Chương 20: Phục vụ
Mở khóa tư thế mới gì chứ, rõ ràng là mất cả chì lẫn chài.
Đêm đó Lâm Gia Thanh làm sao cũng không ngờ, đây mới chỉ là bắt đầu.
Mấy buổi tối sau đó, xem phim trở thành trò tiêu khiển trước khi ngủ của Tưởng Thừa Vũ.
Cuối cùng cô mới biết cái gì gọi là —— thực tủy tri vị*.
(*ngụ ý: trải nghiệm một lần muốn trải nghiệm lần nữa)
Trước kia anh cùng lắm chỉ lấy tư thế chính diện hoặc sau lưng làm cô, bây giờ lại rất đa dạng: ngồi xếp bằng, từ bên hông, bế lên, vv…
So với những tư thế khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối trên AV, Tưởng Thừa Vũ thật ra cũng không quá đáng.
Tư thế mới mang lại cảm giác mới mẻ, cũng thực sự kích thích hơn.
Lâm Gia Thanh cũng không phải không hưởng thụ ——
Chỉ là mỗi lần yêu xong cảm giác rất mệt mỏi, khiến cho cô ý thức được muốn ở trên giường “đánh bại” Tưởng Thừa Vũ có lẽ chỉ là một loại hình thức viễn vong khác.
Thời gian thoáng cái đã đến lập đông*.
(*lập đông: tiết bắt đầu mùa đông vào khoảng tháng mười âm lịch)
Gió lạnh nổi lên, thịt dê béo. Vừa vặn cuối tháng lại là Ngày gia đình, mẹ Tưởng sáng sớm đã phát thông báo trong nhóm, kêu gọi mọi người cuối tuần đến Tùng Viên, ăn thịt dê, ngâm suối nước nóng.
Tùng Viên là một dinh thự sang trọng hoang dã nằm trên sườn núi của nhà họ Tưởng, không mở cửa du lịch, chỉ thỉnh thoảng tiếp đãi một số bạn bè thân thích.
Buổi chiều thứ Sáu, Tưởng Thừa Vũ và Lâm Gia Thanh lái xe xuất phát về khu danh lam thắng cảnh bên ngoài thành phố, dọc theo đường đi đón mặt trời lặn, chưa đến hai giờ sau đã tới nơi.
Mới chớm đông, thủy sam khắp sườn núi đang từ màu vàng nhạt biến thành màu đỏ như máu, đủ loại màu sắc sặc sỡ, đẹp đến mức khiến người ta quên mất thời gian.
Lâm Gia Thanh xuống xe, dọc theo con đường nhỏ rợp bóng cây chậm rãi đi lên, chỉ chốc lát đã tới.
“Đường núi này rất khó đi, lần sau con ngồi xe với mọi người đi lên cho khỏe.” Bà nội tới trước đứng ở lối vào, thân thiết nhìn Lâm Gia Thanh, “Con xem con đi, chân đi khập khiễng cả rồi?”
“…” Làm gì có chuyện do đường núi khó đi, rõ ràng là do tối hôm qua Tưởng Thừa Vũ làm chuyện tốt.
Anh nhất định muốn vào từ bên hông, nâng một chân cô lên rồi cứ thế duy trì tư thế đâm rút, hại chân cô tới bây giờ vẫn còn bủn rủn, có thể không khập khễnh được sao?
Lâm Gia Thanh không khỏi ném ánh mắt trách cứ về phía người xách hành lý phía sau.
“Xem ra không phải đường núi gây họa.” Người cô ở bên cạnh cũng là người từng trải, lúc này cười trêu ghẹo.
Bà nội nhìn theo ánh mắt của con gái mình, dừng lại trên người Tưởng Thừa Vũ: “Thằng nhóc kia, con bắt nạt Gia Thanh à?”
“…” Bắt nạt trên giường thì có tính không? Lời này Lâm Gia Thanh cũng không dám nói.
