặt trên má cô vuốt nhẹ một cái, tiếp tục thì thầm.
- Không có quên, mà là em giận tôi đúng không? Giận vì chuyện gì, có thể tâm sự chút được không?
Một tia sét xé ngang trời, Nguyệt Minh vẫn đứng như pho tượng, trong đầu bây giờ hơi phức tạp. Hôm trước, Hạ Băng cũng nói bậy bạ gì đó rồi hỏi cô mất trí à, cô đã tát cái mỏ vô duyên của nhỏ bạn một cái, những tưởng chuyện chỉ có vậy thôi, ai dè cái chuyện tào lao này tới tận tai bác sĩ An rồi khiến nàng bận lòng đến vậy!?
- Tôi... tôi không có quên chị bao giờ... chỉ là...- Nguyệt Minh hơi cúi đầu, cố tình lảng tránh ánh mắt lấp lánh ánh trăng trước mặt.
Đôi lúc, việc nói ra hết lòng mình thật sự rất khó, một phần vì ngại ngùng, một phần vì lựa chọn ngôn từ sao cho khéo.
Gia An nhoẻn miệng cười, không quá bất ngờ với câu trả lời này, độ tín nhiệm của Uyên Hà trong lòng nàng không phải tụt 50% mà tụt tận 500%, mức độ cảnh giác từ 20% tăng lên 2000%!?
Đặc biệt là khi Uyên Hà có Khả Hân và Hạ Băng nói thêm vào, thành công hack não Gia An trong dài hạn...
- Bác sĩ An, em xin lỗi vì đã lạnh lùng với chị. Không phải vì em không muốn nhớ chị, mà là vì bản thân em sinh ra một loại tủi thân cùng tự ti, khiến em nghĩ rằng mình không nên tiếp cận chị nữa, bám dính lấy chị khiến chị khó chịu, em cũng không vui...
Hai mắt Gia An rưng rưng, phút chốc như chất chứa cả bầu sao trời, vốn dĩ đã không biết nói gì, bấy giờ lại cảm thấy cổ họng nghẹn cứng. Bác sĩ An mím môi, trực tiếp tiến tới ôm lấy cổ Nguyệt Minh, biến nụ hôn lướt trên má ban nãy thành hôn môi đậm sâu.
- Hoàng Nguyệt Minh, đừng nói nữa.
Có đôi lúc, chỉ một hành động đã lấp đầy thiên ngôn vạn ngữ.
Có đôi lúc, chỉ một nụ hôn cũng đủ giải quyết những rối bời trong lòng.
*****
Góc tự kỷ của tác giả:
Thanh Phương: Cô là gì của Minh?
Gia An nhếch môi: Chap này là crush, chap sau là người yêu, chap sau nữa chính là bà xã.
Hạ Băng: Tôi tưởng đúng quy trình thì phải có chap chia tay ở giữa rồi mới quay lại với nhau chứ?
Gia An: Tác giả, tôi thấy cô Fuyu đây hơi phiền rồi đấy.
Tác giả: Ok ok, má hiểu má hiểu ý An rồi. *Tác giả móc cuốn sổ ra ghi chú lại: Cho Hạ Băng cùng Thanh Phương thành một đôi."
Vẫn là Tác giả: Quốc tế thiếu nhi nên up chap cho mn.
Nàng phân tích cặn kẽ và thấu đáo hết thảy từng mảnh vụn, ghép nó lại thành một bức tranh tổng thể, cuối cùng đưa ra tổng kết, mấu chốt chắc chắn nằm ở Uyên Hà!!!
Nàng muốn làm rõ với Nguyệt Minh, cần phải lật ngửa bài, nếu cô thật sự quyết định lạnh lùng với nàng, không muốn nàng làm phiền, nàng sẽ tuyệt đối không bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa.
Chỉ là...
Gia An thở dài, nhìn xuyên qua cửa sổ xe đọng nước, từng hạt từng hạt mưa cứ thế trượt dài xuống trên kính xe. Ánh đèn đường bên ngoài khiến những giọt nước đọng không màu ngày thường cũng trở nên thật long lanh.
Hơi thở Gia An mang theo một mùi cồn thật nhẹ, va vào lớp kính xe tạo nên một tầng hơi sương, nàng đưa tay lau đi, đôi con ngươi vẫn nhìn chằm chằm cảnh vật bên ngoài.
