Chương 23: Ôm nhau
Kinh nguyệt của Lâm Gia Thanh trước nay vẫn không đều.
Vì các buổi biểu diễn quan trọng hoặc các cuộc thi đấu, trước đây cô thường uống thuốc để tránh hoặc thúc đẩy kỳ kinh tới sớm, điều này đã làm kỳ kinh nguyệt hàng tháng của cô không có ngày nhất định.
Sau khi về nước, mẹ Lâm có tìm một bác sĩ Trung y kê đơn thuốc cho cô.
Sự điều chỉnh lại càng khiến kỳ kinh thêm hỗn loạn, cô cũng không không ngờ hôm nay bà dì lại đến.
Đèn trong phòng đã tắt hết, Lâm Gia Thanh ôm bụng, làm thế nào cũng không ngủ được.
Tưởng Thừa Vũ luôn có thể nghe được tiếng thở rõ ràng khác thường từ đầu giường bên kia, anh nhịn không được bật đèn lên, chỉ thấy Lâm Gia Thành cuộn tròn chăn lại, mặt tái nhợt đổ mồ hôi ròng ròng.
“Đau bụng à?”
“Ừm.”
“Mỗi lần tới…đều thế à?”
“….” Lâm Gia Thanh không muốn thừa nhận, cô nhỏ giọng ậm ừ, “Không phải.”
Thực tế thì bình thường đến tháng cô rất ít khi đau bụng.
Trước đây, để không ảnh hưởng đến việc khiêu vũ, cô luôn chú ý đến chế độ ăn uống, ngay cả đồ ăn vặt cũng rất ít khi đụng tới.
Chính bởi vì đã kiêng kỵ quá lâu, lần này về nước cô bắt đầu buông thả, ăn tất cả món ăn mà cô không dám ăn lấy một lần trong suốt sáu tháng hay cả năm qua.
Đồ cay này, đồ lạnh này, đủ các loại. Ngoài ra tháng này cô còn giảm bớt lượng bài tập vận động.
Bây giờ bụng đau thế này cũng là tự chuốc lấy.
“Chắc là do tháng trước không chú ý chế độ ăn uống.” Cô ỉu xìu thừa nhận.
Tưởng Thừa Vũ cũng không rõ phụ nữ đau bụng kinh có liên quan thế nào tới chế độ ăn uống, nhưng nghĩ đến chuyện hai ngày trước cô xơi hơn chục con cua lông, đành phải mở miệng: “Tôi rót cho em ly nước nóng nhé.”
“Ừm.” Lâm Gia Thanh yếu ớt đáp, “Nhớ cho thêm đường đỏ.”
Trong phòng làm gì có đường đỏ.
Tưởng Thừa Vũ mở cửa đi ra ngoài, một lúc lâu sau mới quay lại, trong tay cầm thêm ly nước màu đỏ.
Là nước đường đỏ, còn có thêm mùi gừng.
“Quản lý khách sạn nói thêm chút gừng sẽ có tác dụng hơn.”
Lâm Gia Thanh còn có thể nói gì nữa, chỉ có thể nhăn mặt nuốt xuống.
Nước nóng vào bụng, Lâm Gia Thanh cảm giác dạ dày cũng thoải mái hơn một chút, vẻ mặt cũng hòa hoãn lại.
Tưởng Thừa Vũ lại lần nữa tắt đèn.
Nhưng người bên cạnh chỉ yên tĩnh được một lát, hơi thở lại bắt đầu nặng nề, kèm theo đó là tiếng sột soạt do trằn trọc, dường như còn khó chịu hơn lúc trước.
“Vẫn còn khó chịu sao?” Anh lại lần nữa bật đèn đầu giường lên, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lâm Gia Thanh dưới ánh đèn, “Tôi gọi bác sĩ qua đây nhé.”
“Không cần.” Lâm Gia Thành cản lại, “Đau một lát là hết thôi, không nhất thiết phải gọi người ta lên núi giờ này.”
Lần trước bị chảy máu mũi, lần này bị đau bụng kinh. Mặt mũi cô biết vứt đi đâu đây?
Với lại chuyện này cô đã có kinh nghiệm.
Lâm Gia Thanh thấy Tưởng Thừa Vũ còn nghi ngờ, bèn nói: “Hay là, anh đi hỏi lẽ tân giúp tôi xem có thuốc Ibuprofen hoặc Nurofen* gì không?”
(*những loại thuốc giúp giảm các cơn đau nhức.)
“Ibuprofen hoặc Nurofen?”