Có điều nhìn dáng vẻ muốn phản bác nhưng không thể phản bác của Tưởng Thừa Vũ, trong lòng cô vẫn không khỏi thầm sảng khoái.
Bởi vì đã dặn dò qua, từ sáng sớm phòng bếp đã chuẩn bị xong bữa tối tinh xảo.
Mọi người cùng đi về phía nhà ăn, quản lý dẫn theo nhân viên phục vụ bắt đầu mang đồ ăn lên: lòng dê hầm ngao khô, thịt dê xào rau mùi, thịt dê hầm nồi đá, canh thịt dê bổ dưỡng…
Cả bàn thức ăn chủ yếu là thịt dê, chỉ kèm theo một con cá, một con gà và vài món rau xanh.
“Tôi đặc biệt bảo bọn họ giữ lại dê con một tuổi, thịt ngon nhất, không quá non cũng không quá già, là lựa chọn hàng đầu trong các món bổ dưỡng thu đông.” Quản lý vừa chỉ huy mang thức ăn lên, vừa nịnh nọt tranh công trước mặt mẹ Tưởng.
“Ừ.” Mẹ Tưởng không mặn không nhạt gật đầu.
Ngược lại là chị dâu của cô – Dư Mẫn, đang đứng bên cạnh nở nụ cười hòa ái với quản lý, đứng dậy giúp đỡ dọn thức ăn.
Đặt canh hầm bổ dưỡng và rau xanh ở vị trí gần bà nội và người cô, các món thiên về thịt dê xào tới bên cạnh em ba và em họ, đặt thịt dê nướng và nồi đá tương đối lớn theo hướng thuận tay bố Tưởng…
Dọn xong, lại điều chỉnh vị trí đồ chấm một lượt.
Lâm Gia Thanh ngồi ở bên cạnh nhìn, cảm thấy đứa con dâu như mình thật sự không đủ tư cách.
Mặc dù Dư Mẫn là chị dâu cả nhưng cô ấy vào cửa muộn hơn Lâm Gia Thanh nửa năm.
Lâm Gia Thanh cũng là sau khi gả đến nhà họ Tưởng mới biết được, hóa ra lúc trước quyết định liên hôn nhà họ Tưởng thật sự đã suy nghĩ qua Tưởng Thừa Trạch, có điều Tưởng Thừa Trạch không đồng ý.
Ngược lại lúc ấy Tưởng Thừa Vũ vừa qua tuổi kết hôn hợp pháp, đứng ra gánh vác “trọng trách” này. Cũng nói cho Lâm Gia Thanh biết, Tưởng Thừa Trạch đã có người trong lòng.
Nhưng sau đó chẳng biết tại sao, Tưởng Thừa Trạch cũng không cưới “người trong lòng” của anh ấy, ngược lại đi cưới Dư Mẫn hiện tại.
Bố của Dư Mẫn là giáo viên, mẹ là kế toán, điều kiện gia đình so với nhà họ Tưởng quả thực không tương xứng. Nói một câu gia đình khá giả là đã cất nhắc rồi.
Có lẽ chính bởi vì như vậy mà cô ấy ở trong nhà họ Tưởng luôn cẩn thận chu đáo, săn sóc ổn thỏa.
Sinh nhật của mỗi người trong nhà cô ấy đều nhớ rõ, sở thích cũng rất rõ ràng.
Hai năm trước Lâm Gia Thanh đều ở nước ngoài, tổng cộng chỉ gặp Dư Mẫn năm sáu lần.
Dư Mẫn và Tưởng Thừa Trạch đóng cửa ở chung như thế nào Lâm Gia Thanh không biết, cô chỉ biết là ở trước mặt mọi người, Dư Mẫn luôn là hình tượng hiền thê lương mẫu rất truyền thống.
Tựa như hiện tại, cô ấy vừa mới dọn đồ ăn xong, ngồi xuống không bao lâu lại bắt đầu giúp chồng gắp thức ăn múc canh. Lúc múc canh còn cẩn thận đẩy hành hoa ra, quả thật quá tri kỷ.