- Cô chủ, tiếp đến phải làm sao đây ạ?- Người tài xế ở ghế trước quay xuống, dùng chất giọng đầy kính trọng hỏi nàng. .
Gia An giật mình rời khỏi cơn mộng mị, nàng theo lệ mà mỉm cười.
- Anh về đi, cảm ơn.
- Cô chủ, ô đây ạ, tuy bên ngoài mưa không lớn, nhưng vẫn có thể làm ướt người đấy ạ.- Tài xế ân cần lấy từ ghế bên cạnh một chiếc ô màu đen thật dài, đưa xuống cho nàng.
Gia An gật đầu, lịch sự cầm bằng hai tay.
Hôm nay ở khoa có làm tiệc tiễn Alex rời bệnh viện. Kết thúc thời gian thử việc, Alex không ký hợp đồng chính thức với lý do là công việc không phù hợp. Chỉ có người trong cuộc như Gia An mới biết được rằng, không phù hợp ở điểm nào...
Là không phù hợp với nàng.
Từ sau hôm nói chuyện thẳng thắng, Alex đối với Gia An cũng giữ khoảng cách và có chừng mực hơn, nàng vì vậy mới có thể thả lỏng bản thân không ít.
Bác sĩ An sống healthy vốn không định động vào rượu bia, nhưng do chính trưởng khoa đích thân mời, nàng cũng đành phải tiếp vài ly. Tuy nồng độ cồn rất thấp nhưng nàng lại cực kỳ kém khoản này, cảm thấy đang cảm thấy bản thân hơi choáng.
Cộp cộp—
Tiếng giày cao gót va vào mặt đường nhựa ẩm ướt.
Mưa tí tách tí tách rơi...
Va xuống mặt ô đen xuống đường nhựa cứng...
Va vào đôi giày cao gót của nàng...
Có hạt lại bị tác động của gió mà rơi trên gương mặt vì cồn mà có chút ửng hồng...
Gần đến cửa, bước chân Gia An dần chậm lại, đảo mắt nhìn qua một lượt, Thanh Phương cũng nhận thấy có người đi đến, liền xoay người lại. Hai người mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau, tuy chẳng ai có biểu hiện gì nhưng vẫn khiến bầu không khí dần trở nên ngột ngạt.
Thanh Phương một tay che ô, tay còn lại vẫn giữ khư khư đóa hoa hồng. Đôi mắt xinh đẹp được makeup kỹ càng theo style đang thịnh hành bên phương Tây nhìn về phía bác sĩ An thanh thuần đơn giản, từ đỉnh đầu đến gót chân, Thanh Phương không hề bỏ qua một chi tiết nào khi nhìn người con gái này.
Lại là con nhỏ này, con nhỏ mà cô từng thầm mắng là "trà xanh"!?
Loại người thế này thì có gì để Nguyệt Minh thích?
Hàng loạt những suy nghĩ chạy trong đầu Thanh Phương, dựa theo tính cách của Nguyệt Minh, nếu đây là người yêu mới thì chắc chắn sẽ công khai, bậy thì chưa tới...
Nhưng cho dù chưa tới mức đó thì linh cảm của phụ nữ cũng cho Thanh Phương biết rằng Gia An thật sự có mối quan hệ không tầm thường với Nguyệt Minh, sự xuất hiện của Gia An uy hiếp đến con đường quay lại của cô ta và Nguyệt Minh!
Chỉ cần nhớ lại ánh mắt Nguyệt Minh nhìn cô gái này ngày hôm đó, loại ánh mắt lặng lẽ quan tâm mà Thanh Phương cầu cũng chẳng bao giờ có được, chỉ nghĩ đến thôi, cô ta đã siết chặt bó hoa trong tay...
Gia An vuốt chỉnh mái tóc đang bị gió trêu đùa của mình, nàng sao lại không biết bản thân đang bị người khác săm soi, chính nàng cũng đang quan sát và đánh giá cô gái đối diện này đây, xinh đẹp, giàu có cùng quyến rũ, hẳn là phù hợp với mẫu bạn gái lý tưởng của kha khá người đấy.
Hai người họ từng yêu nhau sao?
Yêu nhau thế nào?
Bên nhau ra sao?
Vì sao lại chia tay?
Hàng loạt câu hỏi xuất hiện từ tận đáy lòng Gia An.