“Ừm, thuốc giảm đau.”
“Được.”
Tưởng Thừa Vũ đáp một tiếng rồi lần nữa rời giường.
Lần này anh đi khá lâu.
Không biết có phải cơn đau bụng khiến thời gian như kéo dài hay không, Lâm Gia Thanh cảm giác mình ôm bụng lăn lộn trên gường một lúc lâu, cửa phòng mới lần nữa bị đẩy ra.
“Uống hai viên nhé?”
Tưởng Thừa Vũ vừa lấy viên nang ra khỏi hộp vừa hỏi cô.
“Ừm.” Lâm Gia Thanh gật đầu.
Lúc Tưởng Thừa Vũ xoay người đi rót nước nóng, khóe mắt cô bỗng liếc thấy thứ gì đó đặt dưới hộp thuốc.
Rút ra xem, là hóa đơn.
“Thuốc này là anh đi mua sao?” Lâm Gia Thanh hỏi, “Gần đây có cửa hàng tiện lợi à?”
“Ừm.” Tưởng Thừa Vũ ừ một tiếng, lấy hóa đơn trong tay cô về, vo tròn thành cục rồi ném vào thùng rác, sau đó đưa ly nước cho cô, “Tranh thủ uống thuốc đi.”
Lâm Gia Thành đau đến mê mang, cũng không nghĩ nhiều, nhận lấy ly nước rồi uống liền hai viên thuốc.
Thuốc giảm cần nửa tiếng mới có thể phát huy tác dụng.
Lần nữa nằm xuống giường, Lâm Gia Thanh cũng chưa dễ chịu lắm, cô trằn trọc lẩm bẩm một câu, “Sớm biết anh tới cửa hàng tiện lợi, tôi đã bảo anh mua thêm chút đồ.”
“Đồ gì?”
“Miếng dán giữ ấm á.” Nếu có thể, cô còn muốn mua thêm tampon.
Để thuận tiện cho việc khiêu vũ, sau khi dậy thì cô chỉ dùng mỗi loại tampon. Ở đây không có, cô đành phải hỏi nhân viên phục vụ mượn một gói băng vệ sinh.
Loại đó chỉ là một tấm lót mỏng manh dưới thân, làm cho cô cực kỳ không quen dùng, cũng không có cảm giác an toàn, sợ động tác quá mạnh sẽ chảy ra ngoài.
Có điều, chuyện này cô hơi ngượng ngùng mở miệng.
Dù sao để một người đàn ông như Tưởng Thừa Vũ đi mua băng vệ sinh, hình ảnh này cô quả thật không dám tưởng tượng.
“Miếng dán giữ ấm? Em lạnh à?” Tưởng Thừa Vũ không biết tâm lý của cô, chỉ hỏi tiếp.
“Cũng không phải lạnh. Tới kỳ sinh lý nhiệt độ cơ thể sẽ thấp hơn bình thường một chút, dán hai miếng giữ ấm lên bụng sẽ giúp dịu đi cơn khó chịu.” Lâm Gia Thanh giải thích.
Cô nghĩ, Tưởng Thừa Vũ thật đúng là chưa từng yêu đương, chẳng hiểu nhu cầu của phụ nữ gì cả.
Một giây sau, bỗng nhiên cảm giác có một cơ thể dán vào lưng.
Ngay sau đó, trên bụng có thêm một đôi tay.
Tưởng Thừa Vũ nghiêng người ôm lấy cô, luồn cánh qua eo cô, duy trì vòng ôm vừa phải khiến cô có thể hô hấp thuận lợi, hai lòng bàn tay dán vào bụng cô: “Như vậy à?”
Lồng ngực anh rắn chắc, mặc dù bị một lớp áo ngủ bao bọc cũng có thể cảm nhận được độ nóng.
Bàn tay nóng bỏng của anh dán vào bụng cô.
Hơi ấm từ thân thể anh không ngừng truyền tới, từ từ bao phủ toàn thân cô. Lâm Gia Thanh giống như mèo con, bỗng chốc yên tĩnh lại.
Tư thế này thật sự quá thân mật.
Từ khi kết hôn tới nay, cho dù là diễn xuất thì bọn họ cũng chỉ nắm tay nhau, khoác tay nhau. Chưa bao giờ ôm nhau như bây giờ.
Ngoại trừ sự gắn kết ngắn ngủi sau khi làm tình ——
Nhưng giờ thì khác.
Bây giờ, không có bất kỳ một loại dục vọng nào quấy nhiễu làm ý loạn tình mê.