Đối với đủ loại hành động của con dâu cả, mẹ Tưởng đã sớm thành thói quen, trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ bình tĩnh liếc mắt nhìn Lâm Gia Thanh.
Lâm Gia Thanh nhận được ánh nhìn chăm chú thì vội vàng gắp một miếng cá, cẩn thận lọc xương cá, sau đó bỏ vào bát Tưởng Thừa Vũ: “Đừng chỉ ăn thịt dê, nóng người lắm.”
Cô dùng một giọng điệu nhẹ nhàng hoàn toàn khác với bình thường, nói xong tự mình cũng cảm thấy buồn nôn, nhưng hết cách rồi ——
Ai bảo cô và Tưởng Thừa Vũ đang diễn vai vợ chồng chứ.
Lúc Lâm Gia Thanh gả cho Tưởng Thừa Vũ, cô chỉ nghỉ ba ngày, căn bản không có thời gian ân cần thăm hỏi cả nhà họ Tưởng.
Lần đầu tiên chính thức ăn cơm với cả nhà họ Tưởng đã là nửa năm sau, lúc đó Dư Mẫn cũng đã vào cửa.
Trước bàn tròn lớn trong nhà hàng Trung Quốc của họ nhà Tưởng, lúc đó Dư Mẫn cũng thu xếp như hôm nay.
Mẹ Tưởng cứ thế ngồi im bên cạnh, rõ ràng trong nhà có người giúp việc, nhưng không hề có ý định lên tiếng ngăn lại.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra bà không thích mối hôn sự này.
Lâm Gia Thanh sợ Dư Mẫn nghĩ nhiều, cũng sợ người giúp việc nhìn mặt đối xử, bèn tiến lên giúp Dư Mẫn một tay. Lúc ăn cơm, cô học cách làm của Dư Mẫn, đổi con cua đầu tiên đã bóc xong cho Tưởng Thừa Vũ.
Nhưng mà cô đau lòng muốn chết.
Mẹ Tưởng đanh mặt cả buổi tối rốt cuộc cũng lộ ra ý cười, khen ngợi: “Không ngờ Gia Thanh còn rất biết chăm sóc người khác.”
Một câu nói đặt ra giai điệu cho mối quan hệ của hai người.
Từ đó về sau, chỉ cần ăn cơm với người nhà họ Tưởng, Lâm Gia Thanh không biểu hiện gì thì cảm thấy rất ngượng ngùng.
Đương nhiên, Tưởng Thừa Vũ cũng sẽ có qua có lại. Mỗi lần tới nhà họ Lâm luôn thể hiện ra dáng vẻ một người chồng tốt và một người con rể hiếu thảo.
Không ít lần cho cô thể diện.
Nhưng lúc ăn cơm đàng hoàng, ai lại sẵn lòng đi phục vụ cho người khác chứ…
Thế là Lâm Gia Thanh đặc biệt gắp một miếng cá bỏ vào trong bát Tưởng Thừa Vũ.
Dù sao Tưởng Thừa Vũ cũng không thích ăn cá. Cứ để trong bát anh làm vật trang trí đi, như vậy, cô cũng không cần gắp đũa thứ hai.
Lâm Gia Thanh tính toán trong lòng.
Ai ngờ giây thứ hai, Tưởng Thừa Vũ lập tức gắp lên, ăn nó.
“Cá này tươi nhỉ.” Lâm Gia Thanh miễn cưỡng nở nụ cười, lại chọn miếng thứ hai gắp cho anh.
Tưởng Thừa Vũ vẫn gắp lên như cũ, không chút do dự bỏ vào miệng.
“Ha ha… Ăn thêm chút nữa đi.” Lâm Gia Thanh lại gắp đũa thứ ba.
Tưởng Thừa Vũ vẫn gắp lên ăn.