Vóc người cùng nhan sắc cô ta không tệ, thật sự cũng rất nổi bật trong đám đông, cùng style với Hạ Băng dù vẫn thua một chút... Nguyệt Minh cũng sẽ thích thế này?
Gia An trước giờ không nghĩ tới, nhưng kiểu mẫu thanh tú phối cùng quyến rũ đúng thật cực kỳ xứng đôi...
- Trời mưa như vậy, cô không vào nhà sao?- Gia An vừa nói, vừa nở một nụ cười "công nghiệp".
Thanh Phương vẫn nhìn chằm chằm Gia An, nghe xong liền nhếch môi.
- Minh đang giận tôi, tôi chỉ còn cách này để em ấy hiểu được chân tình mà thôi.
- À.- Gia An gật gật đầu, đôi tay bất giác siết chặt cán dù hơn.- Vậy tùy cô, tôi vào đây.
Nói rồi, Gia An tiếp tục dẫm giày cao gót tiến về phía trước.
- Đợi đã.
Gia An quay mặt lại, nở nụ cười thân thiện.
- Vâng?
- Cô là gì của Minh?
Đôi mắt to tròn tức khắc cong thành vầng trăng khuyết, nụ cười liền hiện trên khóe môi, Gia An suy nghĩ một chút rồi cười thật tươi, rất tự nhiên mà đáp.
- Crush.
Nói xong, Gia An chẳng thèm nhìn xem biểu hiện của Thanh Phương lúc này ra sao, hôm nay nàng không muốn ấn chuông mà trực tiếp nhập mật khẩu, đẩy cửa bước vào.
Gia An đặt ô vào góc cho ráo nước, thành thục tháo giày rồi đổi sang dép mang trong nhà.
Cả thân thể lạnh buốt vì gió đêm ngay tức khắc được sưởi ấm khi nàng bước vào phòng khách, người nàng nhớ mong vẫn đang ngồi ở sofa như thường lệ, tivi cứ bật để đó, vang vọng âm thanh giọng nữ ngọt ngào:
- Chòm sao Xử Nữ trong tuần này đều gặp may mắn mỗi ngày. Sự nghiệp diễn ra suôn sẻ, nếu có đầu tư tài chính, dự đoán sẽ thu về khoản lợi nhuận to lớn. Về gia đình vẫn luôn nhận được sự quan tâm từ người thân. Về tình yêu, đối với những Xử Nữ đã yên bề gia thất thì tình cảm vẫn ngọt ngào như lúc mới yêu, có thể sẽ đón chờ tin vui, Xử Nữ nữ thì có thể sẽ có tin mang thai, còn Xử Nữ nam có thể được làm cha chẳng hạn. Đối với các bạn Xử Nữ còn độc thân, tuần này dự đoán sẽ thoát kiếp FA, tìm thấy một nửa của mình.
Gia An ngồi xuống ghế sofa đơn bên tay trái của Nguyệt Minh, nàng liếc nhìn cô một cái, sau đó tặc lưỡi, giọng hơi trêu chọc.
- Tổng giám đốc cũng tin Horoscope?
- Nghe cho đỡ chán thôi.
Nguyệt Minh chăm chú nhìn Gia An, nhận ra nàng dường như có chút khác thường. Cô hơi nghiêng người, dùng tay trái lành lặn rót một ít nước lọc vào ly rồi đẩy về phía nàng.
- Ừm, tôi thì tin đấy, nhưng mà cái tuần này nghe sao có chút "điêu" ha?- Gia An đón lấy ly nước lọc, uống một ngụm rồi nói.
- Vì sao lại "điêu"?- Nguyện Minh hơi cau mày.
Gia An không đáp, nàng chỉ cười rồi lại nhìn màn hình, cô nàng dẫn chương trình bấy giờ đã nói đến cung Song Ngư.
- Đối với những Song Ngư còn độc thân, dường như tuần này lại có chút xui xẻo trong chuyện tình cảm. Phải chăng là do những suy nghĩ hỗn tạp dẫn đến bản thân tự chọn những loại hành động mập mờ dễ gây hiểu lầm, từ đó mang đến rắc rối giữa bạn và nửa kia? Các Song Ngư nên chú ý nhé, trong tình cảm không nên nghĩ nhiều làm gì, vì như vậy có thể làm tổn thương lẫn nhau đấy. Các cung hoàng đạo Song Ngư nên né để tránh thương vong, top 1 chính là Xử Nữ.