Lâm Gia Thanh nhất thời có chút luống cuống.
Mặt lại bất giác đỏ lên, tim cũng đập nhanh hơn…
Chẳng mấy chốc, nhiệt độ ban đầu vẫn còn ấm áp bỗng trở nên nóng rực.
Lâm Gia Thanh cẩn thận di chuyển cánh tay, vươn đến mép chăn kéo chăn xuống một tấc.
Cảm nhận được sự bất an của người trong lòng, Tưởng Thừa Vũ không khỏi nhíu mày: “Đừng lộn xộn.”
Vừa rồi ở suối nước nóng anh vẫn chưa bắn được, bay giờ cô còn ở trong ngực anh xoay tới xoay lui, đây là muốn khiêu chiến sức chịu đựng của anh sao?
“Có phải anh…” Lâm Gia Thanh vẫn chưa kịp phản ứng, lại kéo thêm một tấc chăn xuống.
Tưởng Thừa Vũ siết chặt bàn tay, mạnh mẽ kéo cô về phía mình: “Đã nói đừng lộn xộn.”
Anh dùng sức vây chặt cô, dục vọng không biết đã ngóc đầu dậy từ lúc nào kia cứng rắn dán vào giữa mông cô.
Hơi thở nặng nề không ngừng phả vào bờ vai cô, giọng nói vừa nặng nề vừa khàn khàn.
Lâm Gia Thanh lúc này đã nghe ra, cô cứng đờ người, không dám nhúc nhích.
Bàn tay đè lên eo cô vẫn còn siết chặt.
Tưởng Thừa Vũ dùng sức ôm cô, tựa như muốn khảm cô vào thân thể mình.
Lồng ngực rộng lớn mà mạnh mẽ của anh dán sát vào cô, ngoại trừ nhiệt độ cơ thể còn có nhịp tim đập loạn xạ của anh. Cả hơi thở và mùi hương của anh cũng như bị nhiệt độ bốc hơi, thoang thoảng trong không khí.
Xúc giác, khứu giác, thính giác đều bị anh bao bọc. Ngay cả đại não dường như cũng bị bao bọc trong pháo đài ấm áp, làm cô choáng váng.
Rõ ràng không phải làm tình.
Cô lại nghẹn đỏ mặt, trái tim đập thình thịch không ngừng. <!-- AI CONTENT END 1 -->
Vì các buổi biểu diễn quan trọng hoặc các cuộc thi đấu, trước đây cô thường uống thuốc để tránh hoặc thúc đẩy kỳ kinh tới sớm, điều này đã làm kỳ kinh nguyệt hàng tháng của cô không có ngày nhất định.
Sau khi về nước, mẹ Lâm có tìm một bác sĩ Trung y kê đơn thuốc cho cô.
Sự điều chỉnh lại càng khiến kỳ kinh thêm hỗn loạn, cô cũng không không ngờ hôm nay bà dì lại đến.
Đèn trong phòng đã tắt hết, Lâm Gia Thanh ôm bụng, làm thế nào cũng không ngủ được.
Tưởng Thừa Vũ luôn có thể nghe được tiếng thở rõ ràng khác thường từ đầu giường bên kia, anh nhịn không được bật đèn lên, chỉ thấy Lâm Gia Thành cuộn tròn chăn lại, mặt tái nhợt đổ mồ hôi ròng ròng.
“Đau bụng à?”
“Ừm.”
“Mỗi lần tới…đều thế à?”
“….” Lâm Gia Thanh không muốn thừa nhận, cô nhỏ giọng ậm ừ, “Không phải.”
Thực tế thì bình thường đến tháng cô rất ít khi đau bụng.
Trước đây, để không ảnh hưởng đến việc khiêu vũ, cô luôn chú ý đến chế độ ăn uống, ngay cả đồ ăn vặt cũng rất ít khi đụng tới.
Chính bởi vì đã kiêng kỵ quá lâu, lần này về nước cô bắt đầu buông thả, ăn tất cả món ăn mà cô không dám ăn lấy một lần trong suốt sáu tháng hay cả năm qua.
Đồ cay này, đồ lạnh này, đủ các loại. Ngoài ra tháng này cô còn giảm bớt lượng bài tập vận động.
Bây giờ bụng đau thế này cũng là tự chuốc lấy.
“Chắc là do tháng trước không chú ý chế độ ăn uống.” Cô ỉu xìu thừa nhận.