Lần này, Tưởng Thừa Nhân ngồi bên cạnh Tưởng Thừa Vũ nhìn không nổi nữa, quay đầu sang: “Anh hai, khẩu vị của anh thay đổi rồi à? Không phải anh ghét ăn cá sao? Không lẽ cá trên núi khác biệt?”
Tưởng Thừa Vũ còn chưa lên tiếng, người cô bên cạnh đã cướp lời: “Đương nhiên khác biệt, Gia Thanh gắp mà lại.”
Rõ ràng là trêu ghẹo.
Nhưng trong bát của Tưởng Thừa Trạch, thịt cá Dư Mẫn đã cạo sạch, anh ấy lại không đụng vào miếng nào.
Người cô liếc thấy, lúc này lại xấu hổ ho khan: “Ý cô là cá ở suối núi không tanh, ăn phải ngon hơn một chút.”
Tưởng Thừa Vũ cũng gật đầu: “Đúng là ăn ngon hơn ngày thường.”
Chỉ có Lâm Gia Thanh là chửi thầm trong lòng: Bốc phét, rõ ràng là do cô phục vụ mới cảm giác tốt hơn.
Rau xanh thực phẩm trong nhà đều do trang trại gia đình cung cấp, gia cầm nuôi thả chưa từng cho ăn một chút thức ăn gia súc, cá cũng sống trong suối không lẫn tạp chất, bất luận hấp, hầm, nấu, nướng đều thơm ngon ngon miệng.
Sao không thấy anh ăn thêm hai miếng đi?
Cùng một loại cá, lên núi bỗng biến thành quý hiếm?
Sau khi ăn cơm xong, mọi người trở về tiểu viện của mình.
Viện của Lâm Gia Thanh và Tưởng Thừa Vũ tên là “Tùng Ấm”, trên ban công biệt thự tường trắng ngói xanh có thể nhìn xuống toàn bộ rừng thông xung quanh sơn cư, yên tĩnh và tách biệt.
Thời tiết đã bắt đầu vào đông, trong núi ban đêm hơi có chút rét lạnh.
Lâm Gia Thanh vẫn quấn chặt áo khoác, gió chiều thoảng qua, nhìn bầu trời đầy sao sắp hiện ra giữa màn đêm, cô vừa thả lỏng thể xác và tinh thần, vừa bóc bưởi Văn Đán mà Dư Mẫn đưa tới trước đó.
Bưởi được hái từ những cây cổ thụ trên núi, nghe nói thịt quả thơm nồng, vỏ mỏng lại ngọt.
Lâm Gia Thanh vừa bóc một múi còn chưa kịp nếm, Tưởng Thừa Vũ không biết từ đâu chui ra, nhìn trái bưởi trong tay cô: “Ngon không?”
“….” Bắt cô lọc xương cá cả buổi vẫn chưa đủ, còn muốn cô lột bưởi cho ăn hay gì?
Đúng là nhà tư bản.
Lâm Gia Thanh quay ngoắc đầu đi, tách một miếng bưởi nhét vào miệng, nhai xong còn cố ý nhíu mày: “Bình thường, ngoại trừ hơi nhiều nước thì cũng không ngon lành gì, hơi chua.”
Ai ngờ Tưởng Thừa Vũ lại không hề từ bỏ.
Anh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô, cầm lấy nửa quả bưởi mà cô đã tách ra, bẻ một múi, loại bỏ “sợi bông” màu trắng bên ngoài, lại bóc sạch màng bảo vệ, chỉ còn lại thịt quả trong suốt, không ăn mà đặt vào trong đĩa.
Lại bóc múi thứ hai, cũng không ăn, đặt vào đĩa.
Mãi đến khi anh lột hết quả bưởi, Lâm Gia Thanh nhìn chiếc đĩa đầy thịt quả, nhịn không được nói: “Anh… làm gì vậy?”
“Xem bóc sạch rồi ăn có ngọt hơn không.” Tưởng Thừa Vũ đẩy đĩa cho cô, “Thử xem.”