Nguyệt Minh nghe xong, khẽ nuốt khan một cái.
Gia An nhìn sang cô, nở một nụ cười kì quái, không thèm giấu đi đôi mắt đầy dò xét của mình.
- Song Ngư là sinh từ 19/2 đến 20/3 đúng không Tổng giám đốc?
Chẳng hiểu vì sao khi nghe lời này, Nguyệt Minh thấy sống lưng mình lạnh hẳn.
- Ừm.- Cô khẽ gật đầu.
- Tổng giám đốc sinh 15/3 vậy là Song Ngư đúng không?- Khóe môi Gia An cong lên thành một nụ cười, nàng đặt ly nước lọc xuống bàn, ngã người ra phía sau, bắt chéo chân.
Lần đầu tiên trong đời, Nguyệt Minh thấy Gia An ngồi tư thế nữ vương như thế này, cô khẽ lau vài giọt mồ hôi.
Quái lạ!
Điều hòa đang thổi phà phà mà cô lại không thể kiểm soát được tuyến mồ hôi của mình!?
Nguyệt Minh lại khẽ gật đầu một lần nữa, trong mắt Gia An, cô lúc này chẳng khác gì bé mèo con sợ hãi.
- Cái bản tin này sai rồi.- Gia An thở ra, làm vẻ mặt thất vọng.-Tôi là Xử Nữ này, tôi thì có thể làm gì gây ảnh hưởng cho Chủ tịch T Group cao cao tại thượng sao?
- ...!?
Gia An đứng dậy, phủi phủi váy cho thẳng thớm rồi cầm túi xách quay về phòng của Joy.
- À...-Trước khi mở cửa, Gia An chợt khựng lại, tay xoa xoa nắm cửa.-Bạn gái cũ của Tổng giám đốc đang đứng chờ ở ngoài đó. Trời thì mưa, không quan tâm coi chừng người ta bệnh bây giờ... Hay cô ta mới là Xử Nữ?
- ???
Gia An suy ngẫm một chút, sau đó liền nở nụ cười mà nói tiếp:
- Có rất nhiều cách để tăng thu nhập từ HOPE, nhưng dựa vào doanh thu bạn gái cũ đi khám bệnh thì hơi tồi nha~
Gia An cứ thế mà rời đi, bỏ lại Tổng giám đốc nơi đây rút liên tục mấy tờ khăn giấy lau trán.
Đáng sợ quá, thật là đáng sợ.
Sau hai ngày không gặp liền cảm thấy trên người nàng phát ra một tầng băng sương, lời nói thì đầy gai nhọn, sẵn sàng đâm chảy máu bất cứ ai.
Chuyện Thanh Phương đứng trước nhà, cô không quan tâm, trọng điểm là lời nói cùng ngữ điệu của Gia An khiến cô sợ muốn chết!?
Sao cứ có cảm giác không yên lòng thế này?
Nhà của Nguyệt Minh có thể nhàm chán và không có sức sống, nhưng vẫn có một điểm sáng mà Gia An thầm yêu thích, đó là tầng thượng. Tuy nàng rất ít khi lên đây, nhưng đã đến một lần sẽ nhớ mãi không thôi, là điểm nhấn của biệt thự nhỏ này, nhìn thôi cũng biết là Nguyệt Minh đã bỏ công chăm chút cỡ nào.
Sau cơn mưa, trời lại sáng.
Mưa dù có to đến đâu, rồi cũng sẽ dần tạnh mà thôi.
Cơn mưa dai dẳng kéo dài từ chiều rốt cuộc cũng đã dừng, bầu trời đêm cũng quang đãng hơn hẳn, mây đen lui bước, để lại một ánh trăng ngời sáng treo trên đỉnh đầu.
Gia An ngồi trên sofa dài màu nâu, sẵn tiện đưa tay ấn vào máy phát nhạc, giai điệu da diết cứ thế văng vẳng bên tai. Giữa hai lòng bàn tay nàng là ly cacao ấm nóng đang còn bốc khói, nàng thở dài một hơi, lại không kiềm chế được mà xấu tính nữa rồi.
Gia An đặt ly cacao lên mặt bàn kính nhỏ, dùng hai tay ôm mặt mình.
- Làm sao đó?