Tưởng Thừa Vũ cũng không rõ phụ nữ đau bụng kinh có liên quan thế nào tới chế độ ăn uống, nhưng nghĩ đến chuyện hai ngày trước cô xơi hơn chục con cua lông, đành phải mở miệng: “Tôi rót cho em ly nước nóng nhé.”
“Ừm.” Lâm Gia Thanh yếu ớt đáp, “Nhớ cho thêm đường đỏ.”
Trong phòng làm gì có đường đỏ.
Tưởng Thừa Vũ mở cửa đi ra ngoài, một lúc lâu sau mới quay lại, trong tay cầm thêm ly nước màu đỏ.
Là nước đường đỏ, còn có thêm mùi gừng.
“Quản lý khách sạn nói thêm chút gừng sẽ có tác dụng hơn.”
Lâm Gia Thanh còn có thể nói gì nữa, chỉ có thể nhăn mặt nuốt xuống.
Nước nóng vào bụng, Lâm Gia Thanh cảm giác dạ dày cũng thoải mái hơn một chút, vẻ mặt cũng hòa hoãn lại.
Tưởng Thừa Vũ lại lần nữa tắt đèn.
Nhưng người bên cạnh chỉ yên tĩnh được một lát, hơi thở lại bắt đầu nặng nề, kèm theo đó là tiếng sột soạt do trằn trọc, dường như còn khó chịu hơn lúc trước.
“Vẫn còn khó chịu sao?” Anh lại lần nữa bật đèn đầu giường lên, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lâm Gia Thanh dưới ánh đèn, “Tôi gọi bác sĩ qua đây nhé.”
“Không cần.” Lâm Gia Thành cản lại, “Đau một lát là hết thôi, không nhất thiết phải gọi người ta lên núi giờ này.”
Lần trước bị chảy máu mũi, lần này bị đau bụng kinh. Mặt mũi cô biết vứt đi đâu đây?
Với lại chuyện này cô đã có kinh nghiệm.
Lâm Gia Thanh thấy Tưởng Thừa Vũ còn nghi ngờ, bèn nói: “Hay là, anh đi hỏi lẽ tân giúp tôi xem có thuốc Ibuprofen hoặc Nurofen* gì không?”
(*những loại thuốc giúp giảm các cơn đau nhức.)
“Ibuprofen hoặc Nurofen?”
“Ừm, thuốc giảm đau.”
“Được.”
Tưởng Thừa Vũ đáp một tiếng rồi lần nữa rời giường.
Lần này anh đi khá lâu.
Không biết có phải cơn đau bụng khiến thời gian như kéo dài hay không, Lâm Gia Thanh cảm giác mình ôm bụng lăn lộn trên gường một lúc lâu, cửa phòng mới lần nữa bị đẩy ra.
“Uống hai viên nhé?”
Tưởng Thừa Vũ vừa lấy viên nang ra khỏi hộp vừa hỏi cô.
“Ừm.” Lâm Gia Thanh gật đầu.
Lúc Tưởng Thừa Vũ xoay người đi rót nước nóng, khóe mắt cô bỗng liếc thấy thứ gì đó đặt dưới hộp thuốc.
Rút ra xem, là hóa đơn.
“Thuốc này là anh đi mua sao?” Lâm Gia Thanh hỏi, “Gần đây có cửa hàng tiện lợi à?”
“Ừm.” Tưởng Thừa Vũ ừ một tiếng, lấy hóa đơn trong tay cô về, vo tròn thành cục rồi ném vào thùng rác, sau đó đưa ly nước cho cô, “Tranh thủ uống thuốc đi.”
Lâm Gia Thành đau đến mê mang, cũng không nghĩ nhiều, nhận lấy ly nước rồi uống liền hai viên thuốc.
Thuốc giảm cần nửa tiếng mới có thể phát huy tác dụng.
Lần nữa nằm xuống giường, Lâm Gia Thanh cũng chưa dễ chịu lắm, cô trằn trọc lẩm bẩm một câu, “Sớm biết anh tới cửa hàng tiện lợi, tôi đã bảo anh mua thêm chút đồ.”
“Đồ gì?”
“Miếng dán giữ ấm á.” Nếu có thể, cô còn muốn mua thêm tampon.
Để thuận tiện cho việc khiêu vũ, sau khi dậy thì cô chỉ dùng mỗi loại tampon. Ở đây không có, cô đành phải hỏi nhân viên phục vụ mượn một gói băng vệ sinh.
Loại đó chỉ là một tấm lót mỏng manh dưới thân, làm cho cô cực kỳ không quen dùng, cũng không có cảm giác an toàn, sợ động tác quá mạnh sẽ chảy ra ngoài.