<!-- AI CONTENT END 1 -->
Đêm đó Lâm Gia Thanh làm sao cũng không ngờ, đây mới chỉ là bắt đầu.
Mấy buổi tối sau đó, xem phim trở thành trò tiêu khiển trước khi ngủ của Tưởng Thừa Vũ.
Cuối cùng cô mới biết cái gì gọi là —— thực tủy tri vị*.
(*ngụ ý: trải nghiệm một lần muốn trải nghiệm lần nữa)
Trước kia anh cùng lắm chỉ lấy tư thế chính diện hoặc sau lưng làm cô, bây giờ lại rất đa dạng: ngồi xếp bằng, từ bên hông, bế lên, vv…
So với những tư thế khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối trên AV, Tưởng Thừa Vũ thật ra cũng không quá đáng.
Tư thế mới mang lại cảm giác mới mẻ, cũng thực sự kích thích hơn.
Lâm Gia Thanh cũng không phải không hưởng thụ ——
Chỉ là mỗi lần yêu xong cảm giác rất mệt mỏi, khiến cho cô ý thức được muốn ở trên giường “đánh bại” Tưởng Thừa Vũ có lẽ chỉ là một loại hình thức viễn vong khác.
Thời gian thoáng cái đã đến lập đông*.
(*lập đông: tiết bắt đầu mùa đông vào khoảng tháng mười âm lịch)
Gió lạnh nổi lên, thịt dê béo. Vừa vặn cuối tháng lại là Ngày gia đình, mẹ Tưởng sáng sớm đã phát thông báo trong nhóm, kêu gọi mọi người cuối tuần đến Tùng Viên, ăn thịt dê, ngâm suối nước nóng.
Tùng Viên là một dinh thự sang trọng hoang dã nằm trên sườn núi của nhà họ Tưởng, không mở cửa du lịch, chỉ thỉnh thoảng tiếp đãi một số bạn bè thân thích.
Buổi chiều thứ Sáu, Tưởng Thừa Vũ và Lâm Gia Thanh lái xe xuất phát về khu danh lam thắng cảnh bên ngoài thành phố, dọc theo đường đi đón mặt trời lặn, chưa đến hai giờ sau đã tới nơi.
Mới chớm đông, thủy sam khắp sườn núi đang từ màu vàng nhạt biến thành màu đỏ như máu, đủ loại màu sắc sặc sỡ, đẹp đến mức khiến người ta quên mất thời gian.
Lâm Gia Thanh xuống xe, dọc theo con đường nhỏ rợp bóng cây chậm rãi đi lên, chỉ chốc lát đã tới.
“Đường núi này rất khó đi, lần sau con ngồi xe với mọi người đi lên cho khỏe.” Bà nội tới trước đứng ở lối vào, thân thiết nhìn Lâm Gia Thanh, “Con xem con đi, chân đi khập khiễng cả rồi?”
“…” Làm gì có chuyện do đường núi khó đi, rõ ràng là do tối hôm qua Tưởng Thừa Vũ làm chuyện tốt.
Anh nhất định muốn vào từ bên hông, nâng một chân cô lên rồi cứ thế duy trì tư thế đâm rút, hại chân cô tới bây giờ vẫn còn bủn rủn, có thể không khập khễnh được sao?
Lâm Gia Thanh không khỏi ném ánh mắt trách cứ về phía người xách hành lý phía sau.
“Xem ra không phải đường núi gây họa.” Người cô ở bên cạnh cũng là người từng trải, lúc này cười trêu ghẹo.
Bà nội nhìn theo ánh mắt của con gái mình, dừng lại trên người Tưởng Thừa Vũ: “Thằng nhóc kia, con bắt nạt Gia Thanh à?”
“…” Bắt nạt trên giường thì có tính không? Lời này Lâm Gia Thanh cũng không dám nói.