Đầu kia ghế sofa lún xuống, Nguyệt Minh tự lúc nào đã ngồi cạnh bên nàng.
Gia An lại thở dài rồi ôm mặt, dáng vẻ đáng yêu như trẻ con thế này khiến Tổng giám đốc bật cười.
- Tâm trạng hôm nay không tốt sao?
Gia An lắc lắc đầu.
- Chứ sao thấy bác sĩ An là lạ... mà, chờ một chút...- Nguyệt Minh hơi nghiêng người, tiến sát lại phía nàng, hít hít vài hơi.
Dù cho đã bị một tầng mùi cacao lấn át, Nguyệt Minh vẫn nghe ra được mùi cồn phảng phất, bởi vì rất nhẹ nên phải tiếp xúc gần thế này cô mới có thể xác nhận được.
- Không ngờ cô cũng uống rượu bia đó, là say nên mới khác lạ à?
Hay nói đúng hơn là hung dữ...
Gia An vẫn ôm mặt mình mà lắc lắc đầu.
- Vì sao lại uống thế?
- Thì hôm nay tiệc tạm biệt Alex nên mọi người trong khoa rủ nhau đi uống vài ly.- Gia An cuối cùng cũng lên tiếng.
- Nguyệt Minh khựng lại, rơi vào trầm tư, một hồi sau mới "Ờ" một tiếng, sau đó vẻ mặt liền rầu rĩ.
- Alex đi nên buồn à?
- Không có.- Gia An tựa người vào lưng ghế.- Buồn chuyện khác.
- Buồn chuyện gì?
- Bởi vì không vui nên buồn.
- Vậy thì vì sao không vui?
- Tại buồn nên không vui.
- ...
Sau câu trả lời của Gia An, cả hai liền rơi vào im lặng, chỉ còn tiếng nhạc du dương cứ thế ngân vang trong đêm.
Lời Gia An nói tuy nghe có vẻ vô nghĩa nhưng lại rất là hợp lý, thì không vui nên buồn mà buồn thì vì không vui, đơn giản thế cũng hỏi người ta nữa, nàng nhờ hai câu này mà thành công "khoá mõm" Nguyệt Minh
Gia An quay sang nhìn Nguyệt Minh, Nguyệt Minh cũng đối mặt với nàng mà không tránh né như thường lệ. Gia An thấy Nguyệt Minh mím chặt môi, con ngươi màu hổ phách phảng phất dưới ánh đèn vàng ấm áp.
Cô nắm lấy tay nàng.
- An, tôi có chuyện muốn nói với chị.
- Tôi cũng có chuyện muốn nói với Nguyệt.- Gia An khẽ rút bàn tay mình ra, nàng đứng dậy, đi về phía ban công còn ẩm ướt kia.
Nguyệt Minh bị từ chối cái nắm tay, trong lòng có hơi hụt hẫng. Gia An mặc váy ngủ, khoác ngoài bằng áo khoác đồng bộ, tóc nàng được cột lên gọn gàng, tự lúc nào cặp mắt kính cũng chẳng còn trên mặt, để lộ hoàn toàn từng đường nét xinh đẹp của nàng.
Dưới bầu trời đêm, ánh trăng nhu hòa tỏa ra từng tia sáng trắng dịu dàng như ôm lấy thân thể nàng.
Nguyệt Minh có chút ngây người, khe khẽ nói.
- Vậy nhường bác sĩ An.
- Nhường chủ nhà đi.
- Lady first.
- Cô không phải lady à?
Nguyệt Minh lần nữa câm họng, mắc gì hôm nay bác sĩ An cứ bắt bẻ người ta hoài vậy!?
Gia An cười khúc khích trước biểu cảm nghệch ra kia, nàng không trêu nữa, khẽ nói cảm ơn nhằm biểu thị nàng sẽ nói trước.
Tiếng nhạc vẫn du dương bên tai, Nguyệt Minh ngây dại nhìn bóng hình nàng đang lấp ló dưới bầu trời đêm, trái tim bất giác đập vang dội, hình ảnh 52 Blue xé từng cơn sóng biển vươn mình lên trên mặt nước hiện ra trong đầu cô.
Không được, cô không thể nào rời xa người này được, dù cố thì đi một vòng cũng sẽ quay về phía nàng mà thôi.
Gia An xoay người đi lại gần Nguyệt Minh, hơi cúi người, thỏ thẻ bên tai cô.