Có điều, chuyện này cô hơi ngượng ngùng mở miệng.
Dù sao để một người đàn ông như Tưởng Thừa Vũ đi mua băng vệ sinh, hình ảnh này cô quả thật không dám tưởng tượng.
“Miếng dán giữ ấm? Em lạnh à?” Tưởng Thừa Vũ không biết tâm lý của cô, chỉ hỏi tiếp.
“Cũng không phải lạnh. Tới kỳ sinh lý nhiệt độ cơ thể sẽ thấp hơn bình thường một chút, dán hai miếng giữ ấm lên bụng sẽ giúp dịu đi cơn khó chịu.” Lâm Gia Thanh giải thích.
Cô nghĩ, Tưởng Thừa Vũ thật đúng là chưa từng yêu đương, chẳng hiểu nhu cầu của phụ nữ gì cả.
Một giây sau, bỗng nhiên cảm giác có một cơ thể dán vào lưng.
Ngay sau đó, trên bụng có thêm một đôi tay.
Tưởng Thừa Vũ nghiêng người ôm lấy cô, luồn cánh qua eo cô, duy trì vòng ôm vừa phải khiến cô có thể hô hấp thuận lợi, hai lòng bàn tay dán vào bụng cô: “Như vậy à?”
Lồng ngực anh rắn chắc, mặc dù bị một lớp áo ngủ bao bọc cũng có thể cảm nhận được độ nóng.
Bàn tay nóng bỏng của anh dán vào bụng cô.
Hơi ấm từ thân thể anh không ngừng truyền tới, từ từ bao phủ toàn thân cô. Lâm Gia Thanh giống như mèo con, bỗng chốc yên tĩnh lại.
Tư thế này thật sự quá thân mật.
Từ khi kết hôn tới nay, cho dù là diễn xuất thì bọn họ cũng chỉ nắm tay nhau, khoác tay nhau. Chưa bao giờ ôm nhau như bây giờ.
Ngoại trừ sự gắn kết ngắn ngủi sau khi làm tình ——
Nhưng giờ thì khác.
Bây giờ, không có bất kỳ một loại dục vọng nào quấy nhiễu làm ý loạn tình mê.
Lâm Gia Thanh nhất thời có chút luống cuống.
Mặt lại bất giác đỏ lên, tim cũng đập nhanh hơn…
Chẳng mấy chốc, nhiệt độ ban đầu vẫn còn ấm áp bỗng trở nên nóng rực.
Lâm Gia Thanh cẩn thận di chuyển cánh tay, vươn đến mép chăn kéo chăn xuống một tấc.
Cảm nhận được sự bất an của người trong lòng, Tưởng Thừa Vũ không khỏi nhíu mày: “Đừng lộn xộn.”
Vừa rồi ở suối nước nóng anh vẫn chưa bắn được, bay giờ cô còn ở trong ngực anh xoay tới xoay lui, đây là muốn khiêu chiến sức chịu đựng của anh sao?
“Có phải anh…” Lâm Gia Thanh vẫn chưa kịp phản ứng, lại kéo thêm một tấc chăn xuống.
Tưởng Thừa Vũ siết chặt bàn tay, mạnh mẽ kéo cô về phía mình: “Đã nói đừng lộn xộn.”
Anh dùng sức vây chặt cô, dục vọng không biết đã ngóc đầu dậy từ lúc nào kia cứng rắn dán vào giữa mông cô.
Hơi thở nặng nề không ngừng phả vào bờ vai cô, giọng nói vừa nặng nề vừa khàn khàn.
Lâm Gia Thanh lúc này đã nghe ra, cô cứng đờ người, không dám nhúc nhích.
Bàn tay đè lên eo cô vẫn còn siết chặt.
Tưởng Thừa Vũ dùng sức ôm cô, tựa như muốn khảm cô vào thân thể mình.
Lồng ngực rộng lớn mà mạnh mẽ của anh dán sát vào cô, ngoại trừ nhiệt độ cơ thể còn có nhịp tim đập loạn xạ của anh. Cả hơi thở và mùi hương của anh cũng như bị nhiệt độ bốc hơi, thoang thoảng trong không khí.
Xúc giác, khứu giác, thính giác đều bị anh bao bọc. Ngay cả đại não dường như cũng bị bao bọc trong pháo đài ấm áp, làm cô choáng váng.
Rõ ràng không phải làm tình.
Cô lại nghẹn đỏ mặt, trái tim đập thình thịch không ngừng. <!-- AI CONTENT END 1 -->