Có điều nhìn dáng vẻ muốn phản bác nhưng không thể phản bác của Tưởng Thừa Vũ, trong lòng cô vẫn không khỏi thầm sảng khoái.
Bởi vì đã dặn dò qua, từ sáng sớm phòng bếp đã chuẩn bị xong bữa tối tinh xảo.
Mọi người cùng đi về phía nhà ăn, quản lý dẫn theo nhân viên phục vụ bắt đầu mang đồ ăn lên: lòng dê hầm ngao khô, thịt dê xào rau mùi, thịt dê hầm nồi đá, canh thịt dê bổ dưỡng…
Cả bàn thức ăn chủ yếu là thịt dê, chỉ kèm theo một con cá, một con gà và vài món rau xanh.
“Tôi đặc biệt bảo bọn họ giữ lại dê con một tuổi, thịt ngon nhất, không quá non cũng không quá già, là lựa chọn hàng đầu trong các món bổ dưỡng thu đông.” Quản lý vừa chỉ huy mang thức ăn lên, vừa nịnh nọt tranh công trước mặt mẹ Tưởng.
“Ừ.” Mẹ Tưởng không mặn không nhạt gật đầu.
Ngược lại là chị dâu của cô – Dư Mẫn, đang đứng bên cạnh nở nụ cười hòa ái với quản lý, đứng dậy giúp đỡ dọn thức ăn.
Đặt canh hầm bổ dưỡng và rau xanh ở vị trí gần bà nội và người cô, các món thiên về thịt dê xào tới bên cạnh em ba và em họ, đặt thịt dê nướng và nồi đá tương đối lớn theo hướng thuận tay bố Tưởng…
Dọn xong, lại điều chỉnh vị trí đồ chấm một lượt.
Lâm Gia Thanh ngồi ở bên cạnh nhìn, cảm thấy đứa con dâu như mình thật sự không đủ tư cách.
Mặc dù Dư Mẫn là chị dâu cả nhưng cô ấy vào cửa muộn hơn Lâm Gia Thanh nửa năm.
Lâm Gia Thanh cũng là sau khi gả đến nhà họ Tưởng mới biết được, hóa ra lúc trước quyết định liên hôn nhà họ Tưởng thật sự đã suy nghĩ qua Tưởng Thừa Trạch, có điều Tưởng Thừa Trạch không đồng ý.
Ngược lại lúc ấy Tưởng Thừa Vũ vừa qua tuổi kết hôn hợp pháp, đứng ra gánh vác “trọng trách” này. Cũng nói cho Lâm Gia Thanh biết, Tưởng Thừa Trạch đã có người trong lòng.
Nhưng sau đó chẳng biết tại sao, Tưởng Thừa Trạch cũng không cưới “người trong lòng” của anh ấy, ngược lại đi cưới Dư Mẫn hiện tại.
Bố của Dư Mẫn là giáo viên, mẹ là kế toán, điều kiện gia đình so với nhà họ Tưởng quả thực không tương xứng. Nói một câu gia đình khá giả là đã cất nhắc rồi.
Có lẽ chính bởi vì như vậy mà cô ấy ở trong nhà họ Tưởng luôn cẩn thận chu đáo, săn sóc ổn thỏa.
Sinh nhật của mỗi người trong nhà cô ấy đều nhớ rõ, sở thích cũng rất rõ ràng.
Hai năm trước Lâm Gia Thanh đều ở nước ngoài, tổng cộng chỉ gặp Dư Mẫn năm sáu lần.
Dư Mẫn và Tưởng Thừa Trạch đóng cửa ở chung như thế nào Lâm Gia Thanh không biết, cô chỉ biết là ở trước mặt mọi người, Dư Mẫn luôn là hình tượng hiền thê lương mẫu rất truyền thống.
Tựa như hiện tại, cô ấy vừa mới dọn đồ ăn xong, ngồi xuống không bao lâu lại bắt đầu giúp chồng gắp thức ăn múc canh. Lúc múc canh còn cẩn thận đẩy hành hoa ra, quả thật quá tri kỷ.