Hơi cồn nhè nhẹ hòa quyện cùng hương cacao nóng rực vây lấy viền tai Nguyệt Minh, như ru cô vào cơn mộng mị, trong cơn mơ, cô cảm thấy bên má chợt chạm vào thứ gì đó ẩm ướt mềm mại rồi nóng ran lên, bên tai lại nghe được nàng nói thật nhiều lời.
- Nguyệt, em chưa từng quên tôi đúng không?
- Nguyệt, em chỉ muốn xoá đi tôi trong lòng em đúng không?
- Nguyệt, tôi đáng để quên đi như vậy đúng không?
Trái tim đang đập rộn ràng của Nguyệt Minh thụng một cái, rồi dần dần nhịp tim chậm chạp lại, sau vài giây đờ người để đại não xử lý vấn đề, trái tim liền đập nhanh gấp đôi so với lúc ban đầu, Nguyệt Minh mở to mắt, môi mấp máy...
Gia An chỉ cười nhẹ một tiếng, bàn tay mềm mại của nàng đặt trên má cô vuốt nhẹ một cái, tiếp tục thì thầm.
- Không có quên, mà là em giận tôi đúng không? Giận vì chuyện gì, có thể tâm sự chút được không?
Một tia sét xé ngang trời, Nguyệt Minh vẫn đứng như pho tượng, trong đầu bây giờ hơi phức tạp. Hôm trước, Hạ Băng cũng nói bậy bạ gì đó rồi hỏi cô mất trí à, cô đã tát cái mỏ vô duyên của nhỏ bạn một cái, những tưởng chuyện chỉ có vậy thôi, ai dè cái chuyện tào lao này tới tận tai bác sĩ An rồi khiến nàng bận lòng đến vậy!?
- Tôi... tôi không có quên chị bao giờ... chỉ là...- Nguyệt Minh hơi cúi đầu, cố tình lảng tránh ánh mắt lấp lánh ánh trăng trước mặt.
Đôi lúc, việc nói ra hết lòng mình thật sự rất khó, một phần vì ngại ngùng, một phần vì lựa chọn ngôn từ sao cho khéo.
Gia An nhoẻn miệng cười, không quá bất ngờ với câu trả lời này, độ tín nhiệm của Uyên Hà trong lòng nàng không phải tụt 50% mà tụt tận 500%, mức độ cảnh giác từ 20% tăng lên 2000%!?
Đặc biệt là khi Uyên Hà có Khả Hân và Hạ Băng nói thêm vào, thành công hack não Gia An trong dài hạn...
- Bác sĩ An, em xin lỗi vì đã lạnh lùng với chị. Không phải vì em không muốn nhớ chị, mà là vì bản thân em sinh ra một loại tủi thân cùng tự ti, khiến em nghĩ rằng mình không nên tiếp cận chị nữa, bám dính lấy chị khiến chị khó chịu, em cũng không vui...
Hai mắt Gia An rưng rưng, phút chốc như chất chứa cả bầu sao trời, vốn dĩ đã không biết nói gì, bấy giờ lại cảm thấy cổ họng nghẹn cứng. Bác sĩ An mím môi, trực tiếp tiến tới ôm lấy cổ Nguyệt Minh, biến nụ hôn lướt trên má ban nãy thành hôn môi đậm sâu.
- Hoàng Nguyệt Minh, đừng nói nữa.
Có đôi lúc, chỉ một hành động đã lấp đầy thiên ngôn vạn ngữ.
Có đôi lúc, chỉ một nụ hôn cũng đủ giải quyết những rối bời trong lòng.
*****
Góc tự kỷ của tác giả:
Thanh Phương: Cô là gì của Minh?
Gia An nhếch môi: Chap này là crush, chap sau là người yêu, chap sau nữa chính là bà xã.
Hạ Băng: Tôi tưởng đúng quy trình thì phải có chap chia tay ở giữa rồi mới quay lại với nhau chứ?
Gia An: Tác giả, tôi thấy cô Fuyu đây hơi phiền rồi đấy.
Tác giả: Ok ok, má hiểu má hiểu ý An rồi. *Tác giả móc cuốn sổ ra ghi chú lại: Cho Hạ Băng cùng Thanh Phương thành một đôi."
Vẫn là Tác giả: Quốc tế thiếu nhi nên up chap cho mn.