Đối với đủ loại hành động của con dâu cả, mẹ Tưởng đã sớm thành thói quen, trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ bình tĩnh liếc mắt nhìn Lâm Gia Thanh.
Lâm Gia Thanh nhận được ánh nhìn chăm chú thì vội vàng gắp một miếng cá, cẩn thận lọc xương cá, sau đó bỏ vào bát Tưởng Thừa Vũ: “Đừng chỉ ăn thịt dê, nóng người lắm.”
Cô dùng một giọng điệu nhẹ nhàng hoàn toàn khác với bình thường, nói xong tự mình cũng cảm thấy buồn nôn, nhưng hết cách rồi ——
Ai bảo cô và Tưởng Thừa Vũ đang diễn vai vợ chồng chứ.
Lúc Lâm Gia Thanh gả cho Tưởng Thừa Vũ, cô chỉ nghỉ ba ngày, căn bản không có thời gian ân cần thăm hỏi cả nhà họ Tưởng.
Lần đầu tiên chính thức ăn cơm với cả nhà họ Tưởng đã là nửa năm sau, lúc đó Dư Mẫn cũng đã vào cửa.
Trước bàn tròn lớn trong nhà hàng Trung Quốc của họ nhà Tưởng, lúc đó Dư Mẫn cũng thu xếp như hôm nay.
Mẹ Tưởng cứ thế ngồi im bên cạnh, rõ ràng trong nhà có người giúp việc, nhưng không hề có ý định lên tiếng ngăn lại.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra bà không thích mối hôn sự này.
Lâm Gia Thanh sợ Dư Mẫn nghĩ nhiều, cũng sợ người giúp việc nhìn mặt đối xử, bèn tiến lên giúp Dư Mẫn một tay. Lúc ăn cơm, cô học cách làm của Dư Mẫn, đổi con cua đầu tiên đã bóc xong cho Tưởng Thừa Vũ.
Nhưng mà cô đau lòng muốn chết.
Mẹ Tưởng đanh mặt cả buổi tối rốt cuộc cũng lộ ra ý cười, khen ngợi: “Không ngờ Gia Thanh còn rất biết chăm sóc người khác.”
Một câu nói đặt ra giai điệu cho mối quan hệ của hai người.
Từ đó về sau, chỉ cần ăn cơm với người nhà họ Tưởng, Lâm Gia Thanh không biểu hiện gì thì cảm thấy rất ngượng ngùng.
Đương nhiên, Tưởng Thừa Vũ cũng sẽ có qua có lại. Mỗi lần tới nhà họ Lâm luôn thể hiện ra dáng vẻ một người chồng tốt và một người con rể hiếu thảo.
Không ít lần cho cô thể diện.
Nhưng lúc ăn cơm đàng hoàng, ai lại sẵn lòng đi phục vụ cho người khác chứ…
Thế là Lâm Gia Thanh đặc biệt gắp một miếng cá bỏ vào trong bát Tưởng Thừa Vũ.
Dù sao Tưởng Thừa Vũ cũng không thích ăn cá. Cứ để trong bát anh làm vật trang trí đi, như vậy, cô cũng không cần gắp đũa thứ hai.
Lâm Gia Thanh tính toán trong lòng.
Ai ngờ giây thứ hai, Tưởng Thừa Vũ lập tức gắp lên, ăn nó.
“Cá này tươi nhỉ.” Lâm Gia Thanh miễn cưỡng nở nụ cười, lại chọn miếng thứ hai gắp cho anh.
Tưởng Thừa Vũ vẫn gắp lên như cũ, không chút do dự bỏ vào miệng.
“Ha ha… Ăn thêm chút nữa đi.” Lâm Gia Thanh lại gắp đũa thứ ba.
Tưởng Thừa Vũ vẫn gắp lên ăn.
Lần này, Tưởng Thừa Nhân ngồi bên cạnh Tưởng Thừa Vũ nhìn không nổi nữa, quay đầu sang: “Anh hai, khẩu vị của anh thay đổi rồi à? Không phải anh ghét ăn cá sao? Không lẽ cá trên núi khác biệt?”
Tưởng Thừa Vũ còn chưa lên tiếng, người cô bên cạnh đã cướp lời: “Đương nhiên khác biệt, Gia Thanh gắp mà lại.”
Rõ ràng là trêu ghẹo.
Nhưng trong bát của Tưởng Thừa Trạch, thịt cá Dư Mẫn đã cạo sạch, anh ấy lại không đụng vào miếng nào.
Người cô liếc thấy, lúc này lại xấu hổ ho khan: “Ý cô là cá ở suối núi không tanh, ăn phải ngon hơn một chút.”
Tưởng Thừa Vũ cũng gật đầu: “Đúng là ăn ngon hơn ngày thường.”
Chỉ có Lâm Gia Thanh là chửi thầm trong lòng: Bốc phét, rõ ràng là do cô phục vụ mới cảm giác tốt hơn.
Rau xanh thực phẩm trong nhà đều do trang trại gia đình cung cấp, gia cầm nuôi thả chưa từng cho ăn một chút thức ăn gia súc, cá cũng sống trong suối không lẫn tạp chất, bất luận hấp, hầm, nấu, nướng đều thơm ngon ngon miệng.
Sao không thấy anh ăn thêm hai miếng đi?
Cùng một loại cá, lên núi bỗng biến thành quý hiếm?
Sau khi ăn cơm xong, mọi người trở về tiểu viện của mình.
Viện của Lâm Gia Thanh và Tưởng Thừa Vũ tên là “Tùng Ấm”, trên ban công biệt thự tường trắng ngói xanh có thể nhìn xuống toàn bộ rừng thông xung quanh sơn cư, yên tĩnh và tách biệt.
Thời tiết đã bắt đầu vào đông, trong núi ban đêm hơi có chút rét lạnh.
Lâm Gia Thanh vẫn quấn chặt áo khoác, gió chiều thoảng qua, nhìn bầu trời đầy sao sắp hiện ra giữa màn đêm, cô vừa thả lỏng thể xác và tinh thần, vừa bóc bưởi Văn Đán mà Dư Mẫn đưa tới trước đó.
Bưởi được hái từ những cây cổ thụ trên núi, nghe nói thịt quả thơm nồng, vỏ mỏng lại ngọt.
Lâm Gia Thanh vừa bóc một múi còn chưa kịp nếm, Tưởng Thừa Vũ không biết từ đâu chui ra, nhìn trái bưởi trong tay cô: “Ngon không?”
“….” Bắt cô lọc xương cá cả buổi vẫn chưa đủ, còn muốn cô lột bưởi cho ăn hay gì?
Đúng là nhà tư bản.
Lâm Gia Thanh quay ngoắc đầu đi, tách một miếng bưởi nhét vào miệng, nhai xong còn cố ý nhíu mày: “Bình thường, ngoại trừ hơi nhiều nước thì cũng không ngon lành gì, hơi chua.”
Ai ngờ Tưởng Thừa Vũ lại không hề từ bỏ.
Anh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô, cầm lấy nửa quả bưởi mà cô đã tách ra, bẻ một múi, loại bỏ “sợi bông” màu trắng bên ngoài, lại bóc sạch màng bảo vệ, chỉ còn lại thịt quả trong suốt, không ăn mà đặt vào trong đĩa.
Lại bóc múi thứ hai, cũng không ăn, đặt vào đĩa.
Mãi đến khi anh lột hết quả bưởi, Lâm Gia Thanh nhìn chiếc đĩa đầy thịt quả, nhịn không được nói: “Anh… làm gì vậy?”
“Xem bóc sạch rồi ăn có ngọt hơn không.” Tưởng Thừa Vũ đẩy đĩa cho cô, “Thử xem.”
<!-- AI CONTENT END 1 -->